Mùa Xuân Và Ánh Trăng

Chương 25




Editor: Aissss

Beta: 727

_____________

Kỳ nghỉ đông kéo dài mười ngày, vừa đến Giao Thừa thì Lâm Ỷ đã hoàn thành hết bài tập của kỳ nghỉ. Cô thảnh thơi đến nhà sách mua thêm vài quyển sách ôn để về nhà ôn tập. Bởi vì phòng ngủ khá nhỏ không kê được bàn học nên Lâm Ỷ ngang nhiên tiến công xâm chiếm lãnh thổ của Chu Việt. Bàn học của cậu được cô ưu ái chất đầy sách vở, đề thi thử và các loại tài liệu tổng kết kiến thức.

Khoảng thời gian gần đây, Chu Việt không làm ra bất kì hành động bất thường nào. Lâm Ỷ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hai người ở chung cũng tự nhiên hơn.

Cô nằm lì trên giường, ôm điện thoại nói chuyện với mẹ Lâm.

Mẹ Lâm phải đi công tác xa nên không thể đón Tết cùng gia đình, bà cảm thấy vô cùng có lỗi với hai đứa nhỏ ở nhà. Bà chúc mừng năm mới con gái cưng, rồi làm như vô tình dò hỏi Chu Việt có định về nhà ăn Tết cùng ba mẹ không.

“Mẹ nghe nói tình hình của Chu Thời đang chuyển biến tốt, Chu Việt lâu rồi không về thăm nhà cũng không đúng lắm. Lúc bé hai anh em nó thân thiết biết bao, sao thằng bé lại không muốn về thăm cơ chứ?”

Lâm Ỷ nghĩ không phải là Chu Việt không muốn về, mà là cậu không dám trở về.

Cô nói: “Mẹ, mẹ đừng quan tâm mấy chuyện này, Chu Việt tự biết nên làm gì mà.”

“Ôi, thế nói đến chuyện năm mới, ba con chưa hoàn thành chuyến công tác nước ngoài nên không thể về với hai đứa được, hay là hai đứa qua nhà bà nội ăn Tết?”

Ngoại trừ tiền lương hậu hĩnh, Lâm Ỷ quả thật không thích công việc của ba Lâm tí nào. May mà mẹ Lâm là một người phụ nữ mạnh mẽ, quanh năm luôn đi công tác. Cả hai vợ chồng mải mê làm việc nhưng tình cảm không không hề có dấu hiệu phai nhạt.

Nghe mẹ nhắc tới việc qua bà đón Tết, Lâm Ỷ lập tức tỏ vẻ kháng cự: “Đừng mẹ ơi, không cần đâu, đi tới đi lui phiền phức, kì nghỉ đông này lại chỉ có vài ngày. Với cả con lớn rồi, ăn Tết một mình cũng được, hống chi còn có Chu Việt ở đây.”

Tâm tư của trẻ con nhiều khi nhạy cảm hơn người lớn tưởng tượng nhiều, từ nhỏ cô đã mơ hồ cảm thấy ông bà nội không thích cô, càng lớn cô càng biết nhiều chuyện hơn, cũng hiểu không phải là họ không thích cô, mà là họ hi vọng có một đứa cháu trai, không phải cháu gái.

Trong lòng có khoảng cách nên dù Lâm Ỷ sẽ không thoải mái khi tiếp xúc với ông bà.

Mẹ Lâm: “Thế con hỏi Chu Việt xem thằng bé có muốn đón năm mới với gia đình không, nếu có thì con đi cùng, mẹ sẽ báo trước với dì Chu của con.”

Chủ đề lại chuyển về chuyện Chu Việt có muốn về thăm gia đình không, Lâm Ỷ nghi ngờ dì Chu đã nhờ mẹ cô thám thính tình hình.

Hazz, mẹ cô đúng là giỏi gạ chuyện, nghĩ một đằng lại hỏi một nẻo, làm như cô là gà con dễ bị lừa!

Lâm Ỷ: “Mẹ … tuần sau khai giảng rồi.”

Mẹ Lâm ở đầu bên kia cười gượng: “Thôi mẹ không hỏi nữa, cứ để Chu Việt quyết định. Mấy ngày nghỉ, hai đứa chơi đùa thoải mái, thiếu tiền thì đòi ba con.”

Lúc Chu Việt đẩy cửa bước vào, tiết mục cuối năm đã chiếu được một nữa, ngoài cửa sổ bị bao phủ bởi một màu tối đen, ánh lửa pháo hoa lóe sáng rồi lại vụt tắt. Hôm nay là ngày đoàn tụ của các gia đình, song cô và Chu Việt lại cô đơn cùng đón Giao Thừa.

Cậu hỏi cô xuống lầu à.

Lâm Ỷ mặc áo khoác, “Ừ” một tiếng.

Dưới lầu có rất nhiều trẻ con đang chơi đùa, mấy đứa bé mặc quần áo xanh xanh đỏ đỏ, vui vẻ chạy nhảy, tiếng đùa giỡn cộng với tiếng pháo hoa vang lên rộn rã. Hai người họ đi ở giữa, giống hệt bộ đôi người khổng lồ.

Có một bạn nhỏ nhìn thấy tay hai người trống không, vui vẻ đưa gói pháo cho hai người cùng đốt. Cô và Chu Việt cười nói cảm ơn với bạn nhỏ đó.

Chu Việt: “Nhìn tôi làm gì?”

Lâm Ỷ vẫn nhìn cậu không chớp mắt: “Hiếm khi tôi thấy cậu cười tươi như thế.”

Khóe miệng cậu vẫn còn vương lại ý cười thân thiện lúc nãy, khác biệt hoàn toàn với khuôn mặt bình tĩnh và nụ cười trào phúng thường ngày. Dường như dáng vẻ dịu dàng của cậu chỉ được biểu hiện ra ngoài trong đêm tối, cùng với tiếng cười nói huyên náo xung quang.

Thành phố này rất ít khi có tuyết rơi, lần gần nhất Lâm Ỷ nhìn thấy tuyết rơi là hồi còn học lớp 3. Hôm ấy sau khi ngủ dậy, cả thành phố chìm trong một màu trắng xóa. Sau khi ra khỏi cửa, ai ai cũng nói trận tuyết này là chuyện vui bất ngờ, nhà trường cho nghỉ tiết tự học buổi sáng, cô và Chu Việt rủ nhau trượt tuyết trên sân vận động.

Thời tiểu học, vóc dáng Chu Việt phát triển nên cậu nhỏ hơn Lâm Ỷ. Lúc cô ném mấy quả cầu tuyết về phía cậu, Chu Việt bé nhỏ bực đến phát khóc nhưng lại không thù hận, nước mắt chưa khô đã lon ton chạy theo Lâm Ỷ sang chỗ khác chơi.

Lâm Ỷ gào gọi Ánh trăng, cậu chạy tới thì thấy cô đang đắp một người tuyết xấu đến thảm họa, vậy mà Chu Việt rất thích. Có điều tiếc là cuối cùng nó vẫn tan ra thành nước. Lâm Ỷ mua cho cậu một viên kẹo, viên kẹo đó chua đến chảy cả nước mắt nhưng Chu việt rất thích.

Về sau thành phố này không có tuyết rơi, Lâm Ỷ cũng không mua loại kẹo kia cho cậu nữa.

Chu Việt lấy từ trong túi ra một chiếc bật lửa, mấy chữ được khắc phía trên vẫn khá rõ ràng. Cậu đốt hai que pháo hoa, đưa hết cho Lâm Ỷ.

Cô giơ chùm sáng nghi ngút khói lửa dần chuyển thành những tia sáng lấp lánh lên ngắm. Lâm Ỷ đưa que pháo hoa hình hoa hồng lên trước mặt trăng, chụp một tấm ảnh, định bụng sẽ đăng lên vòng bạn bè.

Tựa như nghĩ ra điều gì đó, cô quay đầu hỏi Chu Việt: “Câu nói mà cậu thích nói như nào thế nhỉ? Câu khắc bên trên bật lửa ấy?”

Chu Việt không trả lời, do đang tận hưởng không khí Tết nên tâm trạng của cậu hôm nay vô cùng thoải mái.

Trên đường đời, những lúc mệt mỏi, mỗi đóa hồng đều mang tên em.

Món quà của em, thư tình của anh.

Đúng lúc đó pháo hoa đột nhiên nở rộ ngập trời, tiếp theo là một loạt những tia pháo đơn lẻ được bắn lên rồi tỏa sáng rực rỡ, đồng hồ điểm 0 giờ.

Hai người ôm nhẹ lấy nhau trong tiếng pháo hoa vang dội cả thành phố.

“Chúc mừng năm mới.”

******

Kỳ cuối của năm lớp 12 tới rất nhanh, tựa như chú ngựa bị dọa sợ, phi thẳng về phía trước, kéo cũng không dừng lại. Ai ai cũng như vậy, không dám nghỉ ngơi một ngày, nghiêm túc ôn tập chuẩn bị cho kì thi quan trọng nhất đời, vùi đầu vào đề thi và sách vở.

Lâm Ỷ hỏi Chu Việt muốn thi vào đại học nào, nhưng cậu lại hỏi cô muốn vào trường nào.

Cô chưa vạch ra hướng đi cố định cho tương lai, kết quả thi tốt mới có nhiểu lựa chọn. Với khả năng hiện tại của bản thân, cô chỉ biết cố gắng hết sức ôn tập.

Để tiết kiệm thời gian, Lâm Ỷ quyết tâm cắt phăng mái tóc mềm mại, thời gian gội đầu từ mười phút chỉ còn hai phút. Say khi biết chuyện, Chu Việt luôn bày ra dáng vẻ như mất sổ gạo cho cô xem.

Đen là do không vận động mỡ bụng đã quay trở lại cơ thể Lâm Ỷ, khiến mặt cô trở nên mũm mĩm hơn.

Song cũng có điều may mắn, đó là số người hóng chuyện của cô đã giảm đi đáng kể.

Lâm Ỷ thoải mái ôn tập, đề ra mục tiêu leo lên vị trí top mười toàn khối, nhưng thực tế lại khó khăn hơn nhiều, những người đó thuộc hàng chất lượng cao, có thể xưng là thiên tài luôn rồi.

Thoắt cái đã tới kì thi thử tiếp theo, bởi vì kết quả chung không được như ý nên nhà trường đã chú trọng ôn tập cho khối 12, hủy bỏ các hoạt động ngoại khóa, ngay cả sinh hoạt đầu giờ cũng không thoát khỏi số phận bị gạch tên. Mười phút ra chơi, ai cũng lấy đề ra tranh thủ làm nốt.

Tháng trước vừa khai giảng kỳ cuối vừa bận rộn chuẩn bị thi thử, Lâm Ỷ quên luôn cả sinh nhật. Mãi đến khi Kim Lộ Lộ nhắc, cô mới nhớ mai là sinh nhật mười tám tuổi của mình.

Cô nhanh chóng đưa ra quyết định mời bạn bè thân thiết đi ăn tối với nhau.

Lâm Ỷ gửi tin nhắn cho Chu Việt báo sẽ về muộn, sau đó ra ngoài trường, xếp hàng gọi đồ ăn cùng đồng bọn.

Cô ăn một cách vui vẻ, mọi người đều thả lỏng tâm trạng căng thẳng và gửi lời chúc tốt đẹp đến cô.

Về đến nhà cũng chưa muộn lắm, mới chỉ khoảng 8 giờ tối. Trong nhà tối đen như mực, Lâm Ỷ đi thẳng đến phòng ngủ của Chu Việt, đẩy cửa phòng ra thì thấy cậu ngồi trước bàn, xoay người lại nhìn cô.

Lâm Ỷ quơ bánh kem trên tay, Chu Việt nhận lấy, đặt lên bàn học, rồi lấy từ trong cặp sách ra một chiếc hộp.

Cô tò mò nhìn về phía tay cậu: “Cái gì thế? Quà sinh nhật à?”

“Ừm.”

Hóa ra là một sợi dây chuyền, mặt dây là hình đóa hồng vàng lấp lánh.

Lâm Ỷ đang mặc rất dày, cởi ra mất khá nhiều thời gian. Chu Việt cởi giúp cô áo khoác ngoài cùng, sau đó cởi tiếp áo len cao cổ, chỉ để lại một chiếc sơ mi kín cổng cao tường, thế nhưng dáng áo lại ôm sát cơ thể, khoe ra đường cong mềm mại, cũng như hoa văn và màu sắc của nội y.

Cậu tiện tay tháo hai nút trên cổ áo, để lộ xương quai xanh, nghiêng người bước tới phía sau Lâm Ỷ, cẩn thận đeo dây chuyền lên cổ cô.

Lâm Ỷ lạnh đến co rúm cả người, dây chuyền nhanh chóng nhiễm nhiệt độ ấm áp trên cơ thể cô.

Lâm Ỷ rất thích món quà này, đưa tay sờ đóa hoa hồng be bé trước ngực, cười tươi đến mức hai mắt sáng bừng.

Cậu nói: “Sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.”