Tận đến lúc ngồi trên máy bay Cửu Ca vẫn chưa biết là đi đâu, chỉ biết sau khi đến sân bay thì Trịnh Dã đã đợi sẵn ở đó, đưa hộ chiếu cho hai người.
Hai người cầm vé máy bay hạng VIP đi vào phòng chờ, sau đó thay quần áo do Trịnh Dã đem đến.
Trong lòng Cửu Ca có rất nhiều câu hỏi, nhưng nhìn dáng vẻ của Hoa Vô Ý dường như không muốn nói, cho nên cô cũng không gặng hỏi, nếu anh muốn nói thì sau này cô sẽ biết được đáp án thôi.
Máy bay khá nhỏ, bên trong trang trí rất sang trọng, nhưng …. chỉ có hai người họ là hành khách thôi sao?!
“Đây là máy bay bay theo đường bay riêng của công ty Trọng Vũ, đã được phép thông qua, là một trong những điều kiện trao đổi cho việc anh đồng ý dạy học lần trước.”
“Há…. có như vậy sao?”
“Ở nhiều quốc gia khác, Trọng Vũ cũng có đường bay riêng của mình, đương nhiên bọn anh trả phí thuê sân bay, và xuất nhập cảnh cũng phải tuân thủ quy định pháp luật của nước đó.”
Cửu Ca cảm thấy thật thần kỳ.
Hoa Vô Ý xoa xoa gáy cô: “Vấn đề chủ yếu là mỗi quốc gia thì có quy định riêng về đường hàng không, cho dù ở trong nước được phép bay, nhưng muốn bay ra nước ngoài thì vẫn cần phải được nước đó cho phép, cũng may gia sản của Trọng Vũ có ở khắp nơi trên thế giới, nên bọn anh không bị khống chế những điểm cơ bản này, nhưng không có nghĩa là bọn anh có thể tự ý bay đâu thì bay, mà phải tuân thủ vào quy định hàng không của mỗi nước đưa ra.”
“Như vậy ở trong nước bọn anh được phép bay?”
“Có thể. Anh đã nói với em có một máy bay trực thăng đỗ ở sân đình viện của Trọng Vũ chưa?”
“Ở chỗ nào? Sao em không thấy?”
“Chính là khoảng đất trống to đùng có một vẽ vòng tròn màu đỏ ở bên cạnh hồ, lần trước em còn thắc mắc tại sao lại chôn một cây đèn ở đó còn gì? Đó là đèn dẫn đường buổi tối.”
“Ồ ồ ồ! Vậy không phải sau này chúng ta chỉ cần bước chân ra khỏi cửa là có thể lên máy bay bay ra nước ngoài sao?” Sau khi hưng phấn nói xong Cửu Ca mới biết câu hỏi của mình thật ngốc.
Quả nhiên vị kỹ thuật trạch nam thích so sánh nhà cô ngay lập tức nghiêm túc dành cho cô một lời phản bác: “Điều đó là không thể, thứ nhất, máy bay trực thăng không thể bay đường bay dài, thứ hai là muốn xuất nhập cảnh phải đến sân bay, đây là để đảm bảo an toàn cho chúng ta cũng như người khác, cũng là việc tôn trọng pháp luật. Nếu không được cho phép, không được hướng dẫn chỉ định về thời gian bay cùng với đường bay, thì nếu em dám bay ra ngoài, người ta sẽ bắt em phải hạ cánh xuống.”
Cửu Ca cười khúc khích: “Vậy hiện tại chúng ta đi đến đâu?”
“Đảo Bali, sau khi tới đó chúng ta sẽ đổi sang đi ca nô.”
“Thật phức tạp, tại sao chúng ta không trực tiếp bay đến nơi cần đến luôn?”
“Thứ nhất, bởi vì bảo mật, thứ hai bởi vì kiểm soát đường bay. Thử nghĩ mà xem, nếu như em có một căn cứ bí mật, em xin phép đường bay của quốc gia đó, điểm hạ cánh chính là trụ sở kia, như vậy căn cứ bí mật của em cũng sẽ không còn là bí mật đối với quốc gia đó nữa rồi.”
“Vì thế nên nhất định phải đổi chặng sao?”
“Đúng thế.”
Cửu Ca có chút lo lắng không tên: “Anh muốn đưa em đến trụ sở bí mật của Trọng Vũ hả?”
“Có thể nói như vậy, cũng có thể nói nơi đó là trung tâm phát minh một số hạng mục nghiên cứu khoa học của bọn anh.”
“Vậy anh dẫn em đến đó không sao chứ?”
“Không có chuyện gì, anh tin tưởng em, đám Trịnh Dã cũng tin tưởng em.”
“Cảm ơn anh!” Cửu Ca trịnh trọng nói.
Hoa Vô Ý nghiêng đầu hôn cô: “Nếu em mệt thì ngủ một lúc đi, thời gian đi còn rất dài.”
Cửu Ca nhắm mắt lại, hưng phấn lúc vừa mới lên máy bay đã qua, hiện tại cơn buồn ngủ kéo đến, cái ghế rất rộng, ngả ra phía sau là có thể tạo thành một cái giường ngủ.
Hoa Vô Ý giúp cô ngả ghế ra, rồi cầm một tấm thảm đắp lên cho cô, sau đó anh ngồi vào ghế salon ở bên cạnh, lấy một quyển notebook còn mới từ trong vali ra, mở ra, rồi bắt đầu viết viết vẽ vẽ. Ngày hôm trước anh mới nhận một việc, là nhân viên của Trọng Vũ ở nước A chuyển cho anh, nhờ anh hỗ trợ thiết kế một áo chống đạn kiểu mới.
Anh vốn định dùng nguyên lý điện từ làm một cái áo chống đạn chứa năng lượng từ đặc biệt, một khi viên đạn bắn vào áo thì sẽ kích hoạt năng lượng từ trường ở trên áo, làm cho năng lượng từ trường trở thành năng lượng tiêu diệt. Nhưng chi phí để làm một cái áo chống đạn như vậy chắc chắn không thấp, mà muốn phổ biến nó rộng rãi thì tương đối khó khăn.
Nhưng hôm qua khi tình cờ nghe Cửu Ca kể một loại phương pháp chế tạo tạo ra một loại chỉ có đặc tính đặc biệt, anh xuất hiện một ý tưởng mới.
Nếu như có loại sợi vừa cứng như gốm sứ, nhưng khi dệt lại mềm mại như sợi bông bình thường, hơn nữa lại dẻo dai khi gặp chấn động, còn có thể giảm lực xung kích của viên đạn xuống thấp nhất, đồng thời còn có thể thông khí khiến cho đông ấm hè mát thì….
Tính năng của loại sợi này khó mà tin nổi, nhưng cũng không phải là không làm được. Chỉ là phải dùng loại nguyên liệu nào để giảm chi phí lớn nhất nhưng không phá hoại đến thiên nhiên, và anh cần phải cố gắng suy nghĩ về điều này thêm một chút.
Bởi vì máy bay có đường bay riêng, nên nhanh hơn so với máy bay dân dụng, hơn 5400km chỉ bay mất năm tiếng.
Đảo Bali cùng một múi giờ với Trung Quốc, không có chênh lệch thời gian, cho nên khi đến nơi là hơn ba giờ sáng ngày hôm sau.
Lúc Cửu Ca xuống máy bay mới nhớ: “Hình như vẫn chưa nhìn thấy cơ trưởng?”
Hoa Vô Ý đứng sau lưng cô nói: “Không có cơ trưởng, là bay tự động.”
Cửu Ca giật mình: “Vậy nếu như đột ngột phát sinh sự cố mà máy tính không xử lý được thì phải làm thế nào?”
“Anh biết.”
“Anh thật trâu bò!”
Hoa Vô Ý vốn cảm thấy chuyện có thể lái máy bay là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, nhưng lại được bà xã ngưỡng mộ như vậy, trong nháy mắt anh lập tức cảm thấy việc có thể lái máy bay còn giỏi hơn nhiều so với việc chế tạo bom nguyên tử.
Ra khỏi sân bay, Hoa Vô Ý liền vẫy một chiếc taxi đêm đưa hai người đến cảng nào đó.
Gặp tài xế là người Hoa, Hoa Vô Ý không nói chuyện nhiều với Cửu Ca nữa.
Cửu Ca thông minh, cũng duy trì im lặng, thỉnh thoảng hỏi thăm anh về danh lam thắng cảnh của đảo Bali một chút.
Tài xế nghe hai người nói tiếng Hoa thì nhìn hai người qua kính chiếu hậu vài lần, giống như đang thắc mắc Hoa Vô Ý có dáng vẻ rất tây, không ngờ lại có thể nói lưu loát tiếng Hoa như vậy.
“Bên kia, đi thôi.” Xuống xe, Hoa Vô Ý kéo tay cô đi về một cái tàu dài đang buông neo.
Sau ba phút, Cửu Ca ngẩng đầu nhìn quái vật khổng lồ trước mặt, hỏi: “Đây chính là Ca nô mà chúng ta phải ngồi sao?”
Hoa Vô Ý gật đầu: ” Đi thôi, thang dây đã buông xuống rồi.”
Cửu Ca nhìn xung quanh không thấy hành khách khác: “Phải đợi tới bao giờ thuyền mới khởi hành?”
“Chúng ta lên thì thuyền sẽ khởi hành ngay.”
“Hả? Anh đừng nói là ca nô này chỉ chờ chúng ta đấy chứ?”
“Không, nửa tháng nay nó đều buông neo ở chỗ này. Nếu như nó không đây, chúng ta sẽ phải đi chỗ khác tìm nó.”
Cửu Ca phản ứng lại: “Ý anh nói chiếc ca nô này có mục tiêu là chúng ta á?”
Hoa Vô Ý cười cười, lôi kéo Cửu Ca lên ca nô.
Sáu ngày này, biết được bí mật của Trọng Vũ là điều mà cả đời này cô không thể nói với bất kỳ ai.
Tiểu Hoa nhà cô để cho cô nhìn thấy một tia hi vọng, cũng cho cô hiểu rằng hi vọng này sẽ trở thành sự thật.
Cửu Ca xoa xoa bụng dưới của mình, nơi đó đang thai nghén một đứa bé. Cô có một tử cung và buồng trứng mới khỏe mạnh, mang gen của cô, là tế bào của cô.
Không chỉ như thế, bây giờ bên trong tử cung của cô đã bắt đầu thai nghén một sinh mệnh mới!
Nhân bản bộ phận cơ thể người trong việc chữa trị bệnh tật là một phương pháp y học đã có từ lâu.
Ví dụ như bác sĩ đưa mẹ cô đi đến nước D, nuôi dưỡng tế bào não sau đó cấy ghép để điều trị chứng đãng trí ở người già, cũng là một loại kỹ thuật nhân bản.
Nếu như trước khi kết hôn với Hoa Vô Ý, có người nói với cô rằng chỉ cần dùng 1 tế bào nào đó trên cơ thể trong thời gian ngắn nhất có thể nuôi cấy ra một bộ phận cơ thể hoàn toàn tương đồng, thì cô nhất định sẽ không tin. Bởi vì cho dù nhân loại đã có kỹ thuật này, nhưng cũng không thể tùy tiện tạo ra cả một bộ phận cơ thể chỉ trong vòng 24 giờ chỉ với 1 tế bào gốc, hơn nữa bộ phận này còn đào thải gen bệnh tồn tại trong tế bào gốc ra ngoài.
Nhưng Hoa Vô Ý đã chứng minh cho cô biết trên thế gian này vẫn có một số người nắm giữ kỹ thuật đặc biệt này, không chỉ như thế, họ còn có thể dùng tế bào của hai người khác nhau, giới tính khác nhau để tạo ra một người hoàn chỉnh.
Như vậy vẫn chưa đáng sợ, một số người nắm giữ kỹ thuật này còn có khả năng tiến hành chọn lọc cùng tính toán tế bào gen để tạo ra kiểu người ưu tú.
Hơn nữa kiểu người ưu tú này trong khoảng thời gian cực ngắn được cung cấp đầy đủ dinh dưỡng là có thể trở thành người trưởng thành, trong khi ngủ say não bộ cũng tiếp thu được các loại tri thức, thân thể dựa vào các loại dinh dưỡng khác nhau mà sản sinh ra những khả năng đặc biệt khác nhau.
Nhân bản người, chính là bí mật của ông xã cô – Hoa Vô Ý muốn nói với cô.
Khi nghe anh kể về việc này, cô rất cảm động, nhưng cũng không thực sự tin tưởng, dù cho buổi tối Hoa Vô Ý cũng thường biểu diễn cho cô xem một số hành động không giống người bình thường.
Tận đến khi lên chiếc ca nô kia, cô mới thật sự hiểu được rốt cuộc Hoa Vô Ý có bao nhiêu dũng khí và sự tín nhiệm mới nói cho cô bí mật lớn như vậy!
Ngoài Hoa Vô Ý ra, tuy rằng cô chưa từng nhìn thấy toàn bộ, cũng không tìm chứng cứ chứng minh lời nói của Hoa Vô Ý, nhưng từ chỗ Văn Chim Câu, cô đại khái cũng biết trong Trọng Vũ có không ít người giống như chồng cô, không phải được sinh ra tự nhiên mà là được thụ tinh trong ống nghiệm, được nuôi dưỡng trong tử cung nhân tạo, được nuôi dưỡng bằng chất dinh dưỡng mà lớn lên.
Cửu Ca không bảo đảm gì với Hoa Vô Ý, nhưng ở trong thâm tâm cô, cô dùng hạnh phúc cả đời cùng với sinh mệnh của mình xin thề, cô tuyệt đối sẽ không nói ra bí mật của Trọng Vũ.
Có thể Trọng Vũ cố ý tạo ra những người đặc biệt, nhưng mặc dù họ cố gắng như thế nào, thì trong bọn họ không ai có khả năng khiến cho phụ nữ mang thai, bao gồm cả chồng cô là Hoa Vô Ý. Không phải t*ng trùng của họ kém, mà là ưu tú đến mức không có trứng nào có khả năng kết hợp tự nhiên với chúng nó được.
Giống như phụ nữ loài người không thể mang thai con của sinh vật khác.
Đây là sự khác biệt về giống nòi. Người của Trọng Vũ tuy rằng cũng là người, nhưng vẫn có một chút khác biệt so với con người bình thường.
Nếu để cho thế gian biết được việc này, biết được có một nhóm người ưu tú hơn so với nhân loại, cũng sống trên trái đất này, người của Trọng Vũ sẽ nhận được kết cục gì? Đặc biệt khi họ còn nắm giữ được siêu trí thức!
Lần thứ hai Cửu Ca lại sờ lên bụng dưới của mình, hiện tại cô không những phải bảo vệ người của Trọng Vũ mà còn có con của cô nữa!
Trong bụng cô đang mang thai đứa bé, là do Văn Chim Câu dùng t*ng trùng của Tiểu Hoa nhà cô cùng với trứng của cô thụ tinh ở trong ống nghiệm mà có.
Đây chính là nguy hiểm mà Hoa Vô Ý nói tới, bởi vì lần đầu tiên dùng trứng của người bình thường thụ tinh với t*ng trùng của bọn họ, anh không biết sẽ sinh ra đứa bé như thế nào.
Hoa Vô Ý vốn dĩ muốn để cô giao trứng đã thụ tinh cho Văn Chim Câu, để cậu ta thai nghén trong tử cung nhân tạo, như vậy sẽ an toàn cho cô, hơn nữa đây là lần đầu tiên, trước đây chưa từng có tiền lệ, nên Văn Chim Câu cũng không dám chắc trong quá trình thai nghén, trứng đã được thụ tinh có sản sinh ra thương tổn nào cho cơ thể mẹ hay không.
Nhưng cô kiên trì muốn mang thai đứa bé này, cho dù quá trình trưởng thành của đứa bé có thể mang đến tổn thương cho cô.
Cô nói với Hoa Vô Ý: “Bởi vì em chưa từng có, cho nên nếu đã cho em có được khả năng này, em sao có thể từ bỏ nó chứ? Anh cứ coi như em cố chấp, em tin tưởng anh, anh nhất định không để cho em chết, đúng không?”
Cuối cùng Tiểu Hoa nhà cô phải bất đắc dĩ mà đồng ý với cô, nhưng điều kiện là bất cứ thời điểm nào cô cũng phải đeo đồng hồ mà anh đưa cho ở trên tay, bởi vì chiếc đồng hồ này có thể kiểm soát tình hình cơ thể cô, còn có khả năng định vị chính xác, những công năng này nhiều đến mức khiến cho cô hoa cả mắt.
“Trọng Vũ có người biết thôi miên không?”
“Sao thế?” Hoa Vô Ý nghe Cửu Ca hỏi thì ngẩng đầu lên.
“Em muốn tìm một người thôi miên em, để cho em quên đi chiếc ca nô cùng với những việc đã trải qua, cũng quên đi câu chuyện của anh với em. Như vậy cho dù em có uống say, hoặc bị người ta bắt được tra tấn, hoặc bị cho uống thuốc nói thật, em cũng sẽ không làm hại con của chúng ta, làm hại anh, còn có đám người Trịnh Dã nữa.”
Hoa Vô Ý suy nghĩ một chút rồi nói thật: “Thật ra lúc em ở trên ca nô làm phẫu thuật, Văn Chim Câu đã sử dụng ám chỉ đối với em rồi.”
“Hả? Sao em không có cảm giác nào cả?”
Hoa Vô Ý nhịn không được mà xoa đầu cô: ” Nếu em cảm giác được thì còn gọi gì là ám chỉ nữa.”
“Vậy Văn Chim Câu đã ám chỉ em điều gì?”
“Đó là khi em muốn nói bí mật của Trọng Vũ cho người ngoài, em sẽ nói ra những lời nói giống như là nói thật vậy.”
Cửu Ca cau mày: “Lời này mâu thuẫn quá, cái gì gọi là giống như nói lời nói thật?”
“Bởi vì khi đó chính em cũng cảm thấy những lời em đang nói là thật. Cho dù đối phương có dùng thuốc nói thật hay thôi miên, hoặc bất kỳ thủ đoạn nào khác, cho dù có trực tiếp đọc suy nghĩ của em, thì cũng chỉ thu được những lời Văn Chim Câu muốn em nói mà thôi.”
“Được rồi. Tuy rằng đây là điều em muốn, nhưng chuyện này chưa được sự đồng ý của em, em cũng không biết nội dung ám chỉ là gì, thực sự là có chút khó chịu.”
Hoa Vô Ý có chút áy náy nói: “Xin lỗi, Văn Chim Câu muốn đạt hiệu quả tốt nhất, nên không để cho em biết chuyện trước, nếu không cho dù em đồng ý thì trong lòng sẽ không tự chủ mà sinh ra tâm lý phòng ngự, mà một khi có phòng ngự, ám chỉ của Văn Chim Câu sẽ có khả năng không ổn, không thể hữu hiệu trong thời gian dài. Hơn nữa cũng không thể nói nội dung của ám chỉ cho em biết, bởi vì theo bản năng trong đầu em sẽ cho rằng đây là lời nói dối.”
“Em hiểu rồi.” Cửu Ca yên tâm, lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều: “Sau này bí mật của Trọng Vũ dù có bị tiết lộ, thì em cũng không cần lo lắng mọi người sẽ nghi ngờ em.” Càng không cần phải lo sẽ làm hại đến bảo bối của em.
Hoa Vô Ý nắm lấy mũi cô, Cửu Ca nắm tay anh để lên bụng của mình, nghiêng đầu nhìn anh: “Văn Chim Câu nói chỗ này của em lớn lên rồi.”
“Hừm, bọn anh mới nghiên cứu ra một loại dịch dinh dưỡng rất tốt, có thể làm miệng vết thương khép lại nhanh chóng, bổ sung sức mạnh cho tế bào, đồng thời có tác dụng dưỡng nhan chống già.”
Cửu Ca đá anh: “Ý em muốn nói với anh không phải điều này.”
Hoa Vô Ý vô tội nhìn cô.
Cửu Ca lại túm lấy tay anh: “….Hiểu chưa?”
Hoa Vô Ý hiểu rõ, nghiêng đầu hôn môi cô: “Bổ sung dinh dưỡng cho đứa bé á? Không vấn đề gì, em có thể hấp thu bao nhiêu sẽ cho em bấy nhiêu.”
Cửu Ca đỏ mặt, lại đá anh