Hứa Nguyện không chịu nổi những lời anh nói, càng không thể chịu được thái độ thờ ơ của anh khi mà hai người đang dính sát vào nhau như vậy, việc này giống như đang tra tấn tinh thần cô.
Cô vòng tay qua lưng người đàn ông, nhón chân định hôn anh.
Minh Vọng nhanh chóng ngửa đầu ra sau, cụp mắt nhìn cô, cười xấu xa: "Muốn hôn anh hả?"
Hai chân anh vẫn kề sát vào chân cô, anh nhích về phía trước một chút, giọng khàn khàn: “Trả lại vé trước được không?”
Đôi chân Hứa Nguyện mềm nhũn.
Hành động lưu manh của anh khiến cô không suy nghĩ kịp, theo lời anh, thuận theo trái tim đã ổn định của mình, trả lời "Ừ."
Người đàn ông cười đắc ý, cúi đầu đưa tay lên sờ má cô.
Hứa Nguyện nghiêng mặt, vì sự táo bạo bất chợt của mình mà cảm thấy khuôn mặt nóng bừng.
Thời gian dần trôi qua, không gian trở nên tĩnh mịch.
Hứa Nguyện đẩy Minh Vọng ra.
Thân hình anh cao lớn, thẳng tắp và bất động.
“Để anh ôm một lúc.” Trong giọng nói có chút thoả mãn, một tay đặt lên vai cô, vô thức gãi gãi cổ Hứa Nguyện.
Mọi việc xảy ra đêm nay đều nằm ngoài dự kiến của hai người.
Niềm đam mê dần lắng xuống.
Hứa Nguyện tựa vào lồng ngực Minh Vọng, nhiệt độ thân thể của anh truyền sang cô.
Biết rằng con đường phía trước sẽ chỉ dẫn tới giữa đại dương không thấy bờ, nhưng cô vẫn cam nguyện tỉnh táo rơi xuống.
Chỉ bởi vì bao năm qua vùng biển này đối với cô quá ôn nhu và dịu dàng.
Cô cũng hiểu một ngày nào đó mình sẽ phải lên bờ.
Biển không phải là đường về nhà.
Đó là lý do tại sao người xưa dạy "quay đầu là bờ."
Một lúc sau, người đang ôm cô cúi đầu, môi chạm vào tai cô, một giọng nói trầm thấp truyền vào trong lòng: “Đêm nay không về được không?”
Hứa Nguyện khóe miệng mấp máy, âm thầm vỗ vỗ cánh tay anh.
Minh Vọng bật cười, luồn tay xuống nắm tay cô, kéo cô vào phòng tắm.
Hứa Nguyện dừng ở cửa, Minh Vọng hỏi cô: "Có chuyện gì vậy?"
Cô mím môi, nói: "Không..."
Anh đưa tay chạm vào đầu cô, Hứa Nguyện giương mắt nhìn anh.
Minh Vọng khẽ xoa đầu cô, đi vào phòng ngủ, ánh đèn sáng lên.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, anh bước vào phòng thay đồ, một lúc sau bước ra với chiếc áo choàng tắm màu trắng.
"Em mặc tạm đi, có lẽ hơi rộng."
Hứa Nguyện nhận lấy, đi vào phòng tắm.
Minh Vọng dựa vào khung cửa nói: "Tắm rửa rồi đi ngủ sớm đi."
Hứa Nguyện quay đầu nhìn lại anh, dưới ánh đèn trong suốt, Minh Vọng có thể nhìn thấy rõ ràng - trong mắt cô phản chiếu hình ảnh của chính mình.
Bị mê hoặc, anh bước vào, nâng mặt cô lên.
Hứa Nguyện buộc phải ngẩng đầu, đặt áo choàng tắm xuống bồn, đưa tay giữ chặt eo anh.
Lòng bàn tay cô áp vào thắt lưng anh, có chút mát lạnh.
Anh ôm cô, áp sát cô vào tường nhà tắm.
Lòng bàn tay đang nâng mặt cô nhích lên, ngón tay cái xoa nhẹ vào mạch đập ở cổ cô.
Thanh âm ôn nhu trầm thấp, "Anh muốn hôn em."
Anh hỏi cô, "Được không?"
Hứa Nguyện hai má đỏ bừng, quay mặt đi chỗ khác, cả người không được tự nhiên, vừa muốn hôn anh, nhưng da mặt mỏng, chỉ có thể nghiêm mặt ngụy trang.
Anh cười khẽ một tiếng, cũng chưa từng thấy qua vẻ lúng túng dưới lớp lạnh lùng này của cô.
Nhịn không được áp sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng, anh há miệng cắn môi dưới của cô, nhân lúc cô đau đớn kêu lên, anh lại nhẹ nhàng liếm láp, đầu lưỡi luồn vào, quấn lấy cái lưỡi nhỏ mềm mại của cô.
Cô hơi giật mình rụt lại, một lúc sau nhịn không được hơi duỗi lưỡi ra, hai mảnh ấm áp mềm mại áp sát vào nhau, cô bị anh nhẹ nhàng ôm lấy.
Anh dùng hai tay giữ chặt mặt cô, thân thể lại áp sát hơn một chút.
Nhiệt độ trong phòng tắm tăng cao, hai cơ thể dính vào nhau, bộc phát hormone nồng đậm.
Giây phút này diễn ra quá chân thực, Minh Vọng không còn là giấc mơ xa vời của cô nữa.
Cơ thể anh nóng bỏng, đôi môi anh ấm áp.
Ánh sáng chiếu vào mặt anh, anh đang nhắm mắt, nghiêm túc hôn cô.
Cô bị mê hoặc.
Sự nghiêm túc này là do Minh Vọng trao cho cô, nó chỉ thuộc về một mình cô.
Đôi tay của Hứa Nguyện chuyển sang ôm chặt lấy anh, bị hơi thở nóng ẩm của anh bao trùm, cô cố gắng áp chế dục vọng trong cơ thể, cả người lâng lâng.
Lúc này, cô chỉ muốn được gần anh hơn, gần hơn một chút.
Thời gian tích tắc trôi qua.
Hứa Nguyện bị nụ hôn làm cho bối rối, trước khi rời khỏi miệng cô, anh nhắm vào đầu lưỡi cô khẽ cắn.
Cảm giác đau nhẹ khiến cô tỉnh táo.
Ngửa đầu ra sau, hai người tách ra một chút.
Nhưng chỉ là hai khuôn mặt tách ra, còn thân thể vẫn dính sát một chỗ.
Tay anh vẫn chưa buông, ngón tay cái vẫn đang đặt trên mạch đập ở cổ cô.
Một lúc sau, anh cười, rõ ràng là tâm trạng rất tốt.
Hứa Nguyện bị nụ cười của anh mê hoặc, nụ cười này chân chính xuất phát từ niềm vui trong nội tâm.
Minh Vọng cuối cùng cũng rời khỏi cơ thể cô.
Nhiệt độ nóng bỏng trên người rời đi khiến cô hoàn hồn, ánh mắt không tự nhiên nhìn về phía phòng tắm.
Phòng tắm rất lớn, rộng gần bằng một căn phòng trong nhà cô.
Bên cạnh cửa sổ là một cái bồn tắm, bên ngoài ô cửa sổ khổng lồ là con sông lớn bắc qua Nam Thành.
Ngoài ra còn có đoàn tàu du lịch trên sông vào ban đêm.
Cây cầu rực rỡ ánh đèn bắc qua con sông Nam Thành.
Minh Vọng đột nhiên cúi đầu, Hứa Nguyện đang nhìn ra ngoài, bị anh làm cho giật mình, quay đầu lại nhìn anh.
Anh cúi người, chạm môi vào khoé môi cô, rất nhanh liền buông cô ra, nhẹ giọng nói: "Tắm rửa xong thì ngủ sớm đi."
Hứa Nguyện gật đầu.
Minh Vọng đưa tay xoa cổ cô, xoay người đi ra ngoài.
Hứa Nguyện từ buồng tắm đi ra, đèn phòng ngủ vẫn sáng, nhưng Minh Vọng không có trong phòng ngủ.
Cô lấy khăn lau tóc, quay người bước ra ngoài, thấy người đàn ông đang hút thuốc trên hành lang.
Minh Vọng đi tới, trên tay cầm ly nước, uống một ngụm liền tiến đến đưa ly lên môi cô.
Hứa Nguyện mở miệng, anh khẽ nâng cốc lên, nước chảy vào miệng cô.
Cơ thể cô liền thấy dễ chịu.
Uống nước xong, cũng không hỏi lời nào, anh vòng tay qua người cô, ôm người đi vào phòng ngủ.
Cánh cửa đóng sầm lại sau lưng anh.
Minh Vọng cũng vừa tắm xong. Anh mặc áo ngủ màu xanh nước biển, chân đi dép lê màu trắng.
Anh kéo Hứa Nguyện ngồi xuống giường, dập điếu thuốc, đặt chiếc ly lên tủ đầu giường.
Sau đó anh đứng dậy lấy khăn tắm lau tóc cho cô, xem chừng chưa khô, anh thả khăn tắm xuống, quay người lấy máy sấy tóc trong phòng tắm ra, cắm điện, bật máy, nhẹ nhàng thổi khô tóc cô.
Tóc Hứa Nguyện khá ngắn, mềm mượt dễ sấy, anh đưa tay luồn nhẹ vào tóc cô, những sợi tóc hơi lành lạnh xõa ra trong lòng bàn tay, từng sợi rơi xuống, anh thích thú cầm trong tay.
Da đầu Hứa Nguyện hơi tê dại, nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, một lúc sau mới giơ tay ôm eo anh.
Nếu anh không dịu dàng như vậy thì tốt rồi.
Cô có thể chịu đựng được đam mê và dục vọng không thể kiềm chế của anh, chịu đựng được sự cường thế quyết liệt của anh.
Cô chịu được thái độ quân tử của anh, cũng chịu được dáng vẻ lưu manh khi anh ở cùng cô.
Nhưng cô không chịu nổi khi anh đối xử với cô dịu dàng như bây giờ.
Tim cô đập nhanh, gần như nghẹt thở.
Sấy khô tóc xong, Minh Vọng không thèm đặt máy sấy tóc trở lại phòng tắm, chỉ ném nó lên tủ đầu giường.
Anh đẩy cô xuống giường, sau đó cũng lên nằm cạnh cô.
Hứa Nguyện ngã xuống giường của anh, người khẽ nảy lên, sau đó nghiêng đầu nhìn anh.
Minh Vọng nằm ở giữa giường, chống đầu nhìn cô.
Khuy cổ áo không cài, bộ đồ ngủ bằng lụa hơi trễ xuống một chút, để cô nhìn thấy lồng ngực cường tráng của anh.
Lần theo những đường may của bộ quần áo, ánh nhìn của cô trượt xuống.
Thấy Hứa Nguyện nhìn vào ngực mình, Minh Vọng bật cười, mang theo nét dịu dàng, chiều chuộng.
Hứa Nguyện ngoảnh mặt đi, vành tai không tự chủ đỏ lên.
Nhìn lỗ tai cô đỏ bừng, cổ cũng dần đỏ lên, khiến Minh Vọng ngứa ngáy khó nhịn.
Khi còn học trung học, cô có khuôn mặt mũm mĩm, nhìn ai cũng lạnh lùng, sau khi tái hợp, khuôn mặt của cô không còn tròn trịa nữa, cũng từ non nớt chuyển sang lãnh đạm.
Nghĩ đến những lần gặp trước đây, cô luôn tỏ thái độ thờ ơ với anh.
Nếu như không phải anh động tâm tư, thì làm sao có thể chọc thủng mối quan hệ bạn học của hai người.
Anh đã nhiều lần chủ động đi tìm cô.
Nếu đêm nay anh không giữ cô lại, có lẽ sau này anh cũng sẽ không thể gặp được cô ở Nam Thành.
Vừa nhẫn tâm vừa lạnh lùng.
Vậy mà lại là người khiến anh rung động từ thời niên thiếu.
Cho nên, sự thay đổi nhỏ này đã mang lại cho anh một cảm xúc khó diễn tả.
Chuyện giữa hai người thực sự không dễ dàng.
Vì vậy anh nhất định sẽ trân trọng.
Anh vỗ vỗ bên cạnh mình, nói: "Ngủ đi."
Hứa Nguyện lại nhìn anh, trong mắt anh chỉ có sự ôn nhu, không tự chủ được lăn qua nằm sát bên anh.
Minh Vọng cười, ôm cô vào lòng.
Chỉ trong vài giây, trong lòng cô đã chuẩn bị tốt mọi chuyện.
Trong phòng ngủ bật điều hòa, hơi lạnh phả ra.
Minh Vọng kéo chăn đắp lên người cô, một mùi thơm thoang thoảng quyện cùng mùi nắng ấm.
Đắp xong, anh quay sang nhìn cô.
Hứa Nguyện cũng xoay người, nằm nghiêng, đối mặt với Minh Vọng.
Minh Vọng cười nhẹ, đưa tay vuốt mái tóc ngắn lòa xòa của cô.
Đôi mắt hoa đào chớp nhẹ, vươn tay nắm lấy bàn tay to lớn của anh.
Hai người không nói chuyện, yên lặng nhìn nhau một lúc, Minh Vọng giơ tay tắt đèn, đến gần hôn lên trán cô, ôn nhu nói: "Ngủ ngon."
Hứa Nguyện sửng sốt, trong lòng đột nhiên trống rỗng, tự hỏi có phải là bởi vì không giống với mình tưởng tượng hay không.
Cô không thể nhìn rõ mặt anh trong bóng tối, cô muốn cảm nhận xem mình có thực sự nằm bên cạnh anh hay không.
Hứa Nguyện nhẹ nhàng dịch qua, tay người đàn ông đặt ở trên eo của cô, nhẹ nhàng ôm.
Cô ngẩng đầu, trong bóng tối hôn lên cằm anh, cảm giác hơi ráp.
Một bàn tay to giữ lấy cằm cô, nâng mặt cô lên, bàn tay đặt trên eo cô cũng dùng sức kéo cô vào trong vòng tay ấm áp của anh.
Trong bóng tối, thanh âm mang theo khí thế mệnh lệnh của anh trầm khàn truyền đến: “Mở miệng.”
Hứa Nguyện ngoan ngoãn mở miệng.
Đôi môi khô khốc của người đàn ông áp lên, hàm răng cắn lấy đầu lưỡi của cô, kéo vào trong miệng anh, như muốn nuốt chửng cô.
Mang theo một chút hung hăng.
Nhiệt độ trong chăn càng lúc càng cao.
Minh Vọng một chân đá tung chăn ra, gác chân lên chân cô.
Một lúc sau, người đàn ông lật người và đè cô xuống, trọng lượng cơ thể dồn lên cô.
Hôn anh đã đủ mệt rồi, bây giờ còn phải chống đỡ sức nặng của anh, cô cảm giác hơi ngạt thở.
Minh Vọng không cho cô cơ hội lấy hơi, vì vậy cô chỉ có thể hấp thu không khí từ trong miệng anh, thân thể khẩn trương khao khát một cái gì đó.
Ngay lúc cô tưởng rằng ngọn lửa tình sẽ bùng cháy thì người đàn ông buông cô ra, lăn qua một bên, nằm ngửa thở hổn hển.
Tay còn lại đặt lên cổ cô, nhẹ nhàng xoa xoa dái tai.
Hứa Nguyện không thể diễn tả cảm giác đó như thế nào, trong lòng là hư vô mờ mịt trống trải cùng mất mát.
Hai cảm xúc chồng chất dày vò cô, buộc cô phải đến gần, tìm kiếm hơi ấm của anh.
Một lúc sau, cảm xúc mới dần lắng xuống, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Bên cạnh truyền đến giọng nói của anh: "Hứa Nguyện?"
Hứa Nguyện ổn định hô hấp, cũng không đáp lời.
Minh Vọng như cười khẽ, còn có tiếng cọ xát vang lên, Hứa Nguyện bị anh lật qua, từ phía sau ôm lấy cô.
Lưng cô áp sát vào cánh tay anh, tư thế này khiến cô càng dán chặt vào anh, trên thắt lưng cảm nhận rõ ràng sự cứng rắn và nóng bỏng của đàn ông.
Đáng đời
Trong lòng cô thầm nghĩ.
Minh Vọng có lẽ là người đầu tiên thịt đưa đến tận nơi rồi mà vẫn không há miệng, chẳng biết có phải vì “thịt”này không hợp khẩu vị của anh, hay vì muốn để dành sau này từ từ nhấm nháp.
Minh Vọng ôm cô vào lòng, trên người cô có mùi sữa tắm của anh.
Hít một hơi, anh tựa cằm lên vai cô, hôn nhẹ lên vành tai nhỏ rồi nhắm mắt lại.
Thời gian lặng lẽ trôi.
Minh Vọng ngủ rất yên bình và an ổn.
Hứa Nguyện nghe thấy tiếng thở đều đặn phía sau, liền vươn tay phủ lên bàn tay to đang ôm lấy eo mình.
Sau khi cảm nhận được một lúc, đầu ngón tay xuyên qua kẽ tay, đan vào nhau.
Đây là Minh Vọng.
Là người cô thích khi còn trẻ.
Lúc này anh đang ôm cô vào lòng.
Không phải là giấc mơ, cũng không phải cô mộng du.
Tất cả mộng tưởng thanh xuân của cô đã trở thành hiện thực.