*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh đèn đầu giường màu vàng ấm áp, lười biếng chiếu rọi mọi thứ trong phòng.
Trong không khí còn sót lại mùi hương quyến rũ nhè nhẹ.
Lâm Niệm Sơ và Trình Nghiễn chiếm hai bên trên giường lớn, cả hai dựa vào đầu giường mềm mại, tuy cùng đắp một tấm chăn, nhưng khoảng cách giữa hai cơ thể tương đối rõ ràng, giống như vừa nãy chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Trình Nghiễn duỗi tay lấy bao thuốc và bật lửa đặt trên tủ đầu giường, ngón tay cái bật mở nắp hộp thuốc, rút một điếu thuốc từ bên trong ra. Khi sắp đưa lên môi thì bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, anh quay đầu nhìn về phía Lâm Niệm Sơ: “Có để ý không?”
Lâm Niệm Sơ không ngờ anh vậy mà còn hút thuốc, nhưng vẫn lắc đầu: “Hút đi.”
Trình Nghiễn ngậm điếu thuốc trên môi, một tay bật bật lửa, đồng thời cúi thấp đầu, đưa đuôi thuốc vào trong ngọn lửa đang cháy.
Dưới ánh đèn mờ, cả người anh được bao bọc bởi một vầng sáng nhàn nhạt. Khi châm thuốc, anh cụp mắt xuống, dưới hàng mi dài có một bóng đen nhỏ, sống mũi cao thẳng cũng chắn ánh sáng, lưu lại trên má anh một chiếc bóng.
Trong ánh sáng và bóng tối đan xen, cả người anh trông có chút lười biếng, nhưng lại vô cùng mê người.
Thứ khiến người khác không thể rời mắt vẫn là đường nét cổ vai sắc bén và yết hầu nổi bật.
Thuốc đã được châm, anh hút một hơi thật sâu, lại nhả ra một hơi thật dài, trong làn khói lượn lờ, yết hầu trượt lên rồi lại trượt xuống.
Anh đang hút thuốc thì đột nhiên cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh, theo bản năng quay đầu nhìn cô, nhưng ngay khi anh nhìn sang thì Lâm Niệm Sơ lại dời ánh mắt đi, đồng thời duỗi tay lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, dáng vẻ giả bộ không có chuyện gì mà lướt điện thoại.
Khi đang chuẩn bị mở app Taobao ra, giọng nói của Trình Nghiễn đột nhiên vang lên bên tai: “Cô có đói bụng không?”
Lâm Niệm Sơ đang định trả lời “Không đói”, nhưng bụng lại réo lên, ngay sau đó cô nghe thấy tiếng cười nhẹ của Trình Nghiễn.
Con mẹ nó thật xấu hổ quá đi mà.
Tuân thủ nguyên tắc “Chỉ cần mình không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác”, Lâm Niệm Sơ hít sâu một hơi, mặt không đổi sắc tâm không loạn mà trả lời: “Không đói.”
Trình Nghiễn ngoảnh mặt làm ngơ: “Có thể đặt đồ ăn.”
Lâm Niệm Sơ cắn răng: “Tôi không đói!” Nói xong câu này, cô nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến 12 giờ, sau đó liền hối hận, không phải hối hận bản thân vịt chết vẫn còn cứng mỏ, mà là hối hận mình đã nhận lời mời của Trình Nghiễn.
Nếu không xảy ra một màn vừa nãy thì cô chắc chắn có thể kiên trì đến sáng mai, chứ không phải bụng đói đến mức ngực dán vào lưng như hiện tại.
Nên đặt đồ ăn bên ngoài không nhỉ? Lâm Niệm Sơ rơi vào rối rắm.
Không đặt sẽ rất đói bụng, đặt thì lại sợ béo.
Tình thế vô cùng khó xử, Trình Nghiễn giúp cô đưa ra lựa chọn: “Đặt đi, tôi lo cô sẽ ngủ không yên.”
Lâm Niệm Sơ mặt không cảm xúc: “Tôi không cần anh lo lắng.”
Trình Nghiễn: “Cô hiểu nhầm rồi, tôi lo cô lăn qua lộn lại ảnh hưởng tới giấc ngủ của tôi.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Yêu nghiệt này vẫn thiếu đòn như vậy!
Nghĩ một lúc, cuối cùng cô vẫn đặt đồ ăn bên ngoài, bởi vì không ăn no thật sự sẽ không có tinh lực đấu đá với tên yêu nghiệt này.
Meituan giao hàng phải mất 30 phút, đặt đồ ăn xong, Lâm Niệm Sơ liền ném điện thoại xuống gối, xốc chăn lên ngồi ở mép giường, vừa đi dép vừa nói với Trình Nghiễn ở phía sau: “Giúp tôi để ý điện thoại, tôi đi tắm.”
Trình Nghiễn nhìn tấm lưng trơn bóng của cô, nhẹ nhàng đáp một tiếng “Ừ”.
Lâm Niệm Sơ đi dép xong, từ trên giường đứng lên, tầm mắt Trình Nghiễn cũng theo bản năng mà nâng lên trên một chút.
Bóng lưng của cô rất đẹp, đường cong lả lướt phập phồng quyến rũ, giống như từ trong tranh đi ra, tóc dài dày đen nhánh tùy ý buông thõng trên vai, tương phản với da thịt trắng nõn bóng loáng.
Tầm mắt của Trình Nghiễn trượt thẳng từ đầu vai tròn trịa của cô xuống hõm eo.
Tàn thuốc nóng rơi xuống trên tay, lúc này anh mới hoàn hồn.
Vào khoảnh khắc kia anh không thể không thừa nhận, cô là một người phụ nữ rất hấp dẫn, bất kể diện mạo hay dáng người đều hoàn hảo, nếu không anh cũng sẽ không nảy ra lần kích động thứ hai với cô.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước ào ào, Trình Nghiễn vô cùng buồn chán, lại châm thêm một điếu thuốc, vừa hút chưa được mấy hơi thì điện thoại của Lâm Niệm Sơ vang lên.
Anh vốn tưởng là giao đồ ăn gọi tới, nhưng màn hình thông báo cuộc gọi lại hiển thị là: [Lương Thần]
Trình Nghiễn do dự một chút, cầm lấy di động của cô, nhấn nút nghe, vừa đưa điện thoại giơ lên bên tai, trong điện thoại liền truyền tới giọng của Lương Thần: “Em không ở nhà à?”
Trình Nghiễn: “Đang ở nhà của tôi.”
Lương Thần: “…”
Trình Nghiễn: “Có chuyện gì thì nói với tôi đi, cô ấy đang tắm.”
Lương Thần: “…”
Trình Nghiễn: “Sao không nói gì? Không có chuyện gì thì tôi tắt máy đây.” Nói xong thì anh trực tiếp tắt máy, ném điện thoại xuống gối.
Lương Thần không gọi lại.
Hơn mười phút sau, Lâm Niệm Sơ từ trong phòng tắm đi ra, trên người chỉ quấn áo choàng tắm.
Cô sắp đói chết rồi, vậy nên chuyện đầu tiên sau khi đi ra chính là hỏi Trình Nghiễn: “Giao đồ ăn gọi điện thoại à?”
“Không có.” Trình Nghiễn ăn ngay nói thật: “Nhưng chồng trước của cô gọi tới, tôi giúp cô nghe máy rồi.”
Lâm Niệm Sơ nhíu mày, có chút ngoài ý muốn: “Anh ta tìm tôi làm gì?”
“Không biết.” Sắc mặt Trình Nghiễn lười biếng, giọng điệu trả lời tùy ý: “Tôi nói cô đang tắm, anh ta liền tắt máy.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Cảm giác kỳ kỳ, nhưng lại không thể nói kỳ chỗ nào.
Có điều cô không nghĩ nhiều như vậy, vừa đi lấy điện thoại của mình vừa hỏi Trình Nghiễn: “Anh muốn tắm không?”
“Tắm.” Gạt tàn thuốc cũng đặt trên tủ đầu giường, Trình Nghiễn dí tắt thuốc lá trong tay, xốc chăn lên rời khỏi giường rồi đi về phía phòng tắm.
Lâm Niệm Sơ ngồi xếp bằng trên giường, mở Meituan ra xem, đồ ăn 15 phút nữa mới giao đến.
Cảm giác rất tuyệt vọng, thật hối hận ban nãy không nghe Trình Nghiễn, nên ăn nhiều một chút.
Đói đến cả người không còn sức, cô trực tiếp nằm liệt trên giường, vô cùng buồn chán lướt điện thoại. Đầu tiên là lướt Weibo, lại lướt Douyin, xem hết bảng hot search, cuối cùng mở Taobao ra. Cô đang chuẩn bị ở trang chủ giao diện lướt xuống thì trên màn nhảy ra một tin nhắn riêng tư, vậy mà lại là dịch vụ chăm sóc khách hàng của Thiết bị điện tử Nguyên Thăng gửi tới.
Cô nhấn mở xem tin nhắn này, bên trong lại là phong thư xin lỗi thật dài.
Lâm Niệm Sơ kinh ngạc, theo bản năng liếc mắt tới cửa phòng tắm, thật trùng hợp là cửa phòng tắm đúng lúc này mở ra, Trình Nghiễn đi từ bên trong ra, bên hông chỉ quấn chiếc khăn tắm màu trắng.
Lâm Niệm Sơ trong lúc nhất thời không biết trước tiên nên tiếp tục xem phía dưới tin nhắn hay là nên hỏi Trình Nghiễn có liên quan gì đến chuyện này không trước.
Ngay tại thời điểm cô do dự, lựa chọn thứ ba xuất hiện, cửa phòng bị ai đó gõ.
Nhất định là giao đồ ăn!
Lâm Niệm Sơ trực tiếp từ trên giường bật dậy, nhanh chóng đi dép lê vào, đi nhanh ra khỏi phòng ngủ, vọt tới cửa.
Nhưng sau khi mở cửa cô lại đứng hình tại chỗ…
Không phải cơm hộp mà là Đoạn Hạo Sơn.
Đoạn Hạo Sơn sau khi nhìn thấy Lâm Niệm Sơ thì cả mặt nghệt ra, còn ngẩng đầu lên nhìn số nhà, sau khi xác định mình nhớ không nhầm mới kinh ngạc mà mở miệng: “Sao lại là cô?”
“Tôi…” Thật ra Lâm Niệm Sơ cũng không biết giải thích chuyện này như thế nào.
Đoạn Hạo Sơn không chắc chắn: “Chẳng nhẽ tôi nhớ nhầm?” Nhưng sau khi nói xong, cả người anh ấy bỗng nhiên cứng đờ, bởi vì ánh mắt anh ấy lướt qua đầu vai Lâm Niệm Sơ, nhìn về phía sau cô.
Trình Nghiễn sau khi nghe được tiếng của anh ấy thì đi từ phòng ngủ ra, chỉ quấn một chiếc khăn tắm như ban nãy, đi đến phía sau Lâm Niệm Sơ. Anh hơi rũ mắt, dùng một loại ánh mắt lạnh lùng không mặn không nhạt nhìn Đoạn Hạo Sơn lùn hơn một chút so với mình: “Chuyện gì?”
Đoạn Hạo Sơn như bị sét đánh, nhìn Lâm Niệm Sơ mặc áo choàng tắm, lại nhìn Trình Nghiễn để ngực trần, muốn nói lại thôi rất nhiều lần, cuối cùng đáp lại: “Làm phiền rồi.” Nói xong xoay người đi ngay, nhanh chóng vọt vào phòng phía đối diện, giống như phát hiện bí mật lớn khó lường nào đó, vội vàng lại kích động mà đóng cửa phòng lại, sau đó hô lớn: “Đm có chuyện rồi! Chuyện lớn rồi!”
Tưởng Ngải Đồng ở trong phòng không biết đáp lại cái gì, Đoạn Hạo Sơn hét toáng trả lời: “Trình Nghiễn và Lâm Niệm Sơ có gian tình!”
Phòng cách âm không tính là kém, nhưng không địch nổi tiếng kêu quá lớn của Đoạn Hạo Sơn, hai người của phòng đối diện nghe thấy rõ ràng.
Lâm Niệm Sơ cạn lời luôn, Trình Nghiễn thở dài, đóng cửa phòng lại: “Chuẩn bị sẵn sàng đi, tất cả người ở Đông Phụ sắp biết chúng ra có gian tình rồi.”
Lâm Niệm Sơ: “Hả?”
Trình Nghiễn nhàn nhạt đáp lại: “Đoạn Hạo Sơn, cái loa của Đông Phụ.”
Lâm Niệm Sơ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó tức muốn hộc máu: “Vậy mà anh còn đi ra làm gì hả?”
Trình Nghiễn bất đắc dĩ: “Đây là phòng tôi mà.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Tôi vậy mà lại không còn gì để nói.
Người được cái loa tuyên truyền đầu tiên chính là Tưởng Ngải Đồng. Chưa tới ba phút, Lâm Niệm Sơ đã bị tin nhắn Wechat của Tưởng Ngải Đồng khủng bố…
[Cậu và Trình Nghiễn là sao đấy?]
[Cậu vậy mà lại không nói với tớ!]
[Đm tuyệt giao đi!]
Lâm Niệm Sơ cũng không biết nói chuyện này với cô ấy như thế nào, dù sao chuyện kể ra quá dài, vì thế bèn trả lời: [Để tớ sắp xếp từ ngữ lại đã, sáng mai lúc ăn cơm sẽ nói cho cậu biết.]
Gửi xong tin nhắn không bao lâu thì người giao đồ ăn mà cô luôn mong nhớ cuối cùng cũng đến.
Lâm Niệm Sơ ngồi xuống bên bàn ăn, bắt đầu ăn cơm, lùa cơm được hai miếng cô mới phát hiện Trình Nghiễn cũng không trở lại phòng ngủ, mà ngồi xuống sô pha đối diện.
“Anh không ngủ được à?” Cô hỏi.
Trình Nghiễn ngước mắt liếc nhìn cô: “Hút thuốc.”
“Ồ.” Lâm Niệm Sơ cũng không hỏi nhiều, rồi lại mở đi động xem Taobao, nhấn mở khung chat với Thiết bị điện tử Nguyên Thăng.
Phía sau tin nhắn xin lỗi kia còn thêm mấy tin nữa.
[Thành thật xin lỗi vì đã mang đến cho cô trải nghiệm mua sắm không thoải mái. Để thể hiện sự xin lỗi, chúng tôi sẽ gửi lại cho cô một chiếc lò nướng cùng với nguyên bộ linh kiện.]
[Chúng tôi cũng vô cùng xin lỗi về chuyện ác ý phản hồi đánh giá xấu của cô, bên chúng tôi sẽ tặng cô bao lì xì mua sắm một trăm tệ để bồi thường.]
Kế tiếp chính là bao lì xì liên tiếp.
Thái độ xin lỗi này thật ra không tồi, nhưng trong lòng Lâm Niệm Sơ vẫn khó hiểu không thôi: Thiết bị điện tử Nguyên Thăng chỉ xin lỗi một mình cô hay là tất cả khách hàng đây?
Cô lặng lẽ liếc nhìn Trình Nghiễn, sau đó trả lời: [Tại sao mấy người lại bỗng nhiên xin lỗi tôi?]
Có điều gửi xong tin nhắn này cô mới ý thức được hiện tại đã khuya, theo như cách làm việc lề mề của dịch vụ chăm sóc khách hàng của Nguyên Thăng thì chờ đến sáng mai có thể trả lời tin nhắn đã là tốt lắm rồi.
Nhưng điều khiến cô bất ngờ chính là dịch vụ chăm sóc khách hàng nhà bọn họ giống như ngồi hỏa tiễn vậy, chưa tới nửa phút đã trả lời: [Thưa cô, là như thế này, một tuần tước công ty đã thành lập tổ điều tra để điều tra toàn bộ về công việc của cửa hàng chính hãng trên Taobao, phát hiện ra vô số vấn đề, cho nên đã thay đổi đoàn đội quản lý lần nữa. Mong cô yên tâm, về sau chúng tôi nhất định sẽ đề cao chất lượng phục vụ, tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm tương tự. Cuối cùng lại xin cô bỏ qua lần nữa, hy vọng cô có thể tha thứ cho việc làm sai lầm trước kia của chúng tôi. ]
Sau khi đọc xong đoạn này, trong lòng Lâm Niệm Sơ rốt cuộc đã bình tĩnh hơn nhiều, cô nhìn về phía Trình Nghiễn nói: “Dịch vụ chăm sóc khách hàng của Thiết bị điện tử Nguyên Thăng gửi tin nhắn xin lỗi tôi.”
Trình Nghiễn ngước mắt nhìn về phía cô, hỏi: “Gửi khi nào? Hôm nay à?”
Đôi mắt của anh đen nhánh sáng ngời, không còn thấy vẻ mặt lười biếng nữa, thay vào đó là sự nghiêm túc, giọng nói trầm thấp và nghiêm nghị, không giận nhưng đầy uy nghiêm, cực kỳ giống một người lãnh đạo đang tra hỏi công việc của cấp dưới.
Lâm Niệm Sơ vội vàng nhìn xem lịch sử trò chuyện, lúc này mới phát hiện tin nhắn xin lỗi không phải gửi vào hôm nay: “Bốn ngày trước.”
Vẻ mặt nghiêm túc của Trình Nghiễn rốt cuộc cũng dịu đi: “Hiệu suất vậy còn được.”
Lâm Niệm Sơ nhìn chằm chằm anh trong chốc lát, không thể không thừa nhận dáng vẻ tên yêu nghiệt này nghiêm túc vì công việc lại mê người như thế.
Đồng thời lúc đó trong lòng cô lại cảm thấy nhẹ nhõm thay cho bộ phận chăm sóc khách hàng của Thiết bị điện tử Nguyên Thăng, may mà hiệu suất làm việc của bọn họ đạt được yêu cầu nghiêm khắc của Tổng giám đốc Trình, nếu không thì toi rồi.
Do dự một chút, cô hỏi: “Ngày đó lúc tôi phàn nàn với anh, có phải anh rất tức giận hay không?”
Đầu ngón tay thon dài của Trình Nghiễn kẹp điếu thuốc lá: “Đúng, nhưng không phải tức giận với cô.”
Lâm Niệm Sơ: “Vậy nên sau khi trở về anh đã thành lập tổ điều tra à?”
Trình Nghiễn: “Ừ.”
Không điều tra thì không biết, điều tra rồi anh thiếu chút nữa đã tức chết.
Tên Ngô Tĩnh An này lợi hại hơn nhiều so với anh nghĩ, nhìn dáng vẻ là muốn khiến Thiết bị điện tử Nguyên Thăng đi vào chỗ chết.
Bàn việc công thì không bàn việc riêng, anh thay máu cả một bộ phận của nền tảng Taobao, giáng cấp Ngô Tĩnh An, tiến hành thông báo phê bình toàn công ty.
Thật ra trước khi anh đưa ra xử phạt đã đoán được Ngô Tĩnh An sẽ không chịu để yên, mà phản ứng của Ngô Tĩnh An cũng không làm anh thất vọng chút nào: Tìm một băng du côn lưu manh tới công ty làm loạn một hồi, nháo nhào đến mức mọi người đều biết chuyện anh ta bị phê bình, cường độ tuyên truyền mạnh hơn nhiều so với thông báo phê bình của anh nữa.
Đương nhiên Ngô Tĩnh An cũng không quên về nhà tố cáo, cho nên mấy hôm trước điện thoại của Trình Nghiễn thiếu chút nữa đã bị bà Ngô làm cho nổ tung rồi, nhưng anh chẳng nghe cuộc nào, vì thế bà Ngô lại vội vã chạy đến công ty để lấy lại công bằng cho “con trai lớn”.
Chỉ vì một tên Ngô Tĩnh An này, một tuần nay anh có thể nói là sứt đầu mẻ trán.
Lúc này, giọng nói của Lâm Niệm Sơ lại truyền đến bên tai: “Bố dượng đối xử với anh như thế nào?”
Cô vốn dĩ còn tưởng bố dượng của anh là người mặt người dạ thú, nếu không thì tại sao lại cướp đi người trong lòng của con riêng mình chứ? Nhưng nếu nói bố dượng đối xử với anh không tốt thì tại sao lại để anh làm quản lý cao nhất của Thiết bị điện tử Nguyên Thăng?
Vậy nên Lâm Niêm Sơ mới thắc mắc.
Trình Nghiễn nhả một hơi thuốc thật dài, như là đang thở dài, làn khói trắng bao phủ khuôn mặt của anh. Lâm Niệm Sơ nhìn không rõ vẻ mặt của anh, chỉ nghe thấy anh nói: “Chả ra sao cả.”
Giọng nói của anh vô cùng lạnh nhạt, Lâm Niệm Sơ sửng sốt: “Vậy sao ông ta lại để anh quản lý Thiết bị điện tử Nguyên Thăng?”
Trình Nghiễn cười lạnh, trầm giọng trả lời: “Gây khó dễ cho tôi suốt năm năm.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Đây là có câu chuyện đằng sau nữa à.
“Có thể kể một chút không?”
Trình Nghiễn nâng mí mắt lên, nhướng mày: “Muốn biết à?”
Lâm Niệm Sơ: “Anh cũng nói đến đây rồi…”
Trình Nghiễn giương khóe môi lên, cười lưu manh: “Gọi bố đi.”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Con mẹ nó thật là thiếu đòn.
*Tác giả có lời muốn nói:
Lâm Niệm Sơ: “Sớm muộn cũng có một ngày tôi đánh nó đến mức mẹ cũng không nhận ra!”
Trình Nghiễn: “Nằm mơ đi.”
Lâm Niệm Sơ: “Tôi… tôi đánh con gái anh!”
“…”
Trình Nghiễn: “Xin lỗi, xin em tha thứ cho anh.”