Mùa Xuân Hoang Dã

Chương 69




Khâu Y Dã không hẳn là rộng lượng, mà là không có tinh lực để nghĩ nhiều đến vậy.

Chung Lạc Cương nói không sai, trước đây Khâu Y Dã đóng phim luôn dùng logic để suy diễn và mô phỏng nhân vật. Cậu trời sinh đã có loại năng lực này, cho nhân vật trong kịch bản thêm máu thịt, câu chữ trên trang giấy thì giống như DNA, từ đó cậu sẽ nhân bản mọi thứ của nhân vật đó, khiến khán giả cảm thấy ‘nhân vật này nên là như vậy’.

Tuy nhiên, Diêm Thế Trạch lại là một ngoại lệ. Bên dưới vẻ ngoài lý trí của nhân vật này thì tinh thần của hắn đã chồng chất vết thương, càng cố gắng uốn nắn thì lại càng trở nên méo mó.

Khâu Y Dã dựa vào cách thức am hiểu của mình để cố gắng thấu hiểu Diêm Thế Trạch, suy đoán ra từng hành động biểu cảm nên có trong mỗi hoàn cảnh, mô phỏng trong đầu chi tiết đến từng ngón tay kẽ tóc của hắn, mỗi phân mỗi mét đều cân nhắc suy xét hết lần này đến lần khác.

Chung Lạc Cương từng nói phương pháp của cậu sẽ có giới hạn, nhưng giới hạn lại chậm chạp không tới – đợi đến lúc Khâu Y Dã nhận ra, cậu đã thoát khỏi quỹ đạo ban đầu từ lâu. Lần đầu tiên cậu đóng vai nam chính, lần đầu tiên cậu sống cùng một nhân vật lâu như vậy, dường như từng giây từng phút đều đang cố gắng cảm nhận tư duy của Diêm Thế Trạch. Dần dần, Diêm Thế Trạch được mô phỏng ngày càng trở nên mờ nhạt, bất giác đã biến mất trên người Khâu Y Dã.

Cuối cùng thì vào một ngày nào đó đầu tháng tám, cậu không cần phải mô phỏng tâm lý, thần thái và hành vi của Diêm Thế Trạch nữa, cậu đã hoàn toàn trở thành hắn.

Còn Diêm Thế Trạch chỉ là một trong những nguồn cơn khiến Khâu Y Dã đau khổ.

***

Điều bất ngờ là, Hạ Khôn phát hiện ra bản thân vậy mà lại thích bám dính người sau khi chính thức yêu đương. Những lúc không có Khâu Y Dã ở bên cạnh thì vô cùng gian nan, trong lúc làm việc thì ruột gan cồn cào, buổi tối nhịn không được thì muốn gọi Facetime, cứ cách vài ngày lại bay đến thành phố S thì mới có thể giải tỏa sự nôn nóng trong lòng.

Lúc đầu hắn cảm thấy ngọt ngào bất tận, Khâu Y Dã giống như một hũ mật ong, cho dù không ăn, chỉ ôm trong lòng thôi cũng đã đủ ngon giấc.

Bị ảnh hưởng bởi Khâu Y Dã, hắn cũng bắt đầu thử thay đổi tạo hình, không những giảm thiểu khả năng bị người khác nhận ra, giảm nhẹ áp lực an ninh mà còn có chút thú vui đặc biệt. Ngày mà hắn đến thành phố X, bên ngoài chiếc áo phông ngắn tay màu trắng là một chiếc áo khoác gile denim mang phong cách Punk, vuốt rối tóc, đợi Khâu Y Dã ở một nhà hàng đồ ăn nhẹ phía sau con phố bên ngoài trường quay.

Lần trước Khâu Y Dã đã nhắc đến nhà hàng này, nói rằng có một lần quay xong cảnh đêm, lúc ra khỏi trường quay thì đói đến cồn cào, cậu đã gọi một bát mì chua, món kho và đồ ăn kèm ở nhà hàng này, sau khi ăn xong thì cảm thấy vô cùng hài lòng, sau đó hầu như mỗi ngày đều đến đây ăn.

Hạ Khôn cũng gọi mì chua và một đĩa món kho. Tuy nhiên, cho dù dạ dày trống rỗng, cho dù thức ăn được Khâu Y Dã hết lòng khen ngợi, nhưng hắn chỉ ăn một phần nhỏ. Hạ Khôn thầm nghĩ, chắc chắn gần đây Khâu Y Dã đều ăn tạm cơm hộp qua ngày, tiêu chuẩn mỹ vị đã giảm đi rất nhiều, đợi khi nào cảnh quay của cậu không còn gấp nữa thì nhất định phải dẫn cậu đi ăn đồ ngon để bồi bổ. Từ lần trước thì hắn đã cảm thấy cậu lại gầy đi rồi, ôm cậu mà lòng đau.

Hạ Khôn ngồi trước tô mì vẫn còn đầy ụ đến 9 giờ 45 phút, nhìn ra cửa kính bên ngoài, thi thoảng cúi đầu nhìn điện thoại thảo luận công việc với Từ Vãng và Chu Tư Diệu. Chu Tư Diệu nói về sự bất thường gần đây của chi nhánh công ty ở thành phố K, Từ Vãng nói rằng trong nửa đầu năm nay phòng tài vụ có vấn đề. Hạ Khôn nở một nụ cười lạnh, cuối cùng cũng định hành động rồi sao?

Thành phố K là căn cứ nhà họ Đỗ.

Lúc Hạ Khôn không chú ý thì Khâu Y Dã và Tiểu An một trước một sau bước vào. Khâu Y Dã gọi một tô mì chua cay, chọn vị trí gần bức tường rồi ngồi xuống, Tiểu An thì đi đến con phố liền kề mua xiên nướng.

Hạ Khôn đặt điện thoại xuống rồi ngẩng đầu, vừa khéo nhìn thấy Khâu Y Dã. Trong lòng mừng thầm vì đã cải trang khá tốt, không bị Khâu Y Dã nhận ra. Vốn dĩ hắn muốn tiến lên phía trước tạo bất ngờ cho Khâu Y Dã, nhưng đột nhiên lại cảm thấy có chút kỳ quái, đành ngồi yên tại chỗ nhìn Khâu Y Dã trong vài phút, trái tim không ngừng rơi xuống, lưng toát mồ hôi lạnh.

Hai má của Khâu Y Dã hơi hõm vào, dưới mắt có vết nám rất nặng, sắc mặt tái nhợt đến nỗi có chút xanh xao. Cậu nhìn vào chiếc cốc sứ ở trên bàn, ánh mắt rời rạc, dường như đang cắn chặt răng, tóc mái đều ướt đẫm mồ hôi, dính sang một bên, vầng trán lộ ra gân xanh. Cậu nhắm mắt, đôi môi hé mở nhưng không nhìn ra là đang nói gì, một dòng nước mắt ngắt quãng rơi trên má, cậu bất tỉnh.

Hạ Khôn chưa bao giờ nhìn thấy Khâu Y Dã như thế này bao giờ cả. Cậu ở trước mặt hắn thì luôn vui vẻ thoải mái, có nhiệt huyết vô tận với từng điều nhỏ nhặt trong cuộc sống. Ngay cả khi cậu vẫn chưa thoát vai, vậy thì cũng làm quá rồi.

Làm quá rồi.

Khâu Y Dã mở mắt, ánh đèn huỳnh quang khiến cậu choáng váng trong giây lát. Đến khi tầm nhìn trở nên rõ ràng, cậu phát hiện có một người đàn ông đang ngồi trước mặt mình.

“Hạ Khôn?!”

Cậu nói xong mới hoảng hốt nhận ra giọng mình có hơi lớn, vội vàng im bặt nhìn xung quanh. Tuy chỗ này có hơi hẻo lánh nhưng dù sao thì cũng cách trường quay không quá xa, ngoài nhóm diễn viên ra, còn có một vài nhà báo và paparazzi cũng sẽ đến đây ăn. May là lúc này đã khá muộn rồi nên xung quanh không có nhiều người, không có ai nhìn sang bên này.

Trong mắt cậu hiện lên tia vui mừng, hoàn toàn không phải là cùng một người trước khi cậu mở mắt. Cậu thấp giọng nói: “Anh đến sớm rồi! Anh đẹp trai!”

Trong những ngày trước đó, Hạ Khôn luôn được Khâu Y Dã dỗ dành như thế: Lúc nào nhìn thấy hắn thì thần thái của cậu luôn sáng láng, khiến hắn được yêu trong sự ngọt ngào mà đã bỏ qua sự biến hóa trên người cậu.

“Anh Khâu?” Tiểu An mang theo xiên mướng trở lại, nhìn thấy một người thanh niên ngồi đối diện Khâu Y Dã, lập tức trở nên cảnh giác. Người thanh niên quay đầu nhìn, ánh mắt như dao phóng tới, lời nói có sức uy hiếp khiến người ta dựng tóc gáy: “Ở đây không còn chuyện của cậu nữa, cậu có thể về trước.”

Làm trợ lý nghệ sĩ gần bốn năm, Tiểu An từng gặp không ít người có cá tính mạnh mẽ, nhưng không có bất cứ ai giống như người trước mặt, trên người vậy mà lại mang theo sát khí.

Đương nhiên Khâu Y Dã cũng cảm nhận được sự tức giận của Hạ Khôn, nói với Tiểu An: “Không sao đâu, là người quen. Bọn anh nói chuyện một lúc, em về trước đi, có chuyện gì thì anh sẽ liên lạc với em.”

Hạ Khôn suốt dọc đường đều không nói chuyện, cố gắng kiềm chế điều gì đó, giống như đang bên bờ vực bùng nổ. Phản ứng đầu tiên của cậu là chứng hưng cảm của hắn lại phát tác, nhưng lại cảm thấy không giống lắm. Cậu có một trực giác rõ ràng rằng Hạ Khôn như vậy là có liên quan đến cậu.

Xe chạy vào một trang viên ở ngoại ô thành phố, trong bóng tối, Khâu Y Dã chỉ có thể đại khái cảm nhận được bên ngoài là một cánh rừng rộng lớn, trong trang viên không có người thứ ba nào khác ngoài bọn họ. Có năm sáu chiếc đĩa trên bàn dài trong phòng ăn, tất cả đều được che phủ bằng những chiếc nắp đậy kim loại. Hạ Khôn mở từng cái một: “Ăn cơm trước đã.”

Khâu Y Dã thầm cảm thấy không chân thật, không biết Hạ Khôn đang làm gì. Gần đây cậu có cảm giác chán ăn, đối diện với một bàn đồ ăn ngon nhưng chỉ ăn được có vài miếng thì không thể nuốt trôi được nữa. Cậu biết rằng mình ăn ít như vậy thì Hạ Khôn chắc chắn sẽ lo lắng, cậu đứng dậy đi vào nhà bếp tìm ớt khô và giấm, pha hai bát nước chấm.

“Hương vị Tây Bắc, nếm thử xem?”

Hạ Khôn nhìn Khâu Y Dã nhúng những lát thịt mỏng như giấy vào bát nước chấm, ăn hết nửa bát cơm trắng. Trước đây Khâu Y Dã không phải là như thế này. Trước đây cậu ăn cái gì cũng đều ăn rất ngon miệng, hơn nữa còn thích hương vị nguyên gốc tươi mới của nguyên liệu nấu ăn, không cần mượn sự kích thích của vị chua cay.

Lúc này Hạ Khôn mới nhận ra rằng Khâu Y Dã nói mình hay gọi mì chua có chỗ nào không đúng rồi – gần đây khẩu vị của Khâu Y Dã nhất định là rất kém.

Việc nhận ra muộn màng này khiến tim Hạ Khôn như bị dao cắt. Hắn vẫn luôn tự nhận mình là một người ích kỷ, giờ đây lần đầu tiên hắn căm giận sự ích kỷ của mình. Hắn chỉ quan tâm đến việc bản thân tận hưởng sự đẹp đẽ của tình yêu, hoàn toàn không để ý đến tình trạng của Khâu Y Dã đã kém đến mức nào. Mọi thứ trên người Khâu Y Dã đều thể hiện rằng hắn là một người yêu quá tệ.

Khâu Y Dã cảm nhận được cơn nóng nảy của Hạ Khôn đã dịu đi, nhưng lại bị bao trùm bởi một tầng chán nản.

Sau bữa cơm, cậu bị Hạ Khôn kéo đến trước bức tường gương trong sảnh nhỏ: “Nhìn chính mình xem.”

Khâu Y Dã biết gần đây mình gầy đi quá nhiều, gần như là mất dáng, cho nên cậu có chút mâu thuẫn khi soi gương vì sợ trông mình quá xấu. Đồng thời, trong tiềm thức, cậu cũng sợ nhìn thấy một người khác trong mắt mình.

“Khâu Y Dã, nếu anh cũng gầy đi nhiều như vậy, bệnh trước đây lại phát tác, thì em sẽ có tâm trạng thế nào?” Hạ Khôn nhẹ giọng hỏi.

“Anh không cách nào nói ra với em rằng hôm nay lúc nhìn thấy em thì anh đau lòng nhiều đến mức nào. Đau lòng bao nhiêu thì căm hận bản thân đã sơ suất thất trách bấy nhiêu.” Hạ Khôn ôm lấy cậu từ đằng sau, giống như đang ôm một tấm kính dễ vỡ, không dám dùng sức quá mạnh, nên thậm chí có chút run rẩy. Một lúc lâu sau hắn mới nói tiếp: “Không phải chỉ vì mỗi vai diễn, đúng không?”

Khâu Y Dã sững sờ một lúc, cuối cùng cũng thả lỏng cơ thể, dựa vào lòng Hạ Khôn: “Aiz, anh đã nhìn ra rồi à?”

“Nói sao nhỉ… Lần này xem ra thực sự có hơi nhập vai, rất nhiều lúc em cảm thấy mình chính là Diêm Thế Trạch. Nhưng chỉ cần nhìn thấy anh, em đột nhiên thoát ra khỏi nhân vật Diêm Thế Trạch, trở về là chính mình, là một con người độc lập. Nhìn thấy anh, chạm vào anh, em sẽ không khống chế được mà vui vẻ. Tuy nhiên, ở cùng anh càng vui vẻ thì lúc trở về vai diễn lại càng khó.”

Khâu Y Dã dựa vào sofa mềm mại, ánh mắt từ trên mặt Hạ Khôn nhẹ nhàng rời đi: “Sau mỗi lần anh rời đi, sau khi tắt video, không một giây nào em ngừng nghĩ về chuyện của Diêm Thế Trạch, tình cảnh của anh ta, sự đấu tranh của anh ta, sự hoang tưởng của anh ta, có lúc còn nửa tỉnh nửa mê cảm thấy bản thân quá mức hạnh phúc, đã phản bội anh ta. Điều này cứ lặp đi lặp lại, gần đây thì tác dụng phụ dường như có chút rõ ràng.”

Mặc dù sắc mặt mệt mỏi, nhưng Khâu Y Dã vẫn kết thúc bằng một nụ cười: “Tin tốt là, em chắc chắn rằng bản thân hiện tại không bị tâm thần phân liệt hay nhân cách phân liệt đâu. Chỉ là việc thoát vai nhập vai liên tục nên có chút mệt, anh đừng quá lo lắng.”

Đôi mắt của Hạ Khôn có hơi ửng đỏ. Hắn thực sự muốn Khâu Y Dã đừng đi diễn nữa, kể cả hắn có trả tiền vi phạm hợp đồng gấp mấy lần cũng không thành vấn đề. Nhưng hắn biết Khâu Y Dã sẽ không đồng ý, cậu kính nghiệp như vậy, đã bỏ ra quá nhiều công sức, nhất định cố chấp muốn tận lực quay xong bộ phim điện ảnh này. Hắn nhìn thấy Khâu Y Dã như vậy, lại không thể ích kỷ được. Hắn là nguồn cơn đau khổ của Khâu Y Dã, cậu cũng là người duy nhất có thể khiến hắn nhượng bộ.

“Từ giờ cho đến cuối tháng sau em đến thành phố S, anh sẽ không xuất hiện nữa, em yên tâm quay phim. Nhưng anh có một yêu cầu, Phạm Tư Khanh phải thường trú ở đoàn phim, nếu như ông ấy cảm thấy trạng thái của em quá tệ thì ông ấy có quyền kêu dừng.”

Thành thật mà nói, Khâu Y Dã có chút luyến tiếc, cậu cũng muốn gặp Hạ Khôn, nhưng những vất vả trong khoảng thời gian qua quả thật đã hành hạ cậu không nhẹ. Tuy nhiên, nhìn thấy cậu như vậy, Hạ Khôn hiển nhiên cũng không vui. Cuối cùng cậu gật đầu: “Em xin lỗi.”

Tối hôm đó bọn họ không làm gì cả, Hạ Khôn ôm cậu nằm trên chiếc giường lớn, nói nhỏ vào tai cậu: “Vĩnh viễn không cần nói xin lỗi với anh.”

Hạ Khôn cho rằng Tiểu An chăm sóc cho Khâu Y Dã không đủ tốt, muốn đổi trợ lý khác cho cậu, nhưng Khâu Y Dã kiên quyết không cho đổi.

Tiểu An không biết rằng suýt nữa thì mình đã thất nghiệp. Cậu chàng không ngốc, biết rõ anh Khâu lúc trước cứ cách vài hôm lại tìm lý do tránh mình một tối. Lúc đầu cậu còn hóng hớt mà nghĩ rằng anh Khâu có lẽ là đang yêu, nhưng dáng vẻ dọa người của anh Khâu lại đánh tan suy nghĩ này của cậu, ai yêu đương mà lại có thể yêu thành dáng vẻ đó chứ? Nếu không phải là cậu tin tưởng nhân phẩm của anh Khâu thì gần như đã nghi ngờ liệu anh Khâu có đang ‘cắn thuốc’ hay không.

Cậu chàng chắc chắn rằng anh Khâu sợ mình nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của bản thân. Cậu chàng đã nói qua với Thư Dư một lần, nhưng lại bị anh Khâu lấy lý do mình quá nhập vai để lảng tránh. May là mấy ngày gần đây, mỗi tối anh Khâu sau khi ăn khuya với cậu xong thì xem kịch bản một lúc rồi ngoan ngoãn đi ngủ, khiến cậu chàng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Chương Khánh lại không hề lạc quan như Tiểu An. Tình trạng của Khâu Y Dã khi không quay phim thì tốt hơn một chút, nhưng cái giá phải trả cho vai diễn lại càng dọa người. 

Tính khách quan và sự thông suốt khi tách biệt với nhân vật trước đây đã không còn nữa, anh thường xuyên cảm thấy Khâu Y Dã đã biến mình thành Diêm Thế Trạch. Diễn viên ở độ tuổi hai mươi ba mươi không thể thu phóng tự nhiên giống như diễn viên gạo cội được, chỉ cần hơi nhập vai một chút thì đối với việc đắp nặn nhân vật là một chuyện tốt, nhưng mà nếu giống như Khâu Y Dã, người ngoài nhìn vào dường như có hơi rợn người.

Có khá nhiều ví dụ về việc diễn viên bị sang chấn tinh thần vì nhập vai quá độ, anh không thể nhìn Khâu Y Dã mạo hiểm như vậy được.

“Tiểu Dã à, có phải em đã quá dụng sức vào vai diễn Diêm Thế Trạch rồi hay  không?”

Đồng tử Khâu Y Dã co rút: “Có sao? Đàn anh cảm thấy chỗ nào diễn quá rồi sao?”

“Không phải, như đạo diễn Chung từng nói, gần đây tiến độ quay phim được đẩy nhanh, chủ yếu là vì trạng thái của em dường như lúc nào cũng ở mức cao nhất. Nhưng anh sợ lịch quay quá căng, tinh thần của em không chịu nổi. Việc đầu tiên Đạo diễn Chung suy xét là chất lượng và kinh phí của bộ phim, sẽ không lo được toàn diện, em phải thử tự mình thả lỏng.”

Móng tay ngón cái của Khâu Y Dã gãi vào ngón trỏ: “Cảm ơn đàn anh, anh nói rất đúng. Nhưng em cảm thấy vẫn ổn, trước đây chưa từng diễn như thế này, cũng khá kích thích.”

Giọng cậu trầm xuống, không có không cam lòng, giống như đang nói cho bản thân thân mình nghe một sự thật: “Vả lại, em có dự cảm rằng mình sẽ không bao giờ nhận vai diễn như vậy nữa.”