Ngay khoảnh khắc rơi xuống nước, Khâu Y Dã đã cởi được sợi dây buộc vào tảng đá, nấp dưới nước quan sát tình hình trên bờ. Điều đó thật không dễ dàng gì, thứ nhất là cậu không thể khống chế được chân mình, thứ hai là nước ở bến cảng bỏ hoang này bẩn đến mức khó có thể mở mắt. Có lẽ là những hộ nông dân xung quanh đều xả nước bẩn ở đây, nếu nghĩ xa hơn thì nói không chừng thật muốn ói.
Một người đàn ông mặc áo khoác đen xuất hiện ở trên bờ nhìn về phía nơi Khâu Y Dã chìm xuống thì bị người đàn ông có đôi đồng tử nhạt màu chắn lại. Hai người không biết đã nói những gì, sau đó cùng nhau đi ra khỏi tầm nhìn của Khâu Y Dã.
Khâu Y Dã đợi thêm nửa phút, thực sự không thể chịu nổi nước bẩn, nhô đầu lên thở hổn hển. Thấy xung quanh không có động tĩnh, cậu bơi đến chỗ bậc đá chìm trong nước cách đó năm mươi mét, vừa bơi vừa nghĩ, người đàn ông có đôi đồng tử nhạt màu kia thực sự rất kỳ lạ, đâm dao vừa chuẩn vừa ác, nhưng lại cho cậu thuốc khử trùng để cầm máu, sau đó lấy đá đập cậu, buộc dây thừng thì lại là nút sống, không những không làm thương mặt cậu mà vừa nãy dường như còn yểm trợ giúp cậu. Nhưng sao gã có thể chắc chắn rằng cậu bị thương thành thế này rồi mà vẫn có thể thoát được?
Nhìn thấy những bậc đá đang đến gần, Khâu Y Dã không nghĩ nhiều nữa và dùng hết sức bơi qua đó.
Ngay khi cậu vừa nắm lấy bậc đá thì đằng xa vang lên rất nhiều giọng nói. Cậu có một trực giác mạnh mẽ rằng đó là người của Hạ Khôn. Tuy nhiên, vị trí hiện tại của cậu thấp hơn hai mét so với mặt đất, đúng là cái vị trí khiến cho người ta vừa hưng phấn vừa tuyệt vọng. Cậu vừa định mở miệng kêu nhưng lại không nói gì mà ngậm chặt miệng.
Lỡ như không phải là người của Hạ Khôn thì sao? Lỡ như không chỉ có mỗi người của Hạ Khôn thì sao? Sau khi bị bắt cóc, cậu đã phạm quá nhiều lỗi vì không cẩn thận, nếu có bất kỳ bất trắc nào xảy ra vào thời điểm mấu chốt này thì cậu chỉ còn nước lĩnh cơm hộp, vẫn nên là tự mình leo lên xem tình hình có ổn hay không.
Lúc này cậu gần như đã kiệt sức, cũng không dám để miệng vết thương trên lòng bàn tay rách to hơn nữa, mất máu quá nhiều sẽ chết người đó. Cậu dùng lực khuỷu tay chống đỡ cơ thể hướng về trước. Mỗi một bậc đá cao nửa mét, bề mặt được bao phủ bởi rêu xanh và tảo trơn lưu lại do thủy triều rút, mỗi lần leo lên được một bậc thì cậu đều cảm thấy trước mặt dần tối sầm, không biết từ khi nào mà trong tai toàn tiếng ù tắc nghẽn. Cậu đã không còn tỉnh táo nữa, dường như đang dựa vào một loại quán tính nào đó để tiến lên phía trước.
Còn ba bậc, hai bậc, vẫn còn hai bậc, hai bậc, hai bậc, còn một bậc…
Cậu không leo lên được bậc đá cuối cùng mà được ôm vào một vòng tay lạnh lẽo.
Khâu Y Dã thở ra một hơi cuối cùng, trước khi bất tỉnh thì nói với Hạ Khôn, người có đôi mắt đỏ hoe và râu mọc lún phún: “Anh nhất định phải uống thuốc đúng giờ.”
Hạ Khôn đi theo cáng lên xe cấp cứu, Vương Thành Tịch rất muốn đi cùng, bởi vì tinh thần của Hạ Khôn đang không bình thường một chút nào. Nhưng anh ta không thể, Hạ Khôn bảo anh ta ở lại để xử lý chuyện, một người cũng không được tha.
Nói là một người cũng không được tha, nhưng bọn họ chỉ bắt được hai người, còn những kẻ khác đã biến mất.
“Mạng lớn đấy.”
Vương Thành Tịch quay đầu lại, người đàn ông mặc thường phục lấy ra một điếu thuốc: “Những kẻ liều mạng này có liên quan đến băng đảng ma túy, thậm chí…” Người đó châm thuốc, nhưng không nói hết câu sau từ ‘thậm chí’ kia mà nói: “Băng đảng nghiêm mật hành sự tàn nhẫn, đây là người đầu tiên sống sót khỏi tay bọn chúng.”
Chiến trường thường ngày của Vương Thành Tịch không gặp máu bao giờ, đây là lần đầu tiên tiếp xúc với một tình huống liên quan đến tính mạng con người và cảnh sát hình sự, anh ta hít một hơi: “Người đầu tiên sống sót là ý gì?”
Người đàn ông cúi đầu hút một hơi thuốc: “Chúng tôi bị tổn thất bốn người, ba gián điệp một đồng nghiệp. Đầu mối vốn dĩ đều đứt đoạn, tin tức mà các cậu cung cấp… rất tối, vô cùng tốt. Muốn khống chế một công ty có dòng tiền lớn để rửa tiền? Hừ, nghĩ khá lắm.”
Lần chơi này quả thực quá lớn rồi, Vương Thành Tịch có chút hoảng, nhưng vừa nãy nhìn thấy những người mặc thường phục vai vác súng đạn lên nòng lục soát nông trường thì lại cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, không giống mình lúc bình thường tẹo nào. Anh ta nhớ đến mệnh lệnh của Hạ Khôn, thử hỏi: “Hai người bắt được kia…”
Người đàn ông lộ ra nụ cười lạnh đẫm máu: “Yên tâm, sẽ không để bọn chúng dễ sống.”
Vương Thành Tịch quay về báo cáo rằng những kẻ đó vô cùng hung ác, hoàn toàn không muốn để Khâu Y Dã sống sót, ý tứ vốn dĩ là không thể trách bọn chúng hành động không đủ mau lẹ, nhưng sau khi Hạ Khôn nghe xong thì càng thêm phẫn nộ.
Hạ Khôn cũng không biết mấy ngày nay mình đã sống như thế nào, lúc nhắm mắt lại thì đều là Khâu Y Dã toàn thân đầy máu nằm trong vòng tay hắn. Nếu không phải là cảm giác đau của Khâu Y Dã có vấn đề thì liệu bây giờ có phải hắn đang vớt xác cậu ở cái bến cảng hôi thối đó không? Tất cả là lỗi của hắn vì đã suy nghĩ không chu toàn, mang chú Phan đi còn đổi Lưu Thắng cho Khâu Y Dã. Là lỗi của hắn, đề phòng đủ kiểu mà lại để lọt tên tài xế không có cảm giác tồn tại nhất.
Lưu Thắng bị bắt về từ Malaysia, Hạ Khôn không hỏi gì cả, trên người Khâu Y Dã có bao nhiêu vết thương thì trên người Lưu Thắng nhiều gấp bội. Cũng may là Hạ Khôn có bệnh viện tư nhân do mình đứng tên, hắn quang dao sang một bên, người lập tức được đưa đi cấp cứu, dựa theo mệnh lệnh của Hạ Khôn, không chết là được.
Vương Thành Tịch ở bên cạnh xem đến kinh hồn táng đảm. Trong tay anh ta vẫn còn ba đoạn phim tìm được, nhưng Hạ Khôn lúc này trông có vẻ sẽ gục ngã bất cứ lúc nào, nếu như tận mắt nhìn thấy Khâu Y Dã bị tra tấn thì nói không chừng thực sự sẽ phát điên mất. Anh ta quyết định giữ mấy đoạn phim này thêm vài ngày nữa để quan sát tình hình. Nghĩ đến Khâu Y Dã, anh ta thấy can đảm hơn, ở bên cạnh nhắc nhở: “Khâu tiên sinh dặn ngài nhất định phải uống thuốc đúng giờ.”
May mà lời này có tác dụng, cơn điên khát máu của Hạ Khôn dịu đi, vành mắt lại phiếm hồng, hắn lặng lẽ ngồi bên ngoài phòng ICU một lúc rồi gọi điện cho Triệu Tư Vi.
Hạ Khôn đã chịu đả kích quá lớn, Triệu Tư Vi cho rằng hắn đã có dấu hiệu của bệnh rối loạn lưỡng cực, không thể không tăng thêm liều lượng thuốc. Tác dụng phụ của thuốc rất rõ ràng, hắn bị rối loạn tiêu hóa, phản ứng cũng chậm lại. Qua mấy ngày thì nhà họ Cừu đã phát hiện ra việc Khâu Y Dã mất liên lạc, sau khi Hạ Khôn biết bố con Cừu Đức Triệu và Cừu Y Vân đặt xong vé máy bay về nước thì hắn đã tự tiện giảm lượng thuốc để trông mình tốt hơn và trông có tinh thần hơn.
Cừu Đức Triệu trông chẳng giống một người đàn ông sáu mươi ba tuổi một chút nào, năm tháng chỉ làm tăng thêm sự từng trải lắng đọng cho vẻ ngoài anh tuấn của ông, ông vẫn phong độ như vậy, điều duy nhất để nhìn ra tuổi tác chính là mái tóc hoa râm. Ông ở trước giường nhìn Khâu Y Dã rất lâu, không nói lời nào. Ở một thời điểm nào đó, quả thực ông rất giống một người cha già.
Cừu Y Vân lau khóe mắt, ra hiệu cho Hạ Khôn cùng nhau ra khỏi phòng bệnh.
“Hôm nay nó đã tỉnh lại lần nào chưa?”
“Tỉnh lại một lần, nhưng ý thức vẫn còn mơ hồ.”
Lúc Cừu Y Vân đến thì mang theo một bụng chất vấn và phẫn nộ, lúc này nhìn thấy gò má lõm xuống của Hạ Khôn thì lại không tức giận nổi, trong lòng cảm thấy khó chịu. Hạ Khôn đã để bác sĩ trị liệu chính giải thích cụ thể tình hình của Khâu Y Dã trong cuộc gọi Facetime, bây giờ hỏi lại cũng vô nghĩa. Cô nhìn Hạ Khôn một lúc, đột nhiên nhận ra có lẽ người đàn ông này đã bị trừng phạt đủ rồi.
Cô thở dài, lấy từ trong túi xách ra một bức thư rồi đưa cho Hạ Khôn: “Bọn họ không liên lạc được với Tiểu Dã nên đã gửi nó cho tôi. Cậu tìm thời gian rồi làm người ác đi.”
Địa chỉ gửi thư trên phong bì là Portland, Hoa Kỳ. Hạ Khôn mở phong bì dưới ánh mắt ra hiệu của Cừu Y Vân, lấy ra hai tờ giấy và một tấm thiệp mời dự lễ truy điệu.
Cừu Y Vân nhìn thấy hai tờ giấy, khóe mắt rưng rưng: “Xảy ra chuyện trước Tiểu Dã một ngày. Năm nay là năm gì không biết.”
Cô không nói tiếp nữa, ngồi trên băng ghế che mắt lại. Cô hận Hạ Khôn, nhưng ít ra em trai cô vẫn còn sống.
Buổi tối, Hạ Chính Tường và Cao Mẫn Chi cũng đến, năm người ăn bữa cơm tối nặng nề. Hạ Chính Tường và Cao Mẫn Chi đều liên tục xin lỗi, Cừu Đức Triệu lắc đầu: “Con đường mà nó chọn thì nhân quả đều là do nó.”
Nhưng Cừu Đức Triệu từ đầu đến cuối không hề nhìn Hạ Khôn, lại càng không nói một lời với hắn. Hạ Khôn nói chuyện với ông, ông nhiều nhất cũng chỉ gật đầu xem như phản ứng lại. Hạ Khôn hiểu rõ, đây là thể diện và tu dưỡng của Cừu Đức Triệu, nút thắt là ở chỗ đó, không tháo gỡ được.
Khâu Y Dã thực sự tỉnh lại là hai ngày sau đó, hai chân cậu bị treo lên, hai tay và cơ thể được quấn đầy băng gạc và thạch cao, hơi đau nhưng hoàn toàn có thể chịu được, bác sĩ không nhận được nhiều thông tin về tình trạng bệnh từ miệng cậu, chỉ đành dặn cậu không thể cử động. Nhưng nếu không cử động thì thực sự rất khó chịu, cậu cứ nhìn thấy một người thì sẽ không ngừng nói chuyện để phân tán lực chú ý.
Khâu Y Dã biết ánh mắt của Hạ Khôn vẫn luôn nhìn về phía cậu, nhưng dù sao thì bố và chị gái đều đang ở trước mặt nên chỉ có thể thi thoảng dùng ánh mắt an ủi hắn, còn đâu phần lớn thời gian cậu đều nói chuyện với Cừu Đức Triệu và Cừu Y Vân. Cậu biến câu chuyện cửu tử nhất sinh của mình thành một bộ phim hành động hài hước, khuyên Cừu Y Vân không cần nghỉ học để chăm sóc cậu, lớn tuổi rồi thì không được lãng phí thời gian, nghe đến nỗi Cừu Y Vân chỉ muốn đánh cậu.
Sau đó cậu mệt, cứ nói cứ nói rồi hiệu quả thuốc có tác dụng, ngủ thiếp đi. Hạ Khôn chăm sóc Khâu Y Dã cẩn thận tỉ mỉ, Cừu Đức Triệu và Cừu Y Vân thấy không có chỗ nào có thể nhúng tay vào, lại không thể chịu được ánh mắt Hạ Khôn nhìn Khâu Y Dã, thế là cùng nhau ra khỏi phòng bệnh.
Hạ Khôn làm ướt khăn rồi lau mặt và lau người cho Khâu Y Dã. Hắn dùng lực rất nhẹ, lúc lau mặt thì dừng lại, đăm chiêu nhìn Khâu Y Dã, sau đó từ từ cúi xuống hôn cậu. Hắn không nhìn thấy mí mắt của Khâu Y Dã đang động đậy, ti hí một lúc rồi lập tức nhắm lại.
Mỗi ngày Hạ Khôn đều hôn Khâu Y Dã rất nhiều lần, hôm nay Khâu Y Dã tỉnh lại thì được đánh răng dưới sự chỉ đạo của y tá, nụ hôn có vị bạc hà the mát. Hạ Khôn mân mê dùng đầu lưỡi liếm khe môi của cậu, đang định rời đi thì bị một chiếc lưỡi khác quấn lấy, tựa như giữ lại tựa như trêu ghẹo mà cọ xát đầu lưỡi hắn.
Khâu Y Dã cứ háo hức cho rằng giây tiếp theo bọn họ sẽ củi khô bốc lửa, nhưng không ngờ Hạ Khôn lại ngồi thẳng người, nhìn cậu thật sâu, nhìn đến nỗi nước mắt trào ra, nhỏ xuống áo bệnh nhân của Khâu Y Dã.
Khâu Y Dã hoảng hốt, vô thức dỗ dành: “Anh… haiz, không sao đâu không sao đâu, vừa nãy bác sĩ đã nói tình trạng vết thương của em rất tốt, chỗ gãy xương đã nối rất tốt, cũng đã ngừng xuất huyết nội tạng, chính là… tất cả đều tốt… Anh xem, em cố tình giả vờ ngủ là muốn nói chuyện riêng với anh, Hạ tổng phối hợp chút đi?”
Hạ Khôn ngồi xuống: “Tất cả đều tốt? Anh hận không thể quay ngược thời gian để khiến tất cả của em đều tốt.”
Bộ dạng tiều tụy và rơi lệ của Hạ Khôn khiến Khâu Y Dã vô cùng đau lòng, đây có thể là nỗi đau nhạy cảm duy nhất của cậu, vì vậy một khi đau lên thì chịu không nổi, cậu nhanh chóng cố gắng chuyển đề tài: “Khi đoạn video đầu tiên bắt đầu thì em vừa tỉnh lại chưa được bao lâu, cho nên mọi thông tin đều là đoán cả, may mà đoán gần trúng. Vậy có phải là anh đã biết ý nghĩa của câu nói đó rồi đúng không? Em biết ngay là chúng ta cực kỳ hiểu nhau mà!”
Hạ Khôn chỉ từng ‘làm’ một món duy nhất cho cậu, đó là đùi gà hầm bia mật ong, nước tương nhạt và nước tương mặn trong phòng bếp ở Hối Gia đều thuộc thương hiệu Cảng Huy(*), cậu cố tình nhấn mạnh nước tương mặn(*), chính là chỉ ‘bến cảng cũ(*)’. Liên kết lại với nhau chính là gần bến cảng cũ và nơi đó có gà.
(*)nước tương mặn là 老抽, Cảng Huy là 港 辉, bến cảng cũ là 老 港.
Nhưng điểm chú ý của Hạ Khôn không phải ở chỗ này: “Đoạn video đầu tiên… Vậy là không chỉ có một đoạn video?”
Vương Thành Tịch đang xử lý công chuyện thì liên tục hắt hơi mấy cái, Từ Vãng liếc anh ta: “Có người đang nhớ cậu đấy.” Vương Thành Tịch run lên: “Đừng có mồm quạ đen! Bây giờ tôi sợ nhất là có người nhớ tôi!”
Sau khi tình trạng của Khâu Y Dã ổn định, khuyên can mãi mới tiễn được Cừu Y Vân. Bộ công trình gọi điện đến nhờ vả Cừu Đức Triệu đi Nam Mỹ một chuyến, Cừu Đức Triệu ở chỗ này mỗi ngày nhìn Hạ Khôn và Khâu Y Dã dính lấy nhau thì quả thực khó chịu, cũng theo bước Cừu Y Vân rời đi. Trước khi đi, ông để lại cho Khâu Y Dã một tấm thẻ để cậu không phải lúc nào cũng tiêu tiền của người ta.
Khâu Y Dã không biết nên khóc hay nên cười, vốn định nói rằng cậu vẫn có tiền tiết kiệm và có nhà, nhưng nghĩ đến bố mình là một người cực kỳ sĩ diện, nhất định phải làm vừa lòng ông nên chỉ có thể ngọt miệng mà nhận lấy.
Nhà họ Đỗ bị cảnh sát nhắm tới, thanh tra tài sản, một số nhân vật quan trọng liên tiếp bị thẩm tra, thậm chí bị bắt giam, nhất thời tài lực chịu ảnh hưởng nặng, cổ phần ở Thiên Thịnh ngày càng bị thu hẹp. Thông gia nhà họ Lý với bọn họ có bao xa thì trốn bấy xa, bộ dạng bo bo giữ mình.
Hạ Khôn xử lý và thu xếp ổn thỏa công ty xong, sau khi qua Cốc Vũ(*) thì đưa Khâu Y Dã sang Canada để làm vật lý trị liệu.
(*) Cốc Vũ: là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 19 hay 20 tháng 4 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 30 độ.
“Có phải là được đến trang trại rượu của anh rồi đúng không?” Khâu Y Dã vô cùng hào hứng.
“Đúng vậy, chúng ta sẽ ở đó. Đừng có vui mừng lung tung, em không được phép uống rượu.”
“Không phải rượu vang giúp lưu thông máu và loại bỏ vết bầm sao?”
Hạ Khôn bị cậu chặn họng, lúc lâu sau mới nói: “Vậy thì phải làm theo lời dặn của bác sĩ.”
***
“Cậu ta có thể sống đến bây giờ quả thực là kỳ tịch.”
Hạ Khôn đỡ trán: “Tôi biết.”
Ninh Viễn Chiêu lắc ngón tay: “Không, cậu không biết. Cậu ta có chứng thiếu hụt cảm giác đau bẩm sinh, đây là một loại bệnh di truyền lặn rất hiếm gặp, bởi vì khi y học chưa phát triển, những đứa trẻ mắc phải bệnh này khó có thể sống đến tuổi trưởng thành. Không cảm nhận được đau đớn, tức là mất đi cơ chế quan trọng nhất để phát hiện bệnh tật. Cho dù là hiện tại, người mắc loại bệnh này ít ai có thể khỏe mạnh giống như cậu ta. Cậu có hiểu ý tôi không? Tất cả các loại sẹo trên cơ thể, thậm chí là thương tật, đều không thể tránh khỏi.”
“Cậu ta có đủ may mắn, tất nhiên cũng do bệnh của cậu ta tương đối nhẹ. Hầu hết bệnh nhân thiếu hụt cảm giác đau bẩm sinh không chỉ thiếu hụt cảm giác đau mà còn thiếu hụt cả khả năng cảm nhận nóng và lạnh. Khâu Y Dã có thể cảm nhận được nóng và lạnh, vậy thì không phải là hoàn toàn vô cảm với đau đớn, đó là một điều may mắn trong nỗi bất hạnh.”
“Đương nhiên, hiện tại có vẻ căn bệnh này là một sự may mắn đối với cậu ta. Không chỉ khiến cậu ta trong tình huống chân tay bị đâm thủng bị gãy xương cởi được trói rồi bơi năm sáu mươi mét vào bờ, mà còn khiến cậu ta hồi phục với tốc độ mà một người bình thường không thể.”
Ninh Viễn Chiêu và Hạ Khôn nhìn Khâu Y Dã đang luyện tập đi lại cùng bác sĩ trị liệu cách đó không xa, nói tiếp: “Tôi đã xem tư liệu và video mà cậu đưa, bạn trai cậu quả là một người kỳ lạ. Cậu có để ý không, lúc bị dao đâm thủng tay và chân, thân thể cậu ta thì giả vờ giãy giụa, nhưng nơi bị đâm gần như giữ nguyên không động, vì vậy có thể tránh được tổn thương do giằng co ở mức độ lớn nhất có thể.”
“Ngoài ra, người đâm dao cậu ta lại càng không đơn giản, tuy động tác trông có vẻ đẫm máu tàn nhẫn, nhưng thực tế dùng lưỡi dao sạch sẽ, mỏng và sắc bén, đường dao nhanh mà chuẩn, hoàn toàn tránh được khung xương và các dây thần kinh quan trọng, chỉ sợ là một vài dây thần kinh lúc đó đã tự khép lại. Vì vậy hiện tại chỉ còn chân phải là hơi có vấn đề, cần một khoảng thời gian để các dây thần kinh phát triển và lành lại. Một bác sĩ ngoại khoa kinh nghiệm và tài năng không đủ thì không thể thực hiện được thao tác này, 80% gã là nằm vùng đúng không?”
Khâu Y Dã cũng đã cố ý dò hỏi người đàn ông có đôi con ngươi nhạt màu này, nhưng gã đã chạy trốn, hơn nữa bên phía cảnh sát cũng không thừa nhận gã là người của mình. Đương nhiên, cho dù thật sự là nội ứng thì cảnh sát chắc chắn cũng không thể nói “Đúng vậy” rồi.
“Bây giờ chúng ta nói trọng điểm đi. Dù hiện tại cậu ta đang hồi phục khá tốt, nhưng bệnh thiếu hụt cảm giác đau bẩm sinh luôn tiềm ẩn mối nguy hiểm ảnh hưởng đến tính mạng. Việc cấy cảm biến dấu hiệu để theo dõi là điều cần thiết và càng nhiều chỉ số cảm biến theo dõi thì càng tốt. Ngoài ra, phải khám sức khỏe tổng thể ít nhất sáu tháng một lần.”
Hạ Khôn khẽ cau mày gật đầu: “Cậu có đề xuất cảm biến nào không?”
Ninh Viễn Chiêu hơi cong khóe mắt: “Ừm, chuẩn bài, cậu hỏi đúng người rồi đấy.”