Toàn thân Hạ Mộng Tùng cứng đờ, cô ta đứng ngây ra đấy, hoảng hốt nhìn Trình Nghiễn, hai mắt mờ đi, chực trào khóc, như thể vừa bị tát một cái thật đau.
Anh… lại bảo cô ta cút đi?
Suốt mười một năm qua, anh chưa từng đối xử với cô ta như vậy.
Cô ta bỗng nhớ đến Ngô Tĩnh An.
Lúc đó anh ta cũng đối xử với Ngô Tĩnh An như vậy, không hề che giấu sự chán ghét và chống đối.
Vậy có phải bây giờ vị trí của cô ta trong lòng anh cũng giống như Ngô Tĩnh An không? Đều là những người anh ghét đến mức không thèm để mắt tới?
Không khí xung quanh dường như bị rút cạn, cô ta bỗng cảm thấy khó thở, lồng ngực bị bóp nghẹt, tim nhói lên từng cơn.
Thậm chí cô ta còn thấy hơi choáng váng, như thể bất ngờ bị đánh vào đầu, linh hồn vỡ tan nát.
Chàng trai trước đây chỉ có cô ta trong mắt đã không còn nữa, ánh mắt dịu dàng của anh cũng đã biến mất… Tất cả đều không còn, mất hết rồi, cô ta đã hoàn toàn đánh mất anh.
Lúc này hai trợ lý đã đuổi kịp, một người giữ tay trái, một người giữ tay phải của cô ta, vừa nhỏ giọng cẩn thận nhắc nhở cô ta phải bình tĩnh vì có thể bị chụp ảnh, vừa vội vàng kéo cô ta đi.
Cô ta như một con rối để cho hai trợ lý tùy ý điều khiển. Vẻ mặt cô ta đờ đẫn, bước chân vô hồn, thất thần đi theo hai trợ lý.
Đi được một đoạn, cô ta bỗng nhiên tỉnh lại, bất thình lình quay đầu nhìn về phía Trình Nghiễn, ánh mắt lạnh lùng sắc bén, thậm chí còn mang theo chút điên cuồng đáng sợ: Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Tại sao lại bỏ rơi em? Em yêu anh đến vậy, sao anh lại có thể yêu người khác? Anh đã phản bội em!
Nói thẳng ra thì cô ta vẫn không cam lòng.
Từ đầu đến cuối Trình Nghiễn vẫn không quay đầu lại.
Giờ đây Hạ Mộng Tùng giờ đây đã trở thành một người không quan trọng mắt anh, không đáng để anh quay đầu nhìn.
Người trước mặt mới là quan trọng nhất.
Sau khi đi vệ sinh xong, Lâm Niệm Sơ cảm thấy nhẹ nhõm và sục sôi ý chí chiến đấu trở lại. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng chiến ba trăm hiệp với Hạ Mộng Tùng.
Tuy nhiên khi Lâm Niệm Sơ bước ra ngoài, cô mới nhận ra rằng Hạ Mộng Tùng đã đi mất rồi.
“Cô ta đâu rồi?” Không thể tận tay xé xác trà xanh được nữa, Lâm Niệm Sơ cảm thấy rất bực bội, vừa tức giận vừa sốt ruột nhìn chằm chằm Trình Nghiễn hỏi: “Cô ta đi đâu rồi?”
Trình Nghiễn kiêu ngạo trả lời: “Anh chửi đuổi cô ta đi rồi.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Con mẹ nó, ai cho phép anh động vào con mồi của em?!
Phụ nữ mang thai dễ bị xúc động, nếu không thể giải tỏa, thực sự sẽ thấy rất khó chịu.
Nhưng cô cũng không thể tức giận vì việc Trình Nghiễn xua đuổi ánh trăng sáng trong lòng anh đi được nhỉ? Đây chẳng phải là cố tình gây sự à?
Gây sự cũng cần phải có lý do hợp lý.
Để giữ bình tĩnh, cô hít một hơi thật sâu rồi thở dài, sau đó nhìn chằm chằm Trình Nghiễn với vẻ mặt vô cảm: “Hai người mới gặp nhau ở đâu vậy?”
Cảm giác như kiểu cô đang tính toán nợ nần trả sau vậy.
Toàn thân Trình Nghiễn căng cứng lại, bất giác đứng thẳng lưng, cố gắng giữ bình tĩnh và trả lời một cách thận trọng: “Lúc anh đi lấy túi cho em, anh gặp cô ta ở trong cửa hàng, nhưng anh không nói chuyện với cô ta, không nói một chữ nào cả.”
Lông mày Lâm Niệm Sơ hơi nhướng lên: “Vậy tại sao cô ta lại đuổi theo anh thế?”
Trình Nghiễn: “Anh, anh… anh cũng không biết.” Không biết có phải vì trong trung tâm thương mại mở điều hòa hay không, mà cả người anh nổi hết da gà lên, căng thẳng cực độ.
Anh còn không biết tại sao à?
Không biết cũng là lỗi của anh!
Lâm Niệm Sơ trừng mắt nhìn anh, hừ lạnh một cái rồi quay đầu bỏ đi.
“Vợ ơi!” Trình Nghiễn vội vàng đuổi theo, cố gắng nắm lấy tay cô, nhưng Lâm Niệm Sơ hất ra. Anh không nản lòng, lại thử lần nữa, nhưng vẫn bị hất ra.
“Đừng chạm vào em!” Lâm Niệm Sơ nói mà chẳng thèm quay đầu lại.
Trình Nghiễn dứt khoát nắm chặt tay cô, không để cô có cơ hội hất ra nữa. Anh dịu dàng dỗ dành: “Em là vợ anh, là người quan trọng nhất với anh. Cô ta chẳng là gì cả, không cần phải ghen vì cô ta.”
Lâm Niệm Sơ dừng bước, khuôn mặt hơi đỏ, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Ai ghen vì cô ta chứ? Anh đừng tự luyến quá!”
Trình Nghiễn cười: “Nếu không ghen thì tại sao em lại tức giận như vậy?”
Mặt Lâm Niệm Sơ càng đỏ hơn: “Em chỉ nhìn anh thấy ngứa mắt thôi!”
Trình Nghiễn: “Vậy anh mời em xem phim được không? Sau đó em làm hòa với anh.”
Lâm Niệm Sơ: “Không xem!”
Trình Nghiễn giả vờ bị tổn thương: “Vé xem phim ở đây 120 tệ một vé lận, anh đã chân thành như vậy rồi, em vẫn không chịu làm hòa với anh à?”
Hai vé hết 240 tệ, đúng là rất có thành ý.
Lâm Niệm Sơ bỗng nhiên bị chọc cười, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên, nhưng nhanh chóng kìm lại, mặt lạnh nói: “Việc mời em xem phim là chuyện của anh, việc em có làm hòa với anh hay không là chuyện của em, rõ ràng đâu ra đấy.”
Trình Nghiễn lập tức lấy điện thoại ra: “Anh mua vé ngay đây.”
Lâm Niệm Sơ liếc nhìn anh, cuối cùng không nhịn được dặn dò: “Mua chỗ gần lối đi, không thì lúc em đi vệ sinh sẽ làm phiền người bên cạnh và phía sau.”
Một bộ phim chiếu gần hai tiếng, cô rất tự tin khẳng định rằng trong suốt buổi xem phim, chắc chắn mình sẽ phải đi vệ sinh vài lần.
Trình Nghiễn “Ừ” một tiếng đáp lại cô, rồi mua suất chiếu vào nửa tiếng sau.
Trước khi đến rạp chiếu phim, hai người để đồ đạc đã mua ở khu gửi đồ ở tầng một trước, rồi đi thang máy lên tầng 12.
Khi đến rạp chiếu phim, Trình Nghiễn xếp hàng ở máy bán vé tự động để lấy vé, còn Lâm Niệm Sơ vào quán đồ uống trước cửa rạp để mua một cốc nước chanh. Vì cửa hàng này làm ăn khá uy tín nên cốc nước chanh rất lớn, gần như bằng một thùng bỏng ngô trong suốt, vì vậy cô chỉ mua một cốc và lấy hai ống hút.
Khi cô quay lại rạp chiếu phim, Trình Nghiễn đã lấy xong vé.
Còn năm phút nữa mới đến giờ vào phòng chiếu, ngoài cổng soát vé đã có một hàng dài người xếp hàng. Hai vợ chồng đi về cuối hàng, sau khi vào xếp hàng, Lâm Niệm Sơ chọc ống hút vào miệng cốc nước chanh, đưa đến bên miệng Trình Nghiễn: “Anh uống một ngụm đi.”
Trình Nghiễn lập tức mở miệng ngậm ống hút, uống một ngụm lớn đầy sảng khoái.
Tuy nhiên với dung tích của cốc, ngụm lớn đó của anh chỉ như muối bỏ bể.
Đợi anh uống xong, Lâm Niệm Sơ lấy lại cốc, rồi lấy một ống hút mới chọc vào cốc.
Trình Nghiễn sững sờ: “Vợ à, có phải em đang chê anh không?”
Lâm Niệm Sơ cũng ngạc nhiên, hơi nhíu mày, hỏi lại: “Chẳng lẽ em thể hiện chưa được rõ ràng à?”
Trình Nghiễn: “…”
Ha, phụ nữ.
Anh không nói nhiều, trực tiếp hành động luôn, rút ống hút mới mà cô vừa cắm vào ra, vứt vào thùng rác bên cạnh.
“Anh chỉ muốn dùng chung một ống hút với em thôi.” Anh cứng đầu như trẻ con.
Lâm Niệm Sơ: “…”
Ha, đàn ông thật là phiền chết đi được.
Tuy nhiên, ống hút của cô đã trở thành đống phế thải trong thùng rác, nên cô buộc phải dùng chung một ống hút với chồng mình.
Khi vào rạp, Lâm Niệm Sơ mới phát hiện ra rằng Trình Nghiễn đã mua vé cho phòng chiếu đôi, không cần phải suy nghĩ nhiều, giá vé chắc chắn cao hơn so với phòng chiếu bình thường.
Phòng chiếu đôi có ít chỗ ngồi nhưng ghế thì rất rộng rãi, toàn bộ là sofa nhung đỏ mềm mại. Cả rạp chỉ có mười sáu chiếc ghế dài, chia thành tám hàng ở mỗi bên, với lối đi ở giữa và hai bên, rất thuận tiện để đi vệ sinh giữa chừng.
Trình Nghiễn đã mua chỗ ngồi ở hàng cuối, bên phải.
Lâm Niệm Sơ ngồi xuống sofa, nhìn chồng với vẻ mặt ngạc nhiên và sửng sốt: “Tổng giám đốc Trình, gần đây anh trúng số à? Sao lại chi tiền hào phóng quá vậy?”
Trình Nghiễn vừa ngồi xuống vừa thở dài: “Vợ à, nếu em ghen thì dù phải tiêu hết cả gia sản anh cũng phải dỗ dành em.”
Lâm Niệm Sơ vừa tức vừa buồn cười: “Anh tự luyến quá đấy!”
Trình Nghiễn: “Haiz, phụ nữ lúc nào cũng nói một đằng làm một nẻo.”
Lâm Niệm Sơ giơ tay đánh nhẹ vào cánh tay anh: “Thiếu đòn!”
Trình Nghiễn quay mặt sang nhìn cô, đôi mắt hoa đào tràn đầy sự vui vẻ: “Còn ghen nữa không?”
Lâm Niệm Sơ không đáp lại anh, chỉ liếc mắt nhìn anh một cái rồi quay mặt đi.
Trình Nghiễn cười bất đắc dĩ: “Máu ghen dữ dội thật đó.”
Lâm Niệm Sơ nhìn anh với vẻ mặt không đổi.
Sự vui vẻ trong mắt Trình Nghiễn càng đậm hơn, đuôi mắt hơi nhếch lên, đôi mắt đen sáng rực còn ánh lên vẻ dịu dàng. Nhìn chằm chằm cô được một lúc thì anh cúi xuống hôn nhẹ lên má cô, giọng nói trầm ấm và tình tứ: “Người anh yêu nhất là em, từ nay về sau cũng luôn là em.”
Lâm Niệm Sơ cảm thấy trái tim mình đập thình thịch, hơi thở rối loạn, hai bên má không ngừng nóng lên.
Theo lý mà nói cô không nên như vậy, vì cô đã từng kết hôn một lần, có một mối quan hệ kéo dài mười năm. Cô không nên giống như một cô gái mới bắt đầu yêu, dễ bị rung động như bây giờ.
Nhưng cô chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy: Được tỏ tình và hôn ở một nơi đông người như rạp chiếu phim.
Lương Thần là một người rất quy tắc, ít nhất là bề ngoài thì như vậy, tính tự kiềm chế và nghiêm khắc vô cùng cao. Anh ta không bao giờ làm chuyện gì quá đà ở những nơi đông người, luôn giữ vẻ ngoài tao nhã của một bậc quân tử.
Từ khi bắt đầu yêu nhau, ấn tượng của Lâm Niệm Sơ về anh ta là: Ông cụ non.
Anh ta không bao giờ bày tỏ tình cảm với cô ở nơi công cộng, càng không bao giờ hôn cô ở những nơi như vậy, dường như đối với anh ta đó là chuyện không thể chấp nhận được.
Anh ta giống như một thần thánh đứng trên cao, không thể chấp nhận những hành động của mấy người phàm phu tục tử, giống như việc anh ta không thể chấp nhận việc cô đi đến phố ẩm thực để ăn bún ốc vậy.
Vì vậy, Lâm Niệm Sơ chưa bao giờ nghi ngờ rằng một người như anh ta sẽ ngoại tình, nếu không phải vì bắt quả tang tại trận, có lẽ cả đời cô sẽ sống trong sự mù mịt.
Tình cảm mười năm giống như một ấm nước đặt trên lửa nhỏ đun chậm, hiếm khi sôi sục.
Cô không thể phủ nhận rằng Lương Thần thật sự đã yêu cô. Trong những năm tháng anh ta một lòng yêu thương cô, anh ta đối xử với cô rất tốt, tình yêu của anh ta nồng nàn và sâu đậm. Nhưng tình yêu của anh ta luôn rất kiềm chế, vì vậy gần như cô chưa bao giờ trải nghiệm những khoảnh khắc bí mật và thú vị trong tình yêu, mà chỉ nghe nói từ người khác.
Không ngờ lại có cơ hội trải nghiệm điều đó trong lần yêu thứ hai.
Trình Nghiễn và Lương Thần là hai người hoàn toàn khác biệt. Tình yêu của anh rất bộc trực và kiêu ngạo, không bao giờ do dự hay che giấu, tình yêu của anh rõ ràng và thẳng thắn. Hơn nữa, tình yêu của anh luôn là sự thiên vị công khai, mang lại cho cô cảm giác an toàn và thỏa mãn.
Đột nhiên rạp chiếu phim tối om.
Màn hình lớn vuông vắn giống như một tấm bảng phát sáng, tỏa ra những tia sáng hình thang vào trong phòng tối đen.
Số cặp đôi đến xem phim tại phòng chiếu dành cho các cặp tình nhân không nhiều, cộng thêm cô và Trình Nghiễn tổng cộng chỉ có bốn cặp.
Có hai cặp đôi ngồi phía trước họ, còn một cặp ngồi bên cạnh họ, nhưng ở giữa có một lối đi, tay vịn của ghế sofa lại cao, chắn rất kỹ nên không ai có thể nhìn thấy được.
Hơi thở của Lâm Niệm Sơ trở nên gấp gáp, cô cảm thấy hơi nóng.
Cô cúi đầu, mím môi, do dự một lát rồi quay mặt nhìn sang Trình Nghiễn.
Trình Nghiễn cũng đang nhìn cô.
Hình ảnh trên màn hình lớn liên tục thay đổi, ánh sáng và bóng tối trong rạp chiếu phim giao thoa nhau.
Đôi mi dài và dày của anh hơi rủ xuống, tạo một cái bóng mờ dưới mắt.
Trong bóng tối, ánh mắt của anh lại rất sáng, như ẩn chứa ánh sao. Dưới sống mũi cao là đôi môi đỏ mọng, vừa thanh tú lại có một chút quyến rũ.
Lâm Niệm Sơ nín thở, một lúc sau, cô nâng cằm lên, đặt đôi môi của mình lên môi anh, đồng thời nhắm mắt lại, để bản thân hoàn toàn chìm đắm trong cảm xúc.
Phim đang chiếu là một bộ phim chính kịch, nhưng cả hai đều không biết nội dung của nó là gì.
Trong suốt bộ phim dài 120 phút, Lâm Niệm Sơ đã đi vệ sinh ba lần, mỗi lần Trình Nghiễn đều đi cùng cô vì ánh sáng trong rạp chiếu phim tối, anh lo cô không nhìn thấy rõ cầu thang.
Trong thời gian còn lại, hai người hầu như chỉ trao nhau những nụ hôn, nhưng ngoài việc hôn ra, họ không làm chuyện gì thái quá cả, vì dù sao cũng có camera giám sát.
Bộ phim kết thúc, đèn trong rạp lại bật lên. Lâm Niệm Sơ cảm thấy hơi khô miệng, lúc này cô mới nhớ ra mình còn một ly nước chanh.
Khi cô đang cầm ly nước uống, Trình Nghiễn đột nhiên nói: “Tối nay tiếp tục.” Giọng anh trầm thấp và hơi khàn: “Ở trên giường thì vẫn tốt hơn.”
Lâm Niệm Sơ suýt bị sặc nước, vừa tức vừa ngượng ngùng liếc anh một cái.
Trình Nghiễn cong môi cười, dáng vẻ cực kỳ hư hỏng.
Lâm Niệm Sơ thả ống hút ra, nhét ly nước chanh còn một nửa vào tay anh, ra lệnh không cho phép được cãi: “Uống hết, không được để lại một giọt nào, nếu không thì là do anh không làm được!”
Trình Nghiễn: “…”
Rời khỏi rạp chiếu phim, hai người đi thẳng xuống tầng hầm bằng thang máy, mua cho Trình Mặc vài món ăn vặt mà cô bé thích rồi đi đến bãi đậu xe.
Sau khi lên xe, Trình Nghiễn đột nhiên nói: “Hình như hai chúng ta quên lấy đồ rồi hay sao ấy?”
Lâm Niệm Sơ đang thắt dây an toàn thì khựng lại, mới nhớ ra đôi giày mới mua của cô vẫn còn để trong tủ giữ đồ ở tầng một.
Trình Nghiễn vừa mở cửa xe vừa nói: “Đợi anh một chút, anh đi lấy.”
Lâm Niệm Sơ đành phải ngồi trong xe chờ anh, cảm thấy buồn chán nên cầm điện thoại lên, mở app Mouyin, lần lượt kiểm tra hai tài khoản khác nhau.
Trong hai tháng gần đây, số lượng người theo dõi tăng nhanh, mỗi tài khoản đều tăng gần 100.000 người, số lượng nhà quảng cáo liên hệ với cô cũng ngày càng nhiều, vì vậy phí quảng cáo cũng theo đó mà tăng lên.
Tuy nhiên, cô là một người làm video có nguyên tắc, không bao giờ nhận quảng cáo tùy tiện. Cô luôn trải nghiệm tất cả sản phẩm trước khi quyết định có nhận hợp tác hay không, chính vì vậy cô mới thực sự hiểu được thế nào là “lòng dạ thương nhân hiểm ác”.
Khoảng một tháng trước, cô nhận được một lời mời quảng cáo từ một thương hiệu thuốc nhuộm tóc, với mức giá rất hấp dẫn. Tuy nhiên, cô không bị cám dỗ bởi tiền bạc mà quyết định tự mua một chai thuốc nhuộm của thương hiệu đó để thử nghiệm. Cô định để Trình Nghiễn nhuộm tóc thử trước, đồng thời quay video lại. Nếu sản phẩm tốt thì cô sẽ sử dụng video nhuộm tóc của anh để đăng quảng cáo.
Cô còn đặc biệt chọn cho chồng mình một gam màu trầm khiêm tốn: nâu đất.
Kết quả lại hoàn toàn ngoài dự đoán, màu nâu đất biến thành vàng đất, màu trầm trở thành màu phân chó.
Màu sắc không đúng đã đành, thời gian nhuộm tóc cũng hoàn toàn không giống như quảng cáo. Quảng cáo nói rằng chỉ cần 15 phút là có màu, nhưng thực tế phải mất tới nửa tiếng mới có hiệu quả thấy rõ.
Điều đáng sợ hơn nữa còn ở phía sau.
Khi Trình Nghiễn gội đầu và sấy khô tóc xong, hai người mới phát hiện ra thuốc nhuộm không đều màu, có chỗ đậm, chỗ nhạt, trông giống như một bãi cỏ mọc không đồng đều.
Lúc đó, Lâm Niệm Sơ thực sự cảm thấy rất có lỗi vì bản thân đã hại Trình Nghiễn ra nông nổi này, nên với bụng đầy áy náy, cô đã cầm tông đơ và cắt toàn bộ mái tóc vàng không đều của anh thành kiểu tóc ngắn.
Sau đó, cuối cùng cô đã tin vào câu mà chồng cô từng nói: Kiểu tóc ngắn mới là tiêu chuẩn thực sự để đánh giá vẻ ngoài của một người đàn ông.
Sau khi cắt tóc ngắn, các đường nét trên khuôn mặt Trình Nghiễn trở nên nổi bật hơn, các góc cạnh rõ ràng, vừa đẹp trai lại mạnh mẽ, rất có phong cách đàn ông.
Lâm Niệm Sơ cũng xem như tình cờ khám phá ra một khía cạnh khác của chồng mình.
Nhưng quảng cáo này chắc chắn không thể đăng được, dù có trả bao nhiêu tiền cũng không nhận, quá kém chất lượng!
Từ đó trở đi, cô kiên quyết không nhận các quảng cáo thuộc loại này nữa, bao gồm cả dầu gội, dầu xả và mặt nạ tóc, vì dù sao thì tóc của chồng cô cũng là tóc. Mặc dù hiện tại tóc rất dày và đen bóng, nhưng cô không muốn liều lĩnh thử nghiệm nữa. Nếu làm hại tóc anh và khiến anh bị hói sớm thì người chịu thiệt thòi cuối cùng cũng sẽ là cô.
Hôm nay không có nhà quảng cáo nào liên hệ với cô, nhưng có khá nhiều bình luận từ người hâm mộ. Cô đọc từng bình luận một, nhưng vẫn đặc biệt chú ý đến những bình luận trên tài khoản “Mẹ của Trình Thúi Thúi”.
Kỹ năng diễn xuất của một diễn viên không phải do bản thân tự định nghĩa mà là do khán giả quyết định.
Sau khi dành nhiều thời gian xem các bình luận và kiểm tra hai tài khoản, cô thoát khỏi Mouyin. Do dự một chút, cô mở trình duyệt, nhìn chằm chằm vào ô tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng lấy hết can đảm và bắt đầu gõ “Thông tin tuyển dụng của Nhà hát kịch Đông Phụ”.
Nhưng không phải năm nào nhà hát kịch cũng tuyển người, vì không phải tất cả các vị trí đều trống.
Năm nay không có thông tin tuyển dụng, Lâm Niệm Sơ không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, như thể chỉ cần nhà hát kịch không tuyển dụng thì cô không tính là đã bỏ lỡ cơ hội quý giá. Hơn nữa dù cô không mang thai thì cô cũng chưa chắc sẽ đậu kỳ thi.
Nhưng ít nhất cô vẫn có thể tự an ủi bản thân như vậy.
Một tiếng động lớn bất ngờ phát ra từ phía sau xe, cô quay đầu lại và thấy Trình Nghiễn đã trở về.
Anh đặt đồ vào cốp sau rồi lên xe.
“Sao anh đi lâu thế?” Lâm Niệm Sơ nghi ngờ hỏi.
Trình Nghiễn vừa thắt dây an toàn vừa trả lời: “Cửa tủ bị hỏng, anh đã gọi điện thoại cho bên sửa chữa, phải đợi họ đến mở cửa.”
Lâm Niệm Sơ không nghi ngờ gì, chỉ “ồ” một tiếng.
Lúc về đường không bị tắc, đi trên đường cao tốc, cả tuyến đường rất suôn sẻ. Hơn hai mươi phút sau, họ đã về đến nhà.
Tầng hầm để xe rộng rãi và yên tĩnh.
Trình Nghiễn đỗ xe xong, nói với Lâm Niệm Sơ: “Đôi giày ở cốp sau.”
“Ừm.” Lâm Niệm Sơ cởi dây an toàn, mở cửa xuống và đi về phía đuôi xe.
Cốp sau đột nhiên mở ra, không chỉ có túi đựng của Gucci mà còn có một cái túi khác của LV.
Lâm Niệm Sơ ngẩn người, nhìn chằm chằm vào logo trên chiếc túi màu cam.
Trình Nghiễn đi đến bên cạnh cô, cười nói: “Sao em không mở ra xem thử đi?”
Lâm Niệm Sơ bừng tỉnh, quay đầu trừng mắt nhìn anh, phản ứng đầu tiên là: “Anh lấy tiền ở đâu ra vậy?”
Ánh mắt Trình Nghiễn hơi lơ đãng, đưa tay xoa xoa chóp mũi: “À thì, mấy hôm trước khi dọn dẹp đồ đạc, anh tìm thấy một cái ví cũ, bên trong có một thẻ ngân hàng cũ, trong thẻ có hơn 10.000 tệ.”
Lâm Niệm Sơ tức giận nói: “Hơn 10.000 tệ mà anh lại không nộp cho em à?”
Trình Nghiễn bày ra vẻ mặt vô tội, hỏi ngược lại cô: “Nộp rồi thì sao gây bất ngờ cho em được?”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Rất đáng giận, nhưng lại khiến người ta không thể nổi giận.
Trình Nghiễn lại thúc giục: “Em mau mở ra xem đi.”
Lâm Niệm Sơ liếc anh một cái, đưa tay lấy túi LV, rút hộp bên trong ra, mở nắp, sau đó lại ngẩn người.
Đó là một cái túi bucket mà cô đã ao ước từ lâu.
Cô còn đặc biệt tìm một cửa hàng đại lý uy tín trên Taobao, cô đã thêm chiếc túi này vào giỏ hàng từ lâu nhưng vẫn chưa dám mua.
Chiếc túi trong tay bỗng nhiên trở nên nặng trĩu, nhưng lại càng làm cô thêm yêu thích không muốn rời tay.
Trình Nghiễn nâng tay nhẹ nhàng véo má cô, cười hỏi: “Còn ghen nữa không? Mẹ của Thúi Thúi.”
Lâm Niệm Sơ giận dữ liếc xéo anh, lẩm bẩm: “Không sợ trộm lấy đi thì cũng sợ trộm để ý. Nếu cô ta để ý đến chồng em, bộ em không thể tức giận à?”
Trình Nghiễn dùng hai tay nâng gương mặt cô, giọng điệu dịu dàng và chắc chắn: “Yên tâm đi, bố Thúi Thúi sẽ mãi thuộc về mẹ Thúi Thúi, không ai có thể trộm đi được.”
Lâm Niệm Sơ vẫn chưa hoàn toàn hài lòng: “Lần sau nếu gặp phải tình huống như vậy thì anh đừng chửi cô ta nữa.”
Trình Nghiễn bối rối: “Tại sao thế?”
Lâm Niệm Sơ cười khinh bỉ, gằn từng chữ: “Em muốn tự tay xé xác cô ta!”
Trình Nghiễn: “…”
Khá dữ dằn đấy.
*Tác giả có lời muốn nói:
#Nữ chính đầu tiên trong lịch sử vì đi tiểu tiện nhiều mà mất đi cơ hội tự tay xé xác trà xanh#
#Nhưng đừng lo, sẽ sớm có lại cơ hội trừng trị kẻ xấu và trà xanh!#