Mùa Xuân Năm Ấy Chàng Nói Yêu Ta

Chương 107: 107: Đêm Qua Đã Vất Vả Cho Nàng





Hai cơ thể của đôi nam nữ quấn lấy nhau trên chiếc giường không chừa một kẽ hở, dây dưa không dứt.
Nàng hơi rướn người lên đón nhận từng cú thúc hông của hắn.

Hoa hu.y.ệ.t ngày càng ẩ.m ư.ớ.t khiến hắn cũng di chuyển nhanh dần.
Khoái cảm ập đến đánh bay sạch mọi lí trí, tầm mắt cũng dần trở nên mơ hồ.

Tiếng rên rỉ khe khẽ yêu kiều không ngừng phát ra.
Chu Thiên Lăng bắt đầu di chuyển một tay xuống bờ mông căng mịn mà nắn bóp.

Vải lụa cống phẩm thượng hạng so với da thịt của nàng quả thật cũng phải thua vài phần.
Trán nàng lúc này đã nhễ nhại mồ hôi, đôi mắt khẽ híp lại, dáng vẻ ấy trông vô cùng kiều mỵ khiến cho dục vọng của Trấn Định vương càng thêm nóng bỏng.
Động tác của hắn mỗi lúc một nhanh khiến cho Y Vân bất ngờ không thích ứng kịp.

Âm thanh lạch mỗi khi va chạm vang bên tai khiến nàng vô cùng xấu hổ.
-Ưm...ưm...Th-Thiên...Lăng...
-Nh-nhanh....q-quá...ưm...ư..ưmm~
Dưới sự cuồng dã này dường như Y Vân lại cảm thấy cái vật xù xì kia đang trương to chuyển động không ngừng.

Nơi đó co thặt, một cơn khoái cảm khác lại ập đến.

Đôi chân thon dài càng lúc càng quắp chặt vào cái hông cường tráng.
-A..a...ưm~
Chu Thiên Lăng dường như không thể giữ lâu hơn, điên cuồng thúc hông vào sâu đến tận cùng.

Lát sau, hắn gầm lên rồi phóng thích chính mình vào trong cấm địa huyền bí.
Cơn kích tình đi qua, cả hai đều thở hổn hển, không còn chút sức lực.


Chẳng bao lâu sau, Y Vân cũng mơ màng rồi thiếp đi, chẳng còn biết chuyện gì diễn ra.
...
Sáng hôm sau,
Trong cơn buồn ngủ, Y Vân cứ cảm thấy có gì đó cứ quẹt qua quẹt lại trên mặt mình, hết sóng mũi rồi lại đến má, môi.

Nàng lười biếng mà lên tiếng:
-Thiên Lăng, đừng mà...ta mệt lắm.
Không biết là vừa ngủ dậy hay do ngâm nga suốt một đêm qua mà giọng nàng liền trở nên khàn đi.
Cái tên đó hôm qua cứ đòi hỏi vô độ, hết lần này rồi lại đến lần khác, chẳng chịu để Y Vân nghỉ ngơi.

Cũng may là hắn còn có lương tâm, đã mặc lại bộ xiêm y ngay ngắn cho nàng.
Nghe thấy câu trả lời từ Y Vân, Chu Thiên Lăng lại nổi hứng muốn trêu chọc:
-Mệt đến vậy ư? Đêm qua đã vất vả cho nàng rồi!
Đêm qua...?...
Nghe đến hai từ này, bao nhiêu cảnh tượng đẹp đẽ kia không hẹn mà chạy vụt qua trong đầu Y Vân.

Cơ hồ cơn buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất như thể chưa từng tồn tại.
-Áaaaa
Nàng đưa hai tay lên che lấy gương mặt đã đỏ hồng vì ngượng ngùng, tiện thể còn kéo cái chăn lên trùm kín người.
-Sao thế?
Chu Thiên Lăng miệng cười đắc ý như đã lập được chiến công, bàn tay vỗ vỗ cài cái vào người vương phi.
-Sao chàng không vào cung?
-Hoàng thượng đã cho ta ở lại phủ ba ngày để dưỡng thương.

Trong lúc này không cần vao cung.
Dường như bốn từ cuối Trấn Định vương cố tình nhấn mạnh giọng hơn.

Rồi bỗng nhiên cái chăn lại cọ nguậy kèm theo một giọng nói:
-Ta không biết đâu, chàng mau đi đi, đi vào cung đi, ta không muốn thấy chàng ở đây đâu!
Nghĩ lại viễn cảnh đó lại khiến Y Vân tự ngượng ngùng với chính bản thân, bỗng chốc hai má đã ửng hồng như trái đào.
-N-nhưng...
-Không nhưng gì cả, ch-chàng mau vào cung đi! Mau đi đi!
Trấn Định vương không biết làm thế nào, đành phải nghe theo lời Y Vân mà ngoan ngoãn vào cung.
Ngay lúc cánh cửa được khép lại, biết chắc là Chu Thiên Lăng đã rời đi nên nàng mới dám ló đầu ra.

Lúc ngồi dậy, ha thân liền truyền đến cơn đau.
Nàng gắng gượng lê từng bước qua bên chiếc bàn trang điểm.

Nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương đồng, chần chừ lúc nhanh sau đó Y Vân đưa tay đến bên hàng cúc mà mở nó ra.
Gương mặt nàng ngay sau đó liền để lộ ra nét hoảng hốt đến tột độ.

Khắp người đâu đâu cũng là những dấu hôn đỏ chót mà Chu Thiên Lăng để lại.
Vì những vết tích đó mà lại khiến Y Vân nhớ đến cảnh tượng tối hôm qua.

Nàng liên tục lắc đầu rồi vỗ tay lên trán để ngăn bản thân suy nghĩ lung tung.

Sau đó, liền gài hàng cúc, chỉnh y phục ngay ngắn, chỉnh tề.
Bây giờ cũng không thể ngủ lại, nàng do dự một hồi rồi cũng hướng mặt về cánh cửa mà gọi:

-Lâm Doãn cô cô.
Nghe giọng nói từ vương phi, Lâm Doãn nhanh nhẹn đi đến, hai tay bưng một chậu nước cùng một cái khăn sạch.
Bà đặt chậu nước xuống bàn, một vệt đỏ trên giường liền gây cho Lâm Doãn sự chú ý khiến bà phải ngoái sang nhìn.

Với kinh nghiệm nhiều năm, cô cô chưởng sự đương nhiên biết đó là gì.
Bà lại nhìn sang Y Vân, vẻ mặt không giấu nổi nét vui mừng.

Nàng có chút không quen nên bèn ho lên vài cái.
-C-cô...cô giúp ta...thay xiêm y đi.
Đến lúc Chu Thiên Lăng về phủ thì đã chẳng thấy bóng dáng nàng đâu.

Cứ ngỡ là vương phi vẫn đang ngủ nướng nhưng khi bước vào thì trong phòng cũng lại không có.
Thấy thế, hắn bèn hỏi Lâm Doãn.

Cô cô chưởng sự chỉ cười rồi hướng mắt thẳng xuống nhà bếp.
Trấn Định vương sải chân đến nhà bếp, không phát ra một tiếng động nào.

Hình ảnh nàng loay hoay làm gì đó thu vào tầm mắt Chu Thiên Lăng khiến hắn ngây người chẳng biết gì.
Y Vân chạm tay vào ấm nước đang sôi ngay lập tức liền la lên:
-Aaaaaaa
Chu Thiên Lăng nghe được tiếng la, sốt ruột mà chạy vào, cầm lấy tay nàng, lo lắng hỏi:
-Có bị làm sao không? Đương không sao lại xuống nhà bếp làm gì?
-Chàng về từ lúc nào vậy?
Đoạn, nàng lại đẩy hắn ra rồi lại tiếp tục, nhìn theo việc làm của Y Vân, Trấn Định vương dường như đoán ra được là nàng...đang pha trà...
-Chàng mau đi ra chính điện ngồi đi.
Vừa nói nàng vừa đưa hai tay đẩy vào lưng Chu Thiên Lăng.
-Đi đi...đi đi...
-Nhưng....
-Mau ra ngoài đi!
Hắn đành phải nghe theo lời nàng đi về phía đại sảnh.

Trong đầu luôn thắc mắc, không biết vương phi lại đang bày trò gì.
Gần một khắc sau, Y Vân từng bước đi vô cùng cẩn thận, hai tay bưng chén trà lên rồi đặt xuống bàn ngay bên cạnh Chu Thiên Lăng.
-Chàng mau uống đi.
Nhận thấy Chu Thiên Lăng ngây người, nàng bèn nói thêm:

-Chẳng phải...Đại Chu của chàng có tục dâng trà cho phu quân sao?
Nghe đến đây Trấn Định vương không nhịn được liền bật cười:
-Chúng ta là phu thê từ ba năm trước vậy mà mãi đến ba năm sau nàng mới dâng trà?
-Thời gian qua sao có thể tính là phu thê?...chỉ mới viên phòng vào tối qua thôi mà...
Y Vân né tránh ánh mắt của hắn, giọng nói phát ra cứ lí nhí.
Chu Thiên Lăng lúc này chợt nhận ra kiểu đầu hôm nay của vương phi đã thay đổi.

Tất cả tóc đều được búi gọn và cố định bằng những trâm cài bằng ngọc.
-Thiên Lăng! Chàng mau uống đi!
Trấn Định vương đưa tay nhận lấy tách trà từ nàng, ánh mắt nhìn Y Vân hiện lên ba phần hơi do dự nhưng rồi cũng nâng tách đến ngang miệng.
Phụt!
Nước trà nóng thì chẳng nói đằng này lại còn có vị mặn mặn.
Y Vân không biết chuyện gì, gương mặt lộ vẻ ngơ ngác ma cất giọng hỏi:
-Sao vậy?
-Nàng...nàng bỏ gì vào trà thế?
-Lâm Doãn cô cô chỉ ta cách pha trà nhưng mà ta thấy nếu pha như vậy thì có hơi nhạt nhẽo...cho nên...
Chẳng để nàng nói hết câu, Trấn Định vương đã đưa tay lên trán đầy bất lực.

Những suy nghĩ kì lạ này cũng chỉ có thể là vương phi của hắn.
Lúc nhanh sau, Chu Thiên Lăng đứng dậy dìu Y Vân ngồi xuống ghế, nắm lấy bàn tay nàng rồi mỉm cười ôn nhu:
-Nàng chấp nhận ta là phu quân rồi đó ư?
-Chàng tự mà biết đi.
Nói rồi, Y Vân liền quay sang hướng khác, cánh môi hơi nhếch lên.

Đoạn, hắn nâng tay nàng lên sau đó đặt xuống một nụ hôn.
-Cảm ơn nàng đã yêu ta..