Mùa Xuân Của Công Tử Bột

Chương 37




Diêu Viễn chuẩn bị một món quà sinh nhật cho Đàm Duệ Khang.

Sinh nhật được tổ chức tại một tiệm đồ nướng ở China Plaza, Lâm Hi cười xởi lởi nói, "Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, Poko danh tiếng lẫy lừng, là một trong thập đại nhân vật làm mưa làm gió trong thành phố đại học đó nha."

Diêu Viễn cười cười nói, "Có sao không?"

Lâm Hi kêu lên, "Có chớ! Quán trà sữa không kêu cậu đi làm lại à? Lần trước tớ ghé qua đó mua trà sữa, quá trời người hỏi cậu luôn."

Diêu Viễn đáp, "Có gọi, nhưng mà tôi không có thời gian đi làm, năm ba bận lắm."

Lâm Hi cười bảo, "Ngày nào anh cậu cũng luôn miệng nhắc đến cậu, nhiều lúc thấy ảnh cứ ba câu là phải nhắc đến cậu một lần. Đợt hè trước tớ cũng đi mua trà sữa, mà sao cậu không làm mai cho tớ hử?"

Diêu Viễn ngó ra, rồi hỏi, ""Cậu cũng ghé à?" Lâm Hi, "Chứ sao, lúc ấy tớ thắt bím tóc đó..." Diêu Viễn kêu lên, "A! Là cậu đó hả..."

Lâm Hiên cười nhí nhảnh, "Chắc cậu quên mất tiêu rồi, thôi không sao, lần tới nhớ giảm giá cho tớ là được."

Diêu Viễn dở khóc dở cười đáp, "Ừa ừa."

Đàm Duệ Khang đậu xe xong rồi, quay về sà vào bên cạnh Diêu Viễn ngồi xuống, Diêu Viễn bảo, "Lộn chỗ rồi, biến qua bên kia."

Lâm Hi cười đến quặn ruột, Đàm Duệ Khang nói, "Không sao, ngồi vầy đi..." Diêu Viễn đuổi anh qua đối diện bàn, "Biến!"

Đàm Duệ Khang bay qua ngồi bên cạnh Lâm Hi, nhoài người ra bàn, hai tay thò xuống bàn buộc lại dây giày, hỏi han, "Hai người đang nói chuyện gì thế?"

Lâm Hi cười lấp lửng, "Đang bàn xem tổ chức sinh nhật Diêu Viễn thế nào."

Diêu Viễn cười không nói, Đàm Duệ Khang hỏi, "Sao không bàn xem tổ chức sinh nhật tui thế nào?"

"Chẳng phải đang tổ chức cho anh đây à?" Lâm Hi và Diêu Viễn đồng thanh đáp.

Đàm Duệ Khang gật gù bảo, "Tôi quá dễ dãi với hai người, nên giờ thi nhau đè đầu cưỡi cổ tôi đây mà. Uầy! Gọi món, cho tờ thực đơn."

"Mã Lưu, quà sinh nhật của anh đây." Lâm Hi cầm hai cái túi giấy, đưa cho Đàm Duệ Khang một cái, cái còn lại đưa cho Diêu Viễn, "Tiểu Viễn cũng có một phần."

Diêu Viễn, "Cái gì thế?"

Đàm Duệ Khang mở túi ra coi, một cái áo sơmi caro bên trong, Diêu Viễn cũng có một cái kiểu dáng y hệt, Diêu Viễn nói, "Cám ơn cám ơn, cám ơn quá xá, tôi chưa chuẩn bị quà gì cho cậu cả..."

Lâm Hi cười xòa, "Ấy, đừng nói thế. Lần đầu tiên tớ nhìn thấy hai người ở ngoài trường kỹ thuật Hoa Nam, Tiểu Viễn cũng mặc áo hiệu này, anh họ tớ cũng có một cái, đám con trai các cậu hình như đa phần đều chuộng hiệu này thì phải."

Đàm Duệ Khang lên tiếng, "Em chú ý nó kỹ thật."

Lâm Hi, "Đó là vì, Tiểu Viễn quá bắt mắt đó mà... mọi người gọi món đi chứ." Đàm Duệ Khang, "Tiểu Viễn chọn đi."

Diêu Viễn, "Anh chọn."

Ba người đùn đẩy tờ thực đơn, cuối cùng Lâm Hi là người chọn món, các món thịt nướng đều thuộc diện khoái khẩu của Diêu Viễn, nó không thích ăn thịt dê, Lâm Hi bèn không gọi, thay vào đó gọi cánh gà, thịt viên các kiểu, hết thảy là những món Diêu Viễn muốn chọn.

Bữa ăn diễn ra vui vẻ thuận hòa, Lâm Hi rất thích Diêu Viễn, câu nào cũng xoay quanh nó, hiếm khi đả động đến Đàm Duệ Khang, Diêu Viễn thì không ngừng dìm hàng Đàm Duệ Khang, Lâm Hi chỉ cười nghe là chính, không hùa theo nó dìm hàng anh.

Diêu Viễn bắt đầu hoài nghi có lẽ nào sau bữa ăn này cô nàng chuyển qua bồ kết nó hay không.

Trong khi Đàm Duệ Khang đi toilet, Lâm Hi hỏi, "Bộ hôm nay cậu định nắn gân ảnh hả, có cần tớ phụ một tay không?"

Diêu Viễn cười bảo, "Khỏi, có điều tôi sẽ cho anh ấy biết tay, năm nào sinh nhật ảnh tôi cũng phải nắn ảnh một lần hết."

Ăn cơm xong, Diêu Viễn đưa ra một cái hộp bảo, "Anh à, cái này tặng cho anh, hai người về trước đi."

Đàm Duệ Khang ngó cái hộp, Diêu Viễn nói, "Chừng nào anh mở cũng được, tốt nhất là xuống dưới rồi hằng mở. Em tự về, hai người đi đi."

Đàm Duệ Khang từ chối, "Không, để anh chở em về." Diêu Viễn, "Thôi khỏi, anh cứ mở đi rồi biết, em đi đây."

Nó lùi lùi ra sau, bảo, "Đợi em đi rồi hằng mở, nhớ đó nha!"

Đàm Duệ Khang la lên, "Để anh chở em về!"

Lâm Hi khuyên, "Nghe lời cậu ta đi, đừng đuổi theo, xem trong đó có gì đã."

Diêu Viễn chạy biến đi, Đàm Duệ Khang không hiểu đầu cua tai nheo gì cả, mở hộp ra, Lâm Hi không cầm được cười ầm lên.

Bên trong là một cái thẻ phòng khách sạn, cộng thêm một hộp bao cao su.

Diêu Viễn tựa vào thanh chắn tàu điện ngầm, lặng lẽ nhìn ánh đèn vàng vọt tỏả ra từ sân ga.

Sáng sớm hôm sau, Đàm Duệ Khang nhắn một tin cho nó: [Em à, cảm ơn quà sinh nhật của em, nhưng lần sau đừng làm vậy nữa nhé, bọn anh chưa tiến xa đến mức đó đâu... cô ấy lấy mấy cái bao cao su thổi bong bóng chơi hết rồi.]

Buổi sáng Diêu Viễn dậy sớm, tắt di động đi.

Diêu Viễn bắt đầu đi vào những môn chuyên ngành, Đàm Duệ Khang chẳng hiểu gì về mấy môn này, hoàn toàn khác so với những môn chuyên ngành của anh.

Đàm Duệ Khang không làm ông anh toàn năng được nữa, có đi theo Diêu Viễn học chung cũng vô ích, chương trình năm ba của hai đứa có rất nhiều môn khó nhằn, mỗi người đều có các tiết thực hành riêng.

Với lại anh cũng chẳng thể hướng dẫn kiến thức chuyên ngành cho nó. Chỉ đành lâu lâu nhắc nhở nó đừng cúp học, nhớ lên lớp nghe giảng bài.

Diêu Viễn chỉ có thể dựa vào chính mình, học hành rất đỗi nhọc nhằn, nó chẳng hề có xíu xiu tài năng gì ở mảng kỹ thuật thông tin liên lạc nói riêng và các môn khoa học tự nhiên nói chung, vả lại nó cũng chẳng ưa gì cái môn này. Nhưng chỉ có thế gồng lên mà học, không thể để rớt nữa.

Ngành tự động hóa của Đàm Duệ Khang nó lại càng chẳng hiểu gì, hai đứa nó thân ai nấy học, nhưng hằng ngày hễ Đàm Duệ Khang không có giờ nhất định sẽ kiếm Diêu Viễn đi ăn. Nếu buổi tối Đàm Duệ Khang có tiết, Lâm Hi sẽ kiếm Diêu Viễn, chạy qua phòng học của nó, chép bài hộ nó, tám chuyện linh tinh, mang cho nó đồ lặt vặt, đi ăn chung với nó.

Đám trong lớp đều tưởng đâu Lâm Hi là bạn gái ngoài trường của Diêu Viên, Diêu Viễn bèn tươi cười giới thiệu với bọn họ, "Đây là chị tui."

Nó nhìn ra được rằng Lâm Hi muốn thâm nhập vào cuộc sống của nó, nhưng nó không chịu đựng nổi, nó không muốn tiếp xúc quá nhiều với Lâm Hi, song sự nhiệt tình và tấm lòng của Lâm Hi khiến nó khó mà cự tuyệt.

Một ngày tháng mười, nó nhang nháng mắc bệnh cảm, nhưng không nói với ai, chỉ cúp học ngủ nguyên một ngày trời trong ký túc xá, kết quả là Lâm Hi đến tìm nó thì chẳng thấy nó đi học, bèn gọi điện cho nó, còn mua thuốc mang đến cho nó nữa, bữa tối Đàm Duệ Khang cũng ghé qua, rờ trán nó xem có bị sốt không.

Diêu Viễn hết cảm xong lại ho, Lâm Hi bèn mang lê chưng đường phèn tự tay làm trong phòng cô sang cho nó uống.

Diêu Viễn chỉ muốn chết quách cho xong, nó không biết mình nên làm gì bây giờ nữa, nó muốn hận cũng không thể, nó thà là Lâm Hi cũng giống như Thư Nghiên, chí ít nó còn có thể coi đó là quân địch giả tưởng.

Tình cảm của nó dành cho Đàm Duệ Khang và nỗi hận đối với tình yêu của anh, hết thảy đều đổi hướng, chĩa mũi dùi vào trái tim nó, không thể giải quyết tận rễ, càng ngày càng tích tụ thêm dày. Nó e rằng có một ngày nó sẽ hóa điên mất, nó quyết định sau khi tốt nghiệp sẽ chuyển sang thành phố khác, tìm một công việc, bắt đầu lại một lần nữa.

Nhưng trước lúc đó, Đàm Duệ Khang vẫn đến tìm nó, có khi cùng đi chung với Lâm Hi, cư xử giống hệt như trước, khiến Diêu Viễn muốn kiếm cơ hội vặn vẹo cũng không đào ra được.

"Anh nên chăm sóc Lâm Hi nhiều hơn." Diêu Viễn nói, "Đừng tối ngày chạy qua chỗ em, không công bằng với người ta đâu."

Đàm Duệ Khang cười bảo, "Cổ đi học rồi, bảo anh qua đây rủ em đi ăn, học kỳ này bên khoa cô ấy nhiều môn lắm."

Diêu Viễn nói, "Em cũng nhiều môn lắm."

Đàm Duệ Khang ngẩn người, rồi hỏi, "Tiểu Viễn, em không vui à?" Diêu Viễn lấp liếm, "Không phải, tại hôm nay thực hành bị thầy mắng..." Đàm Duệ Khang nói, "Hay là nhờ anh nào năm tư phụ đạo cho em nhé?"

Diêu Viễn vội từ chối, "Không cần đâu, anh xem sổ thực hành của em này, em thực hành tốt lắm, hôm nay em là đứa làm tốt nhất trong lớp đấy..."

Đàm Duệ Khang hỏi, "Làm tốt nhất mà bị mắng à?"

Diêu Viễn thoạt tiên ngớ ra, rồi lại đưa đẩy tiếp, "Tại em đến muộn nửa tiết lận."

Đàm Duệ Khang đến bó tay, anh buông một câu, "Từ xưa đã vậy rồi."

Diêu Viễn hết cảm xong vẫn còn ho vặt, sắc mặt nó tai tái, tóc cũng mọc dài ra.

Nó không muốn gặp lại Đàm Duệ Khang, chỉ muốn nói với anh rằng hãy buông tha nó đi, đừng tới tìm nó nữa. Nó phải kiếm chuyện gì đó để khước từ sự quan tâm của Đàm Duệ Khang, bằng không nó sẽ bị dồn đến phát điên lên mất.

Mấy ngày sau, nó nói với một chị gái xinh xẻo trong thư viện rằng, "Thanh Thanh, cậu có thể giúp mình một việc được không?"

Thanh Thanh kêu lên, "O? Sao bạn lại biết tên của mình?"

Diêu Viễn im một thoáng rồi bảo, "Mình muốn tìm một người giả vờ làm bạn gái của mình, được chứ? Bạn đồng ý không?"

Thanh Thanh nhìn Diêu Viễn một cách kỳ quặc, rồi gật đầu.

Cô lớn hơn Diêu Viễn một tuổi, mấy bữa sau, Diêu Viễn dẫn Thanh Thanh theo, đi ăn chung với Đàm Duệ Khang và Lâm Hi, nó với Đàm Duệ Khang ngồi chung hàng ghế, Lâm Hì kéo Thanh Thanh ra hàng sau ngồi trò chuyện, bốn người họ cười nói với nhau, Diêu Viễn chẳng nói Thanh Thanh là gì của mình, Đàm Duệ Khang cũng chẳng hỏi.

Sau khi quay về, mối quan hệ coi như đã được xác định.

Thanh Thanh cầm quà của Lâm Hi tặng, hỏi, "Cái này tính sao đây?" Diêu Viễn mở ra nhìn, một cặp khăn quàng cổ tình nhân.

"Cậu giữ đi." Diêu Viễn nói, "Một chút tấm lòng của chị dâu mình." "Poko." Thanh Thanh nói, "Anh cậu muốn cậu yêu đương à?"

Diêu Viễn lắc đầu bảo, "Là mình muốn ảnh thoải mái yêu đương thôi."

Hàng mày xinh đẹp của Thanh Thanh nhíu lại, Diêu Viễn cười nói, "Đừng nhăn hoài vậy, mau già lắm, cho dù cậu vui hay buồn thì ngoài mặt cũng phải tỏ ra vui vẻ chứ."

Nó vươn tay ra kéo giãn chân mày Thanh Thanh, tựa như một quý ông lịch lãm buông lời chúc, "Ngủ ngon."

Trong tuần kế đó, hễ Đàm Duệ Khang hoặc Lâm Hi đến kiếm nó đi ăn, nó đều dẫn Thanh Thanh theo.

Nó bắt đầu từ từ nhắn tin cho Đàm Duệ Khang hoặc Lâm Hi rằng, phải lên lớp học chung với Thanh Thanh, hoặc có hẹn với cô rồi, để buổi tối bọn họ đừng đến kiếm nó nữa.

Đàm Duệ Khang rốt cuộc cũng thưa lui tới hơn, Diêu Viễn đạt được mục đích, thấy nhẹ gánh trong lòng.

Tháng mười một, tiết trời chuyển lạnh, Diêu Viễn ngồi bên vệ đường, nhắn tin cho Đàm Duệ Khang: [Anh ơi, sinh nhật năm nay em muốn đi riêng với vợ em.]

Đàm Duệ Khang: [Tiểu Viễn, em có bạn gái rồi thì không cần anh nữa.]

Diêu Viễn cầm di động lật tới lật lui nhìn, nghĩ bụng đã đến lúc đối điện thoại mới rồi, xài biết bao nhiêu năm, nó còn nhớ lúc Triệu Quốc Cương mua điện thoại cho bọn nó, Đàm Duệ Khang đã cảm động rớt nước mắt.

Nó không hồi đáp lại tin nhắn kia, Thanh Thanh từ lớp học đi ra, Diêu Viễn gọi, "Bên này!"

Đám con gái ồn ào chộn rộn, Thanh Thanh cười xua bọn họ đi, đến chỗ nó bảo, "Hôm nay cũng phải đóng kịch à?"

Diêu Viễn lo lắng, "Mấy cô đó đều biết cậu đang hẹn hò à? Liệu có ảnh hưởng khiến cậu không quen được bạn trai không."

Thanh Thanh cười đáp, "Không sao đâu, có người rủ mình đi ăn mình cầu còn không được ấy, mình bảo với họ cậu là em kết nghĩa của mình, mà chị đây cũng chẳng phải mỹ nữ gì cho cam, không ai nghía tới đâu, đi thôi."

Diêu Viễn nói, "Nếu cậu muốn quen ai, nhất định phải nói cho mình biết đấy, mình sẽ mời đi ăn rồi giải thích rõ ràng với người ta, không thể hại cậu lỡ duyên được."

Thanh Thanh kéo tay Diêu Viễn bảo, "Không có gì đâu mà, cậu suy nghĩ nhiều quá, mấy đứa nó toàn coi cậu là em thôi, còn cháp cả mấy món ăn vặt cậu mua cho mình lần trước nữa... hôm nay có cần phải giả vờ không?"

Diêu Viễn nói, "Không cần đâu, mời ăn một bữa thôi à."

Diêu Viễn và Thanh Thanh xuống căn-tin dùng cơm, Thanh Thanh hỏi nhỏ, "Poko, mình muốn hỏi cậu một chuyện."

Diêu Viễn, "Gì vậy?"

Thanh Thanh, "Cậu thích con trai, mình đoán có đúng không?" Diêu Viễn, "..."

Thanh Thanh cười nói tiếp, "Cậu không muốn trả lời cũng không sao cả." Diêu Viễn gật đầu, "Xin giữ kín bí mật hộ mình."

Thanh Thanh nói, "Không thành vấn đề, ôi."

Cô đưa tay lên vuốt vuốt tóc Diêu Viễn, vờ như không biết gì hết, cơm tối xong Diêu Viễn về phòng ngủ, tiếp tục đọc sách, sinh nhật hai mươi của nó sẽ chóng qua thôi.

Mười giờ, ký túc xá đóng cửa, trong phòng chỉ còn mỗi mình nó, Ngố Cận không về, Diêu Viễn thở một hơi nhẹ bẫng, vậy là Đàm Duệ Khang không tới.

Mười một giờ, di động reo, tên liên lạc "Anh" hiện lên trên màn hình điện thoại. Diêu Viễn bắt máy, Đàm Duệ Khang hỏi, "Em, đang ở đâu?"

Diêu Viễn nói dối, "Đang ở với bạn gái em, tối nay không về."

Đàm Duệ Khang cười bảo, "Em xạo, bạn gái em đang ở trong phòng cổ, anh mới gọi đến ký túc xá của cô ấy xong."

Diêu Viễn buông, "Ữa, lừa anh đấy thì sao?"

Đàm Duệ Khang cười, "Không sao, anh muốn tặng một món quà sinh nhật cho em, lấy không?"

Diêu Viễn thoái thác, "Ký túc xá đóng cửa rồi, có gì mai đi."

Diêu Viễn nghe âm thanh ngậm đầy ý cười ấy, dường như phảng phất nhìn thấy nụ cười khiến lòng người xuyến xao của anh.

"Triệu Diêu Viễn!" Đàm Duệ Khang tăng âm lượng hơn một tí, tiếng ở dưới lầu và trong điện thoại đồng thanh vang lên, "Ra ngoài ban công đi, sinh nhật vui vẻ!"

Diêu Viễn ngẩn người, rồi vùng dậy bước ra ngoài ban công phòng, ngoài kia có một người đứng bên dưới.

"Em trai."

Dưới ngọn đèn đường, Đàm Duệ Khang hệt như một ảo thuật gia lãng mạn, một cái hộp đặt ngay giữa đường.

Đàm Duệ Khang khom lưng, nhẹ giọng nói qua điện thoại:

"Năm nay em hai mươi tuổi, trưởng thành rồi, anh không biết còn bên cạnh em bao lâu nữa, anh chỉ mong rằng cuộc đời sẽ như lời hứa hẹn của hai đứa mình, khi nào không bên cạnh vợ, thi thoảng hãy đến chỗ anh nhé, anh lúc nào cũng nhớ em rất nhiều."

Rồi dùng đầu thuốc lá châm ngòi pháo hoa.

Pháo hoa liên tu bay vút lên tầng ba, hoa lệ nở rộ giữa trời đêm, màu tím, sắc xanh, ánh đỏ, tía cam.

Những chùm pháo sắc màu lộng lẫy biến ảo hắt ngược trong đồng tử của Diêu Viễn, dài dằng dặc chẳng thốt nổi nên lời.

Hết đợt này, lại đến đợt pháo kia vút lên, nổ "bùm bùm" rồi bung thành những chùm tia rực rỡ, màu sắc biến đổi thoăn thoắt, chớp lóe bừng bừng, Đàm Duệ Khang chụp lại cảnh tượng này, lưu làm kỷ niệm.

Diêu Viễn lặng lẽ đứng nhìn, cho đến khi kết thúc chùm pháo thứ hai mươi, thế giới lại quay về cùng bóng đêm vô ngần vô tận.

"Đi thôi." Đàm Duệ Khang nói rất khẽ, xoay người đi, Lâm Hi bước ra từ bóng cây, nắm lấy tay anh. Hai người họ nắm tay nhau, thân mật dung dăng rời khỏi khu ký túc xá.

Diêu Viễn nhìn theo bóng họ đi xa dần, tựa vào tường đằng sau ban công phòng, nó đối diện với bóng đêm đặc quánh thở từng hơi nặng trĩu, nước mắt im lìm vô thanh tuôn rơi, dường như muốn trục xuất một thứ gì đấy trong linh hồn nó, bảo nó đi đi, đừng bao giờ quay lại nữa.

Tiếc rằng thứ ấy vẫn cứ mãi ở đó, ghim chặt tại đấy, cho dù nó cố gắng đến nhường nào, cũng không thể triệt để xua tan.