Mùa Xuân Hoang Dã

Chương 43




Thiện Trung Vĩ nhìn phôi bùn trong tay Khâu Y Dã, sự hoài nghi lại càng nhiều lên: “Với tay nghề của cậu, vì sao lại đến chỗ này của tôi để tìm việc?”

Cậu chàng này chỉ làm một cái bình có hai quai cầm, mặc dù tốc độ không tính là nhanh nhưng lại không thăm dò được tay nghề của cậu rốt cuộc ở trình độ nào. Tay nghề của hai người học trò đã bỏ lên thành phố lớn của Thiện Trung Vĩ còn kém hơn cậu chàng này, hai đứa kia có thể rời đi, cậu chàng này lại không có lý gì mà không tìm được chỗ làm.

Trên tay Khâu Y Dã toàn là bùn, cậu chống khuỷu tay lên hai bên đầu gối, bất giác cắn môi dưới, sắc mặt có chút cứng ngắc, cũng không có biểu cảm rõ ràng, nhưng đôi mắt hơi dùng sức mở lớn với ánh mắt dao động bất định nhìn chằm chằm vào phôi bùn đã phơi bày sự đấu tranh nội tâm của cậu.

Hơn nửa giờ trước, Khâu Y Dã dìu Tưởng Thanh Duy đi theo vợ chồng Thiện Trung Vĩ vào một khu làm việc lớn của tòa nhà trệt bên cạnh tòa nhà nhỏ, nói với hai vợ chồng rằng sợ em trai hô hấp không thuận, có thể mở cửa sổ không. Hai vợ chồng rất tốt bụng, thấy dáng vẻ không thoải mái của Tưởng Thanh Duy, hơn nữa nhiệt độ bên ngoài mặc dù không cao nhưng trong khu làm việc này không đốt lò nên cũng không có bao nhiêu ấm áp, mở cửa sổ cũng không sao, vì vậy bèn mở cả hai cửa sổ.

Khâu Y Dã biết lúc này hai người quay phim đang núp trong chỗ tối bên ngoài cửa sổ, nỗ lực quay rõ biểu cảm trên khuôn mặt của bọn họ. Cậu nhìn không rõ được mọi thứ trong bóng tối, nhưng đại khái cũng đoán được vị trí của máy quay, cậu điều chỉnh góc mặt xong xuôi mới làm như đập nồi dìm thuyền mà mở miệng.

“Chúng tôi là người của thị trấn X, tay nghề là học được từ bố tôi, gia đình tôi có một xưởng tương tự như của anh, có lẽ còn to hơn tẹo. Sau khi tôi lên làm thợ cả thì bố tôi không làm nhiều nữa, cầm tiền trong nhà đi rồi một hai ngày, hoặc mấy ngày đều không thấy bóng dáng đâu. Sau này chúng tôi mới biết ông ấy cầm đi đánh bạc.”

Khâu Y Dã dừng lại, thở dài một hơi nhẹ đến không thể phát hiện: “Chuyện bài bạc này là một cái động không đáy. Người ta làm sao có thể để ông ấy kiếm được tiền, chắc chắn là cho chút lợi lộc trước, về sau thua lỗ lại càng nhiều. Ông ấy đem tiền vốn của tôi và của vợ Tiểu Duy để trả nợ, sau đó muốn thắng lại số tiền ấy nên đã đi vay nặng lãi. Chắc chắn vẫn chưa trả đủ nên ông ấy bị đánh rất nhiều, tay chân đều gãy xương, về sau chạy trốn rồi. Đám người đó ngày nào cũng đến đập phá đồ, người trong xưởng không làm việc được, hầu hết đều đã bỏ đi. Tôi bán xưởng gốm, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều tiền. Bọn họ sợ chúng tôi cũng chạy trốn nên giữ giấy tờ chứng nhận của chúng tôi. Một mình tôi có thể chịu đựng được, nhưng sức khỏe của Tiểu Duy đã không tốt từ nhỏ, gần đây nó càng ngày càng… Tôi sợ…”

Như sợ những gì mình nói sẽ trở thành sự thật, nhưng cậu mặc kệ rồi nói tiếp: “Mấy ngày trước bọn họ nghĩ lễ mùng 1 tháng 5 nên ăn chơi điên cuồng, trông coi cũng lỏng lẻo hơn, tôi liền dẫn theo Tiểu Duy trốn thoát. Tôi đã nghĩ trước tiên dựa vào tay nghề để kiếm ít tiền, sức khỏe của Tiểu Duy tốt hơn chút, sau đó lại quay về. Ở thành phố lớn tuyển người đều phải có giấy tờ chứng nhận, tôi băn khoăn không biết ở huyện thành có tìm được việc không. Đúng lúc ở trên đường nghe một người hảo tâm nói rằng chỗ này của anh đang thiếu người nên đến xem sao.”

Cuối cùng, lúc Khâu Y Dã nhìn vợ chồng Thiện Trung Vĩ, trong mắt lộ rõ vẻ cầu xin, không có tự tin, nhưng vì còn phải nuôi em trai nên không nhìn thấy chút phiền muộn oán giận nào.

Từ thị trấn X chạy trốn đến đây, có lẽ trên người cũng không còn bao nhiêu tiền, rõ ràng sông có thể cạn núi có thể mòn, nhưng lại không mất đi khí khái, xem ra nếu như chỗ này của Thiện Trung Vĩ không thu giữ bọn họ, cậu cũng sẽ không vẫy đuôi cầu xin, mà là đi làm cu li gánh gạch.

Thiện Trung Vĩ chưa kịp nói gì thì vợ ông đã lên tiếng trước: “Chàng trai trẻ này, làm bùn làm đến ngốc luôn rồi hả? Không dễ gì mới trốn thoát được, còn định quay về làm gì nữa? Thẻ căn cước có thể làm lại sau mà.”

Một bên của của tòa nhà này là khu làm việc, bên còn lại là nhà kho, vốn không chứa nhiều đồ, gần đây thành phẩm quá ít, còn trống một khoảng lớn, đúng lúc có thể cách ra để làm chỗ ngủ cho Khâu Y Dã và Tưởng Thanh Duy, đặt một khung gỗ thấp rồi trải chăn lên là thành giường rồi.

Vợ của Thiện Trung Vĩ còn mang cho bọn họ một cái chăn điện, một ấm đun nước và hai vỉ thuốc cảm, nhìn dáng vẻ ‘ơn cứu mạng không gì báo đáp’ của hai anh em bọn họ, bà có hơi đau lòng, bảo bọn họ rằng nhà bếp cạnh khu làm việc, ở góc Đông Nam của cái sân này, buổi sáng thức dậy thì tự nấu ăn.

Sau khi người phụ nữ rời đi, cả hai người không thấy có động tĩnh gì ở trong sân nữa mới từ bên trong mở cánh cửa nhỏ để xuất hàng hóa ở bên cạnh nhà kho ra cho hai anh quay phim đi vào.

Anh quay phim giơ ngón cái với bọn họ, mặc dù đã được thông báo trước rằng đây là nhóm cần phải đặc biệt chú ý, nhưng thật không ngờ bọn họ có thể ‘chơi’ thành như vậy. Anh quay phim đã quay chụp lại hoàn cảnh chỗ ở của hai người bọn họ, sau đó hỏi bọn họ có dự định nào khác vào buổi tối hay không.

Sau khi Khâu Y Dã cho Tưởng Thanh Duy uống thuốc cảm rồi giúp cậu ta chui vào túi ngủ đắp chăn điện nghỉ ngơi trước, cậu lấy ra một chiếc điện thoại thông minh không lắp thẻ sim và bật nó lên để bắt mạng không dây. Có lẽ trong tòa nhà nhỏ có wifi, nơi này lại gần tòa nhà đó nên có một hai vạch tín hiệu. Cậu đã thử dùng tên bính âm và tên viết tắt của vợ chồng Thiện Trung Vĩ, nhưng đều không phải là mật khẩu wifi. Hôm nay đã quá muộn rồi, không tiện đi hỏi mật khẩu, cậu nói với hai anh quay phim rằng không còn chuyện gì nữa rồi đưa bọn họ ra ngoài từ cánh cửa nhỏ.

Thiện Trung Vĩ biết rằng sản xuất bát đĩa thông thường chắc chắn không bằng so với sản xuất theo lô của nhà máy, vì vậy những năm gần đây ông đã làm gốm sứ với tên gọi ‘sản phẩm thủ công truyền thông’, ‘cổ sơ mộc mạc’, ‘trở về thiên nhiên’. Cách làm không phức tạp, mấu chốt là hình dạng nhất định phải mang theo dấu vết thủ công có ‘tay nghề’, chọn màu men cũng phải đủ văn nghệ.

Điều này đối với Khâu Y Dã mà nói thì không có gì khó, dù sao cũng là làm theo những thành phẩm của Thiện Trung Vĩ, nhưng nó hoàn toàn khác với việc trước đây cậu xem làm gốm là một sự hưởng thụ, còn bây giờ cường độ làm việc vô cùng cao, mới một ngày thôi mà eo muốn đứt lìa, chẳng trách con trai và học trò của Thiện Trung Vĩ đều không làm nữa.

Buổi tối hai ngày sau, Khâu Y Dã nằm trên giường gỗ, Tưởng Thanh Duy giẫm thắt lưng cho cậu, tuy là dây thần kinh đau của cậu không nhạy cảm nhưng cậu vẫn chảy nước mắt sinh lý. Tưởng Thanh Duy rút chân về, nói với Khâu Y Dã rằng cậu ta đã hỏi được mật khẩu wifi từ chỗ vợ của Thiện Trung Vĩ.

Khâu Y Dã rất vui, lấy ra hai chiếc điện thoại thông minh từ bao tải, mỗi người một máy. Tưởng Thanh Duy tự nhắc nhở bản thân: “Bây giờ vẫn chưa thể truy cập vào bất kỳ tài khoản nào của chúng ta được, kể cả tài khoản phụ.”

“Anh Khâu, nhìn hai chiếc điện thoại này, em lại nghĩ, lúc đó nếu như bảo Tiểu An mua thêm mấy chiếc điện thoại thông minh nữa rồi chúng ta đem đi bán thì tiền chắc chắn là có nhiều và nhanh hơn đấy.”

“Bán điện thoại không giống với bán mấy thứ đồ nhỏ nhặt kia, thị trường đồ cũ vàng thau hỗn tạp, chúng ta không hiểu quy tắc nên rất dễ xảy ra chuyện. Hơn nữa, Tiểu An mua hai chiếc điện thoại loại này không bắt mắt, mua nhiều quá chắc chắn sẽ bị người khác chú ý, tự nhiên sẽ bị nhóm truy sát điều tra đến. Chúng ta không thể cược quá lớn, chỉ một sơ ý nhỏ thôi cũng sẽ dẫn đến rắc rối lớn.”

Tưởng Thanh Duy gật đầu: “Anh nói đúng! Anh Khâu, rốt cuộc anh đã nghĩ những chuyện này bao lâu rồi?! Anh nên đi làm đặc công mới phải!”

Khâu Y Dã lấy từ trong bao tải ra hai cuốn sổ, Tưởng Thanh Duy cầm lên xem, tất cả đều là ghi chú.

Tưởng Thanh Duy mở to mắt: “Đây là?”

“Nguyên nhân thất bại và kinh nghiệm thành công của tất cả các nhóm trong《Crazy Stalker》bản Anh, Mỹ và Đức. Mấy ngày trước thời gian quá eo hẹp nên vẫn chưa nói với em, đúng lúc em dưỡng bệnh cũng gần khỏi rồi, hai ngày tới ngoại trừ việc đóng vai bệnh nhân ra thì không có nhiều việc lắm, em cầm lấy xem đi, sau này chắc chắn sẽ có ích. Dẫu sao thì nhan sắc của hai anh em ta gây trở ngại quá lớn, nói không chừng còn phải phân nhau hành động.”

Trong lúc Tưởng Thanh Duy đang quỳ gối xem hai cuốn sổ thì Khâu Y Dã cầm điện thoại lên mạng, hài lòng khi nhìn thấy fan của mình và fan của Tưởng Thanh Duy đã bắt đầu hành động theo kế hoạch. Cậu không khỏi mỉm cười, nhóm truy sát bây giờ chắc hẳn đang rối lắm đây, có điều đây mới chỉ là bắt đầu, điều khiến những người ‘thợ săn’ càng bực bội hơn vẫn còn đang ở phía sau.

Khi tất cả những việc nên làm đã làm xong xuôi, cuối cùng thì cậu vẫn không nhịn được mà nhớ đến Hạ Khôn. Đợi đến lúc cậu nhận ra mình đang làm gì thì tin tức về tập đoàn Thiên Thịnh mấy ngày trước đã xuất hiện trên trang trình duyệt của điện thoại.

Triều Á Tín Bảo, một công ty con trước đây của tập đoàn Thiên Thịnh, hiện nay đã bị niêm phong vì tình nghi dính líu đến buôn lậu.

Không có chỗ nào nhắc đến Phí Triều, điều này chắc chắn có liên quan đến Hạ Khôn. Sau khi đọc tin tức của một số trang web, nội dung không quá rõ ràng, khiến Khâu Y Dã cảm thấy không chỉ có hai thế lực đang đấu nhau. Cậu lại kiểm tra một số cổ phiếu liên quan, quả nhiên hầu hết đều giảm mạnh. Cậu không khỏi nghĩ, cho dù không có chuyện của Phí Triều thì cũng sẽ có những chuyện khác, có vài người mong muốn Hạ Khôn sống không được yên thân.

Mặc dù cậu nghi ngờ mối quan hệ giữa Hạ Khôn và Phí Triều, có hơi giận Hạ Khôn giải quyết hậu họa giúp Phí Triều, nhưng lúc này cậu lại lo lắng cho hắnơn, bởi vì tình thế nguy hiểm liên tiếp như sóng ngầm cuồn cuộn, cũng bởi vì không biết Hạ Khôn có đang trong trạng thái tinh thần đủ ổn định không.

Thiện Trung Vĩ càng ngày càng yên tâm với tay nghề của Khâu Y Dã, một ngày nọ ông lấy cho Khâu Y Dã xem một bức ảnh chiếc bình gốm tráng men hình bồ câu, hỏi Khâu Y Dã có thể bắt chước được không.

Khâu Y Dã càng nhìn bức ảnh thì càng thấy quen mắt, hỏi Thiện Trung Vĩ còn những tấm ảnh chi tiết khác không. Thiện Trung Vĩ lại lấy ra mấy tấm ảnh chụp ở các góc độ khác nhau. Cuối cùng thì Khâu Y Dã cũng xác định được, chiếc bình này là tác phẩm của cậu vào năm ngoái, hai tháng trước chị Hà đã giúp cậu bán nó trong một cuộc bán đấu giá hàng thủ công.

Cậu không khỏi nhớ đến những thứ mà mình đã làm mấy ngày nay, ban đầu cậu cho rằng tất cả chúng đều là tác phẩm của Thiện Trung Vĩ, nhưng bây giờ lại phát hiện ra chúng rất có khả năng là đồ mô phỏng tác phẩm của những người khác. Điều này là trái với nguyên tắc — không gian tồn tại của các tác phẩm gốc hầu như đều bị triệt tiêu theo cách này. Thiện Trung Vĩ là người tốt khi đã giúp đỡ bọn họ, nhưng lại kinh doanh theo cách này thì thật sự…

Thay vì làm tổn hại đến lợi ích của các nghệ thuật gia gốc khác, không bằng mô phỏng của chính mình vậy, dù sao thì chiếc bình đó của cậu cũng đã bán rồi, không thu được lợi nhuận gì nữa. Cậu nói với Thiện Trung Vĩ rằng mình có thể làm được, Thiện Trung Vĩ nhìn thấy cậu làm quả thật rất giống, nên đã đưa đơn hàng này cho cậu.

Vào buổi trưa ngày thứ chín tại nhà họ Thiện, vợ chồng Thiện Trung Vĩ mua về một xe thịt thà rau củ trái cây các loại, nói rằng gia đình em gái của ông tối mai sẽ đến. Hai ngày nay Tưởng Thanh Duy thường giúp vợ Thiện Trung Vĩ nấu cơm, thuận miệng hỏi có bao nhiêu người. Bà vợ nói có bốn người, hai vợ chồng, với một đứa con gái và một đứa con trai.

Khâu Y Dã lưu ý điều này, hỏi cô con gái bao nhiêu tuổi.

Vợ Thiện Trung Vĩ nhìn cậu cười: “Hai mươi tư tuổi rồi, đang làm y tá ở bệnh viện huyện.” Bà nhủ thầm con người cậu nhóc này thực ra không tồi, đẹp trai, tính cách tốt, có thể chịu được khổ lại có tay nghề, tuy điều kiện gia đình hơi kém chút, nhưng không có mẹ chồng quản, cũng không phải là không thể cân nhắc.

Khâu Y Dã ngoài mặt thì tâng bốc nói thật tốt, nhưng trong lòng lại nói không xong rồi.

Sau bữa trưa, cậu tìm Tưởng Thanh Duy, hai người ở trong góc bàn bạc xem làm thế nào để chào tạm biệt với nhà họ Thiện.

Một cô gái ở độ tuổi hai mươi, nhưng nếu xem tivi hay lướt mạng thì tỷ lệ nhận ra cậu hoặc Tưởng Thanh Duy là rất cao. Một người diễn kịch thì vẫn được, nhưng nhan sắc hai người kết hợp với nhau lại khiến người ta không dễ bỏ qua. Hơn nữa, bây giờ cũng là lúc phải tiếp tục đi tới đích, nếu không càng về sau lại càng gấp.

Đêm đó bệnh cũ của em trai tái phát, ho gần như hộc máu, anh trai lòng như lửa đốt, cầm tiền công làm được trong mấy ngày qua từ chỗ vợ chồng Thiện Trung Vĩ rồi đưa em trai đi bệnh viện khám bệnh. Ngày hôm sau, vợ Thiên Trung Vĩ tìm thấy một tấm thiệp cảm ơn mà em trai đang viết dở và một chiếc khăn màu lá phong được gói thành món quà ở trong nhà kho, còn hai anh em không quay lại nữa.