Mùa Xuân Hoang Dã

Chương 35




Mồ hôi theo xương quai xanh chảy xuống cơ ngực, cùng đầu v* nhấp nhô theo cơ thể lên xuống bị văng ra, đúng lúc đập vào dưới mắt Hạ Khôn, trông giống như giọt nước mắt. Khâu Y Dã ngồi trên eo hắn, khẽ nhắm mắt cắn chặt môi dưới, trong lúc đứng lên ngồi xuống tự tìm được điểm thoải mái nhất, bất giác rên thành tiếng, run rẩy và cố gắng giữ tiết tấu.

Khâu Y Dã của tối nay có vẻ càng cởi mở hơn lúc trước, cho dù là nụ cười hay là tiếng thở dốc, ngay cả bàn tay đang chống trên đùi Hạ Khôn cũng quyến rũ hơn hẳn trước đây, đầu ngón tay không nặng không nhẹ xoa lên da thịt hắn. Cuối cùng Hạ Khôn cũng không nhịn nổi, bỏ qua lời hứa ‘Tôi sẽ nằm yên không động’ của mình lúc trước, nắm lấy hông Khâu Y Dã, kịch liệt đong đưa eo mông một cách nhanh chóng, tiếng da thịt va vào nhau ẩm ướt và dính nhớp càng đốt thêm một ngọn lửa cho tình cảnh lúc này.

Giọng điệu của Khâu Y Dã thay đổi, làm sao còn nhớ được Hạ Khôn vừa rồi nói cái gì, thậm chí cậu còn không biết lúc này mình đang nói cái gì.

“Aa… không không không… nhanh quá rồi… ừm… đúng… haa, nhanh hơn đi…”

Những giọt nước mặn chát rơi xuống giữa đống chăn đệm hỗn loạn, không biết là nước mắt hay là mồ hôi.

Sau cuộc mây mưa, Khâu Y Dã thường nằm im tại chỗ một lúc, ánh mắt vô hồn, còn Hạ Khôn cũng nằm bên cạnh không lên tiếng, đợi đến khi Khâu Y Dã đi tắm mới lột ga giường bỏ vào máy giặt.

Khâu Y Dã đắp tấm chăn dính bẩn lên bụng, nhắm hờ mắt: “Ngày mai tôi phải chụp hai bộ ảnh cho tạp chí, sau đó sẽ đi thành phố B.”

Hạ Khôn chống người dậy: “《Crazy Stalker》không phải là ngày 8 tháng 5 mới bắt đầu sao?”

“Có hai ngày để chuẩn bị và ghi hình trước, hơn nữa… tôi muốn đi thăm em trai. Nó được nghỉ Quốc tế Lao động, chị gái tôi cũng từ thành phố Q bay qua, cùng nhau nghỉ lễ ở thành phố S. Hạ tổng cũng về thăm bố mẹ trong kỳ nghỉ dài này chứ nhỉ?”

Ở một nơi mà Khâu Y Dã không nhìn thấy, Hạ Khôn khẽ nhíu mày bởi hai chữ ‘Hạ tổng’ này: “Ừm.”

Khâu Y Dã trở mình, nhếch một bên khóe miệng: “Đợi đến lúc gặp lại cũng là tháng sáu rồi, vậy… anh có muốn làm thêm lần nữa không?”

Hạ Khôn mặt không biểu cảm nhìn cậu, không lên tiếng.

Khâu Y Dã nhún vai, xoay người chuẩn bị rời giường. Không ngoài dự đoán, Hạ Khôn đã chặn cậu lại trước khi cậu đến mép giường. Cậu quay lưng về phía Hạ Khôn, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt.

Hạ tổng, ai mà không muốn mưu cầu hoan lạc chứ?

Sau khi phòng tắm vang lên tiếng nước, Hạ Khôn khoác áo choàng tắm, từ danh bạ điện thoại tìm được tên Hạ Chính Tường.

“Bố, bố vẫn chưa ngủ ạ?”

Lần đầu tiên Hạ Chính Tường nhận được điện thoại của Hạ Khôn lúc nửa đêm, không tránh khỏi lo lắng: “Vẫn chưa. Xảy ra chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì cả. Con nghĩ chắc là mẹ đã ngủ rồi nên gọi cho bố. Ngày mùng 1 tháng 5 này bố mẹ có trở về nhà cũ không?”

“Dạo này bận nhiều việc quá nên không trở về. Sao thế?”

“Vậy nghỉ lễ con đến thành phố S thăm bố mẹ.”

Một nhà ba người Hạ Chính Tường không có truyền thống cùng nhau đón lễ mùng 1 tháng 5. Ông cảm thấy Hạ Khôn nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó, không tiện nói rõ qua điện thoại nên ông không hỏi nhiều, chỉ dặn dò hắn nghỉ ngơi sớm.

“Bố cũng đừng để mệt quá.” Hạ Khôn ngừng một lúc rồi nói thêm một câu: “Đừng suốt ngày để mẹ con làm ấm giường trước.”

Hạ Chính Tường tháo kính lão xuống rồi nhéo khóe mắt, khóe miệng khẽ mỉm cười, thầm nghĩ có lẽ con trai đang yêu đương rồi.

***

Buổi chụp ảnh tạp chí vào buổi sáng diễn ra khá suôn sẻ.

Nhiếp ảnh gia có danh tiếng không nhỏ trong nghề, là người được mời riêng, cũng là người đứng đầu hai tạp chí thời trang hạng nhất nổi tiếng nhất trong nước, không chỉ có người mẫu siêu mẫu, rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng đều nhắc đến y mỗi khi đăng ảnh. Đây là lần đầu tiên y hợp tác cùng Khâu Y Dã, trước đó y chỉ biết Khâu Y Dã là một nam diễn viên đang phất lên trong ngành diễn xuất, xem qua ảnh của cậu trên Weibo thì không có nổi hai tấm lọt mắt, cho nên cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng.

Trước khi bắt đầu chụp ảnh, y nhìn Khâu Y Dã đang chào hỏi nhân viên với ánh mắt khinh thường, trong lòng khinh bỉ mà nghĩ, nhìn thì khá là ăn ảnh, nhưng trông vô hồn và không có nét độc đáo, vô vị. Nếu không phải có hai đám người trước sau tìm tới hắn, hắn sẽ không dành một giây đồng hồ nào cho một nghệ sĩ nhỏ bé như vậy.

Nhưng mà không bao lâu sau, y kinh ngạc phát hiện, lúc Khâu Y Dã trang điểm xong và đứng dưới ánh đèn, trợ lý nhiếp ảnh gia chỉnh lý lại trang phục cho cậu rồi lui ra, cậu lập tức như biến thành một người khác, khí chất hoàn toàn thay đổi – không rõ bộ quần áo mô-tô này được làm ra vì cậu hay là cậu vì bộ quần áo mô-tô này mà được sinh ra. Nhiếp ảnh gia nhìn chằm chằm vào ống kính, dường như có thể nghe thấy nguồn cảm hứng đang rạo rực trong đầu, không khỏi liếm môi.

Sau khi kết thúc buổi chụp ảnh, hai người bắt tay và cảm ơn nhau, Khâu Y Dã cảm thấy ngón tay của nhiếp ảnh gia cào nhẹ một cái vào lòng bàn tay mình. Cậu làm như không có chuyện gì xảy ra, lễ phép tạm biệt.

Nhiếp ảnh gia cười đầy ẩn ý: “Sau này gặp lại, Y Dã.”

Sau khi đi ra ngoài, Tiểu An nhíu mày nói: “Anh Khâu, ánh mắt của cái tên Laurence kia nhìn anh quá trắng trợn rồi.”

“Nhìn mặt anh này.”

Tiểu An bối rối: “Mặt anh làm sao cơ?”

“Anh cảm thấy da gà nổi lên tận mặt rồi.”

Tiểu An ôm bình nước ấm của Khâu Y Dã, cười ngây ngốc.

Khâu Y Dã nhờ Tiểu An buổi chiều đến đưa mình ra sân bay, cậu hẹn Cảnh Tử Vinh đến Zelo ăn trưa.

“Sao lúc nào cậu hẹn tôi cũng vào buổi trưa thế, đến cả rượu cũng không thể uống.” Cảnh Tử Vinh tiếc nuối trả lại menu rượu cho người phục vụ, quy củ mà gọi món khai vị cùng món chính.

“Cứ làm như buổi tối cậu có thời gian ăn với tôi vậy.”

“Nếu như cậu chịu làm cơm thì tôi chắc chắn có thời gian. Cậu nói xem, đã bao lâu rồi tôi chưa được ăn thịt lươn nướng với thịt heo kho quẹt của cậu rồi?”

Khâu Y Dã thở dài: “Tôi cũng lâu lắm rồi không được ăn. Chờ tôi trở lại đã, nhưng mong là không quá tệ.”

“Chốt rồi đó nhé, đợi đã, tôi phải đưa nó vào danh sách việc cần làm trong tháng tới.” Cảnh Tử Vinh vừa nói vừa mở phần ghi chú trong điện thoại của mình, đúng lúc thấy một lời nhắc bật lên: “Ồ, đúng rồi, lần trước cậu đưa tôi một tấm thẻ, cậu có đếm số tài khoản hàng tháng không đấy?”

Khâu Y Dã nói một con số, Cảnh Tử Vinh nghi hoặc ngẩng đầu: “Tiền này của cậu thực sự không có vấn đề gì chứ? Trong hai tháng đầu thì đúng là con số này, nhưng từ tháng thứ ba trở đi lại là con số gấp đôi.”

Khâu Y Dã hơi nhíu mày: “Gấp đôi?”

“Cậu không biết sao?”

Khâu Y Dã đoán có lẽ là Hạ Khôn đã ‘tăng lương’ cho mình. Đây là thể hiện sự hài lòng đối với sự ‘phục vụ’ của cậu sao?

“Tiền không có vấn đề gì cả, tôi trở về sẽ xác nhận lại. Lợi nhuận thì sao?”

“Tàm tạm, giao cho đồ đệ thứ ba của tôi để luyện tay nghề rồi, vận khí của thằng nhóc đó không tệ.” Cảnh Tử Vinh vừa nói, vừa từ bên cạnh lấy ra một tập tài liệu mỏng trong túi đựng tài liệu: “Tình hình hiện tại đại khái là như thế này.”

Khâu Y Dã nhận lấy rồi lật xem: “Thôi đi, cái này gọi là vận khí kém sao? Có người đồ đệ như thế này cậu giữ nổi sao?”

Cảnh Tử Vinh nhún vai: “Còn chưa biết được đâu, dù sao thì thằng nhóc đó vẫn còn đang nhờ cậy ở chỗ tôi kia kìa.”

Khâu Y Dã nhìn hắn một cái: “Tiểu Cảnh à, thủ đoạn không tồi.”

Cảnh Tử Vinh gắp một lát sashimi cá ngừ kèm bơ trong đĩa của mình: “Chuẩn đấy.”

“Đừng nói là tôi không nhắc nhở cậu, tâm tư nhiều quá cẩn thận lật thuyền. À, nhớ cảm ơn cậu ấy hộ tôi.” Khâu Y Dã cười càng sâu: “Mặt khác, tôi nghĩ số tiền này có thể dùng vào việc gì tiếp theo rồi.”

Thành phố S vẫn chưa chuyển ấm, mưa xuân tí ta tí tách rơi xuống như lông trâu, độ ẩm không khí gần như bão hòa, dường như khi hít thở, trong mũi đều là hơi nước.

Khâu Y Dã xuống máy bay, ngay cả hành lý cũng không kịp đem về khách sạn, trực tiếp dẫn theo Tiểu An gọi xe đi đến đài Hải Châu.

Năm tiếng trước, Khâu Y Dã nhận được cuộc gọi từ Thư Dư khi đang chờ máy bay ở thành phố B, bảo cậu sau khi đến thành phố S thì trước tiên đến đài Hải Châu để quay một kỳ của《Khách Mời Ngôi Sao》. Tất nhiên, ‘ngôi sao’ không phải là cậu, mà là nam chính Tống Cảnh Dương của《Thượng Hải Phong Vân》, cậu là người trợ giúp với tư cách khách mời.

Lượt quảng bá đầu tiên của《Thượng Hải Phong Vân》sắp kết thúc, bên phía nhà sản xuất và tuyên truyền có ý định sử dụng những tin đồn thổi về mối quan hệ bất hòa của hai bọn họ để tạo một làn sóng nhiệt độ. Nhà đài Hải Châu phát sóng muộn hơn nhà đài Hoa Quả một ngày, nhưng bởi vì thời gian phát sóng là khung giờ vàng, rating cũng không kém hơn nhà đài Hoa Quả là bao nên bọn họ nghĩ rằng đáng giá để làm một buổi quảng bá cho đại kết cục của《Thượng Hải Phong Vân》. Hai nhà đài ăn nhịp với nhau, nảy ra ý tưởng cho hai người bọn họ cùng nhau tham gia một chương trình trò chuyện nổi tiếng.

Có vẻ như tất cả mọi người đều lo lắng về mối quan hệ của hai người, sợ rằng sẽ xảy ra vấn đề trong lúc ghi hình. Tiểu An tức giận nói: “Anh Khâu, bọn họ đúng là đang bắt nạt anh tốt tính, sẽ không tức giận với người khác.”

Khâu Y Dã cười: “Tức giận cái gì chứ, bất hòa đều là tung tin mà ra. Hơn nữa, cái tin đồn này cho tới thời điểm hiện tại thì anh mới là người có lợi hơn, có lẽ người không vui sợ rằng chính là Tống Cảnh Dương ấy.”

Thực sự là bị Khâu Y Dã nói trúng, mặt Tống Cảnh Dương dài ra như cái bơm khi nhìn thấy cậu. Khâu Y Dã thầm biết bởi vì bị Thành Hân hố một vố nên Tống Cảnh Dương mới đồng tình với cậu, thế là làm như không nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tống Cảnh Dương, sau khi chào hỏi xong, cậu việc nào ra việc nấy mà cùng cậu ta khớp lại kịch bản.

Tống Cảnh Dương là một diễn viên phim truyền hình hạng nhất đang nổi, thu hút fan không chỉ dựa vào nhan sắc mà còn bởi khả năng giải trí cao. Cậu ta ngồi đối diện MC với gương mặt thành thật, mỗi một câu hỏi đều trả lời bằng năng lượng tích cực mà không mất đi sự hóm hỉnh và hài hước.

Sau khi ghi hình được một nửa thì Khâu Y Dã lên sân khấu, bầu không khí thoải mái và vui vẻ lúc trước lập tức trở nên vi diệu. Trên khán đài đều là fan của Tống Cảnh Dương, lúc Khâu Y Dã lên sân khấu thậm chí còn không có nhiều tiếng vỗ tay.

MC có vẻ là muốn hiệu quả như thế này, hỏi Khâu Y Dã có cảm giác như đang tác chiến trên sân khách hay không.

Khâu Y Dã trông có vẻ hơi ngơ ngác khi được hỏi: “Hôm nay phải chơi game gì sao? Tôi cứ nghĩ chỉ trò chuyện thôi chứ.”

MC bật cười: “Haiz, Tiểu Khâu không trả lời theo kịch bản nha. Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể thông báo nhắc nhở trước, phân đoạn đặc biệt chốc nữa sẽ là một trò chơi nhỏ, còn có một khách mời trợ giúp đặc biệt, các vị khán giả đang ngồi xem trước màn hình TV xin đừng rời đi, chúng tôi sẽ lập tức quay lại ngay.”

Sau đó MC không còn đưa ra bất kỳ ý nghĩ kỳ quặc nào nữa, các câu hỏi đều dựa theo kịch bản, kể về những chuyện thú vị trong lúc quay phim, chọc cho mấy nhân vật chính đều mắt chữ A mồm chữ O. Khâu Y Dã là một người giỏi trong việc phụ họa pha trò, gánh nặng thần tượng đều giao cho Tống Cảnh Dương, cậu phụ họa vào đúng thời điểm, làm thật tự nhiên và không dấu vết, bầu không khí ở hiện trường có thể so sánh ngang với buổi chuyên diễn tấu nói.

“Đã trò chuyện lâu vậy rồi, chúng ta nên đứng dậy vận động tay chân một chút. Tiếp sau đây là phân đoạn đặc biệt của chúng tôi.” MC tạm dừng một lúc để dành thời gian cho việc chỉnh sửa hậu kỳ.

“Nếu như hai vị đi khiêu vũ, sẽ hy vọng bạn nữ của mình sẽ mặc váy gì?”

Tống Cảnh Dương nói hy vọng bạn nữ mặc đẹp một chút. Khâu Y Dã nói hy vọng quần áo của cả hai sẽ ăn hợp nhau, tốt nhất là vừa nhìn liền biết là một đôi.

Nhân viên hậu cần đẩy một cái giá treo đầy những chiếc váy của nữ giới, MC yêu cầu hai người chọn một chiếc váy mà bọn họ hy vọng bạn nữ của mình mặc.

Kịch bản trong tay bọn họ không hề có đoạn này, hai người đều rất cẩn thận chọn lựa, thầm nghĩ nếu nói có khách mời đặc biệt, có lẽ chính là muốn nâng đỡ một tiểu hoa nào đó, muốn sau khi mặc thử xong sẽ chê bài phẩm vị của bọn họ. Tống Cảnh Dương vì muốn bảo vệ hình tượng của mình, chọn một chiếc váy công chúa lệch vai bằng vải voan màu hồng. Khâu Y Dã nhìn lướt qua bộ âu phục màu xanh đậm của mình, chọn một chiếc váy dạ hội đuôi cá có cổ chữ V khoét sâu màu xanh sapphire.

Lúc này có một nhân viên hậu cần lên sân khấu, từ hai chiếc váy được chọn lấy ra phiên bản lớn hơn của hai chiếc váy này.

MC cười xấu xa: “Bây giờ, xin được phép mời khách mời đặc biệt của chúng ta, ngài Laurence, một nhiếp ảnh gia thời trang nổi tiếng. Ngài Laurence là nhiếp ảnh gia đứng đầu của tạp chí ‘Sally’ và ‘Mỹ Nhân’, đã giành được rất nhiều giải thưởng quốc tế về chụp ảnh chân dung, là ‘chân ái’ của đông đảo nhà thiết kế thời trang và siêu mẫu nổi tiếng.”

“Xin mời Cảnh Dương và Tiểu Khâu đi ra phía sau và thay trang phục mà các bạn đã lựa chọn, ngài Laurence sẽ dùng máy ảnh của mình để lưu lại khoảnh khắc đẹp nhất của các bạn.”