Mùa Xuân Và Ánh Trăng

Chương 12




Editor: 727

_____________

Thời gian chơi trò chơi trôi qua rất nhanh, giữa chừng Chu Việt nhận được một cuộc điện thoại, đến giờ vẫn chưa quay về.

Thiếu Chu Việt, Trần Văn Thiến vẫn ổn, vẫn chơi một cách vui vẻ, nhưng Trần Tư Duệ dường như ít nói hơn, đầu óc có lẽ đã bay tới chỗ Chu Việt.

Lâm Ỷ nhớ lại biểu cảm của Chu Việt khi nhận điện thoại, dáng vẻ như đang suy nghĩ gì đó.

Đồ ăn giữa đám đông đã cạn, Lâm Ỷ là người ăn nhiều nhất trong số các bạn nữ, số thức ăn còn lại đều chui vào chiếc dạ dày không đáy của Nghiêm Húc Húc, hiện giờ chỉ còn lại mấy túi rác trống không.

Lại đến giai đoạn trừng phạt, lần này người xui xẻo là Trần Tư Duệ, cô đang do dự không biết nên chọn sự thật hay mạo hiểm.

Lâm Ỷ: “Mình đi vệ sinh một lát.” Cô cầm theo túi rác ở giữa đi.

Thật ra cô không hề muốn đi vệ sinh, nhưng vẻ mặt Chu Việt lúc đó không ổn, cô khá lo lắng.

Chu Việt lơ đễnh dùng nước rửa sạch tay, thông qua tấm gương phản chiếu, cậu thấy mình hơi tiều tụy nên lại tiếp tục rửa mặt.

Lúc lên tầng, cô thấy một tia sáng lóe lên trong phòng Chu Việt, cô sờ vào trong túi thì thấy có một vật hình lập phương vừa cứng vừa lạnh. Cô tò mò lấy ra xem thử.

Chiếc bật lửa lấp lánh ánh bạc dưới ánh đèn, bên trên in mấy dòng chữ.

Ngày kia là sinh nhật Chu Việt, đó cũng là nguyên nhân Đổng Hạo Thâm bày ra chuyến đi lần này, nhân tiện tổ chức sinh nhật cho Chu Việt.

Lâm Ỷ không biết Chu Việt học hút thuốc từ bao giờ, nhưng thỉnh thoảng khi vào phòng Chu Việt, cô lại ngửi thấy mùi khói thuốc nhàn nhạt bị gió ngoài cửa pha loãng. Có lẽ cậu chỉ hút khi tâm trạng không vui.

Lâm Ỷ đoán nó được hình thành từ hồi cấp 2 lúc cậu chuyển trường. Cô biết ý không nói gì thêm, thậm chí còn bao che giúp Chu Việt.

Dòng chữ trên chiếc bật lửa là câu thơ mà Chu Việt thích.

Hôm đó, cô làm xong bài tập, đang vươn vai thư giãn thì thấy mấy cuốn sách trên giá sách của cậu. Cô tiện tay lấy từ trong số đó ra một cuốn sách cũ nhất.

Đó là tuyển tập các bài thơ Lâm Ỷ đưa cho Chu Việt lúc cậu chuyển trường.

Lâm Ỷ: “Vẫn còn bản này à, nhìn thích thật đấy, tất cả đều đã cũ.”

Chu Việt: “Ừm”

Thật ra Lâm Ỷ chỉ tiện tay chọn nó ở cửa hàng sách. Lúc ấy Chu Việt gọi điện thoại báo cậu sắp đi, cô đang mua sách bài tập, vừa hay thấy trên giá sách có một bộ sách giới thiệu, cô tiện tay mua một bản rồi vội vàng chạy về nhà.

Lâm Ỷ: “Tên nhà thơ này hay thật đấy.”

Chu Việt nghiêng đầu nhìn qua: “Đây là bút danh của ông ấy, Adonis là một vị thần đẹp trai trong thần thoại Hy Lạp.”

Lần này Lâm Ỷ bắt đầu gật mạnh: “Ồ ồ ồ! Venus! Thần tình yêu và sắc đẹp!”

Hồi bé Lâm Ỷ cũng nghiện bộ phim hoạt hình “Ngôi sao trên đỉnh Olympus”.

Lâm Ỷ lật bừa vài trang, hỏi Chu Việt thích câu nào nhất.

Chu Việt nghiêng người, ấn bàn tay đang xoay loạn xạ của cô xuống, chỉ vào một trang trước mặt Lâm Ỷ: “Câu này.”

[Trên đường đời, những lúc mệt mỏi, mỗi đóa hoa hồng đều mang tên em.]

Lâm Ỷ cất bật lửa vào túi, bước đến gõ cửa phòng Chu Việt.

Đổng Hạo Thâm và Nghiêm Húc Húc là kiểu người vô tư, lần nào cũng xông thẳng vào phòng, không bao giờ gõ cửa. Chu Việt tưởng là bạn nữ nào đó nên hỏi có chuyện gì không. Cô lên tiếng, sau đó đẩy cửa.

Mùi khói sộc thẳng vào mặt, phòng Chu Việt ở tương đối nhỏ, là phòng duy nhất không có cửa sổ nên không thể nào xua tan mùi khói.

Cô ho nhẹ vài tiếng, Chu Việt kéo cô vào phòng của Đổng Hạo Thâm, không hề bật đèn, tự nhiên ngồi trên giường họ.

Lâm Ỷ không ngồi, đứng ngay ngắn trước mặt Chu Việt.

Bóng tối kéo theo sự tĩnh lặng, dưới tầng vẫn đang náo nhiệt, Trần Tư Duệ quyết định chọn mạo hiểm.

Cuối cùng Chu Việt đành mở miệng trước: “Mẹ tôi gọi.”

Thực tế, Chu Việt có một người anh hơn cậu tám tuổi, Lâm Ỷ đã từng gặp qua vài lần. Anh ấy là người đẹp trai phóng khoáng hay cười, nhưng đã phải nằm trên giường bệnh suốt mấy năm nay.

Năm đó anh trai Chu Thời đến đón Chu Việt tan học, anh ấy cũng gặp Lâm Ỷ và ngỏ ý đưa cô về nhà. Nhưng vì hôm ấy Lâm Ỷ phải ở lại trường ôn thi nên không đi theo. Cũng trong ngày hôm đó, Chu Thời gặp tai nạn xe vì cứu Chu Việt.

Rõ ràng cảnh tượng anh trai bị hất tung lên cao đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng Chu Việt. Có một khoảng thời gian, cậu đều cần Lâm Ỷ dẫn qua đường, đưa cậu về nhà.

Hồi nhỏ, Lâm Ỷ nói với Chu Việt hết lần này đến lần khác: “Đừng sợ, đó không phải là lỗi của cậu, tài xế kia mới là người sai.”

Sau đó Chu Thời không thể tỉnh lại, vì muốn có môi trường trị liệu tốt, ba Chu mẹ Chu đã đưa họ đi khắp nơi, Chu Việt vì thế cũng phải chuyển trường. Có điều ánh mắt ba mẹ dường như phảng phất sự trách móc, điều đó khiến Chu Việt càng ngày càng thấy áy náy, càng ngày càng im lặng, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa, cậu đành về bên Lâm Ỷ, dọn vào sống trong nhà cô.

Tần suất Chu Việt tới thăm Chu Thời giảm dần, ba Chu mẹ Chu thấy vậy cũng chỉ biết thở dài. Họ biết họ không nên trách Chu Việt, nhưng lẽ ra Chu Thời sẽ có một tương lai tươi sáng, giờ thiếu niên hay cười ấy ngày nào cũng nằm như người vô hồn, khiến bậc làm cha làm mẹ không khỏi đau xót.

“Hỏi kết quả thi của tôi, tôi bảo tôi xếp thứ nhất.” Chu Việt cầm tay Lâm Ỷ, “Mẹ tôi nói gần đây Chu Thời chuyển biến tốt, đã biết phản ứng với thế giới bên ngoài.”

Cậu gọi thẳng tên của Chu Thời.

Lâm Ỷ không thể thấy rõ biểu cảm của Chu Việt, cô nhéo ngón tay cậu an ủi.

Mấy năm gần đây, Chu Việt càng ngày càng không thích sinh nhật, bởi vì cậu sẽ cảm thấy có lẽ thỉnh thoảng ba mẹ sẽ hối hận vì đã đưa cậu đến với thế giới này. Nếu như không tại cậu, bây giờ có lẽ Chu Thời đã kết hôn sinh con, cả nhà ôm con vui vẻ hòa thuận.

Mẹ Chu hỏi cậu mấy câu rồi im lặng, sau đó chúc Chu Việt sinh nhật vui vẻ sớm, nói mai mình còn có việc, có thể sẽ bận, quà đã được chuyển đến nhà Lâm Ỷ.

Chu Việt khách sáo nói cảm ơn, giọng điệu không quá vui vẻ.

Chu Việt: “Tôi cũng nhớ anh tôi.”

Lâm Ỷ cảm thấy giọng của Chu Việt trùng xuống, nhưng cuối cùng cậu vẫn không khóc.

Chu Việt: “Cho tôi ôm một cái.”

Cậu dang rộng hai tay, không đợi Lâm Ỷ đồng ý hay từ chối, dường như không cần câu trả lời của cô. Cậu thu hẹp khoảng cách giữa hai người, tay ôm chặt eo cô, tựa vào ngực Lâm Ỷ.

Lâm Ỷ đứng yên cạnh cậu, cảm nhận được tiếng gì đó vang dội.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, những ngôi sao tô điểm cho màn đêm đen tối, tiếng chim hót đột nhiên vang vọng, sau đó mọi thứ trở về trạng thái yên lặng.

Lâm Ỷ chợt nhận ra.

Ồ, đó là tiếng tim cô đập.

****

Tối hôm trước cả nhóm chơi đến tận một giờ sáng, trà sữa cũng không cứu được cơn buồn ngủ sau một chặng đường dài, cuối cùng mọi người nhất trí tan cuộc, ngày mai chơi tiếp.

Sau đó Chu Việt không xuống dưới, Lâm Ỷ quay về tham gia trò chơi, nhân tiện chuyển lời của Chu Việt, nói cậu không được thoải mái, mọi người tự chơi đi.

Ngày hôm sau Đổng Hạo Thâm sắp xếp đi khu vui chơi, Lâm Ỷ bôi hai lớp kem chống nắng từ trong ra ngoài, tiếp đó vào phòng Chu Việt, ép cậu phải bôi một lớp.

Buổi trưa, ngoài Chu Việt, bốn người còn lại của lớp A11 nói muốn đi mua ít đồ ăn, mọi người ở lại chơi trước, sau đó chuồn nhanh như chớp. Chu Việt không kịp ngăn cản, lần này xong rồi, chỉ còn cậu là nam, bất đắc dĩ phải gánh vác trách nhiệm đảm bảo an toàn cho ba người còn lại nô đùa.

“Các cậu muốn chơi gì?” Chu Việt nhìn bản đồ khu vui chơi, tìm trò gì đó thú vị.

Kim Lộ Lộ cười toe toét: “Gì cũng được!” Có người đẹp trai ở cạnh, chơi gì không còn là vấn đề.

“Họ làm gì vậy? Mua đồ ăn cần gì nhiều người thế?” Trần Văn Thiến thắc mắc.

Còn có thể làm gì nữa, tất nhiên là bí mật chuẩn bị sinh nhật bất ngờ cho Chu Việt.

Lý do nhạt nhẽo, người biết chuyện sẽ nghĩ là họ lại bày trò quậy phá.

Đổng Hạo Thâm muón mua cho Chu Việt một chiếc bánh kem, Lưu Tuệ Tuệ và Trần Tư Duệ về homestay trang trí phòng.

Thật ra Nghiêm Húc Húc rất muốn ở lại khu vui chơi nhưng lại bị Đổng Hạo Thâm lôi đi, để cậu cầm đồ cho các bạn nữ. Bằng cách này, Nghiêm Húc Húc buộc phải rời xa nữ thần chân dài của mình.

Một nhóm người đi dạo trong công viên, Trần Văn Thiến chỉ vào nhà ma cách đó không xa và nói: “Nhà ma thì sao? Trò này không phải xếp hàng.”

Lâm Ỷ cho rằng đề nghị này khá ổn!

Kim Lộ Lộ nhìn thấu mọi việc, cười bỉ ổi với Trần Văn Thiến.

Trần Văn Thiến ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Chu Việt nhìn mấy đôi mắt sáng rực của ba cô gái, gật đầu đồng ý: “Đi thôi.”