Mùa Xuân Nở Rộ Trong Lòng

Chương 53




Có lẽ do đang ở ngoài nên Khương Lâm Quyện không làm hành động thân mật nào hết, anh chỉ duỗi tay nhận lấy đồ trong tay Ôn Tố thôi.

Ôn Tố đi theo sau Khương Lâm Quyện vào trong thang máy, cô nhìn những người xung quanh đang bận rộn làm việc qua cửa kính pha lê trong suốt. Một tay Khương Lâm Quyện đút túi, hỏi cô, “Sao đột nhiên em tới chỗ anh?”

Nếu cô báo trước một tiếng thì anh sẽ lái xe đi đón cô.

“Không phải vì có người nào nói nhớ em có lệ như vậy sao?”

Ôn Tố quay mặt đi làm ra vẻ tức giận.

Khóe môi cô còn mang ý cười, hành động trông giống làm nũng hơn. Nhưng từ trước đến nay Khương Lâm Quyện rất quan tâm tới cảm xúc của Ôn Tố. Anh duỗi tay đè cô lên trên lan can, ánh mắt sâu thẳm rũ xuống, “Anh không lấy lệ.”

Khương Lâm Quyện cách Ôn Tố rất gần, cả người anh sắp dán vào người cô luôn rồi. Khương Lâm Quyện đang định dỗ Ôn Tố tiếp thì cô chu môi, “Không phải anh định làm mấy việc không miêu tả được trong thang máy với em đó chứ?”

Khương Lâm Quyện: “?”

“Anh à, em biết anh rất nhớ em, nhưng không được vậy đâu nha!”

Nghe xưng hô này, lỗ tai Khương Lâm Quyện hơi ngứa một chút. Anh hít một hơi, đang định “dạy dỗ” cô gái đối diện một cái thì thang máy kêu “Đinh” lên. Ở ngoài có hai đồng nghiệp trong công ty. Thấy tư thế đó của Ôn Tố và Khương Lâm Quyện, hai người đều ngây ngốc. Nhưng cả hai vẫn chỉnh lại biểu cảm chào hỏi Khương Lâm Quyện.

Bên ngoài thì bình tĩnh nhưng trong lòng họ đã gào thét rồi.

“Ông chủ có bạn gái từ bao giờ thế? Hình như tôi chưa thấy cô gái ấy bao giờ?”

“Vừa rồi hai người họ đinh làm gì vậy? Có phải mình đã phá hỏng chuyện tốt của họ rồi không?”

Khương Lâm Quyện buông tay ra để về phía sau. Hai người đứng song song nhau. Ôn Tố lặng lẽ lấy ngón tay chọc chọc lòng bàn tay anh cứ như lên án anh là thầy giáo dạy hư trẻ nhỏ là cô vậy. Khương Lâm Quyện biết Ôn Tố mang ý xấu, anh duỗi tay nắm chặt tay cô, dùng ánh mắt cảnh cáo cô.

Phòng làm việc của Khương Lâm Quyện được trang trí trang nhã, bên trong ngập tràn mùi hương bạc hà nhàn nhạt. Cánh cửa đóng lại ngăn cách những ánh mắt tò mò và băn khoăn bên ngoài.

Ôn Tố ngồi trên sô pha, Khương Lâm Quyện vừa mới rót cho cô cốc nước đã bị cô kéo qua, “Đến tặng quà cho anh.”

“Hả?”

Ôn Tố nắm lấy tay Khương Lâm Quyện, cô không nhịn được quan sát anh một chút. Tay của Khương Lâm Quyện dài, đẹp, nó to hơn tay cô nhiều, cứ như mấy bàn tay trong truyện tranh vậy. Ôn Tố cởi nhẫn trên tay anh xuống rồi lấy nhẫn mình mua ra đeo vào tay anh.

Ừm, đóng dấu!

Ôn Tố sung sướng nắm lấy tay anh, cô nghĩ tới gì đó, “Cái này không đắt lắm, anh không ngại chứ?”

Khóe môi Khương Lâm Quyện cong lên, anh không ngờ cô lại tặng cho mình cái này. Anh định nói không ngại thì Ôn Tố nói trước, “Có ngại cũng phải đeo.”

Cô bá đạo thật đấy! Điều này làm ngực Khương Lâm Quyện cảm thấy ngứa ngáy, “Được.”

Ôn Tố ngẩng đầu, cô thò lại gần chạm vào khóe môi anh. Cứ như chạm vào thứ gì đó mới mẻ, cô không nhịn được chạm thêm một chút. Ôn Tố bỏ cái tay đang nắm lấy tay Khương Lâm Quyện ra rồi vòng cánh tay qua cổ anh.

Tư thế của hai người như giây tiếp theo sẽ hôn nhau luôn vậy. Tuy vậy, khi cánh môi suýt chạm vào nhau, đột nhiên Ôn Tố mở miệng, nhẹ nhàng nói…

“Khương tổng, nếu các nhân viên bên ngoài biết anh làm chuyện không đứng đắn trong phòng làm việc, không biết họ sẽ nghĩ như nào nhỉ?”

Giọng cô không giấu nổi sự vui vẻ, rõ ràng cô lại định làm khó anh tiếp.

Quả nhiên vẻ mặt Khương Lâm Quyện mất tự nhiên, nhưng anh vẫn hỏi cô, “Chuyện gì mà không đứng đắn?”

Ôn Tố còn chưa trả lời, đột nhiên anh tháo kính xuống, cúi người đè cô lên ghế sô pha mà hôn. Cuối cùng lòng bàn tay anh xoa xoa khóe môi cô, giọng anh nghẹn ngào, “Như này?”

Ánh mắt anh sâu thẳm, hơi thở kìm nén trên người anh bao lấy người Ôn Tố.

Tim Ôn Tố đập nhanh hơn. Cô định nói gì thì có tiếng gõ cửa vang lên. Giản Hân cầm tài liệu đi vào trong phòng. Vừa rồi chắc cô nàng bận việc gì đó, nếu không cô nàng cũng đã lên tầng cùng Khương Lâm Quyện. Thấy hai người trong phòng làm việc ôm nhau, đột nhiên cô nàng thấy có gì đó sai sai. Giản Hân lập tức lùi về sau một bước, “À cái đó… Em nhớ ra em còn chút việc, em đi trước ạ.”

Chờ cửa được đóng lại, Giản Hân mới vỗ ngực.

Cô nàng nhớ lại hình ảnh mình vừa thấy. Hình như ông chủ lúc nào cũng đeo kính bỏ kính xuống, hơn nữa quần áo của anh còn có nếp nhăn. Giản Hân nhịn cười, cô biết hết mấy cái không nên biết rồi đó nha!

Trong phòng làm việc, do có người đột nhiên đi vào nên hai người đều xấu hổ. Không lâu sau, Ôn Tố lấy cốc lên uống nước rồi ngồi trên ghế sô pha chờ Khương Lâm Quyện tan làm.

Ôn Tố lấy tai nghe ra, cô cầm điện thoại lên chơi game. Mấy tiếng trôi qua rất nhanh.

Lúc ngồi chơi một mình, thỉnh thoảng cô nhìn lướt qua Khương Lâm Quyện nghiêm túc làm việc. Trông anh vô cùng quyến rũ. Nhìn chằm chằm một lúc lâu, Khương Lâm Quyện sẽ nâng mắt nhìn cô qua cặp kính, “Em chán à?”

“Em chỉ thưởng thức dáng vẻ lúc nghiêm túc làm việc của Khương tổng thôi.”

Khương Lâm Quyện tháo kính xuống, anh nâng tay lên xoa chân mày một cách bất đắc dĩ. Anh vẫn luôn cho rằng khi làm bất cứ chuyện gì, trong lòng anh sẽ không bị phân tâm về những điều khác. Nhưng không thể không thừa nhận rằng anh vẫn bị Ôn Tố ảnh hưởng. Lúc bị người thương của mình dùng ánh mắt cháy bỏng để nhìn, Khương Lâm Quyện không nhịn được mà đặt một phần tâm trí lên người Ôn Tố.

Bình thường Khương Lâm Quyện sẽ tan làm hơi muộn, nhưng hôm nay, để chúc mừng một dự án của công ty thành công rực rỡ, hiếm khi anh tan làm sớm.

Ôn Tố cũng chưa chủ động làm quen với người ở công ty Khương Lâm Quyện, những người đó đã tự động quen miệng gọi cô là chị dâu. Ở ghế lô lần trước, có người là bạn học trước kia của Khương Lâm Quyện, “Trước đó lúc mới biết anh Quyện, em tưởng anh ấy là người trong lòng chỉ có việc học, chẳng hề có hứng với việc yêu đương cơ. Giờ xem ra anh ấy làm gì vô tâm với việc yêu đương đâu? Chỉ là anh ấy có tình với mỗi chị dâu thôi à!”

Những người khác không nhịn được cười vang lên.

Thế mà Khương Lâm Quyện lại không phủ nhận. Thật ra trước khi biết Ôn Tố, anh không có hứng thú với chuyện yêu đương này thật. Loại tính cách lạnh nhạt này như anh rất khó để thích một ai đó, nhưng Ôn Tố lại không màng tất cả xâm nhập vào thế giới của anh mới làm lòng anh buông lỏng cảnh giác.

Ôn Tố chống má, cô định uống chút gì đó nhưng Khương Lâm Quyện bên cạnh đã sớm đổi rượu thành nước chanh. Cô uống một ngụm, không hề để ý chia sẻ, “Các cậu không biết đó thôi, tán anh ấy khó lắm.”

“Đúng đấy. Em nhớ năm ấy có một du học sinh theo đuổi anh ấy ba tháng mà đến tên đối phương anh ấy còn không nhớ.”

Có cả chuyện này cơ hả? Ôn Tố nhìn qua chỗ Khương Lâm Quyện, “Ba tháng?”

Người đàn ông ho khan một tiếng, vẻ mặt anh không đổi, “Anh không nhớ.”

Ôn Tố phồng má: Thế tha cho anh đó!

Điện thoại vang lên, Khương Lâm Quyện đứng dậy, “Tôi đi nhận điện thoại.”

Thấy người rời đi, Giản Hân dùng ánh mắt trách móc nhìn về phía người mới nói, “Anh làm thế sẽ làm gia đình người ta mâu thuẫn, đến lúc đó chúng ta không có kẹo cưới để ăn thì sao?”

Người kia nhanh chóng giải thích, “Chị dâu đừng giận, ai mà chẳng biết trong lòng anh Quyện chỉ có chị. Lúc mới đầu anh ấy cũng không kể chuyện rằng anh ấy thích chị, nhưng có một lần anh ấy uống say nhắc đến tên chị, sau đó nói với chúng em mấy chuyện. Lúc ấy em cảm thấy chuyện tình cảm ấy à, yêu thêm một người khác là ổn thôi. Sau này khi mà cô gái kia theo đuổi anh Quyện, em thấy cô ấy rất giống chị, em hỏi anh ấy rằng không phải anh ấy thích mẫu người như vậy sao? Sao lại không chấp nhận cô gái kia cơ chứ? Chị biết lúc ấy anh Quyện nói gì không?”

Ôn Tố ngước mắt nhìn đối phương, rõ ràng cô muốn biết đáp án. Những người không biết chuyện cũng tò mò giục, “Nói gì?”

“Nguyên văn lời anh Quyện là: “Tôi không thích mẫu người như vậy, tôi chỉ thích cô ấy thôi.””

Tim Ôn Tố lỡ nhịp.

Những người khác cũng hô lên, “Oa, lãng mạn quá!”

“Không ngờ còn chuyện này nữa luôn.”

Tiếng thảo luận không ngừng xung quanh liên tục truyền vào tai Ôn Tố, nhưng những tiếng đó dần trở nên xa xăm hơn, xa đến mức cô không nghe rõ nữa. Nếu không phải mấy lời hôm nay, có lẽ cô cũng cảm thấy Khương Lâm Quyện thích mẫu người như cô. Ai ngờ hóa ra trong lòng anh, cô là sự tồn tại đặc biệt không ai thay thế được.

Như là mấy năm nay cô đã coi nhẹ tình cảm Khương Lâm Quyện dành cho cô rồi.

Ôn Tố rũ mắt, đột nhiên bả vai cô bị người ta ấn nhẹ. Là Khương Lâm Quyện đã tiếp điện thoại xong và quay lại. Anh ngồi bên cạnh Ôn Tố. Thấy chỗ da lộ ra ngoài của cô gái hơi lạnh, anh cởi áo khoác màu đen của mình khoác lên vai cô.

Đúng là điều hòa trong phòng để nhiệt độ hơi thấp. Ôn Tố lấy tay túm áo khoác. Một tay Khương Lâm Quyện xoa đầu cô sau đó đi lên trước mặt cô, “Sao em không vui thế?”

Nghĩ đến lời bạn mình vừa nói, anh nghiêm túc giải thích, “Anh không có ai khác đâu.”

Ôn Tố nâng mi lên nhìn anh một cái, một lúc lâu sau cô mới nhẹ giọng, “Em biết.”

Vì cô biết nên cô mới đau lòng hơn.

Rốt cuộc những năm tháng dài dằng dặc ấy ẩn giấu bao nhiêu tình cảm sâu đậm thầm kín?

Ôn Tố ngơ ngác ăn cơm. Chờ lúc ăn xong, những người khác nói chuyện trên trời dưới biển, cô duỗi tay về phía Khương Lâm Quyện, mượn điện thoại anh một cách hợp tình hợp lý, “Cho em mượn điện thoại anh chơi một lúc.”

Khương Lâm Quyện nhìn cô vài giây, sau đó anh phì cười. Tiếng cười khẽ ấy cứ như người lớn bao dung trẻ con vô cớ vậy.

Anh nghĩ chắc là do mình chưa cho Ôn Tố đủ cảm giác an toàn làm cô lo được lo mất. Vì thế anh điện thoại của mình qua, còn làm trò nhập mật khẩu trước mặt cô nữa.

Dãy số đó chính là ngày sinh cùng hai số cuối năm sinh của Ôn Tố.

Ngón tay cầm điện thoại của Ôn Tố trắng bệnh. Cô không xem gì hết mà chỉ mở album trong máy Khương Lâm Quyện ra. Phần lớn ảnh trong album của anh đều là ảnh phong cảnh, số khác thì là ảnh tham quan triển lãm và mấy ảnh linh tinh. Nhưng khi bấm phần album phân loại trong máy anh ra thì cuối cùng cô cũng thấy ảnh người.

Đó là một album riêng lẻ, tất cả ảnh bên trong là ảnh của cô.

Ôn Tố mở ra. Đó là bức ảnh mà trước đó họ từng chụp từ khi học cấp ba, có ảnh chụp lúc ra ngoài chơi, có ảnh chụp hôm sinh nhật.

Ôn Tố lướt xuống dưới, đầu ngón tay cô dừng lại trên màn hình. Khương Lâm Quyện còn giữ ảnh chụp hôm tốt nghiệp của lớp với cả ảnh chụp sau khi tốt nghiệp của cô, Kỷ Phán Phán và Thời Tây Sầm. Rõ ràng lúc ấy anh không về chụp ảnh tốt nghiệp…

Lại lướt thêm nữa, thế mà anh lại có ảnh chụp một tiết mục biểu diễn của cô lúc cô học đại học. Mắt Ôn Tố đỏ lên, hẳn là anh lấy bức ảnh đó ở trên trang web công khai của trường đại học.

Ôn Tố bấm mở video cuối cùng ra. Đó là video cô quay cho video tuyên truyền của trường. Lúc ấy cô còn ngây ngô, trên mặt còn nét mũm mĩm của trẻ con, trông rất đáng yêu. Trong video ấy không chỉ có mình cô, thời gian xuất hiện trên màn ảnh của cô cũng chỉ có mười mấy giây thôi.

Ôn Tố nhìn thời gian anh lưu mấy ảnh và video này, lại nhớ tới lần trước cô Kiều Phức có bảo với Ôn Tố rằng lúc bà gặp Khương Lâm Quyện thì thấy Khương Lâm Quyện đang xem video của cô. Ôn Tố không khỏi nghĩ, mấy năm nay, vào vô số ngày đêm, rốt cuộc Khương Lâm Quyện xem đi xem lại mấy cái này bao nhiêu lần vậy?



Thấy cảm xúc Ôn Tố không tốt lắm, Khương Lâm Quyện đưa cô rời đi trước. Từ khi lên xe, Ôn Tố cứ nhắm mắt lại cứ như đang ngủ.

Khương Lâm Quyện nhìn góc nghiêng mặt cô muốn nói rồi lại thôi.

Chờ tới nơi, anh nhẹ giọng gọi cô dậy. Xuống xe, hai người đi một trước một sau. Gần đây Ôn Tố dọn nhà đến thuê một căn phòng ở gần bệnh viện. Nhưng đứng dưới tầng Ôn Tố mới phát hiện thang máy đã ngắt điện. Tòa nhà cao tầng vốn nên rực rỡ ánh đèn lại tối om.

Ôn Tố ngước mắt nhìn, “Hình như mất điện rồi.”

Cô ở tầng 23, chắc chắn không thể leo lên được.

Khương Lâm Quyện nghĩ, “Nếu không em đến nhà anh hoặc anh đặt phòng cho em nhé?”

Nói rồi hình như anh nhớ tới lần trước lúc uống say, Khương Lâm Quyện lấy chuyện đặt phòng này ra trêu anh. Tai anh không khỏi đỏ lên. Cũng không biết lần này người nào đó có mượn chuyện này mà trêu anh nữa không.

Nhưng Ôn Tố lại không làm vậy, “Đến nhà anh đi, em không quen ngủ ngoài.”

Khương Lâm Quyện đồng ý. Anh xoay người đi đến bên xe thì đột nhiên người đằng sau ôm lấy anh mà không báo trước. Một tay Ôn Tố ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, cả người dán sau lưng anh.

Khương Lâm Quyện ngẩn ra, anh cảm nhận được cơ thể mềm mại của cô gái dán chặt lấy mình.

“Khương Lâm Quyện, hình như em hối hận rồi.”