Kỳ nghỉ hè năm lớp 9 là kỳ nghỉ hè sung sướng thứ hai trong đời người, chỉ sau mỗi kỳ hè cấp ba. Cũng trong hôm thi cử xong xuôi, Triệu Quốc Cương dẫn hai đứa đi ăn một bữa ngon, sau đó đến rạp xem phim. Diêu Viễn còn nhớ hồi đó đi coi Titanic với ba, ra khỏi rạp vành mắt của Triệu Quốc Cương còn đỏ hoe.
Giờ lại mọc thêm ông Đàm Duệ Khang, bọn họ đi coi phim với nhau trông thật ngớ ngẩn, Đàm Duệ Khang thì chẳng biết minh tinh nào với diễn viên nào, cứ hỏi Triệu Quốc Cương miết.
Triệu Quốc Cương thì thích phim của Trương Nghệ Mưu với Châu Nhuận Phát, Trần Đạo Minh và Củng Lợi.
Diêu Viễn lại mê Châu Tinh Trì, thích xem phim Đông Thành Tây Tựu tập hợp nguyên một dàn diễn viên ngôi sao Hồng Kông, đắm đuối chất giọng đàn ông của Vương Gia Vệ, thích coi Vương Phi trốn trong tủ âm tường trong nhà Lương Triều Vĩ, mỗi ngày chui ra dọn nhà cho người ta, xem Kim Thành Vũ mua phải đào đóng hộp quá hạn sử dụng ăn xong đau bụng, thích Trương Mạn Ngọc quyến rũ kiều mị thỏ thẻ, "Ngươi muốn tìm nhà trọ Long Môn à, chẳng phải nó ở trên người ta sao?"
Đôi khi nó nghĩ giữa mình và Triệu Quốc Cương không có điểm chung gì cả, thế nhưng tình cảm nó dành cho ba không hề thuyên giảm. Đàm Duệ Khang lại kha khá giống ba nó.
May mà Đàm Duệ Khang không phải con ba nó.
Xem phim xong, Diêu Viễn về nhà là lăn ra ngủ ngay, Đàm Duệ Khang thì gom sách vở lại buộc cẩn thận, chuẩn bị mang đi quyên góp. Mưa ròng rã cả đêm, hôm sau khoảng sáu giờ hơn Diêu Viễn mở choàng mắt, mò đồng hồ báo thức định bò dậy đi học, thì sực nhớ ra là hè rồi, không cần mới tờ mờ sáng đã phải đi đến lớp, thế là gục xuống ngủ tiếp.
Những ngày kế tiếp cứ thả phanh điên dại mà sống, ngày nào Diêu Viễn cũng cắm đầu vào game, vác về một đống đĩa game chơi cho đã, Đàm Duệ Khang thì ôm đống Kim Dung trọn bộ mười bốn truyện của Triệu Quốc Cương về phòng, sáng sớm thức dậy đọc cho đến lúc tối đi ngủ.
Diêu Viễn còn hay kéo nguyên lớp về nhà hát karaoke, cho Trương Chấn và bạn gái một phòng tha hồ ôm ôm ấp ấp, đám còn lại thì ở ngoài phòng khách hát hò xem phim, quậy tung nhà bừa bãi như chuồng chó luôn.
Thư báo trúng tuyển gửi về nhà, Diêu Viễn gọi điện thoại tra điểm, nó và Đàm Duệ Khang đều đạt kết quả cao hơn mặt bằng chung nhiều, điểm toán của Đàm Duệ Khang tối đa, còn điểm Anh văn của Diêu Viễn thì đứng đầu toàn khu vực.
Tề Huy Vũ cũng thi đậu Nhất Trung như đúng nguyện vọng.
Đồng thời Lâm Tử Ba cũng gọi điện lại, báo cho Diêu Viễn và Đàm Duệ Khang chuẩn bị chuyến đi chơi dành cho lớp học sinh tuyển thẳng. Địa điểm du lịch là Giang Tây - cái nôi cách mạng núi Tỉnh Cương.
"Giời ạ, lại còn bắt đóng bốn trăm tệ à?" Diêu Viễn bất mãn, "Không đi có được không?"
Lâm Tử Ba bên kia điện thoại đáp, "Cũng được, mày chi phân nửa trường phân nửa, mày không đi thì trường cũng không trả lại cho mày đâu."
Diêu Viễn nghe mà phát bực, "Ai thèm tiền bọn họ chứ, tao không đi."
Bàn Lâm Tử Ba bất đắc dĩ nói, "Tao cũng chả muốn đi đâu, tao thích đi Hải Nam cơ."
Diêu Viễn nhìn vẻ mặt chờ mong của Đàm Duệ Khang, đưa điện thoại cho anh ta.
Lần đầu tiên Đàm Duệ Khang được đi du lịch, không khỏi có phần căng thẳng, anh hỏi, "Phải chuẩn bị những gì? Đi máy bay hả em?"
Mặt Diêu Viễn lạnh như tiền, Tề Huy Vũ không chọn tuyển thẳng, Trương Chấn không vô lớp chọn, hai thằng cạ cứng của nó không tham gia chuyến đi này. Đám tuyển thẳng tổng cộng có ba mươi sáu đứa đạt thành tích tốt nhất toàn khối chín, tụ vô một lớp khối mười, tuy nhắn mặt hết nhưng chơi đâu có vô.
Đi kiểu này thì có gì vui chứ? Lại còn núi Tỉnh Cương. Diêu Viễn muốn bùng cháy, định nói em không đi đâu, nhưng nhìn vẻ mặt của Đàm Duệ Khang thì dằn lại. Nếu là trước đây, Diêu Viễn chắc chắn sẽ nói: "Em không đi, anh thích thì đi một mình đi." Song hiện tại không thể nói vậy nữa, để Đàm Duệ Khang đi một mình khác gì trực tiếp giội cho anh ta gáo nước lạnh.
Triệu Quốc Cương về nhà thấy con mình đang rất bực bội, hỏi Diêu Viễn vài câu thì nổi nóng.
Đàm Duệ Khang cũng ý thức được chuyện này nên thuật lại sơ qua, đương nhiên trong bụng anh vô cùng mong muốn được đi chơi, nhưng anh vẫn khẳng định là Diêu Viễn không đi anh cũng không đi, ở nhà xem Kim Dung cũng vậy thôi.
Triệu Quốc Cương hỏi ra ngô ra khoai xong thì phán quyết, "Nếu đã không muốn đi, thì thế này vậy."
"Đi mà đi mà." Diêu Viễn chán quá xá rồi, "Đừng nói nữa."
Triệu Quốc Cương nói, "Ba đi Lư Sơn, núi Tỉnh Cương rồi, đúng là không có gì để các con vui chơi cả, giờ có mấy địa điểm này, các con chọn đi, hai anh em dắt nhau đi chơi."
"Hàng Châu, Tam Á, Shangri-La, Bắc Kinh, Cửu Trại Câu, hai đứa chọn một đi."
Đàm Duệ Khang, "..."
Diêu Viễn hỏi, "Con có thể rủ thêm Tề Huy Vũ không?" Triệu Quốc Cương đáp, "Tùy con."
Diêu Viễn hú một tiếng, nhào tới ôm ba, xong dông vô phòng gọi điện thoại.
Đàm Duệ Khang nói, "Dượng à, tiền tiêu dượng cho con còn dư nhiều lắm, hay là thế này, con dùng số tiền đó đưa Tiểu Viễn đi chơi được không."
Triệu Quốc Cương đáp, "Số tiền đó con cứ giữ lấy mà dùng, mở một tài khoản nộp vào, cho con tự do chi tiêu, thành tích thi cử của hai anh em con rất tốt, dượng đã hứa với Tiểu Viễn, mấy bữa nữa sẽ sắm cho mỗi đứa một cái máy tính..."
Đàm Duệ Khang hệt như bị sét đánh ngang tai, vội từ chối, "Không không! Dượng à! Con không cần máy tính đâu."
Triệu Quốc Cương pha một chén trà đạo cho Đàm Duệ Khang uống, bảo, "Mua cho con cháu trong nhà cả, các con cần được đối xử bình đẳng... Duệ Khang, con là đứa trẻ ngoan..."
Đàm Duệ Khang vẫn từ chối, "Dượng, không nên mua máy tính cho con, thực sự không nên một là quá đắt tiền, hai là ảnh hưởng học hành."
Triệu Quốc Cương cố thuyết phục thêm, Đàm Duệ Khang vẫn nằng nặc chối từ, Triệu Quốc Cương suy nghĩ một chốc rồi nói, "Hay là con chịu thiệt một chút, chuyển máy tính hiện giờ của Diêu Viễn cho con dùng? Lên cấp ba sẽ có môn tin học, cái này là cần thiết thôi con."
Đàm Duệ Khang nghĩ ngợi rồi đáp, "Được ạ, đừng mua máy mới cho con là được rồi."
Triệu Quốc Cương ừ, rồi bảo thêm, "Con hiểu chuyện hơn Tiểu Viễn nhiều lắm."
Đang nói thì Diêu Viễn mặt mày một đống đi ra. Triệu Quốc Cương hỏi, "Đã quyết định đi đâu chưa?"
Diêu Viễn ôm gối ngồi phịch xuống, bảo, "Đàm Duệ Khang anh chọn đi." Đàm Duệ Khang hỏi, "Tề Huy Vũ không đi được à?"
Diêu Viễn buồn bực trả lời, "Bà ngoại nó bệnh rồi, phải về quê trông. Nguyên kì hè này ở dưới đó suốt, mai đi rồi... hay là tụi mình đi... thôi bỏ đi."
Diêu Viễn định nói hay là đi về quê ngoại Tề Huy Vũ chơi, nhưng quê ngoại Tề Huy Vũ ở Hồ Bắc, cũng chỉ là một thôn trên núi, chẳng có gì chơi, hơn nữa bắt Tề Huy Vũ vừa chăm sóc bà nó vừa lo cho mình, đi cũng chỉ mang đến phiền phức cho nó mà thôi.
Đi đâu bây giờ? Mấy chỗ này Diêu Viễn chưa đi chỗ nào cả, Tam Á ở cạnh biển, nó ngắm biển chán chê rồi, chẳng có gì vui, Cửu Trại Câu thì cũng được đó, Shangri-La cũng ok, Hàng Châu thì nó không biết tiếng địa phương vùng đó... riêng Bắc Kinh là nó tuyệt đối không muốn vác xác đến, mùa hè thủ đô nóng thấy phát ngốt ấy.
Đàm Duệ Khang nói, "Tiểu Viễn muốn đi đâu? Em chọn đi, anh đâu rành mấy chỗ vui chơi."
"Anh chọn đi." Diêu Viễn nằng nặc nói, "Anh muốn đi đâu thì đi đó, em sao cũng được."
Đàm Duệ Khang cứ muốn Diêu Viễn chọn, Diêu Viễn cũng hơi hơi động lòng, muốn đi Cửu Trại ngắm cảnh, nhưng vẫn không chịu nói, đòi Đàm Duệ Khang quyết định.
Sau cùng Đàm Duệ Khang chọn, "Đi Bắc Kinh được không? Có Cố Cung Vạn Lí Trường Thành."
Biết ngay là sẽ chọn nơi Diêu Viễn không muốn đi nhất, con người của Diêu Viễn, không muốn ra quyết định, mà chỉ toàn đùn cho người khác quyết thay, lỡ như người ta quyết định trái ý của nó thì nó lại không muốn đi, tự chuốc lấy bực vào mình.
Có lẽ vì đi với Đàm Duệ Khang nên ngay từ đầu nó đã chẳng hào hứng gì. Chỉ nhạt nhẽo ừ một tiếng, nói, "Cũng được." xong rồi vác cái mặt bánh bao chiều về phòng chơi game tiếp.
Tuy Triệu Quốc Cương tin tưởng Đàm Duệ Khang, nhưng cũng không dám thả hai đứa nó đi tự do, trước ngày đi ông cho Đàm Duệ Khang sáu nghìn tệ, dẫn Diêu Viễn đi đăng ký tour du lịch, còn dặn kỹ là phải tìm mấy đoàn lớn có giấy phép đàng hoàng, nhất quyết không được sà vào mấy chỗ lừa đảo.
Tâm trạng Diêu Viễn rất chi là hờ hững, ngay bản thân nó cũng cảm thấy mình đúng là khó hầu, Đàm Duệ Khang ở phòng bên thì lo rà trên báo, coi quảng cáo mấy tour du lịch trong hè này rồi so sánh giá cả giữa mấy công ty lớn với nhau, tính tính toán toán, rồi xem xét hành trình đến Bắc Kinh của hai người.
Triệu Quốc Cương còn giao cho bọn nó một nhiệm vụ, chơi ở Bắc Kinh xong là phải về quê ngoại, dắt Diêu Viễn về thăm bà ngoại, đã lâu lắm rồi nó không về đấy.
Thế nên Đàm Duệ Khang hết sức phấn khởi lần lượt gọi điện cho mấy công ty du lịch, Diêu Viễn chỉ có thể giả bộ hăng hái, hỗ trợ Đàm Duệ Khang, làm như nó rất mong chờ chuyến đi này. Cuối cùng chọn được công ty du lịch rồi, sửa lại vé máy bay lượt về, sau khi xong chuyện ở Bắc Kinh là bay ra Trường Sa, rồi từ Trường Sa bắt xe chạy về quê.
Nộp tiền tour xong Đàm Duệ Khang cảm thấy hơi xót, mỗi đứa hai nghìn bảy, cũng tốn bộn chứ chẳng chơi. Dọc đường anh vừa đi vừa trò chuyện với Diêu
Viễn, "Dượng lần này phải chi nhiều quá."
Diêu Viễn nói, "Mỗi lần ba em kinh doanh tiền ra tiền vô cũng hơn chục vạn, chút tiền lẻ thôi mà, hầy."
Đàm Duệ Khang nghe hoảng quá, hỏi lại, "Nhiều dữ vậy sao?"
Diêu Viễn vừa đi vừa hút trà sữa, bảo, "Anh không biết đâu, hồi nhà em mới chuyển đến khu cư xá cao cấp sống, ba mẹ mấy đứa học tiểu học chung với em mới gọi là giàu, có một đứa, lúc thị trường theo chiều giá xuống, ba của nó mỗi ngày đều lỗ trên sàn chứng khoán một khoản tương đương với một chiếc ô tô con."
Đàm Duệ Khang nói, "Tiểu Viễn, em có đầu tư cổ phiếu không? Có phải đầu cơ cổ phiếu kiếm ra được rất nhiều tiền không?"
Diêu Viễn trả lời, "Cũng chút chút, em biết cơ bản vậy thôi, hồi đó ba có dạy em."
Đàm Duệ Khang đề nghị, "Hay là tụi mình để dành tiền, tiền tiêu vặt dồn cho em đầu tư cổ phiếu được không?"
Diêu Viễn ỷ Đàm Duệ Khang không rành về cổ phiếu, bắt đầu chém gió tung chảo, "Tiền anh hơi bị ít, chuẩn bị cỡ một chục ngàn tệ cho em đi, em có thể coi giúp anh, nhưng lỗ lãi ráng chịu à nghen."
Đàm Duệ Khang cười bảo, "Dĩ nhiên rồi, mà anh chẳng có nhiều tiền đâu, sau này có nhiêu giao hết cho em nhé."
Diêu Viễn ngó Đàm Duệ Khang, chợt nhớ mấy hôm trước Triệu Quốc Cương có bảo mình dẫn anh ta đi mua quần áo, bình thường hết sáu ngày trong tuần là Đàm Duệ Khang đều mặc đồng phục, cuối tuần thì chỉ mặc lòng vòng mấy cái áo thun quần jean mà Triệu Quốc Cương mua cho hồi mới lên đây, đã tròm trèm một năm rồi.
Đổi mấy bộ đồ coi ngon nghẻ một chút, về thăm quê ngoại cũng không mất thể diện, Diêu Viễn bèn nói, "Đi nào, em dẫn anh mua đồ."
Nó dắt Đàm Duệ Khang đến một cửa hàng thời trang phong cách Anh quốc, đây là một nhãn hiệu Hồng Kông mới khai trương chi nhánh đầu tiên ở đây, có đẳng cấp cao hơn Giordano với Baleno, một lần có một người bạn của Triệu Quốc Cương từ Hồng Kông về tặng cho một bộ đồ hiệu này là Diêu Viễn mê luôn hiệu đó, tiếc là ở đây không có bán.
Rốt cuộc thì hè năm nay đã khai trương rồi, nó tha hồ mà mua sắm.
Đàm Duệ Khang nhìn giá cả niêm yết mà muốn xỉu, một cái áo thun chữ T bình thường thôi mà có giá những bốn trăm tám chục tệ, đối với Đàm Duệ Khang chuyên môn ăn cơm hộp giá năm tệ thì đây đúng là giá trên trời.
Diêu Viễn sốt ruột thúc, "Đi thử cái quần kia đi, nhanh lên."
Năm nay thịnh hành mốt mặc quần Capri rộng rộng thụng thụng màu rằn ri, phái nữ thì mê mẩn kiểu giày đế cao, xốp, với váy công chúa. Diêu Viễn mua cho Đàm Duệ Khang vài đôi vớ thuyền, rồi lựa một bộ mình thích, đeo thêm cái kính râm vô, nhìn rất ra dáng hăng hái chuẩn bị du lịch hè.
Đàm Duệ Khang bị bắt thay đồ đi ra, bảo "Em thích quần áo dạng này hả? Để anh mua cho, anh có tiền."
Diêu Viễn phớt lờ, "Em trả được rồi, anh thấy bộ này thế nào, thử đôi giày này luôn đi."
Diêu Viễn chọn cho Đàm Duệ Khang hai cái áo ngắn tay, một chiếc quần Capri rằn ri, một đôi giày thuyền màu xanh nước biển, một lố vớ thuyền màu trắng, còn đưa kính râm cho anh mang.
Diện đồ xong xuôi, Đàm Duệ Khang ngẩng đầu lên nhìn kỹ mình trong gương, anh cao xấp xỉ một mét tám, nước da không còn ngăm đen như hồi mới tới, thay vào đó là màu bánh mật khoẻ mạnh, tay dài chân dài, mặc quần Capri vào thật đúng chuẩn. Giầy thuyền cổ thấp vừa khéo khoe ra mắt cá chân rắn rỏi.
Hai suy nghĩ nảy lên trong đầu hai người cùng một lượt. Đàm Duệ Khang: (Tuyệt vời, Tiểu Viễn thật giỏi chọn đồ.) Diêu Viễn: (Mẹ nó, không thể tin được! Sao có thể như vậy!)
Đàm Duệ Khang y như được lột xác, hóa thân thành một người mẫu thời thượng bước ra từ tạp chí, Diêu Viễn cảm thấy thế giới quan của mình rạn vỡ.
Đàm Duệ Khang sững sờ một hồi, mặt Diêu Viễn thì hơi sượng sượng, nó có chút ganh tức, biết vậy mới nãy mua cho thằng chả cái quần ống loe màu tím dạ quang rồi, coi còn đẹp trai nổi không?
Không được, Diêu Viễn nó không thể để bản thân rớt giá như vậy.
Thế là Diêu Viễn cũng tót đi thay đồ, quần Capri xanh nước biển có vẻ làm nổi nước da trắng sáng quá mức của nó lên, màu tím thì quá cải lương, chọn tới chọn lui cũng không được cái nào vừa ý, không thể tạo ra hào quang chói mắt chúng sinh lấn át được hiệu quả mà Đàm Duệ Khang mang lại, cuối cùng đành miễn cưỡng chọn cái màu xanh lá, coi như bất phân thắng bại.
Diêu Viễn cố tình chọn áo thun nhạt màu để che bớt nước da trắng của mình, đổi một đôi giày thuyền cũng tương tự đôi của Đàm Duệ Khang. Đàm Duệ Khang cao tồng ngồng, đi giầy cỡ bự, không thể mang giầy đôi với Diêu Viễn, kể cũng hơi tiếc.
Diêu Viễn vừa xỏ giầy vừa bảo, "Thật ra cũng chẳng mắc lắm đâu, tốt hơn mấy hàng nhái đồ Hàn Quốc đứt cúc sứt chỉ bán ở Lão Đông Môn nhiều, mặc tới mặc lui cũng không dễ nhăn."
Đàm Duệ Khang nói, "Quá đắt, cơ mà anh thích. Để anh trả, đúng là đồ đắt tiền có khác."
Anh nhất quyết mua bộ đồ này, lấy sổ tiết kiệm trong túi ra nói, "Anh xuống dưới lầu rút tiền."
Diêu Viễn móc thẻ ra quẹt xoèn xoẹt, bộ dạng hết sức bảnh chọe, bảo, "Em đã chuẩn bị sắn hết rồi."
Thanh toán xong Đàm Duệ Khang mới thấy líu lưỡi, hai người họ mua hai bộ hết bốn nghìn hơn, thích thì thích nhưng lòng thì vẫn xót của, mang về nhà gấp lại tiếc không nỡ mặc, mấy hôm sau thì lôi ra ủi, sắn ủi giúp Diêu Viễn luôn.
Diêu Viễn cũng đành mặc anh muốn làm sao thì làm, nó biết anh ta không thể nào đùng một cái chấp nhận hoàn toàn được.
Năm giờ sáng sớm mấy hôm sau, Triệu Quốc Cương còn đang ngủ, Đàm Duệ Khang đã ăn mặc chỉnh tề, một tay vác hai cái túi xách bên công ty du lịch tặng cho, nhìn cũng có phong cách lắm, đeo thêm cặp kính râm xì tai, tựa vào cửa cười nói, "Em trai, xuất phát thôi, anh có mua cho em gói thuốc rồi đấy."
Diêu Viễn chợt nhận ra chỉ trong một năm thôi, Đàm Duệ Khang đã có bước thay đổi vượt bậc, không còn là một tên hai lúa nhếch nhác bẩn thỉu, tay xách nách mang chân ướt chân ráo từ quê lên nữa.
Anh ta cao ráo lại đẹp trai, phong độ có thừa, thành tích học tập xuất sắc, đầu óc lại thông minh, và điều quan trọng nhất là: Cực kỳ xứng đáng đứng cạnh nó. Hoàn toàn có tư cách gọi nó là em. Có ông anh trai thế này tự nhiên lại thành một chuyện rất đáng tự hào.