Trên ngã ba đường không có ai quấy rầy, ánh trăng chiếu sáng trên bầu trời, cây cối xung quanh xanh tươi.
Tiếng ve kêu râm ran, màn đêm yên tĩnh.
Nụ hôn này vừa cuồng nhiệt lại kéo dài thật lâu.
Khi Trình Nghiễn buông cô ra, trên mặt Lâm Niệm Sơ hiện lên một mảng đỏ hồng, trên vầng trán trơn bóng còn có một lớp mồ hôi mỏng, hơi thở cũng bị rối loạn, không thể kiểm soát được.
Đôi môi của cô cũng hơi sưng lên, trông vừa đầy đặn vừa hồng hào. Đôi mắt cáo quyến rũ tự nhiên của cô dường như được bao phủ bởi một lớp sương mù, khiến cô càng thêm quyến rũ.
Trình Nghiễn cụp mắt nhìn vợ của mình không chớp mắt, giống như nhìn thế nào cũng không đủ, trên mặt toàn là sự dịu dàng.
Lâm Niệm Sơ ngước mắt, dịu dàng nhìn anh, cắn môi, đỏ mặt ngượng ngùng hỏi: “Phần thưởng này đủ chưa?”
Trình Nghiễn gật đầu: “Đủ rồi.”
Lâm Niệm Sơ cúi đầu cười bẽn lẽn, giơ tay đấm nhẹ vào ngực anh, hờn dỗi nói: “Đồ quỷ sứ~” Sau đó lập tức thay đổi vẻ mặt, thể hiện thế nào là một nữ diễn viên nhân dân xuất sắc, dùng vẻ mặt không chút cảm xúc nào ngẩng đầu lên, vô cùng tình cảm nói: “Vậy không cần phải thưởng một ngàn tệ kia nữa.”
Trình Nghiễn: “……”
Trình Nghiễn: “……….”
Trình Nghiễn: “…………….”
Cả người đều sững sờ.
Lâm Niệm Sơ lại lườm anh, tức giận nói: “Đồ lừa đảo!”
Điều này khiến Trình Nghiễn vô cùng oan ức: “Anh lừa em cái gì?”
Lâm Niệm Sơ tức giận trừng mắt nhìn anh: “Gì mà thương vụ làm ăn 10 triệu? Anh chỉ muốn lừa em đến nơi không người này rồi giở trò lưu manh!”
Trình Nghiễn cam đoan chắc như đinh đóng cột: “Anh thề anh không lừa em, việc hợp tác là hàng thật giá thật, hợp đồng cũng đã ký rồi, không tin em có thể đến công ty kiểm tra.”
Lâm Niệm Sơ trước tiên là sửng sốt, ngay sau đó trong mắt lại toát ra ánh sáng vàng rực rỡ: “Thật sự sắp giàu rồi à!?”
Đúng là chúa tham tiền.
Trình Nghiễn buồn cười, gật đầu thật mạnh: “Giàu sang rồi, sắp có thể thoát nghèo trở nên giàu có rồi.”
Lâm Niệm Sơ vô cùng kích động, ngay cả nhóc con ở trong bụng cũng kích động theo, đạp cô liên tiếp mấy đá, cô vội vàng cúi đầu, vừa xoa bụng vừa kích động nói: “Thúi Thúi à, con sắp trở thành phú nhị đại rồi!”
[*Phú nhị đại (富二代) nghĩa là “thế hệ giàu có đời thứ hai”, là một thuật ngữ dùng để chỉ thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi.]
Trình Nghiễn lại bị chọc cười, sau đó cẩn thận đánh giá sắc mặt của vợ, căng thẳng liếm môi, thử hỏi: “Vậy… chuyện thưởng một ngàn tệ em mới nói với anh ban nãy…”
Sáng hôm nay anh vội vã về nhà, trên đường đụng phải một chiếc xe điện ba bánh, đầu xe phía bên phải bị đụng móp, sơn xe cũng bị cọ xước, chắc chắn phải đưa đi sửa. Nhưng đối với người đàn ông đã kết hôn, lại chỉ có một ngàn tám tiền tiêu vặt một tháng như anh mà nói thì đây tuyệt đối là một khoản chi tiêu không nhỏ.
Theo lý thuyết khoản chi tiêu này có thể xin thanh toán, nhưng bởi vì một số nguyên nhân khó nói, anh không dám nói chuyện bị đụng xe với vợ, cho nên không thể xin thanh toán, chỉ có thể tự mình gánh vác.
Hít một hơi thật sâu, trong ánh mắt Trình Nghiễn nhìn về phía vợ mình lộ rõ sự tôn trọng và chân thành: “Vợ chính là chị đại mà anh kính nể nhất, tín nhiệm nhất, từ trước đến nay vợ là người mà một lời đã nói ra thì không thu lại, nhất định không được phụ lại tấm lòng tin tưởng của anh đối với vợ.”
Mọi lời dối trá đều sẽ được phơi bày, chỉ có mỗi lời nịnh hót mới không bị vạch trần, chiêu nịnh nọt này rất hữu ích đối với Lâm Niệm Sơ.
Hơn nữa người ta cũng đã nói đến mức này rồi, nếu cô tiếp tục cắt xén phần thưởng thì dường như có hơi không thích hợp.
Lâm Niệm Sơ suy nghĩ một chút rồi nói: “Để xem biểu hiện của anh trong mấy ngày tới như nào, nếu biểu hiện tốt, tháng sau sẽ cho anh hai ngàn tám.”
Trình Nghiễn thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lâm Niệm Sơ vô cùng cảm động và biết ơn, nói ra những lời từ tận đáy lòng: “Vợ ơi, anh yêu em chết đi được.”
Tình yêu qua loa như thế, vẫn là được xây dựng trên cơ sở tiền bạc.
Hừ.
Chị đại đây không thèm.
Lâm Niệm Sơ không trả lời, xoay người đi về phía đường chính ở giao lộ phía trước, đồng thời thúc giục: “Đi thôi, mau về nhà nào, em còn phải đi tắm nữa.”
Trình Nghiễn lại nắm lấy cổ tay cô: “Không lừa em đâu, yêu em thật đấy.” Anh nói chắc như đinh đóng cột: “Không có một ngàn tiền thưởng này thì anh cũng yêu em.”
Bước chân Lâm Niệm Sơ dừng lại, quay đầu nhìn anh.
Ánh sáng xung quanh mờ mịt, đôi mắt đen láy của Trình Nghiễn lại vô cùng sáng ngời, như ẩn giấu cả ánh sao, ánh mắt nhìn về phía cô cũng vô cùng chăm chú.
Bốn mắt nhìn nhau, anh bình tĩnh, nói từng chữ một: “Lâm Niệm Sơ, anh thật sự rất yêu em.”
Mặc dù không thể xác định là yêu lúc nào, nhưng có thể xác định là yêu, hơn nữa còn chìm sâu vào đó, không thể thoát ra được.
Lúc này ánh trăng sáng tỏ, mọi âm thanh đều yên tĩnh.
Hô hấp của Lâm Niệm Sơ đột nhiên cứng đờ, cùng lúc đó, trái tim của cô cũng đột ngột co rút, giống như bị thứ gì đó vừa dịu dàng vừa mạnh mẽ đánh vào.
Ma xui quỷ khiến, hốc mắt và mũi của cô cũng chua xót.
Sau khi trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, cô không còn tin tưởng tình yêu và hôn nhân nữa, luôn cảm thấy những thứ này không đáng tin cậy, không phải thứ mà một người phụ nữ bình thường như cô có thể khống chế được.
Có thể nói cô đã dùng mười năm thanh xuân đổi lấy một bài học kinh nghiệm đầy đau đớn.
Lúc mới ly hôn, thậm chí cô còn cảm thấy người có gia đình tồi tệ như mình không xứng có được tình yêu và cuộc hôn nhân trọn vẹn, bởi vì số mệnh đã định trước cô sẽ không có được hạnh phúc.
Nhưng không còn tin tưởng nữa, không có nghĩa là hoàn toàn biến mất. Cô không thể khống chế được tình cảm của mình, tình yêu giống như ngọn cỏ mọc trên cánh đồng xanh tốt, dù lửa có thiêu thế nào cũng cháy không hết, khi gió xuân về lại nảy nở sinh sôi. Chỉ là lần này khác với lần trước, cô bước vào cuộc hôn nhân trước, sau đó mới có tình yêu.
Tuy rằng không biết tình yêu này bắt đầu từ khi nào, nhưng hiện tại cô chắc chắn mình đã yêu Trình Nghiễn, nhưng cô vẫn không có niềm tin vào tình yêu này, ai biết được tình yêu và cuộc hôn nhân này có thể kéo dài được bao lâu?
Tình yêu cần phải liên tục tạo cảm giác mới mẻ mới có thể duy trì, nhưng năm tháng dài đằng đẵng, bản chất của cuộc sống vẫn là bình thường, duy trì cảm giác mới mẻ nói thì dễ nhưng muốn làm thì khó biết bao? Hai người ở bên nhau một thời gian dài, tình yêu sớm hay muộn cũng sẽ lụi tàn.
Nhưng người sớm muộn gì cũng sẽ chết, chẳng lẽ lại vì sợ chết mà không sống sao?
Hơn nữa tình cảm là thứ không thể kiềm chế được, hoặc là cắt đứt quan hệ, hoặc là đâm đầu vào nó, do dự hay không dám tiến lên sẽ chỉ càng giày vò và mang lại đau khổ cho nhau.
Cô đã ly hôn một lần rồi, không còn là một cô gái ngây thơ khờ khạo, nếu như còn do dự trong chuyện tình cảm, vậy cô chính là một đứa ngốc chỉ nhớ cái tốt mà quên cái xấu.
Cô hiểu rõ bây giờ mình muốn gì, cũng có thể phân biệt được rõ ràng rốt cuộc đối phương là thật lòng hay giả dối, lại càng có thể nhìn ra rốt cuộc người đàn ông này có đáng tin hay không, gặp được người không đáng tin cậy mới biết được thế nào mới là người đáng tin cậy.
Trước khi giọt nước tràn ly, cô sẽ cảm thấy lo lắng và sợ hãi, nhưng chuyện đã đến trước mắt rồi, cô nhất định phải đưa ra lựa chọn cho tình cảm này.
Cô không muốn từ chối tình yêu của Trình Nghiễn, cũng không thể phủ nhận tình cảm của mình đối với anh, cũng không muốn tự hành hạ mình, đây là chuyện mà người chưa trưởng thành mới làm.
Cho nên lựa chọn của cô là: Chuyện đã đến rồi thì cứ thuận theo tự nhiên.
Giống như một câu hát trong bài “Nổi gió rồi”: Nếu tim này đã rung động thì cứ để mọi thứ tùy duyên đi.
Cẩn thận suy nghĩ thật lâu, cho đến khi hoàn toàn xác định được tình cảm của mình, Lâm Niệm Sơ mới mở miệng, đáp lại lời thổ lộ bất ngờ của Trình Nghiễn: “Em cũng yêu anh.”
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo một loại sức mạnh khiến người khác không thể xem nhẹ được.
Trong không khí dường như có một mùi hương thoang thoảng.
Trình Nghiễn nhướng mắt, nhếch khóe môi lên, kéo dài giọng gọi: “Vợ.” Sau đó nhìn Lâm Niệm Sơ với vẻ mặt vô cùng mong chờ.
Lâm Niệm Sơ cảm thấy rất buồn cười, lại lần nữa phát hiện ra hóa ra bố của Thúi Thúi lại là một người đàn ông ngoài trông gợi đòn ra còn rất đáng yêu.
Cô khẽ mím môi, mang theo ý cười trả lời: “Chồng.”
Trình Nghiễn hài lòng nhếch khóe môi lên, trong đôi mắt hoa đào lộ rõ vẻ vô cùng khoái chí và hả hê.
Nói chung là dáng vẻ vô cùng gợi đòn.
Lâm Niệm Sơ lườm một cái, kéo tay anh, tức giận nói: “Về nhà nhanh, em muốn tắm rửa.”
Trình Nghiễn buông cổ tay cô ra, rồi lại kéo tay cô lại, mười ngón đan nhau: “Đi, theo chồng về nhà nào.”
Lâm Niệm Sơ vừa đi theo anh vừa dùng tay kia gãi cổ, lẩm bẩm nói: “Ở đây nhiều muỗi quá, em cảm giác hình như trên người bị cắn mấy phát rồi.” Trên người cô chỉ mặc một chiếc váy rộng thùng thình dành cho phụ nữ có thai, đối với muỗi trong công viên mà nói, cô chính là một chiếc hồng tâm đang di chuyển.
Trình Nghiễn: “Lúc về anh sẽ xem giúp em.”
Lâm Niệm Sơ cạn lời: “Vết muỗi đốt thì có gì mà xem?”
Trình Nghiễn mặt không đổi sắc, nghiêm túc nói: “Trên người vợ anh cái gì mà chẳng đẹp.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Con mẹ anh đang giở giọng biến thái gì vậy?
Trình Nghiễn vẫn mặt không đỏ tim không đập: “Hay là… tối nay anh dọn sang phòng em ngủ nhé?”
Lâm Niệm Sơ không chút do dự: “Anh đừng có mơ!”
Trình Nghiễn đặt quyết tâm nhất định phải ngủ cùng vợ, bắt đầu ra sức khuyên can: “Có cặp vợ chồng nào đến con cũng sắp chào đời rồi mà còn chưa ngủ cùng nhau không?”
Lâm Niệm Sơ: “Thì có hai chúng ta đó.”
Trình Nghiễn: “…”
Lâm Niệm Sơ: “Ai ngủ phòng nấy đi, thoải mái biết bao.”
Ngủ một mình lâu rồi sẽ quen với cảm giác một mình chiếm hết một cái giường lớn, tự do thoải mái biết bao, muốn xoay hay nằm như thế nào cũng được, giống như cá trở về biển lớn vậy.
Cô không muốn chia sẻ một nửa giường lớn của mình đâu.
Hơn nữa mặc dù hai người cũng từng có kinh nghiệm ngủ chung một giường, nhưng đó đơn thuần là tình dục, không có tình cảm, cho nên không sao cả.
Nhưng hiện tại thì khác, hiện tại đã có tình cảm rồi, ngủ chung một chỗ lại càng dễ bén lửa hơn, không thể chỉ nghĩ đến thứ đó được, bởi vì trong bụng cô còn có đứa bé nữa.
Thấy mà không ăn được, vậy không phải là tra tấn người ta sao?
Chi bằng mắt không thấy thì tâm không phiền.
“Em không cho phép anh ngủ với em.” Lâm Niệm Sơ nói chắc như đinh đóng cột: “Em muốn ngủ một mình.”
Trình Nghiễn thở dài, sau đó dừng bước, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Lâm Niệm Sơ: “Bây giờ anh muốn nói thật với em một chuyện.”
Bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, trái tim Lâm Niệm Sơ không khỏi đập nhanh, vừa kinh ngạc vừa hồi hộp nhìn Trình Nghiễn: “Chuyện… chuyện gì vậy?”
Trình Nghiễn mím môi, trầm giọng nói: “Anh mắc phải một căn bệnh không thể chữa khỏi, cứ đến đêm là sẽ gặp ác mộng, trừ khi có người ở bên cạnh lúc ngủ.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Lúc nghe nửa câu đầu, tim của cô sắp sửa nhảy đến cổ họng rồi, còn tưởng rằng anh sắp chết. Kết quả??? Hả?!
Cô tức giận: “Em thấy anh đúng là có bệnh rồi, bệnh điên đó!”
Tên yêu nghiệt này thật sự là mỗi ngày mở khóa một cách gợi đòn khác nhau.
Trình Nghiễn vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục thở dài: “Anh tưởng bệnh của anh không thể chữa khỏi, cho đến khi ngủ chung giường với em, bệnh của anh lập tức không cần chữa mà tự khỏi.” Vẻ mặt anh nghiêm túc nhìn Lâm Niệm Sơ: “Là em đã cứu anh.”
Lâm Niệm Sơ cạn lời, không thể nhịn được nữa: “Nếu lần sau giải Oscar không đề cử anh làm ảnh đế, em sẽ đi đập cúp.”
Trình Nghiễn mặt không đổi sắc, mục tiêu kiên định: “Cho nên anh có thể ngủ cùng em không?”
Lâm Niệm Sơ: “Không được!”
Trình Nghiễn: “…”
Anh còn định tiếp tục cố gắng, kết quả Lâm Niệm Sơ không chút thương tiếc mà ngắt lời anh: “Từ giờ trở đi, nếu anh nói thêm một chữ nào nữa, em sẽ trừ mười tệ vào tiền tiêu vặt tháng sau của anh, nhớ kỹ, là mười tệ một chữ.”
Trình Nghiễn lập tức im như thóc.
Bên tai Lâm Niệm Sơ cuối cùng cũng yên tĩnh, cuối cùng đã không cần nghe một “bệnh nhân mắc bệnh nan y” giả vờ tỏ ra đáng thương nữa.
Trên đường về nhà, hai người vẫn nắm tay nhau, hơn nữa còn là mười ngón đan vào nhau.
Tuy rằng không ai nói chuyện, nhưng cũng không mất đi sự ngọt ngào.
Lâm Niệm Sơ đang suy nghĩ đến chuyện đi khám thai vào tuần sau, còn có chuyện mua giường cho con, Trình Nghiễn lại thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt nhìn vợ mình, ý đồ xấu xa vẫn còn đó.
Lúc hai vợ chồng đi đến cửa nhà, Trình Nghiễn bỗng nhiên duỗi tay trái ra, làm dấu số 6 trước mặt Lâm Niệm Sơ.
Vẻ mặt Lâm Niệm Sơ khó hiểu.
Trình Nghiễn tích chữ vàng nói: “Anh muốn ngủ chung với em.”
Sáu chữ, sáu mươi tệ.
Lâm Niệm Sơ: “…”
Trình Nghiễn không nói thêm gì nữa, dù sao cũng tận mười tệ một chữ, anh giơ tay phải lên ấn ngón trỏ vào khu vực nhận dạng của khóa vân tay.
“Cạch” một tiếng, cửa mở, đèn trong phòng khách sáng lên.
Trình Nghiễn và Lâm Niệm Sơ một trước một sau bước vào nhà.
Bạn nhỏ Trình Mặc đang bưng một ly cà phê vừa pha xong đi về phía đầu cầu thang, nhìn thấy anh trai và chị dâu về đến nhà, lập tức bày ra dáng vẻ khóc không ra nước mắt: “Hu hu hu, em làm bài tập mãi mà không xong, cứu mạng…”
Trình Nghiễn vừa thay giày vừa nói: “Không cần vội, đợi đến một ngày trước khi khai giảng, em liên lạc với những học sinh giỏi trong lớp rồi hỏi mấy bạn đó đáp án là được.”
Ai lại đi dạy con nít như vậy bao giờ? Lâm Niệm Sơ tức giận lườm Trình Nghiễn mắng: “Sao anh lại khôn lỏi như vậy chứ?”
Trình Nghiễn: “Theo kinh nghiệm nhiều năm đi học của anh, phần lớn mọi người trong lớp đều đi chép bài tập nghỉ đông và nghỉ hè, giáo viên cũng không kiểm tra.”
Nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng lại có gì đó hơi vô lý.
Lâm Niệm Sơ lười nói với anh, quay sang Trình Mặc, nói: “Hôm qua lúc chị và Tưởng Ngải Đồng đi trung tâm thương mại, có rất nhiều học sinh đang làm bài tập ở KFC, McDonald. Hay là em cũng hẹn mấy người bạn cùng nhau đến đó làm bài tập đi? Như vậy có thể sẽ xong nhanh hơn.”
Trình Nghiễn: “Đúng vậy, phân công rõ ràng, mỗi người một môn là sẽ xong rất nhanh.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Cô tức giận: “Em thấy lúc anh còn đi học nhất định đã đầu cơ trục lợi không ít đấy.”
Trình Nghiễm nghiêm túc sửa lại: “Đó không gọi là đầu cơ trục lợi, mà phải gọi là tiết kiệm thời gian, không cần làm bài tập về nhà, anh vẫn có thể thi đứng thứ nhất.”
Áp đảo đến từ học sinh giỏi.
Lâm Niệm Sơ thực sự không thể nói thêm gì nữa.
Bạn nhỏ Trình Mặc yếu ớt nói: “Em đã hẹn các bạn ngày mai đến quán McDonald’s mới mở trong khu để làm bài tập rồi.”
Lâm Niệm Sơ: “Vậy thì nhanh đi ngủ đi, giờ đã là mấy giờ rồi? Đừng uống cà phê nữa.”
Bạn nhỏ Trình Mặc thở dài: “Không được, chưa làm xong bài tập toán em không yên tâm được.” Nói xong, cô bé cầm chiếc cốc trên tay đi lên lầu, bước chân vô cùng nặng nề.
Lâm Niệm Sơ thay giày xong liền đi về phía phòng ngủ của mình, Trình Nghiễn do dự một lúc, sau đó đuổi theo, cung kính hỏi: “Quý cô này, cô có cần người phục vụ tắm rửa không?”
Lâm Niệm Sơ lườm anh: “Không cần, bây giờ em chỉ cần anh tránh xa em ra là được.” Rồi cô lại nói thêm: “Vừa nãy em không tính tiền với anh, nếu anh nói thêm một câu nào nữa là em sẽ bắt đầu tính tiền đấy.”
Trình Nghiễn vừa tính toán số lượng từ ở trong đầu vừa nói: “Anh chỉ muốn ngủ chung với vợ anh thôi.” Giọng điệu và biểu cảm đều vô cùng đáng thương và hèn mọn.
Lâm Niệm Sơ vừa tức vừa cảm thấy bất lực: “Ngủ chung làm gì, cũng có mần ăn được gì đâu.”
Ánh mắt Trình Nghiễn sáng ngời: “Nếu em muốn thì anh có thể cung cấp thêm một số dịch vụ đặc biệt.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Tự nhiên cảm thấy hơi mủi lòng?
Nhưng mà không được!
Cô hít một hơi thật sâu, bày ra dáng vẻ như một nàng tiên không có chút hứng thú nào, chính trực nói: “Em không muốn.”
Trình Nghiễn cụp mắt nhìn cô: “Thật sự không muốn à?”
“Không muốn!” Lâm Niệm Sơ tiếp tục đi về phía phòng ngủ của mình, còn quay lại cảnh cáo một câu: “Không được lại gần đây, cách xa em một chút, không là em trừ tiền anh!”
Trình Nghiễn: “…”
Sau khi quay về phòng, Lâm Niệm Sơ lập tức đi tắm.
Nhà tắm trong phòng ngủ rất lớn, được bố trí thành hai phần khô và ướt riêng biệt, hơn nữa còn có một bồn tắm mát xa rất lớn.
Lâm Niệm Sơ rất thích nằm ngâm nước, sau khi cho nước nóng vào, cô lập tức ngâm mình vào trong bồn tắm lớn, vừa nhắm mắt thư giãn vừa tận hưởng chức năng mát xa bằng nước của bồn tắm lớn.
Nhưng bởi vì đang mang thai nên cô không thể ngâm nước quá lâu, bác sĩ khuyên cô mỗi lần chỉ nên tắm nhiều nhất là hai mươi phút, cảm thấy đã đến lúc, cô đỡ lấy cạnh bồn tắm lớn để đứng lên.
Trên sàn có một tấm thảm chống trượt, cô còn trải một lớp khăn khô lên trên đó.
Đầu tiên cô cẩn thận bước chân phải ra khỏi bồn tắm và giẫm lên giữa chiếc khăn, sau đó mới nhấc chân trái lên. Khi cô chuẩn bị bước ra ngoài, không hiểu tại sao chiếc khăn dưới chân đột nhiên trượt ra, cơ thể cô lập tức mất thăng bằng rồi ngã về phía trước, dọa cô sợ hãi hét lên. Nhưng cơ thể phản ứng rất nhanh, theo bản năng tự vệ, cô vô thức đưa hai tay ra, nắm chặt lấy thành bồn tắm ở bên cạnh, thành công tự cứu lấy mình, nhưng trái tim của cô vẫn treo lơ lửng.
Trong đầu cô trống rỗng.
Tim cô gần như nhảy ra khỏi cổ họng.
Đến nỗi cô còn mất đi khả năng suy nghĩ và cử động, hai chân yếu ớt quỳ trên mặt đất, bất động nắm lấy thành bồn tắm, giống như đã hòa làm một với bồn tắm, cho đến khi Trình Nghiễn đẩy cửa bước vào.
Vừa nãy anh đang ngồi đợi ở trong phòng khách, sau khi nghe thấy tiếng hét của cô, anh lập tức chạy đến đây.
Lâm Niệm Sơ sợ hãi.
Trình Nghiễn cũng bị dọa sợ, nhưng vẫn có thể duy trì sự bình tĩnh, anh hành động rất nhanh, lập tức bế cô từ dưới đất lên rồi nhanh chóng rời khỏi nhà tắm.
Sau khi đặt cô lên giường, anh đắp chăn cho cô trước, sau đó vội vàng đi ra phòng khách tìm điện thoại, gọi 120.
Chờ đến khi anh gọi điện thoại xong rồi quay lại, khả năng tư duy của Lâm Niệm Sơ cuối cùng đã khôi phục lại, lập tức giải thích nguyên nhân: “Em không sao, em không bị ngã, chỉ là bị trượt chân thôi.”
Nhưng mà sắc mặt cô vẫn còn tái nhợt.
Không biết có phải vì quá sợ hãi hay không mà bụng của cô cũng đột nhiên căng cứng.
Trình Nghiễn ngồi ở bên giường nắm tay cô, dùng giọng nói dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, xe cứu thương sẽ đến ngay, chắc chắn sẽ không sao đâu, nhưng đến bệnh viện kiểm tra thì sẽ yên tâm hơn.”
Lâm Niệm Sơ gật đầu.
Sau đó Trình Nghiễn đi vào phòng thay đồ, lấy đồ lót và quần áo cho cô, rồi vào phòng tắm lấy khăn mặt và máy sấy tóc, sau khi quay lại thì giúp cô lau và sấy khô tóc.
Xe cứu thương đến rất nhanh.
Bạn nhỏ Trình Mặc nghe thấy tiếng động thì lập tức chạy xuống lầu, nhìn thấy Lâm Niệm Sơ nằm trên cáng thì vô cùng sợ hãi.
Trình Nghiễn bảo Trình Mặc đừng lo lắng, ngoan ngoãn đợi ở nhà, sau đó anh cùng Lâm Niệm Sơ đi đến bệnh viện.
Bởi vì lúc này đã là nửa đêm, Lâm Niệm Sơ được đưa thẳng đến phòng cấp cứu, sau khi kiểm tra tổng thể xong, bác sĩ xác nhận cô và đứa bé trong bụng không có vấn đề gì, hai vợ chồng mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc trở về chỉ có thể gọi xe.
Lúc đứng ở bên đường chờ Didi đến, Lâm Niệm Sơ vẫn còn sợ hãi, thề chắc như đinh đóng cột: “Sau này em sẽ không bao giờ ngâm bồn nữa.”
[* Didi (滴滴) là tên một app gọi xe của Trung Quốc]
Trình Nghiễn nắm tay cô thật chặt, dịu dàng an ủi: “Không sao, em muốn ngâm thì cứ ngâm, sau này có anh ở bên cạnh chăm sóc bảo vệ em là được.”
Lâm Niệm Sơ liếc anh: “Không cần anh ở cạnh chăm sóc.”
Trình Nghiễn nhướng mày: “Cũng có phải anh chưa từng thấy bao giờ đâu, em ngại làm gì?”
Lâm Niệm Sơ: “…”
“Biến thái!” Cô tức giận.
Trình Nghiễn mặt không đổi, tim không đập nhanh nói: “Anh có thể để em nhìn tùy ý, anh không ngại đâu.”
Lâm Niệm Sơ vừa tức vừa buồn cười, giơ tay đánh vào cánh tay của anh, Trình Nghiễn cũng không tránh mà cùng cô cười.
Sau khi bị anh chọc cười như vậy, nỗi sợ trong lòng của cô cũng đã vơi đi rất nhiều.
Về đến nhà đã gần một giờ sáng, bạn nhỏ Trình Mặc vẫn chưa ngủ, đang ngồi đợi bọn họ về. Sau khi xác định chị dâu vẫn ổn, cô bé mới yên tâm đi lên lầu.
Sau khi trải qua một trận giày vò xong, Lâm Niệm Sơ mệt rã rời, cô ngáp liên tục rồi đi về phía phòng ngủ.
Trình Nghiễn theo sát phía sau.
Lâm Niệm Sơ đi vào phòng ngủ, lúc chuẩn bị đóng cửa lại mới phát hiện ra có một người đi theo phía sau: “Anh không đi ngủ à?”
Trình Nghiễn: “Anh lo cho em, tối nay anh ngủ với em.”
Những lời này nói ra nghe vô cùng chính trực.
Nhưng Lâm Niệm Sơ lại không phải là một đứa ngốc, đương nhiên biết lòng dạ đen tối của anh, không chút mủi lòng nào mà phản bác lại: “Bác sĩ đã nói em không sao rồi.”
Trình Nghiễn thở dài: “Nhưng anh có sao.”
Lâm Niệm Sơ bất lực: “Anh lại làm sao nữa?”
Trình Nghiễn nói như thật: “Anh sợ, tối nay phải ngủ cùng em, nếu không bệnh mơ thấy ác mộng của anh sẽ nặng thêm, biết đâu bất ngờ anh lại bị đột tử.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
*Tác giả có lời muốn nói:
#Có người vì muốn ngủ cùng vợ mà gì cũng dám nói#
*
Hôm nay Tổng giám đốc Trình đã được ngủ cùng vợ chưa?
Chưa.