Khâu Y Dã không tìm thấy Tạ Nghiêu nhưng gặp được trợ lý của Tạ Nghiêu, trợ lý nói cậu ta vẫn còn đang xã giao. Khâu Y Dã gửi tin nhắn cho Tạ Nghiêu, nói là tự mình rời đi trước rồi.
Tiết Uyển Trạch vẫn đang khiêu vũ với Vạn Song Sương, hai cô gái có vẻ khá hợp nhau. Ban đầu Khâu Y Dã định dặn bọn họ đừng về muộn quá, nghĩ một lúc vẫn là không yên tâm nên kêu bọn họ về cùng mình. Bóng mắt Tiết Uyển Trạch mờ dần, trông thật quyến rũ dưới ánh đèn của sàn nhảy, cô bối rối nhìn Khâu Y Dã, như thể bộ não xử lý không hết thông tin. Vạn Song Sương cũng uống không ít nhưng vẫn tỉnh táo, kéo Tiết Uyển Trạch còn đang hưng phấn đi theo sau Khâu Y Dã, xuyên qua đám người với vẻ mặt lẳng lơ điên cuồng gần như là mất trí.
Khâu Y Dã ngồi trong xe gửi một tin nhắn cho Hạ Khôn, nói rằng mười hai giờ có lẽ không kịp, phải muộn hơn chút. Lúc đang gõ dở chữ, Khâu Y Dã ngẩng đầu nhìn gương chiếu hậu, cảm thấy Tiết Uyển Trạch có gì đó không ổn, nhanh chóng bảo Tiểu An dừng xe ở một bên. Tiết Uyển Trạch xuống xe đi chưa được hai bước đã bắt đầu nôn, bãi nôn văng xuống lề đường và bắn lên lốp sau của xe. Vạn Song Sương định xuống xe giúp đỡ, nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt liền tái mét, ghé vào thùng rác bên đường rồi cũng nôn thốc nôn tháo.
Sau một hồi vật lộn, Khâu Y Dã đưa Tiết Uyển Trạch tới ký túc xá nghệ sĩ của công ty Minh Sơn rồi giao cô cho bạn cùng phòng, đưa Vạn Song Sương về nhà rồi giao cô cho bảo mẫu, đến lúc trở về nơi ở của mình rồi tạm biệt Tiểu An thì đã gần hai rưỡi đêm. Cậu thầm thấy không ổn, lấy điện thoại ra xem, tin nhắn gửi cho Hạ Khôn quả nhiên vẫn chưa được gửi đi. Khâu Y Dã xoa bóp thái dương, xóa dòng tin nhắn đã gõ được một nửa đi, sau đó chỉnh sửa lại, nói rằng xảy ra sự cố, hỏi Hạ Khôn đã ngủ chưa.
Đầu bên kia vẫn luôn hiển thị là ‘đang nhập’ nhưng lại không có bất cứ tin nhắn nào đến. Một lúc sau, điện thoại bắt đầu rung, báo hiệu Hạ Khôn đang gọi tới. Khâu Y Dã dùng ngón tay đã bắt đầu lạnh của mình nhấn nút nghe, giọng nói lạnh lùng của Hạ Khôn truyền đến: “Cậu đang ở đâu?”
Khâu Y Dã mặc bộ vest thường mỏng tang đứng trong gió lạnh của đêm mùa xuân phương Bắc, thành thật trả lời: “Trước cổng tiểu khu nhà tôi.”
“Đợi ở đó.”
Màn hình điện thoại tối đi.
Khâu Y Dã bỏ điện thoại vào túi, nhảy lên phía trước: “Khâu Y Dã, tổ chức cho anh một thân phận kép: là chuyên gia đàm phán, cũng là tinh anh gỡ bom. Nhiệm vụ của anh là loại bỏ nguy hiểm, bảo vệ hòa bình!”
Không biết có phải tác dụng của rượu vẫn còn hay không mà cậu không cảm thấy lạnh. Nhìn về phòng bảo vệ cách đó không xa còn sáng đèn, nhưng người trực đã ngủ rồi. Khâu Y Dã xoa hai tay vào nhau, không tới đó quấy rầy mà ngồi xuống bên cạnh bồn hoa, nghĩ cách làm sao để đối phó với phần tử khủng bố Hạ Khôn.
Hơn hai mươi phút sau, chú Phan xuất hiện bên cạnh cậu như một hồn ma trên chiếc Jaguar màu đen.
Sau khi bước vào nhà, Khâu Y Dã ngoan ngoãn dùng âm lượng bình thường nói một câu “Tôi về rồi”.
Không ngoài dự đoán, không có người đáp lại.
Khâu Y Dã thay giày, đi thẳng đến căn phòng duy nhất có ánh đèn, là thư phòng của Hạ Khôn. Cánh cửa khép hờ, Hạ Khôn không ở trong tầm mắt của cậu. Cậu gõ cửa thư phòng nhưng vẫn không có người đáp lại.
Đúng lúc Khâu Y Dã định nhẹ nhàng đẩy cửa phòng thì giọng nói âm trầm của Hạ Khôn vang lên sau lưng.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Vừa rồi Khâu Y Dã quá tập trung, giọng nói của Hạ Khôn vang lên khiến cậu cả kinh đến mức hít một hơi lạnh. Khâu Y Dã quay đầu lại, trước mắt là một khoảng tối.
Cậu hơi ngập ngừng dò hỏi: “Hạ tiên sinh?”
Bên kia không ai đáp lời, có lẽ cảm thấy câu hỏi của Khâu Y Dã rất ngu ngốc. Khâu Y Dã hết cách, chỉ có thể đắn đo nói: “Tôi có thể bật đèn lên không?”
“Hửm?” Lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn.
“Tôi bị quáng gà, nhìn không rõ ngài ở đâu.”
Vỗ một tiếng, đèn sàn ở góc phòng khách đã bật sáng. Khâu Y Dã thuận theo ánh đèn, nhìn thấy Hạ Khôn đang ngồi trên sofa bên cạnh chiếc đèn. Cậu bước tới, nhìn không rõ biểu cảm trên mặt Hạ Khôn, nhưng điều này không ảnh hướng đến việc xin lỗi trước theo kế hoạch: “Xin lỗi Hạ tiên sinh, để ngài đợi lâu rồi.”
Hạ Khôn có chút phiền chán mà nghĩ, một thời gian trước Khâu Y Dã đã thay ‘ngài’ thành ‘anh’, bây giờ lại đổi về gọi ‘ngài’ rồi.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Điều này khiến Khâu Y Dã hơi bất ngờ, so với việc cậu đến muộn hai tiếng rưỡi thì Hạ Khôn có vẻ quan tâm đến an toàn của mình hơn?
Trong lòng cậu có chút ấm áp, không nhanh không chậm kể lại ngắn gọn những gì đã xảy ra trên đường, vì để làm nổi bật tính cần thiết của việc giúp đỡ, cậu còn cố ý nhắc đến chị họ của Vạn Kính Tiên là một trong số hai cô gái.
Hạ Khôn đứng dậy, đi đến trước mặt Khâu Y Dã, gần đến mức có thể nghe thấy hô hấp của nhau, giọng nói lạnh đến đáng sợ: “Cho nên trong lòng Khâu tiên sinh, Hạ Khôn không quan trọng bằng nhị tiểu thư của nhà họ Vạn. Sao nào, không hài lòng với kim chủ hiện tại, đã bắt đầu tìm kim chủ mới?”
Lời vừa nói ra, Hạ Khôn liền cảm thấy hơi hối hận, hắn biết Khâu Y Dã không phải là người như vậy, nhưng trước mắt hắn không thể kiềm chế được cơn giận đang trên đà bùng phát của mình.
Trong suốt hai tiếng rưỡi chờ đợi Khâu Y Dã, trong lòng Hạ Khôn vô cùng bất an. Sợ Khâu Y Dã không để tâm đến việc mình có một cuộc hẹn khác, càng sợ cậu xảy ra chuyện ở tòa nhà Cửu Hoa, dù sao đó cũng không phải là một nơi an toàn. Hắn không ngừng nhớ lại dáng vẻ cá chết lưới rách của Khâu Y Dã cùng với mấy tên đàn ông mặc quần da ở Nhạn Hâm. Hắn phái người đi hỏi thăm, nhưng không có ai sau mười hai giờ nhìn thấy Khâu Y Dã ở tòa nhà Cửu Hoa, trong lúc lo lắng hắn vẫn luôn hối hận vì sao lúc ấy kiêng dè Tôn Gia ở đó mà để Khâu Y Dã một mình đi trước.
Thế mà lý do của Khâu Y Dã hóa ra là đưa hai cô gái về nhà, mặc dù đây là thái độ làm người của Khâu Y Dã nhưng hắn vẫn rất tức giận. Hắn đã không mất khống chế cảm xúc như vậy trong suốt mười sáu mười bảy năm qua kể từ tuổi dậy thì bộp chộp.
Khâu Y Dã giận đến mức muốn đánh Hạ Khôn ngay lúc đó: phỏng đoán nói mà không lựa lời của Hạ Khôn đã giáng cho lòng tự trọng của cậu một cú vả. Cậu hít một hơi thật sâu, buộc mình phải bình tĩnh lại, những lúc như thế này mà hành động theo cảm tính thì chỉ đổ thêm dầu vào lửa mà thôi.
“Hạ tiên sinh, ngài biết là tôi không có ý như vậy.”
“Ồ? Tôi không biết. Ý cậu là gì?” Mặc dù cảm thấy bản thân vô lại nhưng Hạ Khôn đã không quan tâm nữa rồi.
Lời giải thích mà Khâu Y Dã đã nghĩ sẵn trong đầu không phải dành cho câu hỏi này, cậu còn có thể có ý gì?
Người đàn ông đang tức giận ở trước mặt cậu không thấy rõ, chỉ có hơi thở nồng nặc mùi rượu là rõ ràng. Khâu Y Dã không biết mình lúc đó đang nghĩ gì, cậu lại gần rồi hôn lên khóe miệng của Hạ Khôn.
Hạ Khôn dường như sững sờ một chút, nhưng ngay lập tức nắm lấy cổ áo của Khâu Y Dã kéo đến trước mặt, hung hăng cắn mạnh xuống.
Khâu Y Dã cảm thấy bản thân như rơi vào tay của một con dã thú.
Nụ hôn đầu của cậu là một vết cắn xé đầy máu me, Hạ Khôn cắn rách môi cậu, cắn rách đầu lưỡi cậu và hút lấy máu cậu đang rỉ ra.
Khóe mắt Khâu Y Dã ươn ướt, hạ thân cũng vậy. Tay Hạ Khôn bóp mông cậu, không biết làm như thế nào cho phải mà ấn cậu lên người mình rồi dùng lực xoa nắn. Khâu Y Dã phát ra một tiếng hừ nhẹ, sau đó cảm thấy trời đất quay cuồng. Hạ Khôn đặt cậu xuống đất, sải bước tới xé áo cậu, gặm cắn ngực Khâu Y Dã cũng giống như làm với môi của cậu.
Khâu Y Dã ăn đau, nhưng lúc này lại không muốn khước từ mà đặt tay lên đầu Hạ Khôn, xoa đầu hắn giống như đang dỗ trẻ con. Trong lúc mê loạn, cậu cảm thấy Hạ Khôn ngẩng đầu lên nhìn mình một cái, sau đó hắn nắm lấy ngón tay cậu ngậm vào trong miệng.
Khâu Y Dã không biết quần của mình từ khi nào đã không còn ở trên người, nơi mà buổi chiều mới làm qua một lần không cần phải mở rộng thêm nữa, sau một cơn mát lạnh, gậy th*t thô dài nóng rực liền tiến vào.
Tốc độ đâm chọc của Hạ Khôn khiến Khâu Y Dã cảm thấy trong lòng nghẹn một bụng hỏa, mặc dù có lòng muốn để mặc Hạ Khôn trút giận nhưng ngoài miệng lại không nhịn được mà thổ lộ: “Hạ Khôn, Hạ Khôn, chậm lại đi, tôi sắp không được rồi…”
Hạ Khôn rướn người hôn lên miệng cậu lần nữa, vẫn dùng một tay giữ hai cổ tay cậu, thân dưới hoàn toàn không hề giảm tốc độ. Khâu Y Dã không còn sức lực để suy nghĩ, cậu nhắm mắt lại, cả người run lên. Tinh dịch của cậu bắn vào giữa thân thể của bọn họ, có vài giọt còn bắn đến tận quai hàm của hai người.
Hạ Khôn tự cảm thấy chịu không nổi khi chỗ kia của Khâu Y Dã co thắt thít chặt, hắn dừng lại, hôn lên tinh dịch bắn lác đác trên cằm của Khâu Y Dã.
Hạ thân khăng khít, Khâu Y Dã được bế lên, cậu treo trên cổ Hạ Khôn, lo lắng bị ngã xuống khiến đằng sau siết chặt, cảm nhận rõ ràng mỗi bước đi của Hạ Khôn đều thúc vào vùng nhạy cảm của cậu, dương v*t lại dựng thẳng và bắt đầu chảy dịch.
Hạ Khôn đặt Khâu Y Dã lên lưng sofa lớn bằng da, lật cậu lại, sau khi hôn lên mông cậu thì lập tức thúc vào trong.
Khâu Y Dã mơ hồ nhớ rằng mình đã hỏi Hạ Khôn một câu, buổi tối vì sao không vui. Nhưng cậu không nhận được câu trả lời của hắn.
Khâu Y Dã hơi lạnh, sau đó lại rất nóng, không biết sau bao lâu cậu mới mở mắt ra, gấp gáp muốn đi vệ sinh.
Rèm trong phòng ngủ được kéo kín, căn phòng được thắp sáng bằng đèn tường có màu ấm. Khâu Y Dã nhấc chăn bông lên, cảm thấy rất nặng, sau đó mới phát hiện là chăn ba lớp. Cậu không nhận ra chăn bông ba lớp có gì đó không đúng, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, đau nhức ở chỗ đó cũng không quá rõ ràng nữa. Ngay lúc đang định mở cửa phòng tắm nối liền với phòng ngủ chính thì cánh cửa phòng ngủ bên cạnh đã mở.
Khâu Y Dã nhìn thấy Hạ Khôn xuất hiện ở cửa với một cốc nước nóng, còn đang muốn nói một câu ‘Chào buổi sáng’ thì lại phát hiện mình không phát ra tiếng, trong cổ họng chỉ có tiếng khàn nghẹn ngào.
Hạ Khôn nhìn thấy Khâu Y Dã thì lập tức đặt cốc nước trong tay xuống, lấy trong tủ quần áo ra một chiếc áo choàng tắm dày cộp, khoác lên người cậu rồi buộc chặt.
“Cậu phát sốt rồi, ra khỏi phòng vệ sinh thì uống thuốc đi.”
Khâu Y Dã gật đầu, cậu cảm thấy vừa rồi Hạ Khôn muốn hôn mình, nhưng không hiểu sao hắn lại không hành động.
Đến ban ngày thì da thú thay bằng da người sao? Cậu cười nhạo Hạ Khôn trong lòng, nhưng khi bước vào nhà vệ sinh, liếc nhìn tấm gương tràn tường, cậu chửi thầm ‘Đệt’ một tiếng trong lòng.
Cảnh quay của cậu vẫn còn chưa kết thúc đâu! Thế này thì trở về đoàn phim kiểu gì?!