Dù buổi tối Trình Nghiễn không ở nhà, Lâm Niệm Sơ vẫn chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn vì đây là bữa duy nhất trong tuần mà Trình Mặc có thể ăn tối tại nhà. Từ thứ hai đến thứ bảy, cô bé đều phải học thêm buổi tối ở trường và ăn tối tại căn tin.
Lâm Niệm Sơ đặt sườn đã ướp với tương đậu vào nồi hấp, cài đặt thời gian hấp là một giờ, sau đó đi xào các món khác.
Cánh gà coca, khoai tây xào chua cay, cải thìa xào… Khi ba món này được xào xong thì cơm cũng đã chín, còn sườn hấp tương đậu thì chỉ còn mười phút nữa là có thể lấy ra.
Sau đó cô nhanh chóng dọn dẹp bàn bếp rồi lấy điện thoại dùng để quay video ra khỏi giá đỡ, hướng camera về phía nồi hấp điện dùng để hấp cá vược, quay một đoạn cận cảnh rõ nét logo 628 in trên đó.
Trong mỗi video đăng tải trên tài khoản “Căn bếp nhỏ của mẹ Thúi Thúi”, cô đều dành một đoạn quay cận cảnh các sản phẩm của 628. Dù gì cô cũng là cổ đông lớn của công ty, nên cô muốn đóng góp chút sức lực để quảng bá cho thương hiệu của nhà mình.
Sau khi quay xong, Lâm Niệm Sơ đặt điện thoại về lại giá đỡ rồi lấy chiếc điện thoại khác từ túi tạp dề ra. Cô vừa đi về phía phòng ăn, vừa mở ứng dụng Mouyin lên, định kiểm tra thử phần quản lý video, không ngờ video mở đầu mà Mouyin đề xuất cho cô lại là một quảng cáo mỹ phẩm do Hạ Mộng Tùng làm đại diện.
Tâm trạng vui vẻ ngọt ngào của cô lập tức bị đánh bay.
Cô không suy nghĩ nhiều, lập tức vuốt lên bỏ qua đoạn video đó. Kết quả, video tiếp theo vẫn liên quan đến Hạ Mộng Tùng, nhưng lần này không phải quảng cáo nữa, mà là video quảng bá cho một bộ phim truyền hình đô thị sắp phát sóng trên một đài truyền hình, được đài này đăng tải.
Bộ phim truyền hình đô thị này được chuyển thể từ một tiểu thuyết tình cảm rất nổi tiếng, được giới chuyên môn nhận định là một tác phẩm IP cấp S.
Hạ Mộng Tùng có sự hỗ trợ từ các ông chủ lớn, lại là một nữ diễn viên nổi tiếng với lượng người hâm mộ lớn, khả năng tranh giành tài nguyên cực kỳ mạnh mẽ, trong bộ phim này cô ta đảm nhận vai nữ chính.
Xem liên tiếp hai video về Hạ Mộng Tùng, Lâm Niệm Sơ chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Đúng là muốn bỏ tiền ra để mua một cặp mắt mới ghê.
Như tục ngữ đã nói, bạn gái cũ của bạn trai hiện tại là kẻ thù của phụ nữ. Mắt không thấy thì tâm không phiền, miễn là bạn gái cũ không gây rắc rối.
Nếu không may gặp phải loại bạn gái cũ thích gây chuyện thì đó chắc chắn là một việc rất phiền.
Đặc biệt Hạ Mộng Tùng lại là kiểu “bạn gái cũ của bạn trai hiện tại” không chỉ thích gây rắc rối mà còn thường xuyên xuất hiện trên mạng, khiến Lâm Niệm Sơ không thể né đi đâu được.
Mặc dù Trình Nghiễn chưa bao giờ thực sự ở bên Hạ Mộng Tùng, nhưng dù sao cũng đã thích cô ta suốt mười năm và còn có những mối liên hệ đặc biệt từ thời cấp 3, vì vậy, Lâm Niệm Sơ luôn cảm thấy ghen tị. Nhưng điều khiến cô không thể phớt lờ nhất là hiện giờ Hạ Mộng Tùng vẫn không từ bỏ ý định với chồng cô!
Khi Trình Nghiễn hết lòng yêu thương cô ta, cô ta lại không quan tâm đến Trình Nghiễn, lúc đó chỉ lo thả thính. Giờ đây khi Trình Nghiễn đã kết hôn và có gia đình rồi, cô ta lại bắt đầu nhớ đến những điều tốt đẹp của Trình Nghiễn? Có phải là đang chuẩn bị quay lại với Trình Nghiễn? Thế chẳng phải là hèn lắm sao!
Lâm Niệm Sơ càng nghĩ càng không thể nuốt trôi cục tức này, nên quyết định thoát khỏi Mouyin, sau đó đặt điện thoại lên bàn ăn. Ngay khi cô vừa đứng dậy khỏi ghế, màn hình điện thoại bỗng sáng lên, hiện ra một thông báo tin nhắn Wechat.
Là tin nhắn của Tưởng Ngải Đồng: [Có tin sốt dẻo, cậu có muốn xem không? Của Hạ Tai To Mặt Lớn đấy.]
“Hạ Tai To Mặt Lớn” là “biệt danh yêu thương” mà Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng dành cho Hạ Mộng Tùng.
Lâm Niệm Sơ cúi đầu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, nghiến răng do dự một lúc, rồi lại ngồi xuống ghế, cầm lấy điện thoại và nhắn lại cho Tưởng Ngải Đồng: [Tin gì vậy?]
Tưởng Ngải Đồng gửi luôn một đoạn voice: “Bộ phim mới của cô ta sắp phát sóng đó, mấy ngày gần đây cô ta đang chuẩn bị chiến dịch marketing để nâng cao độ nhận diện của mình. Theo thông tin đáng tin cậy, cô ta định sẽ làm lu mờ nữ phụ để quảng cáo nhan sắc và diễn xuất của bản thân, trong khi nữ phụ chỉ là một tân binh mới vào nghề, chỉ đành cam chịu bị cô ta “xâu xé” thôi.
[Tội nghiệp thật…]
Lâm Niệm Sơ cảm thấy thương cho nữ phụ – một tân binh nhỏ, nhưng cô cũng hiểu rõ rằng đây chính là thực trạng của ngành giải trí: mạnh được yếu thua, thực ra tình trạng này cũng xảy ra ở nhiều ngành nghề khác.
Tưởng Ngải Đồng lại gửi một đoạn voice: “Thực ra chiến lược marketing mà Hạ Tai To Mặt Lớn giỏi nhất là tạo scandal tình cảm, hầu như phim nào cô ta cũng làm vậy. Nhưng trong bộ phim này, nam chính có danh tiếng cao và bối cảnh mạnh, đội ngũ của anh ta đã cảnh báo cô ta từ trước, nên cô ta mới phải tém tém lại.”
Lâm Niệm Sơ: [Cậu thấy bộ phim này của cô ta hay không?]
Tưởng Ngải Đồng lấy góc nhìn của một người trong ngành nhận xét: “Dàn diễn viên và đội ngũ sản xuất của bộ phim này khá tốt, chỉ cần đoàn đội sáng tạo không làm rối lên thì có thể sẽ tạo ra một chút tiếng vang. Nhưng mà tiếng vang lớn hay nhỏ thì khó nói, vì thành công của các ngôi sao mới phụ thuộc vào sự may mắn, tình hình cụ thể còn phải xem vận may của cô ta. Tuy nhiên, Hạ Tai To Mặt Lớn rất coi trọng bộ phim này, vì nó sẽ quyết định hướng đi tài nguyên của cô ta trong tương lai.”
Lâm Niệm Sơ: [Tài nguyên của cô ta không phải luôn rất tốt à?]
Tưởng Ngải Đồng: [Đó là vì trước đây có nhà đầu tư nâng đỡ, giờ thì không còn nữa.]
Lâm Niệm Sơ: “…”
Tưởng Ngải Đồng: [Tớ chưa nói với cậu hả?]
Lâm Niệm Sơ: [Cậu chưa nói!]
Tưởng Ngải Đồng: [Xin lỗi con! Lúc trước mẹ bận quá, quên nói với con rồi, con gái yêu quý của mẹ!]
Lâm Niệm Sơ: “…”
Lâm Niệm Sơ gửi một đoạn voice với giọng điệu dịu dàng âu yếm: “Con hư, bây giờ nói cho mẹ cũng chưa muộn đâu.”
Tưởng Ngải Đồng: “…”
Sau đó Tưởng Ngải Đồng không đùa nữa mà gửi một đoạn voice đáp lại: “Điện tử Nguyên Thăng bị cậu đánh sập rồi, vị trí Chủ tịch của Ngô Hành Tri chắc chắn không giữ nổi, trong hội đồng quản trị có nhiều người đang nhắm vào vị trí đó. Vì vậy, hiện tại nội bộ của Tập đoàn Nguyên Thăng đang tranh giành dữ dội, bản thân Ngô Hành Tri sắp xong rồi, đâu còn thời gian để quản lý Hạ Tai To Mặt Lớn nữa”
Lâm Niệm Sơ vội vàng thanh minh: “Không phải do tớ đánh sập đâu, là do họ tự làm mất uy tín, tớ đâu có bắt bộ phận chăm sóc khách hàng của bọn họ chửi người ta đâu.”
Tưởng Ngải Đồng: “Cũng đúng, dù sao thì bây giờ bên Nguyên Thăng cũng đang rất hỗn loạn, bị lộ ra nhiều tin tức tiêu cực, doanh số bán hàng và giá cổ phiếu đều đang giảm mạnh. Hội đồng quản trị thì mỗi người một ý, đấu đá lẫn nhau, đúng là tình trạng trong ngoài đều gặp khó khăn.”
Lâm Niệm Sơ không khỏi cảm thấy may mắn, bèn nhắn lại: [May mà chồng tớ chạy nhanh.]
Tưởng Ngải Đồng im lặng một lúc rồi nhắn: [Thực ra cậu có bao giờ nghĩ rằng, chính vì anh ấy rút lui nên mọi chuyện mới…]
Lâm Niệm Sơ: “…”
Lâm Niệm Sơ: [Thì cũng là do Ngô Hành Tri đáng bị như vậy thôi, ác giả ác báo mà!]
Tưởng Ngải Đồng: [Cậu nói chí phải.]
Nghe về tình cảnh thảm hại của Ngô Hành Tri, tâm trạng của Lâm Niệm Sơ cuối cùng cũng khá hơn: [Dạo này cậu có rảnh không? Đến nhà tớ chơi nhé? Hai đứa mình nướng thịt ăn, 628 vừa nghiên cứu và phát triển một máy nướng thịt mới!]
Tưởng Ngải Đồng suy nghĩ một chút rồi nhắn lại: [Chủ nhật tuần sau nhé, tớ sẽ đến chỗ cậu.]
Lâm Niệm Sơ: [OK! Tớ đi nấu ăn tiếp đây.]
Tưởng Ngải Đồng: [Sao lại là cậu nấu ăn? Trình Nghiễn không có ở nhà à?]
Lâm Niệm Sơ: [Anh ấy đi bàn chuyện làm ăn rồi.]
Gửi tin nhắn xong, Lâm Niệm Sơ đứng dậy khỏi ghế và đi về phía phòng bếp.
Sườn đã được hấp xong, cô gửi một tin nhắn Wechat cho Mặc Mặc bảo cô bé xuống ăn cơm. Sau đó, cô mở nắp nồi, hơi nước ngay lập tức bốc lên, mùi thơm xộc thẳng vào mũi.
Trình Mặc nhanh chóng từ tầng hai xuống, rửa tay sạch sẽ rồi vào phòng ăn để giúp cô xới cơm.
Lâm Niệm Sơ đứng bên cạnh rót nước uống cho cô bé, đột nhiên hỏi: “Trước đây em đã từng gặp Hạ Mộng Tùng chưa?”
Tay Trình Mặc đang múc cơm khựng lại, ngay lập tức nhận ra rằng đây là một câu hỏi khó: nếu trả lời không khéo có thể sẽ ảnh hưởng đến anh trai của mình!
Dù anh trai cô bé là tên độc mồm độc miệng, nhưng dù sao cũng là anh trai ruột, cô bé không thể làm hại anh mình được, vì vậy cô bé trả lời dứt khoát, không chút do dự: “Chưa, em chưa từng gặp cô ta một lần nào! Từ trước đến nay chưa bao giờ gặp!”
Lâm Niệm Sơ ngước mắt lên nhìn cô bé, giọng điệu nhẹ nhàng: “Trả lời nhanh vậy hả?”
Bạn nhỏ Trình Mặc: “…”
Toang rồi.
Anh cô bé xong đời rồi.
Lâm Niệm Sơ phì cười, đưa đũa cho cô bé: “Đùa thôi, ăn cơm đi.”
“Dạ…” Trình Mặc ngoan ngoãn nhận lấy đũa, ngồi im như gà lặng lẽ ăn cơm.
Mới ăn được miếng cơm, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ phòng khách, Trình Mặc quay đầu lại nhìn, ngạc nhiên nói: “Anh em về rồi!”
Lâm Niệm Sơ cũng hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, mới bảy rưỡi tối.
Bàn chuyện xong nhanh như vậy à?
Anh đã ăn cơm chưa?
Nhưng bây giờ cô không muốn nói chuyện với người đó, nên chỉ nói với Trình Mặc: “Đi hỏi anh em đã ăn cơm chưa giúp chị nhé.”
“Dạ.” Trình Mặc lập tức đặt đũa xuống, đứng dậy khỏi ghế, chạy lon ton đến trước mặt anh trai mình, ân cần hỏi: “Anh, anh đã ăn cơm chưa?”
Trình Nghiễn vừa đi vừa trả lời: “Chưa ăn.”
Trình Mặc quay đầu về phía phòng ăn và hét lên: “Chị dâu ơi, anh em nói anh ấy chưa ăn.”
Lâm Niệm Sơ không nói gì, cô đứng dậy rồi đi vào bếp lấy bát đũa.
Trình Nghiễn đang định đi vào phòng ăn thì Trình Mặc mang vẻ mặt đầy áy náy chặn anh lại. Cô bé nhìn anh trai và nói lí nhí: “Anh ơi, em đã phạm lỗi rồi.”
Trình Nghiễn cứ tưởng cô bé gây chuyện ở nhà, liếc mắt nhìn về phía phòng bếp trước rồi hạ giọng hỏi: “Em chọc giận chị dâu à?”
Trình Mặc cũng không biết phải nói gì, do dự một lát rồi trả lời: “Dù sao thì anh toang rồi.”
Trình Nghiễn ngạc nhiên: “Em gây chuyện, sao lại nói là anh toang rồi?”
Trình Mặc nhanh chóng kể lại những gì đã xảy ra ở bàn ăn cho anh trai mình, sau đó thở dài, nhìn anh với ánh mắt của một người khốn khó sắp rơi vào cảnh sống lang thang ngoài đường: “Em không cố ý đâu…”
Trình Nghiễn: “…”
Trình Mặc tỏ vẻ đáng thương: “Anh, anh có thể tha thứ cho em được không?”
Anh chưa đánh em là tốt lắm rồi.
Trình Nghiễn hít sâu một hơi, liên tục lặp lại trong lòng “đây là em gái ruột của mình”, sau đó nghiêm túc nói với cô bé: “Lần sau nếu gặp tình huống như vậy, trước tiên hãy giả vờ ngẩn người ra, buột miệng nói “Hả?”, thể hiện sự bối rối của em; rồi trả lời là “Không có ạ” để phủ nhận tình huống đó; cuối cùng hỏi vặn lại: “Sao thế ạ? Tại sao chị lại hỏi như vậy?”, chuyển câu hỏi về lại cho người kia. Em hiểu chưa?”
Trình Mặc: “…”
Đúng là gừng càng già càng cay.
Trình Nghiễn không thèm để ý cô bé nữa, anh mang tâm trạng vừa lo lắng vừa cẩn thận bước về phía phòng ăn.
Lâm Niệm Sơ đã chuẩn bị sẵn cơm cho anh, nhưng không đặt bát cơm ở vị trí thường ngồi của anh – bên cạnh cô, mà lại để bát cơm ở bên cạnh chỗ Trình Mặc, đối diện chéo với cô.
Khi Trình Nghiễn đi đến, việc đầu tiên anh làm là cầm bát cơm của mình lên. Sau đó, anh không hề tỏ ra lo lắng mà bĩnh tĩnh đi vòng quanh bàn ăn một vòng, kéo ghế bên cạnh Lâm Niệm Sơ ra và ung dung ngồi xuống, đồng thời đặt bát cơm của mình lên bàn.
Lâm Niệm Sơ quay ra trừng mắt nhìn anh: “Ai cho anh ngồi ở đây?”
Cây ngay không sợ chết đứng, Trình Nghiễn mạnh miệng: “Anh chỉ muốn ngồi cùng vợ anh thôi.”
Lâm Niệm Sơ: “Anh ngồi ở đây chắn mất không khí của em rồi!”
Trình Nghiễn: “…”
Lúc này Trình Mặc cũng chậm rãi quay lại, kịp thời cứu anh trai mình: “Anh ơi, ăn thử món sườn hấp chị dâu làm đi, ngon lắm!”
Trình Nghiễn vội vàng cầm đũa gắp một miếng sườn lên ăn, chưa nuốt xuống đã bắt đầu khen ngợi: “Món ngon tuyệt trần! Vợ ơi, tay nghề của em càng ngày càng lên rồi!”
Lâm Niệm Sơ không đáp lại anh, nhưng cũng không tiếp tục đuổi anh đi. Cô lặng lẽ cầm đũa lên và tiếp tục ăn.
Hai anh em bốn mắt nhìn nhau.
Trình Mặc trao cho anh trai ánh mắt đầy thương hại, còn Trình Nghiễn thì nhìn em gái với ánh mắt cảnh cáo, ngầm bảo rằng “Mấy ngày tới em tốt nhất đừng gây chuyện.”
Bạn nhỏ Trình Mặc sợ bị vạ lây nên ăn thật nhanh, vừa ăn xong lập tức bật dậy khỏi ghế: “Em đi học bài đây!”
“Đợi đã!” Lâm Niệm Sơ bất ngờ gọi cô bé lại.
Bạn nhỏ Trình Mặc lập tức cứng người lại, căng thẳng nhìn chị dâu, trong đầu chỉ nghĩ đến một điều: Mình nên làm gì để tạm thời phủi sạch quan hệ anh em với anh trai mình đây?
Nhưng Lâm Niệm Sơ lại quay sang nhìn Trình Nghiễn, mặt nghiêm lại hỏi: “Anh đã mua bút ghi âm cho con bé chưa?”
Lúc này Trình Nghiễn mới nhớ ra chuyện bút ghi âm: “Mua rồi.” Vì quá căng thẳng, vừa nãy anh đã quên cởi áo khoác, sau khi đặt đũa xuống, anh thò tay vào túi áo khoác, lấy ra một đống đồ: có bút ghi âm, có sạc, có dây cáp và nhiều thứ khác…
Lâm Niệm Sơ và Trình Mặc đều sững sờ, đờ người ra.
Lâm Niệm Sơ: “Sao… sao lại là hàng rời thế này?”
Trình Nghiễn đưa đồ cho Trình Mặc, rồi giải thích ngắn gọn về nguyên nhân và kết quả của vụ việc.
Bây giờ Trình Mặc chỉ muốn nhanh chóng lên tầng, không kịp xem kỹ, chỉ cầm đồ rồi vội vã chạy đi. Cô bé thậm chí còn bước hẳn 2 bậc thang một lần cho lẹ.
Khi về đến phòng, cô bé ngay lập tức đóng cửa, thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cô bé đi đến bàn học, ngồi xuống và đặt đống đồ mình cầm trên tay lên bàn. Cô bé lấy bút ghi âm từ đống đồ đó ra, chuẩn bị nghiên cứu kỹ lưỡng.
Khi cầm bút ghi âm lên, cô bé mới phát hiện ra rằng nó đang ở chế độ mở và đang ghi âm.
Sau khi Trình Mặc lên tầng, trong phòng ăn chỉ còn lại Lâm Niệm Sơ và Trình Nghiễn.
Lâm Niệm Sơ cũng ăn xong, cô đặt đũa xuống rồi đứng dậy: “Ăn xong thì rửa bát đi.”
Trình Nghiễn vui vẻ vâng lời: “Anh cam đoan sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!”
Lâm Niệm Sơ không nhìn anh, trực tiếp quay về phòng ngủ, sau đó vào phòng thay đồ để tiếp tục sắp xếp đồ chuẩn bị cho con.
Một lúc sau, Trình Nghiễn bước vào phòng thay đồ.
Cô nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn anh với vẻ mặt không cảm xúc, rồi nhanh chóng quay lại, tiếp tục gấp chăn cho con.
Trình Nghiễn khẽ thở dài, đi đến bên cạnh cô, giơ tay phải lên, véo yêu má cô, cười bất đắc dĩ: “Sao lại ghen rồi?”
Lâm Niệm Sơ tức giận trừng mắt nhìn anh: “Ai ghen cơ?”
Ý cười trong mắt Trình Nghiễn càng rõ hơn, đôi mắt đen sáng ngời, xen lẫn sự dịu dàng: “Anh chỉ thích nhìn em ghen thôi.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Em thấy anh là thích bị ăn đòn lắm rồi đó.
Cô không thèm nói chuyện với anh nữa mà tiếp tục cúi đầu gấp đồ.
Đầu ngón tay Trình Nghiễn nhẹ nhàng vuốt ve gò má hơi đỏ của cô, dịu dàng vỗ về: “Tất cả đều là chuyện đã qua. Từ giờ trở đi, trong lòng anh chỉ có em thôi.”
Lâm Niệm Sơ không ngẩng đầu lên, giọng nhàn nhạt không vui: “Không phải vì chuyện đã qua, dù sao cũng đã qua rồi, sao em phải so đo với anh?”
Cô cũng không phải là kẻ ngốc, ai mà không có quá khứ chứ? Không chỉ Trình Nghiễn, mà bản thân cô cũng có một quá khứ riêng. Nếu cứ mãi so đo về những chuyện đã qua thì chẳng khác gì tự làm khổ mình.
Trình Nghiễn hơi ngạc nhiên, dò hỏi: “Vậy thì vì lý do gì?”
Lâm Niệm Sơ: “Hôm nay em xem Mouyin, hai video liên tiếp đều là về cô ta!”
Trình Nghiễn dở khóc dở cười: “Chỉ vì vậy thôi sao?”
Lâm Niệm Sơ quay mặt sang, trừng mắt nhìn anh: “Chỉ vì vậy đấy! Buồn cười lắm à?”
Trình Nghiễn lập tức ngừng cười, nghiêm túc trả lời: “Không buồn cười một chút nào.”
Lâm Niệm Sơ không tin lời anh: “Giả tạo!”
Trình Nghiễn cố nhịn cười: “Tại hạ ngu dốt, không biết quý cô đây có thể giải thích cho tại hạ lý do cô không vui được không? Như vậy tôi mới có thể tìm đúng cách để làm cô vui.”
Lâm Niệm Sơ vừa tức giận vừa buồn cười: “Biến đi!”
Trình Nghiễn cũng cười: “Vậy cô có thể cho tôi biết lý do không?”
Lâm Niệm Sơ tức giận nói: “Mỗi lần em thấy cô ta là lại nghĩ đến chuyện hôm đó ở Bách Lạc Thành cô ta chạy ra tìm anh. Cô ta đã thấy em rồi mà vẫn dám đến tìm anh, chứng tỏ cô ta hoàn toàn không coi em ra gì!”
Chỉ vì lúc đó không tự tay xé xác cô ta, nên cơn tức này cô vẫn giữ trong lòng đến giờ, càng nghĩ lại càng tức.
Trình Nghiễn cuối cùng đã hiểu lý do vì sao vợ mình tức giận và cũng thông cảm với cô. Anh lập tức dang tay ra ôm cô vào lòng, giọng điệu như thể đang dỗ dành một đứa trẻ: “Được rồi, đừng tức giận nữa. Cô ta chẳng đáng để chúng ta bận tâm, chúng ta không cần phải so đo làm gì.”
Lâm Niệm Sơ tựa đầu vào ngực anh, cắn môi dưới, im lặng một lúc rồi mới lẩm bẩm nói: “Cô ta còn có nhiều lượt thích hơn cả em.”
Trình Nghiễn nghe xong thì lập tức muốn bật cười, cảm thấy vợ mình thật đáng yêu. Anh biết giờ không nên cười, nhưng thực sự không thể kiềm chế được, đành phải cố gắng mím chặt miệng, mặt đỏ bừng.
Lâm Niệm Sơ ngẩng đầu nhìn anh, hừ lạnh: “Nếu muốn cười thì cười đi, nhịn quá khó chịu đấy.”
Trình Nghiễn cũng không giả vờ lịch sự nữa, khẽ cười ra tiếng.
Lâm Niệm Sơ lại khịt mũi: “Em biết mà, anh chắc chắn sẽ cười nhạo em.”
Trình Nghiễn nhanh chóng biện minh: “Anh chỉ cười thôi, chứ không phải cười nhạo. Hơn nữa, anh dám cười nhạo chủ nhà à? Trừ khi anh muốn ngủ ngoài đường mới dám làm thế.”
Lâm Niệm Sơ trừng mắt nhìn anh: “Xem ra anh cũng biết thân biết phận đấy!”
“Anh luôn như vậy mà, anh chỉ thuộc về em.” Trình Nghiễn cúi đầu hôn lên trán cô.
Được anh dỗ dành như vậy, tâm trạng Lâm Niệm Sơ khá hơn nhiều, cô không nói thêm gì nữa, chỉ yên lặng dựa vào lòng anh.
Trình Nghiễn cũng không nói chuyện, chỉ ôm cô như vậy.
Phòng thay đồ yên tĩnh, nhưng tràn ngập một cảm giác ấm áp khác thường.
Trình Nghiễn cúi đầu nhìn vợ mình, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định mở lời: “Vợ ơi, anh có một chuyện muốn thành thật với em.”
Lâm Niệm Sơ ngẩng đầu: “Chuyện gì vậy?”
Trình Nghiễn: “Hôm nay anh tình cờ gặp Hạ Mộng Tùng ở khách sạn.”
…
Sáng thứ hai phải làm lễ chào cờ, “Nhà tù học sinh số hai thành phố Đông Phụ” yêu cầu tất cả học sinh phải có mặt tại lớp trước 6h50 sáng.
Chưa đến 6h40, Trình Nghiễn đã đưa Trình Mặc đến cổng trường.
Trình Mặc xuống xe, vẫy tay chào anh mình rồi nói: “Bye bye.” Sau đó, cô đóng cửa xe lại, đeo cặp sách và đi về phía cổng trường.
Vừa bước vào khu dạy học thì cô bé nghe thấy ai đó gọi tên mình từ phía sau: “Trình Mặc.”
Cô bé quay đầu lại và thấy một bạn nam. Cậu ấy mặc đồng phục thể thao xanh trắng do trường phát, đeo cặp sách đen. Dù hơi mập, nhưng không phải kiểu mập yếu đuối hay kém sức khỏe, mà là kiểu mập khoẻ mạnh. Dáng người cao lớn, chưa đủ 15 tuổi đã vượt qua mốc 1m80, da trắng, hai má mũm mĩm trông có vẻ đáng yêu, quan sát kỹ sẽ thấy các đường nét trên khuôn mặt cậu ấy rất đẹp trai, chắc chắn là một trai đẹp trong tương lai.
Đó là Hùng Á Tinh.
Trình Mặc dừng lại chờ cậu ấy, Hùng Á Tinh ao vội vàng chạy tới để bắt kịp. Sau đó, hai người cùng nhau đi về phía cầu thang, vừa đi vừa thì thầm trò chuyện.
Trình Mặc: “Tớ đã mang theo bút ghi âm và dây sạc rồi. Cậu chắc chắn là cậu có thể chỉnh sửa được chứ?”
Sau khi nghe xong bản ghi âm tối qua, cô bé cảm thấy rất bất ngờ. Ngoài việc cảm thấy Hạ Mộng Tùng là một người không biết xấu hổ, cô bé còn cực kỳ lo chị dâu sẽ hiểu lầm anh trai mình. Cô bé không biết phải xử lý đoạn ghi âm này như thế nào, nên chỉ đành gửi tin nhắn cho Hùng Á Tinh – một người đam mê công nghệ, nhờ cậu ấy giúp chỉnh sửa đoạn ghi âm để phòng khi cần thiết.
Hùng Á Tinh tự tin thề thốt: “Yên tâm đi, tớ chắc chắn làm được.”
Trình Mặc nghĩ một lát rồi nhắc nhở: “Chắc là anh tớ không biết bút ghi âm đang bật nên thời gian ghi âm khá dài, đoạn sau có nhiều phần không cần thiết. Cậu chỉ cần cắt đoạn đầu có thể chứng minh anh tớ trong sạch là được.”
Hùng Á Tinh: “Ok!”
Trình Mặc: “Cảm ơn nhé, trưa nay tớ sẽ mời cậu ăn cơm!” Vì lịch học căng thẳng, cô bé thường ở lại trường vào buổi trưa, ăn trưa tại căn tin, sau đó gục đầu xuống bàn ngủ một chút rồi bắt đầu dậy học bài.
Hùng Á Tinh: “Chỉ mời một ngày thôi à? Ít nhất cũng phải mời cả tuần chứ!”
Trình Mặc: “Được rồi, được rồi, mời cả tuần cũng được.”
Hùng Á Tinh cười: “Đừng lo, nếu thẻ ăn không đủ tiền, có thể đổi thành tớ mời cậu.”
*Tác giả có lời muốn nói:
Tôi đã nói rồi, Mặc Mặc là người âm thầm làm việc lớn đấy!
*
Trình Mặc: “Tôi sẽ âm thầm chỉnh sửa đoạn ghi âm và khiến tất cả mọi người kinh ngạc!”
*
Hùng Á Tinh đã từng xuất hiện trong chương 40. Cậu ấy đã biên tập một đoạn video kỷ niệm cho Mặc Mặc và là một người đam mê công nghệ.