Mùa Xuân Thoáng Qua Ấy

Chương 62: Tiệc thọ




Edit & Beta: Tịnh Hảo

Mặc Thành vào giữa hè, hơi nóng bừng bừng.

Khí lạnh thổi phì phì trong xe, cũng chỉ có thể ngăn được một tí hơi nóng bên ngoài cửa sổ thôi.

Xe taxi dừng ở cửa lớn khách sạn Mặc Thành, Tưởng Tây Trì kéo vali trực tiếp xuống xe. Ra thang máy, tiếng người nhốn nháo kéo tới từ trong sảnh tiệc.

Có một cái bàn ngoài cửa, Phương Huỳnh đang đưa quà tặng và ghi chép khách tới tặng tiền biếu.

Dường như cô cảm nhận được nên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tưởng Tây Trì mặc tây trang, cũng không quan tâm “chức vụ công việc” của mình, ném bút trong tay đi liền tới nghênh tiếp.

Nắm lấy tây trang bên hông anh, ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: “Chờ cậu đấy.”

Động tác khẽ cọ của cô làm cho trong lòng Tưởng Tây Trì ngứa ngáy, nhưng mà nghĩ tới còn có người lớn ở đây, thì không nên làm gì không tốt, chỉ vươn cánh tay ôm cô, thong thả đi tới trước bàn.

Ngô Ứng Dung nhìn hai đứa trẻ dính nhau như trẻ em sinh đôi, uyển chuyển nói: “… Hôm nay rất nóng đấy?”

Phương Huỳnh: “Không nóng! Máy lạnh trong sảnh tiệc thổi rất mạnh, toàn thân cháu sắp nổi da gà rồi ạ.”

Hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của Nguyễn Học Văn.

Thật ra là không muốn làm tiệc, nhưng được xấp nhỏ khuyến khích, vẫn đồng ý, quay đầu vui tươi hớn hở lập danh sách khách mời.

Mấy người con cháu cộng lại tất cả khách mời mà Nguyễn Học Văn muốn mời, thực sự kinh hãi lắp ba lắp bắp, bạn bè của ông cụ cũng quá đông đảo đấy.

Ngô Ứng Dung nói toạc ra bí mật: “Hừ, đều là bạn hoa bạn chim gì đó đấy.”

Tưởng Tây Trì nhìn vào trong “bạn hoa bạn chim”, biệt hiệu của vị quan chức đã nghỉ hưu nào đó nói ra cũng hù chết người, “Người này…”

“Ôi, ông già này phiền quá! Là ông ấy đấy, nhiệt tình qua lại với ông cụ Nguyễn, mùa đông kia còn muốn xúi ông Nguyễn ra ngoài ngắm chim.”

Bây giờ, trong mắt Ngô Ứng Dung, “bạn hoa bạn chim” “càng phiền hơn” chữ “phiền”, đương nhiên cũng không rảnh rỗi, cảnh tượng sôi nổi, làm cho người ta nghi ngờ đây không phải là tiệc sinh nhật, mà là “đại hội giao lưu hoa chim sâu cá toàn thành phố”.

Tưởng Tây Trì gởi vali lại cho nhân viên phục vụ, còn mình cùng Phương Huỳnh đi tới gần khán đài ngồi xuống một cái bàn.

Tưởng Gia Bình, Từ Uyển Xuân và Tưởng Nghệ Hiên đều ở đó.

Tưởng Nghệ Hiên vẫy tay đến sắp đứt ra, hưng phấn hô lên: “Anh!”

Phương Huỳnh nhỏ giọng hỏi: “Sao thằng bé thích cậu thế?”

“Sao tớ biết chứ.”

Tưởng Tây Trì đáp lại lời kêu gọi quá mức nhiệt tình của Tưởng Nghệ Hiên xong, thì lên tiếng chào hỏi với Tưởng Gia Bình và Từ Uyển Xuân.

Tưởng Gia Bình đứng lên châm trà cho anh, “Vừa xuống máy bay?”

“Dạ.”

Sau khi tốt nghiệp đại học năm tư, Phương Huỳnh ăn chơi một tháng, nhưng Tưởng Tây Trì lại không hề nhàn rỗi. Anh giành được tư cách học liên thông lên thạc sĩ, năm tư đại học cho tới nay luôn đi theo “ông chủ” tương lai làm việc.

Bây giờ, Tưởng Tây Trì học thạc sĩ, trừ lên lớp ra, ngày thường nói chuyện rất ít, trừ nhiệm vụ sắp xếp cho mọi người, chính là “nơi này sai rồi, sắp lại”. Dần dà, người cùng học chung cũng dưỡng thành phong cách phải thiết thực, nói ít làm nhiều, cùng với những người trước kia anh tiếp xúc, khác một trời một vực so với đám học sinh khéo ăn nói của Trương Chi Kính.

Nghỉ hè năm ba cho tới nay, Phương Huỳnh vẫn luôn thực tập trong văn phòng luật sư của Kỳ Tự Minh. Luật sư Kỳ hết sức hài lòng với biểu hiện trong thời gian thực tập của Phương Huỳnh, bảo sau khi cô tốt nghiệp thì trực tiếp ký hợp đồng chính thức.

Nhưng sau khi Tưởng Tây Trì học xong đại học A, sau này rất có khả năng sẽ không trở về ngoài Mặc Thành phát triển. Sau khi cân nhắc thật lâu, Phương Huỳnh vẫn nhịn từ chối lời mời của luật sư Kỳ.

Luật sư Kỳ vô cùng hài phóng, lấy viết lên, viết thư tiến cử cho bạn học thời đại học của ông ở sở luật sư hàng đầu Mặc Thành. Giữa tháng tám, Phương Huỳnh sẽ chính thức đi đăng ký.

Lần này, Tưởng Tây Trì bị “ông chủ” tương lai giam trong phòng thí nghiệm, lại cùng đến thủ đô tham gia hội nghiên cứu và thảo luận, rốt cuộc cũng được phép về nhà.

Quần áo cũng chưa kịp thay, kéo hành lý vừa mới thu dọn xong vào buổi tối hôm trước, trực tiếp chạy ra sân bay.

Cũng may cuối cùng là còn kịp.

Khi sắp nhập tiệc, Nguyễn Học Văn mới tránh khỏi nhóm “hoa chim sâu cá” của ông, đến một bàn ngồi xuống.

Ông uống ngụm trà, thì lại tán gẫu một số kinh nghiệm vừa mới thỉnh giáo xong.

Ngô Ứng Dung: “Ngừng ngừng ngừng! Có thể yên tĩnh một lát không?”

Nguyễn Học Văn cười ha ha.

Phương Huỳnh lại nghe được “mùi ngon”, chuyển ghế dựa đến trước mặt Nguyễn Học Văn, khác chiến trường: “Ông ơi, ông nói một mình với cháu đi ạ.”

Người trên bàn, chia ra nhiều đề tài.

Phương Huỳnh đang nghe Nguyễn Học Văn giảng cắt nhánh hoa tử đằng như thế nào, Tưởng Tây Trì đã vươn cánh tay qua, “A Huỳnh, chúng ta đi đón một người.”

“Ai?”

“Lương Yến Thu.”

Lương Yến Thu cùng với người nhà -  Cố Vũ La, đang chờ ở đại sảnh dưới lầu.

Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì đến gần, nhìn Lương Yến Thu đã lâu không gặp, nhất thời hít một ngụm khí lạnh, “Lương Yến Thu, sao cậu lại béo vậy?”

Lương Yến Thu cười nói: “Trước đây tớ rất gầy, hiện tại là vừa vặn, đúng không, Tiểu Cố?”

Cố Vũ La: “...”

Yên lặng quay đầu.

Lên lầu ngồi xuống, bốn người họ liền bắt đầu trò chuyện.

Lương Yến Thu nhìn Nguyễn Học Văn, “Ông cụ vẫn còn khỏe mạnh nhanh nhẹn đấy chứ.”

Phương Huỳnh: “Đương nhiên không giống cậu, ốm yếu mong manh.”

Lương Yến Thu rất phối hợp ôm tim, “Cậu nói như vậy, tớ rất đau lòng đấy.”

Phương Huỳnh: “Cậu có biết không, hôm nay người đến ăn tiệc, đều mang theo lễ vật.”

Lương Yến Thu giật mình, “Tớ và Tây Trì là tình bạn gì hả, ông ngoại của cậu ấy chính là ông ngoại của tớ, tớ đến ăn bữa cơm, còn phải mang theo lễ vật?”

Tưởng Tây Trì nhìn cậu: “Thứ tình cảm thắng 1 lần, thua 99 lần dưới tay tớ sao?”

“Tớ đây không phục, cơm nước xong đấu đơn nào.”

Cố Vũ La nhìn sang.

Lương Yến Thu lập tức sợ, “Lén hẹn thôi, lén hẹn thôi, Tiểu Cố nhà tớ không cho rồi.”

Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì hỏi Lương Yến Thu kế hoạch sau này.

Lương Yến Thu nhìn về phía Cố Vũ La, “Còn không biết, tớ đi theo Tiểu Cố.”

Cố Vũ La không chút lưu tình từ chối, “Theo tớ làm gì, tớ còn chưa có tốt nghiệp.”

“Vậy khó xử rồi.” Lương Yến Thu cười nói, “Cha tớ nói, đã tốt nghiệp khoa chính quy, còn dựa vào trong nhà? Tự mình cút đi mưu sinh đi.” Cậu lại chuyển hướng sang Cố Vũ La, “Nếu không thì cậu cố mà thu nhận tớ đi, tớ không kén chọn, cho cơm là được. Chỉ cần cậu sai bảo, cái gì tớ cũng có thể làm.”

Phương Huỳnh: “... Không biết xấu hổ.”

Tưởng Tây Trì: “...”

“Giải phẫu chuột bạch, cậu có thể sao?”

Sắc mặt Lương Yến Thu lập tức thay đổi, “... Sinh nhật của ông ngoại Tưởng Tây Trì, ngày may mắn, không nên nói đến chuyện máu tanh.”

Chờ tiệc thọ ồn ào vắng đi, bốn người Phương Huỳnh bọn họ, lại tự tìm một nơi uống trà.

Cố Vũ La trực ban suốt đêm cả tuần, hương trà cũng không ngăn được cơn buồn ngủ, ngồi xuống không bao lâu, liền gối lên vai Lương Yến Thu ngủ thiếp đi.

Nói câu công bằng, thật ra Lương Yến Thu không béo, mà là da mặt bị sưng phù.

Phương Huỳnh không nhịn được hỏi cậu: “Đồ ăn của chủ nghĩa đế quốc Mỹ thực sự tốt như vậy sao?”

Lương Yến Thu cười cười, “Đang uống một loại thuốc, hiệu quả cũng được, khuyết điểm chính là hàm lượng kích thích cao.”

“Có thể trị tận gốc sao?”

Lương Yển Thu cười, “Có thể, thay tim là có thể.”

Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì đều im lặng.

Lương Yến Thu nghiêng đầu, nhìn thoáng qua người đang dựa trên vai, vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ, “… Sao hả, không tin sao, tớ thật sự muốn ăn cơm mềm.”

Bầu không khí có chút nặng nề, thoáng chốc đã bị cậu phá hỏng.

Phương Huỳnh trợn trắng mắt.

Lương Yến Thu hỏi: “Mẫn Gia Sênh đâu?”

Phương Huỳnh: “Cậu ấy đến văn phòng luật sư ở thủ đô rồi.”

Lương Yến Thu giật mình: “Lúc này không đi theo cậu nữa à?”

Phương Huỳnh càng giật mình, “Tại sao phải đi theo tớ.”

Tưởng Tây Trì còn giật mình hơn cả họ, Lương Yến Thu này, chẳng lẽ đã biết gì sao?

Lương Yến Thu không quấy rầy, để Cố Vũ La ngủ, còn thường thường dịch lại đầu cô ấy đang sắp trượt xuống.

“Tưởng Tây Trì, tớ nghe nói một chuyện.”

Tưởng Tây Trì mở mắt ra.

Lương Yến Thu cười hì hì, “Tớ nghe nói, một người nào đó nói, vào ngày sinh nhật 22 tuổi, sẽ cùng A Huỳnh chúng tớ đi lĩnh giấy chứng nhận, kết quả mặt bị đánh sưng lên, có phải hay không?”

Tưởng Tây Trì: “... Lặp lại lần nữa, nhà ai?”

Lương Yển Thu: “Chuyện không mong muốn, đây là không đúng.”

Phương Huỳnh thay Tưởng Tây Trì giải thích: “... Ngày đó cậu ấy bị thầy giáo mang đi thi đấu.”

Lương Yến Thu vô cùng đau đớn, “Cậu rất đơn thuần, cậu ấy đang muốn chối, cố ý.”

“Lương Yến Thu.” Phương Huỳnh nắm tay lại làm vang lên tiếng răng rắc, “Con người của tớ không theo nguyên tắc, ngay cả bệnh nhân cũng sẽ đánh.”

Lương Yến Thu nhanh chóng né tránh, vừa di chuyển, đầu Cố Vũ La trượt xuống.

Cô ấy đột nhiên tỉnh dậy, ngẩng đầu, mờ mịt nhìn quanh một vòng.

Lương Yến Thu lập tức đặt đầu cô ấy lên bờ vai, cười vô cùng dịu dàng, “Không có gì, Tiểu Cố, tớ vừa bắt muỗi đấy, cậu ngủ tiếp đi.”

Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì: “...”

Vừa nghiêm túc vừa không, tán dóc một trận, Tưởng Tây Trì và Phương Huỳnh còn phải trở về với Nguyễn Học Văn, liền định tạm biệt trước.

Phương Huỳnh: “Cậu sẽ đến đại học D tìm Cố Vũ La sao? Bữa nào tớ sẽ gắng gượng mà mời cậu đến nhà tụi tớ làm khách.”

Lương Yến Thu cười nói: “Tớ đây cũng chỉ có thể mà cố gượng đồng ý thôi, còn có, vẫn phải nhờ các cậu một chuyện.”

Ánh mắt hai người nhìn sang.

Lương Yến Thu cười một cái, “Phải chăm sóc Tiểu Cố nhé.”

Yên lặng một lát, Phương Huỳnh làm vẻ mặt ghét bỏ, “Được rồi, cậu đã lải nhải hơn một trăm lần.”

Lương Yến Thu cười, “Ừm. Lo lắng, chỉ có thể lải nhải mấy lần thôi.”

Cơm chiều, Nguyễn Học Văn đang ăn trong nhà mình. Tiệc nhà vô cùng đơn giản, Nguyễn Học Văn thỏa thích hơn so với việc ăn của ngon vật lạ ở nhà hàng.

Mọi người nâng ly, chúc Nguyễn Học Văn sinh nhật vui vẻ.

Chợt nghe một tiếng lanh lảnh: “Sinh nhật vui vẻ! Sinh nhật vui vẻ!”

Nhìn sang nơi phát ra tiếng động, là con chim anh vũ treo dưới hiên mà Nguyễn Học Văn vừa mới mua về.

Mọi người cười ha ha.

Ngô Ứng Dung cũng cười, “Cái con lông xanh hay líu ríu này, xem như hôm nay nói được một câu hay.”

Ăn cơm xong, cuối cùng Phương Huỳnh và Tưởng Tây Trì cũng có thời gian ở chung với nhau.

Phương Huỳnh ở tại Mặc Thành với Đinh Vũ Liên, hai ông bà cụ đã nửa tháng rồi, sau này đi làm, thiếu thời gian tự do, muốn trở về cũng không dễ.

Cho nên, đã nửa tháng rồi cô chưa gặp Tưởng Tây Trì.

Cửa phòng khách đóng lại, nên hai người trốn trong bóng tối lén hôn môi.

Lần này, Tưởng Tây Trì không tốt lành chút nào, cứ vuốt ve trên người cô.

Phương Huỳnh hơi sợ có người tiến vào, thừa dịp thở dốc, nhỏ giọng hỏi Tưởng Tây Trì: “... Chúng ta ra ở riêng đi?”

Chợt thấy đỉnh đầu có gì đó vẫy cánh, sau đó, “Ra ở riêng! Ra ở riêng!”

Phương Huỳnh sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, nhanh chóng quát lớn anh vũ, “Câm miệng! Nếu không tao sẽ ném mày xuống sông đấy!”

Yên lặng một lát.

Anh vũ: “... Cứu mạng! Cứu mạng!”