Beta: 727
_____________
Buổi tối ngoài sân chơi tổ chức màn bắn pháo hoa vô cùng đặc sắc, mọi người xem xong trở về homestay vào 8 giờ tối.
May mà tiệc sinh nhật cũng đã được chuẩn bị xong từ sớm.
Nói là mừng sinh nhật bất ngờ, nhưng cuối cùng chỉ có hai đứa ngốc Trần Văn Thiến và Kim Lộ Lộ là thật sự bất ngờ.
Hai người vừa vào phòng khách đã giật mình.
“Có chuyện gì thế?”
“Bọn mình đi nhầm cửa hả?”
Đèn trong phòng khách đột nhiên bị tắt.
“Lộc cộc, lộc cộc”
Đổng Hạo Thâm đệm bài hát chúc mừng sinh nhật, Trần Tư Duệ đẩy một chiếc bánh ngọt lớn đi ra từ phía sau sofa.
Nghiêm Húc Húc ngắt lời: “Mấy cậu đừng hát nữa, tốt nhất là để điện thoại của tôi hát.”
Cậu chạm vào màn hình hai lần, bài hát mừng sinh nhật vang lên.
Trần Văn Thiến và Kim Lộ Lộ không biết chuyện gì đang xảy ra cũng cùng nhau hát, đến khi bánh ngọt được đẩy đến trước mặt hai người, thấy rõ sáu chữ màu đen to đùng “Chúc mừng sinh nhật Chu Việt”, họ mới biết là sinh nhật ai.
Đổng Hạo Thâm cười hì hì giải thích: “Mặc dù ngày mai mới là sinh nhật, nhưng chiều mai bọn mình phải về, cho nên bây giờ chúng ta hãy cùng chúc chàng trai đẹp trai của chúng ta trước.”
“Chúc mừng sinh nhật!”
Mọi người phối hợp hô to.
Vẻ mặt Chu Việt không có gì thay đổi, không quá vui vẻ nhưng cũng không phải không vui.
Cậu cười nhẹ với mọi người: “Cảm ơn.”
Trần Văn Thiến: “Lại đây cầu nguyện rồi thổi nên đi.”
Chu Việt nhắm nhẹ mắt cho có lệ, sau đó thổi tắt nến trong tiếng hoan hô, đèn phòng khách lại sáng lên, bên người Chu Việt có thêm mấy chiếc hộp, tất cả đều là quà sinh nhật mọi người tặng.
Lâm Ỷ sờ chiếc bật lửa trong túi, thấy bây giờ chưa phải lúc để tặng, cô quyết định đợi muộn thêm một lát, chờ mọi người đi ngủ rồi lặng lẽ tặng Chu Việt sau.
Bởi vì bữa tối nay Chu Việt trả tiền nên có khá nhiều món ăn.
Đổng Hạo Thâm mạnh dạn gọi một thùng bia.
Vẫn là vị trí ngày hôm qua, vẫn là trò chơi ngày hôm qua, ngoại trừ được chia bánh ngọt, nhân vật chính không còn bất kì quyền lợi gì khác.
Mọi người cầm bánh ngọt ăn say sưa, thẻ bài trên tay liên tục bị giết không chút lưu tình.
Quá nổi bật có lẽ không phải chuyện tốt.
Rõ ràng hôm nay Chu Việt là mục tiêu bị bắt nạt, mọi người dùng hết chiêu xấu lên người cậu, không bao lâu thì cậu cũng thua thê thảm.
“Ha ha ha cuối cùng cũng kéo được Chu Việt xuống nước! Nhanh tiếp tục đi!”
“Mau mau, sự thật hay mạo hiểm?”
Chu Việt: “Sự thật!”
[Cậu muốn ai sẽ được hạnh phúc?]
Kim Lộ Lộ: “Ơ, chuyện gì đây, câu này không thú vị chút nào.”
Đổng Hạo Thâm: “Vậy nên mọi người phải tiếp tục cố gắng, tối nay kẻ thù chung của bọn mình là Chu Việt.”
Lưu Tuệ Tuệ: “Vậy giới hạn phạm vi đi? Trong nhóm bọn mình, được chứ?”
Lưu Tuệ Tuệ lại âm thầm bắt đầu.
Cậu không quan tâm, dứt khoát trả lời: “Tôi.”
Chu Việt trả lời không theo lẽ thường, bất ngờ dành chiến thắng, thành công làm cho mọi người oán trách.
Nhưng những gì cậu nói thực sự đều là sự thật.
Dưới sự đồng lòng của mọi người, không ngoài dự đoán, vòng tiếp theo vẫn là Chu Việt, cậu không đổi ý, tiếp tục chọn nói thật.
[Bạn sẽ làm gì khi nhìn thấy người bạn thích ngủ trước mặt bạn?]
Câu hỏi kiểu này nói thú vị thì không thú vị, nói nhàm chán cũng không hẳn là nhàm chán.
Bình thường người trả lời sẽ nhìn người khác theo bản năng, tám chín phần là nhìn người mình thích hoặc ít nhất là có cảm tình.
Song Chu Việt lại khác, cậu nhìn bài bằng vẻ mặt đăm chiêu.
Lâm Ỷ ngồi bên cạnh cậu, hai cánh tay kề nhau, cô nhạy cảm nhận được tay mình bị chạm nhẹ, không biết Chu Việt vô tình hay cố ý.
Có thể Chu Việt chưa thấy nhiều người ngủ say, nhưng dáng vẻ Lâm Ỷ ngủ say thì cậu thường xuyên nhìn thấy.
Có lúc ở trên sofa phòng khách, xem được nửa bộ phim thì cô đột nhiên im lặng; có lúc ở trên bàn học trong phòng cậu, cậu vừa đi tắm, cô đã gối lên bài thi ngủ say như chết; thậm chí lúc luyện đàn, cô mệt đến mức nằm đè lên phím đàn. Khi ấy, Chu Việt nghe thấy một loạt tiếng đàn piano rời rạc, nặng nề, bén nhọn, sau đó tất cả mọi thứ đều trở nên yên lặng.
Khoảng cách gần nhất giữa hai người là buổi tối sau khi xem phim kinh dị. Chu Việt được coi như vua ngủ, vừa dễ ngủ vừa thích ngủ. Đêm đó chắc là có người ngủ chung gối nên cậu không quen lắm, giữa chừng giật mình tỉnh giấc, mơ màng nhớ tới Lâm Ỷ cũng ngủ trên giường. Cậu thậm chí còn không biết tay mình đã vòng qua eo đối phương từ khi nào.
Có điều cậu không hề rút tay lại, xoa nhẹ rồi nhìn Lâm Ỷ qua khe hở ánh trăng.
Cậu đá chăn bông trên người xuống đất, kéo chăn trên người Lâm Ỷ nhanh nhẹn chui vào, trắng trợn đưa tay ôm chặt thắt lưng cô.
Những người khác cũng không có phản ứng gì đặc biệt, nhiều lắm là ngửi thấy mùi thú vị, song biểu cảm của Trần Tư Duệ lại hơi sâu xa. Cô có thể cảm nhận được tầng nghĩa khác từ lời nói của Chu Việt.
Chu Việt đã có người mình thích.
Sau hai lần trừng phạt Chu Việt, mọi người đều phát hiện ra khó mà kiếm lợi được từ cậu, cho nên cuối cùng cũng không nhắm vào cậu nữa, mọi thứ cứ để tự nhiên, ai thua thì trừng phạt người đó.
Vì không cùng chung chiến tuyến nên mọi người chơi tập trung hơn.
Lâm Ỷ phải ngồi nghĩ một lúc lâu cho mỗi lá bài, dùng với ai, khi nào ra bài, động não ngang với lúc làm bài thi cuối kì.
Thế mà nữ thần may mắn cũng không giúp đỡ cô, người thua còn có Trần Tư Duệ.
Vẻ mặt Lâm Ỷ không tranh với đời: “Sự thật đi, nói thật vẫn an toàn hơn.”
Trần Tư Duệ: “Mình cùng chọn nói thật.”
Hai người đều rút thẻ trừng phạt, mỗi người một câu hỏi.
Trần Tư Duệ rút được câu hỏi mập mờ thường thấy: “Bạn có thiện cảm với người khác phải nào ở đây nhất?”
Lưu Tuệ Tuệ liên tục ra hiệu bằng ánh mắt, để cô có cơ hội thăm dò.
Nhưng người đẹp luôn muốn giữ gìn mặt mũi.
Nếu Chu Việt không chịu nể mặt thì rất mất thể diện, cho nên cô chỉ có thể tự tìm bậc thang trước.
Cô chỉ vào Chu Việt, ra vẻ hào phóng nói: “Đó chắc chắn là Chu Việt, có ai mà không thích hotboy chứ.”
Mọi người đều cười tán thành câu trả lời của cô.
Cũng đúng, làm gì có ai không thích trai đẹp.
Câu hỏi của Lâm Ỷ đơn giản hơn: “Trong điện thoại bạn, tên của xxx là gì? (Tự mình chỉ định đối tượng.)”
Dựa vào tính hóng hớt của mọi người, đối tượng được chọn lại là Chu Việt.
Trần Văn Thiến và Kim Tuệ Tuệ nhớ lại lần trước trong KTV, tên Chu Việt được Lâm Ỷ lưu đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.
Lưu Tuệ Tuệ: “Bữa tối lần trước, Lâm Ỷ gọi điện thoại cho Chu Việt, tên danh bạ là Chu Việt, lạnh lùng khó tả.”
Nghiêm Húc Húc: “Tên trong danh bạ hả? Vậy thì bọn mình xem tên Wechat.”
Được thôi, Lâm Ỷ bắt đầu khẩn trương.
Cô nhớ lại tin nhắn cuối cùng trong khung chat với Chu Việt, ừm, nội dung không có gì khiến người khác hiểu lầm.
Đó là một chuyện, nhưng ghi chú của Chu Việt không phải là tên bình thường, không những thế mà còn được đánh dấu đứng đầu.
Trong dánh sách đứng đầu có ba người: Ba, mẹ, Chu Việt.
Cô chợt cảm thấy mình quá xui xẻo, sao mọi người lại tò mò về Chu Việt như vậy?
Không phải là nhắm vào Chu Việt, thì là thích Chu Việt, bây giờ đến cả biệt danh của Chu Việt là gì cũng muốn xem.
Cô càng do dự, mọi người lại càng muốn xem.
Vì vậy Lâm Ỷ đành phải ra vẻ tự nhiên, lấy điện thoại mở Wechat trước mặt mọi người.
Trong màn hình, hai chữ trên cùng phản chiếu vào mắt:
“Ánh trăng”