Vào sáng sớm thứ hai, đồng hồ báo thức đúng 7 giờ vừa reo là Lâm Niệm Sơ liền mở mắt, việc đầu tiên cô làm sau khi tỉnh dậy là tắt đồng hồ báo thức, chuyện thứ hai là mở app ra xem số liệu hậu trường.
Một tháng gần đây, hầu như mỗi ngày cô đều đăng lên một đoạn video ngắn, nếu hiệu quả quay chụp và edit cao thì mỗi ngày cô đều có thể đăng tải video.
Cô tin chắc rằng sự chăm chỉ sẽ luôn được đền đáp!
Lúc mới bắt đầu số liệu video chỉ ở mức tạm được, lượt like không đến một trăm, thậm chí có một chữ số, bình luận cũng rất ít. Nhưng cũng may trời xanh không phụ người có lòng, video gần đây nhất của cô cũng đã có tiến triển rõ rệt, lượt like đã tăng từ dưới một trăm lên hơn một trăm, rồi dần dần lên hơn một nghìn, rồi đạt đến ngưỡng năm nghìn… Video được đăng lên vào buổi sáng ngày hôm qua lượt like đã hơn mười nghìn, đến cả bình luận cũng vượt qua một ngàn!
Trước khi đi ngủ cô đã tranh thủ xem video, lượt like đã hơn ba ngàn, bình luận dưới 300.
Không ngờ số liệu đang tăng vọt sau một đêm.
Lần đầu tiên có số liệu tốt như vậy, Lâm Niệm Sơ vui vẻ không thôi, lập tức click mở bình luận. Vốn là lòng tràn đầy chờ mong, muốn nhìn mọi người khen ngợi kỹ thuật diễn và khả năng sáng tạo của mình, nhưng mà hiện thực lại không như suy nghĩ của cô, bình luận được nhiều nguời thích và bàn tán nhất hóa ra là…
[Thỏ đáng yêu như vậy sao cậu có thể ăn nó chứ: Kỹ thuật diễn của chủ kênh này trông có vẻ tốt, nhưng thật ra không chuyên nghiệp chút nào, vừa không tự nhiên lại chẳng gần gũi, chẳng trách đã đăng nhiều video như vậy rồi vẫn chưa nổi được, làm lãng phí một kịch bản tốt như vậy, không bằng để cho người khác diễn cho rồi.]
Bình luận như vậy mà có hơn một ngàn lượt thích,
chứng tỏ rằng đã có hơn một ngàn người đồng ý với người đó.
Quá là nhục mà!
Lâm Niệm Sơ một lòng đầy hào hứng và chờ mong đã bị lửa giận chiếm lấy, cô cảm thấy tên này chính là một anh hùng bàn phím, càng ghê tởm hơn là người này thậm chí còn thiết lập tài khoản riêng tư. Người này hoàn toàn không biết cô họ gì, cô đã từng tốt nghiệp trường điện ảnh đứng đầu thế nào, rất giống một tên du côn chỉ biết đánh xong rồi bỏ chạy, làm Lâm Niệm Sơ tức giận vô cùng, trực tiếp cầm điện thoại đứng dậy rời khỏi giường.
Cô cố gắng hít sâu vài lần mới dần dần bình tĩnh lại, sau đó nhìn lại video một lần nữa.
Nội dung đoạn video cô đăng tải ngày hôm qua lấy kịch bản theo hướng cổ trang, trong kịch bản cô sắm vai một phi tử bị đày vào lãnh cung, lấy bối cảnh vào mùa đông, tuyết rơi như lông ngỗng bao phủ tường đỏ ngói vàng của Tử Cấm Thành.
Trong video cô trang điểm nhẹ nhàng, mặc một bộ trang phục trắng thuần khiết, làm một búi tóc đơn giản cũng không cài trâm. Mái tóc dài đen như mực và váy trắng tinh tạo hiệu ứng tương phản rõ nét, lời kịch không dài, nhưng cần phải thể hiện tình cảm rõ ràng, bởi vì thời gian video cũng ngắn, nếu biểu cảm không đúng chỗ sẽ không thể hấp dẫn người xem.
“Chàng nói chàng thích màu hồng cánh sen, thích bánh quế hoa, thích điệu múa Kinh Hồng vũ, thích em.”
“Nay em mới hiểu được, người chàng thích chính là tỷ tỷ của em.”
“Nhiều năm như vậy, em chỉ là thế thân cho tỷ ấy mà thôi…”
Lâm Niệm Sơ xem video lại tận mấy lần, sau đó lục lại những video cũ đã đăng trước đó xem lại một lần nữa, tỉ mỉ quan sát, nghiền ngẫm biểu hiện thần thái và động tác của mình trong lúc diễn, sau đó rất bực bội phát hiện người bình luận vừa rồi đã đúng, kỹ thuật diễn của cô không gần gũi.
Năm đó khi còn đi học ở Đông Ảnh, cô giáo của cô là Tôn Hồng Mai luôn liên tục liên tục nhấn mạnh về việc diễn xuất phải thật gần gũi, bởi vì đại chúng là thông tục, nghệ thuật cũng xuất phát từ sinh hoạt đời thường, diễn không gần gũi thì kỹ thuật diễn sẽ mất tự nhiên, không có cảm giác nhập vai thì có người xem nào sẽ thích chứ? Thanh cao cho ai xem?
Cô vẫn luôn nhớ lời dạy bảo này, nên từ khi đi học cô chưa bao giờ mắc phải sai lầm cấp thấp như thế này, không ngờ đến khi quay một video ngắn này lại mắc phải.
Sau đó cô cố gắng nhớ lại trạng thái quay phim khi cô còn ở đoàn phim vào mấy tháng trước, hình như cô cũng không mắc sai lầm này, bằng không khi đó đạo diễn sẽ chỉ thẳng ngay tại chỗ.
Nhưng như vậy thì tại sao đến bây giờ cô lại mắc sai lầm này chứ?
Chẳng lẽ là bởi vì cô mang thai nên đâm ra ngốc luôn à?
Nghĩ đến đây, cô buông điện thoại di động xuống, cúi đầu nhìn thoáng qua cái bụng chưa lớn rõ của mình.
Tuy rằng rất muốn đổ lỗi cho tên nhóc trong bụng của mình, nhưng mà thôi đi, làm mẹ cũng không thể vô lại như vậy được, cho nên cô đành tự thân vận động tìm ra vấn đề.
Cô nhẹ nhàng xoa bụng mình, sau đó một lần nữa cầm lấy di động, xem lại video sáng hôm qua đến tận mấy lần, lặp đi lặp lại nghiên cứu nó. Cô phát hiện bản thân khi diễn luôn mang theo một chút kiêu ngạo trong nét diễn, có cảm giác cao cao tại thượng trong đó, còn có vài phần tự tin quá mức.
Đúng là bởi vì này cảm giác cao cao tại thượng và thần thái quá mức tự tin này nên kỹ thuật diễn của cô trông có vẻ không được gần gũi.
Nhưng tại sao lại như vậy?
Bởi vì cô cảm thấy diễn xuất trong video ngắn không cần kỹ thuật, cô luôn cho rằng mình có thể hoàn toàn kiểm soát được phong cách quay phim này bằng kỹ năng diễn xuất của mình, thậm chí cảm thấy cô đóng đóng video ngắn kiểu này còn có chút không đủ đất dụng võ, cho nên mới biểu hiện mới tự tin quá mức như vậy.
Sau khi tìm ra sai lầm của mình, Lâm Niệm Sơ đột nhiên cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Cô tưởng mình có tầm nhìn cao nhưng thật ra năng lực thấp kém, đầu óc thì ngốc nghếch, cô luôn cảm thấy mình rất lợi hại, nhưng khán giả lại không thấy thế.
Hơn nữa các hoạt động như diễn kịch này sao có thể phân biệt địa điểm được chứ? Bất cứ lúc nào hay bất cứ hay bất cứ chỗ nào, chỉ cần một khi bắt đầu diễn, dù diễn viên có máu mặt đến cỡ nào thì cũng phải cống hiến hết mình vì vở diễn, sao có thể đặt tiêu chuẩn cao nhưng năng lực lại thấp kém chứ? Huống chi cô cũng không phải một người kỳ cựu, chỉ là một diễn viên tuyến 18 thì có gì đáng kiêu ngạo?
Càng nghĩ càng cảm thấy cảm thấy hổ thẹn, Lâm Niệm Sơ rất muốn xóa hết tất cả những video đã đăng trước đó, diệt hết tất cả chứng cứ ngốc nghếch của mình. Nhưng khi sắp nhấn nút xóa, cô lại chần chờ, suy xét hồi lâu thì thay đổi chủ ý.
Cô phải lưu những video này lại để nhắc nhở bản thân không phạm sai lầm nữa.
Nhưng dù như vậy, điều đó cũng không thể thay đổi thái độ của cô với tài khoản “Thỏ đáng yêu như vậy sao cậu có thể ăn nó chứ”, cô chắc chắn đây là một anh hùng bàn phím!
Thật là, có ý kiến gì cũng từ từ mà nói đi chứ? Khó chịu như vậy làm gì? Tuy rằng người xưa cũng có câu “Thuốc đắng giã tật”, nhưng có mấy người thích uống thuốc đắng đâu?
Trong lòng lầm bầm một lúc lâu, Lâm Niệm Sơ thoát app, buông di động, xốc chăn lên rời giường, đi rửa mặt.
Lúc này trong nhà chỉ có một mình cô, Trình Nghiễn đã đưa Trình Mặc đi học, trên bàn ăn đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho cô, phủ một tấm bạt cách nhiệt.
Lâm Niệm Sơ lấy tấm giữ nhiệt ra, duỗi tay sờ đĩa bên cạnh, chỉ còn hơi ấm nhưng vẫn chưa đến mức lạnh. Cô cũng lười hâm đồ ăn, trực tiếp kéo ghế ra ngồi xuống.
Trên bàn có một nồi đất, bên cạnh còn có ba món ăn kèm: sủi cảo áp chảo – không biết chay hay mặn, trứng luộc và cải xanh xào.
Lâm Niệm Sơ ăn thử sủi cảo áp chảo, lúc này mới phát hiện trên bàn không có chén đũa, vì thế lại từ trên ghế đứng lên rồi đi vào phòng bếp.
Bên cạnh quầy bếp có một chiếc giá đỡ điện thoại di động, trên đó đã có một cái điện thoại di động, là điện thoại di động của Lâm Niệm Sơ đặt lên.
Hiện tại cô đang hoạt động cùng lúc hai tài khoản, một tài khoản dùng để đăng các tác phẩm diễn xuất, một cái để ghi lại nhật ký sinh hoạt hằng ngày.
Tài khoản dùng để đăng các tác phẩm diễn xuất có nickname là “Mẹ của Trình Thúi”, tài khoản để ghi lại hoạt động hằng ngày có nickname là “Căn bếp nhỏ của mẹ Thúi Thúi”.
Mấy ngày nay, mỗi lần cô vào bếp đều ghi lại toàn bộ quá trình nấu ăn của mình, sau đó cắt nối biên tập thành video ngắn đăng lên. Vốn là chỉ làm cho vui, nhưng không ngờ số liệu phản hồi từ người xem rất tốt, lượt like mỗi video thậm chí có thể vượt quá 10.000, có những video đạt cao nhất là 50.000 lượt thích.
Thật là cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tâm cắm liễu liễu lên xanh.
Lúc trước Lâm Niệm Sơ cũng không hiểu vì sao lại như vậy, mãi cho đến khi nãy cô ngồi lại phân tích kỹ thuật diễn xuất của mình thì cô mới hiểu được: Bởi vì video nấu cơm rất gần gũi, mỗi khung hình mỗi giây đều hiện lên hương vị nhân gian, cho nên rất được khán giả yêu thích.
Khi nào cô có thể trau dồi kỹ năng diễn xuất của mình tự nhiên và gần gũi như lúc cô nấu ăn thì cô đã thành công.
Hiện tại cô còn cách thành công tám cây số nữa, nói xa không xa, nói gần không gần, vẫn cần phải nỗ lực.
Lúc cầm lấy đôi đũa, cô vô tình lướt qua bàn điều khiển, di động được kẹp bỗng nhiên sáng màn hình. Lâm Niệm Sơ dừng chân, kinh ngạc không thôi. Hôm qua cô đã tắt máy rồi mà.
Cô suy nghĩ rồi lấy điện thoại ra khỏi giá đỡ, mở album ảnh ra, quả nhiên bên trong có thêm một video nữa.
Sau khi click mở video, đập vào mắt đầu tiên là một đôi tay tuyệt đẹp, thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, giống như một đôi tay kiểu mẫu trong phim anime vậy.
Nội dung video không có gì ngoài việc nấu cơm thông thường, nhưng nhờ đôi tay này mà video trông hấp dẫn hơn nhiều, hình ảnh rất thoải mái, cuối cùng trông món ăn được làm ra còn thơm ngon hơn thông thường.
Cuối video, Trình Nghiên còn vươn tay phải giơ ngón tay cái lên đối với màn ảnh làm ký hiệu good.
Lâm Niệm Sơ buồn cười, lập tức quyết định sử dụng video này, đêm nay cô sẽ cắt nối biên tập rồi đăng lên!
Bữa cơm sáng có vẻ lạnh lẽo hơn cô nghĩ rất nhiều, nhưng chắp vá cũng có thể ăn được.
Sủi cảo áp chảo có nhân thịt heo, khi cắn vào bên ngoài thì giòn thơm, nhược điểm duy nhất là bánh này đã để lâu nên bột không mềm dẻo như lúc mới nấu.
Cháo là cháo thịt nạc trứng vịt bắc thảo, mùi cháo mềm mại, vị mượt mà, vô cùng ngon miệng.
Lâm Niệm Sơ mới húp xong chén cháo thì Trình Nghiễn đã trở lại.
“Anh còn tưởng em chưa dậy nữa.” Anh đổi dép lê mang trong nhà, sau đó đi tới bàn ăn, đặt túi tài liệu trong tay lên bàn. Vừa rồi đưa Mặc Mặc đi xong, anh lại quay về nhà một chuyến, đi lấy tài liệu kết hôn.
“Em đã thức lúc 7 giờ rồi.” Lâm Niệm Sơ nói: “Sau khi thức dậy em liền mở trang bình luận xem, kết quả thiếu chút nữa đã bị tức chết.” Cô nhịn không được mà phàn nàn với Trình Nghiễn một lúc, cuối cùng lại tức giận bất bình mà nói: “Có chuyện gì thì từ từ mà nói, mắc gì phải dùng giọng điệu lên giọng dạy đời như vậy làm gì? Tưởng bản thân là thần cai quản chúng sinh hả?”
Trình Nghiễn nghe vậy thì cười, an ủi nói: “Một số người là vậy đó, trốn sau màn hình nghĩ bản thân muốn làm gì thì làm, khi cầm bàn phím lên họ nghĩ họ biết tất cả mọi thứ, chỉ cần bắt được khuyết điểm nhỏ nhất của em thì dù chết cũng không muốn buông tha, thông qua việc chèn ép người khác để có cảm giác tồn tại. Không cần so đo với loại người này làm chi, bởi vì chỉ cần em để ý đến cách nhìn của họ thì họ sẽ càng làm tới, không bằng cứ làm lơ họ đi.”
Lâm Niệm Sơ suy nghĩ, cảm giác Trình Nghiễn nói có lý, tâm trạng cô tốt lên không ít, ăn uống cũng thấy ngon hơn, chuẩn bị ăn thêm một chén cháo nữa.
Trình Nghiễn giơ tay sờ bên ngoài nồi, liền nhíu mày: “Lạnh vậy?”
Lâm Niệm Nơ sửa đúng: “Ấm mà.”
Trình Nghiễn: “…”
Anh không khỏi thở dài, không nói lời nào đã bưng cái nồi đi mất, bưng vào bếp rồi bỏ trong lò vi sóng hâm nóng lại.
Lâm Niệm Sơ không thể húp cháo nữa, đành phải buông muỗng xuống, một lần nữa cầm lấy đôi đũa, đang chuẩn bị gắp sủi cảo áp chảo thì một bàn tay trắng nõn xinh đẹp đột nhiên từ bên cạnh đưa ra, trực tiếp bưng chiếc đĩa đi luôn.
Tay Lâm Niệm Sơ cầm chiếc đũa ngượng ngùng treo trên không trung.
“Để hâm xong lại ăn.” Trình Nghiễn nói một cách dứt khoát.
Lâm Niệm Sơ ngẩng đầu, bất đắc dĩ lại đáng thương mà nhìn Trình Nghiễn: “Anh không để lại gì cho em ăn tạm sao?”
Trình Nghiễn không dao động: “Chờ vài phút không chết đói được đâu.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Được rồi.
Nếu anh vô tình, vậy đừng trách tôi vô nghĩa!
Cô bỏ đôi đũa xuống, cúi đầu nhìn bụng mình, thở dài một hơi: “Bố con không muốn cho con ăn.”
Trình Nghiễn: “???”
Lâm Niệm Sơ: “Bố nói con chờ vài phút cũng không chết đói được đâu.”
Trình Nghiễn: “…”
Lâm Niệm Sơ cười, ngẩng đầu nhìn Trình Nghiễn, vẻ mặt rất chi là đắc ý.
Trình Nghiễn cắn chặt răng, đầu tiên là đặt đĩa lên bàn, sau đó khụy gối ngồi xổm bên cạnh Lâm Niệm Sơ, rũ mắt nhìn bụng cô, sau đó nói với giọng điệu của một người cha già: “Đừng nghe mẹ con nói. Mẹ con vu khống hãm hại bố, không phải bố không cho con ăn mà bố chỉ sợ con ăn lạnh vào sẽ bị tiêu chảy, con là mỹ nữ mà, tiêu chảy sẽ mất hình tượng.”
Lâm Niệm Sơ vừa tức vừa buồn cười: “Anh dựa vào đâu mà gọi nó là mỹ nữ chứ? Nếu nó là một anh đẹp trai thì sao?”
Trình Nghiên vừa đứng dậy vừa nói chắc như đinh đóng cột: “Không thể là con trai được, nhất định là con gái.”
Lâm Niệm Sơ tốt bụng nhắc nhở: “Hiện tại trong nhà đã có hai phụ nữ rồi, lại thêm một đứa nữa, vậy thì anh sẽ sống trong nữ nhi quốc.”
“Anh bằng lòng!” Trình Nghiễn còn rất tự hào: “Người khác có muốn cũng không được nữa kìa.”
Lâm Niệm Sơ bị chọc cười, Trình Nghiễn cũng cười, sau đó quay lưng đi vào bếp.
Trong lúc chờ cơm, Lâm Niệm Sơ chú ý tới túi tài liệu Trình Nghiễn đặt ở trên bàn, tò mò hỏi anh: “Sao anh lại cầm nhiều đồ như vậy thế?”
Để đăng ký kết hôn chỉ cần CMND và sổ hộ khẩu, nhưng trong túi này rõ ràng không chỉ có hai thứ đó.
Trình Nghiễn ở phòng bếp trả lời: “Còn có chứng nhận bất động sản nữa.”
Lâm Niệm Sơ sửng sốt, không ngờ anh thật sự muốn sang tên căn nhà cho cô.
Nhưng cô cũng không có lòng tham như vậy, lập tức nói: “Em không cần nhà của anh, anh cũng không cần gửi sinh lễ cho em. Lúc trước không phải hai chúng ta đã thương lượng cách sống chung với nhau rồi sao? Không cần phải nghiêm túc như vậy đâu.”
Vẻ mặt Trình Nghiễn cứng đờ, giống như là bị kim đâm phải, anh quay đầu nhìn về phía Lâm Niệm Sơ đang ngồi trên bàn ăn: “Gì mà không cần nghiêm túc?” Giọng điệu của anh cũng trở nên nghiêm túc: “Kết hôn lại không phải trò đùa.”
Theo anh thấy thì hôn nhân tuy không thể nói là thiêng liêng nhưng không thể qua loa được, dù sao đây cũng liên quan đến nửa phần đời còn lại.
Nếu cô có thái độ như vậy thì chứng minh cô vốn không muốn kết hôn với anh.
Hoặc là nói cô không coi trọng cuộc hôn nhân này chút nào.
Có thể là do cuộc hôn nhân đầu tiên đã đem lại cho cô rất nhiều tổn thương, nên cô không dám đặt niềm tin vào nó nữa. Hoặc có thể cô cảm thấy giữa hai người bọn họ không có cơ sở tình cảm nào, kết hôn cũng là vì có con thôi, cho nên cô không muốn nghiêm túc, chỉ là vò đã mẻ thì cho sứt luôn?
Lâm Niệm Sơ cũng nhận ra anh có hơi tức giận, lập tức giải thích nói: “Không… em… ý em không phải như thế. Em chỉ cảm thấy anh không cần phải sang tên bất động sản của anh sang cho em, bởi vì chúng ta đã kết hôn rồi mà, có hay không có cũng vậy thôi. Hơn nữa đây là căn nhà anh phải dốc sức làm việc mới có, nên em không thể lấy được.”
Đây là căn nhà duy nhất anh có ở Đông Phụ, giá cả cũng rất đắt đỏ, cô rất ngại nếu lấy nó, không có công mà đòi hưởng lộc.
Trình Nghiễn hiểu ý của cô, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được cảm giác xa cách trong giọng điệu của cô.
Hoặc là nói cô không mấy tin cuộc hôn nhân này có thể kéo dài thật lâu, cho nên cô không muốn nhận sính lễ của anh, hơn nữa đã chuẩn bị tốt tư tưởng rời đi.
Anh vô thức siết chặt nắm tay, mím môi im lặng hồi lâu, sau đó thở dài, cuối cùng vẫn là quyết định tôn trọng lựa chọn của cô: “Được rồi, nghe em.”
“Ừm.” Lâm NIệm Sơ cũng không nhiều lời nữa.
Ăn xong bữa sáng, hai người liền đi ra khỏi nhà, đi đến Cục dân chính Đông Phụ.
Hôm nay mặt trời chiếu sáng rực rỡ, bầu trời trong xanh không một gợn mây.
Lúc ai người lái xe đến trước Cục dân chính là vừa qua 8 giờ rưỡi, Cục dân chính đã mở cửa, trước mặt họ vẫn có một hàng dài người đang xếp hàng.
Cũng không biết hôm nay là ngày tốt gì nữa.
Lâm Niệm Sơ cảm thấy kỳ lạ nên mở lịch trên dị động ra xem, kinh ngạc phát hiện vậy mà hôm nay lại là 521, chẳng trách nhiều người tới đây đăng ký kết hôn như vậy.
Nhìn đôi vợ chồng trẻ xếp hàng trước mặt, Lâm Niệm Sơ không khỏi thở dài trong lòng, hâm mộ bọn họ vẫn còn hy vọng và khát khao mãnh liệt cho cuộc sống hôn nhân ở phía trước, đồng thời lại lo lắng tương lai của bọn họ.
Ba năm trước đây cô cũng giống như bọn họ, tràn đầy hy vọng đối với tình yêu và hôn nhân. Ngày cùng Lương Thần đến Cục dân chính đăng ký kết hôn, cô vô cùng kích động, cảm giác chính mình sắp bước vào cuộc sống hạnh phúc trong hôn nhân.
Kết quả thì sao?
Cuộc sống hôn nhân như một mớ hỗn độn, cuối cùng lại tan vỡ thành từng mảnh.
Tiền Chung Thư nói không sai: “Kết hôn như lồng chim vậy, chim ngoài lồng luôn muốn bay vào, nhưng chim trong lồng luôn muốn bay ra; cho nên kết hôn rồi lại ly hôn, ly hôn rồi lại kết hôn, mãi không có kết thúc.”*
[*Tiểu thuyết “Vây Thành” của Tiền Chung Thư là một tác phẩm nổi tiếng của văn học hiện đại Trung Quốc. Cuốn sách mô tả xã hội và con người Trung Quốc trong bối cảnh những năm 1930-1940 thông qua câu chuyện của nhân vật chính Phương Hồng Kiến. Tiêu đề “Vây Thành” hàm ý rằng cuộc sống giống như một thành lũy, người bên trong thì muốn thoát ra, còn người bên ngoài thì muốn vào. Tác phẩm mang tính châm biếm, thể hiện sự phê phán nhẹ nhàng về hôn nhân, xã hội và con người qua góc nhìn hài hước và tinh tế.]
Từ sau khi ly hôn, cô chưa từng nghĩ tới bản thân sẽ tái hôn một lần nữa, bởi vì cô sẽ không bao giờ muốn tiến vào lồng sắc hôn nhân nữa, nhưng con cái là chuyện ngoài ý muốn.
Không có luật nào quy định phụ nữ phải lấy chồng và sinh con, kết hôn hay không, có sinh con hay không là quyền lựa chọn của mỗi người.
Cuộc sống của mình do mình điều khiển.
Lựa chọn của cô là sinh đứa nhỏ này, cũng vì đứa nhỏ này mà bước vào hôn nhân lần nữa.
Cuộc hôn nhân đầu tiên cô đã đặt hết mọi thứ vào đó, cuối cùng lại hỏng bét.
Lần này bất chấp tất cả, cũng không biết có thể đi bao xa.
Nếu so hôn nhân với một môn học thì cô như học sinh rớt môn này vậy, lúc này là đang học lại lần nữa.
Tuy rằng là bị bắt học lại, nhưng vẫn hy vọng đủ điểm qua môn…
Cho dù không đậu đi nữa, cũng hy vọng họ có khoảng thời gian vui vẻ bên nhau, đừng lại giống như lần trước.
Lúc cầm quyển sổ màu hồng bước ra khỏi Cục dân chính, trong đầu Lâm Niệm Sơ tràn ngập những thứ như rớt môn, học lại, qua môn, giống như cô đang quay lại thời đại học vậy, mãi cho đến lúc Trình Nghiễn gọi cô: “Lâm Niệm Sơ.”
Lâm Niệm Sơ hoàn hồn, quay đầu nhìn anh.
Lúc này ánh mặt trời vừa đẹp, không chói mắt mà lại tươi đẹp lộng lẫy, chiếu vào khuôn mặt Trình Nghiễn, ánh sáng chiếu rọi ngũ quan trên khuôn mặt anh.
Một đôi mắt đào hoa tựa say mà không say, đắm chìm vài phần lưu luyến dịu dàng.
“Sau này hy vọng được em quan tâm chăm sóc nhiều hơn.”
Lâm Niệm Sơ giật mình, hô hấp cũng chững lại trong chớp mắt.
Ánh mặt trời trong khoảnh khắc đó lại khiến cô lóa mắt.
Sửng sốt tầm hai ba giây, rốt cuộc cô cũng bình tĩnh lại, quay qua nhìn Trình Nghiễn cười: “Yên tâm đi, chị đây nhất định sẽ chăm sóc anh.”
*Tác giả có lời muốn nói:
Kết hôn rồi kết hôn rồi!
Tình yêu ngọt ngào còn bao xa nữa?
*
Trình Nghiễn: “Cho nên, khi nào anh mới có thể ôm vợ ngủ đây?!”
Lâm Niệm Sơ: “Lưu manh!”