Mùa Xuân Hoang Dã

Chương 25




Tòa nhà Cửu Hoa nghe có vẻ là một khu dân cư cao cấp, nhưng xung quanh không có trạm xe buýt hay ga tàu điện ngầm, cũng không có trường học hay trường mầm non, hơn nữa chưa từng rao bán bên ngoài. Nó nằm phía đông của đường vành đai số 5 ở thành phố B, diện tích 56 ha, có 4 cổng chính và được canh gác cẩn mật, trên bản đồ vệ tinh cho thấy nó luôn là một khu đất hoang. Kể từ ngày được xây dựng, nó đã trở thành nơi tụ tập thường xuyên của giới nhà giàu thành phố B và thậm chí là cả nước.

Hạ Khôn bước xuống xe, Vương Thành Tịch dẫn một chàng trai đến và báo một cái tên, Liam. Hạ Khôn quét mắt nhìn một lượt, nói chung là hài lòng. Chàng trai được đào tạo bài bản, đi tới cung kính đứng chếch về sau cách một nắm tay phía bên trái của Hạ Khôn, một vị trí không quá gần nhưng lại thân thiết hơn người khác.

Hạ Quân nhìn thấy em họ Hạ Khôn của mình, choàng tay qua vai Hạ Khôn rồi cười nói: “Sao thế? Người mới không nỡ dẫn theo hả?”

“Sao anh biết em có người mới thế?”

Hạ Quân tự xưng là phong lưu chớp chớp mắt: “Giác quan thứ sáu nhạy bén.”

Hạ Khôn không tỏ ý kiến: “Chẳng phải anh cũng không dẫn người theo còn gì.”

Hạ Quân bật cười, hai người đều hiểu rõ trong lòng nhưng không nói ra, mỗi người dẫn bạn đồng hành của mình đi theo người hướng dẫn xuyên qua một khu vườn nhỏ kiểu châu Âu rồi đi vào một tòa nhà kiểu phương Tây được chiếu sáng rực rỡ.

Trên bàn có một cây bảy nhép, một cây sáu cơ, một cây K bích, đặt cược vào vòng thứ hai. (Đây là trò Texas hold’em)

Đỗ Ân Long đang trên cơ Hạ Khôn, tay trái vùi vào trong quần áo của người phụ nữ bên cạnh, xoa nắn bộ ngực của cô ta như nhào bột, thỉnh thoảng lại sờ soạng núm vú. Đầu người phụ nữ tựa vào vai Đỗ Ân Long, khóe mắt đỏ ửng, phát ra những tiếng rên rỉ nhớp nháp. Đáng lẽ đó phải là âm thanh khiến người ta đỏ mặt tía tai, nhưng sắc mặt mọi người trên bàn chơi đều bình thường. Thật ra Đỗ Ân Long không phải là người có động tác lớn mật nhất, Điền Trăn ngồi đối diện hắn đã sắp chơi đứa nhỏ bên cạnh bắn luôn rồi.

Đỗ Ân Long liếc nhìn Hạ Khôn, lại thêm năm mươi chip nữa. Từ lúc lên bài đến giờ, Đỗ Ân Long đều kìm chặt Hạ Khôn, không chút do dự nâng mức cược. Người tinh mắt đều nhìn ra được, tối nay Đỗ thiếu gia muốn đánh một trận sống mái với Hạ Khôn.

Ân oán giữa nhà họ Đỗ và Hạ Khôn có thể bắt nguồn từ việc Hạ Khôn về nước tiếp quản tập đoàn Thiên Thịnh – trước khi Hạ ngũ gia thoái vị thì trong tay nhà họ Đỗ có 36,3% cổ phần của Thiên Thịnh, vốn tưởng rằng đã nắm chắc mười mươi lại không ngờ bị Hạ Khôn nghịch chuyển sau một đêm. Làm sao có thể cam lòng khi miếng thịt đã đến bên miệng rồi còn bị một thằng trẻ ranh cướp mất? Nghĩ rằng Hạ Khôn chiếm được giang sơn thì dễ bảo vệ giang sơn mới khó, nhà họ Đỗ đã ngủ đông chuẩn bị, chớp thời cơ phản công, không ngờ rằng sự chuẩn bị này phải mất đến chín năm. Hai năm trước, cuối cùng nhà họ Đỗ cũng nhận ra rằng cứ tiếp tục thế này đừng nói đến chiếm được Thiên Thịnh, ở Thiên Thịnh có một vị trí nhỏ thôi cũng đã rất nguy hiểm rồi nên bắt đầu tìm viện trợ bên ngoài. Năm ngoái nhà họ Đỗ và nhà họ Lý đính hôn, lập tức cảm thấy có người chống lưng, cho nên mới xảy ra một màn tối nay.

Người chia bài nhìn Hạ Khôn, không nói lời nào, ánh mắt có ý hỏi hắn có muốn theo không. Hạ Khôn nhếch khóe miệng: “Theo.”

Người chia bài nhìn người tiếp theo, liên tiếp hai người chơi chồng bài trong tay lên nhau, úp lên con chip (bỏ bài), người chơi thứ ba không có biểu cảm gì, có thể nhìn ra được hàm hắn có chút run, nghiến răng theo bài. Sau một vòng như vậy, trên bàn chỉ còn lại sáu người chơi. Sau khi người chia bài chắc chắn rằng không còn ai đặt cược thêm thì chia lá thứ tư, là một cây Q cơ.

Có người bỏ bài có người nhíu mày, trên bàn chơi có người gãi ngón tay đầy tiếc nuối.

Sau ba vòng nâng cược, trên bàn chỉ còn lại ba người chơi. Người chơi thứ ba là một Thái tử Đảng, không sợ cái gì, đối với hắn chơi chính là kích thích nhịp tim, trạng thái hiện tại giống như nốc thuốc vậy, trong mắt có ánh sáng dị thường.

Hạ Khôn vẫn nhếch khóe miệng, nhìn người chia bài đặt xuống lá cuối cùng, là A cơ.

Đỗ Ân Long lúc này không có thời gian đưa tay xoa ngực người phụ nữ, vẻ mặt cũng không mấy biến hóa, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn năm quân bài trên bàn, nơi dưới gầm bàn không ai nhìn thấy, bắp chân đã bắt đầu bị chuột rút rồi. Còn Hạ Khôn thì lúc nào cũng nở nụ cười nửa miệng đó, Đỗ Ân Long thêm cược thì hắn theo, Thái tử Đảng thêm cược hắn cũng theo nên không thể nào phân biệt được hắn quyết tâm chiến thắng hay chỉ là không cam chịu thua.

Bầu không khí trên bàn chơi tựa như một lớp màng căng, như thể giây tiếp theo sẽ bị xé rách. Sự xuất hiện của Lý Dịch Trác là cây kim chọc thủng thế cân bằng. Anh ta khoan thai tựa lưng vào thành ghế của Hạ Khôn, cười nói: “Haiz, các anh em muốn chơi lớn thế hả? Các người đem ngày Cá tháng tư ra để có thể chơi xấu nhau hay gì? Cứ giữ như vậy đi, nhìn thôi cũng thấy mệt.”

Hạ Khôn trông có vẻ như giữ mặt mũi cho Lý Dịch Trác: “Lý thiếu gia đã nói thế rồi thì thêm cược đến đây thôi.”

Thái tử Đảng dựa lưng vào ghế: “Tôi cũng hold.” (Không thêm cược nữa)

Đỗ Ân Long có thể đấu với Hạ Khôn, nhưng không dám không nể mặt Lý Dịch Trác cùng Thái tử Đảng, cũng tỏ vẻ dừng ở đây.

Người chia bài yêu cầu mọi người lật bài, Thái tử Đảng lật hai quân bài trên bàn lại, là một cây J rô và một cây 10 nhép, là bài thẳng. Đỗ Ân Long mỉm cười, lật lên một cây 5 cơ và một cây J cơ.

Vẻ mặt của Hạ Khôn cho đến giờ vẫn không thay đổi, hắn nhếch khóe miệng nói với Lý Dịch Trác: “Vận may của Lý thiếu gia luôn tốt, giúp tôi lật bài được không?”

Lý Dịch Trác vẫn là bộ dạng không xương, lười biếng đáp một câu: “Được thôi.”

Là một cây 10 cơ và một cây K cơ.

Trước khi lá bài thứ tư và thứ năm được lật lên, Đỗ Ân Long có lợi thế thắng nhất, có thể là bài thẳng cũng có thể là bài cùng màu (Các quân bài khác cùng màu với quân bài tẩy). Thái tử Đảng có thể kiên trì đến cuối cùng với một quân bài gian lận, không ngờ lại thật sự gom đủ bài thẳng nên không nỡ bỏ cuộc.

Sau khi người chia bài rút ra lá bài cuối cùng, cả Đỗ Ân Long và Hạ Khôn đều là bài cùng màu, nhưng Hạ Khôn có lá bài lớn hơn Đỗ Ân Long, là người cười cuối cùng.

Lý Dịch Trác thấp hơn Hạ Khôn nửa cái đầu, lúc này không phối hợp lắm mà khoác vai Hạ Khôn: “Vận may hôm nay của Hạ tổng không tồi nha.”

Hạ Khôn cười: “Là vận may của Lý thiếu gia hôm nay không tồi.”

Quả thực không phải hắn khiêm tốn, hầu như tất cả chiến thắng của hắn trước ván cuối cùng đều là do gian lận.

“Sẽ làm người tốt.” Lý Dịch Trác hãy còn vui vẻ một lúc: “Nói mới nhớ, tôi đến tìm cậu. Hai ‘vợ chồng’ Vạn Kính Tiên kêu tôi qua đấy nói là muốn giới thiệu một người. Tôn Gia cũng đang ở đó, gần đây tôi sợ cậu ta, nhìn thấy tôi liền lải nha lải nhải, nếu như bộ phim này được quay thành công, tai của tôi cũng sắp bị mài mòn rồi. Cậu ta đi tìm ông nội của tôi, tôi không tin là không phải do cậu thúc đẩy. Bây giờ ông nội giao việc này lại cho tôi, cậu nói đi, không muốn chịu trách nhiệm hả?”

Tôn Gia tốt xấu gì cũng là một người đàn ông quốc dân lịch thiệp có mị lực, buồn cười ở chỗ trong miệng của Lý Dịch Trác lại trở thành một bà mẹ lắm mồm.

Hạ Khôn có lòng chỉ cho Tôn Gia một chiêu, không ngờ lúc này lại lấy đập đá trúng chân. Hắn nghĩ đến ánh mắt Tôn Gia nhìn mình dạo gần đây, có hơi đau đầu, quay sang chàng trai bên cạnh: “Cậu tên là gì?”

“ Hạ tổng, tôi là Liam.”

“Tốt, cậu cũng đi theo tôi.”

Lý Dịch Trác nghe Tôn Gia nói chuyện đến là nhàm chán, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua những người đẹp mặc bikini bên bể bơi. Nhìn lướt qua liền thấy ba người Vạn Kính Tiên đang đi về phía bọn họ.

Lý Dịch Trác buông người phụ nữ bên tay phải của mình ra rồi vẫy tay với bọn họ: “Này, đến rồi à?”

Tôn Gia ngừng nói chuyện, cùng Hạ Khôn nhìn ra đằng sau. Thấy người đến là Vạn Kính Tiên và Tưởng Thanh Duy, y nở một nụ cười tiêu chuẩn: “Vạn tổng, Thanh Duy.”

Người quản đốc vẫn luôn lưu ý động tĩnh ở bên này, thấy vậy bèn kịp thời tìm người di chuyển thêm chiếc sofa để tạo thành một vòng cùng với chiếc ghế ban đầu.

Sau khi Vạn Kính Tiên và Tưởng Thanh Duy ngồi xuống, Tôn Gia nhận ra rằng còn có một người đàn ông khác theo sau bọn họ. Nhìn kỹ hơn, hóa ra là Khâu Y Dã.

Tôn Gia bất giác quay đầu lại xem phản ứng của Hạ Khôn thì thấy hắn hơi nhíu mày, nhìn chằm chằm vào người thanh niên vừa mới ngồi xuống. Tôn Gia nghĩ thầm, có lẽ Hạ Khôn cũng nhận ra, Khâu Y Dã chính là người đã nghe thấy cuộc cãi vã của bọn họ ngày hôm đó.

Sau khi Khâu Y Dã ngồi xuống, trên sofa bên phải là chàng trai ngồi dựa gần Hạ Khôn. Chàng trai nhìn sang, Khâu Y Dã nhìn thấy rõ dáng vẻ của cậu ta: Ấn tượng hơn cả khi nhìn từ xa. Có lẽ cậu ta là con lai, đẹp giống như một con búp bê, da trắng như tuyết, có lẽ vì uống một ít rượu nên má hơi ửng đỏ, mái tóc đen nhánh cuộn tròn hai bên má, sống mũi cao, hốc mắt hơi trũng sâu, con ngươi có màu xanh biển mê người.

Khâu Y Dã nghĩ thầm, đúng là báu vật. Cậu vừa có chút hâm mộ vừa có chút không thoải mái, dù sao thì chàng trai này có khả năng muốn hầu hạ trên giường. Cảm giác đó giống như có người dùng phải bàn chải đánh răng của mình, cho dù đối phương có đẹp nghiêng nước nghiêng thành đến đâu thì cũng khó lòng bình tĩnh chắp tay nhượng bộ. Trong đầu cậu xuất hiện rất nhiều thứ nhưng vẫn không quên chào hỏi Tôn Gia và Hạ Khôn: “Anh Tôn, Hạ tổng.”

Tôn Gia cười ấm áp: “Tiểu Khâu, cậu cũng đến à?”

Hạ Khôn chỉ nhìn Khâu Y Dã, không lên tiếng. Khâu Y Dã lịch sự mỉm cười với hắn, sau đó quay đầu lại nhìn Lý Dịch Trác.

Tưởng Thanh Duy và Lý Dịch Trác vì chơi game mà quen biết nhau, hiện tại ngược lại so với Vạn Kính Tiên thì cậu ta quen với Lý Dịch Trác hơn, là người đầu tiên lên tiếng: “Ồ, em nhớ ra rồi, năm ngoái anh Tôn cùng anh Khâu đã cùng nhau đóng bộ phim《Thương Hải Thiên Lan》. Trước đó hai người đã làm quen với nhau rồi thì càng tốt. Đội trưởng, đây là Khâu Y Dã, kỹ năng diễn xuất vô cùng giỏi. Các anh đã bắt đầu casting cho bộ phim thể loại E-sports đó chưa? Cân nhắc chút nhé, anh Khâu chơi game đỉnh lắm đó.”

Lý Dịch Trác nghe nói Khâu Y Dã chơi game đỉnh thì có chút hứng thú: “Ồ? Tiểu Khâu phải không? Bình thường hay chơi game gì?”

Khi Khâu Y Dã nhìn thấy Lý Dịch Trác từ xa thì đã nghĩ xong câu trả lời rồi: “Lúc bận chỉ chơi game trên di động, loại game thẻ bài chơi tương đối nhiều, lúc rảnh thì chơi LOL, trên PS4 thì đang chơi ‘Middle-earth: Shadow of War’. À, bây giờ đang cùng Thanh Duy ‘ăn gà’.”

Đáp án trên cả tiêu chuẩn của tiêu chuẩn game dành cho nam giới nói chung.

Lý Dịch Trác mất tinh thần cả đêm, mí mắt khép hờ nâng lên khi nghe thấy LOL: “Chơi một ván chứ?”

Khâu Y Dã mỉm cười: “Được thôi, tối nay không phải là đến chơi còn gì?”

Tôn Gia vốn cho rằng Hạ Khôn sẽ cùng mình ngồi lại nói chuyện nhân lúc bọn họ đi chơi game, lại không ngờ rằng Hạ Khôn cũng đứng dậy đi theo người dẫn đường ra ngoài cùng với bọn Lý Dịch Trác. Tôn Gia theo hắn đã gần ba năm, chưa từng biết hắn có hứng thú với game.

Tôn Gia chậm mất một bước, nhưng ngay lập tức đứng dậy đi theo.

Chiếc xe điện nhìn bề ngoài trông như đường ray trong phim khoa học viễn tưởng, chạy xuyên qua một khu rừng thông dẫn đến một tòa nhà nhỏ có kết cấu nhựa thủy tinh, với tạo hình hậu hiện đại.

Lý Dịch Trác ôm vai Khâu Y Dã vừa nói vừa cười bước xuống xe, nghiễm nhiên dọc đường đi đã làm quen với nhau.

Hạ Khôn mặt mày sa sầm đi đằng sau, áp suất không khí sắp thấp đến chân không.

Liam vốn tưởng rằng Hạ Khôn dẫn mình theo là vì hơi có ý với mình, không nghe theo Vương Thành Tịch dặn dò mà dính chặt bên người Hạ Khôn. Cậu ta thấy Hạ Khôn không có phản ứng gì, càng lúc càng lớn mật và phát hiện ra một việc thú vị. Khi cậu ta bám chặt Hạ Khôn hơn một chút, sờ lên cánh tay của hắn, Tôn Gia sẽ nhàn nhàn liếc mắt cảnh cáo cậu ta một cái. Mà những sung sướng trong lòng suốt cả đường dường như tiêu tan sạch sẽ, lúc này cậu ta thậm chí không dám nói chuyện, ngoan ngoãn đi bên cạnh Hạ Khôn.

Cuối cùng Tôn Gia cũng nhận ra sắc mặt của Hạ Khôn đã không quá tốt kể từ khi nhìn thấy Khâu Y Dã, hơn nữa càng lúc càng kém. Mặc dù rất hài lòng với bộ dạng hiện tại của tên yêu nam kia, nhưng nghĩ đến Lý Dịch Trác dường như rất vừa ý Khâu Y Dã, Tôn Gia không muốn khung cảnh quá cứng nhắc, liền ghé vào tai Hạ Khôn nói: “Con người Khâu Y Dã cũng khá thành thật.”

Hạ Khôn liếc nhìn một cái, lạnh như băng nói: “Tôi cũng cho rằng cậu ta khá thành thật.”