Mùa Xuân Và Ánh Trăng

Chương 16




Editor: Aissss

_____________

Chu Việt bật đèn.

Trần Tư Duệ đứng ngoài cửa ngửi thấy mùi khói thuốc thoang thoảng, sau khi bước vào mùi khói càng rõ ràng hơn.

Cô hơi ngạc nhiên, thì ra Chu Việt biết hút thuốc.

“Ừmm… Chu Việt, chúc mừng sinh nhật, quà của cậu này.” Cô khôi phục vẻ mặt tươi cười.

“Cảm ơn, cậu đặt lên bàn đi.”

Giọng Chu Việt hơi khàn, Trần Tư Duệ đoán là do cậu vừa hút thuốc.

“Không ngờ cậu lại biết hút thuốc.”

Chu Việt chớp mắt trả lời: “Ừ.”

Một tay cậu cầm điện thoại như đang chơi gì đó, tay kia để trong chăn, thỉnh thoảng di chuyển một cái.

Không khí trong chăn nóng nực làm cả người Lâm Ỷ đổ đầy mồ hôi. Lúc đầu, Chu Việt dùng tay nghịch tóc cô, thỉnh thoảng sờ nhẹ lên mặt vài lần. Nhận thấy người cô chảy mồ hôi, cậu cẩn thận đưa tay xuống lau sạch.

Vì không tìm được đề tài nói chuyện nên Trần Tư Duệ đặt món quà lên bàn nhỏ bên cạnh, “Vậy mình đi đây, cậu nghỉ ngơi sớm đi.”

Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lâm Ỷ nhanh chóng chui từ trong chăn ra, thoải mái cảm nhận sự mát mẻ của điều hòa.

Cô bối rối, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chu Việt, sao cậu lại không, không mặc quần?”

“Con trai ai cũng thích ngủ khỏa thân.” Ít ra cậu có mặc quần lót!

“Nhưng bình thường ở nhà cậu đều mặc quần ngủ mà.”

“Đó là do trong nhà có dì với cậu.”

Chu Việt không biết Lâm Ỷ sẽ tự tiện mở cửa đi vào, nếu không chắc cậu sẽ mặc thêm quần ngủ, hoặc là sẽ không.

Khóe miệng Lâm Ỷ chuyển động, cô kéo quần áo, đau buồn nhận ra mình không thể nói lại Chu Việt nên đành bỏ cuộc: “Được rồi, vậy cậu đi ngủ đi, coi như tôi chưa nói gì, tôi đi đây.”

Thấy Chu Việt lại hút thuốc, cô biết tâm trạng của cậu không tốt lắm, có điều cô không muốn nói thêm gì nữa.

Cô rón rén quay về phòng, nằm trên giường đối diện điều hòa, thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Do mệt nên tất cả mọi người đều ngủ đến mười giờ, đến lúc lên xe về nhà thì mặt trời đã lên tới đỉnh đầu.

******

Hai người về nhà nghỉ ngơi chưa được hai ngày, mẹ Lâm đã giục họ quét dọn nhà cửa với lý do vô cùng chính đáng: “Hai đứa các con ở nhà cũng không có việc gì làm, làm xong bài tập về nhà là thôi không học tiếp à? Các con có biết kì sau các con lên lớp 12 rồi không? Kết quả học tập dù tốt đến đâu cũng không được lười biếng! Ngày nào cũng vậy, không phải đứa này chơi game thì đứa kia chơi. Vừa hay nhà mình lâu rồi chưa dọn dẹp, gần đây mẹ toàn nằm xem phim nên cột sống hơi tê, mẹ muốn nghỉ ngơi một lúc, hai đứa tự giác tổng vệ sinh từ trong ra ngoài cho mẹ.”

“Còn con nữa, Chu Việt.” Mẹ Lâm đau lòng nhắc nhỏ, “Con nhìn xem quần áo của con chất đống bao lâu rồi.”

Chu Việt: “Chưa được một tuần ạ.”

“Còn đòi một tuần! Quần áo phải giặt hàng ngày! Cái này con phải học bé con đấy.”

Chu Việt: “Vâng ạ…”

Con trai bên ngoài có đẹp trai, lạnh lùng đến đâu, về nhà cũng không tránh khỏi việc bị ăn mắng.

Lâm Ỷ nhìn Chu Việt mang quần áo ra ban công giặt, còn cô lại phải đối mặt với nhiệm vụ lau dọn nhà cửa quá mức phiền phức.

Lâm Ỷ: “Mẹ, chuyện này không công bằng.”

Mẹ Lâm lườm: “Có gì mà không công bằng, con nhìn bụng con đi, như thế mà còn lười vận động. Con hỏi Chu Việt thử, có phải con lại béo lên rồi không?”

Chu Việt đứng ở ban công nói vọng vào: “Vâng.”

Lâm Ỷ: “…”

Mẹ Lâm: “Thôi, mau làm đi, nhớ xếp gọn đồ trong nhà kho nữa nhé. Mẹ đi ngủ trưa đây.”

Lâm Ỷ dọn cả trong cả ngoài, vô tình tìm thấy một cuốn album dày.

“Chu Việt! Mau tới đây! Tôi tìm thấy album cũ!”

Lâm Ỷ mở ra, trang đầu tiên là hình hai người chụp chung lúc còn mặc tã.

“Chu Việt, hồi bé trông cậu xấu xí không khác gì tôi.”

Chu Việt nhéo nhẹ gáy cô, nói không thành lời: “Có ai vừa sinh ra đã đẹp đâu.”

Mấy trang sau không còn hình chụp chung, nhưng có rất nhiều hình của Lâm Ỷ, có hình đầy tháng, còn có cả lúc cô ôm súng máy đồ chơi, lúc cô ngã dưới đất mà nhất định không khóc.

Không thể không nói, khi còn bé, cô quả thực không có dáng vẻ của một bé gái.

Lâm Ỷ lật thêm mấy trang thì thấy một tấm hình chụp chung của hai người: “Hình như tôi có chút ấn tượng với ảnh này, lúc đó mẹ bảo tôi dạy cậu tập đi.”

Vẻ mặt Lâm Ỷ đầy ghét bỏ: “Tôi chưa từng thấy đứa bé nào lớn như vậy mà chưa biết đi.”

Thuở nhỏ, Lâm Ỷ có thể đi như chạy, song lại chậm nói, chỉ có thể gọi ba mẹ rõ ràng.

Sau đó, cả ngày ba mẹ cô đều chỉ vào Chu Việt nói “Đây là ánh trăng của nhà họ Chu”, khiến cô gắng gượng nhớ thêm hai chữ ánh trăng.

Chu Việt khác cô hoàn toàn, hai tuổi mới bước đi vững vàng, có điều miệng cậu rất dẻo, thấy ai đi ngang qua cũng mở miệng chào. Vừa gặp Lâm Ỷ, Chu Việt đã gọi “chị chị”, mãi đến lúc đi học cậu mới thôi không gọi nữa.

“Mẹ tôi nói lúc ấy ba mẹ cậu nghi ngờ chỉ số thông minh của cậu có vấn đề, đầu óc và tứ chi không phát triển đồng đều, thậm chí còn dẫn cậu đến bệnh viện kiểm tra nhiều lần.” Lâm Ỷ cười trên nỗi đau của người khác.

Chu Việt bình tĩnh nói: “Sự thật chứng minh chỉ số IQ của tôi không có vấn đề.”

Cậu đưa tay lật nhanh cuốn album, lại bị Lâm Ỷ cản lại.

Lâm Ỷ: “Cậu đừng lật nhanh như vậy.”

Mấy trang này đa phần là ảnh chụp lúc hai người mới năm, sáu tuổi, hầu hết đều là Chu Việt ôm Lâm Ỷ. Còn có một tấm Chu Việt ngồi trên mặt đất khóc nức nở, Lâm Ỷ đứng trước mặt cậu vừa ôm vừa mải mê an ủi.

Lâm Ỷ lớn nhanh hơn Chu Việt, ngoan ngoãn, ít khi khóc nháo nên luôn có suy nghĩ phải chăm sóc cậu.

Hơn nữa lúc ấy Chu Việt rất dính người, cũng hay khóc nhè, người lớn trong nhà cứ nhìn thấy cậu khóc là lại bất lực. Mỗi lần như vậy cậu đều bị Lâm Ỷ chọc cười.

Đến tận bây giờ, cô vẫn chăm sóc cậu theo bản năng. Trong mắt cô, Chu Việt vẫn giống lúc nhỏ, vẫn cần cô quan tâm, vẫn rất dính người. Tuy là đôi lúc, cậu tỏ ra quá hung hăng.

Lâm Ỷ bày tỏ: “Hồi còn bé, cậu thật sự rất khó chiều, ngoài ra còn hay gây sự ầm ĩ, chăm sóc được cho cậu chu toàn, coi như tôi cũng xứng đáng với chức chị gái.”

Chu Việt từ chối cho ý kiến.

Hai người lề mề dọn dẹp, đến lúc làm xong thì trời cũng đã chập choạng tối, mẹ Lâm vẫn chưa dậy.

Lâm Ỷ đứng ở cửa ngó vào nhìn, quả nhiên bà đã ngủ thiếp đi trong lúc xem phim truyền hình.

Lâm Ỷ đóng cửa lại, nói với Chu Việt: “Bỏ đi, bọn mình gọi đồ ăn ngoài về ăn thôi.”

Cả người đầy mồ hôi, cô xông thẳng vào nhà tắm gội đầu tắm rửa trước. Vừa cởi quần áo xong, Chu Việt lại gõ cửa.

“Có chuyện gì vậy?”

Chu Việt: “Trong đó còn đồ của tôi đúng không?”

Lâm Ỷ nhìn sơ qua giỏ đựng quần áo bẩn của Chu Việt thì thấy một miếng vải màu đen, cô cầm lên: “Có, cậu muốn tôi đưa luôn à?”

Tay Lâm Ỷ cứng đờ, bây giờ cô mới thấy rõ, đó không phải miếng vải màu đen, mà là quần lót màu đen.

Lâm Ỷ lập tức đổi giọng: “Đợi tôi tắm xong, cậu tự vào lấy đi.”

Người bên ngoài thoáng khựng lại rồi nói: “Được.”

Bữa tối, Chu Việt gọi một ít món ăn gia đình bình thường, hai người ngồi trên bàn ăn từ từ.

Lâm Ỷ: “Đồ ăn của nhà hàng này hình như không ngon bằng hồi trước?”

Chu Việt: “Ừ.” Không chỉ không ngon, mà còn nhiều dầu mỡ, lần sau cậu sẽ không mua ở đây nữa.

Lâm Ỷ: “Tóc cậu dài rồi, có muốn đi cắt không, tôi định mai đi.”

Chu Việt gắp một miếng đậu phụ vào bát, nhìn cô: “Cậu cắt kiểu gì?”

Lâm Ỷ chống má, gặm cánh gà: “Cắt ngắn thôi, tóc dài gội quá phiền phức, mỗi lần sấy tóc xong cả người tôi đã chảy đầy mồ hôi.”

Chu Việt gạt viên thịt cuối cùng vào bát cô, “Đừng cắt, kiểu gì mùa đông cậu cũng hối hận.”

Lâm Ỷ: “Còn lâu mới tới mùa đông.”

Thật ra cũng không quá lâu, kỳ nghỉ hè của năm lớp 12 rất ngắn, qua một tuần nữa là khai giảng, sau đó tới Quốc Khánh, sau Quốc Khánh là mua đông tới.

Vào mùa đông, tóc dài giữ ấm rất tốt, nhưng bây giờ Lâm Ỷ chỉ muốn được mát mẻ.

Chu Việt: “Cậu tính cắt ngắn đến đâu?”

Lâm Ỷ khoa tay múa chân ở cổ: “Tầm này?”

Chu Việt: “Không được.”

Lâm Ỷ tò mò nhìn cậu, “Sao lại không được? Tóc ngắn gội đầu tiện hơn.”

Chu Việt: “Xấu lắm.”

Lâm Ỷ: “Thật à? Mấy năm rồi tôi chưa để tóc ngắn như vậy, trông xấu lắm hả?”

Chu Việt: “Dù sao cũng không đẹp bằng tóc dài.”

Lâm Ỷ cười rộ lên: “Ý cậu là tôi để tóc dài đẹp?”

Chu Việt nhìn cô chằm chằm, dưới ánh nhìn sắc lẹm của cậu, Lâm Ỷ không cười nổi nữa nên đành nhìn sang chỗ khác.

Lâm Ỷ sờ tóc: “Ừ, tôi cũng sợ cắt hỏng, vậy cắt ngắn xíu thôi.”

Nghe xong, Chu Việt gật đầu, kéo đầu cô nhìn về phòng ăn, bỏ lại một câu: “Cậu dọn bàn.”