Mùa Xuân Ở Nam Thành

Chương 6: Khoảng cách gần nhất




Nhìn Hứa Nguyện đi vào hành lang xong Minh Vọng cũng không vội rời đi.

Anh uể oải dựa vào lưng ghế, lấy ra một điếu thuốc, ngậm trong miệng.

Ánh mắt nhìn về phía trước, đèn hành lang của tòa nhà gần nhất đang chiếu sáng đến tận tầng ba.

Anh cúi đầu châm thuốc, chống khuỷu tay lên cửa sổ xe lặng lẽ hút.

Cơn mưa mùa hạ bắt đầu nặng hạt.

Căn hộ trên tầng ba chợt sáng đèn, Minh Vọng đoán là nhà cô.

Điện thoại di động tiếp tục vang lên, chiều nay anh đúng là chậm trễ quá nhiều công vụ.

Nhưng mà...

Anh nhìn ngọn đèn vàng ấm áp, tâm trạng rối bời từ từ bình tĩnh lại, sự chậm trễ này xem ra cũng đáng.

Hứa Nguyện về nhà mở cửa, phòng khách tối om, không có ngọn đèn ấm áp như thường ngày.

Cô sững người một lúc, cảm thấy không quen.

Cô bật tất cả đèn trong phòng khách và phòng ngủ rồi nằm dài trên ghế sô pha.

Một lúc sau, ngoài nhà nổi lên một cơn gió mạnh, thổi rèm cửa phòng khách bay tán loạn.

Hứa Nguyện đứng dậy kéo rèm lại, vừa định kéo cửa kiếng thì nhìn thấy bên dưới có một chiếc ô tô màu đen đậu bên đường.

Giống như chiếc xe vừa đưa cô trở về.

Từ phòng khách nhìn không quá rõ ràng, Hứa Nguyện vội vàng chốt cửa, tắt đèn phòng khách rồi trở về phòng ngủ.

Từ cửa sổ phòng ngủ có thể nhìn thấy rõ ràng hơn rất nhiều.

Đúng là xe của Minh Vọng.

Hứa Nguyện đứng bên rèm nhìn một lúc, anh vẫn chưa rời đi.

Anh có định xuống xe không?

Anh có quên gì không?

Hay cô đã bỏ quên đồ trên xe anh?

Trong khi cô vẫn đang suy nghĩ miên man, WeChat trong túi vang lên.

Cô lấy ra xem, sau đó nhìn chằm chằm xuống dưới một lúc.

Chiếc Maybach chậm rãi đi về phía đường lớn.

Trên Wechat hiện lên tin nhắn của M: 【Nghỉ ngơi sớm, chúc ngủ ngon. 】

Ngồi xuống bên giường, Hứa Nguyện nhìn điện thoại, sau đó trả lời: 【Cậu cũng vậy. 】

【 Chúc ngủ ngon. 】

Đầu kia không trả lời tin nhắn nữa.

Cho đến khi Hứa Nguyện tắm xong vẫn không thấy tin nhắn mới.

Có chút mất mát, nhưng cũng thấy bình thường.

Cô ngã người xuống giường, lặng lẽ nhìn màn đêm.

Cô cảm thấy lạc lõng trong sương mù dày đặc.

Con đường phía trước không thể nhìn thấy, số phận cũng không đưa cho cô câu trả lời.

Sáng sớm hôm sau, Hứa Nguyện thu dọn đồ đạc đến bệnh viện.

Lúc cô đến, bà Hứa cũng vừa tỉnh lại.

Nhìn thấy Hứa Nguyện, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, không giống với phòng bệnh lần trước nằm viện, vừa nhìn đã biết rất cao cấp, khẳng định là chi phí không nhỏ.

"Con gái, sao lại lãng phí tiền như vậy?"

Hứa Nguyện im lặng một lúc rồi đáp: "Miễn là mẹ được tĩnh dưỡng tốt".

Bà Hứa không nhịn được cằn nhằn thêm vài câu, dù sao cô cũng đang tính mua nhà, cần tiết kiệm hơn một chút.

Hứa Nguyện không đáp, lẳng lặng thu dọn đồ đạc trong tay.

Đến giờ ăn, cô đến căn tin của bệnh viện mua cơm về cho mẹ.

Ăn xong, sau khi uống thuốc thì mẹ Hứa lại ngủ thiếp đi.

Hứa Nguyện chỉ yên lặng ở trong phòng bệnh trông mẹ, thỉnh thoảng đứng dậy đi vệ sinh.

Một ngày trôi qua, mặt trời lặn dần về phía Tây, ánh nắng vàng cam từ cửa sổ chiếu vào.

Cô ngồi ở mép giường nhìn ra ngoài, sau đó đứng dậy định đi tản bộ.

Cửa bị đẩy từ bên ngoài.

Hứa Nguyện khựng lại, nhìn thấy một người đàn ông ôm bó hoa đi vào.

Điều này nằm ngoài dự liệu của Hứa Nguyện.

Minh Vọng đưa hoa cho cô, hỏi: "Dì đỡ hơn chưa?"

Hứa Nguyện ôm bó hoa đặt lên tủ cạnh giường bệnh, "Tốt hơn nhiều rồi."

Sau đó chuyển cái ghế sang một bên, "Ngồi đi."

Cô đứng lên, phòng bệnh im lặng, cảm giác không được tự nhiên.

"Cám ơn."

"Hả?" Minh Vọng hơi nghiêng đầu nhìn cô.

Trong tầm mắt, người phụ nữ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh, mái tóc ngắn được búi gọn gàng sau đầu.

Sau khi dời ghế, cô vươn tay khẽ điều chỉnh dây treo nước, ống tay áo trượt xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn.

Hứa Nguyện không đáp, Minh Vọng cũng mặc kệ, ngồi xuống ghế.

Hộ lý trực đêm đến, Hứa Nguyện dặn dò cô ấy một số chuyện.

Dặn dò xong, hộ lý đi ra ngoài.

"Chưa ăn tối sao?"

Hứa Nguyện lắc đầu, cô cũng vừa dặn cô hộ lý đi mua chút đồ ăn khuya, phòng khi mẹ Hứa thức giấc nửa đêm có thể sẽ đói bụng.

Minh Vọng đứng dậy, giơ tay nhìn thời gian, "Đi ăn cơm trước đi."

Dừng một chút, anh nói tiếp: "Tôi cũng chưa ăn."

Hứa Nguyện liếc về phía mẹ Hứa, quay đầu nhìn Minh Vọng, nói: "Đi thôi, bữa này tôi mời."

Minh Vọng cúi đầu nhìn cô, Hứa Nguyện ánh mắt kiên định.

Một lúc sau, Minh Vọng khẽ cười.

Hứa Nguyện vuốt tóc rồi đi ra ngoài.

Người đàn ông đi theo cô.

Chỗ ăn cũng không xa, ngay phía sau bệnh viện có một dãy quán ăn vặt.

Hứa Nguyện dắt Minh Vọng đi một vòng nhỏ rồi vào một quán ăn Quảng Đông.

Nhà hàng Quảng Đông này nằm trong khu vực sầm uất, cách trang trí bên trong rất đặc sắc.

Sau khi về Nam Thành, Hứa Nguyện thích ăn món ăn Quảng Đông và nghe những ca khúc cũ tiếng Quảng.

Đứng trước cửa quán ăn, cô nhìn người bên cạnh, "Có muốn ăn thử món Quảng Đông không?"

Minh Vọng cười liếc cô một cái, khóe mắt hơi nhướng, "Đúng ý tôi"

Minh Vọng thích món ăn Quảng Đông, bình thường những người mời anh ra ngoài ăn cơm hầu hết đều chọn nhà hàng Quảng Đông.

Bây giờ mới biết sở thích của cô và anh giống nhau.

Hứa Nguyện đưa anh vào, nói ông chủ chuẩn bị cho họ một phòng riêng.

Sau khi vào phòng, người phục vụ đưa thực đơn cho Hứa Nguyện.

Cô lật xem, hỏi: "Có điều gì phải kiêng kỵ không?"

Minh Vọng cởi áo khoác đặt lên ghế, "Gọi gì cũng được, đồ ăn Quảng Đông món gì tôi cũng có thể ăn."

Kinh ngạc nhìn anh một cái, sau đó Hứa Nguyện gọi mấy món rồi đưa thực qua, "Anh cũng gọi mấy món đi."

Minh Vọng xắn tay áo, lật menu nhìn lướt qua rồi gọi thêm vài món.

"Vậy được rồi." Anh đưa thực đơn cho người phục vụ.

Người phục vụ nhận lấy và bước ra ngoài.

Trong phòng im lặng, một lúc sau, người phục vụ mang theo trà và hai gói khăn giấy ướt vào.

Sau khi người phục vụ rút lui, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Hứa Nguyện muốn phá bớt sự trầm mặc này nhưng không tìm được chủ đề, cô vừa rót trà vừa suy nghĩ.

"Lúc trước em làm ở đâu?" Minh Vọng cầm một gói khăn giấy ướt lên, xé mở đưa cho cô, hỏi.

Bàn tay như lơ đãng chạm vào lòng bàn tay cô.

Hô hấp của Hứa Nguyện chậm lại, ngước mắt lên nhìn. Người đàn ông dường như không để tâm, xé thêm một gói, chậm rãi lau tay, thấy cô đang nhìn mình thì vẻ mặt anh trở nên khó hiểu.

"Tô Châu." Hứa Nguyện rũ mắt đáp.

Minh Vọng liếc nhìn cô, cong khóe môi, "Từ chức hay là..."

Hứa Nguyện mím môi dưới, trầm mặc một lát, nói: "Tạm nghỉ không lương."

"Định quay lại bên đó sao?"

Cô gật đầu.

Minh Vọng trầm mặc một lát, chậm rãi đặt khăn xuống, "Nam Thành tuy không phồn hoa như Chiết Giang và Thượng Hải, nhưng mấy năm gần đây phát triển rất nhanh, em không tính sẽ về lại sao?"

Hứa Nguyện khẽ vuốt tóc, "Tôi đi lâu rồi, không có căn cơ gì ở đây, trở về sẽ gặp rất nhiều khó khăn."

Minh Vọng không nói nữa, trong phòng nhất thời yên tĩnh lại.

Hứa Nguyện bất chợt phản ứng lại, vừa rồi ý của anh chính là muốn cô ở lại Nam Thành. Người như anh bình thường sẽ không dễ dàng mở miệng nói mấy câu vô nghĩa với bạn bè lâu năm không gặp.

Giống như trong buổi họp lớp, mục đích rõ ràng là đi thuyết phục Quý Viễn Hành đầu quân cho công ty của anh.

Vậy hiện tại Minh Vọng vì sao muốn cô ở lại Nam Thành?

Tại sao?

Cô chưa tốt nghiệp đại học, không có gia thế, kinh nghiệm xã hội kém, ở Nam Thành cũng không hề có mối quan hệ với tầng lớp trên.

Cô nắm chặt tay, nhìn về phía Minh Vọng.

Anh đang rút một điếu thuốc, mở chiếc hộp nhỏ màu bạc, bỏ điếu thuốc vào và xoay nhẹ đầu lọc.

Động tác nào cũng chậm rãi vừa mắt, lười biếng lại tùy hứng, Hứa Nguyện nhìn theo, nhất thời quên mất mình muốn nói gì.

Minh Vọng ngậm điếu thuốc vào miệng, vừa cầm bật lửa lên châm lửa thì thấy Hứa Nguyện đang nhìn mình.

Anh ném cho cô một cái nhìn dò hỏi, bật nắp bật lửa và châm thuốc.

Hứa Nguyện nhìn nét đẹp trai của anh trong làn khói, nhất thời lặng người.

Người phục vụ bưng các món ăn lên bàn.

Hứa Nguyện yên lặng uống trà, không động đũa, muốn đợi anh hút xong rồi cùng nhau ăn.

Minh Vọng liếc nhìn người đối diện trong làn khói, cầm đũa lên, chậm rãi gắp thức ăn.

Thấy anh động đũa, Hứa Nguyện cũng cầm đũa lên.

Sau khi ăn thử, Minh Vọng nói: "Hương vị rất chính thống."

Hứa Nguyện đáp: "Chủ quán người Quảng Đông, nghe nói ở đây đã hơn mười năm, lần trước tôi ăn thử, cảm thấy mùi vị rất khá độc đáo nên liền ghi nhớ".

Minh Vọng vừa bưng đồ ăn vừa nhìn cô, "Lần trước?"

Hứa Nguyện gật đầu nói: "Lần trước mẹ tôi nhập viện, cơm ở căn tin quá khó ăn nên tôi đi lang thang quanh bệnh viện, tình cờ tìm được quán này."

Minh Vọng dập tắt điếu thuốc, cười nói: "Đúng vậy, bây giờ tôi đã biết thêm một nhà hàng Quảng Đông ở Nam Thành."

Bàn tay Hứa Nguyện gắp thức ăn dừng lại, vốn dĩ cô sợ Minh Vọng sẽ không thích khi cô đưa anh đến quán ăn nhỏ và hẻo lánh như vậy.

Trong nhận thức của cô, nơi mà những ông chủ lớn như họ dùng bữa nên là một nhà hàng cao cấp, uống rượu vang đỏ và ăn bít tết.

Cô không ngờ anh có thể ăn uống thoải mái trong một môi trường như vậy, còn nói sau này anh sẽ quay lại.

Trong căn phòng nhỏ này, Minh Vọng như mây từ trên trời nhẹ nhàng đánh vào lòng Hứa Nguyện, chưa bao giờ họ gần nhau như lúc này.

Trốn trong một quán ăn nhỏ ven đường, trong lòng nở rộ như pháo hoa.

Thời gian như quay lại tám năm trước...

Lúc đó, cổng sau trường trung học là một con phố ẩm thực.

Tan học, ba chị em ngồi xổm trước quầy hàng ma lạt thang hít hà.

Xung quanh đều là học sinh cao trung giống họ.

Hứa Nguyện đang ngồi ăn thì mấy cậu con trai cao to từ con hẻm bên cạnh bước ra.

Thiếu niên ở giữa mặc một chiếc áo phông trắng, đồng phục học sinh màu xanh lam khoác trên cổ tay, vài nam sinh khoác vai nhau đi ngang qua họ.

Hứa Nguyện ngậm chặt miệng, trong miệng đều là đồ ăn vừa cay vừa nóng, biết rõ họ không nhìn mình nhưng vẫn không dám ngẩng đầu.

Mấy thiếu niên hưng phấn đi về phía trước, sau đó quay lại, tìm một chiếc bàn ngồi xuống, chào hỏi ông chủ rồi gọi mỗi người một tô mì.

Cô chậm rãi nuốt thức ăn trong miệng, lén lút nhìn Minh Vọng.

Sau lưng thiếu niên là mặt trời đỏ rực sắp lặn về hướng Tây, ánh nắng màu cam từ sau lưng anh như đang phát sáng, không biết các bạn học đang nói gì, chỉ thấy anh thỉnh thoảng khẽ mỉm cười.

Nụ cười thuần khiết của thiếu niên dưới ánh hoàng hôn.

Hứa Nguyện cảm thấy choáng váng.

Chợt, tầm mắt thiếu niên liếc tới, vô tình chạm vào ánh mắt Hứa Nguyện.

Cô vội vàng cúi đầu, bưng chén húp một ngụm nước canh, sau đó mới nhận ra bộ dạng như thế này thật xấu hổ biết bao.

Mặt cô đỏ bừng.

Cô hối hận muốn chết, đáng lẽ cô không nên nhìn chằm chằm người ta.

Hoặc nên ném cho anh một cái nhìn lạnh lùng.

Tệ lắm cũng nên cúi đầu giấu mình đi.

Vậy mà cô lại vội vã bê chén ma lạt thang lên húp trước mắt anh.

Hứa Nguyện hết lần này đến lần khác thôi miên chính mình rằng anh chắc chắn không thấy cô

Trong lúc tự thôi miên, cô không khỏi nhướng mi nhìn anh, thấy thiếu niên đang nhìn đi chỗ khác, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Xem ra anh cũng chưa nhìn thấy bộ dạng xấu hổ của cô.

Đợi Phác Mỹ Linh và Thiến Thiến ăn xong, cô lặng lẽ ngước mắt nhìn mấy thiếu niên kia một lần nữa. Họ đều đang cúi đầu ăn, khác với những người khác, Minh Vọng ăn uống rất từ tốn.

"Thật đẹp mắt!"

Hứa Nguyện gật đầu đồng ý, Thiến Thiến vốn là một người khống nhan, thấy gì nói đó.

Thấy Minh Vọng ngừng đũa, Hứa Nguyện kéo Trần Thiến Thiến và Phác Mỹ Linh chạy như ăn trộm.

Xấu hổ chết đi được!

Quá xấu hổ!

Khi đó, hai người chỉ là những học sinh cao trung, lang thang ở những quán ăn vặt quanh trường.

Sau này tha hương, cô nhớ đến anh không biết bao nhiêu lần, cảm thấy lần cùng nhau ăn vặt dưới ánh hoàng hôn đó là lần họ ở gần nhau nhất.

Bây giờ có vẻ như...

Cô ngước mắt nhìn Minh Vọng, rồi lại cụp mắt xuống, lần này mới chính là khoảng cách gần nhất giữa họ.

Cô chỉ cách anh nửa cánh tay, hương thơm bạc hà từ cơ thể anh bao quanh hai người họ.

Không có người ngoài, chỉ có anh và cô.

Ba năm trung học không thể nói một câu với nhau, ngược lại năm thứ tám sau khi tốt nghiệp lại đối mặt với nhau vô số lần.