Hướng Nghiễm nói không làm khó chính là thật sự không làm khó.
Cậu xem sự cố lần đó như chuyện nhỏ ngẫu nhiên không đáng kể, không nhắc lại thất thố lúc đó của Hướng Hưng Học, cũng không đòi hỏi "thù lao", để cơn say cùng mê tình cuối đông theo giá lạnh biến mất ở mùa xuân.
Nhưng đêm hôm ấy, còn có khiêu khích của Hướng Nghiễm sau đó, như một cánh hoa rơi xuống mặt nước, từng vòng từng vòng sóng nhỏ tỏa ra ngoài, đẩy hết cô độc cùng yên tĩnh, đánh vào lòng Hướng Hưng Học. Sức mạnh không lớn, nhưng đủ để lòng anh chua xót.
Sương khói ngày xuân, mưa phùn lất phất khiến cho trần thế mơ màng trong ướt át cùng kiều diễm, vạn vật như được tẩm nhuận, tâm tình cũng như được quấn trong khăn lụa tẩm sương, khiến cho Hướng Hưng Học ở độ tuổi nhi lập một lần nữa cảm nhận được phiền muộn của tuổi mười bảy mười tám.
Anh không hiểu tại sao, chỉ cảm thấy tất cả đều hỗn loạn cùng mơ hồ.
Buổi chiều Thanh Minh, mưa xuân đã rơi hồi lâu đột nhiên dừng lại.
Hướng Nghiễm ôm một bó hồng trắng lớn đi tảo mộ mẹ cậu, Hướng Hưng Học cũng đi.
"Sao lại là hồng trắng?" Hướng Hưng Học đi theo Hướng Nghiễm trên con đường đi bộ giữa lưng chừng núi, không nhịn được hỏi.
Hướng Nghiễm không lên tiếng, cũng không quay đầu lại. Hướng Hưng Học cho rằng cậu không trả lời, người phía trước lại đột nhiên nói: "Bởi vì đẹp." Hướng Hưng Học thường được trả lời qua loa như vậy, anh không quá tin tưởng câu trả lời của Hướng Nghiễm.
Trước bia mộ của Hứa Hi Minh đã đặt sẵn hoa hồng đỏ, Hướng Nghiễm từ bó hoa trong tay lấy ra mấy đóa, cắm vào giữa bó hồng đỏ.
Màu đỏ rất kích thích ký ức, Hướng Hưng Học hồi tưởng lại lúc chị dâu bệnh, trong phòng bệnh hầu như lúc nào cũng có hoa hồng đỏ. Anh từng thấy anh trai mình mua hoa, lần nào cũng như càn quét cướp đoạt, những đóa hồng xinh đẹp nhất rực rỡ nhất, đều sẽ xuất hiện tại đầu giường Hứa Hi Minh.
Hướng Hưng Học không hiểu tại sao anh trai anh lại tặng hoa hồng cho bệnh nhân, nhưng anh nhìn thấy chị dâu cười thì hiểu - trên thế giới vốn không ai quy định nên tặng bệnh nhân hoa gì, bệnh nhân có thể mang thân phận bệnh nhân, nhưng cũng có thể mang thân phận người yêu.
"Ba cậu đã tới đây."
Hướng Nghiễm không nói tiếp, cậu ngồi xổm xuống lấy vài cành hoa đỏ ra.
Số lượng hoa hồng trắng rốt cuộc lại thiếu, không lấn át được vẻ tươi tắn của hoa hồng đỏ.
"Mua thiếu rồi." Hướng Nghiễm thở dài một hơi.
Hướng Nghiễm cùng Hướng Hưng Bang chiến tranh khắp mọi nơi, từ một cốc rượu tới một bó hoa.
Hướng Nghiễm không thường thắng lợi, Hướng Hưng Bang cũng chưa từng thực sự thắng nổi.
"Ba cậu từng nói với tôi, mẹ cậu là người duy nhất anh ấy yêu thật lòng." Hướng Hưng Học không muốn vì anh trai anh biện giải cái gì, anh cũng không hiểu được ái tình của anh trai anh. Hướng Hưng Bang là một người đàn ông phức tạp, Hướng Nghiễm cũng vậy, nhưng Hướng Nghiễm tuổi còn nhỏ, Hướng Hưng Học cảm thấy trên bản chất, cậu vẫn còn non nớt - vì ghét cha mình quá trớn nên tuyệt đối không làm những chuyện giống cha mình. Cậu không ngoại tình, nhưng lại không chung tình. Hướng Hưng Bang nhiều lần quá trớn, nhưng chỉ yêu một mình Hứa Hi Minh. Hướng Hưng Học không nói được giữa hai cha con họ, ai sai nhiều hơn.
"Thật sao?" Hướng Nghiễm đứng dậy.
Hướng Hưng Học lạy trước bia mộ một lạy, sau đó mới lui sang một bên nói với Hướng Nghiễm: "Cậu tin không?"
"Không biết."
"Ái tình là thứ gì đó rất hư ảo, yêu thật lòng lại càng khó nói, ông ấy nói vậy thì chính là vậy." Hướng Nghiễm dùng khăn tay lau giọt mưa dính trên bia mộ, vừa lau vừa nói: "Mẹ tôi cả đời chỉ yêu một mình Hướng Hưng Bang, ông ta tốt nhất cũng nên như vậy."
Hướng Nghiễm lau xong cả tấm bia, khăn tay nhìn qua vẫn rất sạch sẽ, cậu đem chiếc khăn màu xanh lam gấp kỹ, nhét vào trong túi.
Hướng Hưng Học nhìn động tác của cậu, luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Anh nghĩ rất lâu, mới nhớ lại lần trước nhìn thấy Hướng Nghiễm dùng khăn tay là trong tang lễ của Hướng Nghĩa Vũ, Hướng Nghiễm dùng một chiếc khăn tay giống như vậy lau giày cao gót cho Thẩm Vân Mộng. Khăn tay dính bùn, sau đó bị ném vào đống lửa.
"Tôi tưởng khăn tay của cậu đều là dùng một lần."
"Rất đắt."
Hướng Nghiễm nói thẳng mà thật, trái lại khiến Hướng Hưng Học cảm thấy buồn cười.
"Cậu rất kỳ quái, Tiểu Nghiễm." Hướng Hưng Học muốn sờ đầu Hướng Nghiễm, anh giơ tay lên, lại cảnh giác đặt tay xuống, vì che giấu bối rối của mình, anh lặp lại lần nữa: "Cậu rất kỳ quái."
Hướng Nghiễm làm rất nhiều chuyện khiến Hướng Hưng Học cảm thấy kỳ quái, nhưng nguyên nhân của những việc kỳ quái Hướng Nghiễm làm lại có vẻ rất bình thường.
Hướng Nghiễm là phú nhị đại, dùng xe mấy triệu, gọi rượu giá năm con số, nhưng ở trong một chung cư hai phòng ngủ bình thường, ở bệnh viện bận bịu tứ phía lãnh mấy ngàn đồng tiền lương thực tập, nói khăn tay rất đắt.
Cậu có mấy thân phận - con trai, cháu trai, bác sĩ, công tử nhà giàu, không hề liên quan với nhau, nhưng lại hài hòa thống nhất cùng nhau.
Có gió thổi qua, cỏ xanh kêu xào xạc, Hướng Nghiễm trong cơn gió nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Tôi cũng cảm thấy tôi rất kỳ quái."
Cậu đem hoa mãn thiên tinh màu tím trang trí trong bó hoa bó lại thành một bó, sau đó giơ lên trước mắt Hướng Hưng Học, "Cái này cho chú, cảm ơn đã khích lệ."
Hướng Hưng Học không dám nhận, anh nhìn đôi mắt đen láy của Hướng Nghiễm, lại không dám không nhận.
Trên cành hoa nhỏ có nước, Hướng Hưng Học nhận hoa, lòng bàn tay cũng ướt.
Tay anh cầm hoa, lòng lại nổi sóng.
"Tôi lần đầu tiên được nhận hoa." Hướng Hưng Học nói.
"Ừ." Hướng Nghiễm gật gù, "Tôi cũng là lần đầu tiên đưa hoa cho đàn ông."
Mấy đóa mãn thiên tinh nhẹ như không, Hướng Hưng Học nghe lời Hướng Nghiễm nói xong lại cảm thấy nắm không được bó hoa trong tay.
"Chú biết hoa mãn thiên tinh ý nghĩa là gì không?"
"Là gì?"
"Là anh nói rất có đạo lý."
Hướng Nghiễm lại nói đùa, Hướng Hưng Học lòng đang căng thẳng như dây đàn mới giật mình thả lỏng.
Hướng Nghiễm thích đùa với thái độ lạnh nhạt như vậy.
Tỷ như đặt tên con chó ở nhà là "Cẩu Tử", tỷ như trả lời bừa một câu hỏi nhưng hệt như đã biết đáp án rồi.
Lại tỷ như, "Chú dùng miệng trả lại tôi."
Hài hước đến khiến Hướng Hưng Học lạnh cả sống lưng, lại khiến anh cảm thấy mình đang tự mình đa tình.
"Mẹ, chú nói mẹ là người ba yêu thật lòng." Hướng Nghiễm sờ sờ bia mộ, "Vui vẻ không?"
"Ba tặng mẹ 99 đóa hồng đỏ, con chỉ mua 48 đóa." Lần sau con biết nên mua bao nhiêu rồi.
"Quên đi, con vẫn chỉ mua 48 đóa."
"Hy vọng mẹ ở nơi đó vĩnh viễn trẻ trung đẹp đẽ."
Trên đường về nhà, Hướng Nghiễm cầm hoa ngồi ghế phụ lái, bỗng nhiên hỏi: "Thầy Hướng, một đời chỉ yêu một người, có thật không?"
"Có thể ngày xưa là vậy."
"Vậy mẹ tôi là người xưa sao?"
Hướng Hưng Học liếc Hướng Nghiễm qua khóe mắt, vấn đề của cậu ngây thơ hiếm thấy, lại khiến cho Hướng Hưng Học khó mà đỡ được.
Hướng Hưng Học không biết cậu nhóc hiện tại có thấy khổ sở không, anh đắn đo, "Có vài người, cả đời chỉ có thể yêu một người, tỷ như mẹ cậu. Nhưng có mấy người, theo tuổi tác, hoàn cảnh thay đổi, sẽ yêu người khác. Như tôi lúc còn trẻ cảm thấy mình cả đời chỉ có thể yêu một mình Thẩm Vân Mộng, nhưng bây giờ ngẫm lại, tôi không thể chỉ yêu một mình cô ấy."
"Kỳ thực trái tim chúng ta lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng, nó có thể bao dung rất nhiều đoạn tình cảm."
"Nếu như một người hết lòng tin vào chuyện "cả đời chỉ có thể yêu một người", anh ta có khả năng chỉ có thể yêu một người, chỉ có thể đem tình cảm dành cho duy nhất một người. Nếu anh ta không có niềm tin đó, anh ta cũng có thể sẽ yêu rất nhiều người."
"Đều không sai."
"Đều rất tốt."
Hướng Nghiễm không trả lời, Hướng Hưng Học lại bỏ thêm một câu: "Cảm thấy vui vẻ là được rồi."
Anh rất muốn nói với Hướng Nghiễm, "Thế nhưng trong mỗi đoạn tình cảm, đều phải có trách nhiệm", ba chữ "có trách nhiệm" kiêng kỵ như trời, Hướng Hưng Học làm thế nào cũng không nói ra miệng được.
- -----
Tui không có kiên nhẫn để đọc văn chậm nhiệt, nhưng không hiểu sao lại cực kỳ thích bộ này.