Mùa Xuân Nở Rộ Trong Lòng

Chương 26




Kỳ thi cuối kỳ tới gần. Khương Nham lại dạy dỗ trên lớp như thường lệ, “Sắp Tết đến nơi rồi, nếu muốn có một năm mới vui vẻ thì các em phải ôn tập thật nghiêm túc. Nếu không đến Tết họ hàng tới nhà hỏi học hành như nào thì chẳng có mặt mũi nào mà trả lời đâu!”

Tuy rằng không khí trong lớp rất buồn tẻ nhưng không ai làm việc riêng, cùng lắm thì lấy bài môn khác ra học. Ôn Tố xoay bút, cô dành chút thời gian để sửa lại những câu lý mình làm sai. Trong mắt cô thì trong bài thi trình bày đầy đủ quá trình làm mấy bài này là được rồi. Nhưng thầy giáo cứng đầu kia cứ bắt tất cả mọi người phải trình bày từng câu ra vở.

Làm xong hai bài thì những lời lải nhải của Khương Nham cũng kết thúc. Ôn Tố thấy hơi tiếc, cô còn thở dài một cái.

Trong thời gian này, bằng mắt thường cũng có thể thấy được Ôn Tố nỗ lực, cố gắng hơn rất nhiều. Buổi tối về ký túc xá, cô còn học đến tận khuya. Có một lần cô học quên cả thời gian, bạn cùng phòng nhìn Ôn Tố, định nói gì đó nhưng lại thôi do ngại chẳng dám nhắc cô. Ánh mắt Ôn Tố nhìn qua ánh mắt bọn họ, cô nhìn thời gian rồi lập tức tắt đèn đi.

Mấy người Hoàng Thiến không ngờ Ôn Tố dễ nói chuyện như vậy. Trong bóng tối, mấy người cùng lộ ra biểu cảm ngạc nhiên.

Thỉnh thoảng Ôn Tố sẽ cảm thấy mình trở về những ngày tháng vui vẻ như lúc ban đầu. Cô cứ cắm đầu người chạy về phía trước, mặc kệ gió thổi qua tai.

Tới gần ngày thi, hiếm khi Ôn Tố không đưa ra yêu cầu với Khương Lâm Quyện như là thi được bao nhiêu điểm thì Khương Lâm Quyện phải đồng ý với một yêu cầu của cô. Nhưng Ôn Tố không nói gì cả làm Khương Lâm Quyện lại không quen lắm. Thậm chí cậu còn nghĩ có phải Ôn Tố… Hết hứng với cậu rồi không?

Lúc vào tiết tự học, Ôn Tố đang đọc đề vật lý khó hoàn toàn không để ý tới ánh mắt thường liếc qua của người bên cạnh. Cô chữa xong câu sai mới phát hiện mình viết hết bút mực đỏ. Cô đang định đi mượn bút thì có một bàn tay thon dài đưa một cái bút qua.

Ôn Tố bất ngờ, cô nghiêng đầu nhìn về phía Khương Lâm Quyện. Chu đáo như vậy luôn hả?

Ôn Tố cầm lấy bút, cô cảm nhận được sự ấm áp còn vương lại từ đầu ngón tay của thiếu niên. Ánh mắt cô nhìn thoáng qua khóe môi đang mím của Khương Lâm Quyện. Hình như cậu định nói với cô cái gì đó. Ôn Tố khó hiểu nhìn cậu.

Định chờ cậu nói nhưng lời đến bên miệng rồi Khương Lâm Quyện lại nuốt xuống. Hàng mi dài của câu lại rủ xuống, cứ như vừa rồi chỉ là ảo giác của Ôn Tố thôi vậy.

Ôn Tố không để chuyện này trong lòng. Sau khi làm bài xong thì cô lấy giấy nháp ra tính điểm chênh giữa mình và Khương Lâm Quyện. Số điểm đó vẫn còn rất lớn. Cô phải cố gắng hơn chút nữa mới có thể đuổi kịp cậu được.

Kết thúc kỳ thi cuối kỳ. Ôn Tố thấy mình làm bài cũng khá ổn, cô mang theo tâm trạng vui vẻ về ký túc xá dọn đồ đạc. Đồng phục, áo ngủ, sách vở,… Dọn xong hết rồi Ôn Tố mới nhìn đến chiếc khăn quàng cổ màu lam của Khương Lâm Quyện. Hoa văn trên đó rất đẹp. Ôn Tố không nhịn được cong khóe môi lên.

Đóng túi đồ của mình lại, Ôn Tố không nhịn nổi mà nhanh chóng ngồi lên xe về nhà. Trên đường Khương Nham gọi điện thoại cho cô, vốn ông định bảo Ôn Tố chờ một chút rồi sẽ đưa cô về nhà, nhưng không ngờ Ôn Tố chạy nhanh đến vậy.

Ôn Tố lễ phép nói lời cảm ơn sau đó ngắt điện thoại. Cô hoàn toàn không biết có người ngồi đối diện nghe cô nói vậy xong thì lộ ra vẻ mặt thất vọng. Sở dĩ cô về nhanh vậy là do cô quá nhớ bà nội mình. Rời nhà đến trường lâu như vậy, cô đã nhớ căn nhà nhỏ của mình lắm rồi!

Mùa đông về, khung cảnh thiếu đi rất nhiều màu xanh lục. Cây ven đường rụng hết lá, nhìn qua chúng trụi lủi, chẳng có chút sức sống nào cả. Sau khi về nhà, Ôn Tố thoải mái nằm dài lên ghế làm nũng, “Cháu muốn ăn bánh trôi!”

“Cháu đấy! Ngoài ăn ra chẳng biết làm gì cả!”

“Đâu có đâu bà? Cháu còn biết ngủ nữa!”

Ôn Tố biết kết quả thi của mình không tệ lắm, vì thế cô tự tin hơn nhiều, thậm chí còn muốn bà nội chủ động hỏi tới kết quả của mình. Chờ nửa ngày, cuối cùng lúc ăn cơm bà mới hỏi, “Cháu thi cuối kỳ như nào?”

“Hẳn là có tiến bộ so với lần trước.”

Hiếm khi bà nội không chọc ngoáy Ôn Tố, nhìn qua trông bà khá vui mừng, “Thế thì tốt quá!”

Bà chẳng cảm thấy bất ngờ hay ngạc nhiên chút nào. Trong lòng bà, cháu gái bà vốn phải giỏi giang như vậy, “Xem ra hôm nào bà phải dành thời gian đến cảm ơn thầy chủ nhiệm của cháu. Đúng là chỉ có thầy ấy mới quản cháu được!”

Ôn Tố bĩu môi, nghĩ thầm: Cái này liên quan gì đến thầy ấy đâu? Đây đều là công của Khương Lâm Quyện đó!

Kỳ nghỉ đông không dài. Thời gian này, gần như Ôn Tố chẳng liên lạc gì với Khương Lâm Quyện. Không phải do cô không nhớ cậu mà chủ yếu là do cô nghe nói câu đang chuẩn bị cho một kỳ thi vô cùng quan trọng. Cô nghĩ thầm, đúng là học sinh giỏi chẳng giống học sinh bình thường chút nào, sao mà thi lắm thế cơ chứ?

Trong thời gian đó cô cùng Kỷ Phán Phán có ra ngoài chơi một lần. Hôm đó hai người chơi được một nửa thì nhận được tin nhắn nạp tiền điện thoại. Cô khó hiểu nhìn điện thoại, “Ô ai nạp tiền điện thoại cho tớ thế nhỉ?”

Kỷ Phán Phán thò đầu qua, “Nạp sai hả?”

Ôn Tố không hiểu, nhưng cô cũng không để trong lòng. Cho đến khi về nhà cô mới phát hiện nick phụ QQ của mình bị hack. Cô nhanh chóng về kiểm tra, đồng bộ lại lịch sử trò chuyện của mình. Cô phát hiện hacker đã gửi tin nhắn cho tất cả mọi người. Nội dung chủ yếu là: Tôi đang ở bên ngoài, điện thoại hết tiền, có thể nạp giúp tôi được không?

Tên hacker này…

Ôn Tố vừa định đăng bài bảo mọi người đừng mắc lừa thì đột nhiên nhớ tới tin nhắn tiền điện thoại được nạp vào số của cô kia. Vì thế cô tìm trong lịch sử trò chuyện của mình xem kẻ ngốc nào nạp tiền thật cho cô.

[Thời Tây Sầm: Lần trước cậu còn nợ tớ 200 tệ, bao giờ mới trả tớ đây?]

Ôn Tố: “……” Ăn không nói có.

[Diêm Trạch: Mày biết chủ nhân của nick mày trộm là ai không?]

Ôn Tố: “……” Cái giọng điệu bố đời trẻ trâu gì đây?



Lướt, lướt mãi xuống dưới, đầu ngón tay Ôn Tố dừng lại ở trong khung chat với Khương Lâm Quyện. Cậu chỉ trả lời một chữ rất ngắn gọn, “Được.”

Trái tim Ôn Tố như bị thứ gì đó đâm trúng. Một lúc lâu sau cô mới lấy lại tinh thần.

Tên hacker kia gửi cho Khương Lâm Quyện số của mình, nhưng Khương Lâm Quyện lại nạp tiền vào số điện thoại của Ôn Tố. Không nhận được tiền nên tên hacker kia rất tức giận. Tên đó liên tục hỏi Khương Lâm Quyện rằng chẳng phải cậu đã nạp tiền rồi hay sao mà sao vẫn chưa có thông báo có tiền được nạp vào số?

Có lẽ Khương Lâm Quyện biết mình bị lừa nên sau đó không trả lời nữa.

Ôn Tố gọi điện cho Khương Lâm Quyện. Người bên kia nhận điện thoại rất nhanh, giọng cậu rất nhẹ, “Alo?”

Cô gái liếm hai cánh môi, vào giây lát đó, cô không biết nên nói gì. Cô không nói chuyện, Khương Lâm Quyện cũng không nói gì, cứ như đang im lặng chờ cô nói.

Ôn Tố cầm gối ôm trên giường, nhỏ giọng, “Cậu ngốc hả? Tớ bị hack nick.”

“Tôi biết.”

Khương Lâm Quyện vẫn luôn rất thông minh. Với kiểu lừa đảo ngu ngốc như thế, cậu vừa nhìn là biết Ôn Tố bị hack nick. Nhưng cậu vẫn sợ Ôn Tố ở ngoài có việc gấp thật nên dù biết có thể bị lừa tiền nhưng cậu vẫn nạp tiền cho Ôn Tố không chút do dự.

Động tác ôm gối của Ôn Tố dừng lại.

Cô không biết nên miêu tả cảm giác của mình lúc này như nào. Cứ như nằm trên thảm cỏ mềm mại, được vùi mình trong cảm giác an toàn cùng hơi thở ấm áp. Cứ như có người nói với cô rằng không phải sợ, sẽ có người mãi đứng sau cô.

Ôn Tố im lặng một lát, sau đó cô mới gắng tìm lại hình tượng nhân vật của mình, “Thế cậu không sợ tớ lừa tất cả tài sản của cậu, biến cậu thành kẻ nghèo rớt mùng tơi à?”

Bên tai Ôn Tố truyền đến giọng nói trong trẻo nhiễm chút ý cười, “Cậu thử xem?”

Ôn Tố ngắt điện thoại, không hiểu sao trong lòng cô cảm thấy ngọt ngào. Ôn Tố nhìn qua avatar của Khương Lâm Quyện, không biết cậu đã đổi nó thành một hành tinh nho nhỏ từ bao giờ. Ôn Tố vừa định bấm vào xem thì bà nội hô lên từ bên ngoài, “Tố Tố, lấy cho bà hai quả ớt với!”

Ôn Tố vào trong bếp lấy đúng hai quả ớt ra. Bà nội thấy rồi suýt nữa ngất vì giận, “Bảo cháu lấy hai quả là lấy đúng hai quả đấy hả?”

Ôn Tố nói như lẽ đương nhiên, “Chẳng phải thế ạ?”

Nhưng số hai trong miệng bà không phải là hai thật mà là số xấp xỉ thôi, bà không bảo Ôn Tố lấy đúng hai quả. Ôn Tố đứng tranh luận vài câu với bà, cuối cùng cô vẫn đi vào cầm thêm mấy quả nữa ra.

Đêm giao thừa, nhà nào cũng vội dán câu đối, làm mâm cơm tất niên. Trong nhà chỉ có hai người nên bà nội Ôn Tố không làm quá nhiều món. Vì làm xong cơm tất niên từ sớm nên nhìn qua trông mâm rất đa dạng.

Ôn Tố định ăn vã thức ăn nhưng không ăn cơm. Bà nội nói, “Cơm tất niên thì nhất định phải ăn cơm. Ăn một miếng cũng là ăn.”

Vì cơm tất niên tượng trưng cho sự đoàn tụ.

Ôn Tố ngoan ngoãn lấy thêm chút cơm. Ăn xong cô đi cùng bà nội tới miếu bái thổ công thổ địa. Sau khi bái xong thì người lớn tụ tập với nhau đánh bài, chơi mạt chược, có người thì ngồi nói chuyện phiếm xem pháo hoa.

Diêm Trạch tìm Ôn Tố chơi mạt chược, Ôn Tố từ chối, “Chị còn có việc.”

Diêm Trạch gãi gãi đầu, cậu cảm thấy khó hiểu.

Ở bên này. Sau khi Khương Lâm Quyện ăn cơm với ba mẹ xong thì về phòng. Vợ chồng Khương Nham biết rõ tính tình nhạt thếch của con mình rồi nên cũng không gọi cậu ra ngoài chơi.

Trời đen như mực. Đột nhiên có pháo hoa sáng nở rộ trên bầu trời.

Khương Lâm Quyện ngẩng đầu. Cậu hơi khó hiểu nhìn pháo hoa trên trời.

Khương Lâm Quyện định thưởng thức một lát, đột nhiên cậu nhận ra điều gì liền lập tức cầm áo khoác xuống tầng. Ở sau nhà đang có người đốt pháo hoa. Dưới ánh đèn đường, một gương mặt quen thuộc hiện ra.

Ôn Tố cười tủm tỉm nhìn cậu. Trên cổ cô còn quàng cái khăn quàng cổ màu lam.

Hai người đứng cách nhau vài bước chân, không ai chủ động tới gần ai. Pháo hoa còn đang được đốt, từng cái nổ một, xung quanh lúc sáng lúc tối.

Một lúc lâu sau Khương Lâm Quyện đi tới trước mặt Ôn Tố. Cậu thấy mặt Ôn Tố bị lạnh đỏ bừng hết lên, tay cô cũng vậy. Cậu giơ tay, kéo khăn quàng trên cổ lên che khuất mặt cô. Ôn Tố được voi đòi tiên, cô bỏ hai tay mình vào túi cậu, “Ồ, trong này ấm hơn nhiều!”

Khương Lâm Quyện rũ mắt, yên lặng nhìn Ôn Tố. Nghiêm túc mà nói, tuy rằng hai người mới chưa gặp nhau không lâu, nhưng Khương Lâm Quyện lại cảm thấy như hai người đã không gặp nhau một khoảng thời gian rất dài. Trước đó lúc Ôn Tố ở cạnh, cậu không thấy gì nhưng bây giờ… Khương Lâm Quyện cảm thấy trong lòng như có thêm gì đó, cứ như chỗ trống trong lòng đã được lấp đầy vậy.

Vào giây lát đó, đến bản thân Khương Lâm Quyện cũng không hiểu vì sao.

Cứ như biết Ôn Tố được một thời gian dài rồi, cậu đã quen với sự tồn tại của cô, quen với việc bên cạnh mình có người được voi đòi tiên, quen với dáng vẻ người đầy gai nhọn nhưng lại dịu dàng và lương thiện của cô.

“Cậu có cảm động không?”

Khương Lâm Quyện mím môi, hai tai cậu lại đỏ lên. Cậu rũ mắt, thấy Ôn Tố đang cho tay vào trong túi áo mình. Tư thế lúc này của hai người trông giống như ôm nhau.

Đốt pháo hoa xong, vốn Ôn Tố định về, nhưng cô nhớ tới gì đó liền lấy tiền mặt tương ứng với số tiền Khương Lâm Quyện nạp thẻ điện thoại cho mình trả cho câu. Nhưng Khương Lâm Quyện không lấy, “Coi như tiền mừng tuổi của cậu.”

Ôn Tố thò qua, “Chỉ có trẻ con mới có tiền mừng tuổi thôi. Cậu coi tớ là trẻ con đó hả?”

Khương Lâm Quyện không nói gì. Nhưng lần này cậu cam chịu.

Thấy Ôn Tố phải về, Khương Lâm Quyện đưa cô về, “Đằng trước có chỗ hỏng đèn đường.”

Tuy rằng người dân trong trấn thật thà, không có người xấu nhưng Khương Lâm Quyện vẫn sợ Ôn Tố đi trên đường gặp chuyện không may. Cậu và Ôn Tố sóng vai nhau đi, ống tay áo hai người cọ vào nhau, phát ra tiếng cọ xát rất nhỏ.

Đi đến cái ngõ nhỏ rất tối, đột nhiên có tiếng bước chân truyền từ sau tới. Ôn Tố nghiêng đầu, định xem là ai thì người bên cạnh bỗng nhiên ấn đầu cô vào ngực mình, không cho cô nhìn.

“Đừng sợ.”

Ôn Tố nghe thấy cậu nói.

Tác giả có lời muốn nói: 

Ngủ ngon!