Mùa Xuân Đến Muộn

Chương 15




Ngày thứ hai sau khi kết thúc kỳ thi là một buổi tụ họp của lớp học.

Địa điểm gặp mặt là ở một khách sạn 5 sao trong thành phố C, là một khách sạn hạng sang, những lớp học cùng khóa khác cũng đều đặt chỗ ở đây.

6 giờ 30 phút là thời gian bắt đầu buổi tiệc, các bạn học cũng đã đến khá đông.

Trong phòng, ánh đèn rực rỡ chói rọi.

Các bạn học nữ tối nay không hẹn mà ai cũng đều ăn mặc hết sức xinh đẹp và duyên dáng.

Dù sao thì qua tối hôm nay, bọn họ cũng đều sẽ phải nói lời tạm biệt, mỗi người một nơi, cũng chẳng biết liệu có còn cơ hội để gặp lại hay không.

Gần sát giờ Úc Hỉ mới xuất hiện.

Lớp trưởng Tô Tuần nhiệt tình chào hỏi: "Aiya, hoa khôi của lớp chúng ta cuối cùng cũng tới rồi."

Dáng dấp Úc Hỉ không hề tầm thường, chính xác thì cô có thừa năng lực để đeo lên mình danh hiệu hoa khôi, có rất nhiều nam sinh trong lớp đều có thiện cảm tốt với cô, nhưng mà Úc Hỉ cô là người không thích nói chuyện, thế nên lúc nào cũng tạo cho mọi người một cảm giác xa cách.

Ôn Thiền cười hì hì, ngoắc ngoắc tay: "Tiểu Hỉ Tử, tới ngồi bên cạnh mình này."

Úc Hỉ hướng phía Tô Tuần nở nụ cười dịu dàng, sau đó đi tới chỗ Ôn Thiền.

Gần tới 7 giờ, những vị giáo viên khác mới lần lượt xuất hiện.

Trên bàn, quan hệ giữa thầy trò cũng không còn quá khắt khe như mọi khi nữa, mọi người cũng đều nói mấy câu trêu đùa. Đến ngay cả giáo viên dạy Toán thường ngày nghiêm khắc như nào thì bây giờ cũng cười nói rất vui vẻ với tất các học sinh.

Những học sinh nghịch ngợm thường ngày bây giờ cũng rất biết điều khiển bầu không khí.

Có bạn học đi qua mời rượu, Úc Hỉ cũng không hề làm bộ mà đón lấy ly rượu nhấp một ngụm, thế mà vừa uống xong một ngụm thì một lúc sau đã gần hết một chai.

Tửu lượng của Úc Hỉ không hề thấp, trước lúc bố Úc sinh bệnh nặng cô cũng thường xuyên uống một vài ly nhỏ với ông.

Lúc Úc Hỉ còn bé, bố Úc thỉnh thoảng để cô nếm thử một vài ngụm nhỏ, về sau dần dần Úc Hỉ cũng đã có thể uống được một hai ly.

Điều hòa lạnh trong phòng phả thẳng vào Úc Hỉ, cánh tay Úc Hỉ giờ phút này đã có chút lạnh tê tái, lúc sau cô tìm một lý do rời khỏi phòng bao ra bên ngoài.

Mấy ngày trước kỳ thi đại học, cô đều chuyên tâm ôn tập bài vở, lúc này khó khăn lắm mới được thả lỏng bản thân, vậy mà cô lại có cảm giác cô đơn và mờ mịt.

Lớp học của Lương Đông Vũ cũng chọn nơi này làm nơi tụ họp.

Lương Đông Vũ ra ngoài đi vệ sinh thì nhìn thấy Úc Hỉ đang đứng ở một góc hành lang.

Ý nghĩ đã sớm xuất hiện, giờ phút này hừng hực bừng cháy.

Ngón tay Úc Hỉ vân vê ở trên thành lan can, bạn học nữ ở bên cạnh cũng giống như cô, ra ngoài hít thở không khí. Bạn học nữ nhìn thấy Lương Đông Vũ đi đến thì cũng rất biết ý, lúc chuẩn bị rời đi còn nhẹ giọng nói: "Lương Đông Vũ tới rồi kìa."

Úc Hỉ đứng trước ánh mắt ý vị sâu xa của bạn học nữ thì thoáng chốc ngơ ngẩn.

Lương Đông Vũ đứng trước mặt cô, nói: "Úc Hỉ, mình thích cậu."

Úc Hỉ cảm thấy áy náy bức rức trong lòng, cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn mấy giấy, khó khăn lắm mới nói ra được một câu: "Xin lỗi."

Lương Đông Vũ cười một cách ngây ngốc, anh quay người đứng dựa vào lan can, nói với cô: "Trước lúc tỏ tình với cậu, mình cũng đã đoán trước được đáp án rồi." Anh lại tự giễu chính mình, "Quả nhiên không ngoài dự đoán."

Vẻ mặt Úc Hỉ cứng đờ, cô cố gắng lắm mới kéo ra được một nụ cười trên mặt.

Lương Đông Vũ lại nói: "Chắc là cậu có người trong lòng rồi, đúng chứ? Ngày hôm ấy mình nhìn thấy cậu lên xe của anh trai Ôn Thiền."

Ngày hôm ấy, một đám người tới Pub vui chơi, giữa chừng Úc Hỉ có ra ngoài đi vệ sinh.

Lương Đông Vũ đợi một lúc mà vẫn không thấy cô quay lại, thế là anh ra ngoài tìm cô, đúng lúc nhìn thấy cô với một người đàn ông cùng đi vào trong thang máy.

Úc Hỉ giống như bị người ta đập cho một gậy vào sau gáy, mấy ngày hôm nay cô đã cố gắng để bản thân không nhớ đến Ôn Thuần Chi, bây giờ vì câu nói này của Lương Đông Vũ lại khiến cô nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm ấy.

Úc Hỉ nhíu chân mày, cô cũng đã nghĩ qua, đợi kỳ thi đại học kết thúc cô sẽ tỏ rõ tâm ý của mình với người nọ.

Đầu lưỡi của Lương Đông Vũ chạm tới quai hàm một lúc lâu mới chịu mở miệng: "Anh ta không thích hợp với cậu."

Từ trước đến giờ Úc Hỉ đều hiểu rõ, không phải là anh ấy không thích hợp với cô, mà là cô không thể giữ chặt được linh hồn phóng đãng của anh ấy.

Ôn Thuần Chi ra ngoài hút thuốc, nhân tiện hít thở không khí, lại không nghĩ tới có thể tận mắt chứng kiến một màn thanh xuân vườn trường thế này.

Anh không nén nổi bật cười, một người bạn cũng ra ngoài hút thuốc đứng ở bên cạnh anh cười nói: "Tuổi trẻ đúng là đơn thuần."

Lại hút thêm mấy điếu, người bạn đó nhìn về phía người con gái đánh giá: "Này, cô gái đó, tôi nhìn qua thấy cũng không tệ đâu."

Dung mạo của người con gái trắng muốt như gốm sứ, ánh đèn màu vàng cam trên đỉnh đầu lại càng tô lên nét dịu dàng nhỏ vụn.

Ôn Thuần Chi bất giác kéo một đường cong trên khuôn mặt, thuận miệng phụ họa theo: "Đúng là không tệ." Sau đó anh dập tắt thuốc vứt vào trong thùng rác.

Hai người hút thuốc xong, người bạn vỗ nhẹ lên vai anh: "Vào thôi."

Giây phút anh quay người rời đi, Úc Hỉ nhìn thoáng qua được một góc vạt áo.

Gần tới 10 giờ, Ôn Thuần Chi xuống dưới tầng hầm lấy xe.

Dưới tia sáng trắng xóa, bên trong ga-ra rộng lớn, cô ngồi dưới bậc thang, đầu vùi lên trên đầu gối, dáng vẻ trơ trọi cô độc.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô hơi ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt dính chặt lên trên người anh không rời.

Ôn Thuần Chi nhấc chân đi qua, tiếng bước chân nặng nề rơi xuống, ở trong ga-ra đang được đóng chặt này lại càng phát ra âm thanh hết sức rõ rệt, giống như con người ta càng lún sâu vào trong đầm lầy thì lại càng kích thích những gợn sóng không an phận.

Anh ngồi xổm xuống dưới, tầm mắt hai người giao nhau: "Sao em lại ngồi ở đây?"

Úc Hỉ nhìn anh: "Lúc nãy em nhìn thấy anh."

Trong mắt anh không hề có sự phản ứng nào, Úc Hỉ biết chắc chắn anh cũng đã nhìn thấy cô.

Cô vừa mở miệng, mùi rượu thoang thoảng tỏa ra.

Ôn Thuần Chi không khỏi nhíu mày, anh giơ tay ra kéo cô đứng dậy, cô lại trực tiếp nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy anh: "Ôn Thuần Chi, chúng ta đi thuê phòng đi."

Cổ họng anh bất giác bật cười một tiếng, giống như nghe thấy một câu nói hết sức buồn cười, anh để cô đứng thẳng người lại, không cho cô mềm oặt người dựa hết vào anh nữa: "Em đang nói lời ngốc nghếch gì vậy? Hmm?"

Âm điệu trong câu nói của anh rất dịu dàng, nhưng trên mặt lại không có chút biểu cảm nào.

Úc Hỉ mơ màng nhận ra người đàn ông đang kiềm chế cơn tức giận.

Xe ô tô bốn bề yên tĩnh lái trên đường cao tốc.

Đèn đường chiếu rọi một hàng dài, từ ngoài cửa sổ hắt vào bên trong xe lại hiện lên một thứ màu sắc sặc sợ lạ thường, hay có thể nói là một loại cảm giác hốt hoảng không rõ.

Trong xe, chiếc đồng hồ đeo tay màu xanh lam thấp thoáng hiện lên những tia sáng xanh yếu ớt.

Người đàn ông vừa lái xe vừa hút thuốc.

Đi được nửa đường thì trời đột nhiên đổ mưa.

Mưa gió mịt mùng rơi trên cửa sổ, giống như những hạt trân châu đang thi nhau lăn xuống, giòn giã rả rích.

Phía sau truyền đến tiếng khịt mũi.

Tay Ôn Thuần Chi búng tàn thuốc vào trong gạt tàn, anh đang nghĩ liệu có phải cô ngồi phía sau đang lén lút lau nước mắt hay không, thế rồi anh cho xe đi chậm lại, cuối cùng là dừng hẳn xe.

Úc Hỉ dựa người trên thành cửa sổ, lúc này mới nhận ra là đã đến trước ngõ tiểu khu cô ở.

Úc Hỉ mở cửa xe, chạy tới dưới mái hiên trú mưa.

Yết hầu của Ôn Thuần Chi khẽ động đậy như muốn nói gì đó, nhưng đến cuối cùng vẫn không mở miệng.

Trong cơn mưa rả rích, một vệt dài của ngọn đèn mờ nhạt đã làm xua tan đi sự im ắng cô độc của cơn mưa đêm nay.

...

Thời gian cứ thế trôi qua, chẳng mấy chốc đã kết thúc 1 tháng nghỉ hè.

Ngày Úc Hỉ tra kết quả thi đại học thì nhận được điện thoại của giáo viên Giang gọi tới chúc mừng Úc Hỉ đạt được danh hiệu Trạng nguyên của Khoa xã hội.

Nét vui sướng trên mặt Liễu Hương Đông vẫn chưa tan đi thì lại nhận được điện thoại ở phương Nam gọi tới, nói rằng bà ngoại của cô đã ra đi rồi.

Tin tức đến quá đột ngột, cả gia đình vội vội vàng vàng đặt vé tàu.

Liễu Hương Đông không khỏi oán giận: "Sắp đi rồi lại còn chọn đúng ngày như vậy, đúng là xui xẻo."

Bố Úc nói: "Bà bớt nói một hai câu được không, người dù sao cũng đã đi rồi."

Bóng đêm ngoài cửa sổ nặng nề, tàu cao tốc tiến dần vào trong đường hầm, gió lạnh cứ từng đợt từng đợt lướt qua bên tai.

Cô tùy ý chạm lên trên màn hình radio, bên trong đang phát một bài hát Quảng Đông.

"Đến giờ vẫn chưa quên được những rung động chàng để lại

Vẫn chưa đủ chín chắn để có thể không hối tiếc điều gì

Tình nguyện bước vào chốn hồng trần nhận lấy đau thương

Vì đôi mắt chứa đầy cảnh xuân đó, mà ta sẵn lòng làm một nhánh cỏ khô yếu ớt..."

...

Đây là lần thứ ba Úc Hỉ đến phương Nam, hai lần trước cô vẫn còn nhỏ, căn bản không hề có chút ấn tượng nào.

Chỉ nhớ mang máng mỗi lần đến đây, Liễu Hương Đông đều cãi nhau với bà ngoại, lúc tạm biệt cũng chẳng vui vẻ gì. Vì vậy, dần dần cô cũng không còn muốn quay về đây nữa.

Bà ngoại cũng rất hay gọi điện thoại cho cô: "Hỉ Hỉ, cháu được nghỉ rồi hả? Có muốn tới đây chơi với bà ngoại mấy hôm không?"

Thật ra bà ngoại đối với cô rất tốt. Mỗi lần cô sắp rời đi, bà đều lén lút nhét vào tay cô một bao lì xì không hề nhỏ.

Đột nhiên Úc Hỉ cảm thấy bản thân không khác gì một đứa vong ân bội nghĩa.

Đợi tới khi ga tàu đến phương Nam thì ngoài trời cũng đã hửng sáng.

Trong sáng sớm bình mình chưa rõ ràng, những hạt mưa nhỏ tí tách thi nhau rơi xuống.

Ngồi tàu một mạch 9 tiếng đồng hồ nên tinh thần và thể lực khó tránh khỏi uể oải, trên mặt Liễu Hương Đông hiện rõ sự mỏi mệt, ủ rũ.

Chú hai tới đón bọn họ, lại phải tiếp đón bộ mặt lạnh của Liễu Hương Đông, nụ cười có chút ngượng ngập, nói: "Úc Hỉ đã lớn thế này rồi cơ à, càng ngày càng như lúa trổ bông rồi đấy."

Bố Úc nói mấy lời xã giao rồi nhíu mày với Liễu Hương Đông: "Mau lên xe thôi."

Chú hai bật cười, lúc này mới không ngừng bận bịu: "Đúng đấy, đúng đấy, mau lên xe thôi. Anh xem em nhiều lời chưa này, Úc Hỉ cũng đói rồi đúng không?"

Úc Hỉ hơi nhếch miệng cười, không nỡ để chú hai phải chịu ngượng ngập, cô khẽ gật gật đầu.

Chú hai đưa bọn họ tới một quán ăn gần ga tàu, ăn một chút đồ nóng, xong xuôi mới đưa bọn họ xuống dưới thôn.

Xe dừng lại trước cổng.

Trong phòng khách đặt một phiến gỗ đơn giản, bà ngoại nằm ở trong, nét mặt bình thản, nhìn giống như bà chỉ đang nằm nghỉ ngơi giống như mọi ngày.

Nhưng Úc Hỉ hiểu rõ, giấc ngủ này sẽ là một giấc ngủ dài, bà ngoại của cô sẽ không bao giờ tỉnh dậy được nữa.

Dì hai dẫn mọi người lên trên lầu, vừa đi vừa nói chuyện với Liễu Hương Đông, nhân tiện hỏi kết quả thi đại học của Úc Hỉ.

Liễu Hương Đông tỏ vẻ đắc ý, dì hai cười tươi nói: "Úc Hỉ nhà chúng ta quả thật là có tiền đồ."

Úc Hỉ ra ngoài đi vào nhà vệ sinh, sau đó lại nghe thấy giọng nói loáng thoáng của dì hai vọng ra từ phòng bếp.

"Sao giờ này mới tới?"

"Đưa mọi người tới quán ăn gần ga tàu ăn ít đồ."

"Đi ăn ở gần ga tàu làm gì chứ? Đồ ở đấy có cái gì rẻ đâu?"

...

Úc Hỉ mặt không biến sắc rửa tay, sau đó quay trở lại phòng khách.

Liễu Hương Đông đang sắp xếp hành lý, bà ngẩng đầu lên nói: "Bé con, con có buồn ngủ không? Hay là con đi nằm nghỉ một lát đi?"

Úc Hỉ lắc đầu, tiến tới giúp bà sắp xếp đồ đạc.

Liễu Hương Đông: "Buồn ngủ thì con đi ngủ một lát đi nhé."

Úc Hỉ khẽ gật đầu.

~Hết chương 15~