Mùa Xuân Hoang Dã

Chương 76




《Khoáng Tinh》được quay ở Trung Quốc, hai nhân vật chính là người Trung Quốc, nhưng phần lớn đội ngũ chế tác đều do Tra Mạn đưa về từ Hollywood, phong cách làm việc và phong cách quay phim đậm chất phương Tây. Không khí trên phim trường thoải mái tùy ý đến mức khiến người ta cảm thấy không đáng tin, mọi người dành rất nhiều thời gian uống cà phê nói chuyện phiếm, nhưng chỉ cần đến giờ quay thì tất cả lại vào trạng thái, đối với những vấn đề có đường kim mũi chỉ lớn lại càng nghiêm túc hơn.

Những năm gần đây, Phí Triều không chỉ thỉnh thoảng xuất hiện trong các bộ phim bom tấn quốc tế mà còn tham gia nhiều sự kiện thời trang nước ngoài nên đã rất quen thuộc với môi trường làm việc như thế này. Anh ta nói tiếng Anh pha chút khẩu âm Trung Quốc, nhưng rất lưu loát, có thể giao tiếp với nhân viên người nước ngoài mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, thậm chí còn có thể pha trò làm cho mọi người xung quanh vui vẻ.

Điều này đối với Khâu Y Dã có vẻ hơi khó, thành tích Anh Văn của cậu hồi còn đi học khá tốt, nhưng năm sáu năm gần đây không sử dụng gì mấy, hơn một tháng phụ đạo lại cũng chỉ như hạt muối bỏ biển.

Nghe không hiểu nói không trôi chảy, hơn nữa Khâu Y Dã không phải là người đặc biệt hướng ngoại, lại thêm người khác đều có thể nói, thành ra cậu cũng ít nói hơn. Nhưng may là cậu chỉ chủ yếu giao tiếp với đạo diễn Tra Mạn và Phí Triều, với những diễn viên và nhân viên người nước ngoài thì chỉ cần có thể đại khái biểu đạt rõ ràng ý tứ là được, còn cụ thể thì Tra Mạn và giám chế sẽ nói tỉ mỉ với mỗi người.

Thế là Khâu Y Dã có một biệt danh nhỏ trong nhóm người nước ngoài, đó là ‘The Silent Beauty’ (Mỹ nam an tĩnh). Cậu biết đến biệt danh này từ Ryan Lee, cho dù biết rằng những người này không có ác ý gì, có vẻ giống như là một sự khen ngợi nào đó, nhưng tâm trạng của cậu vẫn rất phức tạp.

Ryan là nam ba, người đóng vai AI khác tên Muội, là một người lai Hoa – Mỹ rất cởi mở, có một lượng fan hùng hậu ở Trung Quốc. Cảnh diễn chung của Khâu Y Dã và Ryan được sắp xếp ở gần cuối, nhưng Ryan hay tìm cậu tán gẫu. Anh chàng con lai đẹp trai này có thể nghe hiểu được tiếng Trung nhưng nói tiếng Trung không được lưu loát lắm, khi trò chuyện với Khâu Y Dã thì dùng tiếng Anh.

Có vẻ như cho rằng ‘lúc không biết làm thế nào để diễn đạt thì có thể dùng tiếng Trung’ nên Khâu Y Dã không quá lo lắng khi nói chuyện với Ryan, thường xuyên phát huy 120% công lực, khẩu ngữ tiếng Anh thế mà lại không quá kém. Ban đầu Ryan cho rằng trình độ tiếng Anh của Khâu Y Dã ngang với trình độ tiếng Trung của mình, thế nên anh ta rất ngạc nhiên, khen cậu nói tiếng Anh tốt, ngày càng nhận định rằng Khâu Y Dã chỉ là không thích nói chuyện mà thôi. Khâu Y Dã “ha ha” với anh ta, anh ta cười với cậu một cách hồn nhiên ngốc nghếch.

Các cuộc trò chuyện của cậu với Ryan từ trước tới giờ không có nội dung thực tế gì, sau này nhớ lại thường không biết mình đã nói những gì. Nhưng may nhờ có một người khiến cậu buộc phải mở miệng nói chuyện như thế này mà Khâu Y Dã có thể cảm nhận được khẩu ngữ tiếng Anh của mình có tiến bộ.

Ryan cho rằng biệt danh ‘The Silent Beauty’ này cực kỳ hợp với Khâu Y Dã, chỉ là cái tên này quá dài, gọi không thuận miệng nên anh ta tự tiện đổi thành ‘Silenty’, còn vô cùng đắc chí với ý tưởng của mình. Khâu Y Dã nhìn anh ta, thầm nghĩ may mà không đổi thành SB (thằng ngu), nở nụ cười ‘anh vui là được.jpg’.

Hạ Khôn, với tư cách là nhà đầu tư lớn đã đầu tư gần một trăm triệu nhân dân tệ, quan tâm đến tiến độ quay phim là điều hết sức bình thường. Hắn giống như hầu hết những người đang yêu, dự định tạo cho Khâu Y Dã một bất ngờ, cũng muốn lặng lẽ âm thầm quan sát dáng vẻ khi làm việc của Khâu Y Dã, vì vậy hắn không nói với Khâu Y Dã chuyện mình muốn đến tham ban. Trong lòng hắn tràn đầy ngọt ngào lấy việc công làm việc tư, nhưng lại quên cân nhắc những người còn lại trong đoàn phim sẽ coi đây là một chuyện lớn.

Tra Mạn nhận được điện thoại của nhà sản xuất Lữ Vĩ, nói rằng Hạ Khôn muốn tới thăm quan một chút, không hy vọng trì hoãn việc quay phim thường ngày. Tra Mạn suy nghĩ ý tứ của Lữ Vĩ, có điều chỉnh nhẹ cảnh quay của Phí Triều một chút để lúc Hạ Khôn đến thì vừa khéo nhìn thấy quá trình quay phim.

Sau khi Hạ Khôn bước vào phim trường thì đúng như ý nghĩ mà hắn đã bày tỏ với Lữ Vĩ, không gây ra bất cứ sóng gió nào.

Trong khung quay phông xanh, Phí Triều đang đàm phán với ‘người cầm quyền’.

Hạ Khôn quét mắt toàn bộ phim trường, nhìn thấy Khâu Y Dã đang ngồi bên dưới với vẻ mặt nghiêm túc, sau đó hắn đứng ở một chỗ khuất quan sát biểu cảm của Khâu Y Dã với vẻ mặt thích thú, cảm thấy bộ dạng suy tư của cậu rất mê người, vừa vui vẻ vì có thể nhìn thấy cậu như vậy lại vừa bực bội khi bình thường đều là người khác nhìn thấy cậu như vậy.

Ngoại trừ khu vực quay phim, những nơi khác trên phim trường đều không được sáng cho lắm, vị trí ngồi của Khâu Y Dã đại khái là nằm trên tuyến đường kéo dài nối giữa Hạ Khôn và Phí Triều, thế nên dường như tất cả mọi người đều cho rằng Hạ Khôn bất động đăm chiêu nhìn Phí Triều, lại liên tưởng đến những tin đồn mơ hồ kia, lập tức drama nóng hổi văn hay tranh đẹp tự động lướt qua đại não.

Tra Mạn nói rằng cảnh quay này ổn rồi, ra hiệu chuẩn bị cho cảnh tiếp theo. Khâu Y Dã cúi đầu và ghi lại cảm hứng nhỏ của mình lên cuốn kịch bản, ngẩng đầu lên lần nữa thì bên cạnh đã không còn ai. Cậu nhìn về phía xa, bên đó quá tối, cậu cảm giác ở đó có Tra Mạn, Lữ Vĩ, Phí Triều và mấy người khác trong đội ngũ chế tác, nhưng không nhìn thấy rõ bọn họ đang làm gì.

Khâu Y Dã đắm chìm trong niềm cảm hứng nho nhỏ mới chớm nở này, không có hứng thú đến góp vui. Cậu lướt qua một lượt biểu cảm mà mình đang nghĩ đến ở trong đầu, bật điện thoại không có tín hiệu sóng ở trong phim trường lên, quay một đoạn video ngắn bằng camera trước, xem đi xem lại vài lần, sau đó viết thêm một vài chi tiết rồi đóng kịch bản, cuối cùng mới đứng dậy đi đến khu vực quay phim tiếp theo.

“Hi Silenty!” Ryan vỗ vai cậu.

Hôm nay không có cảnh quay của Ryan, hôm qua anh ta còn nói hôm nay có việc nên không đến phim trường. Ryan ngáp một cái, nói rằng bị người đại diện lôi khỏi ổ chăn, kêu anh ta đến chào hỏi nhà đầu tư lớn.

Nhà đầu tư lớn?

Ryan chỉ về phía đằng sau Khâu Y Dã, hoài nghi cậu có phải vẫn đang trong cõi tiên hay không.

Những người đó đi tới, Khâu Y Dã lập tức nhìn thấy Hạ Khôn khi hắn bước vào phạm vi ánh đèn, không, chính xác mà nói thì là vài giây trước đó, cậu đã nhận ra hắn khi nhìn thấy bóng của hắn rồi. Tiếp sau đó, cậu nhìn thấy Phí Triều đang mỉm cười bên cạnh Hạ Khôn.

Hóa ra sự khó chịu giống như lửa giận có thể dễ dàng bùng cháy.

Ryan không nhận thấy sự thay đổi tâm trạng của Khâu Y Dã, cảm thấy cậu sẽ bỏ lỡ tài nguyên tốt nếu cứ lạnh lùng đứng ở một bên như vậy, có lòng tốt mà kéo cậu bước lên trước chào hỏi bọn họ.

Nói ra thì, tuy Khâu Y Dã là do Hạ Khôn làm mối trung gian giới thiệu vào đoàn phim《Khoáng Tinh》nhưng không có ai khác biết được chuyện này. Lúc đó Hạ Khôn vẫn còn là một kim chủ tương đối cẩn trọng, quanh quẩn trong cái giới này nhờ một đạo diễn nổi tiếng đã hợp tác lâu năm với Mạch Khải Uy tiến cử Khâu Y Dã cho Tra Mạn, hai năm trước Khâu Y Dã đã từng đóng phim điện ảnh của vị đạo diễn này, hơn nữa ông còn là học trò của Trịnh Tự Phương, cũng coi như là đồng môn với Khâu Y Dã.

Lữ Vĩ thấy Hạ Khôn cứ nhìn chằm chằm Khâu Y Dã, giới thiệu với Hạ Khôn: “Đây là Tiểu Khâu, Khâu Y Dã, lúc cậu ấy thử vai cậu cũng ở đó.”

Hạ Khôn khẽ cau mày, gật đầu.

Trên mặt Khâu Y Dã treo một nụ cười lịch sự, từ đầu đến cuối đều không nói chuyện.

Nhất thời bầu không khí có phần vi diệu khó tả. Tra Mạn và Lữ Vĩ đều tưởng rằng Hạ Khôn đến đây để thăm ban Phí Triều, cho rằng xem một cảnh quay rồi nói chuyện phiếm là đã đủ rồi, chẳng lẽ xem xong cảnh quay nói xong chuyện mà còn chưa chịu đi, cứ nhìn chằm chằm một một nam chính khác là có ý gì?

Tra Mạn vẫn có địa vị trong giới, cho dù Hạ Khôn là nhà đầu tư lớn thì trước mặt hắn ông vẫn eo lưng thẳng tắp, thầm nghĩ cho dù Hạ Khôn có ý kiến gì thì ông cũng sẽ không tính thay người. Đối với Khâu Y Dã, ông không chỉ mỗi hài lòng không thôi đâu. Lúc mới bắt đầu quay, Khâu Y Dã quả thực có hơi non, nhưng sau đó ông nhận ra Khâu Y Dã đang trở thành linh hồn của bộ phim này. Ông cũng muốn Hạ Khôn nhìn thấy điều này.

“Chúng ta bắt đầu cảnh tiếp theo thôi, cảnh này là của Khâu Y Dã.” Tra Mạn nói với Phí Triều: “Charles, cậu nghỉ ngơi ngồi một lát với Hạ tiên sinh đi.”

Thân hình Khâu Y Dã thẳng tắp, bộ đồng phục trên người chỉnh tề không có một chút nếp nhăn, trang điểm sạch sẽ tinh tế đến mức gần như làm lu mờ giới tính, vẻ mặt dịu dàng thông minh chuẩn mực lộ ra vẻ lãnh đạm vốn có, vừa xinh đẹp vừa cấm dục. Biệt danh ‘The Silent Beauty’ quả thực rất hợp với cậu.

Nếu như trong hoàn cảnh bình thường mà nhìn thấy Khâu Y Dã như thế, Hạ Khôn chắc chắn phải dùng hết sức tự chủ mới có thể khống chế được bản thân. Nhưng lúc này hắn đang ngồi ở nơi giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, lưng gần như là ướt đẫm mồ hôi.

Hỏng rồi, hắn nghĩ, Khâu Y Dã đang tức giận.

Hạ Khôn rất xa lạ với cảm xúc hối hận, nhưng lúc này đây hắn biết rõ rằng mình đang hối hận. Hắn nhất thời bốc đồng bay từ thành phố B tới đây, đáng ra phải lót đường trước thật đầy đủ.Hắn muộn màng nhận ra rằng có rất nhiều chỗ sai trong chuyến đi này, trong đó tệ nhất là hắn chưa giải thích cho Khâu Y Dã về Phí Triều.

Khi Khâu Y Dã mỉm cười lịch sự và xa cách với hắn, trái tim Hạ Khôn quặn thắt lại, cảm giác này hắn không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai.

Ít nhiều gì cũng bị chuyện của Hạ Khôn và Phí Triều làm ảnh hưởng, Khâu Y Dã vừa bất lực vừa phiền não nghĩ.

Cậu đang đứng trước mặt Tra Mạn, nghe ông nói về những thiếu sót của cảnh quay trước, tình huống này rất ít khi xảy ra. Trước đây Tra Mạn thường để cậu diễn khoảng bốn năm lần dựa theo cảm xúc của cậu, sau đó cân nhắc trong chốc lát, chọn ra một lần quay để cậu dựa theo trạng thái trong đó mà diễn và chỉ điểm cho cậu những chỗ quan trọng. Nhưng sau bốn năm lần quay này, chính Khâu Y Dã có thể cảm thấy rằng không có một lần quay nào là đúng cả.

Không chỉ thua Phí Triều về độ nổi tiếng và sự hoạt ngôn, nay còn kém cả về kỹ năng diễn xuất, điều này thật sự khiến người ta hụt hẫng mà.

Khâu Y Dã chưa bao giờ đặt nặng so sánh này kia, nhưng lần này lại không giống cậu nữa rồi. Cậu quay đầu nhìn về phía Hạ Khôn, nhưng lại không có ai ở đó, trong lòng trống rỗng.

“Tiểu Khâu?”

Khâu Y Dã hoàn hồn: “Xin lỗi, vừa rồi trong đầu có hơi hỗn loạn, bây giờ yên tĩnh rồi.”

Tra Mạn tiếp tục chỉ đạo: “Cảnh quay này là bước đệm cho hành vi của Khoáng sau khi phát hiện ra khoang máy bay sử dụng nhiên liệu ảo, cậu phải lưu ý cách diễn cho cả phần sau của bộ phim nữa.”

Sau khi Khoáng lên tàu bay Minh Chiêu, bởi vì mỗi ngày đều ở cùng một chỗ với Phùng Lương nên nó chưa từng tham gia nhiều các hoạt động tập thể của AI, ở một mức độ nào đó thì nó đã bị cô lập khỏi nhóm AI. Khoáng không hề cho rằng có gì đó bất ổn, cho đến khi nhìn thấy Phùng Lương rời khỏi khoang nghỉ ngơi trong giờ nghỉ để đi gặp gỡ các thành viên phi hành đoàn khác.

Cảnh này nói về việc Khoáng theo dõi thì thấy lượng đường trong máu của Phùng Lương quá thấp nên muốn truyền glucose cho ông nhưng Phùng Lương lại không ở khoang nghỉ ngơi. Khoáng tìm thấy nơi bọn họ mở cuộc họp, lại phát hiện rằng lệnh cấm cao nhất dành cho AI đã được thiết lập.

Giám chế ở bên cạnh nhắc nhở, lúc này Tra Mạn mới nhớ ra mình chưa hô “Dừng”. Diễn xuất của Khâu Y Dã khiến người ta…đau đớn nghẹt thở không nói nên lời.

Lệnh cấm hiện lên trong nháy mắt, lo lắng khi cố đăng nhập lệnh cấm đang nhấp nháy, bối rối và cô đơn đứng tại chỗ sau khi phát hiện ra đó là lệnh cấm cao cấp, tất cả được bao phủ bởi nét mặt dịu dàng bình tĩnh tiêu chuẩn hóa. Đến cuối cùng, ngay cả sự dịu dàng cũng đã bị giấu đi, chỉ còn lại ‘suy nghĩ’ bình tĩnh. Giống như trơ mắt nhìn sự ngây thơ bị phá vỡ, sự chân thành bị cô phụ, lòng tin bị xé bỏ.

Khi bạn có sự đồng cảm với Khoáng thì bạn sẽ bất chợt nhận ra nó không phải là con người, ‘suy nghĩ’ của nó chưa chắc như những gì bạn tưởng.

Hạ Khôn đứng trong bóng tối, toàn thân ớn lạnh. Làm thế nào mà Khâu Y Dã có thể diễn thành như vậy? Chắc cậu đã thật sự đau lòng…

Khâu Y Dã tẩy trang và thay trang phục, ngồi thất thần trên ghế trong phòng hóa trang.

Cậu thấy hối hận sau khi đã tỏ ra khó chịu, Hạ Khôn có lòng tốt tới thăm cậu, thế mà cậu lại giả vờ như không quen biết, cậu thật quá quắt mà. Mâu thuẫn nội bộ nên được giải quyết lúc riêng tư, huống hồ Hạ Khôn có lẽ còn không biết tại sao cậu lại không vui, nghĩ như vậy, cậu thấy Hạ Khôn khá oan ức. Hạ Khôn bị cậu chọc tức bỏ đi rồi? Điều này thì có gì mà tốt chứ?

“Anh Khâu, về chưa?” Tiểu An đi tới hỏi.

“Về chứ, đi thôi.” Ngồi ở đây cũng không còn việc gì, điện thoại cũng không có tín hiệu.

Sau khi ra khỏi trường quay, cậu gọi điện cho Hạ Khôn, nhưng không có ai nghe máy. Khâu Y Dã thở dài trong lòng, thầm nghĩ sao mình lại ngu như vậy chứ, biến sự không vui của một người thành sự không vui của hai người.

Sau khi quẹt thẻ vào phòng rồi bật đèn, cậu nhìn thấy Hạ Khôn đang ngồi trên sofa ôm con kỳ lân bông của cậu, vừa thấy cậu bước vào thì lập tức ném con kỳ lân sang một bên rồi đứng dậy, bước tới ôm cậu, muốn dùng sức nhưng lại như không dám.

Khâu Y Dã vỗ lưng hắn: “…Em vừa mới gọi cho anh đấy.”

Hạ Khôn mơ hồ nói một câu gì đó nhưng Khâu Y Dã không nghe rõ: “Anh đã ăn cơm tối chưa? Anh sai người đem cơm cho đoàn phim rồi lại không thấy bóng dáng đâu?”

Hạ Khôn không đáp lời mà hỏi: “Em vẫn còn giận anh à?”

Khâu Y Dã lập tức hiểu ra Hạ Khôn sợ cậu tức giận, lòng không khỏi mềm nhũn thành marshmallow.

“Giận chứ, con kỳ lân của em trắng như vậy, sao anh có thể mặc áo khoác mà ôm nó hả, dính bẩn thì sao?”

Khâu Y Dã kéo hắn ngồi xuống: “Em biết là anh đến thăm em, không liên quan gì đến Phí Triều cả.”

Hạ Khôn nhíu mày, nhưng lại bị Khâu Y Dã dùng ngón trỏ và ngón cái kéo dãn nếp nhăn giữa lông mày: “Anh vẫn luôn nhìn em, ít nhất là lúc em quan sát được thì anh vẫn luôn nhìn em.”

“Nhưng em không vui.”

“Haiz, đúng là em không vui, có hơi mất mặt khi phải thừa nhận điều đó, mặc dù em hiểu anh ta rất quan trọng với anh, hơn nữa bây giờ hai người không có gì cả, nhưng em vẫn không nhịn được mà để ý anh ta, có lẽ cũng có chút ghen tị với anh ta.”

Hạ Khôn cầm tay phải của cậu, gắt gao nắm chặt: “Là anh sơ suất, đáng lẽ anh nên nói rõ với em sớm hơn, anh…” Hắn không thể biểu đạt chính xác sự khó chịu trong lòng, hắn thà rằng Khâu Y Dã giận mình chứ không muốn Khâu Y Dã có một chút phiền muộn nào.

“Phí Triều là cộng sự của anh trong khoảng thời gian khó khăn nhất sau khi anh về nước, mỗi người tự lấy những gì mà mình cần. Anh coi cậu ấy là đối tượng lợi dụng và tin rằng cậu ấy cũng coi anh là như thế. Cậu ấy có công lao không hề nhỏ đối với sự chuyển mình của anh, giúp anh khai thông các mối quan hệ và lấy được nhiều thông tin quan trọng, thậm chí còn lợi dụng nhan sắc đâm ngầm nhà họ Đỗ một nhát, vì vậy sau này anh có thể giúp được gì cho cậu ấy thì đều tận lực giúp đỡ. Đúng là cậu ấy bò lên giường anh, nhưng mà cậu ấy thích phụ nữ, đã có gia đình từ lâu rồi, bây giờ vợ và con cái đều đang ở nước ngoài.”

“Trước khi em xuất hiện, anh không nghĩ là mình có thể yêu ai thật sự, cả thế giới chỉ có một thân một mình cô độc. Em đã thay đổi mọi thứ và tạo ra mọi thứ, khiến anh nhận ra thế giới ban đầu kỳ thực đổ nát vô cùng. Không có ai khác quan trọng hơn em.” Hạ Khôn ôm cậu vào lòng: “Những thứ khác đều không quan trọng.”

Khâu Y Dã nhắm mắt im lặng một hồi: “Nghe anh nói xong, em không còn chỗ để phát huy nữa rồi. Haiz, làm sao đây, em đành phải không nguyên tắc mà tha thứ cho anh vì anh đã mặc áo khoác ôm con kỳ lân của em.”

Hạ Khôn và Khâu Y Dã ở tầng mười khí thế hừng hực, trợ lý đặc biệt Vương ở tầng mười hai đối diện với rèm phòng tắm, khăn tắm, giá treo đồ phòng tắm đổ vỡ ngổn ngang trên mặt đất, khóc không ra nước mắt.

Đập phá ở văn phòng công ty thì thôi đi, nhưng phá dỡ phòng tắm khách sạn của người ta thì là chuyện gì vậy?!