Khi Lâm Niệm Sơ và Trình Nghiễn ra đến vườn thì Đoạn Hạo Sơn đã nướng xong một phần thịt xiên cừu, trong không khí tràn ngập mùi thơm của thịt được tẩm ướp với thì là và bột ớt.
Tưởng Ngải Đồng và bạn nhỏ Trình Mặc đang ngồi bên cạnh, ăn uống rất ngon lành.
Trình Nghiễn chưa kịp bước vào trong vườn thì đã nghe thấy Đoạn Hạo Sơn hỏi em gái mình: “Mặc Mặc, thịt anh nướng ngon hơn hay thịt anh trai em nướng ngon hơn?”
Bạn nhỏ Trình Mặc không làm phật lòng ai: “Đều ngon như nhau cả!”
Đoạn Hạo Sơn: “Chỉ được chọn một thôi.”
Bạn nhỏ Trình Mặc lúng túng, quay sang nhìn Tưởng Ngải Đồng với ánh mắt cầu cứu.
Tưởng Ngải Đồng cười nói: “Em không cần để ý đến anh ấy, tính anh ấy là như vậy đó. Hơn nữa, chỉ có trẻ con mới phải chọn, chúng ta lớn rồi tất nhiên là phải chọn hết!”
Đoạn Hạo Sơn vừa đặt xiên thịt ba chỉ lên vỉ nướng vừa đáp lại vợ mình: “Em đúng là đang dạy hư bọn nhỏ, làm người thì phải trước sau như một, như anh chỉ yêu mình em thôi. Dù cho nước chảy đá mòn, lòng anh một dạ không hề đổi thay.”
Tưởng Ngải Đồng tỏ vẻ ghét bỏ: “Anh im ngay đi!”
Đoạn Hạo Sơn quay đầu nhìn vợ mình: “Em không thấy chồng em rất lãng mạn hả?”
Tưởng Ngải Đồng lạnh lùng nói: “Người đẹp nói vậy thì gọi là lãng mạn, còn không thì chỉ là lời dầu mỡ quá mức.”
Đoạn Hạo Sơn: “…”
Bạn nhỏ Trình Mặc cười phá lên: “Hahaha.”
Trình Nghiễn và Lâm Niệm Sơ cũng bị chọc cười.
Sau khi hai người họ bước vào vườn, Lâm Niệm Sơ chỉ về phía vỉ nướng và nói với Trình Nghiễn: “Anh nướng đi.”
“Ừ.” Trình Nghiễn đi về phía Đoạn Hạo Sơn, vừa xắn tay áo vừa nói: “Để anh đây trổ tài cho em thấy vị ngon thực sự là như thế nào.”
Đoạn Hạo Sơn tỏ vẻ khinh thường: “Danh hiệu đầu bếp số một Đông Phụ của tớ cũng không phải tự dưng mà có đâu.”
Vẻ mặt Trình Nghiễn rất bình thản, nhẹ nhàng nói: “Nếu cậu là đầu bếp số một Đông Phụ thì tớ chính là thần bếp.”
Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng cười nhìn nhau, hai người đều ngầm hiểu, huyền thoại Vân Sơn và Sakuragi phiên bản Trung Quốc lại bắt đầu khoác lác rồi.
Sau đó, Tưởng Ngải Đồng – người thích hóng hớt đã hét lên với hai người kia: “Hay là hai người thi đấu đi, mỗi người nướng món của riêng mình, ba người bọn em sẽ nếm thử và chấm điểm, ai được điểm cao hơn thì thắng.”
Đoạn Hạo Sơn phản đối: “Chỉ riêng vợ và em gái cậu ấy đã chiếm hai phiếu rồi, dù thế nào anh cũng thua.”
Mọi người có mặt đều bật cười.
Lâm Niệm Sơ nhịn cười trả lời: “Yên tâm đi, em và Mặc Mặc chắc chắn sẽ không thiên vị đâu!”
Trình Mặc nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, bọn em rất công bằng!”
Trình Nghiễn: “Cậu ấy chỉ sợ thua thôi.”
Đoạn Hạo Sơn: “Mẹ nó, cậu nói điêu!”
Tưởng Ngải Đồng: “Vậy thì thế này đi, ba người bọn em sẽ ngồi quay lưng lại với hai người, không nhìn cả hai, như vậy sẽ không biết món nào là của ai.”
Đoạn Hạo Sơn: “Ok!”
Trước khi bắt đầu cuộc thi, Trình Nghiễn cần đeo tạp dề. Lúc này, anh mới để ý thấy Đoạn Hạo Sơn đang đeo chiếc tạp dề màu đỏ của Lâm Niệm Sơ. Anh lập tức thấy không vui: “Ai cho cậu đeo tạp dề của vợ tớ vậy?”
“Thì ra là tạp dề của vợ cậu.” Đoạn Hạo Sơn cúi đầu nhìn ngực mình: “Tớ đã bảo mà, dù cậu có huênh hoang thế nào cũng không đến mức viết một chữ “Đẹp” to thế này trên ngực.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Hình như cô đã bị liên lụy.
Cô vội vàng thanh minh: “Chiếc tạp dề này không phải do em mua đâu, em bị ép đeo đấy!”
Trình Nghiễn ngước mắt nhìn vợ mình, khẽ thở dài, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp hiện lên vẻ oan ức giả tạo: “Vợ à, anh đã liên tục mời em ăn bánh mì thịt suốt ba tháng, vậy mà em lại nói em bị ép hả?”
Khi xưa để Lâm Niệm Sơ chịu đeo chiếc tạp dề đôi này, anh đã hứa mỗi tuần sẽ đãi cô ra ngoài ăn một bữa.
Nhưng vì tiền tiêu vặt có hạn, với mức kinh tế của anh, anh chỉ có thể mời cô ăn một vài món ăn vặt.
Ngoài cổng phía tây khu chung cư có một quán bán miến chua cay, đồng thời cũng bán bánh mì kẹp thịt.
Lâm Niệm Sơ đang mang thai nên không thể ăn những món cay nồng, tạm thời phải tránh xa món miến chua cay, thỉnh thoảng cô chỉ có thể nếm thử cho đỡ thèm, nhưng lại có thể ăn bánh mì kẹp thịt. Cô cũng rất thích món bánh mì kẹp thịt của quán này, đặc biệt là loại thịt mỡ nạc đan xen, béo nhưng không ngấy, nước sốt đậm đà, vỏ bánh nướng vàng giòn rụm. Mỗi miếng cắn vào ngon đến nỗi khiến người ta mê mẩn!
Đã có một thời gian, mỗi tối trước khi về nhà, Trình Nghiễn đều sẽ ghé qua mua cho cô một chiếc bánh mì kẹp thịt để mang về làm bữa khuya cho cô. Thỉnh thoảng, anh cũng mang về cho cô một phần miến chua cay để cô giải tỏa cơn thèm.
Lâm Niệm Sơ cảm thấy hơi xấu hổ, dù sao ăn của người ta nhiều như vậy cũng phải nể mặt người ta một chút, nên vội vã nói: “Thực ra chiếc tạp dề này khá đẹp, đeo lâu rồi cũng sẽ quen thôi.”
Lúc này Trình Nghiễn mới hài lòng, quay sang nói với Đoạn Hạo Sơn: “Cởi ra đi, chiếc tạp dề này cậu không thể đeo được.”
Đoạn Hạo Sơn: “Tại sao tớ không đeo được? Ngực tớ cũng có mọc răng đâu!”
Vẻ mặt Trình Nghiễn rất nghiêm túc, trịnh trọng nói: “Bởi vì đây là tạp dề đôi của tớ và vợ tớ.”
Đoạn Hạo Sơn: “…”
Tưởng Ngải Đồng
Mặc Mặc: “…”
Bất ngờ bị nhét một đống cơm chó.
Lâm Niệm Sơ lập tức đỏ mặt, vừa tức vừa xấu hổ, trừng mắt nhìn chồng mình, giọng không mấy vui vẻ: “Thôi đi đó!”
Trình Nghiễn vẫn kiên quyết không cho, quay lưng đi về phía cửa sau. Không lâu sau, anh trở lại với hai chiếc tạp dề: một chiếc là tạp dề màu xanh của anh, một chiếc là tạp dề kẻ xám đã lâu không dùng đến của nhà bọn họ.
Anh ném chiếc tạp dề kẻ xám cho Đoạn Hạo Sơn: “Cậu dùng cái này.”
Đoạn Hạo Sơn thở dài, đành phải đổi tạp dề, vừa thay vừa làu bàu: “Mẹ nó, cậu đúng là ngang ngược.”
Trình Nghiễn vừa đeo tạp dề của mình vừa nói: “Cậu chẳng hiểu gì cả, cái này gọi là lãng mạn.”
Đoạn Hạo Sơn: “Vợ tớ vừa nói, người đẹp mới gọi là lãng mạn, người xấu sẽ bị coi là dầu mỡ quá mức.”
Trình Nghiễn mặt không đổi sắc, bình thản nói: “Anh đây vốn đã đẹp trai rồi.”
Đoạn Hạo Sơn: “…”
Một đòn chí mạng.
Trong cuộc thi thịt nướng giữa huyền thoại Vân Sơn và Sakuragi phiên bản Trung Quốc, Lâm Niệm Sơ và hai người kia ngồi quay lưng lại với họ theo thỏa thuận, thực ra là do bọn họ cũng lười xem.
Ngồi một lúc Lâm Niệm Sơ cảm thấy hơi chán, nên quyết định vào phòng bếp làm ít nước trái cây tươi cho mọi người.
Tưởng Ngải Đồng cũng đi theo.
Khi Lâm Niệm Sơ đang làm nước trái cây trong bếp, Tưởng Ngải Đồng đứng bên cạnh, lấy điện thoại ra lướt Weibo. Sau khi xem xong, cô ấy lắc đầu rồi chậc lưỡi: “Hạ Tai To Mặt Lớn thật thảm, bị cả nước chỉ trích.”
Lâm Niệm Sơ lạnh lùng nói: “Đó cũng là cô ta đáng phải chịu, việc mình làm thì ông trời đều biết, nếu không tự hại mình thì đâu có kết quả như vậy!”
Tưởng Ngải Đồng phì cười, sau khi cười xong, cô ấy nhìn kỹ gương mặt của Lâm Niệm Sơ và nghiêm túc nói: “Tớ nhận ra rằng cậu của hiện tại so với trước đây thực sự đã thay đổi rất nhiều.”
Lâm Niệm Sơ cúi đầu nhìn bụng mình: “Sắp tám tháng rồi, sao có thể như trước được?”
Tưởng Ngải Đồng sửa lại: “Không phải là ngoại hình, mà là khí chất!”
Lâm Niệm Sơ: “Khí chất thay đổi thế nào? Có phải tớ trở nên hiền từ hơn không? Chồng tớ thường nói tớ ngày càng dịu dàng và đáng yêu hơn!”
Tưởng Ngải Đồng: “…”
“Chồng cậu thật sự rất yêu cậu.” Cô ấy thật lòng nói.
Lâm Niệm Sơ ngạc nhiên: “Ý cậu là sao? Cậu nói anh ấy đang lừa dối tớ à?”
“Không phải, ý là theo nghĩa đen thôi.” Tưởng Ngải Đồng nói với giọng nhẹ nhàng nhưng chắc chắn: “Trước đây khi cậu ở bên Lương Thần, cậu luôn nhút nhát, sợ sệt, ngay cả một câu phản kháng cũng không dám nói. Dù bị bắt nạt cũng chỉ biết âm thầm chịu đựng, không dám đối mặt trực tiếp, chỉ biết giữ ấm ức trong lòng.”
Lâm Niệm Sơ ngẩn người, bỗng nhận ra rằng bây giờ bản thân thật sự đã thay đổi nhiều, trở nên mạnh dạn, cứng rắn và không còn sợ hãi gì nữa.
Tưởng Ngải Đồng nói: “Cậu của hiện tại rất cứng rắn, mạnh mẽ hơn nhiều so với trước đây.”
Lâm Niệm Sơ thở dài: “Trải qua nhiều chuyện như vậy thì cũng phải kiên cường thôi. Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, tớ không thể chỉ vì một lần ly hôn mà mất hết hy vọng vào cuộc sống được.”
Tưởng Ngải Đồng không nề hà vạch mặt: “Cậu chỉ nói vậy thôi, còn nhớ khi mới ly hôn cậu trông như nào không?”
Lâm Niệm Sơ đương nhiên nhớ rất rõ, mà còn nhớ cực kỳ rõ ràng.
Lúc đó, cô gần như trở thành một oán phụ, ngày nào cũng sống trong sự tức giận và đè nén, cảm thấy thế giới thật không công bằng, cuộc sống bất công với mình. Cô cảm thấy những nỗ lực của mình trong ba năm qua hoàn toàn không được đền đáp, mỗi ngày đều tự chất vấn ông trời: Tôi chỉ muốn có một gia đình thôi, tại sao không thể cho tôi một gia đình?
Dù thời tiết bên ngoài có đẹp thế nào, ánh sáng mặt trời cũng không thể sưởi ấm tâm hồn của cô.
Cô đang sống trong bóng tối.
“Thực sự cảm ơn vì tớ không từ bỏ bản thân.” Lâm Niệm Sơ nhìn Tưởng Ngải Đồng với ánh mắt tràn đầy sự ấm áp và chân thành, nói: “Cảm ơn cậu đã kéo tớ ra khỏi vực sâu, người yêu tớ nhất trên thế giới này chính là cậu.”
Lúc đó cô bị mắc kẹt trong bùn lầy, sống trong bóng tối, không có bố mẹ bên cạnh, chỉ có Tưởng Ngải Đồng ở bên cô.
Nếu không có sự đồng hành và an ủi của Tưởng Ngải Đồng, cô chắc chắn đã không thể chịu đựng nổi.
Tưởng Ngải Đồng lập tức thấy khóe mắt cay cay: “Ôi, cậu làm gì thế này! Sao lại sến sẩm như vậy chứ? Tớ cũng muốn khóc rồi đây này!” Nói xong, cô ấy thật sự đưa tay ra lau nước mắt, khóc thật.
Lâm Niệm Sơ vốn đã dễ xúc động, khi thấy Tưởng Ngải Đồng như vậy, cô cũng lập tức đỏ cả mắt.
Sau đó, hai người mắt đỏ ngầu nhìn nhau, rồi cùng nở nụ cười.
Tưởng Ngải Đồng hít một hơi, trịnh trọng nói: “Mẹ đương nhiên là người yêu con nhất trên thế giới, vì mẹ là mẹ con mà!”
Lâm Niệm Sơ vừa tức vừa cười: “Cút đi!”
Tưởng Ngải Đồng cũng cười, cười xong cô ấy trở lại chuyện chính: “Tớ cảm thấy trước đây cậu yếu đuối, tự ti, nhút nhát đều là vì Lương Thần không tạo cho cậu cảm giác an toàn. Dù cậu có một mái ấm, nhưng khái niệm về gia đình đó quá mơ hồ và quá yếu ớt, khiến cậu không dám bộc lộ bản thân. Tiềm thức cậu đã tin rằng sẽ không ai đứng sau ủng hộ cậu. Gia đình là điểm tựa, một người có cứng rắn hay không đều phụ thuộc vào sự vững chắc của điểm tựa đó. Cũng giống như tớ vậy, tớ dám kiêu ngạo không phải vì tớ gan dạ, mà vì tớ có một người bố tốt. Nếu cần, tớ có thể dựa vào ông ấy.” Nói xong, cô ấy còn tự hào đưa ngón tay cái lên.
Lâm Niệm Sơ phì cười: “Cậu có vẻ khá rõ ràng về địa vị của mình đấy nhỉ?”
“Chẳng phải tớ đang lấy chính mình làm ví dụ cho cậu sao?” Tưởng Ngải Đồng nói: “Lý do giờ đây cậu dám mạnh mẽ như vậy không chỉ vì cậu đã trở nên kiên cường hơn sau bao nhiêu thử thách, mà còn vì có Trình Nghiễn. Hay nói cách khác, chính anh ấy đã cho cậu một mái ấm vững chắc, điểm tựa của cậu đã trở nên mạnh mẽ và vì thế cậu cũng trở nên mạnh mẽ theo.”
Lâm Niệm Sơ lại ngẩn người, trái tim đột ngột rung lên, như thể bị một cái gì đó đụng mạnh vào.
Cô bỗng nhớ lại hai tháng trước, mình đã vì tức giận mà công khai việc cạnh tranh ác ý của Điện tử Nguyên thăng.
Thực ra, lý do cô dám làm như vậy lúc đó chủ yếu là do sự bốc đồng, nên khi dư luận bùng nổ, cô cảm thấy hơi hoang mang, như thể mình đã gây ra một thảm họa lớn.
Nhưng Trình Nghiễn đã giúp cô giải quyết mọi chuyện.
Cô không phải chịu bất kỳ sự tấn công hay trả thù nào.
Cô không biết trong cuộc chiến dư luận này, 628 và Điện tử Nguyên Thăng đã thỏa thuận như thế nào, nhưng cô chắc chắn rằng anh giúp cô đã gánh vác nhiều rắc rối. Nếu không thì làm sao bên Nguyên Thăng có thể dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy được?
Cô – một người nổi tiếng tuyến 18, làm sao có sức mạnh để khiến một tập đoàn lớn phải e dè? Chỉ vì cô đã gây ra một sự kiện náo động dư luận sao?
Có lẽ từ lúc đó, trong tiềm thức của cô đã xác định rằng Trình Nghiễn là chiếc ô chở che và điểm tựa vững chắc của cô. Chỉ cần có anh ở bên, cô có thể thoải mái làm bất cứ điều gì mình muốn mà không phải lo lắng sẽ bị ngã, vì anh sẽ luôn ở đó để đỡ cô.
Giống như câu nói “Phụ huynh của những đứa trẻ hư hỏng chắc chắn đều là người lớn hư hỏng”, việc cô ngày càng “nổi loạn” cũng là vì sự dung túng và bảo vệ của Trình Nghiễn.
Như có một tia sáng lóe lên trong đầu, Lâm Niệm Sơ bỗng hiểu ra ý nghĩa của gia đình: sự bảo vệ và hỗ trợ từ người yêu và gia đình luôn là sức mạnh vững chắc nhất của một người.
“Tớ…” Lâm Niệm Sơ muốn nói nhưng lại ngừng lại, sau vài giây, cô cười bất lực: “Bỗng nhiên tớ cảm thấy mình thật ngu ngốc.”
Tưởng Ngải Đồng tròn mắt ngạc nhiên: “Ôi chao, đừng nói giờ cậu mới nhận ra nhé?”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Tưởng Ngải Đồng: “Kể cho mẹ nghe xem, con đã giác ngộ như thế nào nào?”
Lâm Niệm Sơ liếc cô ấy một cái rồi thành thật nói: “Từ nhỏ tớ đã khao khát có một gia đình, luôn nghĩ rằng có gia đình rồi thì mình sẽ hạnh phúc như những đứa trẻ khác, không phải lo lắng về việc mình có thể bị lạc lõng bất cứ lúc nào. Vì vậy, tớ đã chọn kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp, nhưng cho đến lúc nãy tớ mới hiểu được ý nghĩa thực sự của một gia đình. Không phải kết hôn là có gia đình, hai người yêu nhau sống chung cũng không chắc sẽ hạnh phúc, điều quan trọng là cả hai vợ chồng có thể hỗ trợ và bảo vệ lẫn nhau hay không, hạnh phúc chỉ có thể đạt được khi cả hai cùng nỗ lực. Gia đình được xây dựng từ sự cố gắng chung của cả hai người, không phải chỉ từ sự hy sinh một phía.
Giống như tớ và Trình Nghiễn bây giờ vậy, tớ dám vì 628 mà đối đầu với Nguyên Thăng, dám vì anh ấy mà chỉ trích Hạ Mộng Tùng, không phải vì tớ gan dạ mà vì tớ muốn bảo vệ anh ấy và anh ấy cũng đang bảo vệ tớ, cho tớ sự tự tin để làm điều đó. Dù tớ gây ra rắc rối lớn đến đâu, anh ấy cũng sẽ giúp tớ dọn dẹp đống hỗn độn, anh ấy chưa bao giờ cảm thấy tớ là gánh nặng của anh ấy.
Hơn nữa, anh ấy làm việc chăm chỉ để theo đuổi ước mơ, để gia đình ngày càng tốt đẹp hơn, mà tớ làm việc chăm chỉ cũng để theo đuổi ước mơ, để gia đình ngày càng tốt đẹp hơn. Anh ấy ủng hộ ước mơ của tớ, tớ cũng ủng hộ ước mơ của anh ấy. Chính vì vậy, bọn tớ mới dám mạnh dạn tiến về phía trước, đó mới gọi là hỗ trợ lẫn nhau, đó mới thực sự là vợ chồng và gia đình.”
Sau khi trải lòng xong, Lâm Niệm Sơ lại cười tự giễu: “Sắp bước sang tuổi 26 rồi mà tớ mới hiểu được điều này.”
Nếu cô có thể hiểu điều này sớm hơn, chắc chắn đã không phải trải qua nhiều khúc mắc như vậy.
Tưởng Ngải Đồng khẽ thở dài, rồi vỗ vai cô an ủi: “Cục cưng à, giờ hiểu cũng chưa muộn đâu. Cậu không bỏ lỡ mùa xuân thứ hai, đã nắm bắt được hạnh phúc rồi.”
Lâm Niệm Sơ mỉm cười, cảm thấy may mắn: “Đúng vậy, may mà tớ không bỏ lỡ anh ấy.”
Tưởng Ngải Đồng: “Anh ấy cũng nên cảm thấy may mắn vì không bỏ lỡ cậu!”
Lâm Niệm Sơ khịt mũi khinh thường, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên rồi, anh ấy chắc chắn là người cảm thấy may mắn hơn!”
Sau khi làm xong nước trái cây, hai người quay về khu vườn. Mới ngồi xuống chưa lâu thì phía sau đã vang lên tiếng gọi của Đoạn Hạo Sơn: “Các người đẹp, thịt xiên sắp xong rồi, chuẩn bị sẵn sàng nhé, chú ý không được quay đầu lại!”
Lâm Niệm Sơ đang định quay đầu lại thì nghe thấy câu này, bèn nhanh chóng chỉnh lại tư thế ngồi. Nhưng cô không nhịn được, vẫn lén lút quay đầu nhìn một cái. Trùng hợp lúc đó Trình Nghiễn cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt của hai người vô tình chạm nhau.
Trình Nghiễn đứng sau lò nướng, mặc một chiếc áo thun đen thoải mái. Da anh trắng sáng, dáng người thẳng tắp và khỏe khoắn, ngũ quan sắc nét, góc cạnh rõ ràng.
Nhiệt độ than cao khiến gò má của anh hơi đỏ, trên trán cũng có một lớp mồ hôi mỏng.
Khi ánh mắt của anh chạm phải ánh mắt Lâm Niệm Sơ, Trình Nghiễn liền mỉm cười, đôi môi đỏ như được thoa son. Nụ cười của anh thoải mái nhưng cũng đầy yêu thương, đôi mắt hoa đào tự nhiên của anh cũng ánh lên sự vui vẻ, trông vừa quyến rũ lại vừa ấm áp.
Sau một lát nhìn nhau, anh hơi hé môi, nói không thành tiếng với Lâm Niệm Sơ hai từ gì đó.
Lâm Niệm Sơ cảm thấy tim mình rung lên, mặt đỏ bừng, nhưng không kiềm chế được nụ cười trên môi.
Lúc này Đoạn Hạo Sơn ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó: “Hai người đang làm gì vậy? Có phải đang gian lận không?”
Lâm Niệm Sơ khựng người lại, vội vàng quay đầu đi.
Trình Nghiễn thu lại ánh mắt, vừa rắc thì là lên xiên thịt vừa trả lời ngắn gọn xúc tích: “Chẳng làm gì cả.”
Đoạn Hạo Sơn: “Tớ đã nhìn thấy cậu nói chuyện với em ấy mà!”
Trình Nghiễn: “Tớ bảo cô ấy đợi một chút.”
Đoạn Hạo Sơn: “Thật á? Sao tớ thấy như cậu đang nói “vote anh” vậy?”
Trình Nghiễn liếc nhìn anh ấy bằng ánh mắt khinh bỉ: “Anh đây đấu với cậu mà còn cần gian lận à? Có nhắm mắt nướng tớ cũng có thể thắng cậu nữa.”
Đoạn Hạo Sơn: “…”
Lâm Niệm Sơ không nhịn được phì cười.
Chỉ có cô biết rằng, lúc nãy Trình Nghiễn đã nói với cô hai từ: “Yêu em.”
*Tác giả có lời muốn nói:
#Bật chế độ bão ngọt#
#Vị chua của dấm lơ lửng trong không khí#
#Tình yêu rất ngọt ngào, tình bạn cũng rất ngọt ngào#
*
Phú bà Tưởng: “Con yêu, mẹ mãi mãi yêu con!”
Chị đại Lâm: “Con hư, mẹ cũng mãi mãi yêu con!”
Đoạn Hạo Sơn: “…”
Đoạn Hạo Sơn: “Vậy ra trong câu chuyện này vốn dĩ không có tôi sao???”
*
Có nhiều người đoán rằng câu chuyện sắp kết thúc, nhưng không không không, “Thúi Thúi” vẫn chưa ra đời, chị đại vẫn chưa trở thành nữ diễn viên xuất sắc, Tổng giám đốc Trình vẫn chưa được ăn thịt, sao có thể kết thúc được?
Tui – Trương Mỹ Lệ, tuyệt đối không để kết thúc nửa vời! Phải ngọt ngào đến tận răng mới được!