Vào đông, nhiệt độ dần thấp, nhưng mặt trời vẫn chan hòa.
Xây lò sưởi trong tường chỉ hai ngày là xong. Ống khói xây ngoài tường, miệng lò sưởi trong nhà to khoảng một mét vuông, lát gạch viền theo miệng lò, cũng không trang trí gì, giữ nguyên dạng gạch xanh. Trên miệng lò sưởi còn gắn thêm vòng rào bằng sắt, bên trên quấn lướt sắt tránh đốm lửa văng ra.
Sau khi làm xong, Trình Nặc vội vã dùng thử. Số gỗ Tông Lãng bổ trước đó được dịp dùng.
Số gỗ kia đều đã được phơi khô, đặt mấy khúc vào lò sưởi, lửa chạy rực. Chỉ trong thoáng chốc, cả căn nhà trở nên ấm áp. Trình Nặc chuyển xích đu đến bên lò sưởi, chiếc bàn gỗ nhỏ lúc trước đặt trong sân cũng được cô rửa sạch rồi chuyển vào. Nhìn xung quanh, cứ thấy thiếu thiếu gì đó. Thế là lại lên taobao tìm một tấm thảm, lại mua rất nhiều vật liệu làm gối ôm, định tự mình làm.
Mùa đông chậm rãi rất thích hợp ngồi trước lò lửa làm đồ thủ công.
Tông Lãng thấy cô thích lò sưởi, đúng lúc trời đẹp, bèn đi chặt mấy khúc củi đem về, chất động ở sân sau, đủ cho cô dùng cả một mùa đông.
Còn hai hôm nữa chính là ngày đại thọ của bà Bạch. Trước đó đã nói là sẽ làm ở nhà cũ, Trình Nặc liền gọi điện trước cho bố Bạch Nguyên, nói ông ấy đừng cẩn trọng quá, muốn làm thế nào thì làm, càng náo nhiệt càng vui.
Bố Bạch lần nữa cám ơn cô, ngày hôm sau liền dẫn theo mấy tiểu bối tới sắp xếp.
Hơn một trăm người, dùng bàn dành cho tiệc rượu thì hơn mười mấy bàn, cũng không cần ra ngoài chuẩn bị mà mượn của những nhà trên cù lao. Bà lão là đại thọ trăm tuổi, lại từ trên cù lao chuyển ra ngoài, chỗ nhỏ bé, bẻ tay tính một lượt thì đều là thân thích cả. Nên khi nghe nói bà lão muốn làm đại thọ trên cù lao, mọi người rối rít muốn đến góp vui. Thế là tiệc rượu dự tính chừng mười bàn lại biến thành hai mươi bàn.
Cũng may sân Trình Nặc rộng, đừng nói là hai mươi bàn, đến ba mươi bàn cũng đủ. Hồi trẻ bà lão thích nghe kịch, cháu chắt nhà họ Bạch cố ý mời một gánh hát đến, dựng sân khấu ở ngay trong sân.
Không chỉ có thân thích hậu bối nhà họ Bạch, mà lãnh đạo trấn trên cũng biết được chuyện này, cố ý phái người tới chuyển lời, nói đến lúc đó sẽ đến tham gia. Không biết đài truyền hình thành phố lấy được tin tức từ đâu ra, còn phái ký giả đến phỏng vấn.
Thế là trong sân nhà Trình Nặc giăng đỏ kết xanh, lụa màu bong bóng, chữ Thọ đỏ thẫm, tất cả đều được trang hoàng.
Đến buổi chiều, mấy người bố Bạch Nguyên đã chuẩn bị xong tất cả, bắt kịp chuyến phà cuối cùng đi về. Trình Nặc đứng trong sân nhìn, phông nền sân khấu có dán chữ Thọ màu đỏ to đùng, cao chừng một người.
Trình Nặc nhìn chữ Thọ đó mà xúc động vì cuộc đời trăm năm của bà cụ. Bà đã chứng kiến sự thay đổi của lịch sử, từ một cù lao Hà Diệp sầm uất cho đến một cù lao Hà Diệp sa sút. Quá khứ trăm năm có chua ngọt đắng cay, lên men rồi lắng đọng, ủ thành con cháu đầy đại sảnh của ngày hôm nay, tuổi già an khang.
Thật tốt quá, cô nghĩ, bây giờ mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây cô trải qua, rồi cuối cùng cũng sẽ ủ thành giọt rượu trong cuộc đời cô.
Mắt nhìn Tông Lãng cách đó không xa, cô cong môi cười. Ly rượu này của cô, nhất định là rượu ngọt, ngọt đến tận răng.
***
Buổi tối, Trình Nặc ngồi trước bàn tiếp tục biên tập video. Laptop bật nhạc, giai điệu êm ái du dương khắp phòng.
Tông Lãng tắm xng đi ra, mặc đồ ở nhà mà Trình Nặc đã mua cho anh ở trên taobao, cứ đi tới đi lui đứng ngồi không yên.
Trong lò sưởi vẫn còn đốt lửa, anh lại đi thêm củi. Rồi lại xuống bếp cắt táo đặt len đĩa, ghim tăm vào, bưng đến tận tay Trình Nặc.
Trình Nặc không khách khí, cầm lên ăn. Tông Lãng ngồi cạnh cô xem một hồi rồi chạy ra sân sau, lấy cây lau nhà vào chùi nhà.
Nãy mới ăn tối xong đã chùi rồi, căn bản không bẩn mấy. Trình Nặc lấy làm lạ hỏi anh: “Hôm nay anh sao thế?”
Tông Lãng tiếp tục lau nhà, “Có lẽ vì ăn tối nhiều quá nên không tiêu, không cử động cứ khó chịu.”
Trình Nặc ồ lên, nghĩ đến đĩa cơm dưa cải chua xào thịt kia đúng là ngon, thế là tùy anh, còn mình tiếp tục cắt ghép.
Tông Lãng lau nhà xong lại nhìn trái nhìn phải, quả thực không có chuyện gì làm, bèn cầm bóng đi chơi với Tiểu Lang.
Ném bóng đi để Tiểu Lang nhặt. Tiểu Lang nhặt về, anh lại ném đi. Một trò chơi tuần hoàn khô khan, một người một chó chơi khá nghiêm túc.
Đến mười giờ rưỡi, anh bỏ mặc Tiểu Lang, đúng lúc muốn Trình Nặc lên giường ngủ, không để cô thức quá khuya.
Lên giường rồi, anh đưa tay sờ chiếc hộp nhỏ dưới chăn, tim đập rất nhanh.
***
Sáng hôm sau, bố Bạch Nguyên cùng hai mười người khác bắt chuyến phà sớm nhất đến, chuẩn bị công việc tiếp đãi.
Trời chưa sáng Trình Nặc đã dậy, trước khi họ tới cô dọn dẹp nhà cửa gọn gàng. Khi mấy người bố Bạch Nguyên đến thì cũng giúp một tay. Dù sao cũng là nhà của cô, có nhiều thứ bọn họ phải hỏi cô trước.
Đến hơn tám giờ, bạn bè gần xa nhà họ Bạch lục tục kéo đến. Đầu bếp của thọ yến là một đầu bếp già có tiếng ở bên ngoài, vì bữa tiệc này mà dùng hết tất cả các công thức nấu ăn. Rất nhiều món ăn nên rất tốn công sức chuẩn bị. Nên trên cù lao lẫn trong số họ hàng nhà họ Bạch, có rất nhiều đàn bà con gái đến giúp đầu bếp rửa rau cắt thức ăn.
Trình Nặc muốn giúp một tay nhưng không ai cho. Cô đành phải ra sân trước giúp, vừa đúng lúc bà Bạch tới.
Hôm nay bà lão mặc xiêm áo đỏ thẫm, trông rất có không khí vui mừng, do hai người cháu đỡ đi vào sân. Trình Nặc ra đón, chúc thọ bà trước: “Chúc bà thọ tựa Nam Sơn, phúc như Đông Hải.”
Bà lão cười toe toét, cầm tay Trình Nặc nói được được. Lại nghĩ đến gì đó, bà xoay người ngoắc tay với một bác gái trung niên ở sau lưng, “Lại đây, đưa mèo cho cô ấy.”
Bác gái trung niên đưa một hộp giấy cho Trình Nặc. Cô mở ra nhìn, bên trong là một chú mèo vừa dứt sữa nhỏ bé, trắng như tuyết.
“Là con của con mèo trắng nhà bà, cả một ổ mà chỉ có mỗi con này trắng, có nhiều người xin bà lắm, nhưng bà không cho đâu, để lại cho cháu.” Bà lão vui vẻ nói.
Trình Nặc ngạc nhiên hớn hở nói cám ơn, thật ra cô cũng thấy thích con mèo trắng kia của bà lão lâu rồi. Nhưng chú mèo đó là bảo bối của bà lão, bất kể thế nào cô cũng không thể đòi được. Không ngờ hôm nay lại được chú mèo con, vui vô cùng.
Cô đặt chú mèo bên cạnh lò sưởi, sợ Tiểu Lang tới phá nên nhốt Tiểu Lang ở sân sau, không cho nó vào nhà. Sắp xếp cho mèo nhỏ xong, cô đi quanh tìm Tông Lãng, muốn cho anh xem xem. Nhưng tìm khắp sân trước sân sau cũng chẳng thấy người đâu. Trong lòng kỳ quái lẩm bẩm không biết anh đi đâu, sao không nói với mình một tiếng.
Đang tính gọi điện hỏi anh thì bố Bạch Nguyên tới hỏi cô có thể nối điện ở đâu, cô bèn đặt điện thoại xuống, dẫn bố Bạch Nguyên đi tìm ổ cắm điện.
Đến mười giờ, bạn bè thân hữu đã đến đông đủ. Trong sân chen chúc nhau, rộn ràng náo nhiệt, nơi nơi đều là người. Người của gánh kịch cũng đã tới, trang điểm mặc đồ, chiêng trống nổi lên, mọi người kéo nhau lên sân khấu hát.
Bà lão ngồi đối diện với sân khấu, bên cạnh có rất nhiều cháu chắt vây quanh bà nói những lời cát tường. Ký giả của đài truyền hình thành phố cũng đến, đỡ camera, muốn phỏng vấn bà lão với người nhà.
Trình Nặc đứng từ xa nhìn, dù cô không quen mấy ai ở trong sân, nhưng chỉ cần góp phần náo nhiệt là làm cô thỏa mãn lắm rồi.
Năm nay là một mùa đông ấm áp, vừa vặn hôm nay chính là tiết lập xuân, hiếm khi thấy năm có hai mùa xuân. Trình Nặc ngạc nhiên phát hiện, bên chân tường lần trước cô nhổ cỏ đã đâm chồi mầm xanh ngát. Không biết là gì, nhưng thoáng xanh ấy để người ta biết, mùa xuân đã đến rồi.
Cô đứng bên mầm xanh kia nhìn rất lâu, quyết định bất kể nó là cỏ dại hay là hoa, cô cũng phải bảo vệ nó. Dù gì thì, trong căn nhà cũ này của cô, nó cũng là sứ giả mùa xuân đầu tiên.
Trời hôm nay nắng đẹp, đứng lâu mãi nên có phần chóng mặt. Cô đỡ tường, tìm Tông Lãng trong đám người, thế nhưng vẫn không tìm được, trái lại lại trông tấy một người quen.
Là Cố Viễn Giang. Quê của anh ta ở ngay trấn trên, trấn lại không lớn lắm, Trình Nặc nghĩ, chắc anh ta cũng có quan hệ thân thích với nhà họ Bạch.
Cố Viễn Giang cũng trông thấy cô, đi tới chào hỏi, nói: “Hôm nay rộn ràng thật.”
Trình Nặc cười đáp phải.
Trong mắt Cố Viễn Giang có phần do dự, im lặng một lúc mới nói: “Đinh Gia có tìm tôi.”
Giọng anh không lớn, gần như bị tiếng náo nhiệt trong sân vùi lấp. Thế nhưng Trình Nặc vẫn nghe thấy.
Trong chớp mắt, cô cảm thấy cái tên này có hơi xa lạ. Sau đó mới sực nhớ ra, đã lâu lắm rồi cô không nghĩ đến những người đó cùng chuyện đó.
Cô cười ồ một tiếng, không trả lời. Vì người này đã không còn quan hệ với cô nữa rồi.
Cố Viễn Giang vẫn nhìn vẻ mặt cô, thấy cô không có vẻ khổ sở mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lấy trong túi ra một phong thư.
“Cô ấy liên lạc với tôi qua hộp thư cũ, nói thấy em ở trên weibo, biết em ở chỗ quê tôi nên nhờ tôi tìm em, chuyển bức thư này tới tay em.”
Trình Nặc nhìn bức thư mấy giây. Cô cố cảm nhận cảm giác chân thực của nội tâm, rồi lại phát hiện, nội tâm cô bình tĩnh không gợn sóng.
Cô khẽ cười, ngẩng đầu lên nhìn bầu trơi xanh thẳm bất tận.
“Trình Nặc! Trình Nặc, đến chụp ảnh đi!”
Trình Nặc ngoái đầu nhìn, Tông Lãng đang gọi cô, đến chụp ảnh cùng bà lão. Cô phát hiện anh đã thay bộ âu phục, thậm chí còn thắt cả cà vạt. Mái tóc đầu đinh trông cũng đầy phấn chấn. Cô khẽ cười, hèn gì tìm cả buổi cũng không thấy anh đâu, thì ra là đi trang điểm.
Cô thôi nhìn, đẩy bức thư trong tay Cố Viễn Giang về, cười nói: “Bức thư này, đối với tôi bây giờ đã không còn ý nghĩa nữa rồi. Anh cứ xem mà xử lý đi, tôi đi chụp ảnh đây.”
Cô nói rồi đi về phía Tông Lãng.
Anh đang đứng bên cạnh bà lão, chắp hai tay sau lưng, nở nụ cười rạng rỡ tựa ánh dương.
Trình Nặc chậm rãi đi đến, đang tính trêu anh vì sao hôm nay ăn mặc điển trai thế, thì lại thấy anh đột nhiên quỳ một chân xuống.
Một sân vốn đang nhốn nháo nay đột nhiên im bặt. Ngay cả kịch hoàng mai trên sân khấu cũng bất chợt biến thành khúc nhạc lãng mạn.
Tông Lãng giơ nhẫn lên bằng hai tay, nhìn cô gái đi về phía anh, vừa chân thành lại thành khẩn.
“Trình Nặc, em có đồng ý gả cho anh không?”
Ngạc nhiên mừng rỡ đột nhiên đến làm Trình Nặc luống cuống, cô che miệng, không dám tin đây là thật. Cô nhìn mọi người xung quanh cười vỗ tay, nghe thấy họ nói: “Gả đi! Gả đi!” Ngay cả bà Bạch cũng như đứa trẻ, nói với cô: “Gả! Gả!”
Cô nhìn Tông Lãng. Ánh nắng có sáng rỡ bao nhiêu cũng không bằng nụ cười và ánh mắt anh.
Trong mắt anh chỉ có cô.
“Em đồng ý!” Cô bật thốt.
Em đồng ý gả cho anh, từ khi mặt trời mọc cho đến lúc khuất bóng, cùng anh bầu bạn.
Em đồng ý gả cho anh, củi lửa dầu muối, cùng trải qua nhân gian khói lửa.
Trong tiếng reo hò của mọi người, Tông Lãng đi về phía Trình Nặc, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út bên tay trái cô. Rồi lại cúi đầu hôn lên tay cô.
“Anh đã từng đồng ý với em sẽ cho em một mái nhà. Cám ơn em, đã để anh có thể thực hiện lời hứa này.”
“Anh yêu em, Trình Nặc.”
Khóe mắt Trình Nặc ươn ướt, nhìn vào mắt anh cười, “Em cũng yêu anh.”
Quần chúng vây xem vỗ tay như sấm động, có thanh niên nhiều chuyện cổ vũ: “Hôn cô ấy! Hôn cô ấy!”
Trình Nặc nghe thấy, xấu hổ cúi đầu. Nhưng Tông Lãng đã ném một cái nhìn tán thưởng cho người đi đầu la lên kia.
Anh cúi đầu, thấy gò má đỏ ửng của cô. Đưa tay nâng mặt cô lên, tiến đến.
Trình Nặc vốn đã xấu hổ rồi, nhưng trong nháy mắt anh chạm vào khóe môi cô, cô lại đột ngột đẩy anh ra.
“Ọe…”
Cô gập người, nôn khan liên tục.
Tông Lãng ngẩn người, rõ ràng anh đã đánh răng ba lần rồi kia mà?
Trong dạ dày Trình Nặc nôn nao, có thứ gì đó không ngừng dâng trào, nhưng lại không nôn ra được, chỉ nôn được mấy ngụm nước chua.
Rốt cuộc Tông Lãng cũng phát hiện có gì đó không đúng, anh đỡ cô, lo lắng hỏi cô sao thế, “Khó chịu ở đâu? Có phải bị lạnh không? Anh đưa em đi bệnh viện!”
Trình Nặc khoát tay, nôn mấy lần nữa, lại không cảm thấy khó chịu.
“Không sao.” Cô nói.
Bà lão đứng cạnh đột nhiên nói: “Có chuyện! Có chuyện”
Vừa nói vừa tìm trong đám đông, kêu lên: “Cậu ba, cậu ba, con chạy đi đâu rồi!”
Cậu ba mà bà lão gọi là một ông lão đã hơn bảy mươi tuổi, cun cút chạy tới, “Mẹ, mẹ tìm con ạ?”
Bà lão chỉ vào Trình Nặc, “Nhanh lên, mau bắt mạch cho cô ấy.”
Bố Bạch Nguyên thấy thế, liền giải thích với Trình Nặc và Tông Lãng: “Đây là ông ba nhà tôi, là bác sĩ Đông y nổi tiếng. Để ông bắt mạch cũng không sai.”
Tông Lãng nghe vậy, vội xắn tay áo lên giúp Trình Nặc, để ông ba bắt mạch.
Ông già đặt tay lên mạch Trình Nặc, một tay vuốt râu, chốc lát sau nói: “Hỉ mạch, có thai rồi!”
Trình Nặc tưởng mình nghe nhầm, cô kích động kéo tay Tông Lãng, hỏi anh: “Ông ba nói gì? Ông ấy nói gì?”
Lúc này Tông Lãng cũng kích động không khác gì Trình Nặc, lắp bắp nói, “Ông ba nói, em mang thai rồi, nói em có con. Trình Nặc, chúng ta có con rồi!”
Trong chớp mắt lệ nóng chực trào, Trình Nặc úp mặt vào người anh, kích động khóc lên.
Cô có con rồi. Vào khoảnh khắc hạnh phúc như thế.
Tất cả mọi người đều chúc mừng bọn họ, ngay cả bà lão vốn là nhân vật chính cũng nhường ghế của mình, cho Trình Nặc ngồi xuống.
“Không thể khóc không thể khóc.” Bà lão nói, “Khóc có hại cho con lắm.” Rồi lại chỉ trách Tông Lãng ngẩn người như gỗ.
“Hai đứa ngốc này, đứng ngây ra đó làm gì, còn không dỗ đi!”
Tông Lãng sực tỉnh, vụng về lau nước mắt cho Trình Nặc. Ôm chặt cô vào lòng.
“Vợ ơi, đừng khóc nữa, đâylà chuyện vui mà. Bây giờ anh, rất rất rất vui.”
Trình Nặc nhón chân nằm trên vai anh. Xuyên qua hai mắt ngấn lệ, nhìn ngôi nhà cũ dưới ánh mắt trời, có cửa sổ hoa, tường trắng, mái chìa cong.
Đó là nhà của cô, trong nhà có người cô yêu và cũng là người yêu cô, cùng nhau nghênh đón sinh mệnh mới đến.
“Cám ơn anh, đã để em được hạnh phúc đến thế.”
– Hoàn chính văn –