Mùa Xuân Ở Nam Thành

Chương 23: Không yêu chính là không yêu




Cửa phòng bị đẩy ra, người phục vụ từ bên ngoài đẩy đồ ăn vào.

Những gì Hứa Nguyện định nói cũng đành nghẹn lại.

Hà Thạc cũng cảm thấy hối hận, nhưng lời đã nói ra thì không cách nào rút lại được.

Bữa ăn rất yên tĩnh, Minh Vọng không cho cô ăn món thịt cay mà gắp cho cô rất nhiều món Quảng Đông.

Ăn cơm tối xong ra khỏi phòng riêng, Hà Thạc đi thanh toán hóa đơn, bữa ăn rất đắt, nhưng lại được cho biết là đã thanh toán rồi.

Tay cầm thẻ của anh dừng lại, tâm tư không rõ, một lúc sau mới quay đầu nhìn hai người bên kia.

Họ đang đợi anh, ăn mặc giống nhau, lại đứng gần nhau đến mức bất kỳ ai tinh ý cũng có thể nhận ra mối quan hệ giữa hai người.

Anh mỉm cười cay đắng, cất thẻ vào ví.

Ba người xuống lầu, gặp nhóm người Từ Hà Diệp đang đi vào.

Từ Hà Diệp bảo đám người bên cạnh đi trước, anh đi tới hỏi Minh Vọng: "Anh trở về từ khi nào vậy?"

Minh Vọng dừng lại, "Tối hôm qua."

"Mọi người ở đây... " Anh ta nghiêng đầu nhìn, "Ăn cơm xong rồi à?"

“Ừ.” Minh Vọng gật đầu.

“Vậy vừa lúc.” Từ Hà Diệp vỗ tay, “Dự án ở phía nam thành phố đang tuyển người…” Vừa nói vừa hất cằm về phía đám người phía trước.

Minh Vọng hiểu ra, hạng mục ở phía nam là hợp tác với tập đoàn Từ thị, nếu vậy, quả thật anh không thể vắng mặt.

Anh nhìn sang người đang đứng cạnh mình.

Hứa Nguyện lập tức hiểu anh có việc bận, liền nói: "Vậy anh đi đi."

Minh Vọng nắm tay cô, nói: "Để Trương Dũng đưa em về."

“Còn anh thì sao?” cô hỏi.

Không đợi Minh Vọng trả lời, giọng nói của Từ Hà Diệp đã xen vào: "Bạn học Hứa yên tâm, tôi nhất định sẽ đưa Minh Vọng trở về bình an vô sự."

Hứa Nguyện mỉm cười, buông tay Minh Vọng ra, nói với Từ Hà Diệp: "Vậy làm phiền anh rồi."

“Ha ha, đều là anh em với nhau mà.” Anh ta tùy ý khoát khoát tay, thản nhiên đáp.

Minh Vọng quay người, khẽ bóp nhẹ tay cô, Hứa Nguyện gật đầu, ánh mắt hiện lên ý cười, sau đó Minh Vọng mới đi theo Từ Hà Diệp.

Lúc mọi người đã đi vào thang máy, Hứa Nguyện quay đầu lại nhìn. Hà Thạc đang đứng trước hòn non bộ bên hông sảnh, chậm rãi quan sát xung quanh.

Cô đi tới, "Sếp, chúng ta trở về đi."

Hà Thạc quay đầu nhìn cô, không nói lời nào đi theo cô ra ngoài.

Ra khỏi cổng biệt thự, vừa bước xuống bậc tam cấp, một chiếc Porsche màu đen chạy tới, dừng trước mặt Hứa Nguyện và Hà Thạc.

Cửa xe mở ra, Trương Dũng xuống xe, "Cô Hứa, ông chủ nói tôi đưa cô về." Anh ta nói rồi mở cửa sau.

Hà Thạc bảo Hứa Nguyện lên trước, chờ cô ngồi xong, vòng qua đầu xe sang bên kia, lên xe

Chiếc xe chầm chậm rời khỏi nhà hàng.

Khung cảnh trong xe yên tĩnh suốt đường đi.

Lái xe khoảng nửa giờ thì đến phố cổ, Hứa Nguyện nói: “Trợ lý Trương, anh dừng xe ở đây được rồi.”

Chiếc xe màu đen vững vàng dừng ở ngã tư đường, Trương Dũng lặng lẽ liếc nhìn hàng ghế sau.

Hai người ngồi ở ghế sau xuống xe.

"Tạm biệt cô Hứa."

Hứa Nguyện gật đầu: "Đi đường cẩn thận."

"Được."

Hai người đi bộ về.

Một lúc sau, Hà Thạc không nhịn được, nói: "Em và người đàn ông họ Minh kia..."

“Anh ấy là bạn trai của tôi.” Hứa Nguyện ngắt lời.

“Hứa Nguyện…” Hà Thạc dừng lại, nhìn cô, khó khăn nuốt nước miếng, trong mắt hiện rõ vẻ đau đớn.

Cuối cùng, anh lại lần nữa nghe cô nhắc đến hai chữ "bạn trai."

Cảm giác này không giống lần nào trước đây, thậm chí còn tồi tệ hơn, bởi vì trong mắt cô có một luồng nhiệt.

Anh nhìn cô một lúc, trong lòng cố gắng ghi nhớ từng đường nét xinh đẹp của cô.

"Em có biết tôi đã chuẩn bị những gì cho chuyến đi này không?"

Hứa Nguyện nhìn vào mắt anh, vẻ mặt khó hiểu.

Hà Thạc rũ mắt nhìn xuống con đường dưới chân, "Tôi mang theo nhẫn cầu hôn tới đây."

“Cầu hôn?” Hứa Nguyện sửng sốt. Ở Nam Thành, ngoại trừ cô, hình như Hà Thạc không quen biết người nào…

Chỉ vào chính mình, cô bình tĩnh hỏi lại, "Tôi sao?"

“Ừ.” Hà Thạc nhìn cô, “Chúng ta quen biết một thời gian dài, cũng rất hiểu nhau, chắc chắn sẽ phù hơp.”

Hứa Nguyện không nói nên lời, một lúc sau mới nói: "Trong lòng tôi, anh là người thầy, cũng là người đã dìu dắt sự nghiệp tôi cho đến hôm nay."

“Chỉ là, em không yêu tôi, đúng không?” Hà Thạc cười khẽ.

Anh đóng mọi vai trò trong cuộc sống của cô, nhưng người yêu thì không phải.

Hứa Nguyện nghiêng người, tránh tầm mắt của anh, đầu ngón tay luồn vào mái tóc, khẽ vuốt.

Cô không trả lời anh, nhưng như vậy cũng đủ cho một đáp án.

Hà Thạc không nói nữa, có những lời không cần rõ ràng nói ra.

Trong lòng cả hai tự hiểu.

Sự im lặng này là để bảo lưu tôn nghiêm cuối cùng của bản thân.

Anh cùng cô đi dạo, dưới ánh đèn đường màu cam, hai bóng người lần lượt đi tới, chồng lên nhau rồi tách ra.

Giống như đời thực, họ cũng gặp nhau, đi bên nhau một thời gian rồi cuối cùng lại rẽ về hai hướng khác nhau.

Rõ ràng vẫn là mùa hè, nhưng trên mặt đất đã lác đác lá rụng, giống như trái tim của anh lúc này, chỉ một cơn gió nhẹ đã đủ thổi nó lạc đến nơi vô định.

Một lúc sau, cuối cùng Hà Thạc lên tiếng: “Hứa Nguyện, ngày mai tôi sẽ về lại Tô Châu”.

"Anh không muốn ở thêm vài ngày sao?"

“Không.” Anh nhẹ nhàng thở ra, “Tôi nên trở về thì hơn.”

"Sếp"

“Em không cần nói gì đâu.” Hà Thạc ngắt lời cô.

Hứa Nguyện không nói nữa.

Đến ngã tư, hai người dừng lại.

“Vẫn câu nói đó, LU luôn chào đón em trở về.” Anh nhìn cô thật lâu.

Hứa Nguyện cười, "Hy vọng sẽ không có cơ hội này."

"Hôm nay tôi không đưa em vào được."

"Ừm."

Nghe câu trả lời của cô, Hà Thạc khẽ động, tiến lại gần cô, nhưng chợt dừng lại khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Hứa Nguyện.

Cuối cùng, anh thở dài, "Hứa Nguyện, tạm biệt."

Hứa Nguyện gật đầu.

Anh xoay người sải bước về phía khách sạn, nhiều lần muốn quay đầu lại, nhưng rồi kiềm chế không nhìn.

Thấy anh đã vào khách sạn, Hứa Nguyện cũng quay người đi về.

Mở cửa đi vào, mẹ Hứa đang ngồi ở trên sô pha xem điện thoại, cô vừa thay giày vừa gọi: "Mẹ."

“Con về rồi à.” Bà Hứa quay đầu nhìn cô.

“Vâng.” Hứa Nguyện đi tới, ngồi xuống sô pha bên cạnh mẹ, đầu tựa vào vai bà.

Bà Hứa đẩy đầu cô, "Cậu Hà đâu? Sao con không đưa cậu ấy về nhà ăn cơm?"

Hứa Nguyện ôm mẹ, chậm rãi lắc đầu: "Ngày mai anh ấy sẽ về Tô Châu."

“Nhanh như vậy?” Bà Hứa hơi ngạc nhiên.

Hứa Nguyện gật đầu: "Anh ấy nói mang theo nhẫn cầu hôn tới đây."

Bà Hứa càng thêm kinh ngạc, quay đầu nhìn cô, trong lòng nhảy lên một suy nghĩ, "Cho con sao?"

"Vâng."

"Con đồng ý chưa?"

“Làm sao có thể?” Hứa Nguyện khó hiểu, “Anh ấy chỉ là ông chủ cũ của con thôi.”

Bà Hứa đặt điện thoại xuống, "Ông chủ thì sao? Mẹ cảm thấy cậu ấy thật thà và có chí tiến thủ, rất xứng với con."

Vừa nói, bà vừa chọc chọc vào cánh tay Hứa Nguyện, "Hơn nữa, từ góc độ của mẹ, cậu ấy nhất định đã phải lòng con từ rất lâu rồi, nếu không tại sao nhà máy nhiều thiếu nữ trẻ như vậy mà phải lặn lội đến tận đây tìm con."

Hứa Nguyện không đáp, dựa vào sô pha nhìn mẹ.

Bà Hứa im lặng, một lúc sau mới phản bác: "Sao vậy? Không muốn mẹ can thiệp chuyện riêng của con à?" Đột nhiên bà nhớ tới sự khác thường của Hứa Nguyện trong khoảng thời gian này, "Con đang yêu đương đúng không?"

Hứa Nguyện chậm rãi từ trên sô pha đứng lên, "Con mệt quá, ngày mai còn phải đi qua chỗ Trần Thiến Thiến, mẹ đi ngủ trước đi."

"Con bé này..."

Hứa Nguyện nghiêng người đi vào phòng ngủ, thò đầu ra ngoài trước khi đóng cửa lại: "Mẹ, chúc ngủ ngon."

Sau đó không đợi mẹ nói chuyện, cô liền đóng cửa lại.

Ngồi xuống giường, cô lấy điện thoại ra xem, nhưng không có tin nhắn mới.

Cô mệt mỏi ngã xuống giường, chậm rãi nhớ lại những năm tháng ở Tô Châu.

Hà Thạc thực sự có vai trò quan trọng trong cuộc đời cô.

Nhưng những chuyện duyên phận như thế này không phải cứ muốn là có thể.

Không yêu chính là không yêu.

Cô thực sự muốn cùng người mình yêu tay trong tay đi hết quãng đời còn lại.

Khi về già, cô vẫn có thể nắm tay người mình yêu dạo khắp Nam Thành.

…………………………………………………

Hà Thạc không cho Hứa Nguyện tiễn anh.

Anh chỉ nhắn tin cho Hứa Nguyện khi đã ngồi trên máy bay.

Hứa Nguyện dặn anh chú ý an toàn.

Chiều hôm đó, cô đến câu lạc bộ của Trần Thiến Thiến.

Hai người bàn bạc chuyện tiền thưởng và thời hạn hợp đồng.

Trần Thiến Thiến dành hẳn một buổi chiều để giải thích cho cô nghe về phương thức bán hàng và chế độ thưởng của Manor.

Nói xong còn nhét một tấm thiệp vào trong tay Hứa Nguyện, “Sắp tới sẽ có hội nghị ở tổng công ty bên Tân Thành, cậu sắp xếp đi cùng tôi qua bên đó, để xem có muốn cùng tôi đầu tư vào mô hình này hay không."

Hứa Nguyện liếc nhìn ngày trên tấm thiệp mời, nhướng mày: “Một tuần sau?”

“Đúng vậy.” Trần Thiến Thiến ngồi trên ghế văn phòng, xoay người.

“Mấy ngày?” Hứa Nguyện tựa vào bàn làm việc, hỏi.

Trần Thiến Thiến thầm nghĩ, "Mỗi đại lý của chúng ta đều phải bắt đầu từ vị trí nhân viên trước khi trở thành quản lý, cậu phải thông thạo tất cả mặt hàng và dịch vụ của Manor."

Hứa Nguyện nhìn cô, "Còn cậu?"

"Tôi là người đầu tiên mở đại lý ở Nam Thành, lúc đó còn phải thuê nhà sống ở Tân Thành tận nửa năm."

“Nửa năm?” Hứa Nguyện kinh ngạc.

“Đương nhiên” Trần Thiến Thiến mở ngăn kéo, tìm một tờ giấy chứng nhận, ném lên bàn.

“Tôi phải thi lấy chứng chỉ thẩm mỹ, sau đó mới được trở về Nam Thành mở đại lý.”

Hứa Nguyện lật ra xem, quả nhiên là chứng chỉ thẩm mỹ.

“Thật sự phải học lâu như vậy sao?” Cô trả lại chứng chỉ cho Trần Thiến Thiến.

"Vậy cũng không cần, nhưng vẫn phải được đào tạo chuyên nghiệp."

Hứa Nguyện gật đầu, cái này không thành vấn đề, dù làm việc gì cũng cần kỹ năng.

"Khóa đào tạo kỹ thuật thẩm mỹ được tổ chức vào sáng thứ ba, thứ năm và thứ bảy hàng tuần, nếu có thời gian thì cậu đến tham gia."

“Được.” Hứa Nguyện gật đầu.

"Ồ, đúng rồi, nếu cậu muốn trở thành cổ đông, cậu cũng cần phải mua các thiết bị.”

"Thiết bị gì?"

Trần Thiến Thiến lấy một bộ sách hướng dẫn từ kệ phía sau đưa cho cô, "Các dụng cụ chăm sóc da và sức khoẻ, tổng cộng chín bộ thiết bị."

Hứa Nguyện lật từng trang xem qua, rất nhiều thiết bị quen thuộc, trước đây khi giúp đỡ Trần Thiến Thiến cô đã từng sử dụng qua.

Tổng giá tiền là 36,000 tệ, cũng không đắt lắm.

"Vậy thì tôi sẽ..."

Trần Thiến Thiến lắc đầu, hiện tại cô không muốn Hứa Nguyện mua những thứ này, cô chỉ muốn Hứa Nguyện đến tổng công ty tham quan một chút rồi mới quyết định.

Hứa Nguyện nghĩ nghĩ rồi đồng ý, dù sao cũng chỉ mất vài ngày.

Buổi chiều cô đi theo Trần Thiến Thiến học mô hình bán hàng.

Để tiếp thị sản phẩm, không chỉ nhắm vào tiêu thụ từ các câu lạc bộ sức khỏe, mà còn chú trọng mở đại lý.

Mỗi khi tuyển dụng được một đại lý, bạn sẽ được ăn phần trăm lợi nhuận.

Hiện tại họ có một đại lý ở Bắc Giang, cửa hàng không lớn nhưng việc kinh doanh rất tốt.

Trần Thiến Thiến nói Hứa Nguyện cân nhắc nên mở cửa hàng ở khu vực nào.

Sau khi trở về từ cuộc họp ở tổng công ty, bên đó chắc chắn gửi người tới hỗ trợ.

Hứa Nguyện không biết nên mở cửa hàng ở đâu, cô thật sự không quen thuộc với Nam Thành.

Vì vậy, khi nhận được cuộc gọi của Minh Vọng vào ban đêm, mắt cô liền sáng lên.

Cô không biết rõ về nơi này, nhưng anh thì có.