Mùa Xuân Hoang Dã

Chương 57




Bốn ngày sau khi chính thức quay《Quả Mọng》, cuối cùng thì Khâu Y Dã cũng đã cảm thấy mình đang trong trạng thái tốt. Cái gọi là ‘trạng thái tốt’ của Khâu Y Dã có nghĩa là lúc cậu bị NG cũng không còn hoang mang nữa mà hiểu rõ được chỗ nào đã xảy ra vấn đề.

Trạng thái của cậu ảnh hưởng trực tiếp đến Tiết Uyển Trạch. Khi cô lại một lần nữa cảm nhận được sự ung dung bình tĩnh trên người Khâu Y Dã thì giống như được ăn viên thuốc an thần, lúc diễn cũng có thêm chút tự tin. Sau khi cảnh quay thứ năm kết thúc, Chung Lạc Cương ló đầu ra khỏi màn hình: “Cảnh này của Tiểu Tiết rất ổn, duy trì cảm xúc, chúng ta quay cảnh tiếp theo.”

Lần đầu tiên Tiết Uyển Trạch được Chung Lạc Cương nhận xét ‘rất ổn’, trong lòng vô cùng kích động, nhưng vì Uông Kỳ Hàn đang ở bên cạnh nên không dám bộc lộ ra ngoài, chỉ nhỏ giọng nói cảm ơn anh Khâu. Trong lòng cô hiểu rõ, nếu không có Khâu Y Dã cùng cô phân tích kịch bản lúc tối, hết lần này đến lần khác đối diễn, không ngừng an ủi và động viên thì cô không thể tiến bộ vượt bậc như vậy. Hơn nữa lúc quay phim, cô hoàn toàn bị Khâu Y Dã dẫn dắt nhập vai.

“Õng ẹo cái gì chứ? Còn phải tán gẫu uống trà thì mới có thể kết thúc đúng không?”

Uông Kỳ Hàn một khi mở miệng thường không có lời gì tốt đẹp, mấy hôm nay Tiết Uyển Trạch cũng đã quen rồi. Khâu Y Dã còn có thể nhịn được, cô thì có gì để oán giận cơ chứ? May mắn là mặc dù Uông Kỳ Hàn thường cư xử gắt gỏng, nhưng miễn là khi bắt đầu quay phim, anh ta vẫn sẽ nghiêm túc diễn.

Hầu hết thời gian Uông Kỳ Hàn không có mặt ở trường quay, khi nào có cảnh quay thì anh ta mới tới. Khâu Y Dã dường như vẫn luôn muốn nói gì đó với anh ta, nhưng thường khi Chung Lạc Cương nói cảnh này diễn qua thì Uông Kỳ Hàn lập tức mất dạng.

Cứ như vậy cho đến khi cảnh cuối cùng của bộ phim diễn ra ở khuôn viên trường mà có cả Uông Kỳ Hàn.

Đây là một học kỳ nào đó ở trường đại học của Diêm Thế Trạch, Vương Tranh hiếm khi có kỳ nghỉ rời quân doanh để đến trường thăm hắn. Hai người vừa đi vừa trò chuyện trên con đường cây ngô đồng, vừa khéo gặp được Lâm Thần.

Cảnh này xuất hiện trong hồi ức của Lâm Thần, tuy ngắn nhưng là một cảnh rất quan trọng đối với Chương Khánh – người đóng vai Lâm Thần. Xét theo kịch bản và ý của Chung Lạc Cương thì cảm xúc của các nhân vật trong bộ phim này vô cùng mờ mịt, không có điểm nhấn rõ ràng từ đầu đến cuối bộ phim, ống kính ngôn ngữ rải rác nhưng không hỗn loạn, chỉ quay lại vận mệnh của năm con người một cách bình tĩnh. Nếu người xem muốn nắm được manh mối tình cảm của Lâm Thần thì ngoài bài thơ là điểm mấu chốt của cả bộ phim ra thì khuôn viên trường này là điểm quan trọng thứ hai. Hồi đó Lâm Thần vẫn còn trẻ, không thể hoàn toàn che giấu nỗi lòng của mình, sau này Lâm Thần ở trong công việc, đối xử với Diêm Thế Trạch hoàn toàn là bộ dạng công tư phân minh.

Khâu Y Dã gặp được Chương Khánh thì bật cười: “Chỉ đạo nghệ thuật và thầy hóa trang quá ưu ái đàn anh rồi, hồi đại học cũng không thấy anh trẻ như vậy.”

Uông Kỳ Hàn đi ngang qua, u ám liếc bọn họ một cái.

Khâu Y Dã thì thầm: “Mấy hôm nay em vẫn luôn muốn tìm anh Hàn nói chuyện nhưng không tìm được cơ hội.”

Chương Khánh lắc đầu, đang định nói gì đó thì đạo diễn gọi, bọn họ dừng câu chuyện, đi qua đó chuẩn bị.

Địa điểm quay của phân đoạn này là tại khuôn viên trường đại học X, cố ý lựa lúc cuối tuần ít người, con đường cây ngô đồng dài và thảm cỏ ở hai bên đã được dọn sạch. Do lúc bấm máy bộ phim《Quả mọng》khá khiêm tốn nên sinh viên đi ngang qua không biết bọn họ đang quay cái gì, sau khi nhìn ngó qua thì đi đường vòng. Ngoại trừ người phụ trách kiểm soát hiện trường ở hai bên ra thì hầu hết mọi người của đoàn phim đều tập trung ở giữa con đường cây ngô đồng, những cảnh chỉ có thể xuất hiện trong phim vài chục giây được quay đi quay lại nhiều lần.

Phần khó nhất của cảnh này chính là ánh mắt của Chương Khánh, nhưng người liên tục bị NG lại là Uông Kỳ Hàn. Chung Lạc Cương đã được Thái Hợp dặn đi dặn lại là không được tức giận nhưng cuối cùng vẫn nổi nóng: “Cậu không phải là không quen biết cậu ta, cậu ta là ‘người quen gật đầu’ thuở nhỏ cùng trường đại học với cậu, cậu cứ hung dữ nhìn chằm chằm cậu ta làm cái gì?!”

Uông Kỳ Hàn nhếch khóe miệng lộ ra nụ cười khinh thường: “Ồ, ‘người quen gật đầu’(*).”  

(*) Nghĩa là tình nghĩa nông cạn, gặp nhau cũng chỉ gật đầu. 

Nếu xét theo tính khí của Chung Lạc Cương những năm đầu thì sớm đã bắt đầu chỉ trích người ta rồi, qua tuổi tứ tuần thì phong cách mắng chửi của ông cũng dần thay đổi: “Ồ, có vẻ như Uông thiếu gia đã xem kịch bản rồi nhỉ?”

Uông Kỳ Hàn đen mặt xua tay: “Tôi và anh ta không quay tiếp được đâu, các ông xóa đoạn này đi.”

Chung Lạc Cương sắp tức đến bật cười: “Cậu nói không quay thì không quay? Cậu là đạo diễn, nhà sản xuất hay là nhà đầu tư? Tôi không quan tâm cậu có thù oán gì với Chương Khánh, các cậu hãy tự giải quyết riêng đi, bớt đem cảm xúc cá nhân vào phim trường của tôi. Giải lao nửa tiếng, giải quyết cho xong chuyện của các cậu đi. Sáng nay không quay xong thì chiều tiếp tục quay, hôm nay không quay xong thì ngày mai lại tiếp tục, trừ phi cậu bồi thường tiền vi phạm hợp đồng vì từ chối diễn, nếu không thì cậu phải quay tốt cho tôi!”

Chung Lạc Cương quăng loa đi, ngồi ở chỗ bóng râm uống chè lê để hạ hỏa. Lúc mời Uông Kỳ Hàn đóng phim, vừa nói có cả Chương Khánh thì Uông Kỳ Hàn lập tức đồng ý, Chung Lạc Cương còn cho rằng quan hệ của hai người này rất tốt, không ngờ rằng Uông Kỳ Hàn đặc biệt đến là để gây phiền phức cho Chương Khánh, cũng là lần đầu tiên ông gặp trường hợp có người mang theo mục đích như vậy mà nhận phim. Trước lúc bắt đầu quay phim ông còn lo lắng không biết giữa Khâu Y Dã và Chương Khánh đã xảy ra chuyện gì, bây giờ xem ra người có vấn đề nhất lại là Uông Kỳ Hàn, may mà Uông Kỳ Hàn và Chương Khánh chỉ có một cảnh quay chung này. Ông rất tò mò, tính cách của Chương Khánh ôn hòa như vậy thì sao có thể kết thù chuốc oán với Uông Kỳ Hàn được? Chung Lạc Cương vừa suy ngẫm vừa không rời mắt khỏi ba người ở đằng kia trong giờ giải lao.

Nửa cuối tháng sáu, thành phố X đột nhiên trở nên nóng nực, ánh mặt trời gay gắt chiếu thẳng vào ba người bọn họ. Những người khác trong đoàn phim đều nhạy cảm với mùi thuốc súng, đứng trốn trong bóng râm ở đằng xa.

Chương Khánh quay mặt sang một bên không biết đang nghĩ gì, Khâu Y Dã vỗ nhẹ vào cánh tay Uông Kỳ Hàn: “Anh Hàn, chúng ta sang bên kia nói chuyện nhé?”

Uông Kỳ Hàn liếc cậu một cái: “Liên quan gì đến cậu? Nói cái gì chứ?”

Khâu Y Dã bình tĩnh nói: “Anh Hàn, nếu anh có hiểu lầm gì với đàn anh thì nhân cơ hội này mà giải thích cho rõ đi.”

Uông Kỳ Hàn hất tay của Khâu Y Dã ra: “Hiểu lầm cái rắm ấy, loại cặn bạ nịnh bợ hèn nhát ích kỷ như anh ta, thiệt thòi cho cậu đến tận bây giờ vẫn cứ lẽo đẽo theo sau. Sao, năm đó làm pháo hôi chưa đã ghiền đúng không? Ồ, trước đó Trần Trăn còn sống thì không đến lượt cậu, bây giờ trở ngại cuối cùng cũng đã mất, cậu cảm thấy có thể leo lên sao? Cậu nằm mơ giữa ban ngày đấy à? Tuyệt sắc giai nhân như đàn anh của cậu, chỉ dựa vào thân thế của cậu mà cũng đòi với tới sao? Lẽ nào cậu không biết anh ta bây giờ đang ở bên ai sao?”

Anh ta thấy Khâu Y Dã nhất thời không nói nên lời, cười nhạo nói: “Có vẻ là thực sự không biết nhỉ. Chậc chậc, cậu lại bị đàn anh của mình chơi cho một vố rồi. Anh Hàn nể tình duyên phận quen biết của hai ta mà nhắc nhở cậu một phen, ‘Thiên kim tiểu thư tập đoàn khách sạn RC tay trong tay với ngôi sao gốc Hoa nổi tiếng Qing Zhang mua căn biệt thự cao cấp ở Beverly Hills’, thế nào, còn cần tôi nói rõ hơn không?”

Khâu Y Dã còn chưa kịp phản ứng lại thì Chương Khánh đã quay đầu sang, trong giọng nói mệt mỏi có chút run rẩy: “Kỳ Hàn, đủ rồi.”

“Làm sao, tôi phá hỏng chuyện tốt tay trái ôm ấp thiên kim của khách sạn sang trọng tay phải ôm ấp đàn em thâm tình của anh Khánh rồi à?”

Chương Khánh nhắm mắt lại: “Kỳ Hàn, năm đó là do anh yếu đuối, không thể cùng Trần Trăn đi đến cùng, em có thể oán trách anh. Nhưng chuyện bịa đặt này, em đừng nói ra trong lúc tức giận nữa, đối với mọi người đều không tốt.”

Uông Kỳ Hàn vỗ tay: “Không hổ là anh Khánh, tôi thực sự là bị thuyết phục rồi, nghe xem lời này có bao nhiêu tốt đẹp, cái gì mà ‘bịa đặt’… bịa đặt mẹ nó có quỷ ấy! Đàn em của anh yêu thầm anh nhiều năm như vậy, anh lại coi là lẽ đương nhiên mà hưởng thụ, năm đó Trần Trăn yêu anh đến mù quáng, anh tưởng tôi cũng mù sao?!”

Hai tay Chương Khánh đều đang run, anh hít một hơi sâu rồi tiến lên trước hai bước: “Kỳ Hàn, em có gì bất mãn với anh thì chúng ta nói riêng, anh sẽ giải thích rõ ràng với em, chúng ta quay cho xong cảnh này trước có được không?”

Uông Kỳ Hàn lạnh lùng nhìn anh ta: “Ai với anh là ‘chúng ta’? Anh muốn quay cho xong? Vậy thì tôi càng không thể thuận theo ý anh.”

Khâu Y Dã muốn mở miệng nhưng lại bị thủ thế của Chương Khánh ngăn lại. Anh nói với Uông Kỳ Hàn: “Nếu đã như vậy thì em đợi anh một lát.”

Chương Khánh không biết đã nói gì với Chung Lạc Cương mà khuôn mặt Chung Lạc Cương u ám, cuối cùng dùng ánh mắt cảnh cáo Chương Khánh, sau đó xoay người kêu trợ lý đạo diễn sắp xếp cho nhân viên trường quay thu dọn đồ đạc.

Nhìn thấy Chương Khánh quay về, khuôn mặt Uông Kỳ Hàn cũng u ám không kém: “Vẫn là anh Khánh có mặt mũi, Chung Lạc Cương còn phải nể mặt.”

“Kỳ Hàn, chúng ta tâm sự.”

Không biết Chương Khánh và Uông Kỳ Hàn nói chuyện ra làm sao, cả hai người không những không xuất hiện vào thứ bảy mà sáng ngày chủ nhật cũng không thấy bóng đâu. Chiều ngày chủ nhật có người nhìn thấy Chương Khánh đeo khẩu trang được trợ lý che chở quay về khách sạn, còn Uông Kỳ Hàn với vết thương trên trán vừa mới được cầm máu đi tìm Chung Lạc Cương.

Chung Lạc Cương ngồi trên vali gẩy tàn thuốc: “Sau này Chương Khánh và Khâu Y Dã vẫn còn cảnh quay ở đại học X, người đại diện của cậu tự đi tìm giám chế mà cân chỉnh,” Ông liếc nhìn vầng trán sưng đỏ của Uông Kỳ Hàn: “Rất tốt, ngày mai là ngoại cảnh của ‘hành động tiêu diệt’, cậu đã bớt không ít việc cho thợ trang điểm.”

Buổi chiều cùng ngày, toàn bộ tổ A của đoàn phim《Quả Mọng》bay đến thành phố J ở phía Tây Bắc, sau khi hạ cánh lúc bảy giờ, đoàn phim thuê ô tô rồi lái mất gần ba tiếng về phía Bắc. Hai bên đường tối đen như mực, hoàn toàn không có tín hiệu sóng.

Khâu Y Dã ngồi trong xe quấn chặt áo phao, thầm nhủ may mà lúc xuống máy bay có tín hiệu nên đã gửi tin nhắn cho Hạ Khôn trước, ở nơi hoang vu lạnh lẽo như vậy, không biết mấy ngày sau này liệu có tín hiệu hay không.

Tối chủ nhật, Hạ Khôn đuổi một cổ đông bị Đỗ Ân Long xúi giục đến gây chuyện, đứng xuất thần trước cửa sổ sát đất của văn phòng.

Hai nhà Đỗ – Lâm, cộng thêm một nhánh nhà họ Đỗ ở thành phố H, nửa năm gần đây hành động có hơi nhiều. Thứ bọn họ muốn ‘chơi’ lại đều là những thứ không thể công khai, trừ những chướng ngại vật trong kinh doanh ra thì còn thuê một số kẻ rác rưởi nằm vùng, thật khiến người ta chướng mắt. Nếu như đã muốn chơi, vậy thì không bằng chơi lớn một chút.

Hạ Khôn để lại tin nhắn cho Từ Vãng, vốn định tắt máy rồi về nhà, nhưng đột nhiên lại nhớ đến điều gì đó, hắn đeo tai nghe lên, bấm vào tập tin âm thanh.

“… thiệt thòi cho cậu đến tận bây giờ vẫn cứ lẽo đẽo theo sau. Sao thế, năm đó làm pháo hôi chưa đã ghiền đúng không? Ồ, trước đó Trần Trăn còn sống thì không đến lượt cậu, bây giờ trở ngại cuối cùng cũng đã mất, cậu cảm thấy có thể leo lên sao? 

“… chậc chậc, vẫn thật là bị đàn anh của cậu chơi cho một vố rồi…”

“… bịa chuyện cái rắm ấy! Đàn em của anh yêu thầm anh nhiều năm như thế, anh lại coi là lẽ đương nhiên mà hưởng thụ…”

Vương Thành Tịch đang bận ứng phó cô gái mà mẹ sắp xếp cho mình xem mắt, lần đầu tiên cảm thấy giải thoát khi nhận được điện thoại của Hạ Khôn.

Anh ta giả bộ nghiêm mặt như lúc làm việc, thực ra trong lòng lại vô cùng nhẹ nhõm, nhưng sự nhẹ nhõm này đã kết thúc ở câu nói đầu tiên của Hạ Khôn. Giọng điệu của Hạ Khôn có sự bình tĩnh đến lạ lùng, khiến anh ta không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.

“Gọi người đến dọn dẹp văn phòng của tôi. Đặt vé máy bay gần nhất đến thành phố J.”

Mặc dù không có tín hiệu trong ngôi làng nhỏ mà đoàn phim đang ở, nhưng may thay vẫn có hai đến ba vạch sóng điện thoại dao động, đủ để Khâu Y Dã xác nhận rằng Hạ khôn không hề nhắn lại cho cậu.

Cậu quấn chăn bông nằm trên chiếc giường gạch không khỏi nghĩ ngợi, lẽ nào Hạ Khôn dùng Wechat nhắn cho cậu sao? Cậu lại gửi cho Hạ Khôn hai tin nhắn nữa, tin thứ nhất nói rằng trong cái làng tối lửa tắt đèn này không có tín hiệu mạng, tin thứ hai nhắn chúc ngủ ngon.

Cậu đã ngủ trên máy bay và trên xe nên lúc này vô cùng tỉnh táo, làm sao cũng không ngủ được. Không gian sống có hạn, Uông Kỳ Hàn và trợ lý của anh ta cùng cậu và Tiểu An ở chung một phòng. Khâu Y Dã tay chân nhẹ nhàng lật người rời giường, quấn chăn bông đi ra ngoài.

Cậu rõ ràng đã đánh giá thấp sự lạnh lẽo của nơi này sau khi màn đêm buông xuống, một cơn gió đêm thổi qua khiến da đầu cậu bắt đầu đau. Cậu bấm số của Hạ Khôn, lại nhận được kết quả là đối phương đã tắt máy.

Khâu Y Dã có chút bất an, nhiệt độ thấp khiến adrenaline của cậu tiết ra mạnh mẽ hơn, dẫn đến việc vô cùng muốn đi tiểu. Cậu do dự chốc lát, cảm thấy chắc chắn sẽ không thể ngủ ngon với cái cảm giác khó chịu này, cuối cùng đi về phía túp lều tranh.

Đây là túp lều tranh lâu đời nhất mà đoàn phim đã trả thêm tiền để những bóng đèn nhỏ trong túp lều tranh được phép hoạt động liên tục vào ban đêm. Tuy nhiên công suất của những bóng đèn này quá thấp, Khâu Y Dã vốn dĩ đã quáng gà sẵn, bị gió lạnh thổi một phát thì cảm thấy hơi đau đầu. Trong ánh sáng mờ tối, để rút ‘thằng em’ ra, cậu không nghĩ ngợi gì nhiều mà vén áo khoác phao dài lên.

Đúng lúc này, cậu nghe thấy một tiếng ‘bịch’ vang lên. Khâu Y Dã giật mình hoảng sợ, sờ tay vào túi áo khoác, lòng triệt để nguội lạnh.

Mười hai giờ đêm, tại ngôi làng nhỏ xa xôi hoang vắng còn chưa đầy một trăm người ở phía Tây Bắc này, điện thoại của cậu rơi xuống hố phân.