Mùa Xuân Của Anh

Chương 72




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: Cỏ May Mắn

Chỉ sau khi Thịnh Tuệ gặp bọn trẻ, cô mới biết gia đình Lê Đông và Kỳ Hạ Cảnh có một cặp song sinh.
Anh trai Lê Thanh Hòa lấy họ của mẹ, ngũ quan của cậu nhóc và Kỳ Hạ Cảnh trông như đúc ra từ một khuôn.

Em gái Kỳ Sơ Tễ lấy họ của ba, khi đôi mắt cong lên cười, cô bé trông giống như Lê Đông phiên bản thu nhỏ.
“…..

Hôm nay nhà mình có khách nè.”
Chỉ nghe thấy tiếng chứ chưa thấy người đâu.

Lúc Thịnh Tuệ đang trò chuyện với Kỳ Hạ Cảnh và Lê Đông trong phòng khách thì nghe thấy giọng nói lanh lảnh của một thiếu nữ.
Thịnh Tuệ nghe thấy tiếng động quay người lại thì nhìn thấy một cô gái thanh tú như búp bê đi từ sân sau vào phòng khách.

Cô nàng thản nhiên cởi đôi giày trắng, bước chân nhẹ nhàng chạy chầm chậm tới sà vào lòng mẹ, miệng nở nụ cười.
Cô nhóc có dáng người mảnh mai và duyên dáng yêu kiều ở độ tuổi mười hai, mười ba.
Đối mặt với những vị khách lạ trong nhà mình, Kỳ Sơ Tễ không hề tỏ ra luống cuống mà còn tự nhiên, thoải mái chào hỏi: “Chào anh chị ạ.”
Khi ánh mắt cô bé nhìn qua Thịnh Tuệ, cô bé khẽ kêu lên một tiếng, cong mi khen ngợi: “Chị, chị đẹp thật đó.”
Thịnh Tuệ bị lây nhiễm bởi dáng vẻ tự nhiên, hào phóng của cô nàng, mỉm cười cảm ơn: “Em cũng rất xinh đẹp, chiếc đầm màu xanh sữa này rất hợp với em.”
Cô gái đang lo không ai ngắm chiếc đầm mới của mình, nghe thấy vậy thì đôi mắt tròn xinh đẹp cười tít cả lên, nũng nịu ôm cổ Lê Đông, thẳng thắn bày tỏ tình cảm:
“Mẹ ơi, con thích chị gái này.

Sau này chúng ta có thể mời chị ấy đến nhà chơi thường xuyên hơn được không?”
“Vậy con phải hỏi chị Thịnh Tuệ trước đã, xem chị ấy có đồng ý không.”
Lê Đông bị đứa con gái được chiều chuộng từ nhỏ đến lớn của mình làm cho phì cười, cô ấy quay lại nhìn con trai Lê Thanh Hòa đang cúi xuống xếp lại đôi giày trắng mà em gái bỏ sang một bên rồi cầm đôi dép màu hồng đi tới không nói một lời nào, Lê Đông giới thiệu:
“Đây là anh trai, Lê Thanh Hòa.”
Thịnh Tuệ nhìn về phía “ông cụ non” Lê Thanh Hòa cao ngang ngửa cô, giọng điệu hơi thận trọng:
“Chào em.”
“Chào chị.”
Chàng trai trầm tĩnh ít nói chỉ lễ phép gật đầu, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía em gái đang dụi vào người Lê Đông, giọng nói trong trẻo thanh mát chỉ có ở tuổi thiếu niên vang lên:
“Sơ Tễ, không được đi chân trần trong nhà, sẽ bị bệnh đấy.”
Nói xong, cậu ngồi xuống trước mặt Kỳ Sơ Tễ, đặt đôi dép thoải mái có màu hồng nhạt trong tay cạnh chân cô nàng, dùng giọng điệu dỗ dành chậm rãi nói: “Nhấc chân lên.”
“Trời nóng quá, mang dép chẳng thoải mái chút nào.”
Sơ Tễ dẩu môi nhỏ giọng lẩm bẩm, cuối cùng vẫn nghe lời duỗi chân ra để anh trai xỏ dép giúp mình, khi nhấc chân lên, bắp chân thon dài trắng nõn như ngó sen lộ ra dưới làn váy.
“……”
Anh trai điềm tĩnh, em gái hoạt bát, hai anh em có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau.

Vì lớn lên trong một gia đình hạnh phúc và yêu thương nên khi hai đứa nhỏ ở cạnh nhau bầu không khí trở nên sôi nổi và ấm áp.
Thịnh Tuệ lặng lẽ nhìn cuộc trò chuyện giản dị thường ngày của gia đình bốn người trước mặt, không hiểu sao cô bỗng cảm thấy vô cùng hâm mộ.
Có thể là vì cô chưa từng trải qua một gia đình thân sinh hòa thuận, cũng có thể là vì cô rất thích trẻ con.

Thịnh Tuệ rất hài lòng với thế giới của cô và Chu Thời Dư, song cô vẫn không kìm được mà bắt đầu mơ tưởng chuyện gì sẽ xảy ra nếu trong nhà có thêm một người bạn nhỏ, một thành viên mới, nếu thế thì liệu gia đình này có trọn vẹn hơn không?
Một khi ý tưởng đâm chồi, chúng nhanh chóng lớn lên như rong rêu dưới biển, ngay cả Lê Đông cũng có thể nhìn ra sự cưng chiều tỏa ra từ người cô.

Khi em gái tủm tỉm làm nũng (nói cô đến chơi thường xuyên), Thịnh Tuệ cười đồng ý ngay tắp lự, Lê Đông bất đắc dĩ cười nói cô đừng quá chiều con bé.
Tất cả những thay đổi âm thầm đó đều được thu hết vào tầm mắt nhạy bén của Chu Thời Dư.
Trước khi rời đi, Kỳ Hạ Cảnh đưa cho Thịnh Tuệ một chiếc USB nhỏ màu đen ở huyền quan.
“Chuyện giữa em và Chu Thời Dư tôi có biết một chút.

Trong đây là những hình ảnh liên quan đến đoạn phóng sự quay trong bệnh viện lúc các em nhập viện.

Lúc ấy tôi suy xét đến nhiều yếu tố nên đoạn video cuối cùng không có cảnh quay nào về các em, nhưng theo như quy định, tôi vẫn còn giữ một bản sao của đoạn quay đó.”
Người đàn ông vẫn giữ giọng điệu nhàn nhạt và vẻ mặt không cảm xúc, anh ấy ngước mắt lên nhìn Chu Thời Dư đang im lặng ngầm đồng ý, tay đưa đồ vật đó ra: “Đây là tổng hợp các đoạn video đã được chỉnh sửa của em và Chu Thời Dư.

Tôi giữ lại cũng vô dụng, tùy các em tự xử lý.”
“…… Vâng.”
Điều nuối tiếc lớn nhất của Thịnh Tuệ chính là cô không còn xíu ký ức nào về lần gặp mặt đầu tiên mà cô đã bỏ lỡ cách đây mười ba năm.

Ngay khi nghe ra ý của Kỳ Hạ Cảnh là muốn bù đắp cho sự tiếc nuối năm đó, cô cung kính cúi đầu nhận lấy, cảm kích nói: “Cảm ơn anh.

Em sẽ giữ nó thật kỹ.”
Kỳ Hạ Cảnh nhàn nhạt “ừ” một tiếng sau đó không có phản ứng gì, Chu Thời Dư ở bên cạnh rủ mắt nhìn thoáng qua chiếc USB màu đen, sau một lúc lâu như suy tư gì anh mới ngước mắt lên nói:
“Hình như tôi đã hỏi anh nhiều lần rồi, anh nói lúc đó không có video hay hình ảnh gì cả.”
“Cậu nói đó là hỏi à? Rõ ràng cậu đang cố hối lộ tôi.”
Kỳ Hạ Cảnh theo thói quen vòng tay ôm lấy Lê Đông, nghe vậy thì nhếch môi cười lạnh: “Bảo vệ quyền riêng tư của bệnh nhân là đạo đức nghề nghiệp cơ bản của bác sĩ, hy vọng cậu biết.”
“Với cả…” Anh ấy hơi dừng lại, Kỳ Hạ Cảnh nhấp môi định nói rồi cuối cùng chỉ từ tốn nhướng mày, giọng điệu lạnh lùng nói:
“Vừa rồi thằng nhãi cậu ở phòng khách nói cái gì? Đừng tưởng tôi không nghe thấy.”
“……”
Trong tình cảnh cực kỳ xấu hổ, giọng nói bình tĩnh của Chu Thời Dư vang lên: “Ý anh là chuyện anh bị bác sĩ Lê đá mười năm ấy à?”
Chu Thời Dư không lấy được USB chỉ hơi hơi mỉm cười, giọng điệu thản nhiên nói tiếp: “Tôi chỉ trần thuật sự thật thôi.”
“Ai nói với cậu đấy là sự thật?” Kỳ Hạ Cảnh cười lạnh, ngũ quan sắc bén mang lại một cảm giác áp bức: “Là chín năm mười tháng lẻ bảy ngày.”
“Thì ra là vậy.” Chu Thời Dư mỉm cười gật đầu tán thành, giọng khen ngợi: “Thế mà chưa tới mười năm, không hổ là phó viện trưởng Kỳ, anh thật là ưu tú.”
“Đương nhiên là đâu thể bì được với mười ba năm của sếp Chu.” Kỳ Hạ Cảnh lười nhác dựa vào chiếc tủ thấp sau lưng ở huyền quan, giả vờ vô ý nói ra những lời xát muối:
“Mười mấy năm đó cô giáo Thịnh còn chả biết cậu là ai, mọi gốc rễ cũng bị cắt đứt sạch bách.

Đúng là cao siêu mà.”
“……”
Trong cuộc đối đầu im lặng đầy chết chóc, từ phía sau vang lên giọng hỏi sốt ruột của em gái: “Anh ơi, anh ơi, ba định đánh nhau với anh đẹp trai à?”
“…… Anh đẹp trai?”
“Ây da, Lê Thanh Hòa anh nhỏ mọn quá, là ông xã của chị Thịnh Tuệ đó.

Anh nói xem, tại sao ba và ông xã của chị Thịnh Tuệ lại gây nhau thế?”
“Mình không hiểu được đâu.” Giọng nói tươi trẻ điềm tĩnh của Lê Thanh Hòa vang lên, từng chữ đều vô cùng rõ ràng:
“Đại khái là mong muốn thắng thua không thể giải thích được của cánh đàn ông.”
“……”

Cuối cùng, Lê Đông mỉm cười tiễn Thịnh Tuệ và Chu Thời Dư ra đến ngoài cửa.
“Đi đường cẩn thận nhé.” Khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của cô ấy hơi cười nhẹ: “Tiếp đãi không chu đáo, nếu có thời gian thì lại đến chơi.”
Mãi cho đến khi ngồi vào ghế phụ và thắt dây an toàn, Thịnh Tuệ vừa cẩn thận cất chiếc USB vừa cảm thấy khó tin như cũ.
Cô ngẩng đầu nhìn Chu Thời Dư đang cầm vô lăng lùi xe bằng một tay, đôi mắt ngấn nước lấp lánh: “Đây là lần đầu tiên em thấy có người cãi tay đôi ngang ngửa với anh, thần kỳ thật đấy.”
Chu Thời Dư gõ nhẹ ngón trỏ thon dài lên vô lăng, còn bàn tay trái thì nắm lại đặt lên thái dương, nhàn nhạt nói:
“Anh chỉ tôn trọng người lớn tuổi thôi.”
“Không nhìn ra đấy.” Thịnh Tuệ thấy anh giả vờ bình tĩnh, nụ cười cô càng thêm tươi, cô cong mi cố ý phản bác lại anh:
“Với lại nhé, lỡ như bác sĩ Kỳ quý mến người trẻ thì sao?”
“……”
Chu Thời Dư nghe vậy thì khoan thai ngồi thẳng dậy, quay đầu sang bắt gặp Thịnh Tuệ đang tươi cười, bốn mắt chạm nhau, anh nheo nheo mắt nguy hiểm: “Hình như khuỷu tay bà Chu hướng ra ngoài rõ quá nhỉ.”
(*)
Khuỷu tay hướng ra ngoài: bênh vực người ngoài, nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không phải tính cho người nhà.
“Đâu có, chắc chắn phải hướng về ngài Chu rồi.”
Đường cong khóe môi Thịnh Tuệ mãi không hạ xuống.

Cô nhớ lại cuộc trò chuyện của hai đứa nhỏ ở huyền quan trước khi ra về, cười khúc khích: “Hai đứa sinh đôi nhà bác sĩ Lê trông rất thân thiết.

Hóa ra những đứa trẻ lớn lên trong một gia đình hoàn hảo và khỏe mạnh là kiểu như vậy.”
Giọng nói của cô không che giấu vẻ hâm mộ, nhưng Chu Thời Dư lại không đáp lời.

Anh phản hồi ậm ừ cho qua rồi hỏi cô bữa tối muốn ăn gì, tự nhiên chuyển chủ đề sang chuyện khác.

Sau bữa tối không lâu, ngay lúc Thịnh Tuệ đang chuẩn bị về phòng ngủ xem nội dung trong USB còn Chu Thời Dư thì đang bận rộn trong thư phòng thì cô nhận được cuộc gọi của Tiêu Mính.
“—— Cưng à, mau xem Weibo đi, ông xã cậu đang ở trên hot search đấy!”
Thịnh Tuệ mờ mịt: “Hot search gì?”
“Thì mấy ngày trước có một blogger triệu fans nói sắp đăng bài phỏng vấn đó.

Bây giờ ông xã cậu sắp trở thành hình mẫu của phái nam rồi.”
Thịnh Tuệ không quá rành các từ thông dụng trên Internet.

Cô lơ mơ mở hot search trên Weibo ra thì thứ đập vào mắt đầu tiên là từ khóa #Chu Thời Dư là người yêu ủng hộ lý tưởng#
Câu này được lấy ra từ cuộc phỏng vấn.

Sau khi trải qua công đoạn biên tập, đoạn phỏng vấn chỉ khoảng mười phút nên Thịnh Tuệ xem toàn bộ video với tốc độ nhân đôi.
Chu Thời Dư trong màn hình – hay nói cách khác là khi người đối diện với Chu Thời Dư không phải là cô, anh giống như một người ngoài cuộc đang mỉm cười tách biệt với thế giới, nụ cười nhẹ nhàng, nho nhã lịch sự nhưng cũng xa cách và lạnh lùng.
Nửa đầu cuộc phỏng vấn chủ yếu nói về kinh nghiệm gây dựng sự nghiệp của anh trong mấy năm qua, mãi đến cuối video chủ đề mới thay đổi, họ cố ý đề cập đến hàng loạt chủ đề nóng hổi liên quan đến Diệp Hề trong mấy ngày vừa rồi.
Khi được hỏi vì sao anh ủng hộ các hoạt động dự án của bệnh viện hết mình, câu trả lời của Chu Thời Dư là vì vợ anh —— cũng chính là Thịnh Tuệ.
Trong khi đương sự đang họp video trong thư phòng thì ở bên kia, Thịnh Tuệ đang cuộn mình trên chiếc ghế dài trong phòng ngủ, đặt điện thoại di động lên cái bụng ấm áp của Bình An.
“…..

Tôi xin mạo muội hỏi một chút, người nói những lời này có phải là vợ của anh Chu hay không?”
“Phải.

Vợ tôi là một người phi thường, cô ấy ưu tú và dũng cảm hơn những gì tôi có thể diễn tả bằng lời.”
“…… Không biết anh Chu có sẵn sàng tiết lộ cho chúng tôi biết một chút, bình thường hai người chung sống với nhau như thế nào không?”
“—— Cô ấy chịu trách nhiệm về lý tưởng, còn tôi là người yêu chịu trách nhiệm ủng hộ lý tưởng.”
Thịnh Tuệ đã quen với việc Chu Thời Dư mặt không đỏ tim không đập mà nói ra lời âu yếm.

Cô không màng đến hàng loạt bình luận dày đặc trên màn hình, sự chú ý của cô chỉ tập trung vào đôi mắt của anh cứ luôn nhìn vào chiếc nhẫn.
Đó là chiếc nhẫn đôi mà cô đưa cho hai người họ.
Người phỏng vấn hiển nhiên cũng nhận ra Chu Thời Dư thường xuyên nhìn vào chiếc nhẫn, cuối cùng anh ta nói nửa thật nửa đùa: “Chiếc nhẫn anh đang đeo trên ngón áp út chắc là nhẫn cưới nhỉ?”
“Ừ, là vợ tôi đưa.”
Lần này Chu Thời Dư cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn vào camera, anh nhìn về màn hình với nụ cười đong đầy trong mắt khiến tim Thịnh Tuệ đập nhanh hơn nửa nhịp, trong chốc lát cô đã lầm tưởng bọn họ đang nhìn nhau.
Trong lúc hoảng hốt, cô bỗng nghe thấy người đàn ông trong video tiếp tục mỉm cười và nhàn nhạt nói: “Tôi rất thích.”
“—— Chỉ phỏng vấn mười phút mà suýt chút nữa trên mặt Chu Thời Dư đã viết câu ‘Anh ấy yêu rất nhiều’ rồi.

Bình thường ở công ty khoe chưa đủ hay sao mà đến cuộc phỏng vấn phát cho mọi người trên khắp thế giới còn phải khoe thêm lần nữa?”
Trong điện thoại, giọng điệu của Tiêu Mính đầy vẻ ghét bỏ đến mức cách màn hình mà Thịnh Tuệ vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh bạn mình đang trợn trắng cả mắt.
Không hiểu sao cô lại nhớ đến cuộc tranh cãi giữa hai người đàn ông lúc chiều, bắt chước đáp lại: “Khoe khoang hồi nào, đây không phải là trần thuật sự thật sao?”
“…..Thịnh Tuệ! Cậu mới kết hôn được bao lâu hả! Sao lại bị dạy thành ra hư thế này! Cái tên Chu chó già kia, hãy trả cục cưng lại cho tớ!!!”
“Em đang cười gì đấy?”
Trong tiếng cười đùa bỗng vang lên một giọng nam trầm thấp, Tiêu Mính nghe thấy giọng điệu bên A Chu Thời Dư thì dứt khoát cúp máy cái rụp.
“Em đang gọi điện thoại với Tiêu Mính.”
Thịnh Tuệ ngẩng đầu chờ anh tới ngồi bên cạnh, anh tự nhiên ôm cô vào lòng rồi tựa đầu vào vai cô, cô vừa cho anh xem đoạn video vừa nói:
“Cậu ấy bảo em bị anh dạy hư rồi.”
“Cũng hợp lý đó.”
Chu Thời Dư chỉ thản nhiên nhìn lướt qua màn hình, sau đó anh nhấc cổ tay trái có hình xăm của Thịnh Tuệ lên, cẩn thận xem xét: “Ngủ chung một giường thì đâu thể có hai loại người được.”
Thịnh Tuệ ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, cô với lấy máy tính bên cạnh cắm USB vào, nhẹ nhàng hỏi người sau lưng: “Bây giờ em muốn xem đoạn video mà bác sĩ Kỳ đưa cho, anh có muốn xem cùng không?”
“Được.”
Nói đến thì thật buồn cười và mỉa mai.

Những cặp đôi khác đều biết về tuổi thơ của nhau qua những bức ảnh hoặc kỷ niệm mà cha mẹ kể lại.

Còn tuổi thơ của cô và Chu Thời Dư không những không có mấy thứ đó mà hình ảnh duy nhất lưu lại lại là đoạn phóng sự được quay chụp mười mấy năm về trước ở trong bệnh viện.
Đúng như Kỳ Hạ Cảnh đã nói, các video trong USB đều là những đoạn vụn vặt còn sót lại sau khi chỉnh sửa, thứ tự và nội dung đều rất tầm thường.
Hơn nữa, cô và Chu Thời Dư không phải là nhân vật chính trong video, phần lớn những lần xuất hiện của hai người họ đều ở trong góc.
Được Chu Thời Dư ôm trong vòng tay, Thịnh Tuệ xem qua mấy video dưới góc nhìn của Lê Đông và Kỳ Hạ Cảnh, Chu Thời Dư trong ống kính bị bệnh gầy ốm đến mức làm người ta kinh sợ.
Chàng thiếu niên mười sáu tuổi nằm trên giường bệnh luôn trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ, thân hình gầy gò như tờ giấy trong bộ quần áo sọc xanh trắng rộng rãi của bệnh viện cứ như cái xác ve.
Thịnh Tuệ xem mấy cái video giữa chừng không đành lòng xem tiếp.

Nhớ tới Chu Thời Dư ở phía sau nãy giờ không nói chuyện, cô ấn nút tạm dừng, hạ giọng nói: “Nếu anh để ý thì khi nào em rảnh em có thể xem một mình.”
“Không sao đâu, em xem đi.”
Chu Thời Dư không cố gắng che đậy quá khứ xấu hổ như trước nữa, anh chỉ cúi đầu nghịch bàn tay trái của cô, làm như vô ý nói: “Vừa hay cho em xem lại dáng vẻ Chu Thời Dư của mười ba năm trước, sau này khỏi mơ thấy mình yêu đương với cậu ta.”
Thịnh Tuệ nghe xong dở khóc dở cười, cô không ngờ người đàn ông này thế mà tính toán chi li, đi ghen tị với chính mình.
Cô đặt máy tính xuống, quay người lại tựa lưng vào lòng Chu Thời Dư rồi ngẩng đầu nhìn anh, nửa đùa nửa thật nói: “Lòng ghen tỵ của quý ngài đây mạnh thật đấy.

Nếu sau này con là một bé trai có ngoại hình giống anh, đừng nói là anh sẽ tranh giành với nó đấy nhé.”
Về chủ đề con cái, hôm nay là lần đầu tiên và duy nhất cả hai chính thức đề cập đến chuyện này kể từ khi kết hôn.
Thực ra Thịnh Tuệ không nghĩ nhiều về chuyện này, nhưng hôm nay sau khi cô gặp gia đình bốn người của Lê Đông và Kỳ Hạ Cảnh, cô không khỏi sinh lòng khao khát, bây giờ cô tình cờ nhìn thấy hình ảnh thời niên thiếu của Chu Thời Dư nên nhân lúc này mà thuận miệng nhắc đến luôn.
Hơn nữa, khi biết rằng bệnh nhân tiểu đường tuýp 1 có thể sinh con miễn là họ kiểm soát được lượng đường trong máu, cô đã cho rằng sớm muộn gì mình cũng sẽ làm mẹ.
Nhưng Thịnh Tuệ không ngờ là, sau khi cô nói xong thì cả căn phòng lại im lặng một hồi lâu, bầu không khí giữa Thịnh Tuệ và Chu Thời Dư ngưng đọng rõ ràng.
Hiếm khi nào người đàn ông luôn làm theo ý cô lại giữ im lặng lâu như thế này, cô chỉ thấy anh khẽ cau mày, không biết đang nghĩ gì nữa.
Trực giác của cô trong sự im lặng kéo dài thì trở nên mạnh mẽ hơn.

Thịnh Tuệ nắm lấy bàn tay trái khô ráo và ấm áp của Chu Thời Dư, đầu ngón tay cô chạm vào hàng chục vết sẹo ở mặt trong cổ tay trái của anh.
Hiện tại Chu Thời Dư ở nhà sẽ không đeo đồng hồ nữa.
“Chu Thời Dư.” Thịnh Tuệ khẽ gọi họ tên chồng mình, không biết vì sao lại có chút lo lắng:
“Sau này chúng ta vẫn sẽ có con mà, phải không anh?”
 
------oOo------