Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng vừa ra khỏi cửa nhà vệ sinh đã nhìn thấy Trình Nghiễn.
“Anh đi vệ sinh à?” Lâm Niệm Sơ hỏi chồng mình.
Trình Nghiễn: “Anh đến đón em.” Nói xong, anh nắm lấy tay Lâm Niệm Sơ.
Vẻ mặt Lâm Niệm Sơ cạn lời: “Đi vệ sinh thôi thì có gì phải đón chứ?”
Trình Nghiễn lời lẽ hùng hồn: “Anh phải đến đón vợ của anh.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Vẻ mặt của Tưởng Ngải Đồng cũng vô cùng cạn lời, không ngờ rằng đi vệ sinh thôi cũng bị cho ăn cơm chó.
Tuy rằng thi đấu đã kết thúc, nhưng bọn trẻ vẫn chưa đi, đứa nhóc mặc áo bóng rổ màu xanh lá và tên nhóc lì lợm mặc áo dạ quang màu xanh đang đứng chung với bọn Đoạn Hạo Sơn, ngoài ra còn có mấy đứa trẻ đang đứng ở cửa phòng sân bóng rổ đợi hai người họ.
Đợi Trình Nghiễn đưa Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng về nơi lúc nãy chơi bóng xong, đứa nhóc mặc áo bóng rổ màu xanh lá đưa tên nhóc lì lợm mặc áo dạ quang màu xanh đi đến trước mặt ba người họ.
“Xin lỗi.” Áo bóng rổ màu xanh lá ra lệnh cho tên nhóc lì lợm.
Tên nhóc lì lợm hai tay để sau lưng, đứng cúi thấp đầu, tuy rằng không tình nguyện, nhưng miệng vẫn lẩm bẩm xin lỗi: “Xin lỗi…”
Trình Nghiễn: “Tiếng muỗi đang kêu vo ve à?”
Tên nhóc lì lợm ngẩng đầu trừng mắt nhìn Trình Nghiễn.
Áo bóng rổ xanh lá lập tức kéo ống tay áo tên nhóc đó: “Xin lỗi đàng hoàng!”
Tên nhóc lì lợm cắn răng, vẻ mặt không phục nhưng vẫn nghe lời áo bóng rổ xanh lá, âm thanh lớn hơn chút, nói với Lâm Niệm Sơ một lần nữa: “Xin lỗi.”
Lâm Niệm Sơ cười, nói với áo bóng rổ xanh lá: “Cậu bé rất nghe lời em đó.”
Áo bóng rổ xanh lá giải thích: “Nó là em trai em, tuổi còn nhỏ nên không hiểu chuyện, chị bỏ qua cho nó nhé!”
Lâm Niệm Sơ cũng đoán được quan hệ của hai nhóc này, cũng không cố ý làm khó hai đứa nữa, chỉ nói với tên nhóc lì lợm rằng: “Sau này làm việc gì cũng đừng bốc đồng như thế, lần này có anh trai bảo vệ em, lần sau thì không chắc đâu nhé.” Sau đó vẫy tay bảo hai cậu nhóc: “Đi đi, mau về nhà ăn cơm.”
Áo bóng rổ xanh lá nói trước: “Cảm ơn chị.” Nói xong liền kéo em trai mình rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước thì cậu nhóc liền dừng lại, nghiêng đầu nhìn Trình Nghiễn: “Anh có ý định đến trường làm huấn luyện viên bóng rổ không? Hoặc là cố vấn cũng được, trường em đang muốn thi đấu ạ.”
Áo dạ quang xanh dương không ngờ anh trai mình vậy mà lại mời “kẻ địch” làm huấn luyện, mặt đầy vẻ ngạc nhiên và hoảng hốt, tuy rằng ý muốn phản đối đã bộc lộ hết trên mặt, nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì cả, biểu cảm nhẫn nhịn.
Trình Nghiễn không ngờ bản thân lại được một đứa trẻ đưa ra lời mời tuyển dụng, cảm thấy khá thú vị. Anh mím môi cười, đồng thời cũng rất tán thưởng sự quyết đoán của cậu nhóc này, nhưng sau cùng vẫn từ chối nói: “Xin lỗi nhé, gần đây anh khá bận.” Anh ôm eo Lâm Niệm Sơ, dịu dàng nói: “Vợ anh sắp sinh rồi.”
“Dạ, nhưng mà anh chơi bóng thật sự rất đỉnh.” Áo bóng rổ xanh lá rõ ràng có hơi thất vọng, nhưng cũng không nói thêm gì cả, sau đó cùng em trai đi về phía bạn học.
Lâm Niệm Sơ lấy điện thoại ra xem thời gian, phát hiện đã mười giờ hơn rồi, thế là nói với mọi người: “Cùng nhau ăn trưa nhé? Chúng tôi mời mời người.”
Trương Tuấn Sơn và Lý Thánh đồng thời xua tay, đồng thanh nói: “Thôi, vợ ở nhà đã nấu cơm xong rồi.”
Nói xong, hai người nhìn nhau bật cười.
Lâm Việt Đào cũng không đi được: “Buổi trưa tôi phải đi ăn cơm với bạn gái, chiều thì đi dạo phố với cô ấy.”
Bận rộn một tuần, cũng phải dành ra chút thời gian cuối tuần ở cùng người nhà và người yêu.
Lâm Niệm Sơ cũng không miễn cưỡng mọi người nữa: “Vậy được thôi, hẹn hôm khác vậy.” Sau đó cô nghiêng đầu hỏi Tưởng Ngải Đồng và Đoạn Hạo Sơn: “Hai người thì sao?”
Đoạn Hạo Sơn hỏi: “Hai người mời món gì…”
Tưởng Ngải Đồng nói tiếp: “Thì bọn tớ sẽ ăn món đó.”
Cuối cùng hai người bọn họ lại cực kỳ ăn ý, mở miệng: “Không kén chọn.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Sau đó Trương Tuấn Sơn, Lý Thánh và Lâm Việt Đào rời đi, mấy người Lâm Niệm Sơ ngồi trong sân bóng rổ một lát nữa, đợi đến mười một giờ liền đi phòng tập thể dục bên cạnh đón Mặc Mặc tan học, sau đó cùng nhau đi ăn cơm trưa.
Gần phòng tập thể dục thành phố vừa hay có một trung tâm mua sắm lớn, thế là họ liền đi đến đó, ở lầu ba của trung tâm tìm được một tiệm lẩu.
Lâm Niệm Sơ bây giờ không thể ăn cay, vậy nên họ gọi lẩu uyên ương, nhưng Lâm Niệm Sơ nhìn thấy mọi người ăn cay cũng rất thèm, thế là nói Trình Nghiễn gắp cho cô một miếng thịt trong nồi lẩu cay.
Đợi thịt bò chín kỹ xong, Trình Nghiễn trực tiếp gắp miếng thịt bỏ vào đĩa của Lâm Niệm Sơ, cô không đợi được nữa liền cầm đũa lên, bỏ miếng thịt bò cay đẫm nước sốt vào miệng.
Chỉ một từ thôi, thơm!
Nuốt xong miếng thịt bò này, Lâm Niệm Sơ còn muốn ăn thêm miếng huyết vịt, đang chuẩn bị nói với Trình Nghiễn thì bụng đột nhiên co thắt dữ dội, lần này so với mấy lần trước kịch liệt hơn nhiều, giống như có một đôi tay đang lôi kéo tử cung của cô một cách tàn nhẫn.
Lâm Niệm Sơ lại nhíu chặt mày, không khỏi hít sâu một hơi.
Trình Nghiễn ngồi bên cạnh cô lập tức nghiêng mặt sang, dáng vẻ lo lắng hỏi: “Sao thế?”
Tưởng Ngải Đồng, Đoạn Hạo Sơn còn có bạn nhỏ Trình Mặc cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn sang phía này.
Lâm Niệm Sơ thở dài, vừa bất lực vừa lo lắng không yên, nói: “Em cũng không biết nữa, bụng cứ co rút liên tục.” Cô cúi đầu nhìn bụng của mình, đưa tay ra xoa: “Còn là từng cơn nữa.”
Trình Nghiễn: “Không… Không lẽ là sắp sinh rồi đấy chứ?”
Thật ra trong lòng Lâm Niệm Sơ cũng có chút không biết phải làm sao, nhưng lại không dám nghĩ đến phương án đó, bởi vì còn cách ngày dự sinh khá xa, cô vẫn chưa chuẩn bị xong cho việc sinh em bé nữa. Hơn nữa việc sinh sớm đã là một chuyện khiến người ta sợ hãi rồi, vậy nên cô quả quyết: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
Tưởng Ngải Đồng do dự một chút, nói: “Lúc nãy cậu đã có chút không thoải mái rồi, hay là đi bệnh viện khám thử xem?”
Trình Nghiễn lập tức buông đũa, không cần suy nghĩ: “Bây giờ anh đưa em đi bệnh viện.”
Lâm Niệm Sơ có chút kháng cự, rất sợ bản thân sẽ trực tiếp sinh tại bệnh viện, thế là dùng chiến thuật có thể kéo dài liền kéo dài: “Ăn cơm xong rồi hẵng đi.”
Cho dù là phải sinh thì cũng phải ăn no rồi mới sinh!
“Bây giờ em vẫn còn đói đây.” Vì để chứng minh bản thân thật sự đang đói, cô nhanh chóng cầm đũa lên, gắp cho mình một cái bánh quẩy thì là.
Kết quả mới ăn được một nửa cái bánh quẩy, cô liền ngừng động tác nhai lại, cả người giữ nguyên tư thế ăn cơm, bất động trên ghế.
Giữa hai chân bất ngờ chảy ra một dòng nước nóng.
Khoảnh khắc bị vỡ nước ối, phản ứng đầu tiên lại là bài đồng dao mà lúc còn học tiểu học thường hay hát: Sông nhỏ nước chảy ào ào…
Ba giây sau, cô bình tĩnh ăn hết nửa miếng bánh quẩy còn lại, sau đó ngồi thẳng người, quay đầu nói với chồng mình: “Em sắp sinh rồi.”
Trình Nghiễn: “…”
Lâm Niệm Sơ: “Vỡ nước ối rồi.”
Trình Nghiễn: “…”
Sau một giây sững người, anh nhanh chóng đứng lên, cúi người đưa tay ra, lập tức ôm ngang Lâm Niệm Sơ nhấc lên khỏi ghế, nói với Đoạn Hạo Sơn hai người họ trước: “Giúp tôi chăm sóc Mặc Mặc.” Rồi mới ôm Lâm Niệm Sơ rời đi.
Ba người Tưởng Ngải Đồng đều bối rối.
Những khách hàng xung quanh cũng tò mò nhìn về phía bên này.
Vài giây sau, Tưởng Ngải Đồng là người đầu tiên bình tĩnh lại, sau đó nghiêng đầu hỏi chồng mình: “Nếu như đổi lại là em thì anh có thể ôm em như vậy không?”
Đoạn Hạo Sơn: “…”
Tưởng Ngải Đồng nghiến răng ra lệnh cho chồng: “Từ hôm nay trở đi, anh bắt buộc phải rèn luyện sức khỏe cho em!”
Đoạn Hạo Sơn: “…”
Lúc này, bạn nhỏ Trình Mặc vội vàng nói: “Em em em… em cũng muốn đi bệnh viện, em muốn đi xem chị dâu của em.”
Tưởng Ngải Đồng đáp: “Đi chứ, tất nhiên phải đi rồi!” Nói xong, cô đứng dậy khỏi ghế, đẩy vai chồng mình: “Nhanh nhanh nhanh, đi đón con dâu thôi nào!”
Trình Nghiễn ôm Lâm Niệm Sơ chạy một mạch xuống hầm gara, sau đó để cô nằm ở ghế sau.
Lâm Niệm Sơ suy nghĩ rất nhiều, vô cùng hoảng loạn, nói: “Lót áo khoác của anh xuống dưới đi, nếu không sẽ bị ướt ghế mất!” Bây giờ cơn co thắt tử cung vẫn chưa dữ dội lắm, vậy nên cô cũng không cảm thấy đau, vẫn còn có sức lực để nghĩ mấy việc linh tinh: “Đệm ghế ô tô vừa mới mua mà.”
“Em đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, đệm ghế có thể đổi cái khác, em bây giờ cần phải giữ bình tĩnh là được.” Lần nào Trình Nghiễn cũng đi cùng Lâm Niệm Sơ đến lớp học tiền thai sản, vì vậy anh biết nên xử lý tình huống vỡ nước ối sớm như nào, vừa nói vừa đặt đệm lưng dưới mông cô: “Đừng căng thẳng, giữ hơi thở đều đặn, giữ trạng thái bình tĩnh.”
Lâm Niệm Sơ hít sâu một hơi, rồi đều đặn thở ra: “Yên tâm đi bây giờ em rất bình tĩnh.” Nhưng sau khi nói xong câu này, cô lại nắm chặt cổ tay của Trình Nghiễn, nghiêm túc nhìn anh.
Tuy nhiên vẫn chưa đợi cô mở miệng, Trình Nghiễn đã nói chắc như đinh đóng cột: “Nhất định giữ em! Em mới là quan trọng nhất!”
Lâm Niệm Sơ đột nhiên bị chọc cười, nhưng vẫn như cũ không hề buông cổ tay anh ra, nhìn anh không rời mắt. Cô yên lặng chốc lát, nói thật lòng: “Em hơi sợ.”
Sinh con vốn là chuyện khiến người ta lo lắng không yên, huống chi là sinh non.
Nếu như vỡ nước ối thuận theo tự nhiên, điều đó có nghĩa là thời điểm chín muồi, cô cũng có thể dự liệu được sau đó sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng tình huống bây giờ lại hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch, cô không thể dự liệu được gì cả, không biết bản thân mình sẽ thế nào, cũng không biết em bé sẽ như thế nào, đã lo cho tính mạng của mình, lại lo cho tính mạng của em bé nữa.
Hoặc là nói cô càng lo lắng cho con mình hơn.
Đứa trẻ nhà người ta đều phải ở trong bụng mẹ đủ mười tháng mới ra ngoài, con của cô lại ra sớm hơn, còn chưa phát triển đủ nữa.
Cô sợ đứa con của mình không thể tiếp tục sống, sợ sức khỏe của em bé không tốt, trong lòng lo lắng không yên, đồng thời cũng rơi vào sự tự trách sâu sắc vì điều này.
Lúc nãy cô không nên kích động như vậy, không nên mặc kệ cảm xúc của bản thân.
Nghĩ một hồi lâu, hốc mắt của cô đỏ lên, không thể ép mình giữ bình tĩnh nữa.
Trình Nghiễn biết bây giờ cô đã rơi vào giai đoạn yếu đuối nhất, lập tức nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, ánh mắt kiên định nhìn cô, nói từng chữ một: “Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì đâu, em vẫn còn có anh. Mặc kệ xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, anh đều sẽ luôn ở bên cạnh em.” Nói xong, anh nghiêng người về phía trước, hôn lên trán cô.
Lâm Niệm Sơ hít cái mũi hơi cay của cô, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”
Bệnh viện cách nơi này gần nhất là Viện Y học.
Trên đường đi đến bệnh viện, Trình Nghiễn chạy nhanh như tia chớp, trên đường còn bị một cảnh sát giao thông lái xe máy theo sát. Chẳng qua sau khi cảnh sát giao thông biết trong xe có thai phụ sắp lâm bồn thì lại chủ động giúp mở đường, lúc này Trình Nghiễn mới có thể thuận lợi lái xe ra khỏi một trong những con phố đông đúc phồn hoa nhất của thành phố, chưa đến mười phút đã đưa Lâm Niệm Sơ đến bệnh viện.
Buổi trưa bác sĩ phòng khám tan làm, Trình Nghiễn chỉ có thể ôm Lâm Niệm Sơ đi đến phòng cấp cứu.
Cảnh sát giao thông vẫn luôn giúp đỡ họ, anh ấy đi một mình nên chạy nhanh hơn Trình Nghiễn nên liền chạy vào tòa nhà cấp cứu trước, giúp Trình Nghiễn gọi y tá trực ban ra.
Hai vị y tá còn đẩy ra một chiếc xe.
Sau đó bốn người đẩy Lâm Niệm sơ vào phòng cấp cứu.
Cảnh sát giao thông làm chuyện tốt không để lại tên, Trình Nghiễn vẫn chưa kịp cảm ơn thì cảnh sát giao thông đã rời đi rồi.
Bác sĩ tiến hành siêu âm cho Lâm Niệm Sơ trước, quan sát tình hình nhau thai, rồi đo huyết áp và tim thai, ước tính cân nặng của đứa bé, chắc chắn thai nhi bây giờ đã phát triển hoàn toàn rồi, có thể sinh sớm. Hơn nữa bây giờ Lâm Niệm Sơ cũng đã xuất hiện tình trạng co rút của tử cung, cũng bắt buộc phải sinh sớm.
Kiến nghị của bác sĩ là sinh thường, bởi vì các chỉ số của mẹ và bé đều bình thường, không có chỉ định mổ lấy thai, vì vậy kiến nghị có thể sinh thường thì cứ sinh.
Không đợi Trình Nghiễn trả lời, Lâm Niệm Sơ liền điên cuồng gật đầu: “Thường thường thường! Bắt buộc phải sinh thường!”
Cô vốn dĩ tưởng rằng phải sinh mổ, kết quả lại không cần phải dùng dao, cảm giác giống như trúng số vậy.
Trình Nghiễn hỏi tiếp: “Có thể tiêm thuốc giảm đau không?”
Bác sĩ gật đầu: “Có thể, chỉ cần các chỉ số của thai nhi và sản phụ bình thường thì có thể tiêm, thuốc giảm đau không ảnh hưởng đến quá trình sinh.”
Trình Nghiễn thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Tôi có thể ở bên cạnh trong quá trình sinh không?
Bác sĩ: “Xem tình trạng cá nhân của cậu, nhưng nếu cậu không thể tiếp nhận nổi hình ảnh tương đối đẫm máu và kích thích thì tốt hơn là nên tránh đi.” Bác sĩ lại lấy ví dụ: “Lúc trước có người nhà bệnh nhân cũng muốn ở cạnh trong lúc sinh, kết quả đứa bé còn chưa ra, anh ta liền ngất trước phòng phẫu thuật, khiến mọi người còn phải tốn sức đi cứu anh ta nữa.”
“Ha ha ha ha.” Lâm Niệm Sơ đột nhiên bị chọc cười, nhưng rất nhanh liền nghĩ đến điều gì đó, quay mặt nhìn chồng mình: “Anh được không đó? Nếu như không được thì anh tránh xa em ra, đừng ảnh hưởng đến việc em sinh con.”
Trình Nghiễn: “…”
*Tác giả có lời muốn nói:
#Lại là một ngày bị vợ ghét bỏ#