Tần Nguyệt Hồng hoàn toàn không ngờ con trai lại ăn nói vô lễ với mình như vậy, lý do chỉ là để bảo vệ một người phụ nữ.
Bà ta hoảng hốt và không thể tin được, hơn nữa còn cảm thấy sợ hãi, bởi bà ta chợt nhận ra rằng mình ngày càng già đi nhưng con trai lại ngày càng trưởng thành, bà ta không thể kiểm soát anh trong lòng bàn tay như trước được nữa.
Anh càng ngày càng mạnh mẽ, hoàn toàn không để bà ta vào mắt, mà bà ta lại càng ngày càng nhỏ bé, càng ngày càng mất đi nhiều thứ, không thể nắm trong tay bất cứ thứ gì nữa.
Khoảnh khắc đó, dường như bà ta đã đoán trước được tương lai của mình, sớm hay muộn cũng có một ngày, bà ta sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng, nhưng bà ta không chấp nhận cái kết này.
Bà ta đã vất vả cả đời, không ngừng leo lên và phải trả giá rất đắt mới có được tất cả những gì bà ta có ngày hôm nay, nhưng cuối cùng bà ta lại phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại sao?
Sự sợ hãi làm dấy lên lửa giận trong lòng, lúc này Tần Nguyệt Hồng vô cùng tức giận, sắc mặt tái mét, trừng mắt nhìn Trình Nghiên: “Mẹ là mẹ của con, mẹ không có tư cách dạy dỗ con dâu sao?”
Trình Nghiễn đi tới bên cạnh Lâm Niệm Sơ, đặt tay lên vai cô, nhìn mẹ mình bằng vẻ mặt vô cảm, lạnh lùng nói: “Bà tình tôi nguyện mới gọi là dạy dỗ, bà đây gọi là đang sỉ nhục người khác.” Anh lại không chút nghi ngờ nói: “Nếu bà thật lòng đến làm khách thì bọn tôi rất hoan nghênh, nhưng nếu bà làm cho vợ tôi không vui, vậy thì trong nhà này không có ai hoan nghênh bà cả.”
Từ lúc bước vào nhà, mỗi một câu anh nói ra đều đang bảo vệ vợ mình vô điều kiện.
Anh đã cho Lâm Niệm Sơ đủ sức mạnh.
Trong lòng Lâm Niệm Sơ vô cùng ấm áp, cô ngước mắt nhìn về phía Trình Nghiễn.
Trong cuộc hôn nhân trước, cô chưa từng kiên cường đối mặt với mẹ chồng như thế.
Trong quá trình ở chung với mẹ Lương Thần, cô lúc nào cũng đứng ở thế hèn mọn hơn, thậm chí còn sợ hãi mẹ chồng của mình. Cho dù bà ta thường xuyên chỉ tay năm ngón, vênh mặt hất hàm sai khiến, cô cũng không dám phản kháng lại, chỉ yên lặng chịu đựng, một là bởi vì khi đó cô quá yếu đuối, hai là bởi vì thái độ của Lương Thần. Anh ta không muốn vợ và mẹ mình xảy ra cãi vã, đây cũng là nguyên nhân chính khiến cô không dám phản kháng lại mỗi khi đối mặt với sự chỉ trích vô cớ của mẹ chồng.
Không phải cô chưa từng phàn nàn với Lương Thần về mẹ anh ta, cô thực sự hy vọng anh ta có thể đứng ra bảo vệ cô khi mẹ anh ta cố tình kiếm chuyện, nhưng giải pháp của Lương Thần vẫn luôn như cũ: “Bà ấy đã nhiều tuổi rồi, đang trong thời kỳ mãn kinh nên tính tình mới cọc cằn như thế. Em có thể thông cảm, nhường mẹ một chút được không? Coi như là vì anh đi mà.”
Anh ta luôn yêu cầu cô phải cảm thông cho mẹ anh ta, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến việc cảm thông cho vợ mình.
Nhưng Trình Nghiễn hoàn toàn khác với Lương Thần.
Lương Thần và cả nhà anh ta đều phản đối việc cô làm diễn viên, phản đối việc cô xuất đầu lộ diện, bởi vì bọn họ cảm thấy diễn viên là một công việc rất mất mặt, rất thấp kém, giống như một con khỉ nhảy nhót để chọc cho người khác cười.
Trình Nghiễn lại ủng hộ cô theo đuổi ước mơ, cho dù cô muốn làm công việc gì thì anh đều ủng hộ cô, hơn nữa còn rất tôn trọng, rất cảm thông cho cô.
Hơn nữa Trình Nghiễn chưa từng yêu cầu cô thông cảm hoặc chiều theo ý ai chỉ vì anh, cho dù người đó là Trình Mặc.
Anh sẽ không bao giờ để cô phải tủi thân, thậm chí anh cũng chưa bao giờ để cô phải tủi thân vì đứa con trong bụng.
Một câu mà anh thường nói là: “Quan trọng nhất là em cảm thấy hạnh phúc, người khác suy nghĩ như thế nào đều không quan trọng.”
Chẳng hạn như hai tháng trước, cô đăng video ăn bún ốc lên nhưng lại bị cư dân mạng tọc mạch mắng chửi, họ nói là cô chỉ quan tâm đến sự vui vẻ của bản thân mà mặc kệ sức khỏe của đứa con trong bụng, còn nói cô không hề yêu thương đứa con trong bụng mình.
Nhưng cô bị mắng oan, bởi vì đó là lần duy nhất cô ăn bún ốc kể từ khi mang thai tới nay, ăn cũng không nhiều mà còn bị mắng, vì vậy cô vô cùng tức giận, chạy đi tìm Trình Nghiễn để phàn nàn: “Không phải em chỉ ăn bún ốc thôi sao? Sao lại thành không yêu thương con mình chứ? Em yêu con hơn cả bọn họ! Bọn họ hoàn toàn không biết tình hình thực tế như thế nào, dựa vào đâu mà tấn công em chứ?”
Trình Nghiễn không lập tức an ủi cô mà hỏi: “Em ăn bún ốc có vui không?”
Cô gật đầu: “Rất vui.”
“Vậy không phải là được rồi à? Em vui là được rồi, đừng quan tâm bọn họ nói gì, chỉ cần em vui thì đứa bé trong bụng cũng sẽ vui, em mới là chủ thể, không phải đứa bé.” Trình Nghiễn nói: “Hơn nữa, bác sĩ cũng đâu có nói không cho em ăn bún ốc, bộ bọn họ còn giỏi hơn bác sĩ à?”
Cô suy nghĩ một lúc: “Em cảm thấy anh nói có lý, nhưng những người ở khu bình luận nói rất nghiêm trọng, giống như việc em ăn bún ốc là tội ác tày trời vậy. Còn có người nói chờ sau khi đứa bé ra đời rồi em sẽ thấy hối hận, nhưng em chỉ ăn một lần thôi mà…”
Thậm chí cô bị mắng đến nỗi có hơi sợ.
Nhưng Trình Nghiễn lại rất nghiêm túc nói với cô: “Không có pháp luật nào quy định sau khi làm mẹ nhất định phải hy sinh sở thích của mình vì đứa bé cả. Hơn nữa em chỉ ăn bún ốc thôi mà, mặc dù rất thối nhưng cũng không thể làm đứa nhỏ trong bụng ngạt thở được, muốn ăn thì ăn, anh trai mời em, anh trai đây đầy tiền.”
Lâm Niệm Sơ bị chọc cười, khúc mắc trong lòng cô cũng được tháo gỡ, bởi vì những lời này của anh vô tình gợi lên hồi ức của cô. Năm ngoái sau khi cô xem xong bộ phim “Kim Ji Young sinh năm 1982”, rồi đọc tiểu thuyết nguyên tác, trong tiểu thuyết cô đã có ấn tượng vô cùng sâu sắc với một câu độc thoại nội tâm của nữ chính: Kim Ji Young nhất định sẽ nuôi dạy con tốt nhất có thể, nhưng cô ấy thật sự không thích nghe có người nói cô ấy vĩ đại hay là giỏi giang, bởi vì một khi gán cho mình những danh hiệu đó, dường như ngay cả than khổ cũng là việc không được phép.
Đúng vậy, không có pháp luật nào quy định người mẹ nhất định phải vĩ đại, nhất định phải hy sinh sở thích cá nhân của mình cả.
Trình Nghiễn nói không sai, cô chỉ ăn bún ốc thôi mà, hơn nữa bác sĩ cũng không cấm cô ăn, dựa vào đâu mà cô phải nghe theo cư dân mạng, từ bỏ món bún ốc mà mình thích nhất?
Bản thân thấy vui vẻ mới là quan trọng nhất!
Trình Nghiễn luôn đặt cảm xúc của cô lên hàng đầu, cũng chính vì thái độ này của anh mà cô đã không còn sợ mẹ chồng như trước nữa.
Nếu là trước đây, khi bị mẹ chồng bới móc, cô nhất định sẽ không dám cãi lại, nhưng bây giờ cô dám, bởi vì cô biết chồng luôn bảo vệ cô vô điều kiện.
Anh là chỗ dựa vững chắc nhất của cô.
Lâm Niệm Sơ kiên định nhìn Tần Nguyệt Hồng, làm theo lời Trình Nghiễn nói: “Đúng vậy, bà là mẹ anh ấy, bà đã cho anh ấy sự sống và nuôi dưỡng anh ấy suốt nhiều năm, nhưng bà không có tư cách yêu cầu anh ấy nghe lời bà suốt đời. Tôi nói cho bà nghe một lần nữa, bà là người lớn, bà đến nhà chúng tôi làm khách thì chúng tôi rất hoan nghênh, nhưng nếu bà đến đây để ép chồng tôi làm điều mà anh ấy không muốn làm thì tốt hơn hết là bà đừng đến đây nữa.”
Con trai và con dâu đứng cùng một phe, thái độ cứng rắn chống lại người mẹ là bà ta, Tần Nguyệt Hồng rất tức giận nhưng lại không làm được gì.
Cùng lúc đó, cảm giác sợ hãi trong lòng bà ta ngày càng nặng nề hơn, bởi vì bà ta cảm nhận được rất rõ ràng rằng bà ta đã mất đi đứa con trai này.
Bà ta chưa từng yêu quý đứa con gái không nên ra đời kia, nhưng lại yêu quý đứa con trai của mình, dù sao nó cũng là đứa con đầu lòng của bà ta, bà ta cũng từng giống như một người mẹ bình thường, sẵn sàng hy sinh tất cả vì đứa con của mình.
Nếu như bà ta không yêu anh thì năm đó đã không mang anh đến Đông Phụ, thậm chí bà ta cũng chưa từng có ý định sinh một đứa con với Ngô Hành Tri.
Chỉ có điều cuộc sống quá khó khăn, cho nên tình thương của bà ta đã biến chất.
Lúc nào bà ta cũng chỉ muốn ổn định địa vị và duy trì cuộc sống giàu sang phú quý này của mình, nhưng lại phớt lờ cảm xúc của con trai.
Bây giờ nhất định anh vô cùng ghét người mẹ này, Tần Nguyệt Hồng cuối cùng đã nhận ra nhưng đã quá muộn màng.
Bà ta không còn đường lui nữa.
Bà ta hít một hơi thật sâu, nhìn Trình Nghiễn nói: “Mục đích hôm nay mẹ đến là để hỏi xem con có muốn quay lại Nguyên Thăng hay không. Chú Ngô của con đã nói chỉ cần con đồng ý quay về thì sẽ cho phép con tham gia vào hội đồng quản trị, sau này đến lúc chín muồi thì có thể nâng đỡ con lên chức chủ tịch.”
Lâm Niệm Sơ không ngờ người phụ nữ này vẫn chưa từ bỏ ý định, cô vô cùng tức giận, vốn định hỏi một câu: “Bà tin mấy lời nhảm nhí này của ông ta à?” Nhưng Trình Nghiễn lại nhẹ nhàng chạm vào vai cô, tỏ vẻ trấn an, ý bảo cô yên tâm, cô đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Trình Nghiễn chậm rãi nói: “Tôi sẽ không quay về.”
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, nhưng rất kiên định.
Tần Nguyệt Hồng chăm chú nhìn con trai, ánh mắt có chút ảm đạm, cuối cùng thở dài, không nói thêm gì nữa. Bà ta chậm rãi đứng dậy khỏi ghế sô pha, thấp giọng nói: “Nếu đã như vậy thì vậy mẹ đi trước đây.”
Khi bước về phía cửa, bà ta đã không còn vẻ kiêu ngạo như lúc mới đến nữa, lưng bà ta hơi cong xuống, bước đi chậm rãi và nặng nề, trông bà ta như già đi cả chục tuổi trong nháy mắt.
Khi đến cửa, bà ta đột nhiên dừng bước, do dự một lúc, quay lại nhìn Trình Nghiễn, nhỏ giọng nói: “Con bé Mặc Mặc… đã lớn rồi.”
“Không liên quan gì tới bà.” Trình Nghiễn dùng giọng điệu lạnh lùng và thái độ cứng rắn cảnh cáo: “Hiện tại hay sau này con bé như thế nào đều không liên quan đến bà, đừng làm phiền con bé.”
Hô hấp của Tần Nguyệt Hồng như đóng băng, bà ta cụp mắt xuống, không nói thêm gì nữa, quay người rời đi.
Giây phút cửa vừa đóng lại, Lâm Niệm Sơ thở dài một hơi, cuối cùng cũng đuổi vị thần tai họa này đi rồi.
Trình Nghiễn cúi đầu nhìn cô, nghiêm túc hỏi: “Vừa rồi bà ta không làm khó em chứ?”
Lúc nhận được điện thoại của Mặc Mặc, anh vừa lái xe vào đường vành đai số 4, sau đó anh phóng thật nhanh về nhà, trên đường còn quẹt phải xe của người ta.
Lâm Niệm Sơ lắc đầu: “Không có.” Cô vừa đứng dậy khỏi sô pha vừa nói: “Em lợi hại như vậy, ai có thể làm khó em chứ, bộ cái danh chị đại này chỉ để gọi cho vui thôi chắc?”
Trình Nghiễn bị chọc cười, lo lắng cũng tiêu tan đi nhiều.
Lâm Niệm Sơ: “Em đi làm sủi cảo, anh đi tắm đi.”
Trình Nghiễn vừa xắn tay áo vừa nói: “Anh gói giúp em.”
“Anh mới từ lò hỏa táng trở về mà!” Vẻ mặt Lâm Niệm Sơ ghét bỏ: “Đừng hòng động vào sủi cảo của em.”
Trình Nghiễn: “…”
Lâm Niệm Sơ lại hỏi: “Đã giải quyết xong xuôi hết rồi hả?”
“Ừ.” Trình Nghiễn nói: “Sáng sớm hôm nay đã hỏa táng rồi.”
Lúc anh nói lời này, giọng điệu có hơi trầm xuống.
Mặc dù anh hận Trình Khánh Lợi, nhưng dù sao ông ta cũng là bố anh, cho nên khi nhìn thấy thi thể của ông ta, trong lòng anh khó tránh khỏi bị dậy sóng, sau đó anh lập tức nhớ đến hồi bé.
So với Mặc Mặc thì anh rất may mắn, ít nhất trước năm mười hai tuổi, gia đình anh rất hạnh phúc và hòa thuận.
Khi đó Trình Khánh Lợi còn chưa bị tiêm nhiễm thói quen cờ bạc, còn là một người đàn ông nghiêm túc và có trách nhiệm. Tần Nguyệt Hồng cũng không phải là một người phụ nữ ích kỷ, mà toàn tâm toàn ý yêu thương gia đình, chồng và con trai của mình.
Khi anh còn nhỏ, cứ đến thứ bảy nhất định bố mẹ sẽ dẫn anh đi chơi, không phải đi leo núi thì cũng là đi công viên hoặc khu vui chơi. Lúc đông người, Trình Khánh Lợi sẽ nâng anh lên, để anh ngồi lên cổ ông ta.
Khi còn nhỏ, anh có cảm giác như đang ngồi trên một ngọn núi cao ngất, có thể nhìn thấy rất cao và rất xa. Hơn nữa, anh không hề sợ mình bị ngã, bởi vì bố anh sẽ bảo vệ anh, sẽ không bao giờ để anh ngã.
Vì vậy, trong trí nhớ của anh, Trình Khánh Lợi được chia thành hai nửa hình ảnh, một nửa là dáng vẻ trước khi anh mười hai tuổi, một nửa là sau khi anh mười hai tuổi.
Anh rất yêu người bố trước năm mười hai tuổi, cũng rất nhớ ông ấy, đồng thời rất hận người đàn ông sau năm mười hai tuổi kia.
Thi thể gầy trơ xương nằm trên giường mà anh nhìn thấy ở nhà xác trưa hôm qua không hề giống với người bố trong ký ức của anh chút nào.
Đối với anh mà nói đó giống như một người xa lạ quen thuộc.
Điều này có nghĩa là bố anh đã chết hai lần, lần đầu tiên là cái chết của linh hồn, chết vào năm anh mười hai tuổi, lần thứ hai là cái chết của thể xác, chính là ngày hôm qua.
Sáng sớm hôm nay, anh đã hỏa táng Trình Khánh Lợi, sau đó gửi tro cốt của ông ta ở chỗ tro cốt của nhà hỏa táng, từ nay về sau cát bụi về với cát bụi, anh và bố của mình không còn bất kỳ liên quan nào nữa.
Đối với Trình Khánh Lợi đây là một loại giải thoát, mà đối với anh cũng vậy.
Lâm Niệm Sơ cảm nhận được tâm trạng của Trình Nghiễn có hơi sa sút: “Lát nữa em phát lì xì cho anh, để giải trừ vận xui.”
Trình Nghiễn sửng sốt, hỏi đến cùng: “Tiền lì xì bao nhiêu thế?”
Lâm Niệm Sơ lườm anh, tức giận nói: “Anh đi tắm trước đi, hôi quá!”
“Hôi chỗ nào?” Trình Nghiễn lập tức giơ cánh tay lên hỏi: “Anh không hề hôi!” Nói xong, anh còn cố ý đưa cánh tay đến trước mặt Lâm Niệm Sơ: “Không tin em ngửi xem, vô cùng thơm, trai đẹp thơm tho.”
Lâm Niệm Sơ vừa tức vừa buồn cười, đẩy cánh tay anh ra: “Cút! Tránh xa em ra!”
Trình Nghiễn thì không chịu đi, cứ đưa tay ra cho cô ngửi, còn cây ngay không sợ chết đứng: “Không được, em phải trả lại sự trong sạch cho anh.”
“Anh thật là thiếu đòn mà!” Lâm Niệm Sơ không nghe, nghiêng đầu trốn về phía sau, kết quả không cẩn thận đụng vào mép sô pha, cơ thể không tự chủ được ngã về phía sau. Trình Nghiễn hoảng sợ, vội vàng đỡ cô, kết quả chính anh cũng bị vấp, thế là hai người cùng ngã về phía sô pha.
Lâm Niệm Sơ té ngồi xuống sô pha, Trình Nghiễn sợ đè trúng cô, giây phút ngã về phía trước anh nhanh chóng mở hai tay ra, chống tay lên lưng sô pha.
Lâm Niệm Sơ cứ như vậy bị mắc kẹt giữa không gian chật hẹp của sô pha và cơ thể anh.
Cơ thể và ánh mắt của hai người đều ở gần trong gang tấc, thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Trình Nghiễn không lập tức đứng dậy, anh rũ mắt chăm chú nhìn Lâm Niệm Sơ. Lâm Niệm Sơ cũng không đẩy Trình Nghiễn ra, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh.
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh và có chút ấm áp, giống như được bật máy sưởi.
Lâm Niệm Sơ bỗng nhiên nhớ tới bài hát “Ghen”, cùng lúc đó, cô cảm giác được gò má của mình đang nóng lên, hô hấp cũng dần hỗn loạn, trong lòng có chút ngượng ngùng, rồi lại có chút không thể khống chế được bản thân. Cô đã không còn cảm giác này từ rất lâu rồi, tim của cô đang đập nhanh hơn, giống như có một cây dùi trống đang đánh không ngừng vào trái tim của cô.
Cổ họng Trình Nghiễn khô khốc, ánh mắt càng ngày càng tối, giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt ở bên trong, hầu kết bất giác trượt lên trượt xuống. Sau một lúc, anh hơi nghiêng đầu, cẩn thận áp xuống.
Lâm Niệm Sơ đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng lại ma xui quỷ khiến sao mà không hề tránh đi.
Nhưng mà ngay khi hai đôi môi chạm vào nhau…
“Anh! Chị dâu!”
Bạn nhỏ Trình Mặc chưa thấy người đâu mà đã nghe thấy tiếng, bầu không khí mập mờ lập tức bị phá vỡ, Lâm Niệm Sơ và Trình Nghiễn cứng đờ, nhanh chóng tách ra.
Hai giây sau, bạn nhỏ Trình Mặc từ trên cầu thang chạy xuống, vừa đi vào phòng khách đã đối diện với ánh mắt của anh trai cô bé.
Không biết có phải là ảo giác hay không, cô bé cảm thấy hình như anh trai nhìn mình không vừa mắt lắm, không khí trong phòng khách cũng hơi là lạ.
Sự thật đúng là như vậy, nếu không phải em gái ruột, Trình Nghiễn đã sớm ra tay đánh người rồi.
Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn nóng giận của mình, mặt không biểu cảm hỏi: “Sao em lại xuống đây?”
Vẻ mặt của bạn nhỏ Trình Mặc mờ mịt, vô cùng chân thành giải thích: “Em nghe thấy bà ta đi rồi nên mới xuống.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Trình Nghiễn: “…”
Xuống thật đúng lúc!
Để không bực mình, Trình Nghiễn chọn cách đi tắm.
Lâm Niệm Sơ làm ra vẻ không có việc gì, đứng dậy khỏi sô pha, đi vào phòng bếp nhào bột.
Bạn nhỏ Trình Mặc cũng đi theo vào phòng bếp, đi theo sau đít chị dâu giống như một con chuột nhỏ, vòng trái vòng phải quanh người cô.
Lâm Niệm Sơ nhanh chóng nhào bột xong, sau đó bất lực thở dài: “Em còn quay tiếp như vậy, đầu chị sẽ choáng váng luôn mất.”
Bạn nhỏ Trình Mặc hơi ngượng ngùng, cắn môi dưới, kéo vạt áo ngủ, do dự một lúc, nhỏ giọng nói: “Chị dâu, em muốn nói với chị một chuyện.”
Lâm Niệm Sơ đã đoán được cô bé này có vấn đề gì đó từ trước: “Nói đi.”
Trình Mặc lầm bầm: “Lâm Nam vừa mới gửi Wechat cho em, cậu ấy nói hai ngày nữa sẽ tới Đông Phụ chơi.”
Lâm Niệm Sơ nhíu mày: “Ai?”
Trình Mặc đành phải nói to hơn, nhưng không dám nói quá lớn, sợ anh trai cô nghe thấy: “Lâm Nam.”
Lâm Niệm Sơ: “Lâm Nam là ai?”
Trình Mặc đỏ mặt giải thích: “Là chàng trai em thích trước đây.”
Lâm Niệm Sơ hiểu ra: “Ồ, ra là cậu ấy.”
Trình Mặc: “Cậu ấy nói đây là lần đầu tiên cậu ấy đến Đông Phụ, muốn em dẫn cậu ấy đi chơi hai ngày.”
“À.” Dù sao Lâm Niệm Sơ cũng là người từng trải, rất hiểu trong lòng tên khốn này đang suy nghĩ gì, vừa cắt bột vừa trả lời: “Nếu em không muốn đi thì trực tiếp từ chối cậu ấy. Nếu ngại vì đã từng là bạn học cũ, cảm thấy từ chối cậu ấy không thích hợp thì rủ bạn Hổ Á Phi gì đó đi cùng em.”
Hổ Á Phi là ai? Trình Mặc dở khóc dở cười: “Hổ Á Phi cái gì, người ta tên là Hùng Á Tinh.”
Lâm Niệm Sơ cũng buồn cười với trí nhớ cường điệu của mình, thật đúng là một lần mang thai ngốc ba năm, lập tức tự mình sửa lại: “Đúng đúng đúng, Hùng Á Tinh, Hùng Á Tinh.”
Trình Mặc khó hiểu nói: “Dẫn cậu ấy theo làm gì? Cậu ấy đâu có quen Lâm Nam.”
“Cậu bé đó quen em mà.” Lâm Niệm Sơ nói: “Hai đứa có quan hệ tốt như vậy, dẫn cậu ấy theo em mới không thiệt thòi.”
Mặt Trình Mặc lại đỏ lên: “Chị dâu, chị đừng nói lung tung.”
Lâm Niệm Sơ cười nói: “Hai người các em không thân mà cậu ấy còn quay video kỉ niệm cho em hả?”
Trình Mặc sửng sốt: “Sao chị biết?”
Lâm Niệm Sơ: “Chị lướt thấy video trong cùng thành phố, kỹ thuật cắt nối biên tập của tên nhóc này cũng được đó.”
Trình Mặc vội vàng giải thích: “Ngày nào cậu ấy cũng tự nhận mình là người đam mê công nghệ, nhưng cậu ấy không làm cho mình em mà còn làm cho các bạn học khác ở trong lớp nữa!”
Lâm Niệm Sơ: “Trước đây chị từng đọc được một câu chuyện ở trên mạng, có một học sinh nam thích một cô gái, sau khi tốt nghiệp, vì muốn ôm cô gái đó nên cậu ấy đã ôm từng người một ở trong lớp.”
Trình Mặc: “A… buồn vậy sao ạ?”
Lâm Niệm Sơ: “Nếu không tại sao bạn Hùng lại làm video cho cả lớp? Người ta đối xử tốt với em như vậy, em không nhận ra hả?”
Bạn học Trình Mặc không nói lời nào.
Lâm Niệm Sơ: “Mặc dù bạn Hùng hơi béo, nhưng đang trong độ tuổi dậy thì, chuyện đó rất là bình thường, ngũ quan của cậu ấy vẫn rất đẹp trai, gầy đi nhất định là một bạn nam rất đẹp trai.”
Cô chỉ gặp bạn học Hùng này đúng một lần, là trước khi Trình Mặc nghỉ hè.
Để có thể đạt được thành tích tốt vào cuối kỳ, khoảng thời gian giữa trưa bạn nhỏ Trình Mặc không về nhà mà ở lại trường ôn tập, cơm trưa thì ăn ở căn tin, buổi trưa thứ tư hàng tuần Lâm Niệm Sơ sẽ mang cơm đến cho cô bé.
Một buổi trưa thứ tư nào đó, cô cầm theo túi giữ nhiệt đến cổng trường cấp hai Đông Phụ, đợi mãi nhưng vẫn không thấy Trình Mặc, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp thì bỗng nhiên một học sinh nam trắng trẻo mập mạp đi từ trong trường ra, hơn nữa còn rất cao, nhìn vừa đáng yêu lại vừa khôi ngô.
Học sinh nam đó đứng ngó trước cổng trường một vòng, cuối cùng tập trung mục tiêu trên người Lâm Niệm Sơ. Cậu ấy bước nhanh về phía cô, ngoan ngoãn chào một tiếng: “Chị, chị là chị dâu của Trình Mặc phải không ạ?”
Lâm Niệm Sơ thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn gật đầu: “Đúng rồi, sao thế?”
Học sinh nam: “Em tên là Hùng Á Tinh, là bạn học của cậu ấy. Cậu ấy và mấy bạn khác bị chủ nhiệm lớp gọi đi chuyển đồ, nên nhờ em đến lấy cơm giúp cậu ấy.”
“A a, được.” Lâm Niệm Sơ đưa túi giữ nhiệt trong tay cho cậu ấy: “Cảm ơn em.”
Hùng Á Tinh: “Chị không cần khách sáo, là việc em nên làm, đều là vì nhân dân phục vụ.”
Lâm Niệm Sơ bị tên nhóc này chọc cười, đồng thời cũng cảm giác được quan hệ giữa em gái mình và tên nhóc này hình như có hơi không bình thường.
Kể từ ngày đó, cô thường chú ý đến hành động của hai bạn nhỏ này.
“Bạn nhỏ Tiểu Hùng vừa làm video kỷ niệm cho em, vừa giúp em học thêm, còn vì có thể giúp em mau chóng hòa nhập với lớp mới mà cố ý tổ chức nhiều buổi họp lớp, đối xử với em tốt biết bao nhiêu? Không tốt hơn tên khốn Lâm Nam kia à?” Lâm Niệm Sơ chân thành nói: “Mặc dù chị không phản đối em yêu sớm, dù sao chị cũng từng trải qua tuổi dậy thì, biết trẻ con ở độ tuổi các em là lúc bắt đầu có mối tình đầu, có tình cảm với người khác giới là chuyện rất bình thường. Nhưng chị cũng lo lắng việc ủng hộ em yêu sớm, bởi vì em là học sinh, việc quan trọng nhất vẫn là học tập, để khiến mình trở nên ưu tú hơn, cho nên chị đồng ý để em yêu sớm nhưng với điều kiện tiền đề là cậu bạn mà em thích và em có thể cùng nhau tiến bộ. Nếu như người em thích chỉ có thể liên lụy đến em, khiến em đau lòng thì chị nhất định sẽ phản đối việc em yêu sớm.”
Bạn nhỏ Trình Mặc im lặng một lúc, thành thật nói: “Thật ra hiện tại em không thích Lâm Nam, nhưng em cũng không thích Hùng Á Tinh.”
Lâm Niệm Sơ: “Vậy thì độc thân xinh đẹp, nghiêm túc học tập, không tim không phổi mới có thể sống lâu trăm tuổi.”
Trình Mặc buồn cười, suy nghĩ rồi nói: “Vậy em trực tiếp từ chối Lâm Nam nhé?”
Lâm Niệm Sơ: “Em có thể đưa ra quyết định này chị rất vui mừng.”
“Quyết định gì?” Trình Nghiễn đột nhiên đi vào phòng bếp.
Bạn nhỏ Trình Mặc hoảng sợ, chột dạ không dám nói gì.
Vẫn là Lâm Niệm Sơ bình tĩnh, quay mặt sang nhìn anh: “Không liên quan đến anh, đây là bí mật của con gái bọn em.”
Trình Nghiễn nhướng mày, đôi mắt hoa đào hiện lên vẻ tủi thân giả dối: “Hai người cô lập anh.”
Lâm Niệm Sơ vừa tức vừa buồn cười, không để ý đến anh, nói với Trình Mặc: “Trong nhà hết nước tương rồi, em đến siêu thị trước cửa khu dân cư mua một chai nước tương đi.”
Trình Mặc liếc anh trai mình, sau đó nghiêm túc hỏi chị dâu: “Chị có cần em mua bàn giặt đồ về không?”
Lâm Niệm Sơ: “Ha ha ha ha, chị thấy được đó.”
Trình Nghiễn: “…”
Mẹ nó, đây mà là em gái ruột hả?
Anh lạnh lùng nhìn em gái, hung dữ nói: “Mấy ngày nay tốt nhất là em đừng có phạm lỗi gì.”
Trình Mặc ỷ vào có chị dâu ở đây, lúc này hoàn toàn không hề sợ anh: “Em phải mua cái bàn giặt đồ về cho anh!” Nói xong thì nhanh chân bỏ chạy, đi ra ngoài mua nước tương.
Trình Nghiễn vừa thở dài vừa lắc đầu: “Nuôi tốn cơm thật.”
Lâm Niệm Sơ liếc anh: “Em thấy anh thật sự cần một cái bàn giặt đó.”
Trình Nghiễn đi đến bên cạnh cô, nhưng không lập tức lên tiếng. Sau khi xác định Trình Mặc đã đi ra ngoài, anh mới giả vờ đứng đắn nói: “Chuyện là… anh muốn bàn bạc với em một chuyện.”
Lâm Niệm Sơ quay đầu nhìn anh: “Chuyện gì?”
Trình Nghiễn mặt không đỏ tim không đập nhanh đáp: “Anh muốn hoàn thành việc đang còn dang dở vừa nãy.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Lâm Niệm Sơ: “…….”
Lâm Niệm Sơ: “……………”
Sao anh lại có thể nói những lời không đứng đắn với giọng điệu đứng đắn như vậy chứ?
Có thể là cảm thấy lời vừa rồi quá trực tiếp và không nho nhã, Trình Nghiễn lại khách khí lễ độ hỏi một câu: “Em thấy được không?”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Cứu mạng!
Anh không biết xấu hổ nhưng cô thì cần mặt mũi!
Cô đỏ mặt, tức giận nói: “Không được!”
Trình Nghiễn: “…”
Lâm Niệm Sơ bắt đầu vùi đầu làm sủi cảo, không nhìn anh cũng không để ý đến anh, coi như người này không tồn tại, nhưng trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng lại bị anh véo tai, ngay sau đó giọng nói của Trình Nghiễn truyền tới bên tai: “Lỗ tai em đỏ rồi này.”
Lực ở đầu ngón tay anh rất nhẹ rất mềm, giống như đang xoa bóp một cục bột mềm, rồi lại mang theo một loại sức mạnh khiến người khác không thể xem thường, giống như một dòng điện làm nửa cơ thể của Lâm Niệm Sơ bỗng nhiên tê dại.
Giọng nói trầm thấp của anh cũng giống như mang theo ma lực, khiến cô không thể khống chế được suy nghĩ của mình.
Cảm giác có hơi ngượng ngùng, lại hơi xấu hổ.
Cô buông sủi cảo còn chưa gói xong trong tay xuống, quay mặt nhìn anh.
Trên gương mặt trắng nõn của cô ửng hồng, vì đang mang thai nên cặp mắt cáo trời sinh quyến rũ của cô lại có thêm vài phần chín chắn khiến người ta chìm sâu.
Ánh mắt Trình Nghiễn càng lúc càng đen và sâu hun hút, động tác trong tay dần dần từ nhéo tai cô, biến thành nâng má cô, đồng thời chậm rãi cúi đầu, từng chút từng chút tới gần môi cô. Nhưng mà ngay lúc sắp chạm vào thì “cạch” một tiếng, cửa chống trộm ở phòng khách bỗng nhiên mở ra, cùng lúc đó, giọng nói của bạn nhỏ Trình Mặc lại truyền tới: “Anh, chị dâu, điện thoại của em có ở trong bếp không ạ?”
Trình Nghiễn: “…”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Tiếng bước chân của bạn nhỏ đang đến gần phòng bếp.
Trình Nghiễn cắn răng, thở hổn hển buông Lâm Niệm Sơ ra, Lâm Niệm Sơ vội vàng cúi đầu, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì tiếp tục làm sủi cảo. Trình Nghiễn lại nhìn vợ mình, anh thề hôm nay nhất định phải làm được chuyện này!
Sau khi bạn nhỏ Trình Mặc đi vào phòng bếp, nhìn thấy điện thoại của mình đang đặt trên bàn, lập tức chạy tới cầm lên, sau đó mới phát hiện ra bầu không khí hình như hơi kỳ lạ… Không thể nói rõ là lạ chỗ nào, nói chung rất kỳ lạ.
Còn nữa, ánh mắt anh trai của cô bé giống như muốn ăn thịt cô bé vậy.
Cô bé hơi bối rối, yếu ớt nói: “Em… chỉ… trở về… lấy điện thoại thôi.”
Trình Nghiễn hít một hơi thật sâu: “Khi nào thì em khai giảng?”
Bạn nhỏ Trình Mặc vẻ mặt khó hiểu: “Ngày một tháng tám.” Lớp chín phải học thêm, nên khai giảng sớm một tháng: “Sao thế ạ?”
Trình Nghiễn mặt vô cảm: “Anh thấy mấy ngày nay em rất rảnh, nếu đã như vậy thì để anh đăng ký cho em mấy lớp học thêm, để em học tập cho thật tốt.”
Trình Mặc: “????”
Sao lại làm thế với em?
Em đã làm gì sai?
Cô bé lập tức nhìn Lâm Niệm Sơ, đáng thương kêu: “Chị dâu…”
Nhưng lúc này Lâm Niệm Sơ lại không đứng cùng một chiến tuyến với cô bé, cô vừa làm sủi cảo, vừa bình tĩnh trả lời: “Sắp lên lớp chín rồi, đăng ký thêm mấy lớp đi, chạy nước rút để thi vào cấp ba nữa.”
Trình Mặc: “…”
*
*Tác giả có lời muốn nói:
Bạn học nhỏ: “Hu hu hu hu hu hu hu, rốt cuộc em đã làm sai cái gì? Em cũng đâu có mua bàn giặt đồ cho anh trai em thật đâu!”
Bàn giặt: “Chuyện chuyện chuyện này… Cô cảm thấy chuyện này có thể đổ thừa cho tôi hả?”
*
Cảnh báo thú vị: Tình anh em sắp biến chất, tình yêu sắp tới rồi!
*
“Trước đây tôi từng xem qua một câu chuyện trên mạng, có một bạn nam vẫn luôn thầm thích một bạn nữ, lúc tốt nghiệp vì để có thể ôm bạn nữ kia một chút mà cậu ấy đã lần lượt ôm cả lớp.” Niệm Sơ nói đoạn văn này thật sự là câu chuyện tôi nhìn thấy trên mạng, lúc ấy đã cảm thấy, wow, thật là đau lòng!