Ban giám khảo cũng tập trung nhìn vào bức thêu, có chút kích động muốn thử đoán một phen.
Trong hậu trường, Bàn Tứ Muội kề tai nói nhỏ với Cửu Ca: “Thần kỳ quá, cô ấy làm như thế nào vậy nhỉ? Cửu Ca, chị có thể nhìn ra không?”
Cửu Ca gật đầu.
“Chị biết á?” Ánh mắt Bàn Tứ Muội sáng long lanh.
“Chị cũng từng nghĩ đến việc này, và chồng chị đã cho chị không ít lời khuyên.”
“Chị mau giải thích đi!”
Cửu Ca nhìn về sang Tịch Hòa: “Chắc anh cũng đã đoán ra phương pháp ấy chứ?”
Tịch Hòa ngại ngùng mỉm cười.
Bàn Tứ Muội cong môi: “Vì sao chỉ có một mình em không đoán ra được vậy!”
Cửu Ca ngứa tay, nhìn thấy Tịch Hòa dường như cũng muốn đưa tay nhéo má của Bàn Tứ Muội, cuối cùng Cửu Ca cầm tay cô ấy, cười nói đáp án: “Nói trắng ra thì rất đơn giản, ở mặt sau bức thêu Hàn Điềm Phương đã gắn thêm một thiết bị phát ra âm thanh, sau đó thêu hình con chim lên vị trí đó, em nhìn xem, thân thể của hai con chim đó gồ lên hơn hẳn các chi tiết khác, cho nên mỗi khi Hàn Điềm Phương dùng tay xoa lên vị trí có giấu thiết bị âm thanh thì con chim đó sẽ phát ra tiếng hót.”
Bàn Tứ Muội cảm thấy khá thất vọng: “Đơn giản vậy thôi á.”
“Cách tân mà, có thể nghĩ như vậy đã là không dễ rồi.”
Dưới sân khấu, ban giám khảo đều là những người có kiến thức rộng rãi, nói là đoán, nhưng kỳ thật thầy Hoàng đã nói ra đáp án chính xác.
Cuối cùng Hàn Điềm Phương được điểm khá cao trong phần thi cách tân.
Trong hậu trường, Cửu Ca nhìn lên màn hình lớn xem số phiếu của khán giả dành cho Hàn Điềm Phương, bỗng chốc nhíu mày.
Tịch Hòa cũng chăm chú nhìn lên màn hình lớn.
Bàn Tứ Muội là người phát hiện cuối cùng, lúc này mới sợ hãi kêu lên: “Há? Sao cô ấy lại được hoan nghênh đến vậy chứ?”
Cửu Ca cũng rất ngạc nhiên, số phiếu khán giả bình chọn cho Hàn Điềm Phương biến hóa đến mức khó có thể hình dung ra được, số phiếu tăng không ngừng, ngay khi giám khảo cho điểm, số phiếu của cô ta đã vượt qua mức mười vạn phiếu!
Mười vạn đại biểu cho điều gì? Chính là dành trọn mười điểm, số điểm tuyệt đối.
Nhìn vòng bỏ phiếu thứ nhất mà xem, bình thường thí sinh có được ba bốn vạn phiếu bầu đã là rất tuyệt rồi, mười vạn_______-dường như có thể xoay chuyển Càn khôn đấy!
Dưới sân khấu, ban giám khảo và MC nhìn số phiếu bầu cao ngất ngưởng kia mà cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, Thái Bình Lang nhìn sang đạo diễn, nhưng đạo diễn tỏ ý con số này không có vấn đề gì nên cũng chỉ có thể giấu hoài nghi xuống đáy lòng, nói giỡn vài câu rằng tác phẩm của Hàn Điềm Phương đạt được sự yêu thích rất lớn từ phía khán giả.
Hàn Điềm Phương nhìn thấy số phiếu khổng lồ thì đắc ý nở nụ cười. Vị Tôn thiếu kia cuối cùng cũng có chỗ dùng được, cô ta còn đang lo bị những người này đánh bại nữa chứ.
Có điều Hàn Điềm Phương không biết rằng, tài chính Tôn gia đang lâm vào khủng hoảng không thể quay vòng, việc kinh doanh lại bị các ban ngành chức năng nhìn chằm chằm, Tôn thiếu lúc này căn bản không thể gánh vác nổi việc tổn thất năm nghìn vạn nữa, cho nên anh ta phải dốc sức dùng hai trăm vạn thuê vài công ty chuyên về internet để họ bình chọn cho Hàn Điềm Phương đạt số phiếu lớn nhất.
Những công ty này chuyên mua được một lượng lớn thông tin cá nhân của người dân, lợi dụng những thông tin này đăng ký tài khoản sau đó tiến hành bỏ phiếu. Vòng đầu số phiếu không hiện lên bởi vì có hai công ty còn chờ trang web chương trình duyệt kết quả đăng ký.
Trong phòng họp của đài truyền hình nọ.
Hòa Thượng gõ gõ xuống bàn, nói: “Những số liệu này chắc chắn là có vấn đề, có muốn chặn lại không?”
Hoa Vô Ý vắt chân chữ ngũ, nhìn màn hình lớn ở trên tường, không nói gì.
“Tiểu Hoa?”
Hoa Vô Ý nắm lấy bút bi ở trên bàn ném vào Hòa Thượng: “Tôi phải nói với Cửu Ca, rằng cậu muốn chiếm đoạt ông xã cục cưng của cô ấy.”
Quần chúng công nhân của công ty Trọng Vũ có mặt tại hiện trường: “……….”
“Khụ, lão đại, chẳng lẽ cứ nhìn họ làm càn như vậy sao?” Trịnh Dã kéo ghế dựa ngồi vào vị trí phía trước Hoa Vô Ý.
Trong khoảng thời gian này, dường như mọi người có thể cảm thấy Hoa Vô Ý có tâm tình rất tốt, tuy rằng biểu tình trên mặt vẫn không có biến hóa gì, nhưng….bầu không khí xung quanh người tuyệt đối không giống như trước.
Hoa Vô Ý bỗng kể một câu chuyện không đúng chủ đề: “Nghe nói có người mua xổ số, sáu con số phía trước đều trúng, nhưng số cuối cùng lại kém một đơn vị, nghe nói trong ngày hôm đó, người đó được đưa đi cấp cứu, bởi vì quá tức giận.”
Trong một giây, mọi người liền hiểu, cũng không thấy rối rắm nữa, cứ theo an bài lúc trước, ai nên làm gì thì làm cái đó, Hòa Thượng là khẩn trương nhất, bởi vì hai ngày nay Văn Chim Câu buồn bực bãi công, nhiệm vụ giám thị số liệu mới nhất đều phải do anh ta làm.
Khiến người ta tức chết, cảnh giới của cái chết này chính là khiến cho đối phương nhìn thấy mình gần như chắc chắn sẽ đạt được mục đích nhưng cuối cùng lại kém một chút ít. Do đó nếu vì sơ sẩy của anh mà khiến cho đối phương đạt được một điểm này thì anh ta sẽ biến thành tội đồ của toàn bộ công ty.
Hòa Thượng rất muốn giao nhiệm vụ gian khổ lại buồn tẻ này cho người khác, nhưng vừa mới hé miệng ra, người dễ nói chuyện nhất công ty là Trịnh Dã lập tức chặn họng: “Việc này là do Văn Chim Câu bãi công nên anh mới phải làm, hiện tại tất cả mọi người đều chờ cậu ta trở về, nếu như anh dám làm biếng, khiến cho Văn Chim Câu biết, cậu ta kéo dài thời gian bãi công thì phải làm sao bây giờ.”
Mọi người nghe thấy vậy đều giậu đổ bìm leo, phê bình Hòa Thượng thấu trời xanh.
Hòa Thượng khóc lớn. Huhu, đều do miệng thối này, lúc trước Văn Chim Câu khoe khoang với mọi người, nói lão Đại đang học kỹ thuật phòng the, sau đó còn nói cậu ta đã góp nhặt những tri thức có liên quan từ cổ chí kim, cả nội lẫn ngoại, có tuổi đời trên cả năm nghìn năm rồi, nếu mọi người cần, cậu ta có thể đóng gói dâng tặng. Mà Hòa thượng biết rõ Văn Chim Câu để ý đến vấn đề gì, lại cố ý đâm chọc cậu ta một câu, nói rằng chỉ sợ cậu ta có lý luận phong phú cũng không có cơ hội mà ứng dụng, kết quả khiến cho Văn Chim Câu tức giận mặc kệ hết tất cả, không quan tâm sống chết mà đình công.
“Ô ô, rõ ràng là tên trứng thối kia muốn tìm cơ hội để nghỉ việc dài hạn mà!”
“Suỵt!” David dựng ngón tay lên, tỏ ý mọi người tập trung nghe thí sinh tiếp theo thuyết trình về tác phẩm của mình.
Thợ Săn và tiểu Ảnh mở cửa phòng ra, mang theo không ít đồ ăn vặt là đặc sản của thủ đô đi vào, vị trí của đài truyền hình khá tốt, chẳng những gần những danh lam thắng cảnh mà phố buôn bán ở xung quanh cũng cực kỳ nhiều, muốn ăn gì muốn dùng gì đều có cả, đi ra cửa một vòng là có thể mua đầy đủ hết.
Tiểu Ảnh đưa mọi thứ cho Trịnh Dã phân phát, sau đó lập tức nhảy lên sô pha, oa một tiếng: “Chị Mục đã ra chưa? Tôi không muộn chứ?”
“Không, cô ấy một lúc nữa mới lên khán khấu.”
David vuốt cằm nói: “Những người muốn làm nghề thêu phải cố gắng rất nhiều.”
“Đúng vậy, nhưng mà người có thể cách tân không nhiều lắm. Vừa rồi vị thí sinh xếp hạng thứ tám còn bị giám khảo mắng muốn khóc, không biết Cửu Ca sẽ cách tân như thế nào nhỉ.” Thợ Săn xem như là người thứ hai chăm chú xem TV.
Tiểu Ảnh cười nhạo: “Nếu tôi là giám khảo, tôi cũng mắng. Vị thí sinh thứ tám ấy dùng chỉ trắng thêu một đống hoa, sau đó dùng màu nhuộm lên thành màu sắc, đã nói phải cách tân, như thế thì gọi là cách tân cái gì cơ chứ, cơ bản là lừa gạt…!”
Hoa Vô Ý bỗng nhiên ngồi thẳng người, sau khi thí sinh thứ bảy đi xuống thì Cửu Ca sẽ lên sân khấu.
Ngay khi tất cả mọi người nghĩ Cửu Ca sẽ lên sân khấu, chính Cửu Ca cũng chuẩn bị tốt để đi lên thì trợ lý tiến vào gọi thí sinh thứ năm là Đỗ Vân Nương lên sân khấu.
Cửu Ca không rõ vì sao, Bàn Tứ Muội cũng giúp đỡ cô hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Trợ lý vội vàng dẫn Đỗ Vân Nương lên sân khấu, chờ khi anh ta quay trở lại, Cửu Ca mới có cơ hội hỏi anh ta: “Vừa rồi công bố thứ tự, đáng lẽ là đến lượt tôi chứ?”
Trợ lý thở dài: “Tôi cũng không biết là vì sao nữa, nhưng phía trên bố trí như vậy, cô có thắc mắc gì thì có thể đi hỏi đạo diễn hoặc Tổng phụ trách Từ .”
Cửu Ca muốn hỏi cho rõ ràng, Tịch Hòa giữ cô lại, nói khẽ: “Cô đi ra ngoài có dám cam đoan sẽ quay lại ngay không? Nếu như trên đường có biến cố gì….”
“Anh muốn nói có người cố ý an bài như vậy, là muốn cho tôi rời khỏi trường quay?”
Tịch Hòa cũng không thể khẳng định: “Cô nhìn Hàn Điềm Phương đi.”
Cửu Ca nghiêng đầu nhìn Hàn Điềm Phương.
Chỉ thấy đối phương đang an ủi thí sinh thứ tám vừa mới bị mắng lúc trước, trên mặt không có chút bất thường nào.
“Như vậy càng khả nghi.” Tịch Hòa nói: “Cô cảm thấy Hàn Điềm Phương là loại người nào? Thứ tự lên sân khấu của cô bị thay đổi, tại sao cô ta không có biểu hiện gì cả? Trái lại những thí sinh khác còn nhìn cô nhiều hơn một chút, có người còn trực tiếp đến hỏi thăm, người luôn muốn đối phó với cô là Hàn Điềm Phương vì sao ngay một cái liếc mắt cũng không nhìn cô?”
Bàn Tứ Muội nói: “Có tật giật mình?”
Hai người cùng nhìn nhau, Cửu Ca nói: “Chỉ có thể là như vậy, nhưng tại sao chứ? Tôi bị trì hoãn lên sân khấu thì đối với cô ta có lợi gì chứ?”
Tịch Hòa cũng trầm ngâm: “Có nhiều khả năng lắm, tôi nghĩ một lát nữa chúng ta sẽ biết được đáp án thôi, tóm lại cô phải cẩn thận.”
Cô sẽ cẩn thận, nhưng vấn đề là cô phải cẩn thận như thế nào?
Lòng Cửu Ca cảm thấy một chút phiền chán, họ Hàn kia có thể đường đường chính chính đấu với cô một trận không được sao? Mỗi lần đều phải chuẩn bị sẵn một cái bẫy, suốt ngày tính kế người khác như vậy không thấy phiền phức, không thấy mệt mỏi à?
“Người như Hàn Điềm Phương bình thường mới là kẻ chiến thắng.” Tịch Hòa bỗng nhiên nói.
“Hả?” Bàn Tứ Muội tỏ vẻ khó hiểu.
Đã lăn lộn ngoài xã hội vài năm, Cửu Ca không thể không thừa nhận Tịch Hòa nói đúng.
Tịch Hòa dùng ánh mắt như nhìn trẻ con khi nhìn thấy biểu tình của Bàn Tứ Muội, nói: “Người tốt đoản mệnh, những lời nói từ ngàn năm này chưa bao giờ là nói đùa cả, đó là do người xưa tổng kết lịch sử mà ra. Em có thể đọc lại lịch sử các quốc gia, nhìn xem những người nổi danh có năng lực lại thiện lương cuối cùng có kết cục như thế nào, lại nhìn kết cục của những người xấu xem. Tuy rằng không phải là tuyệt đối, nhưng tổng kết thì đại đa số người xấu sống lâu hơn người tốt, cũng giàu có, có địa vị cao hơn người tốt rất nhiều.”
“Em cảm thấy trình độ của nền giáo dục trước đây cùng với việc phân chia giai cấp liên quan rất nhiều đến sự trong sạch.” Bàn Tứ Muội có ý kiến khác.
Tịch Hòa dịu dàng cốc đầu Tứ Muội: “Em nói như vậy cũng đúng.”
Hai người này bắt đầu thảo luận về nhân tính, Cửu Ca không tham gia vào, cô lại tiếp tục chú ý vào tiết mục đang diễn ra trên màn hình, giờ cô lo lắng cũng chẳng được gì, không bằng nhìn các tác phẩm của các thí sinh khác, nói không chừng còn có thể học thêm một số kiến thức mới về thêu.
Ví dụ như tác phẩm lúc trước của Đỗ Vân Nương không hẳn tốt lắm, nhưng lần này cô ấy làm “Mỹ nhân dưới ánh trăng” lại có trình độ không hề thấp.
Bởi vì thời gian hoàn chỉnh bức thêu ngắn ngủi, nên phần lớn mọi người đều áp dụng phương pháp thêu viền, nhưng khó ở chỗ chính là, Đỗ Vân Nương chịu ảnh hưởng của “Đông họa”, lợi dụng điểm đặc biệt của loại chỉ thêu có đặc tính biến đổi theo nhiệt độ, khiến cho bức tranh có sự phân biệt về nhiệt độ, hiện ra phong cảnh khác nhau.
Khi nhiệt độ cao, ánh trăng trong bức thêu sẽ tỏa ra những vòng tròn, quần áo mĩ nhân cũng biến thành màu đỏ. Khi nhiệt độ thấp dưới âm độ, ánh trăng trong bức thêu sẽ biến thành trăng đêm rằm, quần áo của mĩ nhân cũng biến thành màu xanh lam.
Đỗ Vân Nương thuyết trình xong, ban giám khảo lập tức cho luôn điểm số cao nhất tính đến thời điểm hiện tại, số phiếu của khán giả cũng không thấp.
Cửu Ca nghe thấy MC gọi thí sinh tiếp theo lên sân khấu cũng không phải là mình, khóe miệng khẽ nhếch lên, kế sách lần này thật táo bạo.
Mà Hàn Điềm Phương dường như lúc này mới chú ý đến việc Cửu Ca vẫn chưa đi lên sân khấu, cô ta dùng âm lượng không cao không thấp, như kiểu rất kinh ngạc nói: “Vì sao mọi người đều theo thứ tự lên sân khấu, riêng Mục Cửu Ca lại không giống như vậy?”
Đây là câu hỏi vô cùng bình thường, rõ ràng, nhưng hiệu quả thì lại rất tốt.
Cửu Ca thản nhiên nói với mọi người: “Tôi cũng đang thắc mắc tại sao đến bây giờ vẫn chưa cho tôi đi lên đây, chẳng lẽ tổ tiết mục tự động hủy bỏ tư cách dự thi của tôi? Đạo diễn cùng Tổng phụ trách Từ ở đâu? Có thể đi ra đây giải thích một chút hay không?”
Lúc này, khi Cửu Ca vẫn còn đang ở chỗ này, thì trên lầu cách đó mấy tầng, trong phòng hội nghị, những nhân viên của công ty Trọng Vũ lúc trước còn ngồi ăn vặt xem TV thì lúc này đã thiếu đi một nửa.
Hoa Vô Ý nhìn chằm chằm màn hình, mặt không chút thay đổi.
Hòa Thượng ôm máy tính, lặng lẽ ngồi ở vị trí xa xa.
Mà Cửu Ca đang ở cách đó vài chục thước không hề biết rằng ông xã mình đang cố gắng áp chế lửa giận như thế nào.