Mùa Xuân Của Người Qua Đường Giáp

Chương 5




Nghỉ hè là mùa thịnh vượng của rạp chiếu phim và KTV, vẫn là mùa ế hàng của các cửa hàng nhỏ quanh trường học. May mà phụ cận ngã ba có không ít tiểu khu, thường thường có người trẻ tuổi đến thuê sách. Còn có một ít trạch nhân nghỉ hè thích đọc tiểu thuyết, thuê sách chẳng những nhiều, hơn nữa thời gian thuê cũng dài.

Bởi vì thời tiết nóng bức, rất nhiều người chọn thời điểm chạng vạng hoặc tối muộn, sở dĩ ta tận lực kéo dài thời gian buôn bán. Nhưng mặc kệ đóng cửa trễ thế nào, Hách cha hoặc Hách mẹ đều sẽ vì ta chờ cửa. Có khi đụng tới lúc Phạm Tạp trực đêm, hắn cũng tới tiệm ta chờ, đưa ta về nhà.

Một ngày cuối tháng tám, trời nóng kỳ quái.

Ta sớm đóng cửa hàng ngồi ô tô đến cửa hàng bánh ngọt lấy bánh, nửa đường nhận được điện thoại Phạm Tạp, gào to, “Tiểu Hách, muốn đưa tiền hay bị phạt? Hôm nay là sinh nhật Hách thúc, muội như thế nào phải đóng cửa sớm về.”

Tâm ta lúc này treo trên đầu xe đem hộp bánh ngọt đồng loạt lắc lư, đáp có lệ vài câu rồi tắt điện thoại. Còn một đoạn mới về đến nhà, hơn nữa tình hình giao thông không tốt lắm. Ta cẩn cẩn dực dực, chỉ sợ bánh ngọt sẽ đụng vào đóa hoa. Nhưng mặc ta cẩn thận thế nào, vẫn có một cây gậy tre ngoài ý muốn chặn ngang họng, đem kế hoạch mỹ mãn phá hư hầu như không còn.

Ngay lúc ta chờ đến xanh đèn đỏ, đằng sau vang lên trận nổ. Đúng vậy, kia chính là âm thanh trái luật giao thông trong của xe độ phi pháp thành động cơ đại mã lực phát ra tiếng trong clip. Không chỉ màng nhĩ chấn động, ngay cả tim cũng bị chấn động đến khó chịu. Từ lúc trên đường xảy ra sự kiện bảy mươi mã [… ta không biết a], tin tưởng quần chúng nhân dân quảng đại đều đối với xe độ phi pháp căm thù đến tận xương tủy, ta lại càng vui lòng quay đầu vứt một cái xem thường.

Nhắc tới xe độ thật sự là không cấp bậc không thưởng thức, nó độ từ xe việt dã, so với loại xe độ thông thường có vẻ cồng kềnh rất nhiều. Vẻ ngoài phun ngụy màu sắc, trên đỉnh xe cố tình dán thêm mấy khẩu hiệu. Xa xa là thấy xấu rồi, xe giờ lại dừng bên cạnh, càng xem càng thấy giống quái thú.

[e hèm, giải thích thêm, xe “độ” nói chung là các loại xe mà người thay đổi một hay nhiêu tình năng hay kiểu dáng không theo chuẩn mực của nhà sản xuất. Ta thường gặp hai loại xe độ là:

_ Thay đổi về tính năng: Như thay đổi giới hạn tốc độ xe theo chiều hướng tăng

_ Thay đổi về kiểu dáng: bằng cách có thể dán đề can…

Có chương trình độ xe trên MTV châu Á là Pimp my ride]

Có xe quái thú như thế này chắc chắn nhân phẩm tự nhiên là kém, lức mở cửa kính trong xem vang lên tiếng DJ bản ánh trăng, ta nghe được tưởng xốc bánh ngọt lên trực tiếp đâm đầu vào chết trong sữa tươi và kem cho đỡ tiêu tốn. Người trong xe cố tình tự cho mình cách điệu xuất chúng, lại mở xe độ ra rất là ngưu X, thế nhưng tâm tình còn phi thường tốt xem lại nửa thân mình, quả đầu đầy màu sắc rực rỡ còn lắc lư theo tiết tấu âm nhạc, quả thật rất giống đầu con tắc kè bị kẹt cửa.

Hai tay ta nắm chặt vô lăng, nỗ lực nhường bản thân tập trung chú ý đèn xanh đèn đỏ. Nhưng vũ khúc DJ đáng sợ lại giống ma âm quanh quẩn bên tai, đem cả lời nói của đầu tắc kè chui vào trong lỗ tai ta. Nguyên lai tắc kè đêm nay cùng người hẹn đua xe, muốn đi quán bar tìm công chúa HIGH [khụ khụ, lên đỉnh] một chút, lại phải tìm hàng tốt BLABLABLA…

Ta lương dân thuần lương, nghe được tìm công chúa H một chút cũng đã khinh thường, sau khi nghe tiếp muốn tìm hàng tốt, lòng bàn chân như lắp tên lửa bắn ra xa. Dám cắn thuốc trên cơ bản tương lai sẽ chết, đối với loại đã đăng ký lịch với tử thần chuẩn bị thăng thiên, vẫn là cách xa chút tốt hơn.

Sự thật chứng minh ý nghĩ của ta là chính xác, lúc ta chuyển tay lái chuẩn bị đi, đèn đỏ phía trước chuyển xanh, xe quái thú bên cạnh mã lực rít gào xông lên. Xe đi còn tặng kèm khói đen làm sặc, kém chút làm ta quay cuồng. Kém may mắn chút, cũng không đến nỗi gây tai nạn, chẳng qua bánh ngọt dính luôn vào hoa.

Ta yên lặng nhìn xe quái thú xa dần, căm giận giơ ngón giữa lên.

Về đến nhà ta tốc độ vọt tắm rửa, thay sạch sẽ T-shirt cùng quần soóc liền vọt tới phòng bếp cùng Hách mẹ giúp sắp đồ ăn.

Sinh nhật hàng năm lão Hách nhà lão Phạm luôn đến, năm nay cũng không ngoại lệ. Hai nhà quan hệ rất là thân hậu, loại này sản sinh ra tình thân, tình bạn, còn có năm tháng lắng đọng và cùng chung hoạn nạn tình cảm đặc thù, so với nhân tình đạm bạc như tờ giấy trước mắt, vô cùng trân quý.

Lão Hách cũng lão Phạm đang ngồi uống chút rượu khản năm đó, Hách mẹ còn chậm rì rì làm trứng tôm, thường thường quan tâm vài câu công tác người trẻ tuổi cùng cuộc sống. Ta ngồi bên cạnh Phạm Tạp, thật không hình tượng chộp lấy thịt xiên cắn hăng hái, thình lìng nghe Hách mẹ phun mật vàng, “ tiểu Quýnh nhà ta nga, thật sự không là có một điểm tác dụng. Lần này vẫn là nhờ có công của cháu, cho nàng mở cửa hàng, ta thật đúng là cho nàng sầu khổ.”

Hách mẹ nói chuyện với giọng điệu ai oán làm ta cả người huyết can tế bào đều dựng cảnh báo, ta mãnh liệt hoài nghi nàng chỉ cần lôi kéo vài câu là có thể đề cập tới nội dung chính.

Quả nhiên…

“Đảo mắt đều lớn như vậy aiz… Tiểu Phạm ăn tôm,” Hách mẹ đem tôm gắp vào bát Phạm Tạp, lại tiếp tục nói, “Tôm này thật tươi non, lại to… Ai, cháu nói nàng lớn vậy rồi mà vẫn như đứa nhỏ, không hiểu chuyện… Tiểu Phạm, ăn con cua, cua này tốt. Khụ, muốn nói cháu cùng tiểu Quýnh cùng nhau lớn lên, cháu cũng biết tính nó. Nó thoạt nhìn rất có chủ ý, nhưng lại không có tâm nhãn gì… Nhạ, rất giống đầu tôm này, bên ngoài có não, kỳ thực bên trong —“

“Mẹ, cho con cây tăm!” Ta bỏ đũa xuống, thành cong ngăn nàng vọng tưởng muốn lấy đầu tôm ý đồ tà ác thuyết minh.

Hách mẹ liếc trắng ta một cái, đưa hộp tăm.

Ta một bên dùng tăm chọn xếp đống thịt một bên cảnh cáo hàm xúc ý tứ mười phần trừng nàng, chắc là ánh mắt ta rất hung ác, sau nàng không nói gì đến đầu tôm ngốc nghếch gì nữa.

Lão Hách cũng lão Phạm đêm đó hưng trí rất cao, uống vào không ít rượu, còn Hách mẹ, ta, Phạm Tạp đều nhấp môi một chút.

Ta không uống được nhiều rượu, chỉ uống mấy chén là tai nóng. Lão mẹ thì càng trông giống tôm luộc, ngay cả ngón tay đều đỏ. Tửu lượng Phạm Tạp giống lão Phạm, vô cùng tốt. Nhưng bình thường hắn uống ít rượu, nếu không phải lúc không phải không uống hắn đều cố khắc chế, ít nhất ta nhận thức, hắn chưa bao giờ say quá. Nhưng hôm nay hắn lại uống không phân biệt già trẻ, hiện tại cả người nửa nằm trên mặt bàn, mặt lại quay sang về phía ta, tràn đầy men say mười phần cười.

Trên bàn bát đĩa hỗn độn, nhưng hai lão già hứng trí lại rất cao. Ta xem Hách mẹ đã ngã vào sofa, cảm thấy nhẫn tâm đem hắn chôn trên đống xương thành núi trên bàn rượu thật không phúc hậu, liền đỡ hắn đến thư phòng. Thư phòng là kết cấu xây thêm, ở trên cao làm thành khoang nhỏ, có thể cho khách nghỉ ngơi dùng.

Phạm Tạp thật sự say, trước nay chưa từng say đến vậy. Bình thường hắn không ngốc như vậy cười hồ hồ, cũng vẫn không hội không nặng không nhẹ để tay gác lên vai người khác ngắn kéo dài kéo, lại càng không giống đứa nhỏ một lần một lần kêu rõ tên người, kêu Tố Tố, đừng đi.

Nhiệt ở vành tai lập tức chuyển dời sang đôi mắt, thật đau muốn chết. Ta trong bóng đêm đứng giữa trời, thẳng đến khi nghe thấy tiếng lão Hách ở bên ngoài mới lấy lại tinh thần xoay người đi ra ngoài. Thuận tay lau mặt, trong lòng bàn tay nửa là nước mắt, nửa là nước mũi.

Lão Hách cùng lão Phạm uống đến nông nỗi kệ đối phương kêu ‘Thân ái’, ta xem trên bàn thức ăn đã không còn, liền đoán được lão Hách bảo ta làm gì. Hai lão nhân này uống rượu thị phi muốn đồ nhắm, mà ta hiện tại không có tâm tình nấu ăn, sở dĩ chỉ có thể ra ngoài mua. Lão Hách uống nhiều, uống vào nói to muốn ăn món kho nhà Đại Khấu, càng nhiều càng tốt. Ta gật gật đầu, tay cầm chìa khóa đi.

Thật sự ta muốn trốn một người trong chốc lát.

Đồ ăn cửa hàng Đại Khấu sinh ý đều phát đạt đến cuối năm, đồ ăn tốt, lão bản cũng vậy. Lão Hách thích nhất ăn dạ dày lợn ở đây, hiện tại nhân gia chuẩn bị đóng cửa, món kho cũng không kịp làm. Ta mỗi thứ đều đóng gói một ít, gói lại thành từng túi, lại đem áo khoác bọc lại thành túi to.

Lúc đi xe về nhà, trong đầu ta loạn thành một đoàn ma. Theo lý trí mà nói, ta rất rõ ràng bản thân cùng Phạm Tạp là không có khả năng. Thứ nhất, hắn có người trong lòng. Thứ hai, ngay cả khi hắn không có người trong lòng, cũng chỉ coi ngươi là muội muội. Một hai đều là tử huyệt, không có khả năng. Muốn người như vậy, biết rõ là bi kịch, thế nhưng vẫn muốn nhanh vội vàng đi xem thành đứa ngốc. Ta giống như đầu tôm to, ngay cả có chuyện thực cường đại như vậy làm luận cứ, sâu trong nội tâm vẫn hy vọng, trông cậy thủ vân khai gặp minh nguyệt (thoát mây gặp được trăng). Loại may mắn này thật đáng thương, kỳ thực nó chính là lừa dối mình.

Đêm đã khuya, đường vắng tanh. Đèn đường sáng rọi, chiếu lên cành cây in rõ lên mặt đất đen. Cuối tháng tám, trong không khí tràn ngập mùi hoa quế ngọt ngào, một hương vị làm say lòng người. Ta hít cái mũi, nỗ lực trợn tròn mắt nhìn đường phía trước. Nhưng tâm thần không yên vẫn ảnh hưởng đến cảm xúc, nhất thời không chú ý xem nhẹ một chiếc xe đến gần.

Xe kia đèn cực kì sáng, cực chói mắt. Đầu xe rất cao, thanh chắn xe đen tuyền nhìn giống như miệng cự thú chỉ chực nuốt người. Ta đột nhiên nhớ đã từng gặp cự thú này, kia không phải đầu tắc kè sao? Chỉ tiếc khi nhớ đến thì ta cùng xe đã ngã trên đường, hơn nữa còn dán trên mặt đường trượt một đoạn, giỏ xe cùng đồ trong đó cũng tan tác.

Đầu ta trong quá trình trượt trống rỗng một mảnh, đợi đến khi dừng lại bắt đầu ông ông tác hưởng. Tự hiểu là ý thức vẫn thanh tỉnh, nhưng nâng tay sờ trước ngực, một mảnh ẩm nóng trắng mịn…