Đang lúc xuân về, muôn hoa nở rộ, chất lượng không khí gần Vân Sơn rất tốt, khí oxy tự nhiên đạt tiêu chuẩn nên việc hít thở cũng rất thoải mái.
Sau khi đến bãi đậu xe, bốn người xuống xe rồi đi bộ đến khu vực danh lam thắng cảnh.
Cửa sổ bán vé nằm cạnh cổng khu thắng cảnh, hôm nay chủ nhật nên rất nhiều người đến Vân Sơn du ngoạn, còn có rất nhiều người trong đoàn du lịch, trước ba cửa sổ bán vé người đứng xếp một hàng dài.
Trình Nghiễn không nói nhiều, trực tiếp đi xếp hàng, trước khi đi chỉ dặn dò Lâm Niệm Sơ một câu: “Phía trước nhiều người, cô đừng đi qua.”
Nhiều người rất dễ chen chúc đụng nhau.
Lâm Niệm Sơ hiểu được ý của anh, khẽ gật đầu: “Ừm.”
Ba người đợi chừng mười phút, Trình Nghiễn mới cầm vé trở về, trong đó bốn vé là vé khu danh lam thắng cảnh, bốn vé còn lại là vé cáp treo.
Vân Sơn sừng sững cao vút trong mây, điểm tham quan nổi tiếng nhất chính là chùa Vân Trung trên đỉnh núi, nghe nói đó là một ngôi chùa cổ ngàn năm tuổi, thắp hương rất linh, hầu như tất cả du khách đến Vân Sơn du ngoạn đều đến chùa Vân Trung trên đỉnh núi dạo một vòng hoặc bái lạy.
Nhưng không phải tất cả du khách đều có gân cốt khỏe để đi bộ đường dài lên núi, nên cáp treo đã trở thành một điều không thể thiếu trong khu danh lam thắng cảnh.
Vì lo lắng cho cơ thể Lâm Niệm Sơ, Trình Nghiễn không hỏi ý kiến của cô, trực tiếp mua vé cáp treo khứ hồi.
Tuy rằng Lâm Niệm Sơ rất không thích ứng với thân phận phụ nữ mang thai, nhưng cô phải nhận rõ sự thật, không nói một lời nhận lấy vé cáp treo Trình Nghiễn đưa.
Sau khi vào cổng danh lam thắng cảnh còn phải tiếp tục đi bộ một quãng đường để đến chân núi, nếu không muốn đi bộ thì có thể ngồi xe tham quan.
Vừa đi vào khu thắng cảnh, Trình Nghiễn liền hỏi Lâm Niệm Sơ một câu: “Cô muốn ngồi xe không?”
Giọng điệu của anh còn có chút cẩn thận, khiến Lâm Niệm Sơ cảm giác mình cực kỳ giống động vật cần được bảo hộ cấp quốc gia, bất đắc dĩ nói: “Không cần.”
Trình Nghiễn lại nói một câu: “Hơi xa đó, có thể phải đi bộ hai mươi phút.”
Thái độ cẩn thận này của anh lại một lần nữa khiến Lâm Niệm Sơ cảm nhận sâu sắc sự thật mình bây giờ là phụ nữ đang mang thai.
Nhưng cô không muốn cảm thấy như vậy chút nào.
Tâm trạng vốn không tốt đẹp mấy lập tức trở nên nóng nảy, cô tức giận trừng mắt nhìn anh: “Tôi đã nói không cần!”
Trình Nghiễn: “…”
Sững sờ nhưng lại không dám nói gì.
Bạn học Trình Mặc ở bên cạnh nhìn thấy, vẻ mặt mờ mịt: Buổi sáng vẫn còn ôm ấp mà? Sao bây giờ lại cãi nhau rồi? Đây có phải là tình yêu của người lớn à? Đánh là hôn mắng là yêu?
Tưởng Ngải Đồng thì mang biểu cảm đang xem kịch.
Dọc theo đường đi từ cửa chính khu thắng cảnh đến chân núi có thể nói là cảnh tượng dòng người chen chúc nhau, chen vai nối gót, phồn hoa giữa nhân gian. Trên đường núi được mở rộng không chỉ có du khách đi bộ qua lại, còn có xe điện hai chiều đi qua, không những thế mà còn có tín đồ vô cùng thành kính đi đến chùa Vân Trung, ba bước gõ một lần, chín bước vái một cái.
Suốt quãng đường đi, Trình Nghiễn im lặng ít nói, giống như một tảng đá ngột ngạt nhưng vẫn theo sát bên cạnh Lâm Niệm Sơ, chắn ở bên ngoài cơ thể của cô.
Đi được khoảng mười phút, bọn họ tới một nhà chòi nhỏ, bên ngoài bày mấy quầy hàng bán đồ ăn vặt.
Bạn học Trình Mặc liếc mắt đã nhìn thấy chỗ bán trái sơn tra phủ đường, lập tức gọi: “Anh, em muốn ăn sơn tra phủ đường!”
Trình Nghiễn quay đầu lại nhìn em gái mình, mặt không chút thay đổi, giọng điệu thản nhiên: “Cố lên, tranh thủ tháng sau lại đi nhổ răng.”
Trình Mặc: “…”
Hừ!
Má của cô bé lập tức phồng lên.
Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng hơi muốn cười, nhưng nhịn xuống, để tránh làm tổn thương lòng tự trọng non nớt của em gái.
Nếu là đêm qua thì Lâm Niệm Sơ chắc chắn sẽ mắng Trình Nghiễn độc miệng, nhưng hiện tại sẽ không, bởi vì bây giờ cô cũng phát hiện ra rằng đứa nhóc Trình Mặc này đặc biệt thích ăn đồ ngọt, buổi sáng uống một ly sữa đậu nành phải thêm hai muỗng đường, quả thật cần phải quản lý tốt mới được.
Nhưng bạn học Trình Mặc lại không dễ dàng từ bỏ như vậy, con đường anh trai này không thể thực hiện được, vậy thì đi con đường chị gái. Cô bé đáng thương nhìn Lâm Niệm Sơ: “Chị ơi, ba người chúng ta ăn một phần có được không?” Nói xong lại trông chờ nhìn Tưởng Ngải Đồng: “Chỉ một phần thôi.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Tưởng Ngải Đồng: “…”
Đứa nhỏ này thật là!
Haiz…
Hai chị em liếc nhìn nhau, cả hai đều bị đánh bại.
Lâm Niệm Sơ nhìn Trình Nghiễn, dùng một loại giọng điệu thăm dò mang theo thương lượng: “Hay là… mua một phần đi.”
Trình Mặc mừng thầm.
Trình Nghiễn thở dài, bất đắc dĩ nhìn em gái mình một cái rồi xoay người đi mua sơn tra.
Một phần có chín quả sơn tra phủ đường, vốn là dùng túi giấy kraft đóng gói, nhưng Trình Nghiễn hỏi người bán hồ lô bên cạnh xin ba cây tăm tre dài, xâu trái sơn tra tách rời lại, sau khi trở về thì trực tiếp phát mấy cây xiên que cho các cô.
Trên một cây xiên que có ba viên sơn tra phủ đường. Vì để giảm bớt lượng đường của đứa nhỏ Trình Mặc này, trước khi Trình Nghiễn đưa xiên que cho em gái còn cố ý cắn một quả từ trên cây xiên que của cô bé.
Trình Mặc vừa nhìn là biết là anh trai cố ý, thở phì phì nhận lấy cây xiên que chỉ còn lại hai trái sơn tra: “Đáng ghét!”
“Anh ăn một trái bộ không được à?” Trình Nghiên cắn một miếng sơn tra trong miệng, sau đó chưa kịp nói câu thứ hai thì cả người lập tức đông cứng.
Chua.
Cái loại chua ê răng này.
Chỉ muốn trực tiếp nhổ hết sơn tra trong miệng ra.
Trình Mặc cũng cắn một trái sơn tra, ngũ quan xinh đẹp lập tức nhăn lại một chỗ: “Woa, chua quá!”
“Thật hả?” Tưởng Ngải Đồng không tin, giơ cây xiên que lên cắn một miếng nhỏ, một giây sau liền nhíu chặt mày, bĩu môi nói: “Đm, con mẹ nó chua quá!”
Lâm Niệm Sơ ngơ ngác nhìn ba người họ, mờ mịt giơ xiên que trong tay lên, không biết mình có nên nếm thử hay không.
Trình Nghiễn khó khăn nuốt sơn tra trong miệng xuống, đầu lưỡi cũng khó thẳng ra được: “Không muốn ăn thì ném đi.”
Cách đó không xa đúng lúc có một thùng rác, Tưởng Ngải Đồng kiên quyết không làm khó mình nữa, trực tiếp ném xâu sơn tra vào. Bạn học Trình Mặc do dự một lúc, cuối cùng cũng ném cây xiên que sơn tra vào trong thùng rác.
Lâm Niệm Sơ cảm giác không ăn một miếng nào mà vứt đi thì hình như có hơi lãng phí, vì thế liền thấp thỏm cắn một miếng. Lông mày ba người bên cạnh đều không tự chủ được nhíu lại, dường như là đang chịu chua thay cô.
Nhưng phản ứng của Lâm Niệm Sơ lại hoàn toàn không giống với bọn họ.
Cô cảm thấy sơn tra hoàn toàn không chua chút nào, ngược lại còn vô cùng ngon miệng.
“Tôi cảm thấy… cũng đâu chua mấy.” Cô nhìn ba người nói.
Bạn học Trình Mặc kính nể nhìn cô.
Tưởng Ngải Đồng mím môi, nhỏ giọng nói: “Chua là con trai, cay là con gái?”
Bạn học Trình Mặc: “???”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Có cơ sở khoa học không?!
Trình Nghiễn: “…”
Mẹ nó, đây không phải là một hiện tượng tốt!
Trong lòng Trình Nghiễn hoảng hốt nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh: “Có lẽ trái cô ấy ăn khá ngọt.”
Thật ra Lâm Niệm Sơ cũng cảm thấy như vậy, hơn nữa cô cũng không tin vào cách nói của người xưa “chua là con trai, cay là con gái” này. Người hiện đại thì phải tin vào khoa học.
Bốn người tiếp tục đi về phía trước, đi hơn mười phút mới nhìn thấy ga cáp treo.
Trước ga cáp treo cũng có một hàng dài người đang đứng xếp hàng uốn lượn như rồng.
Ở cuối hàng là một đôi trai gái, cậu bé mặc áo khoác thể thao màu xám nhạt và quần jean màu xanh, dáng người cao gầy, mang cảm giác tươi mới độc đáo của các chàng trai vị thành niên; Cô gái buộc tóc đuôi ngựa, làn da trắng nõn thân hình mảnh khảnh, mặc áo khoác màu xám nhạt cùng loại với người con trai, vừa nhìn đã biết là áo tình nhân.
Trong khi đứng xếp hàng, cả hai vẫn nắm tay nhau.
Bước chân Trình Mặc bỗng nhiên cứng đờ, cơ mặt cũng cứng theo, tiết tấu hô hấp vốn vững vàng cũng bị cắt đứt.
Cô bé muốn hít từng ngụm, nhưng lại không thở nổi, phổi giống như bị đè nén, ngực cũng ngột ngạt vô cùng, ánh mắt hơi rã rời.
Nhưng không ai phát hiện ra những điều bất thường này của cô bé.
Ba người lớn đang dựa theo tốc độ ban đầu đi về phía cuối hàng. Trình Mặc rất mâu thuẫn cũng rất khó tiếp nhận, cô bé không muốn đi, không muốn đối mặt với đôi tình nhân kia, nhưng không tìm được lý do để tách ra, chỉ có thể bước những bước cứng ngắc đi theo họ, lại vùi đầu xuống thấp, sợ bị hai người phía trước nhìn thấy mình.
Nhưng sợ cái gì thì cái đó đến.
Bọn họ vừa mới đứng sau lưng đôi trai gái kia thì người thiếu nữ đã quay đầu lại, ánh mắt của cô bé lướt qua khe hở giữa vai Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng, rơi vào trên người Trình Mặc, ngay sau đó, cô bé liền nâng khóe môi, thân thiết gọi một tiếng: “Mặc Mặc.”
Giọng nói của cô bé rất ngọt ngào, diện mạo cũng rất dễ thương, từng cái nhíu mày và nụ cười lại mang theo vẻ quyến rũ khó tả.
Sau khi nghe thấy giọng nói của cô bé, cậu bé bên cạnh cũng quay đầu lại.
Là một cậu bé có ngoại hình gọn gàng và đẹp trai.
Cả người Trình Mặc cứng ngắc, lại không thể không ngẩng đầu lên, tay đang buông xuống hai bên người xiết chặt lại, cố gắng khống chế tâm trạng và biểu cảm trên mặt của mình. Sau khi đón nhận ánh mắt của hai người họ, cô bé cố gắng nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười, ra vẻ thoải mái chào hỏi bọn họ: “Hi.”
Trình Nghiễn là đàn ông, không cẩn thận và mẫn cảm như phụ nữ, đương nhiên không phát hiện ra sự khác thường của cô bé, chỉ cảm thấy em mình quá hướng nội, ngượng ngùng chào hỏi với người quen.
Nhưng Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng lại có thể cảm nhận rõ ràng sự khó chịu và xấu hổ mà Trình Mặc đang cố gắng che giấu
Trình Mặc hiện tại chỉ muốn bảo hai người kia mau chóng quay đầu lại, chỉ cần không nhìn thấy mặt bọn họ, cô bé có thể sẽ không khó chịu như vậy. Nhưng mà cô gái kia giống như là cố ý, lập tức đan mười ngón tay với bạn nam, tâm tư khoe khoang liền hiện ra, ngoài miệng lại thân mật giống như chia sẻ bí mật với bạn thân: “Đừng nói cho người khác biết nha.”
Trình Mặc càng lúng túng, cơ mặt cực kỳ cứng ngắc: “Ồ…”
Phản ứng của người con trai kia cũng không vui vẻ như cô bé đó, ngược lại còn hơi nhíu mày, nhẹ nhàng mím môi lại, không nói gì mà chỉ nhìn Trình Mặc vài lần.
Lâm Niệm Sơ bỗng nhiên hiểu được gì đó, thản nhiên nhìn lướt qua đôi trai gái đứng đằng trước.
Cô gái buông tay xuống, nhưng vẫn không quay đầu lại, siêng năng nói: “Cảm ơn cậu đã giới thiệu kem trên khoảnh khắc nha, Lâm Nam đã đưa mình đi ăn rồi, rất ngon đó.”
Trình Mặc sắp khóc, hốc mắt nóng lên, trong lòng vừa khổ sở vừa xấu hổ, nhưng lại sợ bị anh trai phát hiện bí mật của mình nên chỉ có thể cắn răng cố nén.
Trong lòng Lâm Niệm Sơ đột nhiên nổi lên một ngọn lửa, đúng lúc cô chuẩn bị mở miệng giáo huấn cô gái kia, Tưởng Ngải Đồng cũng nhìn không nổi nữa, mở miệng trước: “Tuổi còn nhỏ mà bụng dạ không hề đơn giản.”
Ánh mắt cô ấy nhìn về phía cô gái kia tràn ngập sự khinh bỉ và chế giễu, giọng điệu cũng lạnh lùng.
Biểu cảm của Lâm Niệm Sơ ngược lại rất dịu dàng, giọng điệu cũng mang theo ý cười ấm áp, nhưng trong nụ cười lại như giấu dao: “Em gái, bạn trai chú ý khoảnh khắc của các bạn gái khác cũng không phải chuyện gì tốt đâu, đặc biệt là khoảnh khắc của cô gái xinh đẹp hơn em nhiều.”
Sắc mặt đôi trai gái đồng thời cứng đờ, ai nấy cũng đều xấu hổ và khó chịu, nhất là biểu cảm của cô gái có thể nói là đặc sắc vô cùng. Vừa rồi còn đang mặt mày hớn hở diễu võ dương oai, bây giờ lại biến thành lúc đỏ lúc trắng.
Cô bé mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng, sau đó hất tay cậu bé bên cạnh ra, cũng mặc kệ hàng người phía trước, xoay người rời đi.
Cậu bé tên Lâm Nam lại không lập tức đuổi theo cô bé kia, do dự nhìn Trình Mặc một chút, lại nhìn cô gái dần dần đi xa, vài giây sau mới đuổi theo.
Trình Mặc thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Lâm Niệm Sơ và Tưởng Ngải Đồng.
“Em và cậu bé đó có quan hệ gì?” Trình Nghiễn cho dù có chậm chạp hơn nữa thì cũng cảm giác được có gì đó không đúng, vẻ mặt và giọng điệu không tự chủ cũng nghiêm khắc hơn.
Trình Mặc vốn rất khó chịu càng tủi thân hơn, hốc mắt bống chốt đỏ lên, nước mắt tí tách rơi xuống.
Lâm Niệm Sơ tức giận trừng mắt nhìn Trình Nghiễn: “Anh tức giận như vậy làm gì? Liên quan gì đến em ấy đâu?”
Tưởng Ngải Đồng rất phối hợp tiếp lời: “Đúng vậy, anh không nhìn thấy là cậu bé đó ăn trong bát còn muốn nhìn vào nồi à?”
Trình Nghiễn nhìn ra điểm này, nhưng anh vẫn cảm thấy tình cảm của em gái mình đối với thằng bé kia không tầm thường, nhưng nhìn thấy dáng vẻ em gái tủi thân rơi nước mắt, anh lại có chút mềm lòng.
Mặc Mặc bình thường tuy rằng hơi nổi loạn, nhưng trên cơ bản vẫn là một đứa nhỏ ngoan ngoãn, chắc sẽ không yêu sớm.
Có lẽ là do anh nghĩ nhiều.
Anh không tiếp tục truy cứu chuyện này nữa, nhưng vẫn không chút nghi ngờ mà nói: “Sau này tránh xa loại cặn bã này ra xa một chút.”
Trình Mặc vừa rơi nước mắt vừa nhẹ nhàng gật đầu.
Lâm Niệm Sơ có chút đồng cảm với đứa nhỏ này, rồi lại có chút thấy vui, lần này rốt cuộc cô bé cũng có thể theo anh trai trở về Đông Phụ.
Xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ thì bọn cô mới có thể lên cáp treo.
Năm ngoái cáp treo Vân Sơn đã được nâng cấp, trước kia chỉ có toa hai chỗ ngồi, sau đó lại thêm toa bốn chỗ ngồi.
Tưởng Ngải Đồng và Lâm Niệm Sơ đứng cạnh nhau ở phía trước hàng,Trình Nghiễn và Trình Mặc theo sát phía sau, chỗ cua quẹo đúng lúc có một toa bốn chỗ.
Đợi sau khi tất cả bốn người đã ngồi yên, nhân viên công tác đóng cửa lại cho bọn họ.
Cùng với sự di chuyển của băng chuyền, toa cáp treo chậm rãi rời khỏi sân ga.
Lúc này ánh mặt trời rực rỡ, mây mù trên núi đã bị xua tan, thân hình cao lớn nguy nga của Vân Sơn đứng sừng sững trước mắt mọi người, tương đối có cảm giác áp bức khiến người khác nghẹt thở.
Nương theo độ tăng của chiều cao cáp treo, cảm giác áp bức dần dần giảm bớt, cảm giác nghẹt thở lại càng mãnh liệt, dù sao treo cao giữa không trung cũng không phải là chuyện rất an toàn.
Cảnh sắc phía dưới càng ngày càng thấp, cũng càng ngày càng nhỏ. Cả người Tưởng Ngải Đồng cứng ngắc, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng lại không được nhịn được mà ngước cổ nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại cầm điện thoại lên hào hứng quay video. Nhưng sau khi buông điện thoại xuống, cô ấy mới phát hiện, toàn bộ trong toa cáp treo này chỉ có một mình cô ấy là đang đi du lịch một cách nghiêm túc…
Ba người còn lại, một đứa nhỏ khổ sở vì tình cảm, hai người lớn khổ sở vì đứa trẻ.
Mọi người xung quanh đều đang buồn bã như vậy, cô ấy cũng ngại chơi quá vui vẻ, nếu không có vẻ không hợp với bầu không khí, vì thế cô ấy thu lại cảm xúc hưng phấn của mình một chút, yên lặng cầm lấy điện thoại di động, cúi đầu gửi tin nhắn Wechat cho bạn trai: [Em có chuyện lớn muốn nói cho anh biết.]
Đoạn Hạo Sơn gần như là ngay lập tức trả lời tin nhắn của bạn gái: [Chuyện lớn cỡ nào?]
Tưởng Ngải Đồng: [Niệm Sơ mang thai rồi.]
Đoạn Hạo Sơn: [Đm!? Của Trình Nghiễn à?]
Tưởng Ngải Đồng: [Nói thừa, chắc chắn là của Trình Nghiễn!]
Đoạn Hạo Sơn: [Vậy hai người bọn họ sắp kết hôn hả?]
Tưởng Ngải Đồng: [Chưa chắc, hai người bọn họ cũng chưa quyết định có muốn giữ đứa bé hay không.]
Đoạn Hạo Sơn: [Anh cảm thấy tám phần sẽ kết hôn. Trình Nghiễn đặc biệt có trách nhiệm, cậu ấy tuyệt đối là người đàn ông có trách nhiệm nhất mà anh từng gặp.]
Tưởng Ngải Đồng: [Anh đánh giá anh ấy cao vậy à?]
Đoạn Hạo Sơn: [Là anh sùng bái cậu ấy, nếu anh là phụ nữ thì nhất định sẽ gả cho cậu ấy.]
Tưởng Ngải Đồng: [??? Đồ chó nhà anh không bình thường!]
Đoạn Hạo Sơn: [Không tin em cứ đợi xem, hai người bọn họ nhất định sẽ kết hôn.]
Tưởng Ngải Đồng: [Em vẫn sẽ giữ thái độ đó.]
Đoạn Hạo Sơn: [Nếu hai người họ kết hôn, hai chúng ta cũng nên tranh thủ thôi.]
Tưởng Ngải Đồng: [Tại sao?]
Đoạn Hạo Sơn: [Tuổi của đứa nhỏ không thể chênh lệch quá nhiều, nếu không Trình Nghiễn sẽ không nhìn trúng con nhà chúng ta.]
Tưởng Ngải Đồng: [Anh nghĩ nhiều vậy à?]
Đoạn Hạo Sơn: [Không phải, em nghĩ đi, Trình Nghiễn là loại cuồng công việc lại vô cùng có trách nhiệm, nhất định sẽ để lại một phần của cải cho con mình, làm thông gia với cậu ấy thì hai chúng ta có thể phấn đấu bớt hơn hai mươi năm.]
Tưởng Ngải Đồng: […]
Tưởng Ngải Đồng: […]
Tưởng Ngải Đồng: [Chồng à, con mẹ nó anh đúng thật là một thiên tài!]
Mười mấy phút sau, cáp treo lên đến đỉnh núi, đi bộ thêm một đoạn nữa sẽ đến chùa Vân Trung nổi tiếng.
Hương khói của chùa quanh năm thịnh vượng, du khách đến đây thắp hương bái Phật không chỉ cầu sự nghiệp, cầu tài vận, cầu bình an, còn có rất nhiều người đến cầu nhân duyên.
Vừa bước vào cánh cổng màu đỏ thẫm của chùa, đập vào mắt đầu tiên là hai cây bồ đề quấn quanh nhau. Đây chính là cây nhân duyên của người dân Vân Sơn nơi đây, cành cây rậm rạp treo đầy nút thắt tóc, hơn nữa trên mỗi một nút thắt tóc đều được buộc bằng một chiếc khóa đồng tâm màu bạc.
Dưới gốc cây có rất nhiều cặp tình nhân đang kề vai quỳ lạy cây nhân duyên
Nguyệt Lão ở điện bên cạnh, chính điện là Đại Hùng Bảo điện, nơi thờ Phật Thích Ca Mâu Ni, ở giữa trước điện dựng một lư hương bằng đồng lớn, bị các vị khách đến thắp hương vây kín không kẽ hở.
Bốn người bọn họ không ai tin Phật, cho nên mục đích hôm nay đến đây không phải là thắp hương mà là du ngoạn.
Chùa Vân Trung nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, bốn người đi dạo gần bốn mươi phút mới xong. Trước khi đi, Tưởng Ngải Đồng đi vệ sinh một chuyến, Mặc Mặc cũng đi theo cô ấy.
Lâm Niệm Sơ và Trình Nghiễn đứng dưới tán cây nhân duyên chờ hai người bọn họ.
Lúc đầu, hai người không ai nói chuyện.
Du khách và tăng nhân bên cạnh lui tới không ngừng, nhộn nhịp phồn hoa nhưng không ồn ào. Trong chùa có một luồng khí vận độc đáo, vô hình khiến sự bốc đồng và xao động trong lòng người được lọc đi.
Sau đó, vào một khoảnh khắc nào đó, hai người đồng thời mở miệng.
Lâm Niệm Sơ: “Anh…”
Trình Nghiễn: “Cô…”
Lời vừa dứt, hai người lại đồng thời im lặng.
Một lát sau, Trình Nghiễn nói: “Cô nói trước đi.”
Lâm Niệm Sơ rũ mắt xuống, mím môi do dự một lát, ngước mắt nhìn về phía ánh mắt anh, rất nghiêm túc hỏi: “Anh muốn đứa bé này không?”
Trước khi quyết định lựa chọn tiếp theo, cô phải xác định thái độ của anh.
Tuy rằng anh nói sẽ chịu trách nhiệm với cô và đứa nhỏ, nhưng cô không muốn miễn cưỡng anh. Hơn nữa nếu anh căn bản không muốn đứa nhỏ này thì chuyện chịu trách nhiệm cũng là bị bắt buộc, bất đắc dĩ, không thể thật tâm thật ý đối xử tốt với đứa bé.
Thật ra câu hỏi này Trình Nghiễn cũng đã nghiêm túc suy nghĩ cả buổi sáng, dù sao liên quan đến nửa đời sau của hai người và một sinh mệnh, chắc chắn không thể qua loa được.
Anh bình tĩnh mở miệng: “Tôi muốn.”
Lâm Niệm Sơ ngẩn ra một chút, kinh ngạc nhìn anh, cô còn tưởng rằng anh không muốn.
Trình Nghiễn lại nói: “Nhưng tôi tôn trọng suy nghĩ của cô, nếu cô không muốn đứa bé này thì tôi cũng sẽ không miễn cưỡng cô, nếu cô muốn thì tôi sẽ cưới cô.”
Giọng điệu của anh vô cùng nghiêm túc, đường nét góc cạnh khuôn mặt lộ ra sự kiên định khiến người ta yên tâm.
Lâm Niệm Sơ không tự chủ được mà nín thở, ngơ ngác nhìn anh.
Anh sẽ cưới cô?
Không bị điên chứ?
Trình Nghiễn nhìn ra sự hoài nghi của cô, lần nữa mở miệng, gằn từng chữ nói: “Tôi tuy rằng không tin Phật, nhưng ở trước mặt Phật tổ tôi cũng không dám nói đùa.”
Giọng điệu của anh lại nghiêm túc hơn, biểu cảm cũng cẩn thận, thân hình cao lớn đứng thẳng tắp, cực kỳ giống một vị sĩ quan đang đứng trước sự sống và cái chết.
Bầu không khí đều bị anh làm cho trang trọng hơn, giống như nơi bọn họ đang ở không phải là chùa miếu, mà là doanh trại quân đội vậy…
Lâm Niệm Sơ cũng không biết nên tiếp lời như thế nào, thậm chí còn không biết nên bày ra biểu cảm gì, sợ mình biểu hiện không đủ nghiêm túc và trịnh trọng.
Trình Nghiễn cũng ý thức được thái độ của mình có thể có hơi nghiêm túc quá mức, anh hít sâu một hơi, giọng điệu thoải mái lại: “Em không có nhà, vừa hay anh cũng không có. Nếu em bằng lòng thì chúng ta có thể kết thành một nhà.”
*Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Niệm Sơ: “Anh nghiêm túc quá, khiến tôi căng thẳng…”
Trình Nghiễn: “Cầu hôn đương nhiên phải nghiêm túc.”