Mùa Xuân Của Chó Độc Thân

Chương 16




Vây quanh Triệu Duy và Tôn Vĩ Quang có khoảng 7, 8 người, 1 cô gái, còn lại là mấy nam sinh nhuộm tóc. Những người này không quan tâm Thu Xích Tây là nam hay nữ, một đám vây lại, định đánh hội đồng. Đáng tiếc là không chạm được đến cô một cái, ngược lại còn bị Thu Xích Tây làm cho chết khiếp. Triệu Duy còn nằm trên đất, nghe xung quanh không ngừng vang lên tiếng “răng rắc răng rắc”, không khỏi ê cả răng. Miệng vết thương như thấy đau hơn.

Thậm chí Thu Xích Tây còn không đổ một giọt mồ hôi, mặt lạnh băng, giống như bẻ củ sen, ai nhào đến bẻ gãy tay người đó. Cô xuống tay rất nặng, không hề thương tình. Đến phút cuối, con hẻm chật hẹp đầy người nằm rên la.

2:23

Thu Xích Tây cúi đầu sửa lại đồng hồ trên tay. “Các cậu đi bệnh viện hay đến trường?” Thu Xích Tây phẩy tay, nhìn hai người Tôn Vĩ Quang.

“Đi tới chỗ anh Liễu” Triệu Duy được Tôn Vĩ Quang đỡ lên, đau tới nhe răng trợn mắt, hít hà “Không có gì nghiêm trọng”

Thu Xích Tây gật đầu, cùng đi tới tiệm net thì bớt việc. Trước khi rời đi, Triệu Duy ngừng lại, quay đầu nhìn đám người trên mặt đất “Hay là kêu xe cứu thương tới đi?”

Không phải cậu thần thánh gì, hẻm nhỏ này tuy gần trường học nhưng đến giờ học thì không ai đi ngang đây. Triệu Duy không ưa đám này, sợ liên lụy tới Thu Xích Tây.

“Để tớ gọi, tớ gọi cho” Tôn Vĩ Quang sờ cái ót đầy mồ hôi, rút điện thoại gọi xe cứu thương.

Thu Xích Tây đi không nhanh, chủ yếu do hai người sau khập khiễng đi chậm quá, cũng không quan tâm đã muộn thêm vài phút.

“Chị, chị học võ à?” Triệu Duy nhìn cô ngưỡng mộ

Thu Xích Tây quay lại cau mày nhìn Triệu Duy “Cậu gọi tôi là gì?”

Triệu Duy cười gượng, lại đụng đến miệng vết thương, vẻ mặt nhăn nhúm.

Tôn Vĩ Quang đúng là anh em tốt nhiều năm của Triệu Duy, thay cậu giải thích “Hôm nay chị cứu tụi em, từ giờ trở đi, tụi em là đàn em của chị, chị chỉ đi đông tuyệt đối không đi về hướng tây”

Bọn họ cũng xui xẻo, Triệu Duy và Tôn Vĩ Quang thuộc loại học sinh xấu đơn thuần nhất, chỉ mê game. Họ thuộc loại nghiện internet, không làm những chuyện xấu gì khác. Gần trường có một quán net khác có máy tốt, hai người tính lên đó chơi thử. Ai ngờ mấy hôm trước ở tiệm net lỡ xúc phạm một cô gái bên Nhị Trung, hôm nay bị vây đánh trong hẻm. Nhị Trung cũng là trường trung học trọng điểm nhưng không phải trường quý tộc, đa số là gia cảnh bình thường, bên trong hỗn độn phức tạp, cùng với hai nam sinh xấu của Nhất Trung thì là hai thứ khác nhau.

Nhất Trung đa số học sinh không đi học thì thích chơi gì đó tiêu khiển, cũng bị gia đình ràng buộc, không dám làm gì quá đáng. Còn bên Nhị Trung thì học sinh xấu là thuộc dạng cậy mạnh, một đám người vây đánh một người, thường xuyên gây chuyện.

Nghe Tôn Vĩ Quang lẩm bẩm lầm bầm đem sự việc kể từ đầu tới cuối, Thu Xích Tây nhướng mày “Bọn họ như vậy sẽ không thôi đâu, hai cậu sau này đừng đi đường đó nữa”

“Còn muốn gọi người tới nữa?” Triệu Duy nổi giận “Tớ cũng có anh em”

Thu Xích Tây vẫn nhẹ nhàng “Nếu muốn gây lớn chuyện thì cậu cứ làm vậy đi”

Trước khi Thu Xích Tây học cấp 3, môi trường học đường khá tệ, giáo viên cũng không tốt. Học sinh không chịu học hành đến 80%, dạng người nào cũng có, cô đã thấy rất nhiều.

Khi cả ba đi đến tiệm net, Liễu Tri Tự đang đứng trước quầy uống coca. Anh thích giả vờ ở tầng 2 pha trà, có khi hù dọa được người khác. Khi đến thường sẽ biết Liễu Tri Tự không bao giờ uống những thứ đó, cả ngày anh chỉ uống coca. “Thế này là sao?” Liễu Tri Tự lộ vẻ ra vẻ hứng thú “Các em đây là…”

“Anh Liễu, có thể mượn thuốc của anh không?” Tôn Vĩ Quang đỡ Triệu Duy khó khăn nói.

Liễu Tri Tự không trả lời được mà lại nhướng mày “Anh mở tiệm net chứ không phải hiệu thuốc tây”

Thu Xích Tây đi vào quầy, giúp khách mở máy tính.

“Được rồi, lên trên đi” đùa đủ rồi, Liễu Tri Tự dẫn hai người lên lầu.

Triệu Duy bị thương ngoài da nhìn nghiêm trọng, thực ra không ảnh hưởng xương cốt, nhưng đám người kia thì…

Trong lúc bôi thuốc, Tôn Vĩ Quang đã kể hết lại mọi chuyện.

“Hai đứa em cũng không làm gì, chỉ đi qua cười hai tiếng, cô gái kia cho là tụi em cười nhạo cô ta” Tôn Vĩ Quang nghĩ lại thấy rất oan ức.

Lúc đó cô gái kia không dám ở tiệm net ầm ĩ lên, dù sao cũng là địa bàn của Liễu Tri Tự, những học sinh các trường gần đây đều biết tiệm net này có bối cảnh sâu không lường được, không ai dám ở bên trong gây rối.

“Được rồi, để anh đi chào hỏi một tiếng cho họ đừng gây ầm ĩ lên nữa, tụi em cũng đừng gây chuyện” Liễu Tri Tự xua tay, phần mặt mũi này anh vẫn có. Lý do này rất thường thấy khiến những thanh thiếu niên đánh nhau, Liễu Tri Tự không nghe xong đã để hai người tự bôi thuốc cho nhau, đi xuống, tìm vài học sinh trốn học lên mạng để nói chuyện.

Liễu Tri Tự chỉ nghe một nửa, Tôn Vĩ Quang chưa kịp nhắc tới chuyện Thu Xích Tây tới cứu bọn họ. Bỏ qua đoạn này, Liễu Tri Tự hòa giải hai bên lại không biết có Thu Xích Tây kẹp ở giữa.

Từ khi xảy ra chuyện đó, Triệu Duy với Tôn Vĩ Quang gặp Thu Xích Tây chỉ hận không thể giơ tay cúi chào, nếu đến căn tin mua đồ ăn nhất định phải kêu “chị”

“Tôi không lớn hơn các cậu” Thu Xích Tây không hiểu suy nghĩ của họ

Triệu Duy cười hì hì “Ở ngoài đều kêu vậy”

Hai người này coi nhiều phim xã hội đen nên cứ thích gọi như vậy, mặc kệ mỗi lần Thu Xích Tây nghe thấy đều cau mày. Nếu trước đó Triệu Duy chỉ đơn giản là tò mò, giúp đỡ đại thần ở trường họ, coi như là bạn kiểu có quen biết, sơ giao. Đến bây giờ, Triệu Duy và Tôn Vĩ Quang thật sự thân thiết với Thu Xích Tây.

…..

“Lần trước anh Liễu đã tới nói chuyện, chúng ta không nên…” một học sinh mặc đồng phục lỏng lẻo do dự nói.

“Anh ta không cho chúng ta tìm hai tên kia gây phiền phức, không đề cập tới con nhỏ kia” nam sinh đầu đinh rất bạo lực, một tay bị bó thạch cao treo trên cổ “Không tìm hiểu được địa vị của cô ta à?”

“Tôi đã hỏi thăm rồi, bình thường ở tiệm anh Liễu làm quản lý, hình như là học sinh của Nhất Trung”

“Kêu thêm vài người nữa, mang dao theo” đầu đinh nghiến răng.

“Không hay đâu, đem dao lỡ gây ra chuyện lớn nữa” xung quanh có người không đồng ý, huống chi đối phương là con gái, làm sao mà họ thua được.

Đầu đinh cười lạnh “Có gan thì cùng đi với tao”

Những người trẻ tuổi dễ bị kích thích, hôm sau cả đám ngồi chờ gần trường Nhất Trung, chờ giờ tan học.

Rất dễ nhận ra Thu Xích Tây, học sinh Nhất Trung phần lớn có xe hơi đưa đón, cô đi ra ngoài sớm, đầu đinh nhanh chóng nhìn thấy cô.

“Đi theo”

Đầu đinh cũng không can đảm trước trường học đánh người, dù gì cũng phải tìm chỗ vắng người.

Trong tay Thu Xích Tây cầm hộp nhựa, thời tiết bắt đầu trở lạnh, mấy hôm nay chân mẹ cô không thoải mái, bị phù lên. Đi bộ qua trạm xe buýt, Thu Xích Tây quay đầu lại, hình như phát hiện ra điều gì đó, cười khẩy. Chân cũng không dừng bước, chậm rãi đem hộp cơm bỏ vào túi.

“Bạn học Thu” phía sau có giọng trong trẻo gọi cô

Thu Xích Tây khó hiểu, quay lại thấy Ninh Cảnh Trần hướng tới phía cô đi nhanh tới. Chắc vì chạy tới nên trên gương mặt trắng trẻo của Ninh Cảnh Trần hiện lên màu đỏ ửng, anh đưa Thu Xích Tây hộp rất đẹp “Cái này là đồ ăn… tặng cậu, cảm ơn vì đã đi cùng mình tới Trường Sơn”

Thu Xích Tây đảo ánh mắt qua kính chiếc ô tô kế bên, đẩy tay anh ra, sốt ruột “Không cần”

Sắc mặt Ninh Cảnh Trần trắng bệch, cố gắng cười nói “Dì cũng có thể ăn được”. Hôm đó ở bệnh viện anh nghe được chủ nhà với Thu Xích Tây nói chuyện, rồi về tìm hiểu thêm mới biết bệnh tình của mẹ Thu Xích Tây. Hộp đồ ăn này có chút vị thuốc, có thể bồi bổ thân thể.

Thu Xích Tây vẫn không nhận, đẩy ra rồi xoay người đi.

Đến nói cũng không muốn nói nhiều nữa, Ninh Cảnh Trần dường như thấy trở về thời năm 1 cấp 3, chỉ cần mình tới gần cô ấy một chút đã cảm nhận được hàng rào sắc bén dày đặc xung quanh. Nhìn hộp đồ ăn đẹp đẽ tinh tế trong tay, khóe môi Ninh Cảnh Trần vẽ lên nụ cười miễn cưỡng, là anh quá nóng vội.

“Cậu chủ, sao lại đem về rồi?” tài xế tò mò hỏi, đồ ăn là quản gia dặn dò riêng phải đưa cho cậu chủ, vừa rồi anh thấy cậu chủ lấy ra ngoài, cho rằng muốn đưa ai đó.

Ninh Cảnh Trần tính tình tốt, đối xử với mọi người luôn hiền lành, vì vậy tài xế mới dám mở miệng hỏi. Không nghe trả lời, tài xế cũng biết cậu chủ mình tâm trạng đang rất tệ.

“Về thôi” Ninh Cảnh Trần tựa vào ghế

“Dạ, cậu chủ”

…….

Mà lúc này, cách trường khoảng vài trăm met, Thu Xích Tây bị chặn trên con đường nhỏ. Nhất Trung có tiền, trường học xây ở khu vực thành thị chứ không phải ngoại thành, nếu muốn đi đường nhỏ, phải cố ý đi qua mới tới.

“Thế nào, choáng rồi sao?” đầu đinh vẹt 2 đàn em ra, đi đến trước mặt Thu Xích Tây “Hôm đó không phải mày kiêu ngạo lắm à?”

Thu Xích Tây đảo mắt qua đám người kia, chân mày hiện lên vẻ sát khí, cô không ngờ đám học sinh này dám mang cả dao. Cởi cặp xách xuống, Thu Xích Tây kéo tay áo đồng phục.

Đầu đinh bị đánh gãy tay, trong trường Nhị Trung không ít người âm thầm hay công khai cười nhạo hắn, nỗi nhục này nuốt không trôi. Hắn phất tay, đằng sau có người đưa dao tới. Đầu đinh cho rằng Thu Xích Tây không dám làm gì, giơ tay lên, nhắm vào mặt Thu Xích Tây.

“Chát”

Thu Xích Tây một tay bắt lấy chuôi dao, tay kia trực tiếp tát cho hắn một cái thật kêu. Những đàn em phía sau chỉ nghe âm thanh giòn giã, con dao ném xuống đất, tiếp đó là một bàn tay bó thạch cao cũng nằm trên đất.

Không cho những người đó kịp phản ứng, Thu Xích Tây một chân đạp lên dao, một chân dẫm lên ngực đầu đinh không để hắn kịp rên lên một tiếng. Cô sống lâu như vậy, học được nhiều nhất là việc vứt bỏ sự thương cảm, không chút động lòng trước bất kỳ tình huống nào.

Đám đàn em theo sau có một nửa là lần trước chưa thấy Thu Xích Tây ra tay, đồng loạt xách dao tiến lên. Một đám lưu manh cầm dao tương đương với việc có cũng như không, vì vướng tay vướng chân, sợ làm chính mình bị thương hay ảnh hưởng đồng đội bên cạnh. Cuối cùng bị Thu Xích Tây đánh cho gãy tay cả đám.

“Các người làm gì vậy?” một bác gái đi ngang qua, sững sờ trước ánh sáng lạnh lẽo của dao, nhìn qua thì thấy cảnh tượng khiến người khác sợ hãi.

Thu Xích Tây giương mắt nhìn lên, thu hồi chân lại, mặt vô cảm nhặt cặp sách lên.

Trên đất đầy đám lưu manh đang rên rỉ.

Bác gái kia nhìn Thu Xích Tây, lại nhìn đám người đang lăn lộn trên đất kia có vẻ không phải người tốt, thu hồi ánh mắt, lẩm bẩm vài tiếng rồi bỏ đi.

Hôm nay tâm trạng Thu Xích Tây không tốt, có lẽ vì đám đó cầm dao, lại có thể vì dám cản trở cô về nhà nên xuống tay còn nặng hơn lần trước. Thu Xích Tây không báo cấp cứu, dùng vũ khí đánh nhau tội danh có thể lớn có thể nhỏ, cô không có nhiều thời gian rảnh rỗi để dây dưa như vậy. Trước khi đi, Thu Xích Tây đá con dao dưới chân, giọng lạnh lùng “Đừng làm phiền tôi, còn đến nữa tôi sẽ biến các người thành người tàn tật chứ không chỉ như thế này”