Sau khi tắm rửa xong rồi ngồi xuống mép giường, Tưởng Thanh Duy vẫn còn choáng váng đầu óc. Thân thể cậu dường như vẫn còn lưu lại cảm giác được Vạn Kính Tiên ôm ấp, nhưng hơi ấm trong đó có lẽ chỉ là ảo giác của cậu: Người Vạn Kính Tiên rất lạnh, không biết đã đợi ở bên ngoài bao lâu rồi.
Tối nay Vạn Kính Tiên từ đầu đến cuối không hề nói một chữ nào, hơn nữa còn không giống với trước đây, ngoài ôm cậu ra thì không hề có bất kỳ động tác thân mật nào nữa. Nhưng sự im lặng của Vạn Kính Tiên thức tỉnh Tưởng Thanh Duy vốn đang chần chừ không tình nguyện suy nghĩ sâu xa: Vào một khoảnh khắc nào đó, cậu chợt hiểu ra những vướng mắc quanh co đó, nhưng lại chưa từng chân thành bày tỏ tình cảm ra khỏi miệng.
Cú đấm vào lưng Vạn Kính Tiên là dùng toàn lực, cậu giận Vạn Kính Tiên đột nhiên biến mất năm sáu mươi ngày liền, giận khí thế mạnh mẽ bá đạo và sự im lặng không lời của Vạn Kính Tiên, cũng giận sự yếu đuối bất lực của bản thân vào lúc này. Hơn nữa, so với tức giận, cậu càng hoảng sợ sự vây hãm này – khoảnh khắc Vạn Kính Tiên xuất hiện trước mặt cậu thì cậu liền biết, cậu có thể tha thứ cho tất cả mọi thứ của hắn.
Sau khi Vạn Kính Tiên rời đi, đầu óc Tưởng Thanh Duy đầu tiên là trống rỗng một hồi, sau đó rơi vào hỗn loạn. Không biết đã ngồi bên mép giường bao lâu, mãi đến khi người hàng xóm thức dậy vào nửa đêm, cách vách truyền đến tiếng nước trong nhà vệ sinh thì cậu mới chợt hoàn hồn, tầm mắt quét tới túi giấy ở chân giường. Cậu đứng dậy đi qua đó, ngồi xổm xuống, lấy từ trong túi giấy ra một thứ gì đó bằng vải bông màu đỏ. Hóa ra là một chiếc tất Giáng sinh.
Khóe miệng Tưởng Thanh Duy bất giác treo một nụ cười nhạt, nghĩ rằng có lẽ là tặng phẩm ở đâu đó, chất vải không hề mềm mại, cảm giác châm chích khi ngón tay lướt qua bề mặt. Rõ ràng chỉ là tiện tay tặng một thứ đồ nhỏ bé nhưng không hiểu sao lại khiến cậu thầm thích, cầm trong tay mơn trớn qua lại.
Đầu giường của Tưởng Thanh Duy là một cái kệ gỗ kiểu cũ, trên đó đặt mấy cuốn sách và một ít đồ linh tinh. Cậu nhấc cuốn《Ba Trăm Bài Thơ Tống》lên rồi đè phần miệng của chiếc tất Giáng sinh bên dưới cuốn sách, chiếc tất vừa khéo treo ngay cạnh gối. Cậu nằm xuống, đối mặt với chiếc tất, mí mắt dần dần nặng trĩu.
Dường như cậu đã ngủ thiếp đi một lúc, lại dường như không hề ngủ, tóm lại là cậu đột nhiên bừng tỉnh, bật dậy khỏi ổ chăn, lấy chiếc tất Giáng sinh xuống, duỗi tay vào miệng tất. Trước đó cầm nó trong tay lâu như vậy, lẽ ra cậu sớm phải biết trong tất không có gì cả, nhưng vừa nãy đột nhiên cậu có một trực giác mãnh liệt, buộc cậu phải xác nhận lần nữa.
Đang lúc thất vọng thì ngón tay lại chạm phải cái gì đó. Cậu chụm ngón trỏ và ngón cái với nhau rồi đến gần đèn ngủ, là một mảnh vải dài màu xanh cây tùng bách, trên mặt in một dòng chữ vàng được tô điểm bởi các hoa văn cây tầm gửi:
“Niềm tin là bản chất của hy vọng, là bằng chứng của những điều chưa biết trước.” (Trích từ chương 11 của ‘Thư gửi tín hữu Do Thái’)
Hầu hết khi mọi người bắt đầu có tín ngưỡng tôn giáo thì đều có một bước ngoặt, chẳng hạn như trong lúc gian nan mù mịt thì nghe được một đoạn Phúc âm, hoặc là trong lúc bối rối sợ hãi thì đọc được một câu kinh Phật. Tưởng Thanh Duy không thực sự tin vào Chúa, nhưng cậu tin vào lời trên mảnh vải này, cho rằng đó có lẽ là sự chỉ dẫn mà Chúa trời ban cho.
Hết lần này đến lần khác trùng phùng rồi chia ly, cậu đã lặp đi lặp lại câu nói này rất nhiều năm, tận đến khi trùng phùng không còn là trùng phùng nữa, chia ly cũng không còn là chia ly nữa.
Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường đã náo nhiệt một hồi, mùa xuân năm sau lại có liên hoan văn nghệ, nhà trường không tổ chức hoạt động đặc biệt nào vào ngày Tết, các lớp tự tổ chức riêng, hình thức thế nào là hoàn toàn do giáo viên chủ nhiệm và ban cán sự quyết định. Lớp của Tưởng Thanh Duy đóng cửa trước và cửa sau lại, lấy đồng phục chặn khe cửa, dùng thiết bị đa phương tiện trong lớp và hát tập thể ba tiếng đồng hồ, hân hoan cùng nhau khản cổ nghênh đón ngày nghỉ Tết đầu tiên.
Tiếp theo là bận rộn ôn tập cuối kỳ, sau đó là kỳ nghỉ đông. Công việc của Tưởng Thanh Duy ở tiệm net chuyển thành công việc toàn thời gian, cậu trải qua những trận đấu kết bạn khi được người khác hô hò gia nhập, lúc không bận thì cậu sẽ luyện acc cho người khác, về sau còn nhân tiện đầu cơ một ít thẻ game và phần mềm hack, kiếm thêm một hai khoản thu nhập ngoài. Hoàng Nghênh Xuyên vẫn thỉnh thoảng đến, mang theo vài đồ ăn nhẹ ấm nóng và sự quan tâm đúng mực.
Tết đến vẫn luôn chỉ có hai mẹ con Tưởng Thanh Duy và Ôn Hiểu Bình. Hai ba năm trước lưu lạc lang thang, lúc Tết đến đều là ứng biến cho qua, năm nay đã có chỗ ở cố định, bệnh tình của Ôn Hiểu Bình trở nên ổn định, Tưởng Thanh Duy cũng kiếm được nhiều tiền hơn, có vẻ như mọi thứ đang dần tốt đẹp lên.
Ôn Hiểu Bình là hạt minh châu trong lòng bàn tay của ông cụ Ôn, sau khi kết hôn thì lại được Tưởng Đình Hạo cưng chiều, hầu như không động đến khói dầu, chỉ vào những ‘ngày trọng đại’ như sinh nhật Tưởng Đình Hạo thì bà mới xuống bếp. Sau khi Tưởng Đình Hạo qua đời thì cuộc sống của hai mẹ con rất vất vả, chỉ có thể cố sức tự nấu cơm, ăn uống rất đơn giản, đôi khi thậm chí chỉ có cháo loãng và dưa chua. Nhưng trước năm mới năm nay, Ôn Hiểu Bình đã đưa cho Tưởng Thanh Duy một danh sách dài các nguyên liệu nấu ăn và bảo cậu mua hết mọi thứ.
Có Tưởng Thanh Duy giúp đỡ, mấy ngày nay Ôn Hiểu Bình đã làm xong cá hun khói, rượu gạo, bánh trôi, sủi cảo trứng, lại chiên một chảo thịt viên, chiếc bàn nhỏ trong nhà bày ngập tràn đồ ăn khi đêm giao thừa đang diễn ra. Ban đầu Tưởng Thanh Duy còn nghĩ rằng chủ yếu là cậu nấu, nhưng không ngờ Ôn Hiểu Bình lại làm theo công thức nấu ăn ghi trong cuốn sổ da mà Tưởng Đình Hạo để lại, làm giống hệt theo từng bước một.
Tưởng Thanh Duy tâm tư tinh tế, không dám nghĩ nhiều nhưng lại không nhịn được mà nghĩ nhiều, cuối cùng vẫn là nói bóng nói gió hỏi Ôn Hiểu Bình năm nay sao lại ăn Tết hoành tráng như vậy. Ôn Hiểu Bình vén sợi tóc bên má ra sau tai: “Năm nào cũng nên ăn Tết thoải mái thế này.”
Ôn Hiểu Bình nói như thể đó là chuyện đương nhiên, nhưng Tưởng Thanh Duy vẫn luôn cảm thấy bất an, cuối năm đổi ca với đồng nghiệp rồi cùng Ôn Hiểu Bình đến bệnh viện chạy thận định kỳ, dỗ bà kiểm tra máu, nước tiểu và chức năng thận, khi nhận được kết quả thì bác sĩ nói không có chuyển biến xấu rõ rệt nên lúc này cậu mới yên tâm hơn một chút.
Trước ngày khai giảng, Tưởng Thanh Duy nhận được điện thoại của Tào Oánh Oánh, hỏi cậu có muốn đi xem phim cùng mọi người hay không, ngôi sao điện ảnh mà cô yêu thích vừa có một bộ phim mới lên sóng, vì thế đã mua năm mươi vé xem phim để thể hiện sự ủng hộ. Tưởng Thanh Duy vốn định lịch sự từ chối, Ôn Hiểu Bình ở bên cạnh lại vỗ nhẹ vào cánh tay cậu, dùng ánh mắt ra hiệu muốn cậu đồng ý. Cậu bên này đang chần chừ thì Tào Oánh Oánh lập tức gõ nhịp tính cả cậu vào rồi hùng hổ cúp máy.
Ôn Hiểu Bình cúi đầu tiếp tục khâu cúc áo: “Cùng các bạn học ra ngoài chơi đi, đón Tết lớn.”
Tưởng Thanh Duy giúp bà xâu chỉ một cây kim khác: “Hết Tết rồi còn đâu.”
Ôn Hiểu Bình cười: “Chưa qua ngày 15 thì chưa hết Tết. Tiền mừng tuổi cho con cũng không thấy con dùng, mẹ chẳng có cảm giác thành tựu của bậc phụ huynh gì cả.”
Trong lòng Tưởng Thanh Duy đột nhiên cảm thấy có chút chua xót: “Nếu như phim hay thì sinh nhật mẹ con mời mẹ đi xem.”
Bộ phim đó gần như đã được Tào Oánh Oánh bao cả rạp: Một nửa là người của lớp Tào Oánh Oánh, một nửa nhỏ còn lại là thành viên của câu lạc bộ Hán phục, cộng với một vài cá thể nhỏ lẻ giống như Tưởng Thanh Duy.
Qua Tết, ai nấy đều ít nhiều trở nên rạng rỡ và tròn trịa, má lúm đồng tiền của Tào Oánh Oánh nhạt hơn, từ xa nhìn thấy Tưởng Thanh Duy thì ra sức vẫy tay, chiếc vòng tay vàng có khóa móc va vào chiếc vòng ngọc trên cổ tay, phát ra âm thanh vui tai.
Tưởng Thanh Duy đến gần thì nhìn thấy Hà Bạch Lộc đang đứng bên cạnh Tào Oánh Oánh. Bất kể là có mặt tại hiện trường hay là đi ngang qua, cứ mười người thì sẽ có chín người muốn nhìn Hà Bạch Lộc thêm mấy lần, những minh tinh nổi tiếng vừa bước ra khỏi trang bìa tạp chí thời trang có lẽ cũng không chói mắt như vậy. Tim của Tưởng Thanh Duy lỡ một nhịp, ánh mắt vô thức liếc về phía sau Hà Bạch Lộc, vừa chào hỏi với những bạn học quen và không quen vừa cẩn thận quan sát, điểm qua nhóm người này lần lượt hai lần mới xác nhận rằng Vạn Kính Tiên không có ở đây. Trong lòng cậu có chút thất vọng không muốn thừa nhận, đồng thời cũng cảm thấy kỳ lạ, Vạn Kính Tiên không tham gia hoạt động kiểu này sao?
Cậu đang suy ngẫm thì Tào Oánh Oánh như ‘cơn mưa đúng lúc’ nhắc đến Vạn Kính Tiên với Hà Bạch Lộc.
“Vạn Kính Tiên nhà cậu gần đây đang làm gì vậy? Từ năm ngoái đã không hẹn được cậu ta.”
Hà Bạch Lộc khẽ nhún vai: “Chú Vạn nói là giao cho cậu ấy ít việc, cậu ấy cũng đang chuẩn bị cho kỳ thi TOEFL và SAT. Tớ gọi cho cậu ấy thì toàn là bảo mẫu nghe máy.”
“Tháng mười thi thử lần thứ nhất còn chưa đủ sao? Bây giờ mới tháng hai thôi đấy! Với năng lực của cậu ta, ôn tập hai ba tháng là đủ mà nhỉ…”
Tưởng Thanh Duy không tiếp tục nghe nữa, cậu theo nhóm người đi soát vé, vào rạp, tìm chỗ ngồi rồi nhìn chằm chằm màn hình lớn suốt hai tiếng. Sau khi về nhà, Ôn Hiểu Bình hỏi cậu bộ phim nói về cái gì, cậu không trả lời được, chỉ đành rặn ra một nụ cười ưa nhìn và ranh mãnh: “Từ chối spoil, đến sinh nhật mẹ thì con mời mẹ đi xem.”
Sau khai giảng, ngày tháng trở nên nhộn nhịp và sôi nổi trở lại, những cuộc tán gẫu giữa các giờ học từ câu chuyện về kỳ nghỉ chuyển sang các loại drama khác nhau, không có gì ngạc nhiên khi tên của Vạn Kính Tiên xuất hiện. Sau khi đạt giải nhất cấp tỉnh hai cuộc thi Toán và Hóa thì hắn không tiếp tục tham gia cuộc thi cấp quốc gia nữa mà từ lớp chuyên chuyển sang lớp quốc tế, ngày sánh vai cùng Hà Bạch Lộc bay ra nước ngoài chắc cũng sắp tới rồi.
Lớp quốc tế không cùng tòa với lớp của Tưởng Thanh Duy, cậu chưa một lần nào nhìn thấy Vạn Kính Tiên trong suốt cả học kỳ.
Tưởng Thanh Duy mua hai vé xem phim với giá rẻ do đơn vị người nhà của một bạn học phát hành rồi đưa Ôn Hiểu Bình ‘lại’ đi xem bộ phim điện ảnh có tên là《Yên Đô》kia.
Ngôi sao điện ảnh mà Tào Oánh Oánh thích đóng vai Kinh Kha, diễn khá tốt, nhưng Tưởng Thanh Duy càng ấn tượng sâu sắc hơn với vai diễn Thái tử Đan: Cảnh y đứng bên bờ sông Dịch Thủy đưa mắt nhìn theo Kinh Kha cứ lởn vởn trong tâm trí Tưởng Thanh Duy. Thái tử Đan liên tiếp làm con tim ở nước Triệu và nước Tần, chịu đựng tủi nhục và trải qua gian khổ để trở về nước Yên. Quân Tần chiếm được nước Triệu, móng sắt chuẩn bị công phá nước Yên, Kính Kha nguyện vì y mà ám sát Tần (Ám chỉ Tần Thủy Hoàng), Thái tử Đan nên cảm kích nên vui mừng nên cảm thấy chí khí ngút trời mới phải, nhưng sau khi Kinh Kha quay lưng lại với kinh đô Kế Thành của nước Yên thì trong ánh mắt của Thái tử Đan càng nhiều hơn là sự luyến tiếc. Tưởng Thanh Duy đã quá quen thuộc với kiểu luyến tiếc đó, mỗi lần Vạn Kính Tiên quay người rời đi thì cậu đều phải trải qua một lần – muốn bất chấp tất cả để giữ hắn lại, nhưng cũng vô cùng hiểu rõ hắn không nên ở lại.
Tưởng Thanh Duy đợi đến khi danh sách dàn diễn viên trên màn hình lớn chạy hết thì mới cùng Ôn Hiểu Bình rời khỏi rạp chiếu phim, ghi nhớ diễn viên đóng vai Thái tử Đan là Chương Khánh.
Cuối tháng sáu, Vạn Kính Tiên lại một lần nữa trở thành nhân vật gây xôn xao chiếm giữ các cuộc tán gẫu giữa các giờ học trước kỳ thi cuối kỳ. Mọi người đều cho rằng hắn thi đại học sớm hơn một năm là thử thi chơi, dù sao thì hắn ở lớp quốc tế cũng là để chuẩn bị cho việc xuất ngoại. Không ngờ là sau khi có điểm thi, hắn lại trúng tuyển đợt đặc biệt hệ đại học thạc sĩ với số điểm cao hơn gần hai mươi điểm so với ngưỡng điểm của Học viện Quân sự Thủ đô.
Học viện Quân sự Thủ đô nổi tiếng là khó thi đỗ, bởi vì không chỉ cần điểm thi đại học đủ để vào được các trường trong dự án 985 và 221 mà còn phải thi thêm môn Chính trị bất kể là ngành Nghệ thuật hay Khoa học, đồng thời phải thông qua bài kiểm tra nghiêm ngặt về thể chất và thể lực. Nếu như có thể suôn sẻ tốt nghiệp, bằng cử nhân tối thiểu cũng là cấp bậc quân hàm một vạch hai sao (trung tá).
Mùa hè năm nay nóng đến kỳ lạ, cuối tháng bảy mà nóng như đổ lửa, dường như có thể làm tan chảy bảng đỏ(*) dán ở cổng trường. Sau đêm khuya đám đông đã giải tán, Tưởng Thanh Duy bóp phanh xe đạp, đứng trước bảng đỏ đầu tiên, một chân chống đất, nhờ ánh sáng đèn đường để xem điểm số và kết quả xét tuyển trên danh sách. Khi cậu tìm thấy cái tên kia thì một bóng người cao lớn bước ra từ chỗ tối và đứng bên cạnh cậu.
(*) Bảng đỏ: thời xưa gọi là bảng vàng, là danh sách tên và điểm số thi cử của những người thi đỗ. Vì màu đỏ là màu truyền thống của Trung Quốc tượng trưng cho những việc may mắn hạnh phúc và những dịp tốt lành nên sau này người ta dùng màu đỏ.
***
Vạn Kính Tiên vừa được giải bỏ lệnh cấm.
Hắn chuẩn bị thi đại học cứ như đang làm công việc ngầm vậy. Khoảng giữa tháng tư, hắn lặng lẽ đến Học viện Quân sự Thủ đô cùng Hạ Kiên để thi Chính trị và tham gia kiểm tra thể chất. Sau khi biết điểm thi liền trực tiếp gọi điện đến văn phòng tuyển sinh của Học viện Quân sự và nộp hồ sơ xét duyệt đợt đặc biệt. Các bạn học cũ cấp ba gọi điện cho Vạn Vĩnh Tường với danh nghĩa là để chúc mừng Vạn Kính Tiên báo danh thành công nhưng thực chất là để kêu gọi quyên góp một cách trá hình, lúc này Vạn Vĩnh Tường mới biết được Vạn Kính Tiên đã làm gì trong suốt nửa năm qua.
Vạn Vĩnh Tường chưa bao giờ tức giận đến vậy, bắt Vạn Kính Tiên quỳ trong tầng hầm, làm đứt một đoạn thắt lưng, cấm hắn ra ngoài, thề sẽ lập tức đưa hắn xuất ngoại. Ngực và lưng của Vạn Kính Tiên rỉ máu, nghiêm túc quỳ ở trong đó, mắt liếc nhìn Vạn Vĩnh Tường, khóe miệng lộ ra nụ cười khinh thường, chọc cho Vạn Vĩnh Tường lại tức điên đạp hắn một cước.
Vạn Vĩnh Tường lẽ ra nên sớm biết mới phải, chủ kiến của đứa con trai này của mình quá vững vàng, nó có thể cười tức là nó có đủ tự tin để cười.
Hai ngày sau, thượng tướng Hạ dẫn theo Hạ Kiên đến nhà thăm hỏi, chúc mừng hai đứa trẻ học cùng một trường, tương lai phải chăm sóc lẫn nhau.
Thượng tướng Hạ đích thân nói rằng phải ‘chăm sóc lẫn nhau’, Vạn Vĩnh Tường còn có thể nói gì nữa? Chỉ đành nói nhỏ sau lưng sai quản gia xuống tầng hầm thu xếp nhanh gọn cho Vạn Kính Tiên rồi đưa lên. Sau khi Vạn Kính Tiên lên thì không hề làm mất mặt Vạn Vĩnh Tường, trò chuyện vui vẻ với hai cha con nhà họ Hạ, còn không quên cảm ơn sự ủng hộ của bố.
Sau khi tiễn hai cha con nhà họ Hạ, Vạn Vĩnh Tường ngồi trở lại sofa, mười ngón tay đan nhau đặt trên bụng, ngước mắt lên nhìn chằm chằm Vạn Kính Tiên: “Con tưởng rằng nhờ vả nhà họ Hạ là có thể được như ý nguyện? Đùi lớn của nhà họ Hạ dễ ôm như thế sao? Đừng có quên, con họ Vạn đấy!”
Vạn Kính Tiên ngồi đối diện bố hắn, không nhún nhường cũng không kiêu ngạo: “Con nói rồi, con sẽ gánh vác trách nhiệm của nhà họ Vạn.”
“Con gánh vác kiểu này à? Trốn trong Học viện Quân sự?”
“Trốn? Vạn thị lần đầu khởi nghiệp là nhờ vào cái gọi là ‘ngành công nghiệp nặng’, con tưởng bố ít nhất có thể tưởng tượng được điều này sẽ mang đến bao nhiêu lợi ích chứ.”
“Vạn Kính Tiên, con đừng nghĩ quá đơn giản. Một khi vào hệ thống quân đội thì nhà họ Vạn không thể hỗ trợ cho con được nhiều đâu.”
“Không vấn đề gì.” Vạn Kính Tiên cười, không có hỗ trợ, đương nhiên sẽ càng ít khống chế. Hắn đứng dậy: “Con có thể hỗ trợ cho nhà họ Vạn là đủ rồi. Bồi dưỡng con nhiều năm như thế, chẳng lẽ không phải là vì đợi đến ngày thực hiện giá trị này của con hay sao?”
Vạn Kính Tiên đi lên lầu, hiển nhiên là không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện, nhưng Vạn Vĩnh Tường lại híp mắt, nói một câu lửng: “Tốt nhất là con nên ngoan ngoãn một chút, nếu như muốn mẹ con Ôn Hiểu Bình không biết chuyện cũng như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó.”
Vạn Kính Tiên quay về trường học lấy bằng tốt nghiệp cấp ba, bước ra khỏi cổng trường, đi vào quán ăn phía bên kia đường. Chính tại nơi này vào hai năm trước, hắn đã gặp lại Tưởng Thanh Duy. Quán ăn đã không còn dáng vẻ của hai năm trước, đã được sửa sang lại, sáng sủa và sạch sẽ hơn rất nhiều.
Hắn gọi một lồng bánh bao súp và một tô bún, ngồi từ hoàng hôn đến đêm khuya vắng người. Vạn Kính Tiên cũng không rõ tại sao mình lại ngồi ở chỗ này mấy tiếng đồng hồ, có lẽ hắn chỉ muốn ôn lại từng khoảnh khắc từ lúc trùng phùng cho đến nay trước khi rời đi.
Hồi chiều, hắn bước ra khỏi tòa nhà hành chính, đứng ở tầng dưới của tòa nhà dạy học không một bóng người, tầng ba bên phải, vừa nhìn đã tìm được của sổ của lớp Tưởng Thanh Duy, hình như còn có thể nhìn thấy sườn mặt đẹp như tranh vẽ.
Khi hắn còn chưa nghỉ học, Tưởng Thanh Duy thi thoảng sẽ đổi sang ngồi cạnh cửa, lúc vào học hoặc là nhìn lên bảng đen hoặc là cúi đầu ghi chép, còn lúc tan học thì nằm nhoài trên bàn ngủ, chưa từng phát hiện ra có người lợi dụng mọi cơ hội để chộp được bóng dáng cậu. Trong những ngày tháng dài đằng đẵng về sau, ngay cả sườn mặt xa xôi này cũng không thể thấy được.
Vạn Kính Tiên định về nhà, hắn chào hỏi ông chủ quán ăn đã tốt bụng cho hắn ngồi lại lâu như vậy, tay chạm vào tay cầm của cửa kính. Một thiếu niên đi xe đạp ngang qua trước mặt, dừng lại trước bảng đỏ dưới cây ngô đồng phía bên kia đường. Cửa kính mở ra, một làn hơi nóng ập vào mặt, khiến người ta hồi hộp và choáng váng.
Vạn Kính Tiên không nhớ mình đã băng qua đường và đứng cạnh Tưởng Thanh Duy bằng cách nào.
Hắn chỉ nhớ Tưởng Thanh Duy quay mặt qua, ngẩn ngơ nhìn hắn một lúc rồi nói với hắn: “Vất vả rồi.”
Rất nhiều người đã chúc mừng hắn khen ngợi hắn hay là vì sự lựa chọn của hắn mà lấy làm tiếc, nhưng chỉ có một mình Tưởng Thanh Duy nói với hắn, cậu vất vả rồi. Hắn đột nhiên cảm thấy yếu đuối hơn bao giờ hết, như thể cột sống chống đỡ cho hắn bị rút ra, bộ giáp được bao bọc chặt chẽ vỡ tan tành rồi rơi xuống.
Hắn đạp xe của Tưởng Thanh Duy, Tưởng Thanh Duy ngồi phía sau hắn. Trong đêm tối, bọn họ đi qua đường lớn ngõ nhỏ, đạp qua cầu đá cầu gỗ, vòng qua công viên đất xanh, đi qua những quán bán hoành thánh và mì kho, không khí oi bức hóa thành gió thoảng nhẹ nhàng lướt qua. Pháo hoa trần gian lặng lẽ lụi tàn từ hai phía, trên thế giới chỉ còn lại một mảnh đất trời đang chuyển động. Gò má của Tưởng Thanh Duy nhẹ nhàng áp lên lưng hắn, không cần quay đầu lại thì hắn cũng biết, Tưởng Thanh Duy đang nhắm mắt, khóe miệng nhếch lên.
Cuối cùng thì bọn họ dừng lại ở một nhà máy dầu cũ và đi dọc theo con đường dẫn lên núi Bồ Câu sau nhà máy dầu. Núi Bồ Câu không cao, đi khoảng mười phút là lên đến đỉnh núi, từ trên đỉnh núi có thể nhìn thấy ánh đèn của vạn nhà, đây là nơi bọn họ thường xuyên đến mỗi khi tan học. Núi Bồ Câu quá nhỏ nên không ai để ý, bảy tám năm sau dường như vẫn là dáng vẻ cũ.
Những tầng bóng cây che khuất ánh sao, nhìn không ra trên băng ghế gỗ ban đầu còn sót lại bao nhiêu lớp sơn cũ, bị thân dưới của hai người cọ vào, liền rơi một ít xuống đất.
Vạn Kính Tiên ôm Tưởng Thanh Duy lên người nhưng lại bị Tưởng Thanh Duy nắm chặt hai tay rồi đè lên lưng ghế, thở hổn hển tự mình chuyển động. Vạn Kính Tiên cau mày nhẫn nhịn cho đến khi Tưởng Thanh Duy cạn kiệt sức lực, nắm chặt eo cậu rồi bắt đầu điên cuồng va chạm lên xuống.
Tưởng Thanh Duy nằm nhoài trên vai hắn, dùng lực không hề nhẹ cắn một miếng thịt, nhưng rồi lại không nỡ cắn mạnh, còn mình vậy mà không cầm được nước mắt. Chất lỏng mặn chát chảy từ vai xuống lưng, Vạn Kính Tiên không khỏi co rúm lại. Tưởng Thanh Duy vói tay vào trong áo phông của hắn, mang theo ý tứ an ủi mà vuốt ve lưng hắn, không ngờ lại sờ được từng vết thương còn chưa hoàn toàn đóng vảy trên lưng hắn. Thân thể Tưởng Thanh Duy cứng đờ, nước mắt không ngừng rơi, chảy ra ngày càng mãnh liệt.
Bọn họ quấn quýt nhau cùng đón ánh ban mai mờ nhạt, không một ai hẹn ước, cũng không một ai thề thốt, thậm chí không một ai bày tỏ lòng mình.
Đây là mùa hè cuối cùng trước khi bọn họ trưởng thành.