Trở lại thủ đô, nhìn bên ngoài cửa xe vẫn là cảnh tượng phồn hoa đông đúc, người đi đường vội vã, Cửu Ca có cảm giác như lần thứ hai trở lại với hiện thực.
Sáu ngày như mộng kia, sữ là hồi ức cô không thể nào quên, nhưng cuộc sống chân chính của cô mới là ở nơi này.
Đám người Trịnh Dã đến đón, vừa nhìn thấy họ liền cười: “Chị dâu, chị và lão đại đã thành người nổi tiếng rồi, đợi đến khi chị trở về khu vực thi cũng đừng kinh ngạc quá nhé.”
Cửu Ca sửng sốt, lập tức nhớ ra trước khi họ rời đi, Hoa Vô Ý đã quyết định nói ra thân phận bá tước của anh. Lúc đó, nói thật là cô cũng không quá để ý, chẳng qua chỉ là một cái danh bá tước, lại không có thực quyền, cùng lắm thì chỉ khiến người ta đánh giá hai người cao hơn một chút, bình thường không phải nên như thế nào thì vẫn là như thế sao?
Nhưng nghe giọng điệu của Trịnh Dã, có vẻ như thân phận bá tước này đang tạo lên một làn sóng lớn ở trong nước mà cô chưa từng nghĩ tới?
Cửu Ca nhìn về phía Vô Ý, Vô Ý chỉ nhún nhún vai: “Chắc do ở trong nước tương đối hiếm gặp.”
Cửu Ca còn muốn hỏi Trịnh Dã tình hình cụ thể, Trịnh Dã đã an ủi cô: “Chuyện này cũng không có gì ghê gớm lắm, chị cứ giữ bình tĩnh là được rồi.”
Cửu Ca cảm thấy hơi hơi yên tâm, nhưng đợi đến khi họ đi đến cửa khu vực thi, Cửu Ca mới phát hiện ra có một số việc không phải cứ bình tĩnh là xử lý được.
“Có xe đến rồi, anh đoán xem chiếc xe này có phải là xe của Mục Cửu Ca hay không?” Xếp hàng phía ngoài cùng xa nhất, bên trong nhóm phóng viên đang túm tụm hút thuốc lá, có một người nhanh mắt phát hiện được mục tiêu.
Những người khác lập tức ngẩng đầu nhìn về phía đó, có hai người còn mang theo cả ống nhòm nữa.
“Là họ! Biển số chiếc xe đó đã được đăng ký ở khu vực này, nhất định là Mục Cửu Ca, không còn nghi ngờ gì nữa!”
Người phóng viên vừa nói câu này ra, tất cả mọi người đều phấn chấn, rốt cuộc cũng chờ được rồi!
Bảo vệ canh cửa nhìn thấy nhóm phóng viên lại bắt đầu gây rối, lại nhìn thấy có bóng một chiếc xe ở phía xa, liền cảm thán một tiếng: “Rốt cuộc họ cũng chờ được rồi.”
Một người bảo vệ nhỏ tuổi nhất bỗng hiếu kỳ hỏi: “Những phóng viên này chờ ai vậy?”
“Cậu mới đổi ca đến đây nên không biết đấy thôi, ở chỗ này của chúng ta, có một vị bá tước phu nhân!”
“Bá tước phu nhân?” Cậu bảo vệ trẻ tuổi hiển nhiên là chưa xem tin tức.
“Đúng vậy, nghe nói vị bá tước kia có nhiều tiền vô cùng, hơn nữa cũng là nhân vật cao cấp trong giới thượng lưu ở đất nước E, chỉ có điều người đó lại không thích tham gia hoạt động xã giao, cho nên có rất ít người thượng lưu ở đất nước E được nhìn thấy vị bá tước ấy.”
“Chẳng qua chỉ là một bá tước thôi mà….”
“Cậu thì hiểu cái gì, ở nước E, người có tước vị thì vơ được cả đám lớn, nhưng có đất đai rộng lớn, tài chính hùng mạnh, lại còn có ảnh hưởng lớn đến hoàng thất nước E thì đếm trên đầu ngón tay được mấy người. Hơn nữa nghe nói, biển số xe của người này rất đặc biệt, có thể lưu hành ở các nước Châu Âu mà không có trở ngại nào, ở các quốc gia khác thì được quyền đặc xá ngoại giao.”
“Không phải nghe nói vị bá tước ấy là công dân của nước chúng ta sao?”
“Ai biết! Những người có tiền kiểu này có nhiều điều mờ ám lắm”.
“Tôi biết nguyên nhân đấy, nghe nói vị bá tước kia vì muốn theo đuổi vợ, nên mới đặc biệt nhập quốc tịch nước mình, mà luật pháp nước E cho phép công dân mang hai quốc tịch, nghe nói nước mình cũng đang dự định để cho những người có đóng góp đặc biệt có thể mang hai quốc tịch, nhằm hấp dẫn những nhân tài mang huyết thống nước ta trở về nước.”
Một nhân viên bảo vệ lớn tuổi hơn bỗng cười: “Nói đến cái cô Mục Cửu Ca kia cũng rất lợi hại, có thể khiến một vị bá tước của quốc gia khác vì cô ấy mà thay đổi quốc tịch, lại còn sợ cô ấy e ngại thân phận của mình mà giả trang làm một nhân viên kỹ thuật quèn đến ở đối diện nhà cô ấy, người phụ nữ có thể ăn ở đến mức vậy, chậc!”
“Do Mục Cửu Ca người ta muốn tài có tài, muốn mạo có mạo! Ông xem mỗi lần cô ấy xuất hiện trên tivi đều có phong thái rất đặc biệt. Nghe nói bây giờ tài xế xe bus đều tự hào vì cô ấy, nói chung phàm là những người làm nghề lái xe đều có ấn tượng tốt đối với cô ấy!”
Một nhân viên bảo vệ khác cũng tham gia tám: “Mọi người đổi ca nên không thấy vẻ mặt của các thí sinh khác khi nghe thấy chuyện này đâu, chà chà, nghe nói có người sau khi nghe tin liền đập nguyên cả phòng riêng của mình thành một đống hỗn loạn nữa cơ!”
“Là ai vậy?”
“Suỵt, không thể nói được, chỉ biết người đó cũng có chỗ dựa.”
Mấy người bảo vệ nháy mắt nhau, trong lòng đều rõ người được nói đến là ai, chỉ có cậu bảo vệ nhỏ tuổi nhất là không biết mà thôi.
Trong khi các nhân viên bảo vệ đang tám chuyện cao hứng bừng bừng không biết trời đâu đất đâu, thì có một nhân viên bảo vệ nói: “Được rồi! Xe tới cửa rồi, mọi người làm việc đi.”
Nhìn thấy nhóm phóng viên như ong vỡ tổ chạy về phía bọn họ, lại nhìn những chiếc xe săn tin đậu trước cửa khu vực thi, Cửu Ca giật mình hỏi Trịnh Dã: “Làm sao mà họ biết hôm nay chúng ta trở về?”
“Bọn họ không biết, từ ngày tin tức được phát ra, họ đã tụ tập sẵn ở đây rồi, sau đó họ mới biết chị và lão đại đã rời đi, hôm nay là ngày nghỉ phép cuối cùng của chị, chỉ cần không phải kẻ ngốc thì sẽ đều tới đây thử vận may cả.”
Phóng viên cùng nhiếp ảnh thi nhau chặn đường trước cửa ra vào, Trịnh Dã không thể không giảm tốc độ của xe xuống, cửa sổ xe bị phóng viên vỗ bình bịch, Cửu Ca ngồi trong xe nghe thấy rất nhiều tiếng người gọi liên tục ở bên ngoài: “Thí sinh Mục Cửu Ca, xin hỏi cô có biết chồng mình là bá tước nước E không? Lần này cô xin nghỉ là để cùng với chồng mình sang nước E làm thủ tục nhập tịch sao? Cô sẽ bỏ quốc tịch của mình sao?”
Ngoài cửa xe, micro dài ngắn đều chĩa về phía xe, tiếng chụp ảnh liên tục vang lên.
Cửu Ca nhìn ngón tay mình, tự nhủ thầm phải bình tĩnh.
Hoa Vô Ý nắm chặt tay của cô: “Em đừng nói gì cả, sau này Trịnh Dã sẽ đi theo em, bên tổ tiết mục đã đồng ý rồi.”
Đột nhiên có phóng viên dùng sức đập vào cửa sổ xe, la lớn: “Mục Cửu Ca, cô sẽ manh bí quyết gia truyền của Tô gia ra nước ngoài à?”
Cửu Ca hoảng sợ, theo bản năng nhìn về phía người đó.
“Không cần để ý đến họ, bọn họ không nhìn thấy bên trong.”
Nhân viên an ninh chạy tới, ra sức kéo những phóng viên kia tách xa khỏi xe, nhưng những phóng viên kia chẳng khác nào quân cảm tử, có người còn chạy tới kéo chốt cửa muốn mở cửa xe ra.
Những nhân viên an ninh bất đắc dĩ, đành phải gọi trợ giúp từ phòng bảo vệ, lại có một nhóm bảo vệ nữa chạy đến, thật vất vả mới tạo được một con đường để cho xe có thể vào trong.
Nhóm phóng viên cũng muốn đi vào nhưng bị hàng rào bảo vệ dựng lên ngăn lại.
Đến lúc này Cửu Ca mới thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh Dã ngồi phía trước nói: “Vốn bên trên còn muốn phái thêm người tới để duy trì trật tự, nhưng đã bị Hòa Thượng uyển chuyển từ chối rồi. Thân phận bá tước của lão đại vừa lộ ra, sau đó hai người lại bỏ ra nước ngoài nên hơi rắc rối một chút. Hòa Thượng nói, hiện tại công ty đã điều động gấp đôi nhân thủ để phụ trách an ninh ở chỗ này, đây là yêu cầu của tổ tiết mục, cũng là chỉ thị từ bên trên. Sau này sự an toàn của chị được nâng thêm mấy bậc, lão đại cũng có thể yên tâm chút xíu.”
Xe dừng lại ở bãi đỗ xe.
Cửu Ca chán nản lẩm bẩm: “Tôi có linh cảm, sau này tôi sẽ bị người ta nhìn như nhìn con khỉ trong vườn bách thú vậy.”
“Ha ha! Chị có thể thu vé của họ.” Trịnh Dã còn nghiêm túc gợi ý.
Cửu Ca cười gượng: “Không tồi, sau này nhiệm vụ vinh quang này sẽ giao cho cậu, ai chưa trả tiền mua vé thì không cho phép nhìn tôi.”
Hoa Vô Ý xuống xe, vòng sang bên kia mở cửa xe cho Cửu Ca.
Cửu Ca có chút không quen: “Em chỉ mang thai, không phải mắc bệnh nặng.”
Hoa Vô Ý đỡ ở hông của cô, cúi đầu hôn lên tóc cô: “Sau này anh sẽ đến vào mỗi buổi tối, muộn nhất là chín giờ em nhất định phải trở về phòng.”
“Anh không nghe thấy Trịnh Dã nói an ninh nơi này đã được tăng cường gấp đôi rồi sao?”
“Bọn họ không phát hiện ra anh đâu.”
Cửu Ca véo anh, phát hiện cái rắm nhà anh!
Sáng sớm ngày hôm sau, Cửu Ca cùng Trịnh Dã vừa đi vào căng tin, liền cảm thấy một loạt ánh mắt bắn về phía họ.
Bàn Tứ Muội đứng phía sau Tịch Hòa, nhận lấy khay cơm, quay đầu lại liền nhìn thấy Cửu Ca.
“Cửu Ca!” Bàn Tứ Muội bưng khay cơm đi về phía Cửu Ca.
“Mọi người ngồi ở đâu?” Cửu Ca cười hỏi.
“Bên kia, cạnh cửa sổ, vẫn vị trí cũ.” Bàn Tứ Muội nhìn Cửu Ca từ trên xuống dưới: “Bá tước phu nhân….Thật ngầu!”
Cửu Ca im lặng cười.
“Vị đại ca này là?” Ánh mắt Bàn Tứ Muội đánh giá Trịnh Dã từ trên xuống dưới.
“À. Giới thiệu với mọi người, đây là Trịnh Dã, là…em họ của Vô Ý. Đây là Tứ Muội, họ Bàn, là em gái kết nghĩa của tôi.”
Là anh họ được không? Tôi còn sinh ra trước lão đại đó! Trịnh Dã hối hận khi hôm trước đã không nói trước những lời này với Cửu Ca, trông thấy ánh mắt to của Tứ Muội lén lút nhìn mình, Trịnh Dã lập tức nở một nụ cười thật thà: “Xin chào, em gái, anh coi như là trợ lý của chị Cửu Ca, sau này nếu em gặp chuyện gì khó khăn cũng có thể đến tìm anh.”
“Trịnh đại ca thật tốt!”
Ba người vừa cười vừa nói đi về phía vị trí cũ bên cửa sổ.
Bàn Tứ Muội đặt khay cơm xuống bàn, nói với Tịch Hòa vừa mang cơm về: “Em đã nói anh rể có khí chất không giống như người bình thường, quả nhiên không phải là người phàm.”
Trịnh Dã bật cười ha ha.
Tịch Hòa bất đắc dĩ nói: “Em đã nói với anh câu này không dưới mười lần rồi đấy.”
Tứ Muội không để ý tới Tịch Hòa nữa, quay đầu nói với Cửu Ca: “Bố chồng chị có khỏe không?”
“Bố chồng chị? A, ông…khụ, cũng vẫn qua được.”
“Vậy quá tốt rồi, nói như vậy nhất định là khi ông ấy nhìn thấy chị rất vui nhỉ, khi vui thì thân thể sẽ tốt lên, người già đều như vậy cả. Vậy mấy ngày này chị vẫn chờ ở nước E sao?”
“À…”
“Bố anh ấy không ở nước E.” Trịnh Dã ở bên cạnh nói.
Cửu Ca nhìn về phía Trịnh Dã, dùng ánh mắt ra hiệu: “Đều giao cho cậu cả đấy”, rồi sau đó đứng dậy: “Chị đi lấy một ít bánh, Đại Dã, cậu muốn ăn cái gì?”
“Em đi cùng với chị.” Trịnh Dã cũng đứng dậy.
Tứ Muội còn muốn hỏi thêm đã bị Tịch Hòa ngồi bên cạnh kéo lại, chờ hai người Cửu Ca rời đi rồi, Tịch Hòa mới nói: “Thân phận bá tước phu nhân của Cửu Ca không phải chuyện đùa, nếu không may xảy ra chuyện gì, là sự kiện mang tính chất quốc tế, chứ không phải chỉ mang tính chất trong nước nữa.”
Tứ Muội há miệng to như chữ O, mắt lấp lánh sao: “Tịch đại ca, anh nói đi, có phải anh cũng là công tước hoặc hoàng tử của một nước nào đó phải không?”
Tịch Hòa vỗ đầu cô: “Đừng có nằm mơ nữa, cô bé ngốc nghếch này.”
Tứ Muội khúc khích cười, lại lập tức lo lắng: “Nghe nói bình thường những cô gái gả vào nhà giàu thường không hạnh phúc, chị Cửu Ca không biết sẽ ra sao?”
“Em cảm thấy anh rể của em như thế nào?”
Tứ Muội lập tức nói: “Cực tốt.”
“Em cảm thấy chị Cửu Ca của em là một người phụ nữ mềm yếu dễ bị bắt nạt sao?”
“Đương nhiên là không phải.”
Tịch Hòa lại xoa xoa đầu Tứ Muội, cười dàng: “Vậy em còn lo lắng cái gì nữa?”
Hàn Điềm Phương đi vào phòng ăn, liếc mắt đã nhìn thấy Mục Cửu Ca đang chọn bữa sáng.
Thật vất vả mới đè nén được cơn ghen tỵ điên cuồng cùng với lửa giận bốc lên đỉnh đầu.
Ả đàn bà này sao mà tốt số đến vậy chứ!
Hoa Vô Ý hóa ra là một bá tước! Lại còn có nhiều tiền như vậy, có địa vị như vậy, bá tước trẻ tuổi anh tuấn như vậy!
Thật tiếc, lần đó cô từng va phải người này ở cầu thang trong khu chung cư, khi đó vị bá tước này còn chưa kết hôn với Cửu Ca, nếu như cô biết…. Bây giờ còn đến lượt Mục Cửu Ca diễu võ giương oai sao!
Cơ hội để thay đổi cuộc sống từng ở ngay trước mắt cô, nhưng cô lại tự tay làm vuột mất.
Mục Cửu Ca là một cô gái không có tiền, không có giáo dục, sao có thể làm tốt vị trí bá tước phu nhân trong xã hội thượng lưu này được chứ?
Một nữ tài xế taxi làm bá tước phu nhân? Đây đúng là chuyện khôi hài nhất trong trăm ngàn năm qua!
Cô không tin Hoa Vô Ý thực sự yêu Cửu Ca, cô cũng không tin xã hội thượng lưu sẽ tiếp nhận một người con gái nhà nghèo không được dạy dỗ bất kỳ lễ nghi nào như thế!
Vị trí bá tước phu nhân này hẳn phải là của cô, cô từ nhỏ đã được giáo dục để trở thành một thiên kim tiểu thư có gia giáo, không ai có thể thích hợp làm một bá tước phu nhân hơn cô!
Cô tinh thông bốn ngoại ngữ, biết hết thảy lễ nghi quý tộc, gia thế cũng bất phàm, phải là cô mới phù hợp với yến hội của hoàng thất, mới phù hợp xuất hiện ở những nơi tụ hội của giới thượng lưu. Cô mới đáng để mọi người phải tán dương, phải ghen tỵ, phải ngưỡng mộ! Chứ không phải là Mục Cửu Ca kia!
Nhưng mà cô vẫn còn cơ hội.
Theo như cô điều tra được, Hoa Vô Ý chỉ đăng ký kết hôn với Mục Cửu Ca ở Trung Quốc, vẫn chưa đưa ả ta đến nước E.
Điều này nói lên điều gì? Đó là Vô Ý không định để Mục Cửu Ca thực sự trở thành vợ của mình!
Tuy rằng trong lý lịch của cô còn một vết nhơ là Tôn thiếu, nhưng nhìn khắp các phu nhân ở xã hội thượng lưu này đi, có mấy người không có những tin tức phong hoa tuyết nguyệt như vậy? Dù cô có vết nhơ này, nhưng chỉ cần cô trở thành bá tước phu nhân, không cần cô phải nói gì, quốc gia cũng phải tự mình động thủ để làm những tin tức kia bị chôn vùi đi.
Nhưng Mục Cửu Ca còn tồn tại cũng là một trở ngại, nếu như không có Mục Cửu Ca…