Mùa Xuân Nở Rộ Trong Lòng

Chương 61




Khương Lâm Quyện bế Ôn Tố vào trong phòng nghỉ. Anh vẫn còn nhớ lần trước sau khi uống say Ôn Tố buông thả như nào. May là anh tìm được cô kịp lúc, nếu không nhỡ cô gặp người xấu thì làm sao bây giờ?

“Em khó chịu à?”

Ôn Tố quay mặt đi. Cô uống nhiều thì cô chỉ hơi hưng phấn hơn so với bình thường một chút thôi chứ không đồng nghĩa với việc cô mất đi khả năng suy nghĩ. Ôn Tố là người thù dai, cô duỗi tay túm chặt lấy cà vạt của Khương Lâm Quyện, “Anh mới hư ý, bình thường đối tác nữ của anh đều gọi anh là Lâm Quyện à?”

Khương Lâm Quyện híp mắt, anh nhớ ra hình như vừa rồi có người đứng cạnh Ôn Tố, có lẽ người đó nói gì với Ôn Tố. Anh rũ mắt, hôn lên đôi mắt ướt át của cô, “Làm gì có chuyện đó? Bọn họ đều gọi anh như bình thường thôi!”

Ôn Tố nhìn anh vài giây. Cô từ từ buông tay ra, hừ một tiếng.

Sau khi uống say cô sẽ làm nũng nhiều hơn ngày thường một chút. Cô rất không vui, “Em cũng còn chưa gọi anh như vậy. Các cô ấy không, không được gọi anh như thế!”

“Được, chỉ cho em gọi thôi!” Khương Lâm Quyện kiên nhẫn dỗ cô, “Em muốn gọi anh là gì cũng được.”

Thế nghe còn tạm được.

Ôn Tố từ từ ngồi xuống cạnh Khương Lâm Quyện. Cô ngẩng đầu hôn anh, cắn nhẹ vào môi anh, “Thế gọi anh là chồng được không?”

Khương Lâm Quyện hơi ngửa người ra sau, người anh cứng đờ lại, cứ như chỉ đụng nhẹ thôi cũng vỡ luôn vậy.

Chứng cứ duy nhất cho thấy Khương Lâm Quyện độ.ng tình, thứ không chịu sự kiểm soát của lý trí anh chính là yết hầu đang lên xuống của anh. Giọng anh khàn khàn, “Tố Tố, đang ở ngoài.”

Vì thế em ngoan một chút đi.

Sau khi rời khỏi bữa tiệc, Khương Lâm Quyện bế Ôn Tố lên ghế sau, anh kéo tấm kính chắn lên, biến ghế sau thành không gian riêng tư. Anh vốn nghĩ Ôn Tố chơi mệt rồi thì sẽ ngồi ngoan hơn một chút, ai ngờ cô còn làm loạn hơn trước nữa.

Thậm chí cô còn duỗi tay túm áo sơ mi của anh, “Cơ bụng anh đâu cho em sờ với!”

Tính háo sắc của Ôn Tố lại nổi lên, cô vẫn nhớ tới việc dùng mồm mép để làm hành động của mình hợp tình hợp lý, “Anh chọc hoa đào, vì thế anh phải bồi thường cho em!”

Chờ khi về đến khách sạn, cả người Khương Lâm Quyện bị Ôn Tố chọc cho nóng bừng lên, nhưng anh vẫn nhịn ngọn lửa dưới đáy lòng xuống mà dỗ cô, “Em có đau đầu không? Lên giường nằm nghỉ một lát đi!”

“Không đau.” Dưới tác dụng của cồn, mặt Ôn Tố dày hơn rất nhiều. Cô nhớ tới chuyện buổi tối hôm đó chưa làm xong mà lấy tay sờ so/ạng Khương Lâm Quyện, sờ tới nơi dọa người.

Mắt cô ươn ướt, “Thế anh có đau không?”

Chỉ một chút ngòi nổ vậy thôi mà phòng tuyến Khương Lâm Quyện vất vả xây nên đã đổ không còn một mảnh.



Ôn Tố thấy mình như một con thuyền nhỏ phiêu bạc trên biển rộng, sóng biển mãnh liệt đột nhiên ập tới đẩy cô đi xa. Từ trước đến nay cô chưa từng thấy Khương Lâm Quyện dữ như vậy, cô muốn trốn anh lại túm cô về, gần như cô chẳng thể trốn khỏi chỗ anh.

Cô nghe được âm thanh làm người ta đỏ mặt do mình phát ra. Ôn Tố lấy tay che miệng nhưng lại bị Khương Lâm Quyện bỏ ra.

“Anh là ai?” Anh hỏi.

Ôn Tố nghĩ thầm, anh nghĩ em là đứa ngốc à? Cô thở hổn hển, “Anh là chồng em.”

Ôn Tố nhắm hai mắt lại, nghe được tiếng anh xé một cái túi nhỏ.

Như là cơn mưa to đột ngột rơi vào một đêm mùa xuân tưởng chừng như rất nhẹ nhàng. Cánh hoa xinh đẹp bị nước mưa xối mạnh mẽ, không còn dáng vẻ ban đầu. Chỉ cần Ôn Tố duỗi tay ra là cảm nhận được sự ướt át, lông mi cô như dính sương sớm mùa xuân.

Dường như cô nhớ tới rất lâu trước đó, khi ấy thế giới của cô tối tăm chẳng có chút ánh sáng. Cô từng nghĩ đến việc mãi mãi sống trong vũng bùn ấy, nhưng lại có người vươn tay về phía cô.

Hai người đứng trên sân thể dục, đến cả nắm tay thôi cũng đỏ mặt rồi.

Còn bây giờ…

Khương Lâm Quyện khẽ thở dài một cái. Dường như những suy nghĩ đen tối từ nhiều năm trước với cô cuối cùng cũng được thỏa mãn. Anh đã muốn thấy dáng vẻ này của cô từ lâu rồi.

Tiếc là Ôn Tố nhắm chặt hai mắt, nếu không cô sẽ thấy được sự chiếm hữu mạnh mẽ trong mắt Khương Lâm Quyện.



Lúc tỉnh lại, Ôn Tố thấy người mình như mới bị xe đè qua, chỗ nào cũng đau nhức. Cô định đi rửa mặt nhưng động một chút thôi là nhức hết chân rồi. Cô quyết định nằm lại giường. Vừa nhắm mắt, trong đầu cô lại hiện ra những hình ảnh giới hạn độ tuổi.

Cái đó…

Sao mà người trông hiền lành lịch sự lại hung dữ vậy chứ? Hơn nữa thể lực anh cũng hơi tốt quá rồi đấy! May là thể lực cô cũng không kém.

Nghe thấy tiếng cửa mở, Ôn Tố nhìn người vào. Đôi mắt xinh đẹp của cô trừng anh.

“Em sao thế?” Đuôi mắt Khương Lâm Quyện mang theo sự thỏa mãn, nhìn qua tâm trạng anh rất tốt.

Hừ, đồ đàn ông chó má!

Dường như nghe được sự lên án của cô, Khương Lâm Quyện mím môi, “Lần sau em còn nghịch nữa không?”

Một câu nhẹ nhàng như đang nhắc Ôn Tố tự làm tự chịu. Ôn Tố há miệng, cô vừa định nói chữ “Em” thì ho mấy tiếng, cổ họng cô không phát ra tiếng.

Lúc này Khương Lâm Quyện mới lộ ra vẻ áy náy, “Chắc em đói rồi, anh đưa em xuống ăn nhé?”

Anh vừa nói vậy, Ôn Tố liền cảm thấy đói. Làm sao không đói được cơ chứ? Từ đêm qua về đến tận giờ, ngoài Khương Lâm Quyện thì cô chưa ăn gì hết. Cô vươn tay, “Anh mặc quần áo cho em đi!”

Khương Lâm Quyện chịu thương chịu khó, chỉ kém nước bế Ôn Tố xuống tầng.

Phải nói là kỳ nghỉ này quá đặc sắc.

Sau khi về, Ôn Tố nhận được tin nhắn của Khương Lâm Quyện. Cô mở ra thì thấy rất nhiều ảnh, nhìn mà cô ngây ngốc. Chờ khi xem xong hết, kết hợp với lời nói của Khương Lâm Quyện cô mới nhận ra hình như Khương Lâm Quyện đang giải thích chuyện cô gái lần trước.

Trong lịch sử trò chuyện, ngoài công việc ra thì chẳng có cái gì. Anh không muốn cô nghĩ nhiều.

Thật ra Ôn Tố tin anh, cô biết Khương Lâm Quyện là người như nào. Nhưng thấy anh quan tâm đến cảm xúc của cô, trong lòng cô vẫn cảm thấy ngọt ngào.

Đến cả cô cũng sắp quên luôn rồi.

Từng tờ lịch treo tường được xé đi, rất nhanh đã đến tháng 12. Bầu không khí Giáng sinh ngày càng nhộn nhịp hơn, đi trên đường chỗ nào cũng thấy trang trí cho ngày lễ. Mỗi lần đến dịp này, Ôn Tố lại nhớ tới sinh nhật của Khương Lâm Quyện.

Thậm chí cô còn nhớ lại “ngày tận thế” năm 2012. Hôm ấy lớp mất điện, cô chỉ cần gần anh hơn chút là có thể hôn lên làn da trắng nõn của anh rồi.

Ôn Tố định đặt một cái bánh kem, nhưng lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Cô muốn cửa hàng bánh kem làm theo yêu cầu trong ảnh cô gửi, nhưng đến hôm lấy bánh cô mới phát hiện việc làm bánh kem bị thất bại, nó chẳng liên quan gì đến yêu cầu của cô.

Vốn dĩ là một ngày sinh nhật vui vẻ, nhưng vì một cái bánh kem mà Ôn Tố thấy hơi giận. Bánh kem này không thể dùng được, cô chỉ có thể đi mua tạm một cái bánh khác. May là lúc đính hoa lên không có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra. Hoa hồng màu hồng xinh đẹp nhìn trông rất ngọt ngào. 

Mãi cho đến khi tới nhà hàng, nhìn qua trông Ôn Tố không vui chút nào. Khương Lâm Quyện không hiểu sao, cho đến khi cắt bánh kem, Ôn Tố mới nhỏ giọng bảo bánh kem cô đặt xảy ra vấn đề. Khương Lâm Quyện còn tưởng cô làm sao, nghe vậy mặt anh thả lỏng, “Chỉ thế thôi hả?”

“Nhưng đó là bánh sinh nhật một năm chỉ được ăn một lần thôi đó!”

Thấy cô nghiêm túc vậy, nếp gấp trên ngực Khương Lâm Quyện như được cái gì đó nhẹ nhàng vuốt phẳng, “Chỉ là một cái bánh kem thôi, không sao đâu!”

Ôn Tố phồng má, “Đây là sinh nhật đầu tiên em ở bên anh sau khi chúng ta trưởng thành!”

Lúc này Khương Lâm Quyện mới hiểu, ra là còn lý do này.

Khương Lâm Quyện giơ tay cắm nến trên bánh kem, anh nhẹ giọng an ủi cô, “Về sau chúng ta còn rất nhiều sinh nhật với nhau nữa, anh không thấy buồn đâu.”

Tiếng bật lửa vang lên, một ngọn lửa xuất hiện, thắp lửa lên ngọn nến. Ánh nến chiếu lên gương mặt anh, không hiểu sao trông vô cùng đẹp. Khương Lâm Quyện nhắm mắt lại, anh không tham mà chỉ ước đúng một điều.

Anh hy vọng từ nay về sau Ôn Tố sẽ không rời khỏi anh nữa.

Ngọn nến được thổi tắt. Khương Lâm Quyện mở mắt ra, không biết anh đang nghĩ gì. Đang lúc anh ngơ ngác thì kem lạnh được bôi lên mặt anh. Khương Lâm Quyện ngẩng đầu thì thấy Ôn Tố đang sung sướng.

Anh không bôi lại cô, ngược lại, anh yên lặng cưng chiều cô.

Chờ cô chơi chán rồi, Khương Lâm Quyện nhẹ nhàng hỏi, “Em vui không?”

Ý cười trên mặt Ôn Tố phai đi. Mắt cô ươn ướt, sao Khương Lâm Quyện lại tốt vậy được nhỉ?

Anh cầm lấy dao cắt bánh kem, miếng đầu tiên anh đưa cho Ôn Tố. Thật ra ăn bánh sinh nhật cũng chẳng ngon lắm, nhưng lần nào đến sinh nhật cũng phải ăn để tạo cảm giác nghi thức, dường như không có bánh kem thì sinh nhật sẽ không trọn vẹn vậy!

Ôn Tố hỏi, “Năm ấy em không ăn sinh nhật cùng anh, anh có giận không?”

“Có.” Khương Lâm Quyện thật thà trả lời.

Ôn Tố hơi ngây ngốc. Lâu vậy rồi, từ đó đến tận giờ cô vẫn luôn cảm thấy tiếc vì sinh nhật năm đó không ở bên anh hẳn hoi, không tạm biệt anh một cách chính thức. Cô càng cảm thấy tiếc cho thanh xuân của hai người chưa đặt một dấu chấm câu trọn vẹn.

“Vì thế…” Khương Lâm Quyện nói tiếp, “Về sau em đừng thất hứa nữa.”

Anh chưa từng nói với Ôn Tố rằng mùa đông năm ấy, anh chờ từ sáng sớm đến tận tối muộn cũng không chờ được lời chúc của cô. Cứ như một trận tuyết rơi, tất cả hy vọng bị tuyết phủ hết, chút hy vọng nhỏ nhoi trong lòng anh cũng vụt tắt, cuối cùng mọi thứ chìm vào bóng đêm.

Nhưng dù vậy, chỉ cần bây giờ cô ở bên anh, trong lòng anh đã có một mùa xuân chiến thắng rồi.

Đây là sinh nhật mà Khương Lâm Quyện vui nhất trong suốt mấy năm gần đây. Sau khi ra khỏi nhà hàng, Khương Lâm Quyện nhận được điện thoại của Kiều Phức, “A Quyện, sinh nhật vui vẻ nhé! Con ăn bánh kem chưa?”

“Rồi ạ, Tố Tố mua cho con.”

Kiều Phức có thể cảm nhận được sự vui sướng trong lời nói của con mình. Mặt bà nở ra, “Thế hai đứa ăn sinh nhật vui vẻ nhé, nhớ nhận lì xì của mẹ, đừng nghĩ mình lớn rồi mà không lấy tiền mẹ. Dù cho con 50, 60 tuổi, con vẫn là con của mẹ.”

Khương Lâm Quyện là một người sống rất lý trí, nhưng nghe được lời này, anh vẫn dừng chân lại.

Đôi khi giữa ba mẹ và con cái tồn tại một chút khoảng cách, điều này dẫn tơi rất nhiều tình yêu không thể thể hiện ra. Bình thường Khương Lâm Quyện rất hiếm khi nghe được những lời mùi mẫn như vậy, nhưng đột nhiên lúc này nghe được, mắt anh hơi đỏ lên.

Anh mở điện thoại ra nhận lấy lì xì mà Kiều Phức gửi cho. Ôn Tố nhìn lướt qua, “Cô tốt thật đó, cò tặng lì xì cho anh nữa.”

Ôn Tố hơi ngưỡng mộ, “Nếu em cũng…”

Nói được một nửa, cô dừng lại. Không bao giờ, đến cả sinh nhật cô người đó cũng chẳng nhớ.

Khương Lâm Quyện nhạy cảm cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của Ôn Tố. Anh ôm cô vào lòng, “Về sau mẹ anh cũng là mẹ em, vì thế em không cần ngưỡng mộ đâu!”

“……” Mặt Ôn Tố nóng bừng lên, cô đồng ý cưới anh lúc nào cơ chứ?

Anh nói tiếp, “Năm mới đến nhà anh, chắc chắn em cũng sẽ được nhận lì xì.”

“Năm nào cô cũng cho nhưng em ngại nhận.”

“Năm nay phải nhận.”

“Tại sao?” Ôn Tố hỏi.

Khương Lâm Quyện giơ tay xoa vành tai cô, “Em quên rồi à? Theo như tục ở chỗ chúng mình, lần đầu tiên con dâu tương lai tới cửa thì phải đưa lì xì!”

Mặt Ôn Tố đỏ như trái cà chua, cô vốn định mạnh miệng cãi tiếp nhưng cuối cùng cô không nói gì thêm mà ngầm thừa nhận.

Thôi, coi như cô nể mặt bao lì xì!

Khương Lâm Quyện mở cửa ghế sau ra, tay anh đặt lên phần trên của cửa để Ôn Tố không bị đụng đầu vào. Chờ cô ngồi xong anh mới vào. Ôn Tố thấy chán nên kéo bàn tay thon dài đẹp đẽ của anh ra để ngắm.

Ôn Tố đột nhiên nghĩ ra gì đó, cô đề nghị, “Lần sau sinh nhật chúng ta ngắm sương đi, không phải anh thích sao?”

“Hả?” Khương Lâm Quyện rũ mắt, “Anh thích à?”

“Anh không thích thế sao tên nick anh lại là “Hạt Sương” vậy?”

Bàn tay vừa rồi đang được Ôn Tố thưởng thức chiếm vị trí làm chủ, anh túm tay cô qua, viết hai chữ “WS”* trong lòng bàn tay cô.

*hạt sương tiếng Trung phiên âm là wùsōng, còn Ôn Tố tiếng Trung phiên âm là wēnsù. Hai chữ đều viết tắt theo Pinyin là WS nha mọi người!

“Anh không thích hạt sương.”

“Hả?” Nghe xong câu đó của anh, Ôn Tố mới nhận ra hai chữ viết tắt của “Hạt Sương” lại trùng với hai chữ Ôn Tố.

Từ trước đến nay anh không thích hạt sương, mà anh thích Ôn Tố.