Sau khi gặp mặt hai vợ chồng Văn Diểu Dĩnh, Lâm Niệm Sơ liền rời đi. Sau khi ra khỏi khách sạn, vốn muốn trực tiếp gọi xe về nhà, nhưng khi đi đến bên đường cô đột nhiên nhìn thấy bên kia đường có một cửa hàng đồ ngọt tên là Sâm Lâm Dưỡng Khí.
Cô lướt Douyin thường xuyên lướt đến cửa hàng này, có rất nhiều blogger người bản địa Đông Phụ đã từng review, còn có không ít blogger vùng khác nghe danh mà đến đây ăn thử.
Nghe nói bánh kem matcha và bánh mousse socola ở đây bán rất ngon, cô chuẩn bị mua hai phần đem về cho Trình Mặc ăn.
Bày trí của cửa tiệm này cũng rất sang trọng, trong không khí trang nhã còn lộ ra chút lộng lẫy cao quý, giá cả cũng rất là “nguy nga lộng lẫy”. Một miếng bánh kem matcha hình tam giác nhỏ có giá 41 tệ, một phần bánh mousse socola có giá 43 tệ.
Lâm Niệm Sơ tiêu hết 100 tệ, mua một phần bánh matcha, một phần bánh mousse socola, còn thừa 16 tệ bèn mua cho bản thân một ly trà ướp hoa rẻ nhất. Cô dự định ngồi đủ hai tiếng ở cửa tiệm này rồi mới đi, nếu không thì thật có lỗi với số tiền mình đã tiêu.
Sau khi gọi nước xong, cô tìm một vị trí gần cửa kính để ngồi.
Phong cảnh ngoài cửa rất đẹp, con đường đầy nắng, xe lưu thông trên đường lúc này không nhiều, đường xá rộng mà thoáng đãng. Đô thị sầm uất tựa như một cô nàng hiện đại đã dạo phố đến mệt vậy, hiếm khi biểu hiện ra không khí yên tĩnh như vậy.
Lúc đang chờ đồ uống, Lâm Niệm Sơ lại cầm điện thoại lên, mở app Mouyin ra. Từ sau khi trở thành blogger, cô đã có thói quen lướt video mọi lúc mọi nơi. Trước tiên cô xem lượt thích và bình luận, rồi lại xem tin nhắn riêng, kết quả lại phát hiện bất ngờ, có người tìm cô quay quảng cáo rồi, không chỉ có một nhà!
Tuy rằng dựa vào độ nổi tiếng hiện giờ của cô mà nói thì đến tìm cô quay quảng cáo đáng lẽ là những doanh nghiệp nhỏ, phí quảng cáo cũng không cao lắm. Nhưng mà làm người không thể nói thì hay mà làm thì chẳng tới đâu, chỉ cần chất lượng sản phẩm qua được kiểm duyệt thì cô sẽ đồng ý nhận. Dẫu sao thì có tiền mà không kiếm là kẻ ngốc, có thể kiếm được bao nhiêu thì kiếm bấy nhiêu!
Cô mở tài khoản “Căn bếp nhỏ của mẹ Thúi Thúi” ra xem trước, đến tìm cô quay quảng cáo tổng cộng có ba nhà. Nhà thứ nhất là bán thực phẩm tốt cho sức khỏe, nhà thứ hai bán bánh ngọt, nhà thứ ba làm Lâm Niệm Sơ sửng sốt, thiếu điều hoài nghi mắt mình có phải bị hỏng rồi không – nhân viên công tác của Điện tử Nguyên Thăng đến tìm cô, hỏi cô có đồng ý đổi sản phẩm của buổi livestream tối nay thành sản phẩm của Điện tử Nguyên Thăng không, có thể ra giá cao gấp ba lần so với 628.
Đây chính là cạnh tranh ác ý trong truyền thuyết hả?
Vậy mà lại tìm đến chỗ của cô?
Lâm Niệm Sơ xém chút nữa tức chết, đứa con trong bụng cũng tức giận theo, liên tục đạp cô mấy cái.
Chưa từng gặp qua loại trơ trẽn vô liêm sỉ như vậy!
Giở trò gì vậy!?
Đứa bé có thể cảm nhận được cảm xúc của mẹ, vì để không ảnh hưởng đến đứa bé, Lâm Niệm Sơ ép bản thân giữ bình tĩnh, hít thở sâu mấy cái liền.
Sau khi cảm xúc hơi ổn định trở lại, cô nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này.
Tối hôm qua cô đăng một video, thông báo tám giờ tối nay livestream, chia sẻ những loại mặt hàng tốt dùng trong phòng bếp với mọi người. Hơn nữa trước đây cô còn đăng rất nhiều video nấu ăn dùng sản phẩm của 628, còn gắn liên kết mua sắm ở phần trưng bày hàng hóa và khu bình luận, vì vậy Điện tử Nguyên Thăng có lẽ đã thông qua hình thức này khoanh vùng mục tiêu, đồng thời cô cũng chắc chắn rằng không chỉ có mình blogger như cô được gửi tin nhắn.
Mục đích mà Điện tử Nguyên Thăng làm như vậy rất rõ ràng, không còn nghi ngờ gì nữa, họ muốn chèn ép 628 mới ra mắt, mưu đồ bóp nghẹt các đối thủ tương lai ngay từ trong nôi.
Tuy rằng loại thủ đoạn này rất bỉ ổi, nhưng cũng nói lên được một khía cạnh khác của sự việc – họ đã xem 628 của Trình Nghiễn mới thành lập là đối thủ mạnh nhất. Nhưng chuyện này không hề kỳ lạ, dù sao Trình Nghiễn cũng từng là Tổng giám đốc lâu năm của Điện tử Nguyên Thăng, trong lòng bên phía Điện tử Nguyên Thăng cũng hiểu rõ năng lực của anh như thế nào.
Hơn nữa Tổng giám đốc đương nhiệm của Điện tử Nguyên Thăng là Ngô Tĩnh An từ nhỏ đã xem Trình Nghiễn là cái gai trong mắt rồi, làm sao có thể chấp nhận sự tồn tại của 628 được? Nhưng anh ta lại không có bản lĩnh cạnh tranh trực tiếp với Trình Nghiễn, chỉ có thể dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này.
Lâm Niệm Sơ cũng là sau khi kết hôn với Trình Nghiễn mới biết người phụ trách lúc đầu của cửa hàng trên Taobao bị Trình Nghiễn khai trừ chính là Ngô Tĩnh An, bây giờ cô đại khái đã hiểu rõ Ngô Tĩnh An là loại người gì.
Vị Ngô thiếu gia này có một cái tên hay và nổi bật. Tĩnh An nghe có vẻ rất đại nghĩa chính trực, nhưng con người anh ta lại không hề dính dáng gì tới hai từ “chính trực” và “đại nghĩa”, là người hẹp hòi thiển cận, không làm việc đàng hoàng mà chỉ ăn chơi đàng điếm, bản thân không có bản lĩnh đã đành còn hay ra vẻ, thường xuyên bày ra vẻ mặt ta đây – “tôi mới chính là thái tử gia thật sự”, lại chưa từng làm bất cứ việc gì mà một lãnh đạo nên làm, là kiểu người ăn không ngồi rồi. Nếu như bố anh ta không phải là chủ tịch hội đồng quản trị, e rằng anh ta đã bị sa thải từ lâu rồi.
Có thể thấy Điện tử Nguyên Thăng – một thương hiệu quốc dân nhà nhà đều biết có thể dùng loại thủ đoạn không biết xấu hổ và đáng khinh này để cạnh tranh ác ý cũng là điều bình thường thôi, dẫu sao thì Tổng giám đốc hiện tại của bọn họ chính là loại người như vậy.
Tục ngữ nói rất đúng, tàu lửa chạy có nhanh hay không đều phụ thuộc hết vào đầu tàu.
Đầu tàu như Ngô Tĩnh An chính là thích chơi trong bóng tối.
Nhưng anh ta làm như vậy cũng chưa chắc có thể chèn ép 628.
Kiểu cạnh tranh ác ý này tuy rằng sẽ tạo ra ảnh hưởng nhất định đến 628, nhưng ảnh hưởng sẽ không quá lớn.
Sẽ có blogger vì giá gấp ba lần mà đổi sản phẩm sao? Chắc chắn sẽ có, dù gì thì cũng có người chết vì tiền tài, chim chết vì thức ăn, nhưng tuyệt đối không phải toàn bộ, cô tin rằng phần lớn mọi người đều có lương tâm cả.
Hơn nữa đây lại là một chủ ý tồi tệ – đả thương phe địch một ngàn nhưng phe mình cũng thua mất 800. Sở dĩ doanh thu hàng năm của Điện tử Nguyên Thăng cao là do hình tượng công ty và danh tiếng sản phẩm tốt, một khi sự việc cạnh tranh ác ý truyền ra ngoài nhất định sẽ chịu sự lên án của dư luận, hình tượng công ty chắc chắn sẽ sụp đổ.
Nghĩ đến đây, Lâm Niệm Sơ bỗng nhiên có một suy nghĩ mạnh bạo mà kích thích.
Cô dự nhìn chằm chằm vào màn hình trong chốc lát, sau đó dứt khoát chụp ảnh màn hình hộp thoại tin nhắn riêng lại, sau đó mở phần mềm chỉnh sửa video ra, đồng thời tạo ra một giọng nữ máy móc độc thoại: “Wow, đây chính là giàu có hào sảng trong truyền thuyết à?” Lại viết một dòng chữ ngắn #Điện tử Nguyên Thăng cạnh tranh ác ý#, sau đó nhấn đăng lên, đồng thời đây là lần đầu tiên chi tiền mua cả quảng cáo.
Mấy người dám cạnh tranh ác ý, vậy thì tôi dám bóc phốt mấy người!
May là trước giờ cô đều làm mờ mặt Trình Nghiễn trong các video, nếu không thì chắc Ngô Tĩnh An sẽ đem theo cả Điện tử Nguyên Thăng tìm đến cửa.
Vừa nhấn đăng lên xong, nhân viên phục vụ đem đồ ăn lúc nãy cô gọi đã đến, một ly trà ướp hoa, hai phần đồ ngọt đã đóng gói xong.
Túi đóng gói chất lượng thực sự rất cao cấp hào phóng, vừa nhìn đã thấy đắt, là loại ăn không nổi.
Ly đựng trà ướp hoa cũng nhỏ thật, là loại cốc sứ nhỏ màu trắng. Lâm Niệm Sơ nắm chặt tay phải so sánh với ly nước, vừa kinh ngạc lại vừa đau lòng phát hiện ly nước còn không lớn bằng nắm tay của mình, trà cũng không rót đầy, uống một ngụm là hết. Quan trọng là những bông hoa ngâm trong trà cũng không đáng giá bao nhiêu, một bông hoa hồng hai miếng sơn tra và ba quả kỷ tử, chỉ có như thế vậy mà bán tận 16 tệ?
Cửa hàng nổi tiếng trên mạng chết tiệt gì chứ?
Sau này sẽ không quay trở lại nữa!
Càng nghĩ càng đau lòng, không chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè thì thật có lỗi với 16 tệ này quá, hơn nữa caption phải là năm tháng tĩnh lặng mới được, như vậy mới có thể trong tình huống không mất mặt mà lưu lại chứng minh bản thân tiêu tiền, tối đa hóa khoản đầu tư của mình.
Lâm Niệm Sơ lập tức tìm góc độ phù hợp đối diện với ly nước chụp mấy tấm ảnh liền, sau đó thêm filter, lúc cúi đầu xoắn xuýt chọn caption thì đột nhiên có người ngồi xuống phía đối diện.
Động tác của người đó rất nhẹ, dường như là sợ làm phiền đến cô.
Nhưng Lâm niệm Sơ vẫn cảm nhận được gì đó, chợt ngẩng đầu lên, trước tiên là kinh ngạc, sau đó thì chau mày lại, bất lực nhìn người đàn ông ngồi đối diện mình, thở dài: “Bây giờ tôi đã kết hôn rồi.”
Vẻ mặt của Lương Thần hơi xuất hiện một ít vết nhăn, nhưng rất nhanh đã trở lại dáng vẻ bình tĩnh: “Anh biết.” Hôm nay đến tham gia hôn lễ, anh ta mặc đồ rất chỉnh tề, áo sơ mi trắng phối với quần tây đen, cả người trông vừa sạch sẽ lại vừa tao nhã. Ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua cửa kính hắt lên gương mặt anh ta, chiếu sáng ngũ quan của anh ta, góc cạnh rõ ràng nhưng lại không sắc sảo, là kiểu đẹp trai nho nhã, môi rất mỏng, giống như một vệt ánh trăng: “Anh chỉ muốn nói chuyện với em một lát thôi.”
Giọng nói của anh ta nghe rất dịu dàng trầm tĩnh, kỳ thực lại mang theo chút van nài khó giấu.
Từ lúc ly hôn đến hiện tại, họ chưa từng ngồi xuống cùng nhau nói chuyện lần nào.
Không đúng, nên nói là sau khi ly hôn anh ta mới nhận ra rằng hai người họ đã rất lâu rồi chưa từng ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, lâu đến mức anh ta đã quên mất lần nói chuyện trước là khi nào.
Bắt đầu từ khi nào hai người họ từ người yêu, gì cũng nói cho nhau nghe đã trở thành người dưng xa lạ vậy?
Lâm Niệm Sơ hờ hững, giọng nói kiên định: “Chúng ta bây giờ không có chuyện gì để nói cả.” Cô đặt điện thoại xuống, cũng không định đăng lên vòng bạn bè, thậm chí còn không uống một ngụm trà nào, trực tiếp đứng lên. Lúc chuẩn bị đi lấy bánh kem đóng gói, Lương Thần lại nói với cô một câu: “Thật sự… vô cùng xin lỗi em.”
Giọng điệu của anh ta vô cùng chân thành, nhìn chăm chú vào đôi mắt của cô, là thật lòng xin lỗi cô.
Động tác của của Lâm Niệm Sơ nhất thời dừng lại, do dự trong chốc lát, cô lại thở dài rồi dùng giọng điệu chân thành như vậy nói với Lương Thần: “Chúng ta đã ly hôn rồi, bây giờ anh có xin lỗi cũng vô dụng, tôi cũng không cần lời xin lỗi của anh.”
Lương Thần đầy cầu xin nhìn cô: “Niệm Sơ, anh chỉ hy vọng em có thể tha thứ cho anh.”
Cảm xúc thời kỳ mang thai dễ bị kích động, sau khi Lâm Niệm Sơ nghe thấy câu này của anh ta, cơn tức giận vừa nguôi ngoai lại dâng lên, không thể nhịn được: “Tại sao tôi phải tha thứ cho anh? Tôi đã làm chuyện gì có lỗi với anh à? Hay là nói anh đã trải qua nỗi đau đớn mà tôi từng trải qua? Một câu xin lỗi nhẹ tênh của anh là mười năm của cuộc đời tôi, anh đã phụ bạc tình yêu và sự tín nhiệm của tôi. Anh để tôi phải chịu đựng biết bao nhiêu uất ức và đau đớn trong đoạn hôn nhân này, anh làm tôi phải từ bỏ lý tưởng và sự nghiệp của mình, tôi xém chút nữa đã sống như một oán phụ, tại sao tôi phải tha thứ cho anh chứ? Chỉ vì anh nói một câu “anh xin lỗi” với tôi? Nói ra ba chữ này anh phải bỏ ra một cái giá rất lớn ư? Anh chẳng qua chỉ là làm cho môi trên chạm môi dưới vài lần mà thôi!”
Lương Thần choáng váng, không nói nên lời.
Bởi vì lời nói hùng hồn của Lâm Niệm Sơ, rất nhiều người trong tiệm đều quay đầu lại nhìn về phía hai người.
Lâm Niệm Sơ hít sâu một hơi, lại thở mạnh ra, nỗ lực khống chế cảm xúc, lại nghiêm túc nói với Lương Thần: “Sau này đừng bao giờ đến tìm tôi nữa, tôi đã kết hôn rồi, bây giờ tôi đã có người mình yêu, sự xuất hiện của anh chỉ làm ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của tôi mà thôi.”
Nói xong, cô cầm đồ đã đóng gói trên bàn lên, lúc này cô nghe thấy Lương Thần hỏi: “Em thật sự yêu anh ta sao?”
Động tác của Lâm Niệm Sơ lại dừng lại.
Câu hỏi này quả thật đã làm khó cô rồi, bởi vì cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Cô kết hôn với Trình Nghiễn, chẳng qua là bởi vì đứa nhỏ, mà cô lại chẳng còn gì để mất nên cứ sống cùng nhau qua ngày vậy thôi, không liên quan đến tình yêu.
Dù là sau khi ở bên cạnh nhau, giữa họ vẫn chưa từng có bộc lộ tình cảm với nhau.
Họ sống chung với nhau rất tốt, có cùng tam quan, có thể tôn trọng và hiểu cho nhau, trong cuộc sống thường nhật cũng sẽ có một vài tiếp xúc, họ không bao giờ để cho mâu thuẫn leo thang, vậy nên cuộc sống dưới một mái nhà tương đối hòa thuận.
Hơn nữa, Trình Nghiễn là một người rất có trách nhiệm với gia đình, cho dù bình thường công việc có bận đến đâu, anh cũng đều không lơ là gia đình, sẽ cố gắng tham gia vào cuộc sống thường ngày của gia đình. Ví như sáng sớm dậy nấu cơm, hoặc là đưa Mặc Mặc đi học. Ví như lúc rảnh rỗi anh sẽ mua thức ăn, làm việc nhà, hay là trò chuyện với quản lý tòa nhà… Vậy nên khi sinh sống cùng với anh, cô không hề cảm thấy mệt mỏi một chút nào, thậm chí có thể nói là vui vẻ thoải mái.
Nhưng điều này cũng không hề bao hàm sự tồn tại của tình yêu, chỉ có thể nói họ sống cùng nhau rất hòa hợp.
Họ càng giống như là… một cặp bạn tốt.
Vậy nên lúc nãy khi Văn Diểu Dĩnh hỏi cô rằng Trình Nghiễn có ghen không, phản ứng đầu tiên của cô là: Không thể nào.
Hơn nữa bây giờ cô cũng không muốn suy nghĩ đến tình yêu – thứ khiến cô hao tâm tốn sức này nữa.
Nhưng cô có yêu Trình Nghiễn không thì không liên quan đến Lương Thần, vậy nên cô đáp: “Bây giờ tôi đã kết hôn với anh ấy rồi, hơn nữa chúng tôi cũng có con rồi, anh hỏi vấn đề này thì có nghĩa lý gì chứ?”
Lương Thần: “…”
Lâm Niệm Sơ không để ý đến anh ta nữa, lấy đồ đã đóng gói rồi rời tiệm đồ ngọt.
Mặt trời chói chang như thiêu đốt, cô đứng bên vệ đường, dùng điện thoại gọi xe, là chiếc xe Volkswagen màu đen.
Lúc cô đang đợi xe, Lương Thần vậy mà lại tới tìm cô nữa, giống như là âm hồn bất tán vậy.
“Anh không thể tránh xa tôi một chút sao?” Trời vốn dĩ đã nóng rồi, nhiệt độ của người mang thai cũng cao, Lâm Niệm Sơ càng cáu kỉnh hơn.
Lương Thần nâng chiếc túi xách nữ màu đen lên: “Đồ của em để quên trên ghế.”
Lâm Niệm Sơ ngơ ra, có hơi khó xử, cúi thấp đầu, đưa tay ra nhận lấy túi xách Lương Thần đưa sang.
Lương Thần: “Cần anh đưa em về nhà không?”
Lâm Niệm Sơ lạnh nhạt đáp: “Không cần, tôi gọi xe rồi.”
Vừa nói xong, phía trước đột nhiên có một chiếc xe sang trọng dừng lại, cô không nghĩ ngợi gì liền mở cửa ghế sau, nhanh chóng lên xe, không nhìn Lương Thần thêm một cái nào cả, dùng sức đóng cửa xe lại, đồng thời cũng nói với tài xế bốn số cuối số điện thoại của mình: “1528.”
Tài xế không nói chuyện, dùng chân đạp ga.
Trong xe mở điều hòa, nhiệt độ rất mát mẻ, Lâm Niệm Sơ lại cứ tâm trí rối bời, nhìn chăm chăm phía ngoài cửa xe, lông mày đẹp đẽ nhau lại, trong đầu đều là câu hỏi Lương Thần nói lúc nãy “Em thật sự yêu anh ta sao?”
Yêu anh ấy à?
Không biết nữa, cũng không muốn biết, nhưng trong lòng lại rất buồn phiền.
Cảm giác giống như bị xiềng xích, đầu óc cô bây giờ đều đông cứng lại rồi.
Không biết đã qua bao lâu, điện thoại bỗng nhiên kêu lên. Lâm Niệm Sơ cầm lên xem, là số lạ gọi tới, cô hoài nghi chốc lát rồi bắt máy: “Alo, xin chào, xin hỏi ai vậy ạ?”
Trong điện thoại truyền đến giọng của một người đàn ông trung niên: “Tôi tài xế của Didi đây, định vị của cô không phải là ở đối diện khách sạn Man Nhân sao? Bây giờ tôi đang ở trước tiệm đồ ngọt đó, cô ở đâu vậy?”
Lâm Niệm Sơ vẻ mặt ngơ ngác: “Hả?”
Bây giờ cô đang ngồi xe của ai vậy trời?
Cô bỗng ngẩng đầu lên nhìn vào buồng lái, Lâm Niệm Sơ sửng sốt, thứ được in ở giữa vô lăng không phải là logo Volkswagen mà là logo Honda, người lái xe là người chồng hợp pháp trên giấy tờ của cô, Trình Nghiễn.
Khoảnh khắc ấy, cô kinh ngạc vô cùng, còn có chút tức giận, đưa điện thoại ra xa một chút, tâm trạng không tốt: “Anh làm gì mà mãi không nói chuyện vậy? Dọa chết em rồi.”
Trình Nghiễn mặt không biểu cảm, nhìn thẳng về con đường phía trước, giọng điệu nhàn nhạt đáp: “Anh chỉ là muốn xem thử khi nào em mới phát hiện ra anh.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Cô cạn lời, nhanh chóng giải thích tình hình với tài xế xe trong điện thoại rồi hủy đơn đặt đi, còn trừ mấy tệ xem như là tiền đền bù.
Sau khi cúp điện thoại, cô lại ngẩng đầu nhìn về phía Trình Nghiễn, hỏi: “Sao anh lại đến đây? Không phải đi mời đối tác ăn cơm rồi à?”
Trình Nghiễn lời ít ý nhiều: “Cũng khá gần, ăn xong rồi nên đến đón em.”
“À.”
Vậy lúc nãy chắc chắn anh đã nhìn thấy Lương Thần rồi.
Lâm Niệm Sơ có chút chột dạ vô cớ, cô cắn môi dưới, do dự một lát, nói: “Em không ngờ là Lương Thần sẽ đến. Anh ta và chú rể là đồng nghiệp, nếu như em biết thì chắc chắn sẽ không tới.”
Giọng điệu Trình Nghiễn có hơi bực tức: “Em giải thích với anh làm gì, dù sao thì anh cũng đâu có quan trọng.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
*Tác giả có lời muốn nói:
#Anh ấy ghen rồi anh ấy ghen rồi anh ấy ghen rồi#
*
Nội tâm của người không quan trọng nào đó: Mau đến dỗ anh đi!