Phía sau hậu trường, Hàn Điềm Phương cảm thấy không đúng.
Thái Bình Lang giải thích như vậy chẳng những làm mất đi cảm xúc mâu thuẫn của giám khảo và khán giả đối với Mục Cửu Ca, mà còn nói về những nguy hiểm, những việc phải chuẩn bị để đảm bảo an toàn, vậy chẳng khác nào như đang quảng cáo cho Mục Cửu Ca cả.
Phàm là những người nghe Thái Bình Lang giải thích xong, không ai là không hiếu kỳ với tác phẩm của Mục Cửu Ca, không biết nó rốt cuộc nguy hiểm đến mức nào mà tổ tiết mục phải gióng trống khua chiêng chuẩn bị các thiết bị phòng hộ an toàn như thế.
Tự bản thân khác biệt với mọi người đã là một loại áp lực, lại còn trì hoãn lâu như vậy, nếu không phải Điềm Phương động tay động chân vào thứ tự lên sân khấu, thì có khi cô cũng hoài nghi Mục Cửu Ca có nhúng tay vào chuyện này.
Sự tình phát triển kiểu gì vậy?
Người kia rõ ràng là đã hứa sẽ lợi dụng cơ hội lần này khiến cho Mục Cửu Ca mất đi danh dự, còn nói sẽ tranh thủ cơ hội làm tác phẩm của Mục Cửu Ca biến thành một mớ hỗn độn, sẽ khiến cho Mục Cửu Ca hoàn toàn mất đi tư cách dự thi rồi mà.
Nhưng tại sao sự tình lại phát triển hoàn toàn không giống với những gì người kia hứa với cô.
Tại sao vậy?
Cùng lúc đó, trên tầng cao nhất của đài truyền hình, người tổng phụ trách cuộc thi tài năng truyền thống cũng là giám đốc kế hoạch Vu Phi đang cảm tạ nhân viên công ty Trọng Vũ.
“Cám ơn! Nếu không phải mọi người làm việc cẩn thận, tiến hành kiểm tra sắp xếp lại lần nữa thì e là lần này sẽ xảy ra chuyện lớn rồi!”
Hòa Thượng cười tủm tỉm, xua tay: “Là một trong những người tài trợ, công ty chúng tôi đương nhiên hi vọng tiết mục có thể an toàn, thuận lợi cho đến phút cuối. Vừa hay Vu tổng lại nhắc với tôi vấn đề an toàn khi chụp ảnh, mà kiểm tra lỗi sai là hạng mục mạnh nhất của công ty chúng tôi, dù sao chúng tôi cũng cần phải huấn luyện nhân viên mới, sẵn tiện lần này cho thực tập luôn, cũng coi như là một hòn đá ném trúng hai con chim. Nhưng mà cũng phải nói trước, lần này là miễn phí, nếu lần sau mọi người có nhu cầu tương tự thì chúng ta cần thảo luận về chi phí.”
Vu Phi cười ha ha, dùng sức vỗ vai Hòa Thượng: “Anh đúng là Hòa Thượng ăn mặn, để cho nhân viên của công ty các anh mặc quần áo lao động tiến vào trường quay trực tiếp còn chưa đủ hay sao? Anh có biết chi phí quảng cáo trong chương trình của chúng tôi lần này thấp nhất là bao nhiêu không?”
“Ừ, coi như anh còn có chút lương tâm, không làm việc vô ích.”
Ở cách vách nơi mà Hòa Thượng và người của đài truyền hình hihi haha trao đổi tình cảm, thì người không muốn làm quá nhiều công việc xã giao là Hoa Vô Ý đang tạm thời tiếp nhận công việc giám sát của Hòa Thượng, đồng thời phụ trách theo dõi toàn bộ hoạt động.
Phụ trách liên hệ trung gian là Tiểu Ảnh lúc này đang nằm ở trên ghế ăn vặt, báo cáo: “Phụ trách việc thay đổi thứ tự Cửu Ca lên sân khấu là do tổng phụ trách Từ, lý do là Cửu Ca nói với ông ta bị đau bụng, cần một chút thời gian để chuẩn bị.”
Hoa Vô Ý đang theo dõi khu vực thi qua camera, trên màn hình máy tính hiện lên tám khung hình nhỏ, mỗi khung hình đều hiện lên rõ ràng gương mặt của mọi người, Hoa Vô Ý nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính lâu như vậy nhưng lại không chút biểu hiện phân tâm nào.
“Tìm được rồi!” Hoa Vô Ý nhấn chuột để dừng đoạn phim, sau đó phóng to hình ảnh ở trong đó: “Sức mạnh của sắc đẹp.”
Tiểu Ảnh liếc mắt nhìn một cái, trên màn hình là hình ảnh Hàn Điềm Phương ăn mặc chải chuốt, gõ gõ cửa phòng người nào đó, cửa phòng mở ra, tổng phụ trách Từ nhìn xung quanh sau đó kéo Hàn Điềm Phương đi vào phòng mình.
“Vị tổng phụ trách Từ kia nhất định không biết anh đã lắp đặt một máy quay trước cửa phòng ông ta .”
Hoa Vô Ý cắt hình ảnh, thản nhiên nói: “Trong phòng ông ta tôi cũng lắp một cái.”
Hình ảnh trên màn hình máy tính lại thay đổi, Hàn Điềm Phương đang cởi quần áo, vị tổng phụ trách Từ kia đang cầm ly rượu nằm nghiêng người ở trên giường thưởng thức.
Tiểu Ảnh mở to hai mắt nhìn màn hình đang chiếu những cảnh xuân cung đồ sống động, thuận miệng nói: “Nói cho em biết, không phải là anh cũng lắp máy quay trong phòng của chị Mục đấy chứ?”
Hoa Vô Ý không trả lời, tay tạm dừng lại.
Tiểu Ảnh khinh bỉ anh: “Đồ cuồng kiểm soát.”
Hoa Vô Ý nhếch khóe miệng: “Anh đang đợi cậu báo cáo công tác, hay là cậu muốn viết thành văn bản để báo cáo cho anh?”
Tiểu Ảnh ngã ngửa, sắc mặt bất lực, bắt đầu tiếp tục công tác báo cáo.
Dựa theo lời của tiểu Ảnh, tổng phụ trách Từ và Hàn Điềm Phương đã cùng nhau bí mật bày mưu hãm hại Cửu Ca, lúc trước ở vòng thi đấu cấp tỉnh và cấp thành phố, Thợ Săn đã kiểm tra cẩn thận thiết bị an toàn của trường quay nhưng đều không thấy xuất hiện vấn đề gì, tuy nhiên lần này lại phát hiện ra phông chiếu sáng của máy quay phim cùng với một nửa số thiết bị chữa cháy không thể sử dụng được, sau đó anh lại phát hiện trong trường quay có thêm hai cái quạt điện cỡ lớn. Thợ Săn cực kỳ mẫn cảm với nguy hiểm, cho nên lập tức cho người chuẩn bị bình chữa cháy mới, cùng với các thiết bị an toàn khác, đồng thời để cho Hòa Thượng liên hệ với cấp cao của đài truyền hình, tìm nhân viên chuyên quản lý quạt điện đặc thù đó.
Sau khi Thợ Săn chuyển những thiết bị này đến đài truyền hình, trong thời gian anh và Tiểu Ảnh đi mua đồ ăn vặt thì thứ tự lên sân khấu của Cửu Ca đã bị thay đổi.
Tại đây, nhân viên Trọng Vũ cùng nhau phân tích một lượt, kết hợp với việc thiết bị an toàn ở trường quay xảy ra vấn đề, lại có Hoa Vô Ý nói về đặc tính nào đó trong tác phẩm của Cửu Ca, mọi người nhanh chóng đoán ra tính toán ác độc của người đứng sau âm mưu này.
Môt lúc sau các nhân viên của Trọng Vũ bắt đầu hành động, đầu tiên, Hoa Vô Ý để cho Hòa Thượng liên hệ với nhân viên cấp cao của đài truyền hình cùng tổ phụ trách tiết mục để trình bày, xem xét chuẩn bị thời cơ thỏa đáng cho nhân viên của Trọng Vũ mặc quần áo an toàn tiến vào trường quay, đồng thời để bảo vệ an toàn cho Cửu Ca.
Giám đốc kế hoạch Vu Phi là người thông minh, Hòa Thượng không nói thêm lời dư thừa nào, nhưng việc thiết bị an toàn bị phá hỏng, còn có quá nhiều quạt điện, thứ tự lên sân khấu của thí sinh vị thay đổi, khiến cho anh ta ngửi được mùi vị của âm mưu.
Đã lăn lộn ở đài truyền hình mười mấy năm, đối với những âm mưu thủ đoạn trong tối ngoài sáng anh ta đã quá rõ, cho nên anh ta không thể tha thứ cho người không lịch sự khi chưa hỏi anh ta có đồng ý hay không, lại còn gian lận ngay trong chương trình của anh ta, hơn nữa còn liên quan đến tính mạng con người!
Cho nên khi Hòa Thượng cố ý hay vô tình nói vài lời ám chỉ, Vu Phi quyết định bày mưu bẫy lại người dám tính kế thí sinh cùng tổ tiết mục một phen.
Không phải mày muốn tính kế thí sinh Mục Cửu Ca kia sao?
Ông đây sẽ cho mày xem thế nào là tính kế, còn muốn đánh cho ngươi một cái bạt tai thật mạnh nữa!
Mày càng hãm hại cô ấy, ông đây lại càng bảo vệ, tán tụng cô ấy!
Cuối cùng Chu Tiểu Ảnh tổng kết: “Cửu Ca lần này coi như trong họa gặp được phúc, cán bộ cao nhất của tổ tiết mục cũng để mắt đến chị ấy. Chỉ cần lát nữa chị ấy biểu hiện hết tài nghệ cao siêu của mình, thì em nghĩ Vu Phi chín phần sẽ để cho chị ấy thành hình tượng tuyên truyền của chương trình, cho nên sau này sẽ để ý đến Cửu Ca nhiều hơn, tuyệt đối sẽ không để người khác bắt nạt chị ấy nữa.”
Trong hậu trường, Cửu Ca nhìn lên màn hình lớn thấy nhân viên công tác mặc quần áo lao động “Trọng Vũ” xuất hiện thì khuôn mặt liền lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Cuối cùng cũng có thể thoải mái buông lỏng được rồi.
Cảm giác được người khác chăm sóc thật là tốt.
“Ai nha, chị càng ngày càng thích anh rể em thì phải làm sao bây giờ?”
Cửu Ca bất ngờ nói một câu như vậy, khiến cho Bàn Tứ Muội ngây người một lúc lâu.
Tịch Hòa bất đăc dĩ nhìn Cửu Ca, muốn khoe khoang cô có hậu phương vững chắc hơn người khác sao? Đừng cho là tôi không biết kỹ sư thiết kế chính của công ty Trọng Vũ chính là ông xã của cô!
Cửu Ca cười to.
Phía sau, ánh mắt của Hàn Điềm Phương như đao như kiếm, cô lại cảm thấy như được tắm trong gió xuân, vô cùng thoải mái.
Năm phút quảng cáo nói dài cũng không dài mà bảo ngắn cũng không ngắn lắm, bên này Cửu Ca vừa mới dặm lại tí phấn xong, trợ lý đã gọi cô lên sân khấu.
Cửu Ca vừa lên sân khấu, trợ lý tiết mục đã phấn chấn chạy tới báo cáo Vu Phi: “Tỷ suất người xem tăng lên! Tỷ suất người xem tăng lên hơn hai điểm rồi!”
Nghe thế Vu Phi vô cùng tán dương cơ trí của bản thân! Tại thời điểm này thoạt nhìn thì giống như anh đang giúp thí sinh họ Mục kia, nhưng kỳ thực người được lợi lại là anh, còn có cả tổ tiết mục nữa!
Nếu Mục Cửu Ca thực sự có tài, trong thời điểm bị chèn ép lại có thể lật ngược thế cờ trở thành thắng lợi thì đó là tài năng của cô ấy, cũng là phúc khí. Nhưng nếu biểu hiện của cô không bằng lúc trước, mà chỉ là mánh lới thì phản kích của khán giả tất nhiên cũng sẽ rất đáng sợ, nhưng điều này không hề liên quan gì đến anh ta.
Thái Bình Lang nhìn Cửu Ca đi lên, vui vẻ chào đón, cười nói: “Cuối cùng cũng đợi được cô lên đây, phải chăng cô rất lo đúng không?”
Người khác thể hiện thiện ý, Cửu Ca đương nhiên không thể lờ đi, chỉ đành cười khổ: “Ban đầu tổ tiết mục không có giải thích gì cả, khiến tôi rất sợ, còn tưởng rằng tư cách dự thi đã bị hủy bỏ chứ.”
Giám khảo Hoàng đột nhiên hỏi: “Vì sao cô lại nghĩ rằng tư cách dự thi của mình bị hủy?”
Lúc này Cửu Ca đã đi đến giữa sân khấu, tác phẩm dự thi ở ngay bên cạnh cô.
Nghe được câu hỏi của thầy Hoàng, Cửu Ca chỉ tay về phía tác phẩm của mình: “Tôi nghĩ tôi cách tân quá….khiến cho tổ tiết mục cảm thấy nguy hiểm, cho nên hủy đi tư cách dự thi của tôi.”
“Hả_____?” Tất cả trường quay đều tò mò.
Cổ Duyên đại sư hỏi: “Tôi rất hiếu kỳ, rốt cuộc tác phẩm của cô nguy hiểm như thế nào, ít nhất phải để cho mọi người cùng nhìn thấy tác phẩm của cô, thật may mắn, cũng thật an toàn.”
Tiếng cười vang lên.
Máy quay quay đến tác phẩm của Cửu Ca.
Đây là một bức thêu rất tinh xảo nhưng cũng rất bình thường, bình thường ở chỗ không ai có thể nhìn ra nó đặc biệt ở chỗ nào.
“Nhìn thì có vẻ như vải thêu cô dùng giống với vòng thi trước, là băng ti minh trù sao?” Lưu lão sư hỏi.
Cửu Ca trả lời: “Đúng vậy, chẳng những là vải dệt giống như vậy, mà vẫn là khối vải đó.”
“Hả_____?” Khán giả cùng giám khảo đều kêu lên, có hai vị minh tinh là kêu lớn nhất.
Thầy Hoàng lập tức hỏi: “Tôi nhớ rất rõ lần trước cô thêu một con phượng hoàng giang cánh mà, còn hiện tại là bức thêu bách điểu.”
Cổ Duyên phỏng đoán: “Có phải lần trước chúng ta xem lâu rồi hay không? Bởi vì con phượng hoàng kia dùng cách thêu giấu sáng, mà lần này bách điểu lại dùng cách thêu sáng.”
Các giám khảo còn lại đều cùng nhau lắc đầu, thầy Hoàng lão: “Bởi vì vải dệt giống như lần trước, tôi đã cố ý nhìn kỹ, nhưng không thấy được gì cả.”
Lưu lão sư cũng gật đầu: “Tôi cũng không nhìn thấy.”
Cửu Ca cười, lại nói: “Thật mà, gạt mọi người chín là con chó con.”
“Ha ha!” Ban giám khảo và khán giả đều cười to.
Thái Bình Lang chọn thời điểm phù hợp, thiến lên phía trước, hỏi Cửu Ca: “Tôi nghĩ mọi người đều tò mò đối với tác phẩm của cô, cũng rất muốn biết tác phẩm của cô nguy hiểm ở chỗ nào, cô có chứng cứ nào để chứng minh tác phẩm này là sử dụng tác phẩm lần trước để lại, có thể biểu diễn cho chúng tôi xem được không?”
“Đương nhiên. A, nhưng mà tôi muốn hỏi một chút, hiện tại công tác đảm bảo an toàn đều đã làm tốt rồi chứ?”
Thái Bình Lang lập tức quay đầu nhìn đạo diễn.
Đạo diễn phất tay cười.
Thái Bình Lang quay đầu lại, khẳng định: “Không thành vấn đề!”
Cửu Ca trịnh trọng nói: “Không thể có gió.”!
“Cô yên tâm, cô nói không thể có gió, trường quay tuyệt đối không có gió!”
Trợ lý tổ tiết mục đã sớm chuẩn bị một cái chén mang lên sân khấu, Cửu Ca mời Thái Bình Lang đứng ra xa một chút, không nên đứng gần tác phẩm.
Tác phẩm ở trong khung được dựng đứng lên.
Giám khảo và khán giả đều tò mò không biết cái chén có cái gì, Thái Bình Lang cầm lấy cái chén, giơ ra cho mọi người cùng nhìn: “Là một cái bật lửa. Thí sinh Cửu Ca của chúng ta dùng cái bật lửa này để làm gì?”
Một vị minh tinh trong ban giám khảo hỏi: “Cô ấy không định thiêu hủy tác phẩm của mình đấy chứ?”
“Ngài nói đúng rồi, tôi đúng là có ý định này.” Cửu Ca tự tin cười, tiếp nhận bật lửa trong tay Thái Bình Lang, bước đến giữ tác phẩm của mình.
Giám khảo, khán giả, cán bộ cao cấp của tổ tiết mục, nhân viên Trọng Vũ, còn có khán giả ngồi trước TV, lúc này đều mở to hai mắt chờ đợi kỳ tích xuất hiện!