“Tíc tắc, tíc tắc…”
Âm thanh của đồng hồ cực kỳ rõ ràng trong đêm khuya tĩnh lặng, đều đặn, máy móc, vô tình.
Tưởng Thanh Duy nhắm mắt, âm thầm đếm từ 1 đến 4383. Đó là ngày thứ 4383 cậu và Vạn Kính Tiên quen biết, tròn mười hai năm. Mười hai năm như một vòng luân hồi, cung hoàng đạo đã vòng hết một lượt rồi bắt đầu lượt mới, nhưng cậu không muốn quay lại chu kỳ ấy nữa.
Lần mò đứng dậy, cậu không bật đèn, nhờ vào ánh trăng tìm mà thấy quần lót tối hôm qua ném lên bức tường rồi rơi vào trong góc. Cậu cau mày nhưng vẫn mặc vào, sau đó từ tầng hai tìm xuống tầng một, nhặt từng thứ từ quần jean, áo sơ mi đồng phục và tất chân vương vãi trên đất mặc vào, cuối cùng cầm cặp sách bên cạnh sofa rồi khoác lên vai.
Cậu đã ra đến cửa nhưng lại vòng về phòng bếp, trên bàn ăn quả nhiên vẫn còn bày một chiếc bánh sinh nhật chưa ai động tới. Cậu không ăn bánh kem, trong bóng tối liếc nhìn chiếc bánh một lần rồi lấy đi quả cherry trên đó.
Tưởng Thanh Duy ngậm cherry trong miệng, cửa biệt thự đóng lại sau lưng. Cậu không ngoái lại nhìn, đi ra ngoài dọc theo tiểu khu. Cậu còn tưởng đi trên đường mình sẽ nghĩ ngợi nhiều, nhưng thực tế đầu óc lại trống rỗng.
Cậu đi bộ hai tiếng, khi phía đông ửng hồng thì bước vào tiểu khu số 26, căn thứ hai của tòa nhà thứ ba, bước vào cửa tòa nhà, tiến thêm vài bước chính là ba hộ gia đình ở lầu một. Cậu dừng lại ở hộ bên tay phải, trong tay đã chuẩn bị sẵn chìa khóa, chậm rãi nhét vào ổ khóa, cẩn thận di chuyển, cố gắng không phát ra tiếng động.
Ôn Hiểu Bình luôn sợ tiếng ho khan của mình vào ban đêm sẽ quấy rầy con trai nên đóng chặt cửa phòng. Tưởng Thanh Duy về phòng mình, bỏ cặp sách xuống, cởi sạch quần áo, bước vào phòng tắm chật chội chỉ miễn cưỡng chứa tối đa được hai người, thấm ướt khăn tắm trong chậu nước lạnh rồi từng chút một lau sạch những dấu vết còn sót lại trên người. Trên da có vài vết đỏ ái muội mơ hồ, Tưởng Thanh Duy hơi dùng lực, da thịt trắng như tuyết bị cọ xát đến mức đỏ lên, mãi cho đến khi hầu hết những dấu vết ban đầu được che đậy thì cậu mới dừng lại.
Trên mặt cậu không có biểu cảm gì, trong phòng tắm tối tăm có vẻ hơi đáng sợ, cậu trông giống như một con rối xinh đẹp trong một bộ phim kinh dị.
Cậu bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Ôn Hiểu Bình đang đánh trứng gà trong phòng bếp nhỏ hẹp, bên cạnh là một đĩa bánh bao chiên mới cắt xong.
Ôn Hiểu Bình thấy cậu chỉ mặc độc quần lót đi ra từ phòng tắm, vội vàng nói: “Đi mặc thêm quần áo vào, đừng để cảm lạnh.”
Tưởng Thanh Duy cười hì hì chui vào phòng bếp: “Thơm quá!”
Ôn Hiểu Bình dùng đuôi đũa đẩy đầu cậu đang thò qua: “Thơm cái gì? Dầu còn chưa nóng đâu.”
Tưởng Thanh Duy giúp bà xắn tay áo lên cao hơn một chút rồi mới trở về phòng mình mặc quần áo. Bộ quần áo duy nhất trong mùa này chỉ có hai bộ đồng phục học sinh, một chiếc quần jean giặt đến có chút phai màu và một chiếc áo tay lửng. Cậu đặt quần jean sang một bên, mặc chiếc quần đùi đồng phục và chiếc áo sơ mi sạch sẽ, gấp chiếc áo tay lửng rồi bỏ vào cặp sách.
Ôn Hiểu Bình đặt đĩa bánh bao chiên và bát cháo kê trước mặt cậu, bát đựng cháo bị mẻ một chỗ. “Tối qua con về nhà lúc nào thế? Mẹ không biết gì cả.”
Tưởng Thanh Duy lấy một đôi đũa khác, đổ phần cháo còn lại ra rồi đưa cho Ôn Hiểu Bình: “Muộn lắm, chắc mẹ đã ngủ rồi.”
Ôn Hiểu Bình liếc cậu, không nói gì.
Học kỳ mới bắt đầu chưa lâu, học sinh vừa bước vào lớp 11 còn chưa hoàn toàn phục hồi tâm tình, trong lớp ồn ào náo nhiệt.
Tưởng Thanh Duy nằm nhoài trên bàn ngủ bù, đứt quãng nghe thấy hai bạn nữ bàn trước đang nói chuyện phiếm.
“Cậu nghe gì chưa? Vạn Kính Tiên thực sự hẹn hò với Hà Bạch Lộc đấy!”
Bạn cùng bàn của cô không hề dừng bút, vẫn đang làm bài tập: “Không phải bọn họ đã hẹn hò từ lâu rồi à?”
“Ai ya, cậu học đến ngốc rồi hả, Hà Bạch Lộc nghỉ hè ra nước ngoài lưu diễn, vừa mới trở về được một tuần mà tối qua đã tỏ tình với Vạn Kính Tiên đấy.”
“Ồ, tớ cứ tưởng bọn họ đã hẹn hò lâu rồi cơ.”
“Đúng nhỉ đúng nhỉ! Vô cùng xứng đôi! Sáng nay tớ nhìn thấy Vạn Kính Tiên và Hà Bạch Lộc cùng nhau bước xuống xe, khung cảnh đó y như hiện trường phim thần tượng vậy.”
Bạn cùng bàn nhàn nhạt ngắt lời cô: “Tiết sau thầy Lý chắc chắn sẽ kiểm tra bài tập.”
Cô gái hô lên thôi chết thôi chết,rồi vội vàng lục cặp sách.
Tưởng Thanh Duy dụi mắt, tìm được sách bài tập của mình ở chỗ bạn cùng bàn, lật ra mới phát hiện mình đã làm xong trong tiết Ngữ văn rồi, cậu ngáp một cái rồi bắt đầu làm phần sau. Bài tập của cậu đa phần làm luôn trên lớp, bởi vì tan học không có thời gian. Cậu làm thêm trong nhà ăn của trường vào buổi trưa, còn buổi tối làm nhân viên trông coi trong tiệm bida, vô cùng bận.
Mặc dù trường trung học này không phải là trường tư thục quý tộc, nhưng nó có tiếng là hợp tác với các trường đại học quốc tế hàng đầu, hầu hết các đợt tuyển sinh đều là để chuẩn bị cho việc du học, những học sinh như Tưởng Thanh Duy thực sự rất hiếm thấy, tránh không khỏi việc thu hút sự chú ý. Không có chuyện bắt nạt học đường giống trong mấy bộ tiểu thuyết máu chó, Tưởng Thanh Duy sở hữu vẻ ngoài đẹp trai, ăn mặc sạch sẽ, thành tích ở mức trung bình khá, không kéo chân sau cũng không nổi bật, tính cách cũng chu đáo lanh lẹ, không có vấn đề gì khiến người ta phải hiềm nghi e dè cả.
Tưởng Thanh Duy đợi thầy Lý thu dọn giáo án xua xua tay thì lập tức đi ra ngoài từ cửa sau. Tòa nhà dạy học gần với nhà ăn, sau khi cậu nhanh chóng thay xong quần áo làm việc thì làn sóng học sinh đầu tiên vừa đến. Cậu có chậm hơn một chút thì cũng không sao cả, phải mười phút nữa công việc của cậu mới chính thức bắt đầu. Đĩa, bát canh, thìa và đũa trên băng chuyền rơi vào bồn rửa lớn, cậu phận loại chúng, đại khái là rửa qua bằng nước rồi cho vào máy rửa bát, sau khi rửa xong thì lại lấy chúng ra khỏi máy rửa bát rồi để vào tủ tiệt trùng.
Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng thực tế cần phải động não, nghiên cứu việc sắp xếp và lấy bộ đồ ăn, vừa tiết kiệm thời gian và tiết kiệm nước. Cậu nhân lúc máy rửa bát đang làm việc, ăn mấy miếng to đã xong bữa trưa, dì múc cơm rất chiếu cố cậu, múc một muỗng toàn là thịt.
Thực ra lúc đầu cậu làm thêm ở quán ăn bên ngoài trường học, nhưng sau đó bị chủ nhiệm lớp hỏi chuyện, nói rằng việc chính của học sinh là học tập. Tưởng Thanh Duy không hề nhắc đến chuyện cậu suýt chút nữa còn chưa học xong cấp hai, thản nhiên nói: “So với việc em học ở một trường đại học bình thường, thì điều càng khiến em hối hận cả đời là nếu mẹ em cần phẫu thuật mà lại không có đủ tiền.” Chủ nhiệm lớp im lặng một lúc, cuối cùng nói: “Thầy sẽ tìm một công việc trong trường cho em.” Nhà trường chưa có tiền lệ về việc vừa học vừa làm, chủ nhiệm lớp thở dài, bảo cậu khiêm tốn một chút.
Bố của Vạn Kính Tiên là Vạn Vĩnh Tường, lúc ông đưa Tưởng Thanh Duy vào trường cấp ba này đã từng nói: “Có khó khăn gì thì đến tìm chú.” Nhưng nếu cậu muốn thoát ra khỏi tình cảnh hiện tại thì sẽ lại càng nợ nhà họ Vạn nhiều hơn.
Buổi trưa cậu quay trở về lớp học khá muộn, chỉ bắt kịp phần kết của câu chuyện phiếm về việc Hà Bạch Lộc và Vạn Kính Tiên cùng nhau ăn trưa ở Jardin étoile, nhưng khuôn viên trường chung quy cũng quá nhỏ, buổi chiều vẫn là gặp nhau trong phòng âm nhạc.
Thường thì Tưởng Thanh Duy không bao giờ đến những nơi như phòng âm nhạc hay phòng vẽ tranh làm người mẫu, đó đều là những sở thích đốt tiền. Nếu như có thời gian thì cậu sẽ đến sân bóng rổ, sảng khoái chơi một trận bóng rồi đi tắm, đó chính là trò giải trí của cậu. Hôm nay thầy giáo dạy quá giờ, cậu đến muộn nên không còn sân, đành phải trở về phòng học chuẩn bị bài vở. Còn chưa bước vào tòa nhà dạy học thì cậu bị chủ nhiệm lớp là thầy Lý gọi lại, bảo cậu đến phòng âm nhạc tìm cô Bạch để lấy danh sách nhiệm vụ cho lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.
Cậu đứng ngoài cửa phòng âm nhạc, thông qua lớp cửa kính nhìn thấy Vạn Kính Tiên và Hà Bạch Lộc ngồi cùng nhau trên ghế đánh đàn, Bạch Nhụy đứng bên cạnh nói cái gì đó. Cậu đợi đến khi Bạch Nhụy không lên tiếng nữa thì mới gõ cửa.
Tưởng Thanh Duy tự ám thị mình, trong phòng âm nhạc chỉ có mỗi cậu và Bạch Nhụy, không hề nhìn sang bên cạnh, đầu tiên là nói làm phiền rồi, sau đó nói lý do mình đến.
Bạch Nhụy vẫn còn nhớ cậu chàng này, là học sinh của lớp 11-9, ngoại hình thực sự đẹp trai, chưa gặp bao giờ nhưng chỉ một cái liếc mắt cũng đủ để người khác nhớ đến. Cô bảo Vạn Kính Tiên luyện tập cùng Hà Bạch Lộc trước rồi dẫn Tưởng Thanh Duy đến văn phòng của mình. Cô vừa đi vừa nghĩ, quả là một chàng trai trầm lặng đến mức khiến người ta đau lòng không thể giải thích được.
Nhưng thật ra cô đã hiểu lầm tính cách của Tưởng Thanh Duy, chỉ là lúc này cậu vẫn chưa tu luyện ra bản lĩnh ‘một công đôi việc’(*) mà sau này mới có, hiện tại trong đầu cậu chỉ ra sức ám thị ‘mình chẳng nghĩ gì cả’ nên mới có vẻ đặc biệt trầm mặc này.
(*) Ở đây chỉ kiểu người làm một lúc được nhiều việc, cụ thể hơn là chỉ sau này TTD có khả năng vừa nói chuyện với người khác, lại vừa tự suy nghĩ một mình trong lúc nói chuyện.
***
Vạn Kính Tiên biết Tưởng Thanh Duy không hề ngủ.
Trong bóng tối, hắn nhìn thấy Tưởng Thanh Duy ngồi dậy, đi tới góc tường nhặt quần lót. Cậu có bệnh sạch sẽ nghiêm trọng như vậy, lúc này hẳn là mang vẻ mặt ghét bỏ. Hắn muốn đưa cho Tưởng Thanh Duy quần lót mới, nhưng lại nhớ ra quần lót mới vẫn chưa giặt, cậu chắc chắn sẽ không chịu mặc. Lần sau phải nhớ chuẩn bị sẵn mới được.
Tưởng Thanh Duy có thân hình mảnh mai đặc thù của thiếu niên, dưới lớp cơ bắp mỏng manh là khung xương phô ra vẻ trẻ trung rắn rỏi, trông giống như một bức tranh sơn dầu mờ ảo dưới ánh trăng, có chút không chân thực. Chỉ là cậu không hề dừng lại, mặc xong quần lót thì đi ra khỏi phòng, cũng không hề quay đầu lại lần nào.
Tiếng đóng cửa rất nhẹ, Vạn Kính Tiên không chắc rằng mình thực sự có nghe thấy, nhưng hắn biết Tưởng Thanh Duy đi rồi.
Hắn cầm lấy điện thoại rồi đứng dậy đi đến cửa sổ, kéo rèm cửa ra một chút, nhìn thấy Tưởng Thanh Duy rời khỏi biệt thự đi ra ngoài cổng, ánh mắt không hề rời khỏi bóng lưng cậu, bấm điện thoại: “Đi theo, chắc chắn rằng cậu ấy về nhà an toàn. Chú ý người của bố tôi.”
Trên bánh kem chỉ thiếu mất một quả cherry.
Năm ngoái hắn mua bánh sinh nhật cho Tưởng Thanh Duy, Tưởng Thanh Duy chỉ ăn phần bánh, còn phần kem bỏ lại. Hắn nhớ là hồi nhỏ Tưởng Thanh Duy rất thích ăn những thứ ngọt ngấy này, không hiểu sao mấy năm nay khẩu vị lại thay đổi nhiều như vậy. Tưởng Thanh Duy rũ mắt, chỉ nói rằng bây giờ không thích ăn. Vạn Kính Tiên không hỏi nữa, vứt hết phần kem còn lại đi. Năm nay hắn cố tình đổi thành bánh mousse, không thêm kem nhưng trông vẫn bắt mắt như cũ. Năm sau đổi thành bánh kem que xem sao?
Vạn Kính Tiên lấy ra một cây nến rồi cắm lên bánh sinh nhật, châm nến, nhìn ánh nến lay động một hồi. Từ lâu hắn đã biết cầu trời khấn phật chẳng qua là muốn an ủi tâm lý, còn nếu muốn có thứ gì đó thì phải tự mình giành lấy, sau chín tuổi thì hắn không còn ước nữa rồi. Nhưng lúc này lại đột nhiên muốn thay Tưởng Thanh Duy cầu một điều ước, mong cậu bình an vui vẻ. Sau đó hắn bật cười, ở bên hắn, Tưởng Thanh Duy làm sao có thể bình an vui vẻ được.
Đáng lẽ hắn không nên lôi Tưởng Thanh Duy về nhà, đêm say rượu hai tháng trước là một sai lầm. Điều đáng sợ là, hắn không chịu sửa sai, chẳng khác nào một kẻ nghiện ma túy, ngoài mặt thì gió nhẹ mây trôi, nhưng thực tế lại mắc kẹt trong vũng lầy. Tưởng Thanh Duy là một loại ma túy ăn mòn linh hồn và xương cốt, nếm qua một lần thì sẽ không nhịn được muốn càng nhiều hơn.
Trong những năm nhà họ Tưởng chuyển về phía tây do Tưởng Đình Hạo chuyển công tác, thi thoảng hắn sẽ nhớ đến Tưởng Thanh Duy, nhớ đến ánh mắt sáng ngời long lanh, sống mũi thẳng tắp và đôi môi đỏ mọng mềm mại ngọt ngào của cậu. Hắn còn nhớ đến tính khí bướng bỉnh và không khoan nhượng của cậu, nghĩ rằng cậu nhất định đã ăn không ít khổ vì tính cách này. Không muốn gặp lại nữa, tên tiểu quỷ dám lấy bể cá đập hắn đã trở thành hồi ức vĩnh cửu.
Giờ đây phòng học của bọn họ ở cùng một vị trí nhưng là tầng trên tầng dưới, lúc khoảng cách gần nhất mỗi ngày còn chưa đến ba mét, điều này khiến hắn lại càng nghĩ đến cậu, lúc nghĩ đến cậu thì tim sẽ cảm thấy đau đớn, không biết bắt đầu từ đâu và kết thúc ở đâu.
Hắn hung dữ nghĩ, sai lầm cũng tốt, thà Tưởng Thanh Duy hận hắn còn hơn là thờ ơ như người qua đường lúc gặp lại.
Vạn Kính Tiên không kiên nhẫn ứng phó với Hà Bạch Lộc, nhưng Hà Bạch Lộc rốt cuộc cũng đã giúp hắn giấu bố hắn. Làm người thì chú ý đến đạo đức, phải đền đáp những gì đã nợ.
Bữa ăn trưa món Pháp không hợp khẩu vị nên hắn quay về trường rồi đi thẳng đến nhà ăn mua một lồng tiểu long bao. Cửa sổ gọi món ăn không có người, hắn thuận theo cửa sổ ngoài cùng bên trái nhìn vào trong, từ xa có thể nhìn thấy bóng lưng của Tưởng Thanh Duy. Cậu đang đeo một chiếc tai nghe bằng nhựa giá mười tệ thường bày bán trong sạp hàng nhỏ, mở máy rửa bát và chuyển bát đũa vào tủ tiệt trùng. Một công việc rất nhàm chán, Tưởng Thanh Duy duỗi người theo nhịp điệu, thế mà trông rất cảnh đẹp ý vui.
Vạn Kính Tiên ăn chưa đã no đặt lồng tiểu long bao trống rỗng xuống, xoay người rời đi.
Mỗi lớp đều phải tham gia tiết mục tuyển chọn cho lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, lớp chuyên không có ai muốn làm chuyện này nên chủ nhiệm lớp đã tra hồ sơ của từng học sinh, cuối cùng cũng tìm ra Vạn Kính Tiên – người đã thi qua cấp chín piano. Vạn Kính Tiên nói rằng mình quên rồi, chủ nhiệm lớp nói không sao, nhờ cô Bạch giúp hắn nhớ lại, thân là cán bộ lớp thì phải dũng cảm gánh vác trách nhiệm.
Vạn Kính Tiên thầm nghĩ, chịu đựng đến lúc trượt vòng tuyển chọn đầu tiên là được, nhưng hắn cảm thấy đau đầu khi phát hiện Hà Bạch Lộc cũng ở trong phòng âm nhạc.
Bạch Nhụy bảo Hà Bạch Lộc thị phạm cho hắn xem, hắn còn chưa kịp đứng dậy thì Hà Bạch Lộc đã ngồi xuống, cầm lấy cổ tay trái của hắn đặt lên phím đàn: “Hai quãng tám ở đây nên dùng tay trái để đánh, không được lười mà dùng cả hai tay.”
Vạn Kính Tiên rút tay về, Bạch Nhụy ở bên cạnh mỉm cười: “Còn ngại cái gì nữa, Bạch Lộc nói không sai. Em xem Bạch Lộc đánh một lần đi.”
Bốn tiếng gõ cửa không nặng không nhẹ từ đằng sau vọng lại, Vạn Kính Tiên giật thót trong lòng, quay đầu lại nhìn.
Tưởng Thanh Duy trực tiếp bước vào, sau đó mắt nhìn thẳng đi theo Bạch Nhụy ra ngoài, từ đầu đến cuối không hề nhìn về phía hắn.
Vạn Kính Tiên nheo mắt, sắc mặt tối sầm.
Hà Bạch Lộc thu lại tầm nhìn: “Hình như là người của lớp 11-9 thì phải? Thảo nào Tào Oánh Oánh luôn nhắc đến cậu ấy, đúng là khá đẹp trai, rất có khí chất.”
“Sao Tào Oánh Oánh lại nhắc đến cậu ấy?”
“Muốn mời cậu ấy tham gia vào câu lạc bộ Hán phục, mời mấy lần rồi nhưng cậu ấy đều từ chối. Không biết cậu ấy từ chối kiểu gì, nhưng Tào Oánh Oánh không những không hề tức giận mà còn chết mê chết mệt cậu ấy nữa.”
“…”
“Này, cậu đánh mạnh quá rồi đấy!”
Trước đây, Vạn Kính Tiên đi học và tan học đều được đưa đón bằng ô tô, về sau hắn nói với người nhà rằng đường xung quanh trường học quá tắc nghẽn và lãng phí thời gian nên hắn đã chuyển sang đi xe đạp.
Nhà để xe đạp của trường nằm thành một dãy dài dọc theo bức tường phía Nam, khu vực để xe được phân chia theo lớp, vị trí lớp của Vạn Kính Tiên và Tưởng Thanh Duy không cách nhau quá xa, nhưng hắn gần như chưa bao giờ gặp được Tưởng Thanh Duy lúc đi lấy xe.
Nếu như muốn thì đương nhiên là có thể gặp: Đến thật sớm, đợi đến khi chiếc xe cuối cùng được lấy đi thì sẽ luôn chặn được người.
Hôm nay, cuối cùng thì Vạn Kính Tiên cũng ‘tình cờ’ gặp được Tưởng Thanh Duy trong nhà để xe đạp, nhưng Tưởng Thanh Duy lại làm như không thấy hắn, treo ổ khóa chữ U lên ghi đông rồi dắt xe đi ra ngoài. Trong lòng Vạn Kính Tiên nghẹn một bụng lửa, một phát túm lấy yên sau xe của cậu. Tưởng Thanh Duy dường như không có phản ứng gì khi xe đột nhiên dừng lại, xương ống đồng đập mạnh vào bàn đạp xe phát ra một tiếng ‘cộp’.
Tưởng Thanh Duy bất động, Vạn Kính Tiên thầm cảm thấy không ổn, vòng lên phía trước. Thấy Tưởng Thay Duy khư khư cầm ghi đông, mắt ngấn lệ — đây là bị đập đau rồi, mép bàn đạp va vào chỗ da thịt mỏng nhất, đau đến mỗi chảy nước mắt sinh lý. Tưởng Thanh Duy trừng mắt nhìn hắn, cứng rắn kìm lại nước mắt.
Tròn một năm gặp lại, Tưởng Thanh Duy bị hắn chịch đến phát khóc ở trên giường, ban ngày thì thờ ơ đến mức gật đầu chào hỏi cũng không tới. Cái trừng mắt này của cậu dường như xuyên về mười năm trước, chính là dáng vẻ muốn cắn người khi bị trêu chọc lúc nhỏ.
Trái tim của Vạn Kính Tiên như bị xuyên thủng một cách đau đớn, ngay sau đó liền mềm xuống, biết rõ còn cố hỏi: “Đụng đau không?”
Tưởng Thanh Duy cau mày, ghi đông đổi hướng, muốn đi vòng qua hắn, nhưng lại bị Vạn Kính Tiên nắm lấy phần giữa của ghi đông. Học sinh xung quanh đi ngang qua sôi nổi liếc mắt nhìn, hai người đều là nhân vật được đặc biệt chú ý, nhưng chưa từng nghe nói bọn họ có giao tình, đương nhiên rất hiếu kỳ về tình huống trước mặt.
Tưởng Thanh Duy điều chỉnh hô hấp, thẳng thừng hỏi: “Có việc à?”
Vạn Kính Tiên bị cậu hỏi làm cho sững sờ, buông ghi đông ra, ngây người một lúc mới nói: “Không có.”
Có thể nhìn ra Tưởng Thanh Duy rất muốn trợn mắt, nhưng cậu lại không làm vậy, chỉ là không để ý đến Vạn Kính Tiên nữa, lùi xe rồi đi về phía cổng trường.
Vạn Kính Tiên cũng không biết mình nghĩ gì mà lại đi theo Tưởng Thanh Duy, đạp xe qua phố lớn ngõ nhỏ khoảng chừng năm mươi phút, cuối cùng dừng lại tại một chợ đầu mối ở ngoại ô.