Cha mẹ Ninh đối với Thu Xích Tây rất bao dung, không làm khó dễ cô mà còn hỏi thăm ăn cơm chưa, bảo quản gia đi chuẩn bị ít đồ ăn.
“Cảnh Trần mấy hôm nay có hơi khẩn trương, có bạn học Thu tới an ủi chắc sẽ tốt hơn nhiều”. Mẹ Ninh hoàn toàn không ngại con trai mình mới cấp 3 đã yêu đương, thực tế bà không suy xét cẩn thận lý do tại sao mấy hôm nay con mình tâm tình không tốt. Tuy thi đại học rất quan trọng nhưng đối với gia đình họ mà nói thì đó không phải là con đường duy nhất, huống hồ Ninh Cảnh Trần thi nghệ thuật đã xong, có được thứ hạng cao, với văn hóa yêu cầu không cần quá cao.
Dự định quay về lấy đồ nên sau khi ba Ninh lấy đồ xong, mẹ Ninh chào hỏi Thu Xích Tây rồi cùng chồng ra ngoài.
Ninh Cảnh Trần vẫn ở trong phòng trên lầu nên không biết việc dưới lầu, tới khi Thu Xích Tây gõ cửa, anh mới giật mình.
Cửa mở, Ninh Cảnh Trần không giống như mọi ngày thân mật mà lại đứng nhìn Thu Xích Tây chăm chú.
“Sao vậy?” Thu Xích Tây nhíu mày, thấy tình trạng Ninh Cảnh Trần không tốt lắm, sắc mặt tái nhợt, vẻ hoảng hốt lo lắng.
Bỗng nhiên, Ninh Cảnh Trần lao tới ôm chặt lấy Thu Xích Tây.
Thu Xích Tây không hỏi gì, chỉ ôm lấy anh, im lặng chờ anh lên tiếng.
“Mình gặp ác mộng” rất lâu sau Ninh Cảnh Trần mới lên tiếng, giọng nghèn nghẹn. Từ hôm trường cho nghỉ tới nay, anh cứ mơ mơ hồ hồ gặp những giấc mơ ngắn. Cho tới đêm qua, anh nằm mơ, trong mơ thấy học kỳ 2 của năm 2, Thu Xích Tây vẫn như trước đây không để ý đến anh, đến khi thi đại học hai người cũng không nói chuyện với nhau được mấy lần. Nghe Ninh Cảnh Trần nói về cảnh trong mơ, Thu Xích Tây đang ôm anh nhíu mày, miệng an ủi “Chỉ là ác mộng thôi, trong mơ đều ngược với thực tế”
Hai người ôm nhau, độ ấm chân thật như vậy làm Ninh Cảnh Trần cũng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng cọ mặt Thu Xích Tây, lòng vẫn còn chút sợ hãi “Ừ, đều là giả”
Nói xong mới buông Thu Xích Tây ra, dắt cô vào phòng.
Tuy kỳ thi đại học sắp tới nhưng hai người không quá lo lắng cho kỳ thi. Ninh Cảnh Trần không yêu cầu cao với điểm văn hóa, phát huy như thường ngày là được, lấy thành tích nghệ thuật của anh thì cho dù không đậu đại học vẫn có trường tuyển thẳng, dĩ nhiên anh muốn học cùng trường với Thu Xích Tây. Mà Thu Xích Tây thành tích tốt không nói, còn biết trước đề nên điểm không thể thấp được.
“A Thu, thi xong chúng ta đi chơi được không?” gặp được Thu Xích Tây, cảm giác do ác mộng mang lại cũng không còn, Ninh Cảnh Trần bắt đầu nghĩ kế hoạch cho thời gian sắp tới.
Có điều mới vừa nói xong Ninh Cảnh Trần đã dừng lại, than thở “Mình quên mất A Thu còn công việc”
Thu Xích Tây giơ tay véo má Ninh Cảnh Trần, cảm xúc nhẵn nhụi làm lòng cô mềm mại “Có thể xin nghỉ 1 tuần”. Tính cô là như vậy, không quan tâm thì người như thế nào cũng không thể làm cô thay đổi nguyên tắc. Nhưng khi đã để tâm đến ai thì đều có thể một bước lùi rồi lại lùi thêm một bước.
…..
Ngày thi đại học, Thu Xích Tây với Ninh Cảnh Trần thi khác địa điểm. khi Triệu Long nấu xong cháo trắng, để lên bàn thì nghe tiếng mở cửa, ngẩng lên cười “Đi hả? Chú nấu cháo, thi đại học đừng ăn đồ bên ngoài, tránh việc gì đó ngoài ý muốn”
Chương Minh Hủy còn ở trong phòng ngủ, tinh thần bà tốt hơn nhiều so với trước, nhưng hôm nay đối với bà cũng như mọi ngày, ăn ngủ, lọc máu.
Thu Xích Tây không cảm thấy buồn phiền, bây giờ đã tốt hơn kiếp trước rất nhiều, Chương Minh Hủy có chú Triệu chăm sóc, cô an tâm đi thi. Kiếp trước cô vừa thi vừa vội vàng trở về lọc máu cho mẹ, có thể đậu đại học S hoàn toàn do thực lực cô mạnh.
Đề thi vẫn như đề thi cũ, tâm tình cô lại không như xưa. Kiếp trước Thu Xích Tây ở trường thi giống như bị tảng đá ngàn cân đè nặng, tiền đồ xa vời, còn có gánh nặng chi phí lọc máu của mẹ. Còn bây giờ không cần lo lắng những việc đó, nhớ tới lời hẹn với Ninh Cảnh Trần sau khi thi còn đi chơi, Thu Xích Tây ngồi trong phòng thi nở nụ cười.
Tiếng chuông vang lên, tất cả thí sinh dừng bút nộp bài, Thu Xích Tây đã muốn đi ra ngoài thật nhanh, lần đầu tiên cô muốn gặp một người đến như vậy.
Ninh Cảnh Trần với Thu Xích Tây không thi ở Nhất Trung, mà hai địa điểm thi ngược hướng nhau, hai người hẹn gặp nhau ở Nhất Trung. Lúc Thu Xích Tây đi tới, Ninh Cảnh Trần đã đứng ở cửa, học sinh trong trường cũng đã vơi hơn phân nửa.
“A Thu” Ninh Cảnh Trần nhìn thấy cô trước, lập tức chạy tới.
Thu Xích Tây chủ động đón Ninh Cảnh Trần “Có đói không?”. Thời trung học là thời điểm phát triển nhất, thi xong dĩ nhiên là đói. “Chúng ta đi tới căn tin nhé?”
Cantin Nhất Trung mở toang mọi cánh cửa, mỗi năm thi đại học đều cho ăn miễn phí, cho nên rất nhiều học sinh muốn được thi tại địa điểm của Nhất Trung. Không chỉ vì Nhất Trung cho ăn miễn phí mà còn vì đó là địa điểm thi tốt nhất của thành phố S.
“Đi ăn ở căn tin à?” Thu Xích Tây do dự, hiện giờ cô có tiền, những quán ăn gần Nhất Trung đều có thể đi ăn. Cô không ngại ăn gì ở đâu nhưng còn Ninh Cảnh Trần. Trong lòng Thu Xích Tây, anh đáng được ăn những chỗ tốt, đồ ăn ở cantin dù ngon nhưng cũng chỉ là cơm tập thể.
“Ừ, mình muốn ăn cơm ở căn tin” không phải tự nhiên mà Ninh Cảnh Trần đòi ăn ở căn tin, dĩ nhiên không phải vì đồ ăn ở đó ngon hay là muốn tiết kiệm tiền cho Thu Xích Tây, anh có tính toán riêng.
Thu Xích Tây bình tĩnh nhìn Ninh Cảnh Trần rồi mới gật đầu đồng ý.
Trong căn tin có không ít học sinh trường khác, đang bưng mâm tò mò nhìn quanh, kiếm bạn bè mình, cũng có sự tò mò với trường học quý tộc này. Ba năm mới có một lần, không ăn cũng phải ăn.
Lúc này hai người nắm tay nhau cũng chẳng phải là điều đặc biệt, dù sao thi đại học rồi, cũng không coi là yêu sớm. NHưng do dáng vẻ Ninh Cảnh Trần rất đẹp nên có nhiều học sinh trường khác nhìn qua, lặng lẽ nói với người ngồi cùng, sao mà có người nhìn y như từ trong truyện tranh bước ra vậy.
“Học kỳ đó, mình tới đây định ngồi với cậu thì cậu bưng chén đũa đi mất” Ninh Cảnh Trần lấy đồ ăn xong ngồi bên cạnh Thu Xích Tây, nói nhỏ, giọng còn có vẻ rất tủi thân.
“Xin lỗi” Thu Xích Tây chủ động xin lỗi, lần đó là cô cố ý. Ninh Cảnh Trần nổi tiếng khắp trường, cô không có khả năng quen biết với anh, càng không muốn có bất kỳ quan hệ gì. Bây giờ nhớ lại như đã qua mấy đời, với Thu Xích Tây thì đúng là đã qua một đời.
Dĩ nhiên Ninh Cảnh Trần không phải muốn nghe Thu Xích Tây xin lỗi, anh mím môi, nghéo tay cô dưới bàn “Từ nay về sau cậu đừng tránh mình là tốt rồi”
Hai người ăn đồ cơm, thỉnh thoảng trò chuyện, hoàn toàn không để ý người chung quanh. Cơm nước xong, hai người bưng mâm về chỗ dọn dẹp.
“Thư Ca?” Ninh Cảnh Trần để mâm xong, quay đầu thấy cô cách đó không xa, anh nhớ cô ấy thì ở bên Nhị Trung.
Thu Xích Tây ngước nhìn lên, bên đó có hai người cô đều biết, Thư Ca với Chu Lan Bân.
Hai người đó đứng dưới gốc cây không biết đang tranh cãi chuyện gì, người đứng ở căn tin có thể thấy là họ đang không vui vẻ gì.
Từ khi biết Ninh Cảnh Trần không thích Thư Ca, sự chán ghét Thư Ca của Thu Xích Tây cũng không còn, thấy Ninh Cảnh Trần đứng yên, cô đi cùng anh tới bên kia, thật ra cô là người rõ nhất sau này hai người kia có chuyện gì.
Kiếp trước Thư Ca là người si tình, bị đồn đãi ầm ĩ khắp nơi, nhưng vì hiểu lầm nên Thu Xích Tây vốn ghét Thư Ca, tin đồn càng nhiều, cô lại càng ghét Thư Ca, bởi vì người Thư Ca yêu nhất vẫn là Chu Lan Bân.
Kiếp trước hai người đó lúc trung học đã bắt đầu kết đôi, sau tới đại học vẫn duy trì, nghe nói Chu Lan Bân trong giới giải trí có thể phát triển hoàn toàn dựa vào Thư Ca, nhưng mà đối phương lại ngầm có tình cảm với em mình. Đó là em không cùng huyết thống, là con nuôi của ba mẹ Chu Lan Bân, giống như…
Thu Xích Tây chợt nhớ tới người trong cuộc thi vật lý kỳ thú ở Nhị Trung, thì ra cô ấy là em của Chu Lan Bân.
“Không hiểu sao Thư Ca lại rất thích cậu kia”. Ninh Cảnh Trần nhíu mày nhìn hai người đang lôi kéo cách đó không xa, thật lòng thì anh không thích Chu Lan Bân, cảm thấy người này không thích Thư Ca.
“Cậu ấy có người trong lòng” Thu Xích Tây nhàn nhạt nói “là em gái nuôi của cậu ta”
Nếu Ninh Cảnh Trần không thích Thư Ca, Thu Xích Tây cũng không định xem kịch vui, dù sao cô ấy cũng luôn ở bên cạnh Ninh Cảnh Trần trong kiếp trước.
“Làm sao A Thu biết?” Ninh Cảnh Trần tò mò hỏi, anh không ngờ Thu Xích Tây lại biết những chuyện này.
“Có lần trên đường mình nhìn thấy, sau đó nghe người ta nói” Thu Xích Tây thuận miệng nói, dừng lại một lát rồi tiếp “Cha mẹ ruột của Chu Lan Bân có thù hận gì đó với nhà Thư Ca”
Ninh Cảnh Trần nghe vậy thì cau mày nhìn Thư Ca đang đứng dưới gốc cây “Lần sau có cơ hội mình sẽ nói chuyện với Thư Ca”. Dù sao cũng quen biết lâu như vậy, tuy là hai người là quan hệ hợp tác, nhưng tóm lại vẫn không giống như những người quen biết bình thường.
“Ừ, chúng ta đi thôi” Thu Xích Tây đi đến gần Ninh Cảnh Trần nói nhỏ, tiếng hít thở vang bên tai khiến anh không được tự nhiên cúi thấp đầu xuống.
……………..
Hai người định đi chơi sau khi tốt nghiệp cuối cùng không đi được, vì Thu Kiến Thành tìm tới nhà.
Hành lý Thu Xích Tây đã chuẩn bị xong, nghe tiếng chuông cửa còn tưởng là Ninh Cảnh Trần tới, ai ngờ là Thu Kiến Thành với vẻ mặt âm u.
“Có chuyện gì?” do nghĩ là Ninh Cảnh Trần nên Thu Xích Tây mở rộng cửa, Chương Minh Hủy ở trong phòng khách nhìn thấy Thu Kiến Thành thì lập tức la to lên, Triệu Long đang trong phòng bếp ép nước trái cây vội vã chạy ra, hoang mang hỏi “Sao vậy, đây là ai?”
“Chú Triệu, chú đưa mẹ cháu vào phòng đi” Thu Xích Tây nhìn người ở cửa nói lạnh lùng.
“Đưa cái gì mà đưa, các người làm ra chuyện này, đừng hòng tao bỏ qua cho bọn bây!” Thu Kiến Thành mang vẻ không phải mày chết thì tao chết, thậm chí còn cố bước vào trong nhà.
Thu Xích Tây hơi khó hiểu, cô biết sau này cuộc sống Thu Kiến Thành chật vật cho nên chẳng thèm tìm ông ta gây phiền phức. Ai ngờ đối phương còn tự tìm tới cửa.
“Các ngươi đừng tưởng lén lút tố cáo lên thì tao không biết việc này do mày làm” Thu Kiến Thành hung hăng quát, ông ta thiếu cha vợ một khoản tiền lớn, giúp vợ của người kia làm người cung cấp thức ăn tạm thời cho chính phủ. Việc này lương không cao nhưng ngành này thuộc dạng mỗi ngày có “Thịt béo” qua tay, dù sao thì trên tay cũng được dính chút “dầu mỡ”
Đây cũng là lý do mà Thu Kiến Thành dám mua nhà ở thành phố S, ai ngờ mới mấy tháng ông ta đã bị người ta tố cáo. Bình thường ông ta không giỏi đối ngoại, nhưng làm việc cẩn thận, chưa bao giờ đắc tội người khác. Ở nhà suy nghĩ hướng này hướng kia với vợ, cuối cùng nghĩ ra có thể là do Thu Xích Tây.
Hiện giờ đang bắt đầu kiểm tra tới ông ta, đến lúc đó bị cách chức là chuyện nhỏ, lớn nhất là sợ đi ăn cơm tù! Tiền của nhà nước đâu phải dễ ăn như vậy, một khi bị tố cáo thì chỉ có một kết quả.
Thu Kiến Thành mất rất nhiều thời gian hỏi thăm mới tìm tới được tiểu khu này. Vừa vào thấy tiểu khu xanh mướt với những phương tiện xung quanh, ông ta ghen tị đến đỏ cả mắt. Hai mẹ con này vậy mà sống tốt như thế, vậy mà còn không buông tha ông ta.
“Tố cáo cái gì?” kiếp trước Thu Xích Tây đã từng tìm hiểu tin tức của Thu Kiến Thành, biết ông ta làm việc ở đâu. Cô vừa nói xong thì nhìn thấy Ninh Cảnh Trần sau lưng Thu Kiến Thành, ánh mắt ngưng đọng, hình như đã nghĩ ra chuyện gì.
“Đừng giả bộ ngây ngô!” Thu Kiến Thành vừa tức vừa vội, giơ tay định tát lên mặt Thu Xích Tây.
Ninh Cảnh Trần đeo ba lô tìm Thu Xích Tây, không ngờ vừa ra khỏi cửa thang máy đã gặp chuyện thế này, lập tức tiến tới bắt lấy tay Thu Kiến Thành, ném ông ta qua một bên.