May mà mấy người trong phòng có lẽ cũng biết đoán sắc mặt, chẳng ai nhận lời mời của Đàm Duệ Khang, lúc hai anh em đi xuống lầu, Diêu Viễn lập tức bùng phát cơn giận.
"Anh đừng có mời người khác ăn uống linh tinh chứ!" Diêu Viễn xắng giọng, "Có quen biết gì đâu!"
Đàm Duệ Khang rầy, "Sao lại ăn nói như vậy? "Người khác" là bạn cùng phòng của em đó, sau này còn ở chung lâu dài. Mọi người phải quan tâm nhau chứ."
Diêu Viễn cự nự, "Bọn họ có thèm quan tâm đến em đâu!"
Đàm Duệ Khang phì cười bảo, "Chuyện bạn bè ấy mà, bình thường thì không thấy gì đâu, đến lúc em thực sự gặp chuyện khó khăn, mới biết tầm quan trọng của họ."
Diêu Viễn không thèm đáp trả, chẳng hiểu sao lại thấy hờn, rõ ràng chẳng có gì đáng giận dỗi, nó gặp lại Đàm Duệ Khang lòng cũng thấy hứng khởi, nhưng không có thang leo xuống, nên vẫn còn ấm ức trong dạ.
"Tiểu Viễn." Đàm Duệ Khang nói, "Em ốm đi rồi." Diêu Viễn lạnh lùng đáp, "Chẳng phải anh cũng thế à."
Đàm Duệ Khang dỗ dành, "Anh đưa em đi ăn nhé, đi nào."
Vừa nghe Đàm Duệ Khang nói thế, tâm trạng Diêu Viễn tức thì tốt lên, có dư dả thời gian, ngày nghỉ còn rất dài, bọn nó có thể đi chơi nội thành, mua cái này sắm cái nọ, ăn uống thả phanh. Đàm Duệ Khang dẫn Diêu Viễn đáp tàu điện ngầm đến China Plaza, vô một nhà hàng buffet, Diêu Viễn không khỏi khen ngợi Đàm Duệ Khang thông minh tuyệt đỉnh, nó đang muốn ăn kiểu tự chọn!
Hai đứa sinh viên bận quân phục ăn ngốn ngấu như hổ đói, hai mắt lóa ra ánh sáng xanh lè, mọi người chung quanh ai cũng quay lại dòm bọn nó.
"Mai anh về nhà đem máy tính qua nhé?" Đàm Duệ Khang nói.
Diêu Viễn nói, "Ừa... cứ từ từ đi." Nó bỗng nảy ra một ý định, bàn với Đàm Duệ Khang xem mấy bữa nữa làm gì, hai đứa quyết định không về nhà, ở lại Quảng Châu chơi, Diêu Viễn muốn tặng một món quà sinh nhật cho Đàm Duệ Khang, trước giờ năm nào anh cũng tốn tâm tư tặng quà cho nó, giờ nó cầm không nổi lòng, nó muốn tặng một món gì đó cho Đàm Duệ Khang.
Vừa gặp lại anh, Diêu Viễn cảm thấy cuộc sống sáng bừng hẳn, chỉ cần có anh bên cạnh, bao giờ nó cũng vui vẻ thoải mái.
Ăn cơm xong, Đàm Duệ Khang lại dẫn Diêu Viễn đi làm sim tình nhân của M- zone, số đuôi chỉ hơn nhau một số, mỗi tháng miễn phí năm trăm tin nhắn, hai số gọi cho nhau một phút chỉ tốn có năm xu.
Tâm trạng Diêu Viễn hân hoan, nhưng vẫn len lỏi một nỗi sầu nho nhỏ, hai người chia tay ở tàu điện ngầm, lúc mỗi đứa tự bắt xe đi về, Diêu Viễn ngồi ngẩn ngơ ở trạm xe một lúc rất lâu.
Hôm sau Diêu Viễn bảo có việc phải họp hành, Đàm Duệ Khang bèn không qua, cả ngày hôm ấy nó đi với Du Trạch Dương, bắt taxi đến trung tâm máy tính, rút tiền ra mua quà cho Đàm Duệ Khang.
Du Trạch Dương thấy mà líu cả lưỡi, kêu lên, "Sao cậu tặng ổng quà đắt dữ thần vậy!"
Diêu Viễn cười bảo, "Thật ra tiền bọn này cất chung một chỗ để tiêu mà." Du Trạch Dương đề nghị, "Tặng cho mình luôn đi bồ."
Diêu Viễn mắng, "Biến!"
Tám nghìn tệ không phải là một con số nhỏ với Diêu Viễn, nó ôm thùng giấy về, lên kế hoạch tạo niềm vui bất ngờ cho Đàm Duệ Khang.
Sinh nhật anh rơi đúng vào lúc tập quân sự, hai bên không thể liên hệ với nhau, nhưng bù đắp lại cũng ổn thôi.
Đêm cuối trước kỳ nghỉ Quốc khánh, đám sinh viên ai nấy chuẩn bị rời khỏi trường, tin nhắn của Đàm Duệ Khang bay tới.
Đàm Duệ Khang: [Tiểu Viễn, tối nay mình đi ăn nhé, mấy đứa bạn cùng phòng của anh cũng đi chung đó, còn có vài người đồng hương Hồ Nam anh muốn giới thiệu với em.]
Diêu Viễn: [Anh tới đón em đi.]
Đàm Duệ Khang: [Em ngồi xe số 3, anh đứng ngoài sân ga đợi em.] Diêu Viễn: [Anh đón em đi mà, em không biết đường.]
Đàm Duệ Khang: [Vậy em chờ anh một lát.]
Du Trạch Dương ngồi một bên dòm Diêu Viễn nhắn tin, bình luận, "Cậu với ông anh trông cứ như yêu nhau ấy."
Diêu Viễn, "..."
Diêu Viễn cất di động, Du Trạch Dương bảo, "Tui về đây, bái bai, có gì làn sau về quê chung hén."
Diêu Viễn đồng ý, mua cho cậu ta một chai nước, tiễn lên xe buýt, xong quay về ký túc xá xách cái hộp giấy đi xuống, nhét bên dưới băng ghế ven đường, rồi bỏ một chai nước ngọt Tỉnh Mục vào trong túi đeo.
Đợi đến sáu giờ hơn, Diêu Viễn sắp nổi cơn tam bành, Đàm Duệ Khang mới dẫn một lô lốc người lạ hoắc tới.
Diêu Viễn, "..."
Diêu Viên không nghĩ lại có nhiều người đến vậy, Đàm Duệ Khang nói, "Đi thôi, hôm nay em thế nào? Để anh giới thiệu bạn anh cho em."
"Em của ông đó hả." "Xin chào."
"Đẹp trai quá ta."
Diêu Viễn đầu óc trống rỗng, nó hoàn toàn không ngờ Đàm Duệ Khang lại kéo một đống người đến tìm nó, nó hỏi, "Anh... dẫn nhiều người đến đây chi vậy?"
Đàm Duệ Khang trả lời, "Bọn họ cũng muốn qua Trung Sơn coi thế nào, em làm sao vậy? Đi nào."
Diêu Viễn thực sự bó tay toàn tập, nó nói với đám bạn của Đàm Duệ Khang, "Xin chờ một chút, bọn tôi muốn nói vài câu với nhau."
Đàm Duệ Khang, "..."
Diêu Viễn, "..."
Diêu Viễn ra hiệu cho anh ngồi xuống, bao nhiêu tưởng tượng tốt đẹp trước đó đều bị hiện thực đánh bay tan tác, Đàm Duệ Khang ngồi trên hàng ghế ven đường, mặt ngơ ngác, mấy người kia không biết bọn nó làm cái trò gì, đứng xa xa ngóng mắt sang dòm.
Diêu Viễn lấy chai nước ngọt trong túi ra, đưa cho Đàm Duệ Khang, nói, "Nè, tặng cho anh, anh trai, chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Đăm Duệ Khang, "???"
Đàm Duệ Khang ngó người ra, rồi nói, "Cám ơn nha, Tiểu Viễn."
"Sinh nhật ông hả, Duệ Khang!" Đám người ở ký túc xá một bên nhao nhao, "Khao đi khao đi!"
Đàm Duệ Khang gật đầu, nhận chai Tỉnh Mục của Diêu Viễn, Diêu Viễn lại nói, "Uống một hớp đi, đã lắm đó."
Đăm Duệ Khang không hiểu mô tê gì, vặn nắp chai, "phụtttttt" một cái bị bắn nước ngọt đầy người, Diêu Viễn đứng trước mặt anh cũng bị dính tóe loe.
"Ha ha ha ha ha!!"
Mọi người xung quanh cười rần rần, Đàm Duệ Khang cũng nửa cười nửa mếu, bất đắc dĩ chỉ đành lắc đầu. Cả Diêu Viễn cũng không ngừng vỗ đùi bôm bốp cười ha hả, cười nghiêng cười ngửa, cười không đứng thẳng người.
Đám sinh viên trên đường đều chĩa mắt về phía Đàm Duệ Khang lâm vào tình cảnh bối rối, Đàm Duệ Khang cười cười bảo, "Được rồi, nghịch đủ chưa?"
Diêu Viễn nhìn nụ cười tươi tắn của Đàm Duệ Khang, nó thật sự yêu anh chết đi được, Diêu Viễn thích nhất chính là anh lúc này, bao giờ cũng vậy, chỉ cần là nó, cho dù Đàm Duệ Khang bực bội cách mấy cũng chỉ bất đắc dĩ cười một cái. Đó là một điều "không thể làm khác đi được" xuất phát từ trong tâm, tựa như một loại khoan dung vô nguyên tắc "gặp phải em cũng chỉ tại anh xui", tỏa sáng hệt như thái dương vậy.
"Đủ chưa hử!?" Đàm Duệ Khang vờ cả giận nói, "Phạt em giặt đồ cho anh."
Diêu Viễn nghiêm nghị bảo, "Cái này có thể trúng giải đó, sao anh không xem coi thế nào chứ?"
Đàm Duệ Khang, "?"
Diêu Viễn cầm chai nước ngọt, giơ lên trước mặt anh, chỉ vào thân chai rồi giải thích, "Anh xem nè anh xem nè, giải ba tặng một chai nước, giải nhì một máy Walkman, giải nhất một cái Playstation, giải đặc biệt, một cái máy tính! Anh coi chai của anh có trúng không?"
Đàm Duệ Khang cầm chai ngó vào trong, thấy sau nắp chai có băng keo dán đè lên một mảnh giấy, trên đó ghi ba chữ bé tí hin: Giải đặc biệt.
Đàm Duệ Khang cười bảo, "Cái này tự em dán vô thì có! Lại muốn ghẹo gì anh đây hả?"
"Tén tén tén tèn!" Diêu Viễn lôi một cái hộp giấy bự tổ chảng bên dưới băng ghế lên, một cái laptop Lenovo, nhét vào tay Duệ Khang.
Bàn dân thiên hạ choáng váng.
"Chúc mừng anh trúng giải đặc biệt nhá!" Diêu Viễn nhướn mày, cười bảo, "May mắn ghê đó! Em thay đồ, rồi xuống đi ăn ngay."
Đàm Duệ Khang Ôm cái hộp to oành đựng laptop, ngồi trên băng ghế dưới ánh hoàng hôn, đám bạn cùng phòng bên cạnh lao nhao.
"Tổ sư, sao em ông tốt với ông dữ vậy."
"Sao tui lại không có đứa em trai thế này! Tặng em ông cho tui đi!" "Cái laptop này gần cả chục ngàn tệ ấy!"
Mắt Đàm Duệ Khang chớm hoen đỏ, anh lắc đầu, mim cười.
Diêu Viễn thay bộ đồ mình thích nhất, bình thường không nỡ mặc, áo sơ mi ủi phẳng lì, quần tây dài đến đầu gối theo phong cách thoải mái, một đôi giày cổ thuyền, hợp với mái tóc ngắn lia chia như con nhím sau đợt quân sự, cười một cái đúng là y như nắng mùa thu.
Diêu Viễn nói, "Cám ơn mọi người hằng ngày đã chiếu cố anh tôi."
Mọi người vội bảo không có gì, có người cầm laptop hộ Đàm Duệ Khang, Đàm Duệ Khang liền khoác vai Diêu Viễn suốt chặng đường đi, cười miết mà không nói câu nào, Diêu Viễn tách ra được mấy bước thì Đàm Duệ Khang liền câu cổ nó, kéo nó quay về bên cạnh mình, ôm vai nó không rời một li. Nói cái gì cũng cười, nụ cười gắn trên môi suốt nguyên đêm.
Mấy ngày kế tiếp Diêu Viễn vốn muốn dành cho Đàm Duệ Khang thời gian rảnh, để anh chơi laptop mới trong phòng ngủ của mình, nhưng Đàm Duệ Khang vẫn kiên quyết dẫn nó đi chơi.
Ở chung với cả đám người như vậy chơi cũng chẳng vui vẻ gì, chỉ là dạo thảo cầm viên xem khỉ với chọc hươu cao cổ, tháng mười trời còn hơi nóng, Diêu Viễn cũng ráng chịu đựng bươn theo. Kì Quốc khánh trôi qua, Đàm Duệ Khang muốn quay về lấy máy tính của Diêu Viễn mang sang, Diêu Viễn nghĩ đến cảnh ký túc xá không nối mạng bèn gạt đi, cứ lo học hành trước đã.
Sức nóng của chuyến quân sự chưa đầy một tuần đã tản nhiệt, mọi người lại quay về nếp sống lười nhác, chăn không gấp, phòng không dọn. Diêu Viễn dần dà cũng thích ứng cuộc sống đại học, nguyên nhân không có gì lạ, nó bị đợt quân sự khắc nghiệt hành cho ra bã, một bước vượt qua cái ổ voi to đùng, tất thảy những thứ tiện nghi đều là dĩ vãng cả rồi, giờ đâu đâu cũng là thiên đường hết trơn!
Nó chẳng tha thiết gì điều hòa ở nhà nữa, có cái quạt máy là sướng như tiên rồi.
Nó cũng chẳng kỳ thị cơm căn-tin khó nuốt, cho dù có khó ăn đi chăng nữa thì chí ít vẫn còn được ăn uống chậm rãi, bỏ tiền ra có thể mua được đồ chiên xào, không cần phải chịu cảnh một bàn mười mấy mạng tranh nhau một miếng thịt. Du Trạch Dương và Diêu Viễn rảnh rỗi thì lại cặp kè, bay nhảy khắp mọi ngóc ngách trong trường, khoái chí chơi trò hù dọa mấy cặp đôi trốn dưới tán cây.
Du Trạch Dương còn khám phá ra một quy luật, đó là tầng trên căn-tin vắng người hơn, giá chát hơn một tẹo nhưng mùi vị khá khẩm, nuốt trôi cơm hơn.
Diêu Viễn không còn căm thù chuyện ngủ khó nữa, chí ít ngủ rồi cũng không có cảnh nửa đêm bị dựng đầu dậy bắt tập họp khẩn cấp.
Thế mới bảo lâu lâu cần phải nếm mùi khổ ải một thời gian, Diêu Viễn rốt cuộc đã hiểu vì sao Đàm Duệ Khang lại trân trọng cuộc sống hiện tại đến vậy.
Chương trình năm nhất gần như chỉ toàn những môn đại cương, Vi phân tích phân, Vật lý đại học, Điện tử điện học, Đại số tuyến tính, Phân tích mạch điện cơ bản... Diêu Viễn nhận một đống sách, lật ra xem thử, cơ bản cũng có thể hiểu sơ sơ.
Lật tới đằng sau thì mù tịt, chẳng khác gì sách tiếng Anh, toàn một đống biểu thức đại số và ký hiệu kỳ quái, ban đầu Diêu Viễn còn lên lớp đều đặn, dần dà bắt đầu bữa đực bữa cái.
Có lúc là vì không dậy nổi, có khi là tại trời mưa, hoặc là quên tuốt luốt giờ lên lớp luôn.
Người trong phòng bắt đầu mưu cầu cho tương lai, ai nấy đều có cuộc sống riêng.
Tháng mười, một buổi tối Diêu Viễn hết môn chuyên ngành đi về, thấy các đôi nam nữ đang ôm ấp nhau dưới lầu, thân mật đò đưa với nhau, lòng không khỏi cảm thấy chơi vơi, bỗng nó trông thấy một cậu sinh viên chính là Trương Quân phòng nó.
Trương Quân ôm một cô nàng xinh đẹp, chóp mũi cọ nhau, bọn họ đang cặp kè, Trương Quân vốn chẳng đẹp trai gì cho cam, chỉ cao có mét bảy sáu, so với Diêu Viễn đúng là một trời một vực, Diêu Viễn không tài nào hiểu được logic yêu đương trong trường đại học, cảm giác lúc nào cũng nhan nhản cảnh hoa lài cắm bãi phân trâu.
"Triệu Diêu Viễn." Trương Quân thấy Diêu Viễn đi ngang qua, bèn hỏi xin, "Cho tui mượn ít tiền được không, mai trả cho cậu, bữa nay quên mang tiền theo mà lười về lấy quá."
Diêu Viễn hỏi, "Bao nhiêu?"
Trương Quân đáp, "Hai trăm đủ rồi."
Diêu Viễn mở ví, rút hai trăm đưa cho cậu ta, nó vừa đi ăn khuya về, sắn mua một phần cho Du Trạch Dương. Nó cứ canh cánh trong lòng một vấn đề, bản thân nó sau này nên làm gì bây giờ? Thử quen một cô bạn gái chăng? Thôi, không làm chuyện xằng bậy, gây vạ cho người khác không nói, lỡ bị phát hiện coi như xong đời.
Kiếm con trai thì sao? Diêu Viễn cảm thấy rất xót xa, dường như nó chẳng thích đứa con trai nào cả, nó chỉ động lòng với mỗi mình Đàm Duệ Khang. Nó có phần hoang mang, cốt lõi là nó không thể xác minh bản thân có yêu được người khác hay không, thích mẫu người thế nào, đàn ông hay đàn bà.
Hồi tưởng lại mối tình duy nhất thời cấp hai, khi đó nó vốn dĩ không hề hiểu thế nào là yêu, quen với Peko thuần túy chỉ là một sự làm theo trong vô thức, mọi người nói bọn nó kết mô đen, thế là bọn nó bèn cùng nhau tan học cùng nhau đi ăn đi uống.
Thật sự có thể mang lại cảm giác tim đập rộn ràng, chính là khoảnh khắc nó đối mặt với Đàm Duệ Khang, đối diện với nụ cười của anh, sự dịu dàng của anh, con người anh quả thực ưu điểm toàn diện, Diêu Viễn cơ bản không tìm được người nào hoàn mỹ hơn thế. Một người ưu tú là vậy, ở trong trường có lẽ rất được hoan nghênh ái mộ...
Nó đưa cho Du Trạch Dương phần ăn khuya, phòng ngủ sắp đóng cửa tới nơi rồi mà Trương Quân vẫn chưa về.
Diêu Viễn mở vở ra định làm bài tập Vi phân tích phân, cậu Vu Hải Hàng cao kều lại bảo, "Triệu Diêu Viễn, làm xong cho tui mượn cọp pi tí nhé."
"Ờ." Diêu Viễn vừa dòm bài tập đã thấy não nhức bưng bưng, khoai ơi là khoai, hồi xưa đã chịu đựng đủ rồi, giờ lại gặp phải môn chuyên ngành xoắn não thế này, bao nhiêu hứng thú bốc hơi sạch.
Lời Triệu Quốc Cương nói chẳng sai chút nào, học cái gì cũng cần phải có hứng thú, bằng không cho đau não. Diêu Viễn một bên hậm hực cái miệng xui xẻo của ba nó, mặt khác lại tự rủa xả bản thân tại sao ngày trước không có chủ kiến, nếu có thể quyết định một lần nữa, nó nhất định đi theo con đường hội họa hoặc thiết kế.
"Nè, Triệu Diêu Viễn." Vu Hải Hàng kéo ghế qua ngồi bên cạnh nó, "Hỏi cái này nè, nhà cậu kinh doanh gì thế?"
Diêu Viễn lật sách đáp, "Nhà tui buôn đồng nát."
Vu Hải Hàng nở nụ cười, nói tiếp, "Tôi muốn làm thêm kiếm chút đỉnh, cậu có thể gợi ý giúp tôi không?"
Diêu Viễn ngó cậu ta, suy nghĩ một thoáng, rồi hỏi, "Cậu không đi làm gia sư à?"
Vu Hải Hàng nói, "Làm gia sư mệt lắm, tôi không biết dạy con nít, lần trước thử rồi, khó lắm. Ai cũng đòi sinh viên trường sư phạm, cậu là con nhà có điều kiện, nói xem bây giờ nên làm gì kiếm tiền là tốt nhất? Tôi định vô nhóm bán thẻ điện thoại."
Diêu Viễn nghĩ đến chuyện mỗi lần nghe bọn dưới lầu rao bán thẻ điện thoại ra rả cả đêm, dân tình không ai ngủ được, là chỉ muốn cầm chậu hoa chọi xuống, nó cau mày bảo, "Cậu làm gì không làm, lại đi bán thẻ điện thoại làm chi?"
Vu Hải Hàng giải thích, "Bán thẻ điện thoại mỗi cái lời được hai đồng rưỡi đó."
Diêu Viễn hít một hơi, bảo, "Làm cái đó kiếm được bao nhiêu chứ, cậu như vậy chẳng bằng... để tôi nghĩ cái đã."
"Cậu cho ý kiến đi." Vu Hải Hàng nói.
Ý kiến thứ nhất của Diêu Viễn là, "Ra chợ mua hoa về, đến Valentine bán."
Vu Hải Hàng vỗ đùi đen đét khen nó thông minh rối rít, rồi lại bảo, "Nhưng phải đến Valentine mới bán được. Còn bình thường đâu có bán được đúng không?"
Diêu Viễn nhún vai, "Bình thường cũng tùy, nếu không thì cậu hợp tác với mấy cô lớp mình ấy, kêu mấy ẻm giao hoa đến ký túc xá, cậu còn phải học cách bó hoa, rồi rải tờ rơi đến các ký túc xá, triển khai dịch vụ đặt hoa, giao hoa tận nơi, thấy sao? Một bó hoa có giá thành hai mươi tệ, bán bốn mươi tệ, chia năm tệ cho cô nào giao hoa, còn lại là của cậu hết."
Vu Hải Hàng dường như nhìn thấy tia sáng trong màn đêm, bắt đầu nghiêm túc suy xét tính khả thi của phương án Diêu Viễn đề ra.
Cậu ta lại hỏi, "Còn gì khác nữa không? Chợ hoa hơi bị xa, hơn nữa bảo quản hoa trong một thời gian ngắn cũng phiền lắm."
Diêu Viễn bảo, "Vậy giao cơm thì sao. Hằng ngày đến chỗ nghiên cứu sinh với mấy người năm tư nhận đơn, mỗi ký túc xá một đồng, cần món gì thì mang lên."
Ý kiến này của Diêu Viễn khá là hay ho, bên năm tư lúc nào cũng có những người không chịu thò đầu ra ngoài, chết dí trong phòng cày game. Vu Hải Hàng lại phản đối, "Cái này cũng phiền lắm, mang bao nhiêu là phần cơm, chạy lên chạy xuống chỉ kiếm được có một đồng, không có lời. Còn chẳng bằng làm gia sư?"
Diêu Viễn bảo, "Cái nghề gia sư là thị trường của người mua, cậu phải chào hàng bản thân, tốn nhiều thời gian. Giao cơm chỉ cần hắng ngày đi lên nhận đơn một lần thôi, có bao nhiêu thì kiếm bấy nhiêu, chẳng ổn định hơn là cậu ở dưới lầu mất nguyên đêm thử vận may à?"
"Đầu óc của cậu không đi học kinh tế thiệt uổng hết sức." Vu Hải Hàng cười bảo, "Còn gì nữa không? Nói luôn để suy nghĩ một thể."
Diêu Viễn nhìn mớ công thức Vi phân tích phân, đầu nó muốn nổ bùm tới nơi rồi.
Diêu Viễn nói, "Cướp ngân hàng, vác ghế xuống đập cái ATM dưới lầu đi." Vu Hải Hàng, "..."
Lúc này Du Trạch Dương xuống chơi, cậu ta hỏi, "Có nước ngọt không? Ông quên mua đồ uống giúp tôi rồi."
Diêu Viễn bảo, "Không có, xuống dưới mua đi, sắn mua hộ tôi một lon."
Du Trạch Dương nói, "Sắp đóng cửa rồi không muốn đi xuống, xuống rồi lại chả muốn lên nữa, hay là bọn mình ra quán net đi, tôi bao nguyên đêm."
Diêu Viễn có hơi do dự.
Du Trạch Dương lại thuyết phục, "Đi mà đi mà, quán net có điều hòa đó. Ông đi luôn không? Vu Hải Hàng."
Vu Hải Hàng bảo, "Không có tiền, ông bao tôi luôn nha?"
Du Trạch Dương thẳng thừng, "Tôi chỉ bao mình Diêu Viễn thôi." Vu Hải Hàng, "Xì --"
Diêu Viễn quyết đoán đóng tập vở lại, nhét vào hộc bàn, đứng dậy chuẩn bị làm ổ ở quán net thâu đêm, nó sực nghĩ ra một việc, bèn nói, "Cậu cũng có thể mở một quầy bán tạp hóa, thuốc lá, đồ uống, mì tôm gì đó, ký túc xá đóng cửa rồi
không tiện mua đồ, rải ít tờ rơi, ai mua thì gọi điện trực tiếp đến điện thoại phòng tụi mình, cậu có thể giao hàng miễn phí cho người ta."
Vu Hải Hàng reo lên, "Ý kiến hay đó!"
Diêu Viễn gợi ý cách kiếm tiền cho Vu Hải Hàng xong rồi, đi theo Du Trạch Dương lên mạng xuyên đêm.
Du Trạch Dương online QQ chat chit, Diêu Viễn cũng không biết nên làm gì, bèn treo nick QQ, thấy người bên cạnh đang đánh bài trên Liên Chúng và Trung Du, bèn đăng ký một nick, rồi chơi tiến lên.
Chơi đến nửa đêm, người kế bên đang xem phim, Du Trạch Dương nằm ngủ lăn ra ghế, Diêu Viễn ngáp một hơi, tắt cửa sổ Liên Chúng, nhớ đến trang web hồi trước Tê Huy Vũ vô, bèn dùng 3721 tìm kiếm, vào một diễn đàn đồng tính.
Nó chỉ muốn tìm một người đồng tính tâm sự, hỏi xem họ làm thế nào để vượt qua, biết được xu hướng tình dục của mình từ bao giờ, có dự định gì cho tương lai không, nhưng trong chatroom chỉ toàn là anh anh em em, yêu iếc nhảm nhí, hoặc một đống con số tổ hợp chiều cao cân nặng năm sinh mẫu hình các loại, cảm thấy đối phương vừa mắt, thì hẹn nhau làm kèo một đêm.
Nó thêm người vào, trò chuyện mới mấy câu đối phương đã hỏi nó đi nhà nghỉ không, Diệu Viễn bèn xóa nick ra khỏi QQ, thở dài.
Đôi mắt nó như chìm trong sương mù, hắt lại hình ảnh trang web lòe loẹt màu sắc, nó lấy di động ra, muốn nhắn một tin cho Đàm Duệ Khang, nhưng đã bốn giờ sáng rồi, Đàm Duệ Khang đang ngủ.
Từ nhỏ đến lớn hễ có chuyện gì là nó lại kiếm Đàm Duệ Khang bàn bạc, chỉ cần nói với anh, nhất định sẽ có người giúp nó gồng gánh trách nhiệm, Đàm Duệ Khang sẽ nghĩ cách giúp nó, an ủi nó, cho dù vấn đề sau rốt chẳng có cách giải quyết hoàn mỹ, chí ít nó cũng được tiếp thêm dũng khí và sức mạnh.
Chỉ độc có chuyện này là không thể được, Diêu Viễn chẳng dám hé bất cứ điều gì.
Hôm sau Diêu Viễn về phòng ngủ một mạch đến trưa, cúp hết mọi tiết học, khoảng ba giờ hơn thì bị điện thoại đánh thức.
Đàm Duệ Khang, "Tiểu Viễn? Sao không nhắn tin lại cho anh?" Diêu Viễn mơ mơ màng màng trả lời, "Ngủ."
Đàm Duệ Khang lo lắng hỏi, "Em bệnh à? Anh qua thăm em nhé, tối nay mình đi ăn chung ha? Có giờ học không?"
Diêu Viễn tỉnh táo ra đôi phần, nó đáp, "Em không bệnh, có Ngôn ngữ lập trình C..."
Diêu Viễn nói chuyện với Đàm Duệ Khang thêm vài câu, Đàm Duệ Khang dặn dò một chặp, cúp máy rồi Diêu Viễn mới xem tin nhắn, thấy một mớ nào là "em
ăn chưa"; "Tiểu Viễn, sao không trả lời tin nhắn của anh? Đang bận à? Hai giờ rồi, em ăn chưa, chưa thì đi ăn đi, đừng để bụng đói"; "Có chuyện gì thế? Sao lâu vậy mà không trả lời tin nhắn? Em mất di động à? Tiểu Viễn, em đang ở đâu?".
Vu Hải Hàng bắt đầu kế hoạch làm giàu của mình, cậu ta mở một hàng bán tạp hóa nhỏ, rồi rải tờ rơi khắp nơi, mua ở chợ sỉ mấy loại mì gói vị khác nhau, rồi mấy cây thuốc lá, mấy thùng nước ngọt.
"Triệu Diêu Viễn, cậu có muốn hùn vốn không?" Vu Hải Hàng rủ rê, "Góp ít tiền với tui đi, mình làm một vố."
Diêu Viễn chẳng mảy may hứng thú với loại buôn bán vặt vãnh này, nó kiếm cớ, "Anh tui giữ tiền rồi, ổng chặt gẫy chân tui mất."
Vu Hải Hàng lo bận rộn kiếm tiền, Trương Quân đi liền mấy tối không về, còn quyt tiền của Diêu Viễn.
Sang tháng mười một, bên viễn thông đến trường làm việc, đám sinh viên năm nhất thi nhau nối mạng, Diêu Viễn lười về nhà lấy máy tính mang qua đây, thế là phần lớn thời gian không có máy tính nó lại trầm mình trong những quán internet cà phê, chơi đánh bài, lướt web, đọc truyện. Đợt nó đọc bộ "Câu chuyện Bắc Kinh" xong, thẫn thờ hết ba ngày ba đêm, cảm thấy tương lai trước mắt thật vô định, cuộc đời chẳng có gì vui vẻ, lâu lâu nó lại nghĩ: nếu có một ngày mình bị xe tông chết, liệu Đàm Duệ Khang có phát hiện ra rằng anh yêu nó không? Liệu có phải anh đã thích nó rồi, chỉ là chưa nhận ra được lòng của mình chăng?
Hai mươi tháng mười một, sinh nhật của Diêu Viễn đến rồi, nó chờ mong hơn bao giờ hết, háo hức gấp mấy lần những năm trước đây. Nó biết chắc Đàm Duệ Khang sẽ tặng quà sinh nhật cho nó, tuy rằng nó không nhắc nhỏm, Đàm Duệ Khang cũng chẳng nói gì, hai đứa vẫn như bình thường.
Môn Bồi dưỡng tư tưởng đạo đức là môn học chung, nhiều lớp gộp vô một cái giảng đường rộng, buổi chiều hôm sinh nhật, Diêu Viễn ngồi trong một góc giảng đường, miên man nghĩ xem Đàm Duệ Khang sẽ tặng gì cho nó thì đã đến năm giờ chiều. Trưa nay Đàm Duệ Khang cũng chưa đả động gì, chỉ như thường lệ hỏi nó ăn chưa với ăn gì mà thôi.
Năm giờ mười phút, Diêu Viễn nằm nhoài ra bàn, bên phải có một người ngồi xuống, choàng tay qua ôm nó.
Diêu Viễn, "!!!"
Diêu Viễn vui sướng khôn tả, nó quặp lấy cổ Đàm Duệ Khang thụi mấy cái, Đàm Duệ Khang ra vẻ thần bí "xuyt" một tiếng, rồi bảo, "Học đi, đừng rộn."
Diêu Viễn hỏi, "Tai anh còn đau phải không? Vậy em không đụng nữa."
Đàm Duệ Khang mỉm cười, rồi véo lỗ tai Diêu Viễn, nhắc nó chuyên tâm nghe giảng bài.
"Sao anh biết em học lớp này?" Diêu Viễn chụm đầu với Đàm Duệ Khang, thì thào trao đổi.
Nụ cười của Đàm Duệ Khang rất đỗi mê hoặc, nhìn nhuốm nét mỏi mệt, đôi mắt vằn tia máu, vành mắt thâm đen, anh khe khẽ cười bảo, "Sao không biết, thằng nhóc nhà ngươi làm gì anh đều biết hết."
Hàng trên không ít người ngoái đầu lại nhìn bọn nó, Đàm Duệ Khang và Diêu Viễn quả thực là một cặp đôi bắt mắt, thu hút các chị em ngồi gần đó bàn tán rộn cả lên.
Đàm Duệ Khang lại ra hiệu cho nó tập trung nghe giảng, Diêu Viễn rất đỗi vui vẻ, nó nằm úp lên bàn, giương đôi mắt đen láy lên nhìn anh.
"Em nên cắt tóc đi." Đàm Duệ Khang bảo, "Từ hồi đi học quân sự về chưa cắt lần nào cả."
Diêu Viễn đồng ý, sau khi tan học hai đứa đi ra, Đàm Duệ Khang nói, "Em về phòng cất sách đi nhé? Anh dẫn em ra ngoài ăn sinh nhật."
Diêu Viễn nghĩ bụng sinh nhật năm nay chỉ đi ăn thôi sao? Chắc không chỉ có vậy đâu nhỉ. Nó bảo, "Khỏi về, có một cuốn sách à."
Đàm Duệ Khang nói, "Về thay đồ đi chứ, phải rồi, trong phòng em có một cậu tên Trương Quân mới nãy tìm em có việc gì đấy, em về xem thế nào."
Diêu Viễn ngơ ra, rồi đáp, "Được rồi... vậy anh ở đây chờ em chút nghen." Diêu Viễn quay về phòng, đẩy cửa ra, rồi ngẩn ngơ, nhếch môi cười.
Trên bàn đặt một cái laptop hiệu Dell, trên màn hình chạy dòng chữ: Tiểu Viễn, sinh nhật vui vẻ.
"Anh của cậu giàu quá ha." Ngố Cận đang nhai mì lên tiếng, "Quà đắt tiền dễ sợ."
Diêu Viễn cười cười, ừ một tiếng, thầm nghĩ quà năm nay không lãng mạn bằng những năm trước, à không, khi nhìn thấy cái laptop bắt mắt ấy nó thực sự rất chấn động, thích lắm chứ.
Laptop còn được cắm dây mạng sắn, kéo từ lúc nào thế nhi? Diêu Viễn phát hiện ra Đàm Duệ Khang kết nối mạng giùm nó luôn rồi! Hay quá! Sau này không cần đi quán cà phê internet thâu đêm nữa!
Trên màn hình laptop có hai nhân vật chibi đang nắm tay nhau, con màu trắng trên đầu viết chữ "Poko", con màu đen thì có tên "Anh Socola", Diêu Viễn thử di chuột bấm con trắng một cái, lập tức có một tiếng lò xo phát ra, con chibi màu trắng bị bắn bay lèo vèo khắp desktop, con màu đen cũng nhốn nháo chạy theo.
Diêu Viễn không nhịn được cười phá lên, thú vị quá đi mất, hai con chibi bay tới bay lui một hồi va phải nhau, ngừng lại, toàn bộ màn hình bị nước ồng ộc tuôn ra lênh láng, chibi Đàm Duệ Khang biến thành một cái phao tròn, đưa
chibi Diêu Viễn lên phao, hai đứa chầm chậm nổi lên, Diêu Viễn nổi bồng bênh trên mặt biển, Đàm Duệ Khang đeo kính lặn bơi qua bơi lại dưới đáy biển.
Diêu Viễn, "..."
Một lát sau hai con chibi lại chơi trò ném cầu tuyết, cuối cùng chibi Diêu Viễn xuất hiện hai chữ: Tiếp chiêu! Một quả cầu tuyết bay tới bụp trúng chibi Đàm Duệ Khang làm nó té dúi dụi vô đống tuyết.
Diêu Viễn sắp cười thắt ruột rồi.
Đàm Duệ Khang mặt chèm nhẹp tuyết kéo con chibi Diêu Viễn từ từ đi đến góc phải màn hình, lau mặt, giũ hết tuyết trên người xuống, rồi lấy ra một cái loa phóng thanh, một dòng chữ hiện lên: "Em à, học đi học đi! Không được chơi game nữa! Giờ anh bắt đầu giám sát em!
Diêu Viễn cười ầm ĩ, tâm trạng của nó hiện tại thực sự khó diễn tả nổi.
"Anh trai cậu tự lập trình đấy à?" Trương Quân cũng đã về phòng, tò mò hỏi. Diêu Viễn đáp, "Phải, cái này khó làm không?"
"Cũng hơi." Trương Quân nói, "Chương trình phức tạp như vậy, mã chắc toàn là tải từ trên mạng xuống phải không? Chẳng phải anh cậu mới học năm nhất thôi à?"
Diêu Viễn nói, "Ảnh học ngành tự động hóa đó."
"Cừ thiệt!" Ngố Cận thán phục, "Năm nhất mới lên lớp có mấy buổi thôi mà đã viết được chương trình flash rồi sao? Anh của cậu giỏi thiệt đó!"
Diêu Viễn cất laptop xong rồi, đi xuống lầu thì thấy Đàm Duệ Khang đang ngồi trên băng ghế ven đường, anh cười hỏi nó, "Thích không?"
Diêu Viễn vui vẻ đáp, "Thích lắm! Chương trình đó anh tự làm hả? Bọn nó đứa nào cũng nói anh rất cừ khôi đó!"
Đàm Duệ Khang cười bảo, "Em thích là được rồi." Diêu Viễn lại hỏi, "Anh làm thế nào vậy? Mất bao lâu?"
Đàm Duệ Khang đáp, "Anh mua sách dạy viết chương trình flash, tự mò mẫm, đầu tiên là làm thử trên máy của anh, rồi lại vọc vạch qua máy của em, học tầm một tháng, chương trình viết trong một tuần."
Diêu Viễn thực sự nể phục anh từ tận đáy lòng, hồi sau nó bảo, "Có phải anh thức suốt đêm làm cái này không?"
Đàm Duệ Khang cười bảo, "Thức có mấy đêm thôi à. Anh không hỏi người khác, chỉ tự mình mò mẫm trên sách với internet. Mình đi ăn thôi, ăn mì trường thọ nhé?"
Diêu Viễn nhìn gương mặt bơ phờ của Đàm Duệ Khang, nó hiểu ra rằng cái laptop kia chỉ là thứ phụ kèm, món quà sinh nhật thực sự, chính là chương trình
flash quý giá kia.