Mùa Xuân Nở Rộ Trong Lòng

Chương 13




Giản Hàm vừa khóc vừa viết vào trong sách sau đó đưa cho Ôn Tố. Ôn Tố cầm thì thấy trên đó có ba chữ được viết gọn gàng bằng bút nước màu đen, “Cảm ơn cậu.”

Ôn Tố cảm thấy mình như vai phản diện trong tiểu thuyết, chẳng dính dáng gì đến hai chữ “người tốt” đột nhiên xoay người biến thành nhân vật chính diện vậy. Cảm giác này làm Ôn Tố cảm thấy rất kỳ lạ, vẻ mặt cô mất tự nhiên trả lời, “Tôi chỉ thấy cậu ta ngứa mắt thôi, không liên quan gì đến cậu.”

Tiếng giảng bài có khả năng thôi miên của thầy giáo vật lý truyền từ trong lớp ra. Ôn Tố lười biếng dựa lưng vào tường, ngắm nhìn cây tùng cao lớn ở cách đó không xa. Một cơn gió thổi qua, thổi theo mùi hương quế nhàn nhạt. Quả nhiên ngắm cảnh bên ngoài lớp học thích hơn ngắm từ trong lớp nhiều.

Ôn Tố hơi buồn ngủ, cho đến khi nghe được một giọng nói trầm thấp như suối chảy qua trái tim, cô mới tỉnh táo hơn một chút.

Là Khương Lâm Quyện, cậu đang đứng lên trả lời câu hỏi.

Dù cho đứng ngoài lớp không thấy mặt cậu nhưng Ôn Tố vẫn dễ dàng tưởng tượng ra được dáng vẻ cậu đứng lên trả lời cùng biểu cảm của cậu khi nói chuyện.

Cuối cùng thời gian học dài đằng đẵng cũng trôi qua. Ngoài Ôn Tố, ba người còn lại vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì thầy giáo vật lý đã lấy tay kẹp sách ra ngoài, tức giận nói, “Mấy người các em đi theo thầy lên văn phòng.”

Giản Hàm là người nhát nhất trong số bốn người. Cô nàng vừa mới đi được hai bước, mồ hôi đã thấm đẫm sau lưng.

Tới văn phòng, đúng lúc Khương Nham cũng ở đó, thầy vật lý hừ một cái, “Mấy đứa lớp anh cũng giỏi thật đấy. Lúc tôi đến chúng nó còn đánh nhau, chẳng để nội quy trường lớp vào mắt chút nào.”

Khương Nham vừa nâng mắt lên đã thấy người quen. Đầu ông lại bắt đầu đau đau.

Rõ ràng trong thời gian này, sau khi bị Khương Lâm Quyện giám sát, Ôn Tố đã ngoan và nghe lời hơn rất nhiều. Sao nay lại gây chuyện nữa vậy? Hơn nữa hai bạn nữ này nữa, sao lai ở chỗ này? Nhìn qua hai bạn nữ kia không phải người chủ động gây chuyện, chẳng lẽ là bị Ôn Tố dạy hư sao?

Khương Nham cảm thấy vô cùng mệt mỏi, “Nói đi, chuyện này là sao?”

Bạn nam không nói, ba bạn nữ cũng chẳng nói câu nào. Dù sao thì nói lại nội dung đồi trụy đó cũng làm bạn nữ bị trêu tổn thương thêm lần nữa. Huống chi Ôn Tố lại chẳng giống các bạn học sinh khác tin tưởng thầy cô. Cô nói gì mới phải cơ chứ? Nói để tặng cho thầy cô chút chuyện cười trong cuộc sống nhàm chán của họ à?

Cô không bao giờ quên được ngày trước, khi mình bị bắt nạt, bị đeo bám rồi đi tìm sự giúp đỡ của thầy cô, cuối cùng lại nhận được câu nói mà cả đời này cô cũng không thể quên được của đối phương, “Thế tại sao bạn đó không tìm bạn khác để bắt nạt? Em nên xem lại bản thân trước đi!”

Thành kiến giữa người với người cứ như một ngọn núi sừng sững vậy, chẳng thể nào phá được.

Ôn Tố cong môi lên, “Em thấy cậu ta ngứa mắt nên đánh vài cái.”

Ngứa mắt? Khương Nham cạn lời, không biết nói gì cho phải.

Ôn Tố mím môi, bổ sung thêm, “Không liên quan tới hai bạn này. Các cậu ấy không động chân động tay.”

Tuy rằng Kỷ Phán Phán và Giản Hàm sợ thầy chủ nhiệm, nhưng các cô không làm chuyện như bán bạn của mình. Hai người im lặng vài phút rồi cùng chủ động đứng ra, nhận rằng mình cũng tham gia, không liên quan tới người khác. Giản Hàm vừa nói vừa khóc nhưng cô nàng không chịu lùi bước.

Khương Nham cười, chẳng hiểu bây giờ mấy đứa nhóc này nghĩ cái gì trong đầu, “Mấy em muốn đóng vai nữ chính nhiệt tình, hết mình hy sinh vì đồng đội trong truyện tranh vườn trường à? Có phải các em cảm thấy việc mình lên núi đao xuống biển lửa, chịu phạt cùng bạn, chủ động đứng ra nhận tội là một việc rất ngầu không?”

Các bạn nữ im lặng, không nói lời nào. Khương Nham mắng họ thêm một lát. Ông đang đắm mình trong dòng cảm xúc phê bình, đột nhiên Ôn Tố nhắc nhở, “Thầy đã nói lại những lời vừa nói rồi ạ.”

Tuy rằng biểu cảm của Ôn Tố rất ngây thơ nhưng nó nồng nặc sự khiêu khích, cứ như cô đang cười nhạo Khương Nham không có lời gì mới để nói.

Không khí yên lặng vài giây. Sau đó lửa giận của Khương Nham bùng lên, nổ bùm bùm như pháo vậy, “Ôn Tố ở lại, các em ra ngoài hết cho thầy.”

……

Một lần đi của Ôn Tố chính là nửa tiết học. Lúc cô về lớp, cô giáo Tiếng Anh còn đang dạy lớp học. Tất cả các bạn trong lớp đều nhìn cô với biểu cảm khiếp sợ và tò mò. Ôn Tố về chỗ của mình, phát hiện trên bàn mình có thêm một quyển vở ghi. Mở ra thì thấy trong đó có những nét chữ mạnh mẽ và gọn gàng. Chỉ nhìn vào mấy dòng chữ này thôi có thể biết được một phần tính cách của chủ nhân nó rồi.

Cô liếc mắt nhìn Khương Lâm Quyện đang ngồi bình thản bên cạnh. Không ngờ cậu còn giúp cô ghi vở vật lý.

Ôn Tố mở vở đặt lên trên sách tiếng Anh, tiện tay cầm bút chì vẽ một Khương Lâm Quyện nghiêm túc phiên bản chibi lên đó. Sau đó cô đẩy vở từ giữa ra phía Khương Lâm Quyện. Con mọt sách nào đó thấy quyển vở mình mất công ghi chép mọc ra thêm một hình vẽ thì thể hiện rõ sự không vui của mình.

Sau khi tan học, Kỷ Phán Phán quay đầu nhìn Ôn Tố, “Lão Khương nói gì với cậu đấy?”

“Còn nói gì được nữa? Đương nhiên là mời phụ huynh rồi.” Giọng điệu Ôn Tố thờ ơ như đang nói về việc đi ăn cơm trưa.

Khương Lâm Quyện nghe giọng nói kích động của Kỷ Phán Phán bên cạnh, trên mặt cậu không có thêm biểu cảm gì. Dường như cậu chẳng quan tâm tới chuyện này chút nào cả. Cậu duỗi tay mở sách vật lý của Ôn Tố ra, cắt ngang cuộc trò chuyện của Ôn Tố và Kỷ Phán Phán, “Tí nữa tôi sẽ giảng lại kiến thức trong này cho cậu.”

Ôn Tố: “……”

Cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Ôn Tố chửi thầm trong lòng, về sau mà người này không đi làm thầy giáo thì có lỗi với lòng nhiệt huyết của người nọ quá.

Trưa hôm đó, không biết Khương Nham trúng gió gì mà đột nhiên tha cho Ôn Tố. Ông chỉ bảo bốn người viết bản kiểm điểm. Ngoài ra ông còn cảnh cáo Ôn Tố rằng: Quá tam ba bận. Đương nhiên Khương Nham không thể ép được Ôn Tố viết bản kiểm điểm. Cô trực tiếp vứt nhiệm vụ này cho bạn nam kia.

Trần Diệp ngồi phía sau nuốt nước miếng. Tối qua cậu đi học về cùng với bạn nam kia, cậu tận mắt thấy mấy anh chị dân xã hội ngoài trường tụ tập ở một quán trà sữa sau hẻm nhỏ. May là cậu trốn nhanh.

Trần Diệp rất biết nhìn sắc mặt, cậu lập tức ứng cử làm đàn em của Ôn Tố, buổi tối đi ăn, cậu ân cần lấy cơm cho cô. Trùng hợp hôm nay mẹ Khương Lâm Quyện có việc, cậu không tới nhà ăn của giáo viên mà ngồi ăn cùng với các bạn mình. Kỷ Phán Phán, Trần Diệp, Ôn Tố và Khương Lâm Quyện ngồi cùng nhau. Kỷ Phán Phán vẫn rất tò mò, “Cuối cùng vì sao mà đột nhiên lão Khương tha cho cậu vậy?”

Động tác nuốt thức ăn của Khương Lâm Quyện chậm đi một chút, trước đó khi Ôn Tố đi đánh nhau, cậu đã cố ý đi tìm hiểu nguyên nhân của sự việc. Buổi trưa cậu đi tìm Khương Nham, kể lại qua chuyện đó cho ông nghe. Khương Lâm Quyện gắp miếng khoai tây lên, trầm giọng, “Lần sau đừng đánh nhau nữa.”

Ở trường trung học phổ thông số 3, Ôn Tố đã quen với việc xử lý mọi chuyện bằng cách thức như vậy rồi. Học sinh ở bên đó thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. Trong thời gian ngắn cô vẫn chưa sửa được thói quen đó. Cô không cảm thấy mình đã làm sai điều gì. Ôn Tố nghĩ thầm, lần sau cô sẽ chọn chỗ nào kín kín một chút để làm.

Cô ăn hai miếng cơm. Ánh mắt dừng trên người Khương Lâm Quyện vài giây, Ôn Tố cố ý trêu cậu, “Tớ muốn ăn đùi gà trong đĩa cậu.”

Khương Lâm Quyện nhíu mày, còn chưa kịp nói gì, Trần Diệp đã nhanh chóng đi xum xoe, “Chị Tố, ăn của em.”

Ôn Tố tặng cho Trần Diệp một ánh mắt hình viên đạn. Ai thèm ăn của cậu?

Khương Lâm Quyện mím môi, cậu do dự không biết có nên gắp đùi gà đưa cho Ôn Tố không. Đưa cô thì cũng chẳng sao, nhưng hành động thân mật như này cứ làm người ta cảm thấy là lạ. Cậu còn đang bận suy nghĩ thì Ôn Tố ở phía đối diện đã uống nước canh. Dường như cô chẳng nhớ mình vừa nói gì nữa.

Cô cứ như một con bướm nhỏ vậy, chỉ vẫy cánh một cái nhẹ thôi cũng làm lòng Khương Lâm Quyện nổi gió bão.

Tối hôm đó, Ôn Tố nhận được điện thoại của bà mình. Quy luật làm việc và nghỉ ngơi của bà rất tốt, bình thường thì giờ này bà đã đi ngủ rồi. Nhưng hôm nay bà lại gọi điện thoại vào lúc này, có lẽ bà đã cố ý chờ cô. Ôn Tố không nghĩ cũng biết bà định nói gì. Trái tim cô cũng không phải làm bằng sắt, hiếm khi cô không cãi lời bà.

“Cháu phải học Khương Lâm Quyện, thằng bé bớt thời gian học của mình để giúp cháu học bù rồi. Cháu phải biết ơn thằng bé đó có biết không?”

“Cháu biết rồi.”

“Cháu là một cô gái, phải có dáng vẻ của một cô gái chứ? Đừng suốt ngày lêu lổng bên ngoài với mấy thằng con trai.”

Ôn Tố nghĩ thầm, con gái nên có dáng vẻ như nào? Chẳng lẽ chuyện này cũng là chuyện bị định kiến từ trước sao? Là con gái thì phải ngoan ngoãn nghe lời hả?

Ban đêm có một cơn mưa. Mặt đất ướt sũng, bầu không khí cũng ẩm ướt. Tất cả các bạn đều mong trời sẽ quang sáng hơn một chút, vì buổi chiều lớp có tiết thể dục, không ai muốn tiết này bị thầy giáo dạy Toán chiếm mất đâu!

Không biết có phải ông trời nghe được tiếng lòng của các bạn học sinh hay không mà buổi chiều mây mỏng, còn lộ ra cả ánh mặt trời nữa. Vì mới mưa xong nên ánh mặt trời cũng dịu hơn rất nhiều. Lúc Thời Tây Sầm gọi cả lớp xuống dưới học thể dục thì cả lớp nhiệt tình vỗ tay hoan hô.

Một tiết thể dục chẳng khác gì tiết hoạt động tự do cả. Thầy giáo sẽ bảo lớp khởi động một lát theo chương trình học, sau đó cho các bạn học sinh được giải tán.

“Hai người một nhóm, bắt đầu gập bụng.”

Thời Tây Sầm vừa định đi tìm Khương Lâm Quyện thì Ôn Tố đã nhanh chân giành lấy Khương Lâm Quyện trước. Cô tỏ vẻ đáng thương đi tới trước mặt Khương Lâm Quyện, “Lớp trưởng à, không ai chịu chung nhóm với tớ.”

Kỷ Phán Phán im lặng hai giây, sau đó nhanh chóng phối hợp với Ôn Tố. Cô nàng chạy qua túm lấy Thời Tây Sầm, “Hai chúng ta cùng một nhóm nha!”

Thời Tây Sầm: “?”

Cậu chửi thầm một câu trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được cà khịa, “Cả lớp tới đây học thể dục, còn hai cậu tới đây để yêu đương hả?”

Khương Lâm Quyện quay mặt đi. Không biết có phải do trời hơi nóng không mà tai cậu đỏ bừng lên. Cậu rũ đôi mắt đen láy của mình xuống, “Cậu đi tìm người khác đi.”

Nhưng lúc này gần như các bạn khác đã chia nhóm gần xong rồi, chỉ còn bốn người đứng tại chỗ. Thầy thể dục thấy thế thì bảo, “Mau lên, chia nhóm xong rồi thì còn đứng đó làm gì?”

Khương Lâm Quyện không còn cách nào khác, cậu chỉ có thể giữ chân Ôn Tố, giúp cô gập bụng. Ôn Tố nằm trên mặt đất nhìn cậu, nhìn đến mức Khương Lâm Quyện ngượng hết cả người. Bàn tay Khương Lâm Quyện nóng bừng lên, nhịp thở của cậu cũng gấp hơn rất nhiều.

Đột nhiên Ôn Tố bật dậy, cứ như cô sắp chạm vào cậu vậy. Hai người cách nhau cực gần, gần đến mức hô hấp hòa vào với nhau. Dù cho Khương Lâm Quyện cố ý dời mắt đi nhưng lực chú ý của cậu vẫn dừng trên người Ôn Tố. Cậu thấy gương mặt cô đỏ bừng lên, xương quai xanh xinh đẹp bên dưới nhô lên, sợi tóc cô nổi bật trên làn da trắng nõn.

Khương Lâm Quyện lơ đãng thả lỏng tay ra. Ôn Tố khó chịu, “Cậu phải đè xuống chứ, nếu không tớ làm như nào được?”

Nói rồi cô cảm thấy có gì đó sai sai. Câu nói vừa rồi của cô, có phải nó hơi…

Đen tối một xíu không?

Đầu của Ôn Tố – người từ trước đến nay chưa từng biết đỏ mặt là cái gì lập tức bốc khói. Nhưng cô vẫn cố giữ hình tượng của mình, giả vờ bình tĩnh. Nhưng thật ra Khương Lâm Quyện chẳng nghĩ tới phương diện kia. Dù sao cậu cũng là bạn trẻ ngoan. Đôi bàn tay mạnh mẽ của cậu lại đặt lên mắt cá chân Ôn Tố. Cậu ho khan một tiếng, giọng hơi khàn…

“Đè đây.”

Tác giả có lời muốn nói:

Đừng nhìn Ôn Tố chuyên nói mấy lời cợt nhả mà nhầm. Thật ra ở phương diện thực hành, cô còn kém xa anh Quyện!