Mục Cửu Ca

Chương 57




Cửu Ca cuối cùng cũng không nhìn được chứng cứ, cô tắm rửa sạch sẽ rồi bọc trong khăn tắm mà Hoa Vô Ý quan tâm mang tới, ngâm trong bồn nước ấm một lúc rồi ngủ thiếp đi.

Hoa Vô Ý nhìn Cửu Ca nửa người ngâm trong nước ấm, nửa người ghé lên tấm ván gỗ ngủ y chang chú heo nhỏ, lại nhìn huynh đệ của mình đang sẵn sàng chờ hoạt động, đành yên lặng cúi đầu, tiếp tục tự phục vụ chính mình thay vợ.

Chúc mừng anh đã đạt được một huân chương của Liễu Hạ Huệ, tự mình tỏa sáng.

Cửu Ca ngủ rất sâu, buổi sáng tỉnh dậy thì sửng sốt một lúc lâu.

Đây là đâu?

Sao mà đến cả nội y cô cũng không mặc một cái thế này?

Sờ sờ trên người, tự cảm nhận một chút, dường như không có chuyện gì xảy ra cả, trái lại còn cảm thấy cơ thể cực kỳ thoải mái.

Kéo chăn ngồi dậy, ánh mắt cô nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bên ngoài trời đang mưa, mặt hồ nổi lên một tầng sương mù mờ ảo, cảnh núi hồ trong màn mưa bay đẹp đến say lòng.

Đúng rồi, đây là phòng Hoa Vô Ý mới mua, sau này chính là nhà mới của hai người.

“Dậy rồi à?” Hoa Vô Ý đẩy cửa phòng ngủ bước vào.

Cửu Ca quay đầu: “Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng. Cơ thể em còn khó chịu nữa không?”

“Tốt hơn nhiều rồi.” Cửu Ca hoạt động tay chân ở trong không trung một lúc: “Kỹ thuật massage của anh rất tốt.”

Hoa Vô Ý nở nụ cười, Cửu Ca nhìn khuôn mặt tươi cười của anh mà ngẩn ngơ, dường như cô rất ít khi được nhìn thấy anh cười tươi như thế này.

“Quà tặng em.” Hoa Vô Ý đi đến bên giường, nhét một cành hoa hồng đỏ vào bên trong một quyển sổ nhỏ đưa cho Cửu Ca.

Cửu Ca bật cười, cầm lấy quyển sổ nhỏ rồi đặt bông hồng sang bên cạnh, sau đó mở quyển sổ “Quyền sở hữu nhà đất” ra xem.

Trong quyển sổ sở hữu nhà đất có ghi hai cái tên: Hoa Vô Ý, Mục Cửu Ca.

“Vốn định chỉ ghi tên của em thôi, nhưng sợ sau khi li hôn em lại đuổi anh ra ngoài thế nên anh viết tên của cả hai người luôn.” Hoa Vô ý ngồi xuống cạnh giường.

Cửu Ca điều chỉnh lại tâm trạng vui vẻ, sau đó cuộn cuốn sổ lại, gõ nhẹ lên trán Vô Ý: “Tránh ra, em còn phải đi tìm quần áo.”

“Oh.” Hoa Vô Ý vừa mới ngồi xuống đã ngoan ngoãn đứng lên.

“Tủ quần áo để ở chỗ kia, ngay chỗ cửa đi vào ấy. Chờ em đánh răng rửa mặt xong, chúng ta đi ăn sáng, sau đó anh sẽ đưa em đi xem căn cứ (???基地).”

“Vô Ý.” Cửu Ca để quyển sổ sở hữu nhà đất và bông hoa hồng lên gối, ôm chăn gọi anh một tiếng.

“Hả?” Anh quay đầu nhìn.

“Hôm nay em không muốn đi căn cứ, anh có thể nghỉ làm một ngày không? Em rất thích chỗ này, em muốn dọn đến chỗ này ngay hôm nay.”

“Được.” Hoa Vô Ý khẽ cười.

“Không ảnh hưởng tới công việc của anh chứ?”

“Thỉnh thoảng tùy hứng cũng vui mà.”

Cửu Ca mỉm cười: “Cảm ơn anh.” Một câu cảm ơn này bao hàm rất nhiều thứ.

Hoa Vô Ý lắc đầu: “Từ nay về sau không cần phải nói cám ơn vớ anh.” Rồi lại thuận tay vỗ đầu cô: “Nhanh lên, lừa nhỏ.”

Lừa nhỏ? Kiểu xưng hô quái quỷ gì vậy? Cửu Ca định tỏ ý kháng nghị, nhưng lúc ngẩng đầu lên đã thấy ai đó cao chạy xa bay rồi.

Day day trán, cô phì cười.

Vui vẻ xốc chăn mỏng lên, từ hôm nay trở đi cô bắt đầu sống một cuộc sống khác!

Họ Hoa kia, nếu anh đã bức em nhảy vào vòng vây hãm vạn năm của anh, vậy anh cũng đừng mong đời này có thể trốn thoát khỏi bàn tay của em đây.

Từ hôm nay trở đi, anh sống là người của Cửu Ca em, chết cũng là ma của em!.

Hàn gia? Chồng tôi trâu bò như vậy, tôi sợ các người cái shit! Có giỏi thì các người phi qua đây!

Cuộc thi ư? Kỹ thuật thêu của bà cô đây là đệ nhất thiên hạ, cho dù tôi có nghỉ ba ngày thì các người cũng vẫn phải gân cổ mà chạy theo tôi.

Phụ nữ bị đàn áp quá lâu nay phục hồi phản kích quả nhiên rất đáng sợ, nhìn Mục Cửu Ca ngâm nga hát từ lúc còn chưa mặc quần áo ở trong phòng ngủ, cho đến phòng thay quần áo, rồi đi toilet là biết.

Cô thậm chí còn lấy kem đánh răng vẽ một cái mặt cười lớn ở trên gương.

Hoa Vô Ý lại đi vào, vừa lúc nhìn thấy vợ anh mặc nội y lắc lư từ trong toilet đi ra, nhìn thấy anh còn chào hỏi anh một cách rất HIGH.

Vợ anh chỉ mặc nội y vừa hát vừa lắc lư trước mặt anh bước vào phòng thay quần áo, Hoa Vô Ý sờ sờ cằm, có vẻ như lừa nhỏ của anh không còn giống lúc trước nữa? Đây là đã buông lỏng, cho anh nhìn thấy con người thật của cô ấy đây sao?

Nhưng mà nội y anh chọn ở trên mạng rất thích hợp với Cửu Ca, rất đẹp, xem ra thẩm mĩ của anh không tồi! Bất kể là chọn nội y hay chọn vợ.

Cửu Ca phát hiện quần áo Hoa Vô Ý mua cho cô đều thuộc kiểu đơn giản mộc mạc, tất cả đều là kiểu dáng bình thường mà cô thích mặc.

Cô chọn một cái quần bò sáng màu, thân trên mặc một cái áo sơ mi hải tặc có cúc mở kiểu dây thừng, buộc tóc đuôi ngựa, đeo túi bằng vải bạt, xuất phát.

“Bên này chỉ có một mình nhà của chúng ta thôi sao?” Cửu Ca nắm tay Hoa Vô Ý, nhìn những căn phòng ở bên kia mặt hồ mà thấy thật đáng tiếc.

“Thợ Săn ở trong căn nhà đá bên đó, còn những người khác tạm thời anh chưa biết.” Trong lúc Hoa Vô Ý nói những lời này, anh hoàn toàn không biết bây giờ ở kênh nội bộ công ty đang chat đến nổ tung trời.

Thợ săn: Còn hai căn nhà cuối cùng, ai đấu giá cao thì người ấy được.

David: Fu*k! Cái tên tham tiền này sao lại không chết quách luôn đi! Cái nhà cây đó chính là sáng kiến của ông đây đấy.

Thợ săn: Trả tiền, nếu không không bàn nữa.

David: Đi chết đi! Không có tiền, có mạng thôi.

Hòa thượng: Sớm bảo các cậu xuống tay rồi còn gì.

Trùng Đế Giày: David không lấy tôi lấy, điểm cống hiến công cho công ty tăng lên ba!

David: Chính là vì cái loại ngu ngốc như cậu mới làm cho giá nhà cửa cao như vậy đấy!.

Đinh Tử: Điểm cống hiến tăng lên bốn.

David: Đinh Tử___________!

Tiểu Ảnh: Tôi không có tiền, điểm cống hiến phải cưới vợ mới được, Đại Dã nói tôi có thể ở cùng với cậu ấy.

Trịnh Dã: Tôi căn bản chưa từng nói như thế.

Tiểu Ảnh: Đừng có keo kiệt như vậy, tôi có thể làm bạn trai anh mà.

David: Đại Dã, chúng ta ở cùng nhau đi, tôi cũng có thể làm bạn trai cậu, nhưng mà tôi muốn làm TOP.

Trùng Đế Giày: Tôi đăng kí nữa.

Đinh Tử: Tôi muốn mỗi ngày đều được ăn cơm của Đại Dã nấu, thỉnh thoảng có thể làm ấm giường, và muốn làm TOP.

Trịnh Dã: Đều cút hết cả đi.

Kênh thế giới lóe sáng.

Văn Chim câu: Tin mới nhất đây, vị bác sĩ muốn cưa nhạc mẫu! Bằng chứng, anh ta mua căn phòng đầu tiên ở ngay bên tay trái nhà lão đại.

Hoàn toàn không biết sẽ có thêm một đống hàng xóm mới, hai vợ chồng ở dưới chân núi ăn sáng xong lập tức lái xe về chung cư Ngân Hà.

Khi vào lấy xe, Hoa Vô Ý đặc biệt tìm kiếm cái xe ô tô Toyota màu trắng.

Đúng là chuyên nghiệp, quả nhiên vẫn còn ở đó, chỉ có điều đã thay đổi vị trí chiếc xe, cả người theo dõi trong xe cũng đổi, đổi thành một người thanh niên.

Người thanh niên đang cúi đầu nghịch điện thoại, chưa chú ý vợ chồng Hoa Vô Ý đã xuất hiện.

Chờ Hoa Vô Ý cùng Cửu Ca ngồi trên xe, người trung niên theo dõi hôm qua mới từ nhà hàng chạy ra, mở cửa xe liền mắng cho cậu thanh niên đó một trận.

Hoa Vô Ý nhìn qua gương chiếu hậu, trong mắt hiện lên một tia trào phúng.

Cửu Ca chọc anh: “Anh đang nhìn gì vậy?”

“Anh đang nhìn cảnh cha dạy con.”

Cửu Ca quay đầu lại, xuyên qua kính xe phía sau nhìn nhìn nhưng không phát hiện được điều gì cả.

Hoa Vô Ý không ngăn cô lại, bởi vì cửa kính của chiếc xe này được thiết kế đặc biệt, bên ngoài sẽ không nhìn thấy được bên trong.

Một người bảo vệ của khu nhà đi tới, nhẹ nhàng gõ vào cửa kính xe.

Hoa Vô Ý ấn mở cửa xe xuống.

“Chủ chiếc xe kia là bạn bè của hai vị sao?”

“Không phải.”

Bảo vệ gật gật đầu, lui ra phía sau, rời đi.

Cửu Ca thấy lạ: “Sao thế? Rốt cuộc anh đang nhìn cái gì vậy?”

“Có người theo dõi chúng ta, đại khái là Hàn gia muốn tra thân phận của anh? Không cần để ý đến bọn họ, đợi lát nữa tự nhiên sẽ có người chăm sóc cho bọn họ.” Trong lòng Hoa Vô Ý lúc này cũng đang cảm thấy kỳ lạ, sao đến bây giờ anh vẫn chưa nhận được báo cáo điều tra của Văn Chim Câu nhỉ.

Cửu Ca còn đang suy nghĩ ai có thể xử lý mấy người theo dõi, chờ đến khi ra khỏi cổng lớn tiểu khu không lâu, ngay đoạn rẽ vào đường lớn, ở phía sau, chiếc xe Toyota trắng đã bị một chiếc xe cảnh sát giao thông yêu cầu dừng lại.

Cửu Ca luôn quan sát tình hình phía sau nhìn thấy cảnh này, vô tình hỏi: “Người theo dõi chúng ta chính là chiếc xe Toyota trắng kia á?”

“Chính là bọn họ.”

“Sao cảnh sát giao thông lại chặn họ lại?”

“Anh là công dân tuân thủ pháp luật, khi có việc đương nhiên phải tìm cảnh sát trước.” Thực ra Hoa Vô Ý không nói không đúng lắm, hiện tại anh là thượng khách của chính phủ, xung quanh anh có một đám an ninh quốc gia đi theo. Ngày hôm qua bọn họ còn chưa ra tay vì muốn tra xem chiếc xe Toyota màu trắng là ai. Giờ tra được rồi, lại thấy nhóm người đó không biết thức thời mà vẫn tiếp tục theo dõi, đương nhiên họ sẽ ra tay_____ vừa rồi người bảo vệ kia chính là muốn tiến hành xác nhận với anh lần cuối.

Nhưng tại vì sao khả năng điều tra của Văn Chim Câu lại chậm hơn an ninh quốc gia? Hoa Vô Ý gõ gõ ngón tay lên tay lái.

Chiếc xe việt dã rẽ vào đường vành đai, phía sau không còn nhìn thấy chiếc Toyota nữa, cho nên Cửu Ca không thể nhìn thấy một màn sau đó.

Một chiếc xe màu đen có rèm che dừng lại phía sau chiếc Toyota trắng, mấy người lực lưỡng mặc thường phục đi xuống, sau khi đưa giấy chứng nhận liền trực tiếp kết hợp với cảnh sát giao thông mang người trung niên và cậu thanh niên đi.

Mà người trung niên phụ trách theo dõi xe của Hoa Vô Ý sau khi nhìn thấy người trước mặt mình đưa thẻ an ninh quốc gia ra thì sắc mặt liền trở nên trắng bệch.

Gặp quỷ rồi, người hắn phải theo dõi rốt cuộc là ai? Như thế nào lại chọc tới an ninh quốc gia?

Cửu Ca cũng không để tâm lắm đến mấy người theo dõi, đều đã bị bắt rồi còn phải lo lắng làm gì nữa?

Ngẫm nghĩ một lúc, cô lấy điện thoại gọi cho chủ thuê nhà để trả phòng. Nếu đã quyết định cùng Hoa Vô Ý chung sống vui vẻ với nhau thì không còn cần giữ lại phòng trọ nữa.

Bà chủ cho cô thuê phòng là người tốt, nghe cô nói muốn trả lại phòng thì đồng ý, nói lát nữa sẽ đi lấy lại chìa khóa phòng. Còn nói nếu như không có vấn đề gì xảy ra thì chẳng những tiền thế chấp mà tiền thuê nhà đóng trước nửa năm cũng trả lại cho cô, chỉ là tiền thuê nhà tháng này sẽ không trả lại.

Cửu ca vô cùng cảm kích, sau khi tắt điện thoại mới hỏi Hoa Vô Ý: “Anh thuê phòng kia trong bao lâu? Tiền thuê tháng này có thể rút lại không?”

Đang phân tâm suy nghĩ Hoa Vô Ý chợt hoàn hồn: “Nghe Trịnh Dã nói công ty đã mua mấy phòng cũ của chúng ta rồi.”

“A? Phòng ở nơi đó có thể mua bán sao?”

“Năm năm trở lên đều có thể.”

“Vậy chúng ta dọn đi rồi, phòng đó…”

“Công ty định hợp tác với chính phủ, giúp họ bồi dưỡng một bộ phận cán bộ kỹ thuật cao. Chung cư Ngân Hà vốn dĩ được mua lại để làm ký túc xá của công ty, vừa lúc những người kia có thể chuyển vào ở. Hơn nữa những đồng nghiệp nước ngoài cũng có thể ở lại đây.”

Cửu Ca gật gật đầu, bỗng tò mò hỏi: “Công ty của các anh có tất cả bao nhiêu người?”

“Còn phải xem em muốn tính thế nào, nòng cốt không nhiều lắm, nhân số cụ thể vì đảm bảo tính bảo mật nên không thể nói cho em biết, nhưng số người liên quan đến công ty được chia cổ phần khống chế thì khá nhiều.”

Cửu Ca tỏ vẻ đã hiểu, cô không phải loại người cái gì cũng muốn biết: “Vậy công ty anh là công ty tập đoàn à?”

“Không phải, tuy rằng những người nòng cốt đều có công ty riêng, hơn nữa phần lớn đều có mối liên quan nhất định tới nghiệp vụ của Cơ khí Trọng Vũ, nhưng cũng không tiến hành xác nhập, kiểu như Trọng Vũ là trường săn, mỗi người trong đó đều là thợ săn riêng biệt. Cơ khí Trọng Vũ thuộc loại hình đầu tư cổ phần, mấy người nòng cốt bọn anh đều có cổ phần của công ty.”

Cửu Ca không tiếp tục hỏi nữa, nhưng Hoa Vô Ý lại chủ động nói: “Người nuôi anh lớn lên chính là đại lão bản của công ty cơ khí Trọng Vũ, là người không có quốc tịch cụ thể. Trong tay ông ấy có 21% cổ phần, trước mắt, trừ ông ấy ra thì anh chính là cổ đông nắm trong tay nhiều cổ phần nhất. Sau khi ông ấy qua đời thì 22% cổ phần ấy sẽ lấy danh nghĩa của công ấy chia đều cho tất cả nòng cốt của công ty, khi đó anh sẽ thành cổ đông lớn nhất của công ty cơ khí Trọng Vũ, chỉ có điều công ty của bọn anh không đưa ra ngoài thị trường thôi.”

“Nói thật, em không quan tâm lắm tới tài sản của anh, chỉ cần anh không nuôi tiểu tam, tiểu tứ ở bên ngoài thì mặc kệ anh có bao nhiêu tiền em cũng sẽ không hỏi.” Cửu Ca nói.

Hoa Vô Ý khẽ cười, bẻ lái rẽ xe vào cổng chính của chung cư Ngân Hà: “Anh chưa nói với em là sau khi chúng ta kết hôn, ngoài cổ phần của công ty Cơ khí Trọng Vũ, tất cả tài sản của anh đều sẽ sở hữu chung với em à?”

“….Không có.”

“Ừ, vậy hiện tại em đã biết rồi. Chờ hai ngày nữa, anh sẽ bảo Hòa Thượng đưa mấy cái giấy tờ cho em ký.” Hoa Vô Ý dừng một chút, giải thích: “Công ty cơ khí Trọng Vũ có quy định, cổ phần công ty chỉ có nhân viên nòng cốt của công ty mới có được, nếu ai rời công ty hoặc qua đời, thì cổ phần của người đó sẽ được chia đều cho những thành viên khác, không được phép chuyển nhượng ra bên ngoài.”

“Vô Ý, anh không cần phải nói với em những điều này, em thật sự không cần….”

“Anh chỉ hy vọng em biết được.”

“Được rồi, hiện tại em đã biết.” Cửu Ca thở dài, nghiêng người nhìn anh: “Em có tài có đức gì mà lại được con rùa vàng như anh nhìn trúng nhỉ, nhớ nhắc em nhất định phải đi thắp hương cho tổ tông Mục gia, hay là Tô gia nhỉ?”

Rùa vàng lớn nghiêm túc nói: “Hoa phu nhân, em phải có niềm tin với mị lực của mình chứ.”

Cửu Ca gật đầu: “Trước kia không có, nhưng từ sau khi câu được anh, bây giờ em đã muốn bùng nổ tự tin rồi.”

Hoa Vô Ý đánh tay lái, vững vàng đỗ xe đậu xe vào ven đường gần cổng số 19, hãm phanh, tắt máy.

Cửu Ca ngồi thẳng người, tháo dây an toàn.

Ghế dựa bỗng nhiên bị ngả ra sau.

“Á! Anh…..ư…..” Miệng bị chặn lại.

Hai phút sau Cửu Ca bị hôn đến choáng váng ra sức đẩy người nào đó vẫn còn muốn tiếp tục ra, quay đầu thở mạnh, vừa mở cửa xe ra liền trực tiếp lăn xuống xe luôn.

Hoa Vô Ý vẫn chưa dứt khỏi men tình, anh trở về chỗ ngồi cầm lấy điện thoại di động đang kêu tít tít lên, Văn chim câu rốt cuộc cũng gửi tin tức đến.

Người theo dõi là thám tử tư, trước đây là cảnh sát hình sự, sau vì thâm ô hối lộ nên bị sa thải.

Người thuê là Danh Phong Ức, con trai của ông chủ công ty bất động sản Phong Thu, còn anh ta là một giáo sư của khoa lịch sử đại học Bắc Kinh.

Trọng điểm một: đề tài nghiên cứu của Phong Ức có tên là “Truy tìm nguồn gốc của văn hóa Viêm Đế Thần Nông”

Trọng điểm hai: Mẹ họ Tô, là con gái của em trai họ ông nội Cửu Ca.

Cho nên người hắn theo dõi không phải là cậu mà là phu nhân cậu – Mục Cửu Ca.

Hoa Vô Ý vô thức nắm chặt điện thoại!