Đội hình xuất phát của đối phương lần lượt là: Đứa mặc áo bóng rổ xanh lá, thằng nhóc mặc áo xanh huỳnh quang dương, đứa cao béo mặc áo thun đen ngắn tay, đứa đeo kính mặc đồng phục và tên nhóc mặt sẹo.
Đúng như dự đoán của Trình Nghiễn, người phụ trách nhảy tranh bóng chính là tên nhóc mặt sẹo.
Trình Nghiễn và tên nhóc mặt sẹo có chiều cao tương đương nhau, không ai có lợi thế rõ ràng, chỉ chờ xem ai có phản xạ và khả năng bật nhảy tốt hơn.
Khi hai cầu thủ nhảy tranh bóng đứng đối diện nhau ở vị trí trung tâm của sân, trọng tài chính thổi còi bắt đầu trận đấu, trọng tài phụ ném quả bóng lên không trung.
Trình Nghiễn và tên nhóc mặt sẹo có tốc độ phản xạ ngang nhau, cả hai cùng nhảy lên và đưa tay giành bóng, nhưng cuối cùng Trình Nghiễn vẫn vượt trội hơn một chút. Anh đã chạm vào quả bóng trước, dùng sức đánh nó về phía đội mình.
Lý Thánh gần bóng nhất và phản ứng cũng rất nhanh, anh ấy lập tức chộp lấy quả bóng rồi di chuyển dọc theo bên phải của sân, nhanh chóng tiến công về phía rổ của đối phương.
Đoạn Hạo Sơn đã bảo vệ cho anh ấy trong suốt quá trình này.
Trình Nghiễn thì di chuyển sang bên trái của sân.
Những học sinh kia cũng phản ứng rất nhanh, ngay lập tức quay lại phòng ngự. Cậu bé mặc áo bóng rổ xanh lá thực sự là người kiểm soát bóng, vừa chạy về phía sân nhà vừa hét lên: “Chú ý phòng ngự!”
Đứa cao béo mặc áo đen ngắn tay và đứa đeo kính mặc đồng phục cùng chắn trước mặt Lý Thánh, trong khi Đoạn Hạo Sơn đứng bên cạnh Lý Thánh. Lâm Việt Đào và Trương Tuấn Sơn ở phía sau. Lý Thánh quyết đoán chuyền quả bóng cho Trình Nghiễn, người đang ở gần đường biên bên trái.
Trình Nghiễn không ném rổ, vì đứng trước mặt anh là tên nhóc mặt sẹo, nên anh dứt khoát ném bóng về phía sau bên phải, chuyền cho Lâm Việt Đào.
Vừa hay Lâm Việt Đào đứng ở ngoài vạch ba điểm, nhận được bóng liền giơ tay ném bóng về phía bảng rổ của đối phương.
Quả bóng màu cam vẽ nên một đường parabol hoàn hảo trên không trung, rơi thẳng vào rổ của đối phương.
Một cú ném ba điểm đẹp mắt.
Lâm Việt Đào phấn khích nắm chặt tay thủ thế ăn mừng: “Yes!”
Trình Nghiễn giơ ngón tay cái ra với cậu ấy.
Lâm Việt Đào càng thêm tự hào.
Đội “các ông chú” giành chiến thắng ngay khi vừa xuất quân, từ khi khai cuộc đến lúc ghi bàn chỉ mất chưa đến nửa phút.
Cả khán đài sôi sục, tiếng la hét và vỗ tay vang lên không ngớt.
Thực ra, nhóm khán giả này cũng không có đặc biệt ủng hộ ai cả, chỉ đơn giản là muốn xem cho vui. Ai ghi bàn cũng sẽ reo hò vỗ tay, nhưng việc ghi bàn đầu tiên có ý nghĩa đặc biệt, mang lại sự phấn khích về mặt tinh thần cho khán giả và khiến họ nhìn nhận đội ghi bàn đầu tiên bằng ánh mắt khác.
Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng chắc chắn là hai khán giả hào hứng nhất trên khán đài, hét đến mức gần như sắp mất giọng.
Lâm Niệm Sơ thậm chí quên mất mình đang ở giai đoạn sắp sinh, không nên quá kích động và phải luôn kiểm soát cảm xúc. Nhưng đã lâu rồi cô không cảm thấy hào hứng như vậy, như thể trở lại thời học sinh cấp 3, đứng dưới ánh sáng rực rỡ, bất luận là tinh thần hay cơ thể đều tự do, có thể thỏa thích hò hét vì người mình yêu thích. Không ai coi cô là người khác biệt trong số những người trưởng thành, vì mọi người xung quanh đều đang reo hò vui mừng. Cô không kìm được mà để tâm trí mình trôi theo cảm xúc, hoàn toàn không thể kiểm soát được cảm xúc nữa.
Giữa sự ồn ào này, đôi mắt đen láy của cô sáng lên và hoàn toàn dán chặt vào bóng dáng của Trình Nghiễn, trong con ngươi hiện lên tình yêu và sự ngưỡng mộ không thể che giấu.
Khi đàn ông chiến đấu hết mình trên sân bóng rổ, quả thực có một nét quyến rũ rất riêng.
Trận đấu trên sân vẫn đang tiếp tục.
Sau khi một bên ghi bàn thành công và chuyển đổi giữa tấn công và phòng thủ, Trình Nghiễn sắp xếp xong các cầu thủ phòng thủ rồi lập tức dẫn đội về phòng thủ.
Người phát bóng bên đối phương là thằng nhóc lì lợm mặc áo xanh huỳnh quang, Trương Tuấn Sơn phụ trách đứng chắn trước mặt nó để phòng thủ, còn Lý Thánh phụ trách hỗ trợ từ xa.
Thằng nhóc lì lợm tính khí thất thường, nhưng chiều cao lại không cao, có lẽ là do tính khí xấu khiến nó thấp hơn Trương Tuấn Sơn cả nửa cái đầu. Thân hình của nó cũng không to lớn và cường tráng như anh ấy. Trương Tuấn Sơn đứng chắn trước mặt nó trông như một ngọn núi kiên cố, không thể nhìn thấy gì.
Đoạn Hạo Sơn nhìn sự chênh lệch về thân hình của hai người này mà phì cười, cười hỏi Trình Nghiễn: “Có phải cậu cố tình không? Mặt thằng bé kia xanh lại vì tức rồi kìa.”
Trình Nghiễn: “Để nó hiểu rõ dân anh đại chị đại thực sự là như thế nào.”
Đoạn Hạo Sơn giơ ngón tay cái lên với anh: “Ác vãi đái!”
Tiếng còi vang lên, trận đấu bắt đầu.
Thằng nhóc lì lợm mặc áo xanh huỳnh quang cũng khá thông minh, biết rằng mình không có lợi thế về chiều cao và thể hình nên không phát bóng từ trên cao mà thực hiện một động tác giả ném lên để đánh lừa đối thủ, sau đó phát bóng từ phía dưới bên phải cơ thể của Trương Tuấn Sơn.
Người nhận bóng là tên nhóc mặt sẹo.
Mặt sẹo nhận được bóng thì ngay lập tức tiến công về phía đối diện, người phụ trách chắn người cho nó là đứa cao béo mặc áo đen ngắn tay.
Phong thái khi rê bóng của tên nhóc mặt sẹo hoàn toàn tương xứng với vẻ ngoài của nó, vừa hoang dã vừa sắc bén, rất khéo léo trong việc vượt qua người khác. Chỉ trong chớp mắt, nó đã vượt qua vạch giữa sân, tiến gần đến bảng rổ của đội Trình Nghiễn.
Trình Nghiễn dẫn theo Lâm Việt Đào lùi về phòng thủ trong khu vực cấm.
Đoạn Hạo Sơn tiến lên để cướp bóng nhưng không thành công. Ngay khi tay của Đoạn Hạo Sơn đưa đến, tên nhóc mặt sẹo đã đổi bóng sang tay trái, vẫn tiếp tục rê bóng bằng tay trái, rõ ràng là một đối thủ mạnh. Tuy nhiên, khi nó còn chưa kịp tiến thêm bước nữa thì một bàn tay trắng nõn và dài bỗng dưng vươn ra trước mặt nó, ngay sau đó quả bóng trong tay nó đã bị cướp đi.
Tên nhóc mặt sẹo tức giận mắng: “Mẹ nó!” Rồi nhanh chóng ra hiệu cho người khác về phòng thủ.
Hỏa lực tập trung hết về phía đội mình, Trình Nghiễn một mình dẫn bóng chạy ngược lại. Trong khu vực cấm của đối phương không còn ai phòng thủ, đây là cơ hội tốt để tấn công, nhưng anh không kịp dẫn bóng đến dưới rổ vì đối phương quay về phòng thủ quá nhanh, đặc biệt là cậu bé mặc áo bóng rổ xanh lá, chỉ trong chớp mắt đã quay lại khu vực rổ của đội mình. Thấy vậy, Trình Nghiễn dứt khoát chuyền bóng cho Lý Thánh.
Lý Thánh đứng gần bảng rổ, nhận được bóng lập tức dứt khoát ném về phía rổ, nhưng lại bị cậu bé mặc áo bóng rổ xanh lá chặn lại. Anh ấy lập tức giành lại bóng và ném lần nữa, nhưng vẫn bị chặn lần thứ hai.
Chỉ trong hai lượt ngắn ngủi, dưới sự dẫn đầu của tên nhóc mặt sẹo, những cầu thủ khác cũng nhanh chóng trở về phòng thủ, làm cho khu vực dưới rổ bỗng chốc trở nên sôi động hẳn lên.
Toàn bộ đồng đội của mình đều bị chặn ở bên ngoài, Lý Thánh đơn độc không thể tiếp tục tranh bóng nên quyết định chuyền ngược lại. Trình Nghiễn nhanh chóng giành được bóng và ngay lập tức chuyền cho Đoạn Hạo Sơn, người đang đứng ở vị trí ném tốt nhất trên sân.
Tuy nhiên, ngay khi Đoạn Hạo Sơn vừa định giơ tay nhận bóng thì tên nhóc mặt sẹo gần anh ấy nhất bất ngờ lao tới, đẩy mạnh anh ấy ra rồi tự mình bắt lấy bóng.
Đoạn Hạo Sơn tức giận chửi thề: “Đờ mờ.”
Nhưng trọng tài không phải mù, tiếng còi vang dội lập tức vang lên, tên nhóc mặt sẹo phạm lỗi va chạm, Đoạn Hạo Sơn được hưởng quả ném phạt.
Tên nhóc mặt sẹo dường như đã đoán trước được điều này, bình thản thả quả bóng trong tay xuống và chậm rãi đi về phía bảng rổ của đội mình.
Đoạn Hạo Sơn tức giận đến mức muốn đánh người, nhưng Trình Nghiễn bước tới bên cạnh anh ấy, nhẹ nhàng vỗ vai, ra hiệu bảo anh ấy nguôi giận: “Bình tĩnh ném bóng đi.”
Đoạn Hạo Sơn vừa đập mạnh bóng vừa nói: “Thanh niên bây giờ đúng là chẳng biết lý lẽ gì cả.”
Trình Nghiễn cười nói: “Cứ bình tĩnh là được.” Nói xong, anh chạy về phía bảng rổ và đứng đối diện với tên nhóc mặt sẹo.
Tên nhóc mặt sẹo nhếch miệng, mỉm cười khinh bỉ nhìn anh.
Trình Nghiễn phớt lờ nó.
Đoạn Hạo Sơn đứng ngoài vạch ném phạt, nhún nhảy khởi động vài cái để cảm nhận bóng, rồi giơ tay lên ném bóng về phía bảng rổ.
Quả bóng đầu tiên đập vào bảng rổ, sau đó bật lại và lọt vào trong rổ.
Chưa kịp để bóng rơi xuống đất, các cầu thủ dưới rổ đã chen chúc tranh giành bóng.
Người đầu tiên giành được bóng là cậu bé mặc áo bóng rổ xanh lá gần bảng rổ nhất, ngay lập tức dẫn bóng ra ngoài. Trình Nghiễn nhanh chóng dẫn theo Lâm Việt Đào về phòng thủ, trong khi Đoạn Hạo Sơn và Lý Thánh đảm nhận nhiệm vụ tấn công.
Cậu bé mặc áo bóng rổ xanh lá cũng là người dũng cảm và cẩn trọng, dù Đoạn Hạo Sơn và Lý Thánh phòng thủ rất chặt, không có đồng đội nào ở vị trí tốt để chuyền bóng, vậy mà nó dứt khoát nâng bóng lên và ném xa về phía bảng rổ, thành công ghi được ba điểm.
Cả sân lại dậy sóng, tỷ số từ 4:0 đã chuyển thành 4:3.
Khoảng cách điểm số giữa hai đội càng thu hẹp, trận đấu càng thêm kịch tính.
Nhìn toàn bộ khán đài chỉ có hai người không hứng thú là Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng.
Khi mọi người đều reo hò và vỗ tay thì Tưởng Ngải Đồng lại tức giận bất bình, mắt nhìn chằm chằm vào tên nhóc mặt sẹo: “Nếu không phải vì tên nhóc đó, thì chồng tớ chắc chắn đã ghi điểm, làm gì có chuyện để bọn nó ném ba điểm chứ?”
Lâm Niệm Sơ cũng cảm thấy không phục, bất lực và không biết nói gì: “Hình như mấy tên nhóc này chẳng hề sợ phạm lỗi.”
Trên sân, bên tấn công và phòng thủ được thay đổi.
Lần này đến lượt đội của Trình Nghiễn phát bóng, nhưng đám học sinh cấp 3 lại yêu cầu dừng trận đấu ngay sau khi ghi điểm.
Hiệp một đã diễn ra được hơn một nửa, cả hai đội đã có sự hiểu biết sâu hơn về chiến thuật và sức mạnh của đối phương.
Khi các cầu thủ tập hợp lại bên ngoài sân, Trình Nghiễn tiếp tục chỉ đạo chiến thuật: “Tên nhóc áo bóng rổ xanh lá là chủ lực của chúng, lão Đoạn và lão Lý lát nữa phải phòng ngự chặt chẽ, tôi sẽ cản thằng bé mặt sẹo, Tiểu Lâm và Tuấn Sơn chú ý phòng thủ.
Đoạn Hạo Sơn nhắc nhở: “Tên nhóc mặt sẹo không hề quan tâm đến việc mình có phạm lỗi hay không, cậu cẩn thận đấy.”
Lâm Việt Đào bổ sung: “Tôi nghĩ không chỉ có tên nhóc mặt sẹo, thằng nhóc lì lợm kia cũng không ngoan lắm. Vừa rồi nó còn định đá tôi, may mà tôi né kịp.”
Lý Thánh: “Nếu chúng cứ liên tục phạm lỗi thì chúng ta sẽ gặp khó khăn. Nếu tên nhóc mặt sẹo là người chuyên để phạm lỗi thì chúng cũng không quan tâm lắm. Dù tên nhóc mặt sẹo bị truất quyền thi đấu, chúng vẫn có người thay thế, còn chúng ta thì không có dự bị.”
Trương Tuấn Sơn thở dài: ‘“Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng không được phạm lỗi.”
Trình Nghiễn gật đầu: “Lão Trương nói đúng, về lý lẫn tình chúng ta không thể chơi theo cách của chúng. Trận đấu có thể sẽ khó khăn hơn, nhưng không phải là không có cơ hội. Đừng lo lắng về tên nhóc mặt sẹo, tôi sẽ lo nó.”
Trong khi đó, phía đội học sinh cấp 3, đội trưởng là cậu bé mặc áo bóng rổ xanh lá nói: “Chủ yếu là phải chú ý đến người đeo kính và người mặc áo đen ngắn tay.” Hai người đó chính là Lý Thánh và Đoạn Hạo Sơn.
“Họ là chủ lực.” Suy nghĩ một lúc, nó bổ sung: “Tiểu Kỳ, cậu tạm thời chú ý đến người mặc áo trắng ngắn tay.”
Tiểu Kỳ chính là đứa cao béo mặc áo thun đen.
Áo trắng ngắn tay chính là Trình Nghiễn.
Tiểu Kỳ gật đầu: “Được.”
Thằng nhóc lì lợm mặc áo xanh huỳnh quang thắc mắc: “Tại sao phải chú ý đến anh ta? Anh ta chỉ là người kiểm soát bóng thôi mà. Từ khi vào sân đến giờ chưa hề ném bóng, chỉ biết chuyền bóng.”
Cậu nhóc áo bóng rổ xanh lá chưa kịp để trả lời, tên mặt sẹo đã nói: “Anh ta có khả năng kiểm soát trận đấu rất tốt, hầu hết những đường chuyền của anh ta đều có thể ghi điểm. Nếu tôi không va chạm như vậy, gã áo đen còn có thể ghi thêm hai điểm.”
Cậu nhóc áo bóng rổ xanh lá bổ sung: “Anh ta là nhân vật chủ chốt của đội, có khả năng quan sát rất tốt.”
Cậu bé đeo kính mặc đồng phục hỏi: “Vậy chúng ta không thể che mắt anh ta được phải không?”
Tiểu Kỳ nói: “Chủ yếu là phải làm gián đoạn các đường chuyền của anh ta.”
Cậu bé mặc áo bóng rổ xanh lá gật đầu: “Đúng vậy, làm gián đoạn hành động của anh ta, ép anh ta phải ném bóng, để xem khả năng thực sự của anh ta như thế nào. Nếu chỉ giỏi kiểm soát trận đấu thì dễ đối phó hơn, nhưng nếu tỷ lệ thành công của anh ta cũng cao thì sẽ khó xử lý.”
Thằng bé lì lợm áo xanh huỳnh quang cười khinh thường nói: “Tôi thấy anh ta cũng chỉ vậy thôi, đừng nghĩ anh ta quá giỏi. Nếu anh ta không ném bóng có thể là vì kỹ thuật ném không tốt, chỉ có thể chuyền cho người khác ném.”
Cậu bé áo bóng rổ xanh lá thở dài: “Dù sao cũng không thể chủ quan được.”
Thời gian tạm dừng kết thúc, trận đấu tiếp tục.
Đoạn Hạo Sơn phát bóng, cầu thủ phòng thủ của đối phương là tên mặt sẹo, Trình Nghiễn là người nhận bóng từ Đoạn Hạo Sơn.
Đoạn Hạo Sơn thấp hơn tên mặt sẹo một chút, nên anh ấy đã sử dụng động tác giả khi phát bóng, giả vờ ném bóng từ bên trái nhưng thực tế vẫn là từ bên trái. Anh ấy liên tục thực hiện hai động tác giả trước khi chuyền bóng cho Trình Nghiễn.
Trình Nghiễn nhanh chóng dẫn bóng, lao về phía dưới bảng rổ của đối phương.
Nào ngờ vừa mới đến giữa sân, anh đã bị kẹp giữa hai người, bên trái là tên nhóc cao béo Tiểu Kỳ, bên phải là cậu bé đeo kính mặc đồng phục, thằng bé lì lợm áo xanh huỳnh quang cũng đã lao đến từ phía trước để bao vây.
Lúc này, Lý Thánh đã chạy vào khu vực cấm của đối phương, nhưng bên cạnh anh ấy vẫn còn một cậu bé mặc áo bóng rổ xanh lá.
Ngay lúc đó Trình Nghiễn đã đưa ra quyết định, nâng cao hai tay và ném mạnh bóng ra. Quả bóng bay trong không trung theo một đường parabol dài và rơi vào trong rổ, không lệch dù chỉ một cm.
Cú ném ba điểm từ giữa sân.
Trình độ khiến mọi người kinh ngạc.
Trong chốc lát, cả sân vận động đều im phăng phắc, không chỉ các cầu thủ trên sân mà cả khán giả trên khán đài cũng đều ngơ ngác nhìn theo.
Thằng bé lì lợm áo xanh huỳnh quang đứng chắn trước mặt Trình Nghiễn thì càng trố mắt há mồm vì ngạc nhiên.
Ngay sau đó, trên khán đài bùng nổ, khán giả vỗ tay và hò reo như sấm vang. Có người còn liên tục hét lên: “Mẹ nó! Đỉnh nóc! Kịch trần! Bay phấp phới”
Tưởng Ngải Đồng là một trong những người gào thét câu “Đỉnh nóc! Kịch trần! Bay phấp phới”.
Lâm Niệm Sơ thì như một fan cuồng, tay làm hình cái loa để bên môi, hưng phấn hét lên: “Chồng em ngầu quá!”
Tưởng Nghệ Đồng hét “Đỉnh nóc! Kịch trần! Bay phấp phới” xong thì vỗ mạnh vào đùi Lâm Niệm Sơ: “Bây giờ tớ tin Tổng giám đốc Trình là huyền thoại Vân Sơn rồi!”
Lâm Niệm Sơ điên cuồng gật đầu: “Tớ cũng vậy!”
Trên sân đấu, trợ lý Lâm Việt Đào cũng bật chế độ điên cuồng tôn thờ sếp của mình: “Tổng giám đốc Trình đỉnh của đỉnh! Siêu ngầu!”
Đoạn Hạo Sơn thì chạy như bay đến trước mặt Trình Nghiễn và đập tay với anh: “Anh Trình của tôi vẫn đỉnh như vậy!”
Trình Nghiễn nhướng mày: “Chứ sao.” Sau đó, anh chuyển ánh mắt về phía khán đài.
Lâm Niệm Sơ lập tức giơ hai ngón tay cái lên và hét lớn: “Tuyệt vời! Chồng em giỏi nhất!”
Trình Nghiễn như một đứa trẻ cuối cùng cũng được ăn kẹo, cong môi mỉm cười rạng rỡ, hài lòng thu ánh mắt lại.
Đúng lúc này, đội học sinh cấp 3 lại xin tạm dừng trận đấu.
Đoạn Hạo Sơn bực bội nói: “Một hiệp còn chưa chơi xong mà đã dừng trận hai lần rồi.”
Trình Nghiễn: “Bị anh đây dọa chết khiếp rồi.”
Anh cũng dự đoán được rằng sắp tới sẽ là một trận chiến cam go.
Khi trận đấu bắt đầu lại, người chịu trách nhiệm kèm Trình Nghiễn đã tăng từ một người thành hai người, thay thế cho tên nhóc cao béo Tiểu Kỳ là thằng bé lì lợm mặc áo xanh huỳnh quang và tên nhóc mặt sẹo.
Thằng bé lì lợm mặc áo xanh huỳnh quang vốn đã không ưa Trình Nghiễn, vì vậy đã biến mình thành một cái keo chó dính siêu chặt. Dù Trình Nghiễn chạy đi đâu, nó cũng bám theo, chờ cơ hội để cướp bóng hoặc gây rối khi anh chuyền bóng, liên tục thực hiện những chiêu trò nhỏ, từ việc cố tình giả vờ đến việc cố tình đánh tay, nhưng đều làm một cách không rõ ràng, thậm chí trọng tài đôi khi cũng không phát hiện ra. Trình Nghiễn cũng lười tính toán với nó.
Tên nhóc mặt sẹo thì khác, coi trọng tài như không khí, phạm lỗi một cách trắng trợn. Mấy lần Trình Nghiễn chuẩn bị ném bóng đều bị nó va vào, Suốt hiệp đầu, Trình Nghiễn đã phải thực hiện ba lần ném phạt chỉ vì các lỗi đó.
Đến hiệp hai, tên nhóc mặt sẹo bị phạt rời sân và được thay bằng một tên nhóc cao gầy nhuộm tóc vàng.
Nhưng đối với đội học sinh cấp 3, việc bị thiếu một người chẳng phải là thiệt hại, vì tên nhóc mặt sẹo đã thành công ngăn chặn nhiều cú ném ba điểm của Trình Nghiễn, cũng đã cắt đứt không biết bao nhiêu đường chuyền của anh.
Đối thủ chơi bóng không theo quy tắc, trong khi đội của mình không thể phạm lỗi, nên trận đấu trở nên cực kỳ khó khăn.
Khi trận đấu còn một phút cuối cùng, tỷ số giữa hai đội là 60-50.
Đội Trình Nghiễn là 60, còn đội học sinh cấp 3 là 50.
Mặc dù trận đấu khó nhằn, nhưng nhờ vào sự kiên trì và kinh nghiệm nhiều năm mà “các ông chú” đã dẫn trước và nắm chắc chiến thắng trong tay.
Ở giữa sân, Trình Nghiễn lại ném bóng trong tay sang cho Đoạn Hạo Sơn, ngay khi Đoạn Hạo Sơn chuẩn bị dẫn bóng, Trình Nghiễn hét lên: “Nhường chút.”
Đoạn Hạo Sơn hiểu ý, lập tức giơ tay ném bóng cho người đang chuẩn bị cướp bóng là thằng bé lì lợm áo xanh huỳnh quang.
Nó ôm lấy quả bóng bay tới theo phản xạ, sau đó trở nên lơ mơ, đứng đờ ra đấy nhìn Đoạn Hạo Sơn.
Các học sinh cấp ba khác trên sân cùng khán giả có mặt cũng đều ngẩn ra theo. Đã từng thấy người ta nhường bóng, nhưng chưa thấy ai nhường rõ ràng như thế này.
Đoạn Hạo Sơn khẽ thở dài: “Các anh đây không nỡ để mấy em trai thua thảm quá.”
Trình Nghiễn “tốt bụng” bồi thêm một câu: “Mau ném bóng đi thằng ngu, sắp hết giờ rồi.”
Trong giọng điệu còn mang theo sự yêu thương và chiều chuộng của bậc đàn anh dành cho đàn em.
Thằng bé lì lợm áo xanh huỳnh quang lập tức đỏ bừng mặt, cảm thấy như vừa phải chịu sự sỉ nhục lớn.
Trọng tài đột nhiên thổi còi, không phải vì trận đấu kết thúc, mà vì thằng bé lì lợm ôm bóng quá lâu nên phạm quy và phán cho đội đối phương phát bóng. Thế là quyền kiểm soát bóng lại quay về tay đội của Trình Nghiễn.
Trận đấu chỉ còn chưa đầy ba mươi giây nữa là kết thúc.
Lần này người phát bóng là Trình Nghiễn, còn người phụ trách phòng thủ anh là cậu bé mặc áo bóng rổ xanh lá.
Nó sợ Trình Nghiễn sẽ trực tiếp ném bóng vào tay mình, vì có nhiều người đang nhìn, việc nhường bóng một cách rõ ràng như vậy thực sự như tát vào mặt để sỉ nhục vậy. Thằng bé lì lợm áo xanh huỳnh quang cũng từ chối phòng thủ vì lý do này.
Lũ trẻ ở tuổi dậy thì đều coi trọng sĩ diện, vì vậy trước khi trọng tài thổi còi, cậu bé mặc áo bóng rổ xanh lá thì thào nói với Trình Nghiễn: “Anh ơi, bọn em sai rồi, Vương Hàng không cố ý đâu, em thay nó xin lỗi anh.”
Vương Hàng chính là thằng bé mặc áo xanh huỳnh quang.
Trình Nghiễn xoay quả bóng trong tay, anh trả lời với vẻ mặt thờ ơ: “Xin lỗi tôi cũng vô dụng, phải xin lỗi vợ tôi kìa.”
Nó lập tức cam đoan: “Sau khi trận đấu kết thúc, em nhất định sẽ kéo Vương Hàng đến xin lỗi chị ấy!”
Trình Nghiễn không tỏ ý gì.
Nó cảm thấy lo lắng không yên.
Trọng tài thổi còi, Trình Nghiễn không ném thẳng bóng vào tay cậu bé mặc áo bóng rổ xanh lá mà ném bóng cho Trương Tuấn Sơn.
Nó thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói với Trình Nghiễn: “Cảm ơn anh.”
Trương Tuấn Sơn dẫn bóng về phía khu vực cấm của đối phương. Trong lúc này, tên cao gầy nhuộm tóc vàng mới vào sân chạy tới cướp bóng, Trương Tuấn Sơn không né, nhường bóng cho nó luôn. Tên cao gầy nhuộm tóc vàng nhận bóng và nhanh chóng dẫn bóng về phía bảng rổ, người khác cũng không ngăn cản nó. Hai giây trước khi trận đấu kết thúc, nó thực hiện một cú úp rổ, ghi thêm hai điểm, biến tỷ số từ 60:50 thành 60:52.
Một tiếng còi chói tai vang lên, trận đấu kết thúc.
Trình Nghiễn và đội của anh giành chiến thắng xứng đáng.
Khán giả lại một lần nữa vỗ tay reo hò, vừa để chúc mừng, vừa để cảm ơn họ đã mang đến một trận đấu đầy hấp dẫn.
Tuy nhiên, tiếng vỗ tay không kéo dài lâu. Giống như khi bộ phim kết thúc, ánh đèn sáng lên, cảm giác đắm chìm ngay lập tức biến mất. Mọi người lần lượt đứng dậy khỏi ghế và dần dần rời khỏi nhà thi đấu, chỉ còn Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng vẫn đang chìm đắm trong niềm vui chiến thắng.
“Mình cảm giác như trở lại thời cấp 3.” Lúc hai người đứng dậy, Lâm Niệm Sơ vui vẻ nói với Tưởng Ngải Đồng: “Cảm nhận được hơi thở của tuổi trẻ một lần nữa!”
Giọng của cô đã hơi khàn, do đã hét quá nhiều.
Giọng Tưởng Ngải Đồng cũng hơi khàn: “Tớ cũng vậy! Khi còn học cấp 3, ngày nào tớ cũng đi xem mối tình đầu của mình chơi bóng. Cậu ấy luôn chơi bất kể trời mưa hay nắng, còn tớ cũng đều đặn đến xem.”
Lâm Niệm Sơ: “Hahaha, mỗi giai đoạn đều là tình yêu đích thực cả.”
Tưởng Ngải Đồng: “Đúng vậy, chị đây cũng không phải là người tồi tệ, mà muốn tạo cho tất cả những bé cưng mà chị yêu thương một mái ấm gia đình!”
Lâm Niệm Sơ lại phì cười, nhưng ngay sau đó nụ cười trên mặt cô cứng lại, mày cô nhíu chặt lại, hai tay đặt lên bụng và hít một hơi lạnh: “Uiiiiii…”
Tưởng Ngải Đồng sững người: “Cậu sao vậy?”
Lâm Niệm Sơ: “Đột nhiên bụng tớ co thắt lại.”“
Tưởng Ngải Đồng cũng không hiểu gì, bỗng chốc cảm thấy hoang mang: “Hả? Vậy vậy vậy có sao không?”
Lâm Niệm Sơ nhìn xuống bụng mình, cắn môi dưới chịu đựng một lúc sau đó thở phào: “Giờ thì không sao rồi, chỉ co thắt một chút thôi.”
Tưởng Ngải Đồng cũng thở phào: “Hú hồn, tớ còn tưởng cậu sắp sinh nữa.”
Lâm Niệm Sơ: “Sao có thể chứ? Dự sinh của mình là vào tháng 12, còn hơn một tháng nữa. Có lẽ là vì vừa rồi tớ phấn khích quá nên ảnh hưởng đến đứa bé.” Sau đó, cô và Tưởng Ngải Đồng rời khỏi khán đài, nhưng không đi tìm chồng ngay mà hỏi Tưởng Ngải Đồng trước: “Cậu muốn đi vệ sinh không?”
Tưởng Ngải Đồng: “Đi.”
Cả hai người họ vẫy tay chào Trình Nghiễn và đội của anh, rồi cùng nhau đi về phía nhà vệ sinh trong nhà thi đấu.
Lâm Niệm Sơ vốn đã có thói quen đi tiểu nhiều, vừa rồi vì xem trận đấu mà phải nhịn. Đến nhà vệ sinh, cô cảm giác như vừa bước vào thiên đường, sau khi giải tỏa thì thấy cả người nhẹ nhõm hẳn.
Tuy nhiên, ngay khi cô vừa bước ra khỏi buồng vệ sinh, cô đứng sững lại tại chỗ, bụng cô lại thấy căng cứng và co thắt một lần nữa, nhưng lúc sau lại nhanh chóng biến mất.
Đây rốt cuộc là bị sao vậy?
Lâm Niệm Sơ đột nhiên cảm thấy lo lắng, không dám tiếp tục đi về phía trước nữa. Cô cúi đầu, ngây người nhìn bụng mình.
Cho đến khi Tưởng Ngải Đồng rửa tay xong, cô ấy đứng ở cửa gọi Lâm Niệm Sơ: “Cậu xong chưa?”
Lúc này Lâm Niệm Sơ mới hoàn hồn, tự nhủ trong lòng: chắc chắn là vì vừa rồi mình quá phấn khích, khiến đứa bé trong bụng cũng bị kích động, không có gì nghiêm trọng đâu, có thể sẽ ổn ngay thôi. Cô vừa đi ra ngoài vừa trả lời: “Xong rồi.”
*Tác giả có lời muốn nói:
Có thể bé con đáng yêu sẽ đến sớm hơn dự kiến, vì tâm hồn thiếu nữ của mẹ bé đã trỗi dậy. Nếu bố bé còn chơi thêm một trận nữa, mẹ bé chắc chắn sẽ trở thành trưởng fanclub mất