Hai người tìm được một quán cháo trên con phố nhỏ này, ngồi ở vị trí gần cửa sổ.
Vì sợ nổi mụn nên Lâm Niệm Sơ chỉ gọi một bát cháo trắng và hai món xào nhẹ, Trình Nghiễn không có gì phải kiêng cữ nên anh gọi một món cá kho, thịt heo kho, sườn chua ngọt và một bát cơm.
Lâm Niệm Sơ: “Gọi nhiều vậy anh có ăn nổi không?”
Trình Nghiễn: “Đây là thái độ cô mời khách à?”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Tôi đã nói sẽ mời anh đi ăn cơm khi nào đâu?
Nằm mơ đi!
Cô không thèm để ý đến tên yêu nghiệt có thể làm người ta tức chết này, trực tiếp nói với người phục vụ đứng bên cạnh: “Chúng tôi không quen nhau, phiền cậu chia hóa đơn ra, cám ơn.”
Trình Nghiễn nhẹ nhàng hé môi: “Thế không muốn nghe kể chuyện nữa à?”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Muốn nghe.
Không một người phụ nữ nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ của mấy câu chuyện phiếm.
Cô nghiến răng, nở một nụ cười ngượng nghịu nhưng lịch sự với người phục vụ: “Tôi đùa thôi, cứ tính cả vào một hóa đơn nhé.”
Trình Nghiễn nhếch khóe miệng, dường như trong đôi mắt đào hoa say sưa đang ẩn chứa ý cười xấu xa, khiến Lâm Niệm Sơ chỉ muốn đánh anh.
Người phục vụ đã muốn bật cười từ lâu nhưng vẫn luôn nhịn, vì sợ khách hàng xấu hổ nên đành cúi đầu giả vờ ghi món.
Sau khi người phục vụ cầm thực đơn rời đi, Trình Nghiễn cầm ấm trà màu trắng trên bàn rót một tách trà, sau đó đẩy cốc đến trước mặt Lâm Niệm Sơ: “Uống đi, chị đại.”
Lâm Niệm Sơ không chạm vào cốc nước mà cầm một chiếc cốc rỗng khác lên, sau đó cầm ấm trà lên rồi rót vào nửa cốc nước, cẩn thận súc qua cốc nước một lần rồi đổ nước vào thùng rác, lại đổ nước lần nữa, cuối cùng mới chịu nhấp một ngụm.
Trình Nghiễn bất lực thở dài, cầm lại chiếc cốc đã đổ đầy nước trước đó.
Anh cũng không để ý lắm, liền uống một ngụm. Sau khi đặt cốc xuống, anh cũng không nói gì cả, lằng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Người đang đi bộ trên con phố này rất ít nên càng khiến ánh trăng sáng hơn.
Ánh trăng xuyên qua tấm kính, chiếu vào mặt của Trình Nghiễn, nhìn từ góc nhìn của Lâm Niệm Sơ thì cảnh này thật đẹp.
Chiếc cằm V-line, khuôn mặt của anh rất sắc nét và gần như hoàn hảo, làn da trắng, đôi môi mỏng màu đỏ son, sự tương phản này đã tạo nên sức hút khó cưỡng.
Phần cổ phía trên đường viền cổ áo có màu trắng và thanh mảnh, yết hầu của anh rất gợi cảm, đang toát ra một hương vị kích thích hoocmon, khiến người khác rất muốn cắn vào yết hầu của anh.
Thực sự là một tên yêu nghiệt, là loại người có khí thế áp đảo.
Lâm Niệm Sơ nghĩ đến buổi sáng ngày lễ tình nhân, vừa mở mắt ra đã bị cơ thể gần như hoàn hảo này bao bọc.
Cô nhìn chằm chằm tên yêu nghiệt vài giây, không nhịn được mà mở miệng: “Không phải anh muốn kể chuyện hả?”
Trình Nghiễn thu ánh mắt đang nhìn đường phố lại, anh nhìn Lâm Niệm Sơ, hỏi: “Cô muốn nghe chuyện gì?”
Lâm Niệm Sơ im lặng một hồi, khó tin mà hỏi: “Còn được chọn cơ à?”
Trình Nghiễn đầu tiên là giật mình, rồi lại cười thích thú, bất lực gật đầu: “Ừ, chọn đi.”
Vậy thì tất nhiên tôi muốn nghe chuyện phiền phức đó giữa anh và Hạ Mộng Tùng rồi!
Nhưng Lâm Niệm Sơ lại quá xấu hổ khi trực tiếp hỏi như vậy, như vậy sẽ tỏ ra bản thân là người phụ nữ hay tọc mạch chuyện người khác, vì thể cô khéo léo nói rằng: “Tôi thực sự không ngờ rằng anh và Hạ Mộng Tùng là bạn học cấp ba.”
“Chuyện xảy ra cách đây mười năm rồi.” Trình Nghiễn nói: “Chuyện này có thể hơi dài.”
Lâm Niệm Sơ ngay lập tức bày tỏ thái độ: “Tôi là người rất kiên nhẫn, thậm chí có thể thức cả đêm cùng anh cũng được.”
Trình Nghiễn: “…”
Lâm Niệm Sơ nhìn anh đầy mong đợi.
Trình Nghiễn không trêu chọc cô nữa, bắt đầu nói về chuyện phiền phức giữa anh và Hạ Mộng Tùng: “Tôi không phải là người Đông Phụ, sau khi bố mẹ tôi ly hôn, tôi mới cùng mẹ đến Đông Phụ. Năm đó tôi mới 16 tuổi, chuyển đến một ngôi trường cấp ba ở Đông Phụ, cùng trường với con riêng của bố dượng. Đứa trẻ đó khá quậy, là một kẻ chuyên đi bắt nạt ở trường. Anh ta ghét tôi, vì vậy vào ngày đầu tiên đi học, anh ta đã đưa người đến chặn tôi, định cho tôi biết tay, kết quả bị tôi đánh cho một trận, sau đó anh ta thay đổi thủ đoạn, cầm đầu cô lập tôi. Lúc đó không ai ngoài giáo viên trong trường dám nói chuyện với tôi, nếu không thì sẽ bị đánh. Sau đó tôi bị cả trường cô lập, trừ Hạ Mộng Tùng.”
“À…” Lâm Niệm Sơ sững sờ, trong câu chuyện này có quá nhiều thứ khiến cô bị sốc đến nỗi không biết bắt đầu đặt câu hỏi từ đâu.
“Anh… anh không nói với mẹ mình rằng con trai của bố dượng đã bạo hành mình à?” Cô rốt cuộc cũng từ mớ suy nghĩ hỗn độn mà tìm ra được mấu chốt.
Trình Nghiễn nhếch miệng cười nhẹ, nhưng trong mắt lại không có ý cười, lạnh lùng nói: “Tôi nói rồi.”
Lâm Niệm Sơ: “Vậy mẹ anh không có biện pháp xử lý nào sao?”
Trình Nghiễn: “Có chớ, bà cho tôi một cái tát.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Cách xử lý kiểu chó má gì thế này?
Cảm xúc quá mãnh liệt, cô cảm thấy tức thay cho anh: “Bà ấy dựa vào cái gì mà đánh anh? Tại sao bà ấy lại đánh anh? Anh đâu có sai!”
Trình Nghiễn không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, bởi vì quá phức tạp.
Mẹ anh có quan hệ với Ngô Hành Tri trước khi ly hôn với người bố bất tài của anh.
Bố anh khi còn trẻ là một người bình thường, sau khi kết hôn thì ông ấy liền trở thành một tên cặn bã xã hội chỉ biết ăn chơi, rượu chè, gái gú và cờ bạc, mẹ anh dựa vào nghề bồi bàn trong khách sạn để nuôi sống gia đình. Bởi vì tướng mạo xuất chúng, lại có thể chơi piano, nên khi đó còn làm việc bán thời gian với vai trò nghệ sĩ piano trong một nhà hàng kiểu Tây cao cấp.
Bà ấy và Ngô Hành Tri đã gặp nhau ở nhà hàng kiểu tây đó.
Khi đó, Ngô hành Tri là kẻ độc thân vừa mới mất vợ, mẹ anh lại là một người phụ nữ xinh đẹp, còn ham hư vinh, mê danh vọng và giàu có.
Tuy rằng bố anh không phải là kẻ dễ đối phó, muốn ly hôn với ông ấy không phải là chuyện dễ. Nhưng mẹ anh cũng là một người phụ nữ có chút thủ đoạn, cộng với quyền lực của Ngô Hành Tri, cuối cùng mẹ anh và bố anh ly hôn thành công, sau đó bà kết hôn với Ngô Hành Tri và thành công bước vào xã hội thượng lưu, trở thành bà Ngô.
Khi đó, Ngô Hành Tri cũng rất thương mẹ anh nên đã cho phép bà ấy mang một đứa con về Đông Phụ sống chung.
Giữa em gái ba tuổi và anh, mẹ anh chọn anh vì Ngô Hành Tri ghét trẻ con.
Bà Ngô rất trân trọng cuộc sống thượng lưu và thân phận quý tộc mà bản thân không dễ dàng để có được. Bà ấy cũng hiểu rằng tất cả những gì bà ấy có được bây giờ là do Ngô Hành Tri ban tặng, vì vậy bà ấy nghe theo Ngô Hành Tri răm rắp, ngay cả đối với con trai ông ta là Ngô Tĩnh An cũng đối xử nhã nhặn để lấy lòng. Cho dù Ngô Tĩnh An vốn dĩ xem bà ấy chẳng ra gì, không bao giờ coi trọng bà ấy, cảm thấy bà ấy là một người phụ nữ thấp hèn, ấy vậy mà bà ấy lại đối xử với anh ta còn tốt hơn cả con ruột của mình.
Vì vậy, sau khi biết anh bị Ngô Tĩnh An cô lập ở trường, bà ấy đã thẳng tay tát anh, bảo anh an phận và đừng khiến bà ấy gặp rắc rối.
Trên đây là câu trả lời cho câu hỏi của Lâm Niệm Sơ, nhưng Trình Nghiễn không thể nói hết với cô, bởi vì anh căn bản không nói ra được những chuyện này.
Sau khi suy nghĩ, anh trả lời ngắn gọn: “Bởi vì bà ấy lo lắng rằng điều đó sẽ khiến bố dượng của tôi buồn lòng.”
Lâm Niệm Sơ cau mày: “Nhưng anh là con ruột của bà ấy mà!”
Trình Nghiễn thờ ơ hỏi ngược lại: “Con ruột và việc bố mẹ có đối xử hay không tốt cứ nhất thiết phải có liên quan đến nhau à?”
Lâm Niệm Sơ không nói thêm nữa.
Bởi vì cô biết câu trả lời là: Không liên quan.
Cô cũng là con ruột của bố mẹ cô, nhưng họ vẫn không yêu cô. Ở thời điểm này, cô và Trình Nghiễn đều là những con người cùng cảnh ngộ
Có ma mới biết tại sao cô lại có chung một ngôn ngữ với tên yêu nghiệt khiến người ta tức chết này.
Cô thở dài, không còn khúc mắc với câu hỏi này nữa, mà hỏi một điểm kỳ lạ khác: “Sao Hạ Mộng Tùng lại dám làm bạn với anh? Cô ta không sợ bị con của bố dượng anh đánh à?”
Trình Nghiễn: “Bởi vì cô ta cũng là một người bị toàn trường cô lập.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Trong giây phút này, cô thậm chí không biết nên nói gì mới được.
Sau một lúc im lặng, cô hỏi: “Tại sao cô ta cũng bị cô lập?”
Trình Nghiễn do dự một lúc rồi nhẹ nhàng thở dài: “Cô ta thực sự là một người đáng thương. Bố cô ta có khuynh hướng bạo lực rất nghiêm trọng, thường xuyên bạo hành hai mẹ con cô ta. Một đêm nọ, mẹ cô ta vì quá khích mà giết chết bố cô ta, mấy người trong trường biết chuyện, họ muốn tránh xa cô ta ra.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Cô đột nhiên đã hiểu ra rằng trước đây tại sao Trình Nghiễn lại thích Hạ Mộng Tùng như vậy.
Họ đều ở độ tuổi mười lăm, mười sáu, đang ở độ tuổi chông chênh nhất, lại gặp phải bạo lực học đường mà họ không thể chống lại.
Họ đều có một gia đình tồi tệ, cùng sống trong một khuôn viên lạnh lẽo, cùng bị xua đuổi, chỉ hai người họ mới có thể an ủi và sưởi ấm cho nhau.
Cô ta là ánh trăng sáng duy nhất trong thanh xuân đen tối của anh.
Tuy nhiên, theo chiều hướng này thì đáng ra phải là tình yêu khắc cốt ghi tâm giữa hai người, không thể rời xa nhau và trở thành người bạn đời của nhau? Sao lại đi đến bước đường ngày hôm nay?
“Sau đó đã xảy ra chuyện gì?” Cô rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra tiếp theo.
Trình Nghiễn: “Lên đại học thì bọn tôi xa nhau, cô ta không muốn ở lại Đông Phụ nên đã đi đến một nơi khác. Tôi vốn dĩ muốn đi cùng cô ta, nhưng vì trong nhà xảy ra chuyện nên không thể đi được.”
Nhờ phúc của Ngô Tĩnh An, mẹ của anh đã biết chuyện của anh và Hạ Mộng Tùng, kết quả là người phụ nữ này đã dùng cái chết để buộc anh phải đăng ký thi vào trường Đại học Đông Phụ, nhưng điều này không thể đe dọa được anh. Mối đe dọa thực sự đối với anh là em gái đang đau ốm của mình, bố ruột chắc chắn không có tiền để chữa bệnh cho em gái, anh chỉ có thể cầu xin mẹ mình. Nếu anh không thi vào Đại học Đông Ph thì mẹ anh sẽ không trả tiền để chữa bệnh cho em gái anh.
Anh không thể chỉ đứng nhìn em gái của mình ở nhà chờ chết, vì vậy anh đành phải thỏa hiệp.
Lâm Niệm Sơ cũng không gặng hỏi rốt cuộc gia đình anh đã xảy ra chuyện gì, bởi vì cô có thể cảm nhận được Trình Nghiễn không muốn nói, cho nên liền đổi chủ đề: “Vậy hai người sau khi lên đại học vẫn liên lạc chứ?”
Trình Nghiễn: “Có, nhưng không thường xuyên.”
Lâm Niệm Sơ: “Tại sao? Không phải anh thích cô ta à?”
Trình Nghiễn im lặng một lúc: “Bởi vì cô ta đã yêu người khác rồi.”
“Ồ.” Thật là một câu chuyện buồn: “Có phải cô ta chỉ tìm đến anh sau khi tình yêu của cô ta bị đổ vỡ thôi không?”
Sắc mặt Trình Nghiễn hơi tái xanh, nghiến răng nghiến lợi cất lên một tiếng “Ừ”.
“Ồ.” Thật là một câu chuyện buồn hơn cả buồn.
Chỉ có phụ nữ mới hiểu được phụ nữ. Lâm Niệm Sơ không biết Trình Nghiễn có hiểu tâm lý của Hạ Mộng Tùng hay không, nhưng có lẽ cô có thể hiểu được.
Trong mắt Hạ Mộng Tùng thì Trình Nghiễn là một chiếc lốp dự phòng lâu năm, nhưng là một chiếc lốp dự phòng có tình cảm, dù sao cũng có những ràng buộc của tuổi trẻ.
Nói cách khác, Trình Nghiễn đối với cô ta mà nói thì càng giống như một chỗ dựa hơn.
Nhưng Trình Nghiễn không phải là thiếu gia nhà tài phiệt, không thể giúp cô ta leo lên được, điều này không đáp ứng được yêu cầu về đàn ông của Hạ Mộng Tùng, vì vậy cô ta đành phải đau đớn từ bỏ.
Nếu Trình Nghiễn là một đại gia giàu có thực sự thì cô ta nhất định sẽ yêu anh một cách say đắm.
Sau khi suy nghĩ, Lâm Niệm Sơ hỏi: “Anh không biết rằng cô ta luôn lợi dụng anh sao?”
Trình Nghiễn: “Tôi biết chứ.”
Lâm Niệm Sơ: “Bởi vì thích nên mới can tâm tình nguyện bị lợi dụng à?”
Trình Nghiễn không có bất kỳ biểu hiện nào, anh chỉ “Ừ” một tiếng.
Anh luôn biết cô ta là loại phụ nữ như thế nào và cô ta muốn trở thành một người có địa vị cao như thế nào, nhưng anh không quan tâm, sẵn sàng để cô ta lợi dụng và sẵn sàng thực hiện mục tiêu theo đuổi danh vọng giàu có phù phiếm của cô ta.
Nhưng mọi thứ đều có giới hạn của nó.
Lần này cô ta đã thực sự dẫm đạp vào giới hạn của anh.
Lâm Niệm Sơ tò mò hỏi: “Vậy nếu cô ta quay lại tìm anh, liệu anh có chấp nhận cô ta lần nữa không?”
Trình Nghiễn không trực tiếp trả lời câu hỏi này mà hỏi ngược lại: “Chồng cũ của cô muốn quay lại với cô, cô có đồng ý không?”
Lâm Niệm Sơ nhíu mày: “Không hề, tôi không phải kẻ ngốc.”
Trình Nghiễn: “Vậy trông tôi có giống một kẻ ngốc không?”
Lâm Niệm Sơ nhìn anh chằm chằm một hồi, nói thật: “Anh không giống kẻ ngốc, nhưng anh thật sự rất gợi đòn.”
Trình Nghiễn: “…”
Trong lúc đang nói chuyện, món ăn cũng đã được bưng lên.
Rõ ràng là đang ngồi trên một chiếc bàn, nhưng giữa hai người họ dường như cách biệt bởi con sông Chu – Hán…
Trước mặt Lâm Niệm Sơ có một bát cháo và hai chồng đồ ăn kèm trông rất nhạt nhẽo, trước mặt Trình Nghiễn lại là một bát cơm trắng thơm và ba món mặn hấp dẫn, rất đậm đà và thơm phức.
Nước mắt của Lâm Niệm Sơ ngay lập tức chảy ra khỏi miệng.
Trình Nghiễn thấy cô nhìn không chớp mắt thì nói: “Ăn đi.”
“Không được.” Lâm Niệm Sơ nghiến răng, liều mạng chống lại sự dụ dỗ, tự mình cầm thìa lên, nhanh chóng múc đầy một thìa cháo trắng đưa lên miệng: “Diễn viên giỏi cần phải có tính tự giác.”
Trình Nghiễn đưa món ăn lướt nhẹ qua trước mặt cô, sau đó giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, tự tin nói: “Nửa đêm cô nhất định sẽ đói đấy.”
Lâm Niệm Sơ: “Tôi giảm cân.”
Trình Nghiễn thở dài, liếc nhìn ngực cô, thành thật nói: “Hiện tại khá tốt rồi, đừng giảm nữa.”
Dù gì thì họ cũng là những người đã từng có quan hệ da thịt với nhau, nên rất hiểu rõ về cơ thể của nhau.
Tuy nhìn gầy nhưng những chỗ nên có thì cô đều có, mặc đồ thì thấy gầy nhưng khi cởi đồ ra lại thấy có da có thịt, nói giảm cân hoàn toàn là tự hành hạ bản thân, tăng cân thì còn được.
Lâm Niệm Sơ thậm chí còn không biết mình nên tự hào hay nên mắng anh là đồ ngu xuẩn nữa.
Hít một hơi thật sâu, cô thản nhiên đáp: “Im miệng, ăn đi!”
Trình Nghiễn không khuyên nữa, cả hai bắt đầu dùng bữa của riêng mình.
Giữa bữa ăn, điện thoại di động của Trình Nghiễn đột nhiên vang lên, là cuộc gọi của trợ lý. Anh đặt đũa xuống, đi ra ngoài nghe điện thoại, nhưng rất nhanh đã quay lại.
Sau bữa ăn, Lâm Niệm Sơ đến quầy thanh toán, ngạc nhiên khi thấy hóa đơn đã được thanh toán.
Trình Nghiễn đang đứng ở cửa đợi cô, hai tay đút vào túi áo khoác đen, dáng người thẳng tắp, đường nét tuấn tú, rất hào hoa phong nhã, nhưng nét mặt lại có chút gì đó lười biếng.
Lâm Niệm Sơ có chút ngượng ngùng, đi tới gần anh hỏi: “Sao anh lại thanh toán?”
Trình Nghiễn: “Cô ăn có vài thìa. Tôi cũng thấy ngại khi để cô mời.”
Lâm Niệm Sơ: “Lần sau nha, nhất định lần sau tôi sẽ mời.”
Trình Nghiễn không nói nhiều: “Ừ.”
Nhưng cả hai đều biết trong thâm tâm có lẽ sẽ không có lần sau, dù sao họ cũng không định gặp nhau lần nào nữa.
Lâm Niệm Sơ: “Vậy tôi về khách sạn đây.”
Trình Nghiễn: “Tôi cũng phải quay về rồi.”
Sau khi nói lời chia tay, có thể sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Nhưng không ai chủ động đề nghị để lại phương thức liên lạc.
Sau đó cả hai cùng nhau đi xuống cầu thang, rồi cùng đi về một hướng.
Lâm Niệm Sơ: “…”
Trình Nghiễn: “…”
Say bye bye với tên yêu nghiệt này khó đến thế sao?
Lâm Niệm Sơ không tin: “Anh ở khách sạn nào vậy?”
Trình Nghiễn cũng không tin: “Khải Toàn, cô thì sao?”
Lâm Niệm Sơ: “Tôi cũng vậy…”
Trình Nghiễn: “…”
Tất cả mọi thứ trên đời đều quy chung lại hai chữ “tình cờ”.
Vì thuận đường nên hai người tạm thời không thể “tạm biệt” được, nên chỉ có thể cùng nhau về khách sạn.
Nhưng trùng hợp hơn nữa, sau khi lên thang máy, hai người đồng thời đưa tay ấn nút ở tầng bảy, tay Lâm Niệm Sơ vẫn đang đè lên tay của Trình Nghiễn.
Trùng hợp đến mức khó tin!
Điều kỳ quặc hơn nữa vẫn chưa xảy ra…
Sau khi ra khỏi thang máy, cả hai cùng lúc rẽ sang phải, Lâm Niệm Sơ đi đến phòng 712 rồi dừng lại.
Trình Nghiễn dừng lại ở cửa phòng đối diện với cô.
Trùng hợp đến mức khiến người ta không thở nổi.
Lâm Niệm Sơ không muốn nói lời tạm biệt nữa, hai chữ “tạm biệt” giống như có độc vậy, càng tạm biệt càng không thể tạm biệt được. Lúc này cô chỉ muốn vào phòng thật nhanh và tránh xa tên nghiệt này ra, nếu không không biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Nhưng cô không mang theo thẻ phòng nên đành phải gõ cửa, nhưng ngay lúc cô giơ cánh tay lên, một âm thanh kì lạ đột nhiên vang lên trong phòng…
Rõ ràng là chuyện của Tưởng Ngải Đồng và lão Đoạn vẫn chưa xong.
Lâm Niệm Sơ trở nên cứng đờ, hai tay buông thõng trên không, không thể gõ cửa được nữa.
Lúc này Trình Nghiễn lấy thẻ phòng ra, mở cửa rồi đứng ở cửa phòng, ân cần mời Lâm Niệm Sơ: “Có muốn vào phòng tôi ngồi một lát không.” Ngừng một chút, anh nhướng mi rồi nghiêm nghị nói thêm: “Chúng ta cũng có thể làm một số việc vui vẻ.”
Lâm Niệm Sơ liếc nhìn về phía đối diện.
Tiếng nói thô lỗ đứt quãng cách một cánh cửa truyền đến, trong lòng cô chợt dao đồng, do dự một lúc, cô bỏ cánh tay xuống, đi về phía cánh cửa đối diện: “Được thôi.”
Trình Nghiễn đi theo cô vào phòng, vừa đóng cửa vừa nói: “Tôi đã nói rồi, buổi tối cô nhất định sẽ đói.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
*Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu Trình Trình có thể có suy nghĩ xấu nào chứ?